Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Chương 59:
Sau khi bà nội ruột của cô qua đời, ông nội cưới bà nội hiện tại là Lưu Bích, sau đó sinh ra ba của Diệp Yến Nhi, cho nên ba cô sau khi kết hôn đã dọn ra ngoài ở.
Sau khi xảy ra chuyện, ba không lập tức bị bắt đi, ông còn đi tìm luật sư bất chấp đêm đã tối khuya, ông có dẫn theo cô đi cùng.
Chỉ là sau này, sau khi ba bị bắt đi, cô bị đón về nhà họ Diệp, rồi từ đó bắt đầu cuộc sống như địa ngục trong nhà họ Diệp, sau cùng còn bị Diệp Yến Nhi hãm hại nói cô phá thai, rồi lại bị Diệp Thành đưa ra nước ngoài.
Cũng không biết cô có còn nhớ được luật sư năm đó không.
Cô mơ hồ nhớ được chỗ ở và họ của luật sư đó, nhưng có thể tìm thấy không thì chỉ có thể thử đi tìm thôi.
Diệp Du Nhiên vừa xuống xe, điện thoại đã vang lên.
Cô cầm điện thoại lên, là An Hạ gọi đến.
“An Hạ.” Diệp Du Nhiên vừa nghe điện thoại, vừa đi vào con đường nhỏ dựa vào ký ức mơ hồ của mình.
Tiếng của An Hạ có chút nhỏ, nhưng vẫn nghe được cô nói gì, hình như là cô đang ở phòng bếp của nhân viên gọi cho Diệp Du Nhiên: “Sao hôm nay cậu không đi làm, vừa rồi cái cô Diệp Yến Nhi mới đến đảo một vòng, mình bận cả buổi sáng, giờ mới có thời gian gọi điện thoại cho cậu.”
“Tôi hả…”Diệp Du Nhiên dừng lại, không biết phải giải thích như thế nào?
“Còn nữa chuyện hôm bữa, lúc chúng ta ở bar, sao cậu đột nhiên về mà không báo tôi một tiếng!” giọng của An Hạ có vẻ giận.
Diệp Du Nhiên sờ vào vết thương trên đầu: “Bữa đó tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe, nên đã về trước, đỡ mất công cậu còn phải đưa tôi về.”
An Hạ lạnh nhạt nói: “Biện minh.”
Diệp Du Nhiên biết cô không phải thật sự giận mình, nên cũng không để ý: “Tôi đã lật bài với nhà họ Diệp rồi, nên chắc cũng sẽ không trở về đó làm việc đâu, tôi còn chút việc, bữa khác mời cậu ăn cơm tạ tội.”
Cúp điện thoại, Diệp Du Nhiên thở dài nhẹ nhõm, trước khi vết thương trên đầu cô lành hẳn, cô không dám gặp An Hạ, An Hạ không phải ngốc, cô ấy sẽ đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Du Nhiên tiếp tục đi về phía trước, cô nhớ luật sư đó hình như họ Phùng.
Vừa đúng trước mặt có người đang đi lại, Diệp Du Nhiên lên tiếng hỏi: “Chào anh, cho hỏi anh có biết ở khu này có ai là luật sư họ Phùng, khoảng năm sáu mươi tuổi không.”
Người đi đường đó khoát tay tay: “Xin lỗi, tôi mới dọn đến hôm nay, nên không biết rõ.”
“Dạ, không sao, cám ơn anh.” Diệp Du Nhiên cười nói cám ơn, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Khu này là khu lâu đời nhất ở thành phố Vân Châu này, nên đa số là người dân ở đã lâu, nếu như vị luật sư họ Phùng đó vẫn còn ở đây, chắc chắn sẽ có người nhận ra ông ta.
Diệp Du Nhiên vừa đi vừa suy nghĩ, ngẩn lên nhìn góc quẹo phía trước hình như có hai bóng dáng quen thuộc.
Sao bọn họ lại ở đây?
Diệp Du Nhiên nghi ngờ, nhấc chân chạy nhanh lên phía trước đuổi theo, nhưng kết quả không nhìn thấy gì.
Vừa rồi rõ ràng ở đây mà.
Diệp Du Nhiên ngồi xuống nghỉ trên hàng ghế dài bên cạnh, lấy điện thoại gọi cho Mộ Tấn Dương.
Điện thoại reng lên vài tiếng mới có người bắt máy.
Diệp Du Nhiên liền lên tiếng hỏi: “Mộ Tấn Dương, anh đang ở đâu?”
“Ở công ty.” Bên cạnh Mộ Tấn Dương vẫn có tiếng người nói chuyện, nói cái gì hạng mục gì đó.
Đáy mắt Diệp Du Nhiên hiện lên nghi ngờ, cô tin vào mắt mình, vừa rồi chắc chắn hai người đó là Mộ Tấn Dương và Nam Sơn.
Sau khi bà nội ruột của cô qua đời, ông nội cưới bà nội hiện tại là Lưu Bích, sau đó sinh ra ba của Diệp Yến Nhi, cho nên ba cô sau khi kết hôn đã dọn ra ngoài ở.
Sau khi xảy ra chuyện, ba không lập tức bị bắt đi, ông còn đi tìm luật sư bất chấp đêm đã tối khuya, ông có dẫn theo cô đi cùng.
Chỉ là sau này, sau khi ba bị bắt đi, cô bị đón về nhà họ Diệp, rồi từ đó bắt đầu cuộc sống như địa ngục trong nhà họ Diệp, sau cùng còn bị Diệp Yến Nhi hãm hại nói cô phá thai, rồi lại bị Diệp Thành đưa ra nước ngoài.
Cũng không biết cô có còn nhớ được luật sư năm đó không.
Cô mơ hồ nhớ được chỗ ở và họ của luật sư đó, nhưng có thể tìm thấy không thì chỉ có thể thử đi tìm thôi.
Diệp Du Nhiên vừa xuống xe, điện thoại đã vang lên.
Cô cầm điện thoại lên, là An Hạ gọi đến.
“An Hạ.” Diệp Du Nhiên vừa nghe điện thoại, vừa đi vào con đường nhỏ dựa vào ký ức mơ hồ của mình.
Tiếng của An Hạ có chút nhỏ, nhưng vẫn nghe được cô nói gì, hình như là cô đang ở phòng bếp của nhân viên gọi cho Diệp Du Nhiên: “Sao hôm nay cậu không đi làm, vừa rồi cái cô Diệp Yến Nhi mới đến đảo một vòng, mình bận cả buổi sáng, giờ mới có thời gian gọi điện thoại cho cậu.”
“Tôi hả…”Diệp Du Nhiên dừng lại, không biết phải giải thích như thế nào?
“Còn nữa chuyện hôm bữa, lúc chúng ta ở bar, sao cậu đột nhiên về mà không báo tôi một tiếng!” giọng của An Hạ có vẻ giận.
Diệp Du Nhiên sờ vào vết thương trên đầu: “Bữa đó tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe, nên đã về trước, đỡ mất công cậu còn phải đưa tôi về.”
An Hạ lạnh nhạt nói: “Biện minh.”
Diệp Du Nhiên biết cô không phải thật sự giận mình, nên cũng không để ý: “Tôi đã lật bài với nhà họ Diệp rồi, nên chắc cũng sẽ không trở về đó làm việc đâu, tôi còn chút việc, bữa khác mời cậu ăn cơm tạ tội.”
Cúp điện thoại, Diệp Du Nhiên thở dài nhẹ nhõm, trước khi vết thương trên đầu cô lành hẳn, cô không dám gặp An Hạ, An Hạ không phải ngốc, cô ấy sẽ đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Du Nhiên tiếp tục đi về phía trước, cô nhớ luật sư đó hình như họ Phùng.
Vừa đúng trước mặt có người đang đi lại, Diệp Du Nhiên lên tiếng hỏi: “Chào anh, cho hỏi anh có biết ở khu này có ai là luật sư họ Phùng, khoảng năm sáu mươi tuổi không.”
Người đi đường đó khoát tay tay: “Xin lỗi, tôi mới dọn đến hôm nay, nên không biết rõ.”
“Dạ, không sao, cám ơn anh.” Diệp Du Nhiên cười nói cám ơn, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Khu này là khu lâu đời nhất ở thành phố Vân Châu này, nên đa số là người dân ở đã lâu, nếu như vị luật sư họ Phùng đó vẫn còn ở đây, chắc chắn sẽ có người nhận ra ông ta.
Diệp Du Nhiên vừa đi vừa suy nghĩ, ngẩn lên nhìn góc quẹo phía trước hình như có hai bóng dáng quen thuộc.
Sao bọn họ lại ở đây?
Diệp Du Nhiên nghi ngờ, nhấc chân chạy nhanh lên phía trước đuổi theo, nhưng kết quả không nhìn thấy gì.
Vừa rồi rõ ràng ở đây mà.
Diệp Du Nhiên ngồi xuống nghỉ trên hàng ghế dài bên cạnh, lấy điện thoại gọi cho Mộ Tấn Dương.
Điện thoại reng lên vài tiếng mới có người bắt máy.
Diệp Du Nhiên liền lên tiếng hỏi: “Mộ Tấn Dương, anh đang ở đâu?”
“Ở công ty.” Bên cạnh Mộ Tấn Dương vẫn có tiếng người nói chuyện, nói cái gì hạng mục gì đó.
Đáy mắt Diệp Du Nhiên hiện lên nghi ngờ, cô tin vào mắt mình, vừa rồi chắc chắn hai người đó là Mộ Tấn Dương và Nam Sơn.