Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173
Trữ San chọn chỗ ngồi cho chính mình, cô chọn chỗ ngồi bên cạnh Tô Lạc, cô lẳng lơ khẽ vuốt mái tóc, cố ý làm cho Tô Lạc thấy được những vết hồng trên cổ, dấu vết này tin tưởng Tô Lạc sẽ không thấy xa lạ đi. Tô Lạc nhìn thấy dấu vết trên cổ cô, ngón tay khẽ run lên, cô vội vàng hướng ánh mắt xuống dưới, mặc cho sự chua xót lấp đầy. Đó là dấu hôn, dấu hôn của đàn ông. “Làm sao vậy, nhận ra sao?” Trữ San buông mái tóc dài xuống, nụ cười thật đáng yêu, Tô Lạc càng đau xót bao nhiêu thì cô sẽ hưng phấn bấy nhiêu, thật sự là cao hứng. “Ngày hôm qua, Húc đều ở bên cạnh tôi, đã lâu rồi hắn không chạm vào cô phải không?” Trữ San nhìn thấy sắc mặt Tô Lạc ngày càng tái nhợt liền biết mình đã đoán đúng, cô rất hài lòng, cô biết Duệ Húc đã đáp ứng cô chuyện gì thì nhất định sẽ làm được. Bên cạnh hắn chỉ có thể là cô, chỉ có thể là một mình cô mà thôi. “Bây giờ chúng ta chơi tiếp một trò chơi đi, trận đấu này tôi nói tôi sẽ thắng còn cô chỉ có thể thua.” Trữ San cười càng tươi tắn hơn, giơ ngón tay cái thể hiện sự tự tin, giống như cuộc tranh tài này phần thắng vốn là thuộc về cô. Tô Lạc cúi đầu, mím môi cay đắng, cô rất muốn nói, những gì cô vừa nghe cô đã biết. Cô tiếp tục đưa bút vẽ bức tranh của mình, nét vẽ không ngừng nhòe ra, những vòng tròn màu đen hiện ra. Tuy nhìn không bắt mắt, nhưng cũng không hề khó coi. Những người bên cạnh không ngừng xì xào bàn tán, còn Tô Lạc chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, đau khổ hoặc bi ai, tất cả một mình cô chịu. Tan tầm, mọi người chuẩn bị trở về với gia đình, họ đều vui vẻ, thoải mái, đối với bọn họ mà nói, nhà là một nơi rất tuyệt. Còn đối với Tô Lạc, cái nhà kia cái gì cũng không phải, đó chỉ là nơi để ngủ, là một nơi khiến cô rơi nước mắt ngay cả trong lúc ngủ. Cô thu dọn đồ của mình, tinh thần mệt mỏi, vẫn luôn trầm mặc, bởi vì cô không biết mình còn có thể làm được cái gì nữa đây. Trữ San bóp nhẹ cái eo thon, nới này thật không thoải mái chút nào, nhưng mỗi ngày có thể chứng kiến bộ dạng đau khổ của cô gái kia, cô cảm thấy mấy cái này rất đáng. “Tô Tử Lạc,” Cô gọi tên Tô Lạc, tay chống vào eo mình, cười vui vẻ sáng lạn, trong mắt Tô Lạc thực sự chói mắt. Tô Lạc lặng người một chút, cũng không có xoay người, mỗi câu của Trữ San đều khiến cô thấy khó thở, cho nên, cô không nghĩ rằng Trữ San sẽ nói cái gì dễ nghe. “Tô Tử Lạc, một lúc nữa tôi và Húc sẽ ra ngoài ăn cơm, cô có cần phải ngồi xe của chúng tôi để đi về không,” Trữ San nhìn móng tay được cắt tỉa cẩn thận nói, cả người Tô Lạc cứng nhắc. “Xin lỗi, tôi tự đi được rồi,” cô cố gắng để giữ giọng điệu bình tĩnh nói, nhưng chỉ có cô mới biết, một câu kia, câu nói của Trữ San lại như chiếc kim đâm vào tim cô, sau đó là cảm giác đau đớn không nói lên lời. Đây là khoe khoang hay là đang ra uy. Lê Duệ Húc vốn là chồng của cô, nhưng hiện tại lại thành một người đặc biệt của cô gái khác, không biết đây là sự bi thương của cô hay là sự đáng thương cô phải chịu nữa. Cô buộc mình phải đứng thẳng người, bước về phía trước, cô sẽ sự đau khổ của họ giành cho cô, cô chỉ mang đi sự tôn trọng duy nhất giành ình, có lẽ trong mắt bọn họ, Tô Lạc sớm đã không còn chút tự trọng nào. Duệ Húc mở cửa xe, Trữ San khẽ cười, vui vẻ đi vào trong xe, “Chúng ta đi đâu đây?” Tâm tình cô thực sự rất tốt, thân mật kéo tay Duệ Húc, giống như hai người họ mới đúng là vợ chồng. “Em muốn đi đâu thì chúng ta tới đó,” Duệ Húc nổ máy xe, xe rất nhanh liền biến mất giữa dòng người, đi tới đâu cũng được, ăn cái gì cũng được, hiện tại hắn không chọn, bởi vì dù có ăn thứ gì, hắn đều không cảm thấy ngon miệng. “Chúng ta đi tới nhà hàng cơm tây mà chúng ta thường hay tới đi,” Trữ San dựa vào vai Duệ Húc, giống như một cô gái nhỏ mới yêu lần đầu, quả nhiên chỉ có người đàn ông này mới khiến cô có thứ cảm xúc mãnh liệt này, đến nỗi người mà cô đã dùng mọi thủ đoạn để giành lấy – Ôn Vũ Nhiên đã bị cô quăng lên chín tầng mây. Duệ Húc không nói gì, khẽ mím môi, chạy xe về phía nhà hàng kia, lúc này trái tim hắn vô cùng lạnh lẽo, giống như một Duệ Húc trên thương trường, không có chút thoải mái, chỉ có áp lực cùng căng thẳng. Cho tới khi chiếc xe kia chạy không thấy bóng dáng, từ sau bức tường, một dáng người nhỏ bé đi ra, gió không ngừng thổi qua nươời cô, dường như muốn thổi bay cô vậy, cả người cô khẽ khụy xuống, một bàn tay nhanh chóng đỡ lấy cô. “Cám ơn,” Cô quay đầu lại, thấy được ánh mắt buồn của Vệ Thần, có lẽ trên thế giới này, người hiểu được trái tim cô chỉ có một mình hắn. “Tô Lạc, tin tưởng tôi, có một số việc không giống như cô nghĩ đâu,” Vệ Thần muốn nói thay Duệ Húc cái gì đó, cũng phát hiện hắn không biết phải nói gì, chính là không có lời nào để nói. “Tôi biết,” Tô Lạc khẽ cười, cái gì đều không cần nói, thật sự không cần, những thứ cần biết những thứ không cần biết cô đều đã rõ rồi. Cô kéo tay Vệ Thần ra rồi bước về phía trước, mỗi bước đi giống như dồn hết sức vào đó. Cô nở nụ cười thê lương, giọt nước mắt chảy xuống. Vệ Thần nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Lạc, thở dài một hơi. Húc, hi vọng anh biết anh đang làm cái gì? Một cô gái tốt như vậy, anh lại không biết quý trọng, anh sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận. Khác hẳn với sự thê lương của Tô Lạc, Duệ Húc và Trữ San đang có một không khí ấm áp, một bữa tối lãng mạn với ánh nến lấp lánh. Anh cho em một giây hôn, ba phút hạnh phúc để đổi lấy nỗi đau cả đời. Tô Lạc bước về phía trước, cũng không đi về biệt thự, nơi đó cũng chỉ có một mình cô, về hay không cũng chẳng có gì khác, cô chỉ là một quân cờ… Hóa ra, cô còn có tác dụng như thế. Vẫn là quán ven đường đó, cô đã lâu rồi không tới đây. Ngồi xuống ghế, cô thất thần nhìn chằm chằm bát canh. “Cô gái này, đã lâu không gặp,” ông bà chủ vẫn nhớ rõ cô. “A, hôm nay sao không thấy chồng của cô?” Không những nhớ rõ cô còn nhớ rõ người đàn ông ngồi ăn ở đây, dù sao người đó luôn gây một áp lực vô hình cho người khác, thật khó mà quên, người bình thường vốn không thể như thế. “Anh ấy, có việc.” Tô Lạc cảm thấy giọng nói mình trở nên khô khốc, cô bưng bát canh trước mặt lên, nháy mắt, nước mắt rơi vào bát canh, cũng giống như một bát canh của Mạnh Bà vậy, nước mắt không ngừng rơi.