Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
ĐOẠN 37
Mẹ và Huy nói chuyện rất hợp nhau nên cũng chẳng còn để ý đến đưa con gái như tôi đến thăm mẹ nữa rồi.
Thủy đứng cạnh tôi nãy giờ mới hỏi nhỏ bên tai tôi:
- Anh ta… có phải là người đàn ông đã theo đuổi mày gần ba năm về trước không?
Không hiểu sao Thủy lại hỏi đến chuyện này, tôi không phủ nhận mà bảo:
- Chuyện cũng đã qua lâu rồi, bọn tao giờ chỉ là bạn bè bình thường thôi.
- Mẹ mày có vẻ rất thích anh ta.
- Mẹ tao đối với ai cũng thân thiện vậy mà?
- Chắc là vậy.
Tôi không muốn nói nhiều chuyện của Huy với người khác nên chuyển chủ đề:
- Nay mày không đi làm à? Đến thăm mẹ tao lâu chưa?
- Nay tao nghỉ, đến được mười năm phút thì mày đến.
- Ừ.
- Nghe mẹ mày nói ba hôm rồi mày không đến viện vì ốm.
Tôi lúng túng đáp:
- Ừm… bị cảm chút thôi, cũng khỏe rồi.
Chúng tôi nói đến đây thì Huy xin phép mẹ tôi ra ngoài, lúc đi qua người Thủy tôi nghe anh nói với rất nhỏ với nó:
- Tôi có chuyện muốn nói với cô, ra bên ngoài đi.
- Được.
Thủy theo anh ra ngoài rồi mà tôi ở trong phòng cũng không hiểu có chuyện gì mà Huy muốn nói riêng với bạn tôi. Theo như tôi biết là hai người bọn họ không quen biết nhau cơ mà? Chẳng lẽ là vì chuyện mua bán trinh lần trước, giữa hai người còn có chuyện gì sao?
Tôi ngồi trong phòng nói chuyện với mẹ mà thi thoảng cứ lén nhìn qua cửa kính ra bên ngoài xem hai người họ nói chuyện. Tôi không biết họ nói gì nhưng thấy sắc mặt Huy rất nghiêm túc, lạnh nhạt và có vài phần tàn ác. Còn Thủy có lúc thì cười nhạt có lúc lại như sợ hãi trốn tránh điều gì. Rốt cuộc thì hai người họ đang nói gì thế, tôi tò mò muốn chết đi được.
Ba mươi phút sau Thủy đi vào sắc mặt không tốt cho lắm, nó chào mẹ tôi xin phép còn có việc nên về trước. Huy ở lại khoảng mười năm phút nữa thì anh có điện thoại gọi đến sau đó cũng rời đi, để lại cho tôi một tin nhắn: “Một tiếng nữa tôi quay lại đón cô".
Đúng một tiếng sau, Huy nhắn tin bảo tôi xuống cổng bệnh viện.
Cả quãng đường trở về tôi rất muốn hỏi Huy hôm nay anh có chuyện gì mà phải nói riêng với Thủy nhưng rồi cứ đắn đo mãi không chịu hỏi, vì nghĩ đó là chuyện riêng của họ mình không nên quá nhiều chuyện như vậy.
Đến khi về đến biệt thự, Huy chủ động lên tiếng trước nhưng lại là nhắc nhở tôi sau này bớt tiếp xúc với Thủy đi, không chơi với nhau nữa là tốt nhất. Tôi hỏi lý do tại sao thì anh không chịu nói rõ, còn đe dọa tôi:
- Cô không nghe lời tôi đừng có trách, bớt hỏi lại đi, tôi nói sao thì nghe vậy.
Đang yên đang lành không biết giữa họ có chuyện gì mà anh bắt tôi bớt tiếp xúc với đứa bạn thân. Hỏi thì không nói rõ còn khùng lên, mặt mày nhăn nhó khó chịu với tôi.
Tôi không biết được lý do thì đương nhiên sẽ không nghe theo lời anh, Huy thấy tôi bướng bỉnh như vậy thì càng cáu kỉnh hơn. Chúng tôi cũng vì chuyện này mà lớn tiếng cãi nhau mấy ngày, anh bực đến không thèm động vào người tôi, tôi cũng tức không thèm nói chuyện nhìn mặt anh.
Cứ như thế chúng tôi chiến tranh lạnh suốt một tuần chỉ vì anh ép tôi nghỉ chơi với bạn thân trong khi không cho tôi nổi một lý do chính đáng.
Một hôm, lúc chiều trước khi đi chơi anh Vinh nói với tôi tối nay Huy có công việc có thể sẽ về muộn hoặc không về nên đến mười giờ chưa thấy Huy về tôi cũng không đợi anh nữa mà khóa cửa cẩn thận rồi trở về phòng đi ngủ sớm.
Không biết là vì không có Huy nằm cạnh hay là do cơn đau ở bụng dưới râm ran truyền đến mà tôi không sao ngủ được, cứ lăn qua lăn lại trên giường lớn. Cuối cùng đành phải ngồi bật dậy lấy remote mở tivi trong phòng lên xem.
Được một lúc, cảm nhận được phía dưới cô bé của mình có thứ gì ấm ấm chảy ra, tôi vội chạy vào trong phòng tắm kiểm tra thì thấy mình đã đến kì kinh nguyệt.
Bình thường mỗi lần đến tháng tôi đều sẽ bị đau bụng trước ba ngày, với lại hôm nay xem lịch cũng phải bốn ngày nữa mới đến nên không nghĩ tháng này lại đến sớm như vậy, mà tôi thì vẫn chưa mua BVS.
Bây giờ cũng đã muộn, gần đây lại không có cửa hàng nào cả, xe thì cũng không có nên không biết mình phải lấy đâu ra BVS mà dùng. Chợt nhớ đến Huy ở bên ngoài chưa về tôi định lấy điện thoại gọi nhờ anh mua giúp nhưng lại sợ anh không đồng ý nên cứ đắn đo mãi mới dám nhấn số gọi cho anh.
Bên kia vừa kết nối được ba giây thì đã có người trả lời, giọng anh lạnh lùng hỏi tôi:
- Chuyện gì?
Tôi thấp giọng hỏi anh:
- Tối nay anh có về không?
- Chưa biết. Sao?
- Nếu anh về, anh có thể qua Circle K mua giúp tôi… mua BVS giúp tôi được không?
Khi nói xong câu đó, tôi đã xác định rằng sẽ rất khó để Huy đồng ý chuyện này, vì dù sao anh cũng là đàn ông con trai, tôi cũng không phải vợ hay bạn gái của anh nên anh sẽ không gạt bỏ thể diện của mình sang một bên mà mua giúp tôi đâu. Nhưng vì tôi không đi mua được và cũng ôm hi vọng anh sẽ đồng ý nên mới đành đánh liều một phen nhờ anh.
Chỉ là mọi chuyện không như tôi muốn, đầu dây bên kia là một nụ cười mỉa mai, anh nói:
- Cô nghĩ gì mà bảo tôi mua BVS giúp cô.
- Tôi… tôi biết là không nên nhưng mà lần này tôi bị đến sớm mà hồi chiều tôi quên mất chưa kịp mua.
- Không nhớ mua thì khỏi dùng. Phiền phức.
Biết sẽ không thể nhờ được Huy nên không dám nói nhiều nữa, tôi tủi thân không nói thêm tiếng nào. Đang định tắt máy thì bên tai tôi lại truyền đến giọng của một người con gái ngọt ngào nhỏ nhẹ nói vọng đến, tay tôi cầm điện thoại di động đột nhiên run lên một cái.
Tôi nghe Liễu nói chuyện với Huy:
- Em tắm xong rồi, anh sấy tóc cho em đi.
- Ừ, qua đây anh sấy cho.
- Vâng.
Giọng điệu nói chuyện của Huy đối với cô ấy vẫn nhẹ nhàng như những lần trước tôi gặp, chứ không giống như đối với tôi, lạnh lùng, hờ hững, chán ghét, không buồn nhiều lời.
Liễu hỏi anh:
- Mà anh vừa nói chuyện với ai thế?
- Đối tác thôi, anh nói chuyện xong rồi.
- Vâng.
Ngay sau đó, là tiếng “tút tút” vang lên bên tai, tôi vẫn nắm chặt điện thoại áp sát vào tai mình, nước mắt vô thức rơi xuống.
Thì ra nay Huy về muộn hoặc có thể sẽ không về là vì anh đang bận ở bên cạnh một người con gái khác, là bạn gái của anh, là vợ tương lai của anh. Đúng, nơi đấy mới là nơi anh cần đến, là nơi anh cần ở lại chứ không phải là căn biệt thự rộng lớn nhưng lạnh lẽo đến cô đơn như thế này.
Tôi chỉ là đối tác của anh thôi, đối tác giao dịch giữa tình dục và tiền bạc, chỉ là khách qua đường thì lấy quyền gì mà nhờ anh giúp mình những chuyện tế nhị như vừa rồi. Cũng không có quyền được ghen với người phụ nữ khác, càng không được phép tham dự vào cuộc đời của anh, thế nên anh mới luôn dành cho tôi hai từ “phiền phức” nhiều đến như vậy.
Mặc dù trước đó Huy có nói, anh muốn giữ gìn cho cô gái ấy đến đêm tân hôn nên mới chọn ngủ với tôi để giải quyết nhu cầu, nhưng hôm nay biết hai người họ ở chung phòng như vậy, tôi cũng đã tưởng tượng ra được vô số những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo rồi. Hai người yêu nhau, ở chung một phòng ngủ chung một giường mà không phát sinh quan hệ mới là chuyện lạ đời đấy.
Nghĩ đến đây, tự nhiên trong lòng bứt rứt khó chịu vô cùng. Nhưng rồi cũng có làm được gì khác đâu, ai bảo chúng tôi không có duyên, ai bảo ngày xưa tôi là người bỏ anh chứ, bây giờ không đành lòng thì cũng có thay đổi được gì nữa đâu.
Tôi gạt đi nước mắt, hít thở một hơi thật sâu, sau đó thì gọi cho anh Vinh:
- Alo.
- Ừ, sao thế em?
- Anh có phiền nếu bây giờ quay về biệt thự chở em đi mua ít đồ được không ạ?
- Em muốn mua gì thế? Muộn rồi cũng không còn cửa hàng nào mở nữa đâu. Mà cậu chủ chưa về sao?
Tôi không muốn nhắc đến Huy nên chỉ trả lời vế trước của anh Vinh, tôi bảo:
- Em mua ít đồ linh tinh thôi ạ, anh có về được không ạ?
- Anh đang đi với bạn chắc tôi nay không về được rồi, em cần mua gì thì nói với anh, sáng mai anh về sớm mua giúp em luôn.
Không tiện nói cho anh Vinh biết, với lại anh ấy cũng đang đi với bạn nên tôi không dám làm phiền, nên tôi bảo là mình không cần nữa, sáng mai tôi dậy sớm tự đi mua cũng được. Anh Vinh nghe tôi bảo vậy thì cũng ậm ừ rồi nhắc tôi đi ngủ sớm, chắc là Huy sẽ không về đâu.
Tôi cười nhạt một cái chào anh Vinh rồi cũng cúp máy.
Vì không có BVS nên tôi đành phải lấy giấy lót tạm vào quần nhỏ, sợ tối ngủ sẽ làm bẩn ra ga giường lúc đó kiểu gì cũng làm Huy khó chịu rồi lại bị ăn mắng cho xem. Thế nên, tôi lấy tạm cái váy ngủ dải xuống dưới nền nhà, đặt gối xuống rồi cũng cố gắng chìm vào giấc ngủ để không nghĩ ngợi đến cảnh Huy ở bên người khác.
Khó khăn lắm tôi mới dần chìm vào giấc ngủ thì cơn đau ở bụng dưới lại quặn thêm lần nữa, lần này còn đau hơn lúc đầu rất nhiều, một bên đùi tôi cũng bắt đầu bị buốt, cổ họng thì lợm lợm chỉ trực nôn. Trước giờ lần nào đến tháng cũng khổ sở như vậy, hết đau bụng, buốt chân rồi lại nôn mửa, nhiều lúc tôi nghĩ nếu ai không biết chắc còn tưởng là tôi bị ốm nghén. Nhưng thực chất đó chỉ là triệu chứng mỗi khi tôi đến kỳ kinh nguyệt.
Tự dưng nằm co ro một mình ở đây tôi lại nhớ đến mẹ, bây giờ chỉ muốn nằm trong lòng mẹ, mẹ sẽ lấy dầu nóng xoa nhẹ vùng bụng dưới giúp tôi để tôi dễ chịu hơn rồi.
Lúc này, bỗng dưng cửa phòng mở ra, tiếp đó là đèn điện trong phòng được thắp sáng, tôi giật mình ngồi bật dậy nhìn người đàn ông bước vào phòng ngủ. Cả hai bốn mắt nhìn nhau, một người là ngạc nhiên không tin, một người chau mày khó chịu.
Tôi nhìn Huy không chớp mắt, lắp bắp hỏi:
- Anh… sao… sao anh lại về?
Huy không trả lời câu hỏi của tôi, mặt mày vẫn nhăn nhó, trực tiếp đi đến chỗ tôi kéo mạnh tôi đứng dậy, anh gằn giọng hỏi:
- Giường có sao cô không nằm, cô xuống đất nằm làm cái quái gì thế hả?
Tôi cúi đầu xuống không định trả lời nhưng nhìn thấy một bên tay của anh đang cầm túi đồ bên trong có thứ tôi đang cần, ánh mắt tôi lóe lên một tia sáng, ngẩng đầu nhìn anh.
Huy thấy tôi im lặng không chịu mở miệng thì lớn tiếng:
- Trả lời tôi, sao nằm dưới này?
Tôi giật mình, cố gỡ bàn tay Huy đang giữ cánh tay mình, tôi nói:
- Tôi sợ làm bẩn giường của anh sẽ lại làm anh khó chịu nên tôi nằm dưới này.
- Cô bị điên à? Bẩn thì không biết giặt à?
- Tôi nằm đâu chẳng được, dù sao cũng không liên quan đến anh.
Nói rồi, tôi ngồi lại xuống dưới sàn nhà, bụng đau chân buốt nên cũng không muốn đứng lâu tranh cãi với anh nữa. Đáng ra lúc này anh đang vui vẻ bên người ta cơ mà, về đây làm gì nữa, về để hành hạ, nhục mạ tôi thêm à?
Huy một lần nữa kéo tôi dậy nhưng không mạnh tay giống lần trước, anh đưa túi đồ đến trước mặt tôi, anh bảo:
- Mang vào phòng vệ sinh thay đi, nhanh lên.
- Không cần, đồ tôi dùng, ngày mai tôi tự mình đi mua.
Khỏi phải nói khi tôi vừa nói dứt lời chân mày Huy càng xoắn chặt lại, vẻ mặt tỏ rõ sự không hài lòng, quát lớn một tiếng:
- Nhanh.
Tôi sợ mình sẽ chọc điên Huy, với lại cũng đang cần đến nó nữa nên đành giơ tay ra cầm lấy túi đồ, quanh người lững thững vào phòng vệ sinh. Năm phút sau trở ra đã thấy váy ngủ của tôi để gọn trên ghế sofa, chăn và gối thì nằm ngay ngắn trên giường, quần áo trên người Huy cũng đã được thay bằng bộ đồ ngủ.
Anh liếc nhìn tôi nói như cảnh cáo:
- Còn để tôi thấy cô ngủ dưới đất lần nào nữa thì cô chết với tôi.
Tôi im lặng không tỏ biểu hiện gì, đi đến bên kia giường ngồi xuống. Huy thấy tôi không nói thì nhìn tôi chằm chằm gằn giọng:
- Sao không trả lời?
- Tôi biết rồi.
Miệng là của tôi, tôi muốn trả lời hay không là việc của tôi, anh lấy cái quyền gì mà suốt ngày ép buộc người khác phải làm theo ý anh. Tôi không làm thì lại dọa nạt, lớn tiếng, lúc nào cũng chỉ biết to tiếng, chèn ép tôi. Nếu đã thấy khó chịu khi nhìn thấy tôi vậy thì trả tự do cho tôi đi, đi mà ở với bạn gái anh ấy, đi mà ngọt ngào, nhẹ nhàng với người ta, về đây làm cái gì nữa.
Tôi buồn bực trong lòng mà không dám nói, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Huy quay lưng lại với anh nhắm mắt ngủ. Huy cũng không nói nữa, với tay tắt đèn điện trong phòng.
Mẹ và Huy nói chuyện rất hợp nhau nên cũng chẳng còn để ý đến đưa con gái như tôi đến thăm mẹ nữa rồi.
Thủy đứng cạnh tôi nãy giờ mới hỏi nhỏ bên tai tôi:
- Anh ta… có phải là người đàn ông đã theo đuổi mày gần ba năm về trước không?
Không hiểu sao Thủy lại hỏi đến chuyện này, tôi không phủ nhận mà bảo:
- Chuyện cũng đã qua lâu rồi, bọn tao giờ chỉ là bạn bè bình thường thôi.
- Mẹ mày có vẻ rất thích anh ta.
- Mẹ tao đối với ai cũng thân thiện vậy mà?
- Chắc là vậy.
Tôi không muốn nói nhiều chuyện của Huy với người khác nên chuyển chủ đề:
- Nay mày không đi làm à? Đến thăm mẹ tao lâu chưa?
- Nay tao nghỉ, đến được mười năm phút thì mày đến.
- Ừ.
- Nghe mẹ mày nói ba hôm rồi mày không đến viện vì ốm.
Tôi lúng túng đáp:
- Ừm… bị cảm chút thôi, cũng khỏe rồi.
Chúng tôi nói đến đây thì Huy xin phép mẹ tôi ra ngoài, lúc đi qua người Thủy tôi nghe anh nói với rất nhỏ với nó:
- Tôi có chuyện muốn nói với cô, ra bên ngoài đi.
- Được.
Thủy theo anh ra ngoài rồi mà tôi ở trong phòng cũng không hiểu có chuyện gì mà Huy muốn nói riêng với bạn tôi. Theo như tôi biết là hai người bọn họ không quen biết nhau cơ mà? Chẳng lẽ là vì chuyện mua bán trinh lần trước, giữa hai người còn có chuyện gì sao?
Tôi ngồi trong phòng nói chuyện với mẹ mà thi thoảng cứ lén nhìn qua cửa kính ra bên ngoài xem hai người họ nói chuyện. Tôi không biết họ nói gì nhưng thấy sắc mặt Huy rất nghiêm túc, lạnh nhạt và có vài phần tàn ác. Còn Thủy có lúc thì cười nhạt có lúc lại như sợ hãi trốn tránh điều gì. Rốt cuộc thì hai người họ đang nói gì thế, tôi tò mò muốn chết đi được.
Ba mươi phút sau Thủy đi vào sắc mặt không tốt cho lắm, nó chào mẹ tôi xin phép còn có việc nên về trước. Huy ở lại khoảng mười năm phút nữa thì anh có điện thoại gọi đến sau đó cũng rời đi, để lại cho tôi một tin nhắn: “Một tiếng nữa tôi quay lại đón cô".
Đúng một tiếng sau, Huy nhắn tin bảo tôi xuống cổng bệnh viện.
Cả quãng đường trở về tôi rất muốn hỏi Huy hôm nay anh có chuyện gì mà phải nói riêng với Thủy nhưng rồi cứ đắn đo mãi không chịu hỏi, vì nghĩ đó là chuyện riêng của họ mình không nên quá nhiều chuyện như vậy.
Đến khi về đến biệt thự, Huy chủ động lên tiếng trước nhưng lại là nhắc nhở tôi sau này bớt tiếp xúc với Thủy đi, không chơi với nhau nữa là tốt nhất. Tôi hỏi lý do tại sao thì anh không chịu nói rõ, còn đe dọa tôi:
- Cô không nghe lời tôi đừng có trách, bớt hỏi lại đi, tôi nói sao thì nghe vậy.
Đang yên đang lành không biết giữa họ có chuyện gì mà anh bắt tôi bớt tiếp xúc với đứa bạn thân. Hỏi thì không nói rõ còn khùng lên, mặt mày nhăn nhó khó chịu với tôi.
Tôi không biết được lý do thì đương nhiên sẽ không nghe theo lời anh, Huy thấy tôi bướng bỉnh như vậy thì càng cáu kỉnh hơn. Chúng tôi cũng vì chuyện này mà lớn tiếng cãi nhau mấy ngày, anh bực đến không thèm động vào người tôi, tôi cũng tức không thèm nói chuyện nhìn mặt anh.
Cứ như thế chúng tôi chiến tranh lạnh suốt một tuần chỉ vì anh ép tôi nghỉ chơi với bạn thân trong khi không cho tôi nổi một lý do chính đáng.
Một hôm, lúc chiều trước khi đi chơi anh Vinh nói với tôi tối nay Huy có công việc có thể sẽ về muộn hoặc không về nên đến mười giờ chưa thấy Huy về tôi cũng không đợi anh nữa mà khóa cửa cẩn thận rồi trở về phòng đi ngủ sớm.
Không biết là vì không có Huy nằm cạnh hay là do cơn đau ở bụng dưới râm ran truyền đến mà tôi không sao ngủ được, cứ lăn qua lăn lại trên giường lớn. Cuối cùng đành phải ngồi bật dậy lấy remote mở tivi trong phòng lên xem.
Được một lúc, cảm nhận được phía dưới cô bé của mình có thứ gì ấm ấm chảy ra, tôi vội chạy vào trong phòng tắm kiểm tra thì thấy mình đã đến kì kinh nguyệt.
Bình thường mỗi lần đến tháng tôi đều sẽ bị đau bụng trước ba ngày, với lại hôm nay xem lịch cũng phải bốn ngày nữa mới đến nên không nghĩ tháng này lại đến sớm như vậy, mà tôi thì vẫn chưa mua BVS.
Bây giờ cũng đã muộn, gần đây lại không có cửa hàng nào cả, xe thì cũng không có nên không biết mình phải lấy đâu ra BVS mà dùng. Chợt nhớ đến Huy ở bên ngoài chưa về tôi định lấy điện thoại gọi nhờ anh mua giúp nhưng lại sợ anh không đồng ý nên cứ đắn đo mãi mới dám nhấn số gọi cho anh.
Bên kia vừa kết nối được ba giây thì đã có người trả lời, giọng anh lạnh lùng hỏi tôi:
- Chuyện gì?
Tôi thấp giọng hỏi anh:
- Tối nay anh có về không?
- Chưa biết. Sao?
- Nếu anh về, anh có thể qua Circle K mua giúp tôi… mua BVS giúp tôi được không?
Khi nói xong câu đó, tôi đã xác định rằng sẽ rất khó để Huy đồng ý chuyện này, vì dù sao anh cũng là đàn ông con trai, tôi cũng không phải vợ hay bạn gái của anh nên anh sẽ không gạt bỏ thể diện của mình sang một bên mà mua giúp tôi đâu. Nhưng vì tôi không đi mua được và cũng ôm hi vọng anh sẽ đồng ý nên mới đành đánh liều một phen nhờ anh.
Chỉ là mọi chuyện không như tôi muốn, đầu dây bên kia là một nụ cười mỉa mai, anh nói:
- Cô nghĩ gì mà bảo tôi mua BVS giúp cô.
- Tôi… tôi biết là không nên nhưng mà lần này tôi bị đến sớm mà hồi chiều tôi quên mất chưa kịp mua.
- Không nhớ mua thì khỏi dùng. Phiền phức.
Biết sẽ không thể nhờ được Huy nên không dám nói nhiều nữa, tôi tủi thân không nói thêm tiếng nào. Đang định tắt máy thì bên tai tôi lại truyền đến giọng của một người con gái ngọt ngào nhỏ nhẹ nói vọng đến, tay tôi cầm điện thoại di động đột nhiên run lên một cái.
Tôi nghe Liễu nói chuyện với Huy:
- Em tắm xong rồi, anh sấy tóc cho em đi.
- Ừ, qua đây anh sấy cho.
- Vâng.
Giọng điệu nói chuyện của Huy đối với cô ấy vẫn nhẹ nhàng như những lần trước tôi gặp, chứ không giống như đối với tôi, lạnh lùng, hờ hững, chán ghét, không buồn nhiều lời.
Liễu hỏi anh:
- Mà anh vừa nói chuyện với ai thế?
- Đối tác thôi, anh nói chuyện xong rồi.
- Vâng.
Ngay sau đó, là tiếng “tút tút” vang lên bên tai, tôi vẫn nắm chặt điện thoại áp sát vào tai mình, nước mắt vô thức rơi xuống.
Thì ra nay Huy về muộn hoặc có thể sẽ không về là vì anh đang bận ở bên cạnh một người con gái khác, là bạn gái của anh, là vợ tương lai của anh. Đúng, nơi đấy mới là nơi anh cần đến, là nơi anh cần ở lại chứ không phải là căn biệt thự rộng lớn nhưng lạnh lẽo đến cô đơn như thế này.
Tôi chỉ là đối tác của anh thôi, đối tác giao dịch giữa tình dục và tiền bạc, chỉ là khách qua đường thì lấy quyền gì mà nhờ anh giúp mình những chuyện tế nhị như vừa rồi. Cũng không có quyền được ghen với người phụ nữ khác, càng không được phép tham dự vào cuộc đời của anh, thế nên anh mới luôn dành cho tôi hai từ “phiền phức” nhiều đến như vậy.
Mặc dù trước đó Huy có nói, anh muốn giữ gìn cho cô gái ấy đến đêm tân hôn nên mới chọn ngủ với tôi để giải quyết nhu cầu, nhưng hôm nay biết hai người họ ở chung phòng như vậy, tôi cũng đã tưởng tượng ra được vô số những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo rồi. Hai người yêu nhau, ở chung một phòng ngủ chung một giường mà không phát sinh quan hệ mới là chuyện lạ đời đấy.
Nghĩ đến đây, tự nhiên trong lòng bứt rứt khó chịu vô cùng. Nhưng rồi cũng có làm được gì khác đâu, ai bảo chúng tôi không có duyên, ai bảo ngày xưa tôi là người bỏ anh chứ, bây giờ không đành lòng thì cũng có thay đổi được gì nữa đâu.
Tôi gạt đi nước mắt, hít thở một hơi thật sâu, sau đó thì gọi cho anh Vinh:
- Alo.
- Ừ, sao thế em?
- Anh có phiền nếu bây giờ quay về biệt thự chở em đi mua ít đồ được không ạ?
- Em muốn mua gì thế? Muộn rồi cũng không còn cửa hàng nào mở nữa đâu. Mà cậu chủ chưa về sao?
Tôi không muốn nhắc đến Huy nên chỉ trả lời vế trước của anh Vinh, tôi bảo:
- Em mua ít đồ linh tinh thôi ạ, anh có về được không ạ?
- Anh đang đi với bạn chắc tôi nay không về được rồi, em cần mua gì thì nói với anh, sáng mai anh về sớm mua giúp em luôn.
Không tiện nói cho anh Vinh biết, với lại anh ấy cũng đang đi với bạn nên tôi không dám làm phiền, nên tôi bảo là mình không cần nữa, sáng mai tôi dậy sớm tự đi mua cũng được. Anh Vinh nghe tôi bảo vậy thì cũng ậm ừ rồi nhắc tôi đi ngủ sớm, chắc là Huy sẽ không về đâu.
Tôi cười nhạt một cái chào anh Vinh rồi cũng cúp máy.
Vì không có BVS nên tôi đành phải lấy giấy lót tạm vào quần nhỏ, sợ tối ngủ sẽ làm bẩn ra ga giường lúc đó kiểu gì cũng làm Huy khó chịu rồi lại bị ăn mắng cho xem. Thế nên, tôi lấy tạm cái váy ngủ dải xuống dưới nền nhà, đặt gối xuống rồi cũng cố gắng chìm vào giấc ngủ để không nghĩ ngợi đến cảnh Huy ở bên người khác.
Khó khăn lắm tôi mới dần chìm vào giấc ngủ thì cơn đau ở bụng dưới lại quặn thêm lần nữa, lần này còn đau hơn lúc đầu rất nhiều, một bên đùi tôi cũng bắt đầu bị buốt, cổ họng thì lợm lợm chỉ trực nôn. Trước giờ lần nào đến tháng cũng khổ sở như vậy, hết đau bụng, buốt chân rồi lại nôn mửa, nhiều lúc tôi nghĩ nếu ai không biết chắc còn tưởng là tôi bị ốm nghén. Nhưng thực chất đó chỉ là triệu chứng mỗi khi tôi đến kỳ kinh nguyệt.
Tự dưng nằm co ro một mình ở đây tôi lại nhớ đến mẹ, bây giờ chỉ muốn nằm trong lòng mẹ, mẹ sẽ lấy dầu nóng xoa nhẹ vùng bụng dưới giúp tôi để tôi dễ chịu hơn rồi.
Lúc này, bỗng dưng cửa phòng mở ra, tiếp đó là đèn điện trong phòng được thắp sáng, tôi giật mình ngồi bật dậy nhìn người đàn ông bước vào phòng ngủ. Cả hai bốn mắt nhìn nhau, một người là ngạc nhiên không tin, một người chau mày khó chịu.
Tôi nhìn Huy không chớp mắt, lắp bắp hỏi:
- Anh… sao… sao anh lại về?
Huy không trả lời câu hỏi của tôi, mặt mày vẫn nhăn nhó, trực tiếp đi đến chỗ tôi kéo mạnh tôi đứng dậy, anh gằn giọng hỏi:
- Giường có sao cô không nằm, cô xuống đất nằm làm cái quái gì thế hả?
Tôi cúi đầu xuống không định trả lời nhưng nhìn thấy một bên tay của anh đang cầm túi đồ bên trong có thứ tôi đang cần, ánh mắt tôi lóe lên một tia sáng, ngẩng đầu nhìn anh.
Huy thấy tôi im lặng không chịu mở miệng thì lớn tiếng:
- Trả lời tôi, sao nằm dưới này?
Tôi giật mình, cố gỡ bàn tay Huy đang giữ cánh tay mình, tôi nói:
- Tôi sợ làm bẩn giường của anh sẽ lại làm anh khó chịu nên tôi nằm dưới này.
- Cô bị điên à? Bẩn thì không biết giặt à?
- Tôi nằm đâu chẳng được, dù sao cũng không liên quan đến anh.
Nói rồi, tôi ngồi lại xuống dưới sàn nhà, bụng đau chân buốt nên cũng không muốn đứng lâu tranh cãi với anh nữa. Đáng ra lúc này anh đang vui vẻ bên người ta cơ mà, về đây làm gì nữa, về để hành hạ, nhục mạ tôi thêm à?
Huy một lần nữa kéo tôi dậy nhưng không mạnh tay giống lần trước, anh đưa túi đồ đến trước mặt tôi, anh bảo:
- Mang vào phòng vệ sinh thay đi, nhanh lên.
- Không cần, đồ tôi dùng, ngày mai tôi tự mình đi mua.
Khỏi phải nói khi tôi vừa nói dứt lời chân mày Huy càng xoắn chặt lại, vẻ mặt tỏ rõ sự không hài lòng, quát lớn một tiếng:
- Nhanh.
Tôi sợ mình sẽ chọc điên Huy, với lại cũng đang cần đến nó nữa nên đành giơ tay ra cầm lấy túi đồ, quanh người lững thững vào phòng vệ sinh. Năm phút sau trở ra đã thấy váy ngủ của tôi để gọn trên ghế sofa, chăn và gối thì nằm ngay ngắn trên giường, quần áo trên người Huy cũng đã được thay bằng bộ đồ ngủ.
Anh liếc nhìn tôi nói như cảnh cáo:
- Còn để tôi thấy cô ngủ dưới đất lần nào nữa thì cô chết với tôi.
Tôi im lặng không tỏ biểu hiện gì, đi đến bên kia giường ngồi xuống. Huy thấy tôi không nói thì nhìn tôi chằm chằm gằn giọng:
- Sao không trả lời?
- Tôi biết rồi.
Miệng là của tôi, tôi muốn trả lời hay không là việc của tôi, anh lấy cái quyền gì mà suốt ngày ép buộc người khác phải làm theo ý anh. Tôi không làm thì lại dọa nạt, lớn tiếng, lúc nào cũng chỉ biết to tiếng, chèn ép tôi. Nếu đã thấy khó chịu khi nhìn thấy tôi vậy thì trả tự do cho tôi đi, đi mà ở với bạn gái anh ấy, đi mà ngọt ngào, nhẹ nhàng với người ta, về đây làm cái gì nữa.
Tôi buồn bực trong lòng mà không dám nói, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Huy quay lưng lại với anh nhắm mắt ngủ. Huy cũng không nói nữa, với tay tắt đèn điện trong phòng.