Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Cao Đống xem xong ghi chép, nhắm mắt lại, tưởng tượng ra cảnh lúc Lý Vệ Bình khai ra tình tiết vụ án, chuyển lời thoại trong ghi chép thành hình ảnh, cẩn thận tua lại trong đầu một lần nữa.
Vào đêm 17 tháng 9 năm ngoái, chúng tôi ăn cơm tại lầu 3 khách sạn, mới ăn được một nửa, thì có mấy người chạy đến bảo rằng bàn tiệc của Phòng Công thương ở dưới lầu có người chết.
Chúng tôi lập tức buông đũa chạy xuống, tôi thấy đặc điểm trên thi thể Uông Hải Toàn rất giống trong vụ án trúng độc xyanua từng gặp trước đây. Nên tôi và bên pháp y đều nghi ngờ là do trúng độc chất xyanua, vì thế đã lập tức điều thêm nhiều người nữa đến để kiểm soát hiện trường, đồng thời thu thập các vật chứng.
Chúng tôi đã cho lục soát những người liên quan và hiện trường vụ án ngay hôm đó, kể cả phía dưới các tấm thảm cũng được lục soát nhưng vẫn không tìm được bằng chứng gì liên quan đến thuốc độc cả. Về sau tôi nghĩ nhất định là Lâm Tiểu Phong đã lén ném thuốc độc vào nơi chúng tôi không ngờ tới, cũng có thể là hắn mở cửa sổ để ném ra ngoài nhưng mọi người không để ý.
Ngày hôm sau, bên pháp y giám định ra được trong ly trà đại mạch đó có chất xyanua. Do ly trà là của Vương Hồng Dân đưa cho Uông Hải Toàn nên trên ly trà chỉ có dấu vân tay của Vương Hồng Dân, Uông Hải Toàn và một nhân viên phục vụ. Ngoài ra theo lời khai của nhiều người, Vương Hồng Dân và Uông Hải Toàn dường như có bất hòa, đội Điều tra hình sự chúng tôi đều nghi ngờ việc này do Vương Hồng Dân làm.
Tôi đã cử Đội trưởng đội Hình sự đi mời Vương Hồng Dân đến lấy lời khai, ông ta không hợp tác, không chịu đến. Cấp dưới của tôi ai cũng biết hậu thuẫn của Vương Hồng Dân rất mạnh, không dám dùng biện pháp cưỡng chế, chẳng có cách nào khác nên tôi phải đích thân đi.
Tôi đến phòng làm việc của Vương Hồng Dân, đóng cửa lại, kiên nhẫn nói chuyện, hy vọng ông sẽ phối hợp điều tra. Tôi đã dùng lời lẽ rất khéo léo nói rằng chỉ muốn ông ta phối hợp điều tra chứ không hề có ý nghi ngờ ông ta, nào ngờ ông ta không những không phối hợp, mà còn chỉ vào mặt tôi mắng: "Mày là cái thá gì? Tụi mày nghi ngờ tao hả? Đầu mày úng nước à? Làm sạch đầu đi rồi hẵng đến tìm tao! Có giỏi thì trực tiếp bắt tao đi, để xem Mã Đảng Bồi nói thế nào."
Tôi cũng là người nóng tính, lúc đó cơn giận bốc lên, định dùng biện pháp cưỡng chế. Tôi biết cấp dưới không dám ra tay nên chỉ còn cách tự mình lôi ông ta đi, lúc này, ông ta giáng cho tôi một bạt tai. Lúc đó tôi thật sự rất giận, chỉ muốn đấm vào mặt ông ta một phát cho hả dạ nhưng không dám vì tôi biết thế lực phía sau của ông ta. Và tôi hiểu rất rõ rằng tuy bản thân là Phó Công an Huyện nhưng tôi vẫn là một lãnh đạo không thân thế, chẳng là cái thá gì trong mắt ông ta cả. Nếu dùng đến nắm đấm, tôi biết Mã Đảng Bồi cũng không bảo vệ được cho tôi.
Tôi không giống với sếp, có thân thế và gốc gác vững chắc, cái chức Phó Công an này của tôi là nhờ sếp bỏ ra rất nhiều công sức để sắp đặt cho, đồng thời, cũng là kết quả từ sự nỗ lực hết mình trong nhiều năm của tôi. Tôi giơ nắm đấm này ra thì không chỉ nỗ lực bao năm qua của tôi sẽ trở thành tro bụi mà cũng rất có lỗi với sếp.
Lúc đó, cuối cùng tôi cũng đã kiềm chế được.
Thấy tôi không dám làm gì mình, Vương Hồng Dân lại tiếp tục sỉ nhục tôi. Tôi cắn răng nhịn nhục cho đến khi vệt nóng trên má hạ nhiệt mới rời khỏi văn phòng của ông ta. Tôi không dám để cho cấp dưới của mình nhìn thấy dấu tay trên mặt, càng không dám để cho ai biết tôi bị Vương Hồng Dân đánh mà không dám đánh trả.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của ông ta, tôi định bụng sẽ đi gặp người khác tìm hiểu tình hình thì Diêu Giang cũng bước tới nói: "Cảnh sát các anh làm việc đừng có tra xét bừa bãi, có biết đồng chí Vương là ai không mà muốn điều tra đồng chí ấy hả? Đừng làm ảnh hưởng đến công việc thường ngày của chúng tôi nữa. Nếu vẫn muốn điều tra thì phải có sự đồng ý của chính quyền Huyện trước đã. Nếu không thì cút đi!"
Thế đấy, đây chính là thái độ của đám người ở Phòng Công thương đấy. Tôi chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế cả!
Sau đó việc điều tra Vương Hồng Dân đành phải chấm dứt và vụ án hạ độc gϊếŧ người này, cũng chỉ có thế kết thúc như vậy thôi.
Cuối cùng, chưa đầy một tuần sau khi xảy ra vụ án hạ độc gϊếŧ người thì vụ việc đã được khép lại một cách qua loa.
Một tuần sau nữa, Châu Mộng Vũ hẹn gặp tôi sau khi tan sở. Khi gặp, cô ta đưa cho tôi đoạn clip này. Lúc đó tôi mới biết, thì ra vụ án không liên quan gì đến Vương Hồng Dân, chả trách ông ta lại nổi điên lên như vậy. Ra là tên tài xế của Phòng Công thương tên Lâm Tiểu Phong gây ra.
Tôi định bụng ngày hôm sau sẽ đi bắt Lâm Tiểu Phong, nhưng rồi suy nghĩ lại, Lâm Tiểu Phong đã gϊếŧ người của Phòng Công thương, hơn nữa dư luận về Uông Hải Toàn rất không tốt, tôi hà tất phải bắt hắn, tốt nhất là để hắn gϊếŧ hết bọn người của Phòng Công thương luôn cho rồi.
Hà hà, tôi thật sự mong rằng hắn gϊếŧ hết người của Phòng Công thương nên việc gì tôi phải bắt Lâm Tiểu Phong chứ? Ha ha, tôi đã chuẩn bị tha cho hắn.
Trong quá trình điều tra vụ án hạ độc gϊếŧ người này, tôi đã tiếp xúc với rất nhiều hộ kinh doanh và hầu như không một hộ nào nghĩ tốt về Phòng Công thương cả, việc thu phí tùy tiện rồi phạt tiền bừa bãi khiến người ta thấy vô cùng bức xúc. Thông qua các câu trả lời và thái độ của họ khi được hỏi, hầu hết những hộ doanh nghiệp đó đều tỏ ra hả lòng hả dạ trước cái chết của Uông Hải Toàn.
Thử nghĩ mà xem, một kẻ bị chết mà người dân ai cũng vui mừng như thế, sếp cảm thấy hắn có đáng chết hay không?
Lúc đó, tôi chợt nghĩ, nếu cả đám người của Phòng Công thương mà chết hết thì sẽ tốt biết chừng nào!
Lúc đầu tôi giật thót mình trước ý nghĩ này nhưng tôi cảm nhận rất rõ má trái của mình vẫn rát bỏng, tôi nghĩ đến Vương Hồng Dân, nghĩ đến nỗi nhục mà xưa nay tôi chưa từng nếm trải, lòng tôi sôi lên sùng sục, tôi không thể ngừng nghĩ đến chuyện gϊếŧ hết đám người của Phòng Công thương được.
Tôi cảm thấy kết quả như thế nhất định rất đẹp đẽ, nghĩ đến chuyện Vương Hồng Dân bị chính tay tôi gϊếŧ chết, nghĩ đến bộ mặt hống hách của Diêu Giang trở nên thể thảm, nghĩ đến việc các hộ kinh doanh nghe được tin này sẽ hả hê trong lòng, và sẽ có rất nhiều lời đồn thổi về tên sát thủ bí ẩn đó!
Tôi thật trông chờ vào những điều này!
Một cảnh sát trong một năm đã tiếp xúc với bao nhiêu tên tội phạm như tôi có sở trường giỏi nhất là về cái gì đây?
Phần tử phạm tội đều muốn che giấu chứng cứ nhưng tôi đã vạch trần sự giả dối của bọn chúng để đưa chúng ra ánh sáng.
Sở trường giỏi nhất của tôi là điều tra hình sự, dĩ nhiên, tôi am hiểu tất cả các phương pháp điều tra hình sự, ngược lại tôi cũng giỏi về việc chặn hướng điều tra nữa.
Tôi hoàn toàn tin rằng chỉ cần tôi phạm tội thì nhất định đó là một vụ án hoàn hảo và không ai ngăn cản được.
Thế rồi tôi nghĩ ngay đến việc lợi dụng đoạn clip này để thực hiện một vụ án hoàn hảo mà xưa nay chưa từng có.
Tôi hận Vương Hồng Dân, lại mang trong người cảm giác chính nghĩa xã hội mạnh mẽ, càng muốn đóng vai ông trời, và thế là, tôi không thể cưỡng lại việc bắt đầu vạch ra kế hoạch phạm tội của mình.
Vào đêm 17 tháng 9 năm ngoái, chúng tôi ăn cơm tại lầu 3 khách sạn, mới ăn được một nửa, thì có mấy người chạy đến bảo rằng bàn tiệc của Phòng Công thương ở dưới lầu có người chết.
Chúng tôi lập tức buông đũa chạy xuống, tôi thấy đặc điểm trên thi thể Uông Hải Toàn rất giống trong vụ án trúng độc xyanua từng gặp trước đây. Nên tôi và bên pháp y đều nghi ngờ là do trúng độc chất xyanua, vì thế đã lập tức điều thêm nhiều người nữa đến để kiểm soát hiện trường, đồng thời thu thập các vật chứng.
Chúng tôi đã cho lục soát những người liên quan và hiện trường vụ án ngay hôm đó, kể cả phía dưới các tấm thảm cũng được lục soát nhưng vẫn không tìm được bằng chứng gì liên quan đến thuốc độc cả. Về sau tôi nghĩ nhất định là Lâm Tiểu Phong đã lén ném thuốc độc vào nơi chúng tôi không ngờ tới, cũng có thể là hắn mở cửa sổ để ném ra ngoài nhưng mọi người không để ý.
Ngày hôm sau, bên pháp y giám định ra được trong ly trà đại mạch đó có chất xyanua. Do ly trà là của Vương Hồng Dân đưa cho Uông Hải Toàn nên trên ly trà chỉ có dấu vân tay của Vương Hồng Dân, Uông Hải Toàn và một nhân viên phục vụ. Ngoài ra theo lời khai của nhiều người, Vương Hồng Dân và Uông Hải Toàn dường như có bất hòa, đội Điều tra hình sự chúng tôi đều nghi ngờ việc này do Vương Hồng Dân làm.
Tôi đã cử Đội trưởng đội Hình sự đi mời Vương Hồng Dân đến lấy lời khai, ông ta không hợp tác, không chịu đến. Cấp dưới của tôi ai cũng biết hậu thuẫn của Vương Hồng Dân rất mạnh, không dám dùng biện pháp cưỡng chế, chẳng có cách nào khác nên tôi phải đích thân đi.
Tôi đến phòng làm việc của Vương Hồng Dân, đóng cửa lại, kiên nhẫn nói chuyện, hy vọng ông sẽ phối hợp điều tra. Tôi đã dùng lời lẽ rất khéo léo nói rằng chỉ muốn ông ta phối hợp điều tra chứ không hề có ý nghi ngờ ông ta, nào ngờ ông ta không những không phối hợp, mà còn chỉ vào mặt tôi mắng: "Mày là cái thá gì? Tụi mày nghi ngờ tao hả? Đầu mày úng nước à? Làm sạch đầu đi rồi hẵng đến tìm tao! Có giỏi thì trực tiếp bắt tao đi, để xem Mã Đảng Bồi nói thế nào."
Tôi cũng là người nóng tính, lúc đó cơn giận bốc lên, định dùng biện pháp cưỡng chế. Tôi biết cấp dưới không dám ra tay nên chỉ còn cách tự mình lôi ông ta đi, lúc này, ông ta giáng cho tôi một bạt tai. Lúc đó tôi thật sự rất giận, chỉ muốn đấm vào mặt ông ta một phát cho hả dạ nhưng không dám vì tôi biết thế lực phía sau của ông ta. Và tôi hiểu rất rõ rằng tuy bản thân là Phó Công an Huyện nhưng tôi vẫn là một lãnh đạo không thân thế, chẳng là cái thá gì trong mắt ông ta cả. Nếu dùng đến nắm đấm, tôi biết Mã Đảng Bồi cũng không bảo vệ được cho tôi.
Tôi không giống với sếp, có thân thế và gốc gác vững chắc, cái chức Phó Công an này của tôi là nhờ sếp bỏ ra rất nhiều công sức để sắp đặt cho, đồng thời, cũng là kết quả từ sự nỗ lực hết mình trong nhiều năm của tôi. Tôi giơ nắm đấm này ra thì không chỉ nỗ lực bao năm qua của tôi sẽ trở thành tro bụi mà cũng rất có lỗi với sếp.
Lúc đó, cuối cùng tôi cũng đã kiềm chế được.
Thấy tôi không dám làm gì mình, Vương Hồng Dân lại tiếp tục sỉ nhục tôi. Tôi cắn răng nhịn nhục cho đến khi vệt nóng trên má hạ nhiệt mới rời khỏi văn phòng của ông ta. Tôi không dám để cho cấp dưới của mình nhìn thấy dấu tay trên mặt, càng không dám để cho ai biết tôi bị Vương Hồng Dân đánh mà không dám đánh trả.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của ông ta, tôi định bụng sẽ đi gặp người khác tìm hiểu tình hình thì Diêu Giang cũng bước tới nói: "Cảnh sát các anh làm việc đừng có tra xét bừa bãi, có biết đồng chí Vương là ai không mà muốn điều tra đồng chí ấy hả? Đừng làm ảnh hưởng đến công việc thường ngày của chúng tôi nữa. Nếu vẫn muốn điều tra thì phải có sự đồng ý của chính quyền Huyện trước đã. Nếu không thì cút đi!"
Thế đấy, đây chính là thái độ của đám người ở Phòng Công thương đấy. Tôi chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế cả!
Sau đó việc điều tra Vương Hồng Dân đành phải chấm dứt và vụ án hạ độc gϊếŧ người này, cũng chỉ có thế kết thúc như vậy thôi.
Cuối cùng, chưa đầy một tuần sau khi xảy ra vụ án hạ độc gϊếŧ người thì vụ việc đã được khép lại một cách qua loa.
Một tuần sau nữa, Châu Mộng Vũ hẹn gặp tôi sau khi tan sở. Khi gặp, cô ta đưa cho tôi đoạn clip này. Lúc đó tôi mới biết, thì ra vụ án không liên quan gì đến Vương Hồng Dân, chả trách ông ta lại nổi điên lên như vậy. Ra là tên tài xế của Phòng Công thương tên Lâm Tiểu Phong gây ra.
Tôi định bụng ngày hôm sau sẽ đi bắt Lâm Tiểu Phong, nhưng rồi suy nghĩ lại, Lâm Tiểu Phong đã gϊếŧ người của Phòng Công thương, hơn nữa dư luận về Uông Hải Toàn rất không tốt, tôi hà tất phải bắt hắn, tốt nhất là để hắn gϊếŧ hết bọn người của Phòng Công thương luôn cho rồi.
Hà hà, tôi thật sự mong rằng hắn gϊếŧ hết người của Phòng Công thương nên việc gì tôi phải bắt Lâm Tiểu Phong chứ? Ha ha, tôi đã chuẩn bị tha cho hắn.
Trong quá trình điều tra vụ án hạ độc gϊếŧ người này, tôi đã tiếp xúc với rất nhiều hộ kinh doanh và hầu như không một hộ nào nghĩ tốt về Phòng Công thương cả, việc thu phí tùy tiện rồi phạt tiền bừa bãi khiến người ta thấy vô cùng bức xúc. Thông qua các câu trả lời và thái độ của họ khi được hỏi, hầu hết những hộ doanh nghiệp đó đều tỏ ra hả lòng hả dạ trước cái chết của Uông Hải Toàn.
Thử nghĩ mà xem, một kẻ bị chết mà người dân ai cũng vui mừng như thế, sếp cảm thấy hắn có đáng chết hay không?
Lúc đó, tôi chợt nghĩ, nếu cả đám người của Phòng Công thương mà chết hết thì sẽ tốt biết chừng nào!
Lúc đầu tôi giật thót mình trước ý nghĩ này nhưng tôi cảm nhận rất rõ má trái của mình vẫn rát bỏng, tôi nghĩ đến Vương Hồng Dân, nghĩ đến nỗi nhục mà xưa nay tôi chưa từng nếm trải, lòng tôi sôi lên sùng sục, tôi không thể ngừng nghĩ đến chuyện gϊếŧ hết đám người của Phòng Công thương được.
Tôi cảm thấy kết quả như thế nhất định rất đẹp đẽ, nghĩ đến chuyện Vương Hồng Dân bị chính tay tôi gϊếŧ chết, nghĩ đến bộ mặt hống hách của Diêu Giang trở nên thể thảm, nghĩ đến việc các hộ kinh doanh nghe được tin này sẽ hả hê trong lòng, và sẽ có rất nhiều lời đồn thổi về tên sát thủ bí ẩn đó!
Tôi thật trông chờ vào những điều này!
Một cảnh sát trong một năm đã tiếp xúc với bao nhiêu tên tội phạm như tôi có sở trường giỏi nhất là về cái gì đây?
Phần tử phạm tội đều muốn che giấu chứng cứ nhưng tôi đã vạch trần sự giả dối của bọn chúng để đưa chúng ra ánh sáng.
Sở trường giỏi nhất của tôi là điều tra hình sự, dĩ nhiên, tôi am hiểu tất cả các phương pháp điều tra hình sự, ngược lại tôi cũng giỏi về việc chặn hướng điều tra nữa.
Tôi hoàn toàn tin rằng chỉ cần tôi phạm tội thì nhất định đó là một vụ án hoàn hảo và không ai ngăn cản được.
Thế rồi tôi nghĩ ngay đến việc lợi dụng đoạn clip này để thực hiện một vụ án hoàn hảo mà xưa nay chưa từng có.
Tôi hận Vương Hồng Dân, lại mang trong người cảm giác chính nghĩa xã hội mạnh mẽ, càng muốn đóng vai ông trời, và thế là, tôi không thể cưỡng lại việc bắt đầu vạch ra kế hoạch phạm tội của mình.