Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Bà giúp việc pha một ấm trà rồi rót cho Cao Đống và Trương Nhất Ngang.
"Làm phiền dì quá." Lạc Tuệ Tuệ bình thản nói lời cảm ơn bà giúp việc, rồi tiếp: "Dì này, hay dì ra ngoài mua cá đi, hôm nay tôi muốn ăn cá."
"Dạ được, người mang thai ăn uống tốt lắm, cô muốn ăn món gì tôi sẽ làm cho món đó, tôi sẽ mua thêm ít thịt bò, lát nữa nấu canh."
"Được." Lạc Tuệ Tuệ gật đầu, mắt nhìn bà giúp việc đi khỏi, rồi chuyển sang nhìn hai người cảnh sát, vẻ mặt không một chút cảm xúc: "Tổng chỉ huy Cao, các anh tìm tôi có việc gì không?"
Cao Đống bưng trà lên, uống một ngụm rồi ngẩng đầu nhìn cô ta với ánh mắt sắc lẹm. Theo bản năng, cô ta nghiêng đầu qua một bên né tránh ánh nhìn đó.
Cao Đống mở miệng nói: "Vụ án của chồng cô chúng tôi đã bắt được nghi phạm cuối cùng, hắn không phải là Lâm Tiểu Phong."
Sắc mặt cô ta chợt lạnh như băng: "Lý Vệ Bình phải không? Tôi đã nghe người trong huyện nói, tôi thật không ngờ là do anh ta làm."
Cao Đống nói: "Cô quen anh ta à?"
Cao Đống những tưởng cô ta sẽ né tránh, nhưng không ngờ cô ta vẫn thản nhiên trả lời: "Không sai, có quen, quen thời học ở đại học, người này trước đây rất điên cuồng, cứ tưởng anh ta làm đến Phó Công an Huyện sẽ thay đổi tính tình, hừ, trên đời sao lại có kẻ súc sinh độc ác vậy chứ!"
Cao Đống nghe thấy từ "súc sinh" nói ra từ chính miệng cô ta, trong lòng rất khó chịu nhưng đành hỏi tiếp: "Hồi ở đại học, hai người quen nhau như thế nào? Lý Vệ Bình học ngành Tâm lý, còn cô chắc là học ngành Y đúng không, sao lại quen được nhau nhỉ?"
Lạc Tuệ Tuệ lắc lắc đầu: "Chuyện trước đây cũng chẳng cần nhắc tới nữa, dù sao lúc trước mỗi lần nghĩ đến anh ta là tôi thấy buồn nôn, còn giờ thì tôi thật sự hận anh ta đến tận xương tủy."
Cao Đống hơi nheo mắt: "Sau khi Lý Vệ Bình được điều đến huyện Bạch Tượng, hai người có gặp nhau không?" Cao Đống mong là cô ta sẽ nói dối vì chỉ cần cô ta nói dối thì ông sẽ dùng chứng cứ thực bóc trần những lời dối trá của cô ta, như thế việc đi sâu điều tra cô ta, thậm chí là trực tiếp triệu tập cô ta sẽ rất hợp tình hợp lý. Trong túi của mình, Cao Đống để bút ghi âm mini có chức năng quay phim để ghi lại mọi hành vi lời nói của cô ta.
"Có gặp, để tôi nghĩ xem, có lẽ là gặp trên đường vào năm kia. Tôi không biết anh ta sẽ xuất hiện ở huyện Bạch Tượng."
"Ồ, hai người sau đó có liên lạc với nhau không?"
"Có, dù gì cũng là bạn học cũ, chuyện không vui thời đại học cũng đã qua rồi, thỉnh thoảng có nhắn vài tin, hoặc gọi điện thoại nói vài câu, có lẽ cũng có gặp và chào hỏi nhau trên mạng."Vẻ mặt Lạc Tuệ Tuệ khinh khinh.
"Chủ yếu là do ai chủ động liên lạc, hai người nói những gì?"
Lạc Tuệ Tuệ cảnh giác nhìn Cao Đống, hơi nhíu mày, hỏi: "Sếp Cao, ông hỏi mấy chuyện này để làm gì, có liên quan đến việc điều tra của các ông chăng?"
Cao Đống mỉm cười: "Thông qua việc tìm hiểu tình hình mấy năm nay của Lý Vệ Bình tại huyện Bạch Tượng, chúng tôi muốn phân tích bản chất tâm lý phạm tội của anh ta thôi."
Lạc Tuệ Tuệ hừ lạnh: "Chuyện này còn phải nói nữa sao? Chẳng phải rõ ràng là anh ta muốn trả thù xã hội à? Sếp này, cả các ông và anh ta đều là công an, gia đình những người bị hại như chúng tôi chẳng muốn thấy pháp luật khoan hồng cho hắn chút nào, nhất định phải xử hắn mức hình phạt cao nhất!"
Cao Đống cười nhạt: "Tất nhiên, chúng tôi chắc chắn sẽ xử lý theo đúng pháp luật, sẽ không bắt nhầm bất kỳ người tốt nào, nhưng bên cạnh đó, chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ xấu nào." Ông nhìn thẳng vào Lạc Tuệ Tuệ, cô ta cũng thản nhiên nhìn lại.
Cao Đống nghiến răng: "Trước đây trong các cuộc nói chuyện với cô, Lý Vệ Bình có từng để lộ với cô một vài dấu hiệu nào mà bây giờ nghĩ lại thấy khả nghi hay không?"
Lạc Tuệ Tuệ suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Chắc là không, tôi không nghĩ ra. Chúng tôi nói chuyện rất ít, hầu như chỉ hỏi thăm qua lại bình thường thôi, tôi là phụ nữ đã có chồng, thường sẽ không nói chuyện nhiều với đàn ông khác. Ồ, phải rồi, nhật ký chat mấy tháng nay trong máy tính của tôi chắc cũng còn, nếu các anh muốn xem, chỉ cần giúp được cho công việc của các anh, tôi rất sẵn lòng." Cô ta tỏ ra vô cùng hào phóng.
Cao Đống chấp nhận không chút khách sáo. Ông bảo Trương Nhất Ngang lấy USB ra, rồi theo Lạc Tuệ Tuệ vào phòng để mở máy tính.
Lạc Tuệ Tuệ vừa mở máy tính vừa nói: "Ồ, có đôi lúc đi làm, có lẽ cũng có chat vài câu, trong máy tính ở cơ quan tôi có lẽ có, nếu các anh muốn thì đến cơ quan lấy."
Cao Đống nói cảm ơn, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình từ từ mở ra.
Trên màn hình máy tính, là hình nền hoa cỏ xanh tươi, ở giữa là một người phụ nữ xinh đẹp sang trọng, đó chính là bức hình lúc Lạc Tuệ Tuệ chưa mang thai. Trong bức hình, Lạc Tuệ Tuệ giang hai tay ra, thể hiện động tác ôm ấp thiên nhiên.
Để hình mình trên desktop, đây chắc chắn là người phụ nữ rất yêu bản thân, nhưng không thể phủ nhận, Cao Đống cũng cảm thấy cô ta quả thực rất đẹp, giống như một minh tinh vậy.
Đột nhiên, Cao Đống chú ý đến cánh tay phải giang ra trong hình, móng tay của ngón giữa hơi ngắn hơn một chút so với những ngón khác, lúc này, ông liền nhớ đến bàn tay quay đoạn clip Lâm Tiểu Phong phạm tội.
Do ngón tay trong hình rất nhỏ và khi Cao Đống đang định xác nhận rõ hơn thì màn hình máy tính đã chuyển sang giao diện My Computer rồi.
Lạc Tuệ Tuệ mở thư mục cài đặt phần mềm QQ, thản nhiên nói: "Tôi không biết file nào chứa nhật ký Chat, các anh là chuyên gia, các anh cứ tự nhiên."
Trương Nhất Ngang vừa định thao tác, Cao Đống đã đưa USB cắm vào máy. Sau khi chuyển xong, ông tắt cửa sổ làm việc, chuyển màn hình trở về giao diện chính, giả vờ nói: "Làm phiền cô quá, thật xin lỗi." Đồng thời cẩn thận liếc nhìn bàn tay trong bức hình, không sai, móng tay của ngón giữa đúng là ngắn hơn một chút.
Trong lòng ông ta đã có đáp án. Ông tắt máy tính, quay trở lại phòng khách ngồi cùng với Lạc Tuệ Tuệ. Ông chăm chú nhìn vào bàn tay cô ta, những ngón tay trắng nõn thon dài, móng tay không dài, nhưng lúc đầu cô ta để móng tay dài kia mà.
"Cô có thân với Lâm Tiểu Phong không?"
Lạc Tuệ Tuệ nhìn Trương Nhất Ngang rồi đáp: "Lần trước Đội trưởng Trương có hỏi rồi, tôi không thân lắm, Hồng Dân rất tốt với anh ta. Nhưng tôi nghe nói là Lâm Tiểu Phong đã hạ độc gϊếŧ chết Uông Hải Toàn đúng không?"
Cao Đống nhìn cô ta gật đầu: "Không sai, lúc đó còn có một phụ nữ quay lại đoạn clip đã chứng minh toàn bộ quá trình Lâm Tiêu Phong hạ độc gϊếŧ người nữa."
"Ồ? Có chuyện này sao?"
Cao Đống hỏi thẳng: "Đoạn clip đó chẳng phải là do cô quay sao?"
Lạc Tuệ Tuệ liền nhíu mày, tỏ ý không vui: "Sếp Cao, ông đang đùa hả? Nhà tôi vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi không có tâm trạng để đùa đâu."
Cao Đống nghiêm túc lắc đầu: "Tôi không hề đùa."
Lạc Tuệ Tuệ tức giận nhưng vẫn cười nhạt: "Tôi thật sự không hiểu các ông đến nhà tôi để làm gì? Các ông bảo Lý Vệ Bình là hung thủ, tôi có lòng tốt đưa hết nhật ký nói chuyện cho các ông. Còn các ông thì sao, nghi ngờ tôi gì chứ? Đoạn phim tôi quay ư? Tại sao tôi không hề biết? Các ông đùa chẳng hay ho chút nào cả!"
Cao Đống vẫn bình tĩnh nói: "Mối quan hệ của cô và Vương Hồng Dân tốt không?"
"Nói như vậy là có ý gì? Tôi càng lúc càng không hiểu. Các ông đang điều tra tôi sao?"
Vẻ mặt Cao Đống thản nhiên, không gật đầu, cũng không phủ nhận.
"Hừ hừ, tình cảm của tôi và Hồng Dân tốt không à? Ông cứ đi hỏi mẹ chồng tôi, cứ đi hỏi cha mẹ tôi, cứ đi hỏi tất cả đồng nghiệp trong cơ quan tôi, cứ hỏi dì giúp việc trong nhà tôi thì biết, chúng tôi kết hôn bao nhiêu năm nay, chưa từng lớn tiếng cãi cọ nhau, sau khi tôi có thai, anh ấy lo cho tôi từng li từng tí. Tôi rất yêu anh ấy, anh ấy cũng rất yêu tôi, ông cảm thấy quan hệ của chúng tôi có tốt không?" Nói xong, gương mặt Lạc Tuệ Tuệ giàn giụa nước mắt, như thể câu nói đó đã khơi dậy nỗi nhớ vô hạn của cô ta về Hồng Dân vậy.
Cao Đống im lặng nhìn cô ta, ông biết nếu chỉ dựa vào chi tiết móng của ngón giữa thôi thì không thể nào định tội cho Lạc Tuệ Tuệ được, vì đoạn clip đó ngược ánh sáng, không thấy được vân tay, e là Lý Vệ Bình đã tính trước được điều này, hoặc có lẽ đoạn băng gốc có chỗ rõ hơn, Lý Vệ Bình đã xử lý nó rồi. Trong trường hợp không có vân tay, mà chỉ đơn thuần so sánh độ dài ngắn của ngón tay, thì không thể xem đó là bằng chứng được.
Một điểm mà Cao Đống có thể khẳng định lúc này, đó là trên đời không thể nào có nhiều sự trùng hợp đến vậy. Móng ngón tay giữa trước đây của cô ta cũng ngắn như trong đoạn clip vì thế chắc chắn cô ta có liên quan mật thiết đến vụ án.
Nhưng lời lẽ của người phụ nữ này quả thực quá cứng cói, tố chất tâm lý cũng rất tốt, nếu hỏi như vậy sẽ không hỏi ra được. Nếu trực tiếp bắt đem về thẩm vấn thì sao? Không bắt được, không thể bắt được. Nếu bỏ qua điểm cô ta là người nhà họ Vương, thì cô ta vẫn là người thân của nạn nhân. Hơn nữa bây giờ cũng chẳng có bằng chứng gì chỉ ra cô ta là kẻ tình nghi, chỉ dựa vào móng tay thôi sao? Đó không thể coi đó là bằng chứng được. Hơn nữa khi vụ án xảy ra, cô ta không hề có mặt ở hiện trường, cũng không ai cảm thấy cô ta có biểu hiện gì khác lạ. Trong nhật ký cuộc gọi, càng không tìm được manh mối về việc cô ta liên lạc với Lý Vệ Bình.
Vụ án lớn thế này, bắt kẻ tình nghi phải có chữ ký của nhiều người, rủi như cuối cùng thẩm vấn không có kết quả thì sao? Cao Đống không những sẽ mất hết thể diện, Lạc Tuệ Tuệ chắc chắn sẽ quay sang nói ông xử lý vụ án cẩu thả, nói không chừng cô ta còn xui người nhà nạn nhân lên tiếng, người nhà họ Vương cũng không phải dễ ức hiếp. Lúc đó ông không biết sẽ phải ăn nói thế nào với người nhà nạn nhân, với người trong huyện hay Tổ chuyên án, Văn phòng Tỉnh, người nhà họ Vương.
Xem ra điểm đột phá vẫn phải trông vào Lý Vệ Bình thôi. Nếu anh ta khai ra sự thật, thì chắc sẽ có đủ chứng cứ bắt Lạc Tuệ Tuệ.
Cao Đống ngẫm nghĩ, cười nhạt rồi đứng dậy: "Hôm nay làm phiền nhiều rồi, thực sự xin lỗi, chúng tôi về đây."
"Tạm biệt, tôi có thai, không tiễn được." Lạc Tuệ Tuệ vẫn ngồi yên trên ghế.
Cao Đống mím môi, cùng Trương Nhất Ngang ra về.
Ra đến bên ngoài, Trương Nhất Ngang nói: "Sếp, tôi cảm thấy lúc nãy sếp hơi nóng vội, có thấy Lạc Tuệ Tuệ có vẻ gì khả nghi lắm đâu vì như lời cô ta nói, quan hệ giữa cô ta và Vương Hồng Dân rất tốt, Vương Hồng Dân chết đâu có lợi gì cho cô ta."
Cao Đống thờ ơ đáp: "Có lẽ vậy, ha ha."
Nhưng lúc này ông nhớ lại một điều Từ Sách nói, khi những ngón tay khác của người phụ nữ để móng và được chăm sóc kỹ, chỉ duy móng ngón giữa được cắt ngắn, kết luận là sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ vợ chồng không được hài hòa.
Lúc đó ông chỉ coi đó là chuyện đùa, nhưng hôm nay mới thấy có lẽ đây là sự thật.
Mối quan hệ của Lạc Tuệ Tuệ và Vương Hồng Dân chắc hẳn không tốt đẹp như những người xung quanh nhìn thấy. Nếu không, cô ta cũng sẽ không đời nào muốn gϊếŧ chồng mình.
Rốt cuộc mối quan hệ như thế nào, mới thúc đẩy cô ta hại chồng mình?
Vì Lý Vệ Bình? Cao Đống nghĩ đến sự lạnh lùng trong lời nói của cô ta dành cho Lý Vệ Bình, có vẻ không giống chút nào. Hơn nữa Lý Vệ Bình phương diện nào cũng thua xa Vương Hồng Dân, bất kỳ người phụ nữ nào đứng trước hai người đàn ông này, cũng sẽ không hề do dự chọn ngay Vương Hồng Dân làm chồng. Cho dù Vương Hồng Dân rượu chè gái gú, cũng vẫn có sức hấp dẫn hơn nhiều so với Lý Vệ Bình. Huống hồ nghe nói Vương Hồng Dân không hề có chuyện rượu chè gái gú, một người đàn ông tốt như vậy thì có lý do gì để gϊếŧ ông ta kia chứ?
"Làm phiền dì quá." Lạc Tuệ Tuệ bình thản nói lời cảm ơn bà giúp việc, rồi tiếp: "Dì này, hay dì ra ngoài mua cá đi, hôm nay tôi muốn ăn cá."
"Dạ được, người mang thai ăn uống tốt lắm, cô muốn ăn món gì tôi sẽ làm cho món đó, tôi sẽ mua thêm ít thịt bò, lát nữa nấu canh."
"Được." Lạc Tuệ Tuệ gật đầu, mắt nhìn bà giúp việc đi khỏi, rồi chuyển sang nhìn hai người cảnh sát, vẻ mặt không một chút cảm xúc: "Tổng chỉ huy Cao, các anh tìm tôi có việc gì không?"
Cao Đống bưng trà lên, uống một ngụm rồi ngẩng đầu nhìn cô ta với ánh mắt sắc lẹm. Theo bản năng, cô ta nghiêng đầu qua một bên né tránh ánh nhìn đó.
Cao Đống mở miệng nói: "Vụ án của chồng cô chúng tôi đã bắt được nghi phạm cuối cùng, hắn không phải là Lâm Tiểu Phong."
Sắc mặt cô ta chợt lạnh như băng: "Lý Vệ Bình phải không? Tôi đã nghe người trong huyện nói, tôi thật không ngờ là do anh ta làm."
Cao Đống nói: "Cô quen anh ta à?"
Cao Đống những tưởng cô ta sẽ né tránh, nhưng không ngờ cô ta vẫn thản nhiên trả lời: "Không sai, có quen, quen thời học ở đại học, người này trước đây rất điên cuồng, cứ tưởng anh ta làm đến Phó Công an Huyện sẽ thay đổi tính tình, hừ, trên đời sao lại có kẻ súc sinh độc ác vậy chứ!"
Cao Đống nghe thấy từ "súc sinh" nói ra từ chính miệng cô ta, trong lòng rất khó chịu nhưng đành hỏi tiếp: "Hồi ở đại học, hai người quen nhau như thế nào? Lý Vệ Bình học ngành Tâm lý, còn cô chắc là học ngành Y đúng không, sao lại quen được nhau nhỉ?"
Lạc Tuệ Tuệ lắc lắc đầu: "Chuyện trước đây cũng chẳng cần nhắc tới nữa, dù sao lúc trước mỗi lần nghĩ đến anh ta là tôi thấy buồn nôn, còn giờ thì tôi thật sự hận anh ta đến tận xương tủy."
Cao Đống hơi nheo mắt: "Sau khi Lý Vệ Bình được điều đến huyện Bạch Tượng, hai người có gặp nhau không?" Cao Đống mong là cô ta sẽ nói dối vì chỉ cần cô ta nói dối thì ông sẽ dùng chứng cứ thực bóc trần những lời dối trá của cô ta, như thế việc đi sâu điều tra cô ta, thậm chí là trực tiếp triệu tập cô ta sẽ rất hợp tình hợp lý. Trong túi của mình, Cao Đống để bút ghi âm mini có chức năng quay phim để ghi lại mọi hành vi lời nói của cô ta.
"Có gặp, để tôi nghĩ xem, có lẽ là gặp trên đường vào năm kia. Tôi không biết anh ta sẽ xuất hiện ở huyện Bạch Tượng."
"Ồ, hai người sau đó có liên lạc với nhau không?"
"Có, dù gì cũng là bạn học cũ, chuyện không vui thời đại học cũng đã qua rồi, thỉnh thoảng có nhắn vài tin, hoặc gọi điện thoại nói vài câu, có lẽ cũng có gặp và chào hỏi nhau trên mạng."Vẻ mặt Lạc Tuệ Tuệ khinh khinh.
"Chủ yếu là do ai chủ động liên lạc, hai người nói những gì?"
Lạc Tuệ Tuệ cảnh giác nhìn Cao Đống, hơi nhíu mày, hỏi: "Sếp Cao, ông hỏi mấy chuyện này để làm gì, có liên quan đến việc điều tra của các ông chăng?"
Cao Đống mỉm cười: "Thông qua việc tìm hiểu tình hình mấy năm nay của Lý Vệ Bình tại huyện Bạch Tượng, chúng tôi muốn phân tích bản chất tâm lý phạm tội của anh ta thôi."
Lạc Tuệ Tuệ hừ lạnh: "Chuyện này còn phải nói nữa sao? Chẳng phải rõ ràng là anh ta muốn trả thù xã hội à? Sếp này, cả các ông và anh ta đều là công an, gia đình những người bị hại như chúng tôi chẳng muốn thấy pháp luật khoan hồng cho hắn chút nào, nhất định phải xử hắn mức hình phạt cao nhất!"
Cao Đống cười nhạt: "Tất nhiên, chúng tôi chắc chắn sẽ xử lý theo đúng pháp luật, sẽ không bắt nhầm bất kỳ người tốt nào, nhưng bên cạnh đó, chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ xấu nào." Ông nhìn thẳng vào Lạc Tuệ Tuệ, cô ta cũng thản nhiên nhìn lại.
Cao Đống nghiến răng: "Trước đây trong các cuộc nói chuyện với cô, Lý Vệ Bình có từng để lộ với cô một vài dấu hiệu nào mà bây giờ nghĩ lại thấy khả nghi hay không?"
Lạc Tuệ Tuệ suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Chắc là không, tôi không nghĩ ra. Chúng tôi nói chuyện rất ít, hầu như chỉ hỏi thăm qua lại bình thường thôi, tôi là phụ nữ đã có chồng, thường sẽ không nói chuyện nhiều với đàn ông khác. Ồ, phải rồi, nhật ký chat mấy tháng nay trong máy tính của tôi chắc cũng còn, nếu các anh muốn xem, chỉ cần giúp được cho công việc của các anh, tôi rất sẵn lòng." Cô ta tỏ ra vô cùng hào phóng.
Cao Đống chấp nhận không chút khách sáo. Ông bảo Trương Nhất Ngang lấy USB ra, rồi theo Lạc Tuệ Tuệ vào phòng để mở máy tính.
Lạc Tuệ Tuệ vừa mở máy tính vừa nói: "Ồ, có đôi lúc đi làm, có lẽ cũng có chat vài câu, trong máy tính ở cơ quan tôi có lẽ có, nếu các anh muốn thì đến cơ quan lấy."
Cao Đống nói cảm ơn, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình từ từ mở ra.
Trên màn hình máy tính, là hình nền hoa cỏ xanh tươi, ở giữa là một người phụ nữ xinh đẹp sang trọng, đó chính là bức hình lúc Lạc Tuệ Tuệ chưa mang thai. Trong bức hình, Lạc Tuệ Tuệ giang hai tay ra, thể hiện động tác ôm ấp thiên nhiên.
Để hình mình trên desktop, đây chắc chắn là người phụ nữ rất yêu bản thân, nhưng không thể phủ nhận, Cao Đống cũng cảm thấy cô ta quả thực rất đẹp, giống như một minh tinh vậy.
Đột nhiên, Cao Đống chú ý đến cánh tay phải giang ra trong hình, móng tay của ngón giữa hơi ngắn hơn một chút so với những ngón khác, lúc này, ông liền nhớ đến bàn tay quay đoạn clip Lâm Tiểu Phong phạm tội.
Do ngón tay trong hình rất nhỏ và khi Cao Đống đang định xác nhận rõ hơn thì màn hình máy tính đã chuyển sang giao diện My Computer rồi.
Lạc Tuệ Tuệ mở thư mục cài đặt phần mềm QQ, thản nhiên nói: "Tôi không biết file nào chứa nhật ký Chat, các anh là chuyên gia, các anh cứ tự nhiên."
Trương Nhất Ngang vừa định thao tác, Cao Đống đã đưa USB cắm vào máy. Sau khi chuyển xong, ông tắt cửa sổ làm việc, chuyển màn hình trở về giao diện chính, giả vờ nói: "Làm phiền cô quá, thật xin lỗi." Đồng thời cẩn thận liếc nhìn bàn tay trong bức hình, không sai, móng tay của ngón giữa đúng là ngắn hơn một chút.
Trong lòng ông ta đã có đáp án. Ông tắt máy tính, quay trở lại phòng khách ngồi cùng với Lạc Tuệ Tuệ. Ông chăm chú nhìn vào bàn tay cô ta, những ngón tay trắng nõn thon dài, móng tay không dài, nhưng lúc đầu cô ta để móng tay dài kia mà.
"Cô có thân với Lâm Tiểu Phong không?"
Lạc Tuệ Tuệ nhìn Trương Nhất Ngang rồi đáp: "Lần trước Đội trưởng Trương có hỏi rồi, tôi không thân lắm, Hồng Dân rất tốt với anh ta. Nhưng tôi nghe nói là Lâm Tiểu Phong đã hạ độc gϊếŧ chết Uông Hải Toàn đúng không?"
Cao Đống nhìn cô ta gật đầu: "Không sai, lúc đó còn có một phụ nữ quay lại đoạn clip đã chứng minh toàn bộ quá trình Lâm Tiêu Phong hạ độc gϊếŧ người nữa."
"Ồ? Có chuyện này sao?"
Cao Đống hỏi thẳng: "Đoạn clip đó chẳng phải là do cô quay sao?"
Lạc Tuệ Tuệ liền nhíu mày, tỏ ý không vui: "Sếp Cao, ông đang đùa hả? Nhà tôi vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi không có tâm trạng để đùa đâu."
Cao Đống nghiêm túc lắc đầu: "Tôi không hề đùa."
Lạc Tuệ Tuệ tức giận nhưng vẫn cười nhạt: "Tôi thật sự không hiểu các ông đến nhà tôi để làm gì? Các ông bảo Lý Vệ Bình là hung thủ, tôi có lòng tốt đưa hết nhật ký nói chuyện cho các ông. Còn các ông thì sao, nghi ngờ tôi gì chứ? Đoạn phim tôi quay ư? Tại sao tôi không hề biết? Các ông đùa chẳng hay ho chút nào cả!"
Cao Đống vẫn bình tĩnh nói: "Mối quan hệ của cô và Vương Hồng Dân tốt không?"
"Nói như vậy là có ý gì? Tôi càng lúc càng không hiểu. Các ông đang điều tra tôi sao?"
Vẻ mặt Cao Đống thản nhiên, không gật đầu, cũng không phủ nhận.
"Hừ hừ, tình cảm của tôi và Hồng Dân tốt không à? Ông cứ đi hỏi mẹ chồng tôi, cứ đi hỏi cha mẹ tôi, cứ đi hỏi tất cả đồng nghiệp trong cơ quan tôi, cứ hỏi dì giúp việc trong nhà tôi thì biết, chúng tôi kết hôn bao nhiêu năm nay, chưa từng lớn tiếng cãi cọ nhau, sau khi tôi có thai, anh ấy lo cho tôi từng li từng tí. Tôi rất yêu anh ấy, anh ấy cũng rất yêu tôi, ông cảm thấy quan hệ của chúng tôi có tốt không?" Nói xong, gương mặt Lạc Tuệ Tuệ giàn giụa nước mắt, như thể câu nói đó đã khơi dậy nỗi nhớ vô hạn của cô ta về Hồng Dân vậy.
Cao Đống im lặng nhìn cô ta, ông biết nếu chỉ dựa vào chi tiết móng của ngón giữa thôi thì không thể nào định tội cho Lạc Tuệ Tuệ được, vì đoạn clip đó ngược ánh sáng, không thấy được vân tay, e là Lý Vệ Bình đã tính trước được điều này, hoặc có lẽ đoạn băng gốc có chỗ rõ hơn, Lý Vệ Bình đã xử lý nó rồi. Trong trường hợp không có vân tay, mà chỉ đơn thuần so sánh độ dài ngắn của ngón tay, thì không thể xem đó là bằng chứng được.
Một điểm mà Cao Đống có thể khẳng định lúc này, đó là trên đời không thể nào có nhiều sự trùng hợp đến vậy. Móng ngón tay giữa trước đây của cô ta cũng ngắn như trong đoạn clip vì thế chắc chắn cô ta có liên quan mật thiết đến vụ án.
Nhưng lời lẽ của người phụ nữ này quả thực quá cứng cói, tố chất tâm lý cũng rất tốt, nếu hỏi như vậy sẽ không hỏi ra được. Nếu trực tiếp bắt đem về thẩm vấn thì sao? Không bắt được, không thể bắt được. Nếu bỏ qua điểm cô ta là người nhà họ Vương, thì cô ta vẫn là người thân của nạn nhân. Hơn nữa bây giờ cũng chẳng có bằng chứng gì chỉ ra cô ta là kẻ tình nghi, chỉ dựa vào móng tay thôi sao? Đó không thể coi đó là bằng chứng được. Hơn nữa khi vụ án xảy ra, cô ta không hề có mặt ở hiện trường, cũng không ai cảm thấy cô ta có biểu hiện gì khác lạ. Trong nhật ký cuộc gọi, càng không tìm được manh mối về việc cô ta liên lạc với Lý Vệ Bình.
Vụ án lớn thế này, bắt kẻ tình nghi phải có chữ ký của nhiều người, rủi như cuối cùng thẩm vấn không có kết quả thì sao? Cao Đống không những sẽ mất hết thể diện, Lạc Tuệ Tuệ chắc chắn sẽ quay sang nói ông xử lý vụ án cẩu thả, nói không chừng cô ta còn xui người nhà nạn nhân lên tiếng, người nhà họ Vương cũng không phải dễ ức hiếp. Lúc đó ông không biết sẽ phải ăn nói thế nào với người nhà nạn nhân, với người trong huyện hay Tổ chuyên án, Văn phòng Tỉnh, người nhà họ Vương.
Xem ra điểm đột phá vẫn phải trông vào Lý Vệ Bình thôi. Nếu anh ta khai ra sự thật, thì chắc sẽ có đủ chứng cứ bắt Lạc Tuệ Tuệ.
Cao Đống ngẫm nghĩ, cười nhạt rồi đứng dậy: "Hôm nay làm phiền nhiều rồi, thực sự xin lỗi, chúng tôi về đây."
"Tạm biệt, tôi có thai, không tiễn được." Lạc Tuệ Tuệ vẫn ngồi yên trên ghế.
Cao Đống mím môi, cùng Trương Nhất Ngang ra về.
Ra đến bên ngoài, Trương Nhất Ngang nói: "Sếp, tôi cảm thấy lúc nãy sếp hơi nóng vội, có thấy Lạc Tuệ Tuệ có vẻ gì khả nghi lắm đâu vì như lời cô ta nói, quan hệ giữa cô ta và Vương Hồng Dân rất tốt, Vương Hồng Dân chết đâu có lợi gì cho cô ta."
Cao Đống thờ ơ đáp: "Có lẽ vậy, ha ha."
Nhưng lúc này ông nhớ lại một điều Từ Sách nói, khi những ngón tay khác của người phụ nữ để móng và được chăm sóc kỹ, chỉ duy móng ngón giữa được cắt ngắn, kết luận là sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ vợ chồng không được hài hòa.
Lúc đó ông chỉ coi đó là chuyện đùa, nhưng hôm nay mới thấy có lẽ đây là sự thật.
Mối quan hệ của Lạc Tuệ Tuệ và Vương Hồng Dân chắc hẳn không tốt đẹp như những người xung quanh nhìn thấy. Nếu không, cô ta cũng sẽ không đời nào muốn gϊếŧ chồng mình.
Rốt cuộc mối quan hệ như thế nào, mới thúc đẩy cô ta hại chồng mình?
Vì Lý Vệ Bình? Cao Đống nghĩ đến sự lạnh lùng trong lời nói của cô ta dành cho Lý Vệ Bình, có vẻ không giống chút nào. Hơn nữa Lý Vệ Bình phương diện nào cũng thua xa Vương Hồng Dân, bất kỳ người phụ nữ nào đứng trước hai người đàn ông này, cũng sẽ không hề do dự chọn ngay Vương Hồng Dân làm chồng. Cho dù Vương Hồng Dân rượu chè gái gú, cũng vẫn có sức hấp dẫn hơn nhiều so với Lý Vệ Bình. Huống hồ nghe nói Vương Hồng Dân không hề có chuyện rượu chè gái gú, một người đàn ông tốt như vậy thì có lý do gì để gϊếŧ ông ta kia chứ?