Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
“Anh muốn làm gì?” Cô cuống quít mở miệng, nghĩ tới việc phải đi về nhà, không muốn ở lại… “Ngoan ngoãn đợi ở đây!” Đầu cũng không quay lại, bóng dáng cao lớn đã rất nhanh biến mất ở cuối đường, Hoan Nhan mặt như đưa đám tựa vào lan can, khi anh tàn ác bá dạo trước mặt cô, cô giống như một chút xíu biện pháp cũng không có... Rất nhanh, xe anh đã dừng lại ở ven đường, mở cửa xe, anh nhìn thấy bóng lưng gầy yếu nho nhỏ đập vào mắt.
“Phụ nữ không phải là đều nhớ đến người đã lấy đi lần đầu tiên của mình sao?” Anh cười như lưu manh, ở sau lưng cô mở miệng.
Ý nghĩ của Hoan Nhan lập tức bị gián đoạn, lại bị lời nói của anh làm tức giận, quay sang trừng mắt nhìn anh: “Vậy nếu là bị cưỡng gian cũng phải thích tội phạm đã cưỡng gian mình sao?”
Thân Tống Hạo nhướng mày, khinh thường mở miệng: “Tóm lại, tôi chính là thích chinh phục phụ nữ ở trên giường!”
Anh cúi đầu, nhìn cô hai mắt tràn đầy tức giận: “Trước tiên để cho cô ở dưới người tôi dục tiên dục tử, yêu thích loại cảm giác này, mê luyến thân thể của tôi, cuối cùng ngoan ngoãn đem trái tim giao ra…”
“Phi!” Hoan Nhan cuối cùng không nhịn được, trợn mắt, xoay người rời đi… “Lên xe!” Anh một phát nắm được tay cô nhét vào ghế ngồi cạnh tay láy, vòng qua xe, anh ngồi xuống, khởi động, mắt cũng không chớp nhìn về phía trước mở mieenjg: “Còn tốt hơn yêu một kẻ bắt cá hai tay đi!”
“Anh quản tôi!” Hoan Nhan nổi giận đùng đùng, người nọ nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: “Tôi vừa giúp cô, báo đáp thế nào đây? Nếu không theo tôi hưởng thụ một đêm tốt đẹp?”
“Cảm ơn, cha tôi bị bệnh cần phải chăm sóc!” Cô lười phải dây dưa cùng anh, trực tiếp mở miệng: “Bây giờ anh đưa tôi về?”
“Một đêm cũng không được, một lần thôi?” Anh cười tùy ý tà ác, “Tôi dẫn cô đến một nơi, vừa đúng có điều muốn hỏi cô.”
Anh hiếm khi thành khẩn như vậy, Hoan Nhan nhất thời không đề phòng không nói lời từ chối, tới lúc muốn nói thì anh dã đánh tay lái tăng tốc xe chạy tới trước… Đi nửa giờ, xe mới chậm rãi dừng ở một chỗ yên tĩnh.
“Chỗ này là?” Cô nhìn qua cửa xe nhìn ngắm cái sân lớn rộng rãi mênh mông, có chút mờ mịt.
“Sân đánh Golf tư nhân của tôi.” Anh nhảy xuống xe, dựa vào xe cợt nhả nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn cố tình nhìn Hoàn Nhan nở nụ cười suồng sã, thật là làm cho người ta thở dài.
“Chẳng qua… Tối nay nó được dùng để làm một việc khác.” Anh mở cửa xe, kéo tay cô, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Tại không gian yên tĩnh trống trải, không bị quấy rầy này, “dã chiến” sẽ rất kích thích!”
“Dã chiến cái gì?” Hoan Nhan không hiểu, rất vô tội ngước nhìn người đàn ông trước mặt.
Thân Tống Hạo lập tức ha ha cười ra tiếng, ở trên đầu cô gõ nhẹ: “Rất nhanh cô sẽ biết!”
“Cùng anh nói, không có chuyện gì tốt hết!” Hoan Nhan trong lòng mơ hồ lo lắng, nhưng vẫn nhắm mắt đuổi theo bước chân của anh.
“E hèm…” Anh nhún vai, giơ tay ôm cô, ở dưới ánh đèn sáng chậm rãi lên trước.
“Thiếu gia. ’ Quản gia cung kính dẫn người làm đứng thành một hàng trước mặt hai người, Hoan Nhan gương mặt nhanh chóng đỏ lên, núp vào ngực anh không dám ngẩng đầu.
“Mọi người cũng đi nghỉ đi, tôi ở chỗ này đi dạo một chút, nhớ cấm bất kì ai tới quấy rầy.”
Anh vung tay, mắt nhìn thẳng ôm cô tiến đến phía trước.
Gió đêm thổi đưa tới hương thơm dịu của cỏ xanh, Hoan Nhan nhắm mắt lại, cảm giác ngọn gió kia giống như là một đôi tay nhỏ bé mềm mại vuốt nhẹ gương mặt cô, thoải mái làm người ta muốn ngủ.
“Nơi này thật tuyệt.” Hoan Nhan nói lời trong lòng, hai mắt rạng rỡ phát sáng, làm cho người ta nhìn càng thêm yêu thích.
Thân Tống Hạo trong bóng đêm nhìn gương mặt trẻ con nhỏ nhắn, nụ cười thuần khiết khiến cho anh chốc lát bị hút hồn, chẳng qua rất mau, anh liền điều chỉnh tâm trạng bản thân, đem tất cả xúc động trên mặt thu lại.
“Người kia nói cho tôi biết, là mẹ kế muốn đem cô bán cho người ta làm vợ kế, cho nên, cô mới gấp rút cần mười vạn phải không?”
Anh đột nhiên mở miệng, tâm tình tốt bỗng bị rút sạch không còn sót lại chút gì, ngập ngừng, vẫn là gật đầu một cái, cô nở ra nụ cười nhẹ: “Phải, tôi không muốn cả đời bị người khác sắp đặt, huống hồ, người kia vợ vừa mất, hơn nữa số tuổi cho với tôi còn lớn gấp đôi.”
“Như vậy… cô trước đó đã điều tra rõ ràng, mới ngăn xe của tôi, còn là…”
Anh lời nói chưa xong, cô liền cắt đứt, ngẩng đầu lên, thật sâu nhìn anh: “Một nửa là say rượu, một nửa là phải đạt được mục đích bằng bất cứ giá nào.”
Đồng tử của anh tối sầm lại, tiến lên một bước đè chặt vai cô: “Cũng chính là… Một điêm kia, bất kể người cô ngăn lại là ai, cô đều lên giường cùng hắn có phải không?
Anh nói những câu khó nghe khiến cô khẽ nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, dù sao, lúc đó trong lòng cô thật sự có ý như vậy.
Nhìn cô gật đầu, cánh tay đè bả vai cô càng chặt, anh cười gằn: “Rất tốt, như vậy cũng không sao…”
Anh đem váy cô vén lên, đôi mắt lạnh lẽo híp lại: “Vậy thì, chúng ta tiếp tục thực hiện giao dịch, Hứa tiểu thư, tôi bây giờ cần phụ nữ… vì tôi phục vụ.”
Hoan Nhan lập tức ngẩn người: “Anh… ở chỗ này?”
Cô sững sờ nhìn chằm chằm vào anh, chợt có hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh, dã chiến… Không phải là… “Thế nào? Trên hợp đồng ghi rõ, mọi lúc, mọi nơi.” Anh nhả ra từng chữ, đồng thời tay ở dưới váy bắt đầu chậm rãi di động, chạm vào nơi mềm mại khẽ vuốt… Hoan Nhan giật mình, xoay người né tránh, thế nhưng anh không đuổi theo, chỉ nâng cằm cười lạnh: “Hứa tiểu thư, tránh một bước, tôi liền thảo một hợp đồng khác bồi thường tôi một trăm vạn.”
“Anh vô sỉ!” Hoan Nhan tức giận! Bước chân cũng không dừng lại… “Hai trăm vạn… Ba trăm vạn… Bốn trăm vạn… Năm trăm vạn… Này, Hứa tiểu thư, cô nên nhớ, năm trăm vạn cô lại muốn bán thân nửa năm nữa!”
Anh tốt bụng nhắc nhở, khiến bước chân Hoan nhan khựng lại, chỉ cảm thấy ngực bị nghẹn lại, thiếu chút nữa không thở nổi!
“Phụ nữ không phải là đều nhớ đến người đã lấy đi lần đầu tiên của mình sao?” Anh cười như lưu manh, ở sau lưng cô mở miệng.
Ý nghĩ của Hoan Nhan lập tức bị gián đoạn, lại bị lời nói của anh làm tức giận, quay sang trừng mắt nhìn anh: “Vậy nếu là bị cưỡng gian cũng phải thích tội phạm đã cưỡng gian mình sao?”
Thân Tống Hạo nhướng mày, khinh thường mở miệng: “Tóm lại, tôi chính là thích chinh phục phụ nữ ở trên giường!”
Anh cúi đầu, nhìn cô hai mắt tràn đầy tức giận: “Trước tiên để cho cô ở dưới người tôi dục tiên dục tử, yêu thích loại cảm giác này, mê luyến thân thể của tôi, cuối cùng ngoan ngoãn đem trái tim giao ra…”
“Phi!” Hoan Nhan cuối cùng không nhịn được, trợn mắt, xoay người rời đi… “Lên xe!” Anh một phát nắm được tay cô nhét vào ghế ngồi cạnh tay láy, vòng qua xe, anh ngồi xuống, khởi động, mắt cũng không chớp nhìn về phía trước mở mieenjg: “Còn tốt hơn yêu một kẻ bắt cá hai tay đi!”
“Anh quản tôi!” Hoan Nhan nổi giận đùng đùng, người nọ nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: “Tôi vừa giúp cô, báo đáp thế nào đây? Nếu không theo tôi hưởng thụ một đêm tốt đẹp?”
“Cảm ơn, cha tôi bị bệnh cần phải chăm sóc!” Cô lười phải dây dưa cùng anh, trực tiếp mở miệng: “Bây giờ anh đưa tôi về?”
“Một đêm cũng không được, một lần thôi?” Anh cười tùy ý tà ác, “Tôi dẫn cô đến một nơi, vừa đúng có điều muốn hỏi cô.”
Anh hiếm khi thành khẩn như vậy, Hoan Nhan nhất thời không đề phòng không nói lời từ chối, tới lúc muốn nói thì anh dã đánh tay lái tăng tốc xe chạy tới trước… Đi nửa giờ, xe mới chậm rãi dừng ở một chỗ yên tĩnh.
“Chỗ này là?” Cô nhìn qua cửa xe nhìn ngắm cái sân lớn rộng rãi mênh mông, có chút mờ mịt.
“Sân đánh Golf tư nhân của tôi.” Anh nhảy xuống xe, dựa vào xe cợt nhả nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn cố tình nhìn Hoàn Nhan nở nụ cười suồng sã, thật là làm cho người ta thở dài.
“Chẳng qua… Tối nay nó được dùng để làm một việc khác.” Anh mở cửa xe, kéo tay cô, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Tại không gian yên tĩnh trống trải, không bị quấy rầy này, “dã chiến” sẽ rất kích thích!”
“Dã chiến cái gì?” Hoan Nhan không hiểu, rất vô tội ngước nhìn người đàn ông trước mặt.
Thân Tống Hạo lập tức ha ha cười ra tiếng, ở trên đầu cô gõ nhẹ: “Rất nhanh cô sẽ biết!”
“Cùng anh nói, không có chuyện gì tốt hết!” Hoan Nhan trong lòng mơ hồ lo lắng, nhưng vẫn nhắm mắt đuổi theo bước chân của anh.
“E hèm…” Anh nhún vai, giơ tay ôm cô, ở dưới ánh đèn sáng chậm rãi lên trước.
“Thiếu gia. ’ Quản gia cung kính dẫn người làm đứng thành một hàng trước mặt hai người, Hoan Nhan gương mặt nhanh chóng đỏ lên, núp vào ngực anh không dám ngẩng đầu.
“Mọi người cũng đi nghỉ đi, tôi ở chỗ này đi dạo một chút, nhớ cấm bất kì ai tới quấy rầy.”
Anh vung tay, mắt nhìn thẳng ôm cô tiến đến phía trước.
Gió đêm thổi đưa tới hương thơm dịu của cỏ xanh, Hoan Nhan nhắm mắt lại, cảm giác ngọn gió kia giống như là một đôi tay nhỏ bé mềm mại vuốt nhẹ gương mặt cô, thoải mái làm người ta muốn ngủ.
“Nơi này thật tuyệt.” Hoan Nhan nói lời trong lòng, hai mắt rạng rỡ phát sáng, làm cho người ta nhìn càng thêm yêu thích.
Thân Tống Hạo trong bóng đêm nhìn gương mặt trẻ con nhỏ nhắn, nụ cười thuần khiết khiến cho anh chốc lát bị hút hồn, chẳng qua rất mau, anh liền điều chỉnh tâm trạng bản thân, đem tất cả xúc động trên mặt thu lại.
“Người kia nói cho tôi biết, là mẹ kế muốn đem cô bán cho người ta làm vợ kế, cho nên, cô mới gấp rút cần mười vạn phải không?”
Anh đột nhiên mở miệng, tâm tình tốt bỗng bị rút sạch không còn sót lại chút gì, ngập ngừng, vẫn là gật đầu một cái, cô nở ra nụ cười nhẹ: “Phải, tôi không muốn cả đời bị người khác sắp đặt, huống hồ, người kia vợ vừa mất, hơn nữa số tuổi cho với tôi còn lớn gấp đôi.”
“Như vậy… cô trước đó đã điều tra rõ ràng, mới ngăn xe của tôi, còn là…”
Anh lời nói chưa xong, cô liền cắt đứt, ngẩng đầu lên, thật sâu nhìn anh: “Một nửa là say rượu, một nửa là phải đạt được mục đích bằng bất cứ giá nào.”
Đồng tử của anh tối sầm lại, tiến lên một bước đè chặt vai cô: “Cũng chính là… Một điêm kia, bất kể người cô ngăn lại là ai, cô đều lên giường cùng hắn có phải không?
Anh nói những câu khó nghe khiến cô khẽ nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, dù sao, lúc đó trong lòng cô thật sự có ý như vậy.
Nhìn cô gật đầu, cánh tay đè bả vai cô càng chặt, anh cười gằn: “Rất tốt, như vậy cũng không sao…”
Anh đem váy cô vén lên, đôi mắt lạnh lẽo híp lại: “Vậy thì, chúng ta tiếp tục thực hiện giao dịch, Hứa tiểu thư, tôi bây giờ cần phụ nữ… vì tôi phục vụ.”
Hoan Nhan lập tức ngẩn người: “Anh… ở chỗ này?”
Cô sững sờ nhìn chằm chằm vào anh, chợt có hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh, dã chiến… Không phải là… “Thế nào? Trên hợp đồng ghi rõ, mọi lúc, mọi nơi.” Anh nhả ra từng chữ, đồng thời tay ở dưới váy bắt đầu chậm rãi di động, chạm vào nơi mềm mại khẽ vuốt… Hoan Nhan giật mình, xoay người né tránh, thế nhưng anh không đuổi theo, chỉ nâng cằm cười lạnh: “Hứa tiểu thư, tránh một bước, tôi liền thảo một hợp đồng khác bồi thường tôi một trăm vạn.”
“Anh vô sỉ!” Hoan Nhan tức giận! Bước chân cũng không dừng lại… “Hai trăm vạn… Ba trăm vạn… Bốn trăm vạn… Năm trăm vạn… Này, Hứa tiểu thư, cô nên nhớ, năm trăm vạn cô lại muốn bán thân nửa năm nữa!”
Anh tốt bụng nhắc nhở, khiến bước chân Hoan nhan khựng lại, chỉ cảm thấy ngực bị nghẹn lại, thiếu chút nữa không thở nổi!