Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 367
Chương 367
Bạc Minh Thành đưa tay kéo áo, lấy chiếc điện thoại cục gạch trong túi ra.
Anh cũng không biết tại sao mình lại đi nhặt lại chiếc điện thoại đã ném đi này, chiếc điện thoại nút bấm có từ hơn mười năm trước, chiếc điện thoại mà ngay cả Bạc Vĩnh Cơ cũng không dùng.
Điện thoại có mật khẩu, Bạc Minh Thành nhìn bốn chữ “Hãy nhập mật khẩu”, chỉ cảm thấy nực cười, anh thật nực cười.
Anh đúng là điên rồi mới muốn mở chiếc điện thoại này ra xem.
€ó gì mà xem, đó chỉ là một chiếc điện thoại Thẩm Thanh Ngọc đã vứt đi Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng động tác tay lại khác.
Khi ngón tay đặt trên bàn phím, anh vô thức nhập ngày sinh của Thẩm Thanh Ngọc.
Không phải.
Bạc Minh Thành cau mày, ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại nhập ngày sinh của mình.
Khi màn hình chính mở ra, trái tim của Bạc Minh Thành dường như có thứ gì đó chạm vào.
Anh không thể giải thích được đây là cảm giác gì, giống như người mua vé số linh cảm rằng mình sẽ trúng số, không ngờ là trúng thật, anh vui sướng, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác hài lòng không thể giải thích được.
Nhật ký cuộc gọi không có gì cả, nhưng có hơn hai trăm tin nhắn văn bản trong đó.
Bạc Minh Thành biết rằng kiểu tọc mạch đời tư của người khác là rất vô đạo đức, nhưng theo anh thấy thì ấn tượng của Thẩm Thanh Ngọc về anh đã không thể tệ hơn được nữa.
Bây giờ có thêm chuyện cho cô ghét anh thì đã sao?
Con người luôn có tâm lý nổi loạn, Bạc Minh Thành sống ba mươi năm trên đời, trong mắt người khác vẫn luôn là “đứa trẻ ngoan”, nhưng Thẩm Thanh Ngọc lại khơi dậy tất cả tính nổi loạn của anh.
Anh cũng không biết tại sao, nhưng mỗi khi gặp chuyện liên quan đến Thẩm Thanh Ngọc, anh dường như trở thành một người khác.
Cũng giống như bây giờ, anh không thể khống chế được bản thân mà nhấp vào đọc những tin nhắn văn bản đó.
Tin nhắn gần nhất cách đây ba năm, vỏn vẹn năm chữ: Tôi gả cho anh ấy.
Tin nhắn trước đó chỉ là một câu: Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy rất hoảng loạn, anh ấy nói muốn kết hôn với tôi, nhưng tôi nghĩ đây không phải là chuyện tốt.
‘Thêm một tin nhắn nữa cũng rất ngắn, chỉ có mấy chữ: Hôm nay lại gặp anh ấy.
Hơn hai trăm tin nhắn văn bản trong đó đều được gửi từ một số điện thoại, Bạc Minh Thành mất hơn nửa giờ để đọc hết hơn hai trăm tin nhắn văn bản.
Tin nhắn cũ nhất trong điện thoại cách đây mười năm: Tôi đã tìm thấy anh ấy.
Nếu người khác nhìn thấy hơn hai trăm tin nhắn trong chiếc điện thoại này, chắc chắn họ sẽ không hiểu gì, nhưng Bạc Minh Thành có thể hiểu được hết.
Những tin nhắn trên điện thoại và bức tranh mà Bạc Minh Tâm tìm ra đều là bằng chứng cho thấy Thẩm Thanh Ngọc yêu anh.
Bạc Minh Thành cầm điện thoại di động, tâm trạng nóng nảy mấy ngày nay dường như đều biến mất, anh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội.
Bốn năm trước anh nghĩ đêm đó Thẩm Thanh Ngọc đã bỏ thuốc anh, luôn cho rằng Thẩm Thanh Ngọc gả vào nhà họ Bạc là vì tham của, sau khi ly hôn anh mới phát hiện đêm đó Thẩm Thanh Ngọc cũng là người bị hại, cô đồng ý gả cho anh cũng chỉ vì yêu.
Bạc Minh Thành đưa tay kéo áo, lấy chiếc điện thoại cục gạch trong túi ra.
Anh cũng không biết tại sao mình lại đi nhặt lại chiếc điện thoại đã ném đi này, chiếc điện thoại nút bấm có từ hơn mười năm trước, chiếc điện thoại mà ngay cả Bạc Vĩnh Cơ cũng không dùng.
Điện thoại có mật khẩu, Bạc Minh Thành nhìn bốn chữ “Hãy nhập mật khẩu”, chỉ cảm thấy nực cười, anh thật nực cười.
Anh đúng là điên rồi mới muốn mở chiếc điện thoại này ra xem.
€ó gì mà xem, đó chỉ là một chiếc điện thoại Thẩm Thanh Ngọc đã vứt đi Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng động tác tay lại khác.
Khi ngón tay đặt trên bàn phím, anh vô thức nhập ngày sinh của Thẩm Thanh Ngọc.
Không phải.
Bạc Minh Thành cau mày, ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại nhập ngày sinh của mình.
Khi màn hình chính mở ra, trái tim của Bạc Minh Thành dường như có thứ gì đó chạm vào.
Anh không thể giải thích được đây là cảm giác gì, giống như người mua vé số linh cảm rằng mình sẽ trúng số, không ngờ là trúng thật, anh vui sướng, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác hài lòng không thể giải thích được.
Nhật ký cuộc gọi không có gì cả, nhưng có hơn hai trăm tin nhắn văn bản trong đó.
Bạc Minh Thành biết rằng kiểu tọc mạch đời tư của người khác là rất vô đạo đức, nhưng theo anh thấy thì ấn tượng của Thẩm Thanh Ngọc về anh đã không thể tệ hơn được nữa.
Bây giờ có thêm chuyện cho cô ghét anh thì đã sao?
Con người luôn có tâm lý nổi loạn, Bạc Minh Thành sống ba mươi năm trên đời, trong mắt người khác vẫn luôn là “đứa trẻ ngoan”, nhưng Thẩm Thanh Ngọc lại khơi dậy tất cả tính nổi loạn của anh.
Anh cũng không biết tại sao, nhưng mỗi khi gặp chuyện liên quan đến Thẩm Thanh Ngọc, anh dường như trở thành một người khác.
Cũng giống như bây giờ, anh không thể khống chế được bản thân mà nhấp vào đọc những tin nhắn văn bản đó.
Tin nhắn gần nhất cách đây ba năm, vỏn vẹn năm chữ: Tôi gả cho anh ấy.
Tin nhắn trước đó chỉ là một câu: Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy rất hoảng loạn, anh ấy nói muốn kết hôn với tôi, nhưng tôi nghĩ đây không phải là chuyện tốt.
‘Thêm một tin nhắn nữa cũng rất ngắn, chỉ có mấy chữ: Hôm nay lại gặp anh ấy.
Hơn hai trăm tin nhắn văn bản trong đó đều được gửi từ một số điện thoại, Bạc Minh Thành mất hơn nửa giờ để đọc hết hơn hai trăm tin nhắn văn bản.
Tin nhắn cũ nhất trong điện thoại cách đây mười năm: Tôi đã tìm thấy anh ấy.
Nếu người khác nhìn thấy hơn hai trăm tin nhắn trong chiếc điện thoại này, chắc chắn họ sẽ không hiểu gì, nhưng Bạc Minh Thành có thể hiểu được hết.
Những tin nhắn trên điện thoại và bức tranh mà Bạc Minh Tâm tìm ra đều là bằng chứng cho thấy Thẩm Thanh Ngọc yêu anh.
Bạc Minh Thành cầm điện thoại di động, tâm trạng nóng nảy mấy ngày nay dường như đều biến mất, anh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội.
Bốn năm trước anh nghĩ đêm đó Thẩm Thanh Ngọc đã bỏ thuốc anh, luôn cho rằng Thẩm Thanh Ngọc gả vào nhà họ Bạc là vì tham của, sau khi ly hôn anh mới phát hiện đêm đó Thẩm Thanh Ngọc cũng là người bị hại, cô đồng ý gả cho anh cũng chỉ vì yêu.