-
Chương 14
Thân là một thành viên trong gia tộc Rhys, Nguyên Thánh Thành Thành cũng tuyệt đối không tốt, hay được lớn lên hạnh phúc trong hoàn cảnh.
Ông nội của anh là ông trùm hắc bang tiếng tăm lừng lẫy thống trị tổ chức hắc bang lớn nhất cả Nam Mĩ. =lam.l3qujd0n=
Anh chỉ nhớ trên má trái của ông có một vết sẹo dài chừng 10cm khiến gương mặt có chút vặn vẹo.
Dường như tuổi thơ của anh tràn đầy cảnh chém giết, máu tanh và ám sát, cứ được một thời gian, anh sẽ đi theo mẹ tới một nơi xa lạ, cho đến năm 7 tuổi, cha mẹ anh phải đưa ra một quyết định khó khăn, đưa anh đến nhà họ Quan ở Đài Loan, ở lại bên người ông ngoại.
Thời gian ở nhà họ Quan quả thật nhàn nhã hơn rất nhiều.
Đại khái bởi vì anh là người lai, trước 7 tuổi luôn sống ở nước ngoài so với anh em họ hàng cùng lứa, anh được ông ngoại dạy dỗ nhiều hơn.
Khi còn bé Nguyên Thánh Thành thường đợi ở thư phòng ông ngoại, nơi đó trừ tủ sách cao lớn bằng gỗ tử đàn, sắp xếp ngăn nắp các loại sách còn có đầy đủ bộ trà cụ, còn được trang trí thêm tranh chữ và tượng Phật, khắp nơi hiện lên vẻ Phương Đông thú vị.
Bên trong thư phòng có treo một bức tranh trên đó viết ‘không vì lợi, không dung túng, không lạm quyền, không vì tình thế mà xoay chuyển.’ +d^d&l*q(d)+
Ông ngoại nói những câu này là những việc một người quân tử nên làm.
Sau này, Nguyên Thánh Thành nào ngờ, mình không thể làm quân tử, bởi vì gặp cô, mà mình muốn dung túng, anh chỉ muốn trói chặt cô bên người, không để cô đi, tất nhiên việc này để sau hẳn nói.
Biến cố xảy ra trong lúc anh đến nước Đức học đại học, một năm nghỉ đông, anh mới trở lại Đài Loan, bên Nam Mĩ truyền đến tin tức.
Cả người anh dường như bị tin dữ kia đánh ngã, trong đầu ‘ầm’ một tiếng, giống như toàn thân bị nổ tung, chết lặng, trong lồng ngực có một ngọn lửa thiêu đốt, muốn khóc cũng khóc không nổi.
Anh không thể nói cho bất kỳ ai, đặc biệt là ông ngoại không cho phép cúi đầu, chỉ có thể đè nén đau khổ, người thân ra đi, thế giới của anh như chao đảo, cuối cùng nghĩ tới nơi mẹ anh đã từng ở…nơi anh sinh ra.
Vùng quê Cao Hùng không khí mát mẻ, lơ đãng, đến cả mùi cỏ xanh nhàn nhạt, mùi bùn đất cũng có thể ngửi thấy. Mỗi khi đi đến đồng ruộng, anh sẽ không tự chủ được mà hít mạnh, để cho không khí mới mẻ làm dịu đi trong lòng anh.
Anh ở trong một nhà dân nhỏ, rất ít nói chuyện với họ, chỗ này thường có khách phương xa đến nên đối với khuôn mặt và vẻ kỳ lạ của anh cũng không tò mò.
Không biết từ hôm nào, Nguyên Thánh Thành Thành đã bắt đầu chú ý tới một cô gái nhỏ, vui vẻ, linh hoạt chạy xe đạp. +d^d&l*q(d)+
"Thím à, hôm nay con hái được rất nhiều hoa đẹp, đưa cho những vị khách nha!”
"Abbo, mẹ con nói con giúp mẹ rang hạt dẻ cho chú ăn, vừa mới ra lò, vừa ngọt vừa thơm đây!”
"Bà bà, mấy ngày nay thời tiết rất nóng, nhưng bà cũng đừng vì vậy mà mặc ít quần áo nha!”
Giọng nói của cô lanh lảnh mềm mại, giống như chim tước nhỏ líu ríu, nói mãi không ngừng.
Thời gian đó, Nguyên Thánh Thành luôn lười biếng dựa vào hàng rào, thờ ơ nhìn dãy núi phía xa, trong tai lại nghe giọng nói hồn nhiên của cô.
Không ý thức được những câu chữ kia lại ấm lòng như vậy, từ từ thấm vào đáy lòng, lạ lùng thay lại có khả năng trấn an lòng người.
Anh không có nói chuyện với cô nhưng nghe giọng cô vui vẻ, nhìn hình ảnh cô đi xa, dường như đã thành chuyện bắt buộc mỗi ngày.
Ở vùng quê chất phác này lại làm cho người ta nhẹ nhõm, anh cũng từ từ phấn chấn lại. +d^d&l*q(d)+
Ngày ấy rời đi, thấy cô chạy xe đạp ngang qua, không hiểu sao anh cầm điện thoại di động ‘tách’ một tiếng, thu lại bóng lưng xinh đẹp xa dần trong ống kính.
Sau này, Nguyên Thánh Thành Thành lại trở về nước Đức tiếp tục việc học, không biết vô tình hay cố ý, luôn muốn tìm lại cô gái nhỏ đó, nghĩ về cuộc sống của cô có còn như cũ không.
Ba năm sau một trận thiên tai xảy ra, lũ lụt nghiêm trọng nhất trong vòng năm mươi năm ở Đài Loan, trong đó vùng quê Cao Hùng chìm trong tai ương, có ít nhất hơn 200 người tử vong, hơn 100 người mất tích, ước tính số nạn nhân hơn ngàn người.
Trong đó có cả người thân của cô.
Theo tài liệu của anh, anh thấy cô bé năm đó đã trưởng thành, trổ mã xinh đẹp, một cái nhíu mày một nụ cười cũng lộ ra vẻ lương thiện, trong sáng.
Một cô gái xinh đẹp như hoa, sao lại không có người thích?
Một cậu thiếu niên tên ‘A Khai’ giản dị lớn lên cùng cô, hai người là thanh mai trúc mã… -lamlam.lqd-
Nguyên Thánh Thành không biết tình cảm của bọn họ có mấy phần là tình yêu, cũng không biết cô gái nhỏ non nớt kia có hiểu cái gì gọi là tình yêu không…
Nhưng mà, không sao, anh nghĩ, khuôn mặt vui vẻ của cô quan trọng hơn bất cứ thứ gì.