Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-405
Chương 405: Mẹ con nói chuyện
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Thừa Húc không nhịn được nói, thậm chí ánh mắt còn không dừng lại trên người bà ta, vẫn chú ý tới Trần Mộc Châu ở trên tầng hai.
“Tạm thời mẹ không tiếp cận được, hiện tại Abel đã đi tới Châu Âu rồi, người ở đây bây giờ chính là anh trai của anh ta, Yaren.” Bà ta chưa từng tiếp xúc trực tiếp với người đàn ông kia, chỉ nhìn từ xa vài lần, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua bà ta cũng biết người này không dễ trêu.
“Như vậy cũng được, tôi cần bà giúp tôi đi tìm những chứng cứ làm chuyện này trong mấy năm qua của Abel, chỉ có thời gian một tháng thôi.
Không tính riêng mỗi bố tôi, khả năng tôi cũng sẽ mất mạng theo các người. Bà ném tôi cho bố tôi nhiều năm như vậy thì cũng nên bồi thường một chút đi chứ!” Dương Thừa Húc không thể hiện chút cảm xúc nào, lạnh lùng hừ một tiếng, ngẩng mặt lên nhìn về phía chân trời xa xăm, có chút xuất thần.
Người phụ nữ hơi sửng sốt, nhíu mày: “Chuyện này không dễ xử lý, rốt cuộc bây giờ Dương Minh Hạo đang ở nơi nào? Là ai đã yêu cầu như thế?” Mới đầu yêu cầu này nghe giống như không có vấn đề gì, nhưng chỉ cần cẩn thận ngẫm nghĩ lại thì thấy căn bản chính là ép người vào con đường chết.
“Chuyện này không cần bà phải nhọc lòng, nói chung là không thể dễ dàng trộm được đồ từ chỗ của Abel đâu.” Dương Thừa Húc nói thẳng.
Người phụ nữ kia im lặng một lúc lâu, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn bây giờ lộ ra vẻ trắng bệch, nhìn qua có vẻ không được tốt cho lắm. Sau một khoảng thời gian dài, bà ta mới gật đầu, sau đó mở miệng nói: ”Mẹ có thể giúp con, thế nhưng con phải đồng ý với mẹ một chuyện!”
Dương Thừa Húc có chút xem thường, anh ta mở tay ra, hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ đồng ý, nhưng hai mắt vẫn nhìn về phía trước, tỏ vẻ không kiên nhẫn.
“Chờ sau khi chuyện này kết thúc, cho dù Dương Minh Hạo có xảy ra bất kì vấn đề gì đi chăng nữa, con cũng không được xen vào, hay đưa vợ của con rồi khỏi chỗ này, tìm một nơi yên tĩnh mà sống khỏe mạnh!” Xét đến cuối cùng thì đây cũng là con trai do bà ta sinh ra, sử dụng quyền lợi thay đổi chuyện như vậy cũng rất tàn khốc nhưng anh ta không nên dính vào chuyện này, tuyệt đối không được dính vào!
“Tôi có thể đồng ý với bà, thế nhưng bà không cảm thấy xấu hổ sao? Tôi không phải là con trai ruột của bố nhưng bà vẫn yên tâm ném tôi cho ông ấy. Nếu lúc trước ông ấy mà đối xử với tôi nhẫn tâm thì không biết tôi có sống mà lớn lên như bây giờ được không, rốt cuộc trong lòng bà nghĩ như thế nào vậy?”
Để chống trước giúp đỡ nuôi con của mình và người khác, đến tột cùng người phụ nữ này có bao nhiêu tự tin mới có thể làm được chuyện như vậy!
Điều làm cho anh ta càng không tin nổi chính là bố vẫn bình yên nuôi nấng anh ta lớn đến từng này.
“Con chưa biết rõ về ân oán giữa mẹ với bố con thì không được phát ngôn linh tinh, chính mẹ sẽ giải quyết chuyện này. Hai mươi ngày sau, mẹ sẽ mang thứ con muốn tới cho con, nhưng con cũng phải nhớ kỹ chuyện mình đã đồng ý với mẹ. Rất nhiều năm qua, mẹ luôn nghĩ về con, nhưng... Mẹ không có cách nào, mẹ có lỗi với con!” Người phụ nữ vừa nói, nước mắt lập tức rơi xuống, rơi vào trong không trung mà không phát ra một âm thanh nào.
Dương Thừa Húc mím môi nhìn bà ta, mãi đến cuối cùng nhưng chữ “mẹ” vẫn không kêu ra khỏi miệng được, chỉ là sắc mặt anh ta trở nên tái nhợt, mệt mỏi hỏi một câu: “Từ khi tôi còn bé, bố đã nói với tôi rằng mẹ của tôi không ở cùng với tôi, tôi cũng chưa từng thấy một bức ảnh nào của bà, cũng không biết rốt cuộc bà tên là gì. Nếu như có thể, tôi hy vọng bà nói cho tôi biết, rốt cuộc bà tên là gì?”
Lúc còn nhỏ, anh ta dùng trăm phương nghìn kế để biết được rất cuộc mẹ mình có dáng dấp ra sao, tên là gì, vì sao không ở cùng với anh ta. Đợi đến khi thật sự gặp được nhau, anh ta mới phát hiện ra rằng hóa ra có rất nhiều chuyện không có cách nào có thể mở miệng nói ra được.
Lúc đứng dậy, người phụ nữ hơi sửng sốt một chút, sau đó mừng rỡ khôi phục lại tinh thần, nói lăng lộn xộn: “Mẹ, con, hẳn là bố con sẽ không nói cho con biết điều này, mẹ, mẹ tên là Hứa Minh Ngọc, con có thể,... Mẹ, mẹ là mẹ của con..."
Dương Thừa Húc cũng không biết rằng bà ta đang nói cái gì, anh ta chỉ nhớ kỹ cái tên này, gật gật đầu rồi lên tầng ôm Trần Mộc Châu đang dựa vào lan can ngủ gật vào trong lòng. Anh ta thầm ước chừng một chút rồi cất bước đi về phía trước.
Trần Mộc Châu mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật, đột nhiên bị người ôm lấy, cả người cô ta giãy giụa mãnh liệt, mãi đến tận khi nhìn thấy rõ ràng người đang ôm mình là Dương Thừa Húc thì mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, sau đó lại dựa vào trong ngực anh ta, tiếp tục ngủ.
Cô ta cũng từng trải qua cuộc sống đơn độc, chăn đơn gối chiếc, nhưng hiện tại trên người cô ta không có một đồng nào, cho dù miễn cưỡng đi ra ngoài thì sinh hoạt về sau cũng là một vấn đề rất lớn, còn không bằng như bây giờ, ít nhất là không cần lo ăn lo uống!
“Không ở lại thêm một lúc nữa sao? Mẹ sai người đi làm bữa trưa..." Hứa Minh Ngọc cẩn thận nhìn Dương Thừa Húc.
“Chúng tôi không thể ở lại ăn cùng được, lần này thực sự đã quấy rầy bà rồi, bà chủ nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi đi trước!”
Trần Mộc Châu lại khôi phục dáng vẻ ban đầu trước mặt hai người, nhìn qua thì thấy không có vấn đề gì nhưng lại luôn có một loại cảm giác vặn vẹo.
Nhưng những chuyện này đã vượt qua tầm kiểm soát của cô ta, cô ta giơ tay lên che đi tia nắng gay gắt chiếu xuống quang cảnh xung quanh, loại cảm giác không cần phải bước đi cũng thật tốt, cứ như thế này mấy lần cũng không phải là không tiếp nhận được. Có một số việc đã được định sẵn thì sẽ rất khó để thay đổi về sau, ví dụ như việc Hứa Minh Ngọc và Dương Thừa Húc cùng ở trong phòng lúc nãy.
“Thừa Húc, anh và người phụ nữ kia đã nói những gì vậy? Đã không cho em nghe thì thôi lại còn nói chuyện lâu như vậy chứ?”
Tuy rằng những ý nghĩ ngổn ngang trong lòng cô ta đều bị gạt bỏ đi rất nhiều, nhưng nếu có cơ hội cô ta cũng không muốn từ bỏ một cách phí công vô ích, ngược lại hỏi thăm một chút cũng không mất cái gì!
“Không có chuyện gì quan trọng cả, một tháng sau chúng ta sẽ có thể rời khỏi nơi này, em có đồng ý đi cùng anh không?”
Trong mắt Dương Thừa Húc như chứa đựng đầy sao, nhìn chằm chằm Trần Mộc Châu, còn mang theo vẻ mong đợi.
“Nếu như anh vẫn nói như trước đây như thế thì em cảm thấy chúng ta nên đi tới một chỗ không quen ai để sống một cuộc sống thoải mái là không thành vấn đề!” Trần Mộc Châu cười đáp lại. Thực ra việc sinh hoạt chung với anh ta ở cùng một chỗ cũng không phải là không thể, chỉ là cô ta hy vọng mình có thể có một chút tự do mà thôi.
Hai người cười cười nói nói, lại không phục dáng vẻ lúc trước. Từ sau khi trở về lần này, Dương Thừa Húc cũng không xiềng xích cô ta nữa, thỉnh thoảng còn dẫn cô ta ra ngoài đi dạo, chỉ là vẫn không cho cô ta đi ra ngoài một mình mà thôi, những ngày tháng này trôi qua vẫn được tính là hài lòng!
Một bên khác, sau khi Hoắc Hải Phong tiến vào tập đoàn thì đã từng bước một xâm chiếm hết những thế lực đã phản đối mình. Abel ở một bên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Thừa Húc không nhịn được nói, thậm chí ánh mắt còn không dừng lại trên người bà ta, vẫn chú ý tới Trần Mộc Châu ở trên tầng hai.
“Tạm thời mẹ không tiếp cận được, hiện tại Abel đã đi tới Châu Âu rồi, người ở đây bây giờ chính là anh trai của anh ta, Yaren.” Bà ta chưa từng tiếp xúc trực tiếp với người đàn ông kia, chỉ nhìn từ xa vài lần, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua bà ta cũng biết người này không dễ trêu.
“Như vậy cũng được, tôi cần bà giúp tôi đi tìm những chứng cứ làm chuyện này trong mấy năm qua của Abel, chỉ có thời gian một tháng thôi.
Không tính riêng mỗi bố tôi, khả năng tôi cũng sẽ mất mạng theo các người. Bà ném tôi cho bố tôi nhiều năm như vậy thì cũng nên bồi thường một chút đi chứ!” Dương Thừa Húc không thể hiện chút cảm xúc nào, lạnh lùng hừ một tiếng, ngẩng mặt lên nhìn về phía chân trời xa xăm, có chút xuất thần.
Người phụ nữ hơi sửng sốt, nhíu mày: “Chuyện này không dễ xử lý, rốt cuộc bây giờ Dương Minh Hạo đang ở nơi nào? Là ai đã yêu cầu như thế?” Mới đầu yêu cầu này nghe giống như không có vấn đề gì, nhưng chỉ cần cẩn thận ngẫm nghĩ lại thì thấy căn bản chính là ép người vào con đường chết.
“Chuyện này không cần bà phải nhọc lòng, nói chung là không thể dễ dàng trộm được đồ từ chỗ của Abel đâu.” Dương Thừa Húc nói thẳng.
Người phụ nữ kia im lặng một lúc lâu, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn bây giờ lộ ra vẻ trắng bệch, nhìn qua có vẻ không được tốt cho lắm. Sau một khoảng thời gian dài, bà ta mới gật đầu, sau đó mở miệng nói: ”Mẹ có thể giúp con, thế nhưng con phải đồng ý với mẹ một chuyện!”
Dương Thừa Húc có chút xem thường, anh ta mở tay ra, hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ đồng ý, nhưng hai mắt vẫn nhìn về phía trước, tỏ vẻ không kiên nhẫn.
“Chờ sau khi chuyện này kết thúc, cho dù Dương Minh Hạo có xảy ra bất kì vấn đề gì đi chăng nữa, con cũng không được xen vào, hay đưa vợ của con rồi khỏi chỗ này, tìm một nơi yên tĩnh mà sống khỏe mạnh!” Xét đến cuối cùng thì đây cũng là con trai do bà ta sinh ra, sử dụng quyền lợi thay đổi chuyện như vậy cũng rất tàn khốc nhưng anh ta không nên dính vào chuyện này, tuyệt đối không được dính vào!
“Tôi có thể đồng ý với bà, thế nhưng bà không cảm thấy xấu hổ sao? Tôi không phải là con trai ruột của bố nhưng bà vẫn yên tâm ném tôi cho ông ấy. Nếu lúc trước ông ấy mà đối xử với tôi nhẫn tâm thì không biết tôi có sống mà lớn lên như bây giờ được không, rốt cuộc trong lòng bà nghĩ như thế nào vậy?”
Để chống trước giúp đỡ nuôi con của mình và người khác, đến tột cùng người phụ nữ này có bao nhiêu tự tin mới có thể làm được chuyện như vậy!
Điều làm cho anh ta càng không tin nổi chính là bố vẫn bình yên nuôi nấng anh ta lớn đến từng này.
“Con chưa biết rõ về ân oán giữa mẹ với bố con thì không được phát ngôn linh tinh, chính mẹ sẽ giải quyết chuyện này. Hai mươi ngày sau, mẹ sẽ mang thứ con muốn tới cho con, nhưng con cũng phải nhớ kỹ chuyện mình đã đồng ý với mẹ. Rất nhiều năm qua, mẹ luôn nghĩ về con, nhưng... Mẹ không có cách nào, mẹ có lỗi với con!” Người phụ nữ vừa nói, nước mắt lập tức rơi xuống, rơi vào trong không trung mà không phát ra một âm thanh nào.
Dương Thừa Húc mím môi nhìn bà ta, mãi đến cuối cùng nhưng chữ “mẹ” vẫn không kêu ra khỏi miệng được, chỉ là sắc mặt anh ta trở nên tái nhợt, mệt mỏi hỏi một câu: “Từ khi tôi còn bé, bố đã nói với tôi rằng mẹ của tôi không ở cùng với tôi, tôi cũng chưa từng thấy một bức ảnh nào của bà, cũng không biết rốt cuộc bà tên là gì. Nếu như có thể, tôi hy vọng bà nói cho tôi biết, rốt cuộc bà tên là gì?”
Lúc còn nhỏ, anh ta dùng trăm phương nghìn kế để biết được rất cuộc mẹ mình có dáng dấp ra sao, tên là gì, vì sao không ở cùng với anh ta. Đợi đến khi thật sự gặp được nhau, anh ta mới phát hiện ra rằng hóa ra có rất nhiều chuyện không có cách nào có thể mở miệng nói ra được.
Lúc đứng dậy, người phụ nữ hơi sửng sốt một chút, sau đó mừng rỡ khôi phục lại tinh thần, nói lăng lộn xộn: “Mẹ, con, hẳn là bố con sẽ không nói cho con biết điều này, mẹ, mẹ tên là Hứa Minh Ngọc, con có thể,... Mẹ, mẹ là mẹ của con..."
Dương Thừa Húc cũng không biết rằng bà ta đang nói cái gì, anh ta chỉ nhớ kỹ cái tên này, gật gật đầu rồi lên tầng ôm Trần Mộc Châu đang dựa vào lan can ngủ gật vào trong lòng. Anh ta thầm ước chừng một chút rồi cất bước đi về phía trước.
Trần Mộc Châu mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật, đột nhiên bị người ôm lấy, cả người cô ta giãy giụa mãnh liệt, mãi đến tận khi nhìn thấy rõ ràng người đang ôm mình là Dương Thừa Húc thì mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, sau đó lại dựa vào trong ngực anh ta, tiếp tục ngủ.
Cô ta cũng từng trải qua cuộc sống đơn độc, chăn đơn gối chiếc, nhưng hiện tại trên người cô ta không có một đồng nào, cho dù miễn cưỡng đi ra ngoài thì sinh hoạt về sau cũng là một vấn đề rất lớn, còn không bằng như bây giờ, ít nhất là không cần lo ăn lo uống!
“Không ở lại thêm một lúc nữa sao? Mẹ sai người đi làm bữa trưa..." Hứa Minh Ngọc cẩn thận nhìn Dương Thừa Húc.
“Chúng tôi không thể ở lại ăn cùng được, lần này thực sự đã quấy rầy bà rồi, bà chủ nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi đi trước!”
Trần Mộc Châu lại khôi phục dáng vẻ ban đầu trước mặt hai người, nhìn qua thì thấy không có vấn đề gì nhưng lại luôn có một loại cảm giác vặn vẹo.
Nhưng những chuyện này đã vượt qua tầm kiểm soát của cô ta, cô ta giơ tay lên che đi tia nắng gay gắt chiếu xuống quang cảnh xung quanh, loại cảm giác không cần phải bước đi cũng thật tốt, cứ như thế này mấy lần cũng không phải là không tiếp nhận được. Có một số việc đã được định sẵn thì sẽ rất khó để thay đổi về sau, ví dụ như việc Hứa Minh Ngọc và Dương Thừa Húc cùng ở trong phòng lúc nãy.
“Thừa Húc, anh và người phụ nữ kia đã nói những gì vậy? Đã không cho em nghe thì thôi lại còn nói chuyện lâu như vậy chứ?”
Tuy rằng những ý nghĩ ngổn ngang trong lòng cô ta đều bị gạt bỏ đi rất nhiều, nhưng nếu có cơ hội cô ta cũng không muốn từ bỏ một cách phí công vô ích, ngược lại hỏi thăm một chút cũng không mất cái gì!
“Không có chuyện gì quan trọng cả, một tháng sau chúng ta sẽ có thể rời khỏi nơi này, em có đồng ý đi cùng anh không?”
Trong mắt Dương Thừa Húc như chứa đựng đầy sao, nhìn chằm chằm Trần Mộc Châu, còn mang theo vẻ mong đợi.
“Nếu như anh vẫn nói như trước đây như thế thì em cảm thấy chúng ta nên đi tới một chỗ không quen ai để sống một cuộc sống thoải mái là không thành vấn đề!” Trần Mộc Châu cười đáp lại. Thực ra việc sinh hoạt chung với anh ta ở cùng một chỗ cũng không phải là không thể, chỉ là cô ta hy vọng mình có thể có một chút tự do mà thôi.
Hai người cười cười nói nói, lại không phục dáng vẻ lúc trước. Từ sau khi trở về lần này, Dương Thừa Húc cũng không xiềng xích cô ta nữa, thỉnh thoảng còn dẫn cô ta ra ngoài đi dạo, chỉ là vẫn không cho cô ta đi ra ngoài một mình mà thôi, những ngày tháng này trôi qua vẫn được tính là hài lòng!
Một bên khác, sau khi Hoắc Hải Phong tiến vào tập đoàn thì đã từng bước một xâm chiếm hết những thế lực đã phản đối mình. Abel ở một bên