Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: Một đêm tồi tệ
Bạch Thi Tịnh bị bóp cổ đến khó thở, gai góc cả người, răng nghiến chặt lại với nhau cố gắng để không cho những cơn buồn nôn dội thẳng ra ngoài, khuôn miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
"Mày đúng thật là một thằng thiểu năng. Đã đọc qua nội quy ứng xử với người khác chưa? Đầu tiên là phải lịch sự. Mày đúng thật là chẳng biết gì cả, chỉ được việc hút bể phốt bằng miệng là giỏi."
"Mày, mày nói cái gì cơ?!"
Một cú đấm như tên lửa nhắm thẳng vào mặt cậu, đầu của Bạch Thi Tịnh bị xoay hẳn sang một bên, khoé miệng cay rát như bị rách ra, chảy ra một dòng máu đỏ.
Đầu óc cậu cảm thấy choáng váng, thêm chút men rượu đang nồng lên trong người khiến cậu chẳng thể nào mà tập trung nổi.
Người cậu đang ngã xuống thì hắn đã nắm lấy cổ áo cậu lôi lại, giáng thẳng một cú đau điếng vào bụng.
Bạch Thi Tịnh ho ra một ngụm máu, thân người vô lực mà tựa vào tường.
Đau đấy. Sinh lí của tên này nhìn vậy mà xem chừng khá phết.
"Nào, rồi mày thấy sao?" Tên tóc vàng cười như một kẻ dị nhân quái gở: "Đã biết thế nào là sợ hãi chưa? Còn không mau mà xin lỗi tao…"
Hắn còn chưa ngắt câu, Bạch Thi Tịnh đã nhổ nước bọt vào mặt gã.
"C*t chó trôi sông, cút."
Bạch Thi Tịnh biết việc thêm dầu vào lửa này chẳng tốt tí nào.
Nhưng cậu không nhìn nổi cái bản mặt xấu xí của hắn cứ liên tục lải nhải.
Hắn ta điên tiết, lấy chân sút mạnh vào đầu gối cậu.
Một tiếng "Bốp!" vang lên chấn động không gian cùng với nhưng cảm giác như xương khớp gãy rời truyền lên sống não.
Bạch Thi Tịnh đau đớn hét lên một tiếng, hai bên tròng mắt đỏ hoe giăng giăng một màn sương mỏng.
Tên điên ấy dường như đã mất hết lí trí, máu người nóng quá trở thành máu thú, lấy từ trong túi quần ra một con dao dọc giấy.
Hắn đè cậu xuống sàn, mặc cho cậu có giãy giụa cũng không chịu thả tay ra.
Bạch Thi Tịnh kinh hoàng nhìn con dao dọc giấy chỉ còn cách mình vài ba gang tay.
Hắn điên thật rồi!
"Ha… ha ha ha! Biểu cảm khá lắm! Cứ giữ nguyên thế này đến khi chết nhé!!!"
Người đàn ông ấy… Không, tên quỷ máu lạnh ấy chẳng ngần ngại mà nhắm đến lòng bàn tay cậu đâm xuống.
Cậu kịp phản ứng, giật tay sang một bên khác để tránh, nhưng lưỡi dao sắc nhọn vẫn xuyên qua xé rách trên tay cậu một mảng da, máu đỏ nóng hổi chảy ra lênh láng.
"Ư!!!"
Bạch Thi Tịnh đau đến muốn hít thở cũng có thể khiến phổi nổ tung. Mặt xây xẩm như bị rút hết sinh lực. Mồ hôi chảy đầm đìa trên trán.
Tên điên ấy lấy chân đè lên vết thương của cậu khiến cho nó càng chảy máu nhiều hơn.
Thân người cậu run rẩy tuyệt vọng, nối sợ hãi bao bọc lấy tâm trí.
Cậu cảm thấy… khó thở quá.
Hình ảnh của hắn càng lúc càng nhiễu loạn, trong tâm trí cậu bỗng bùng lên những cơn ác mộng mà cậu đã từng trải qua.
Trong tầm mắt cậu, tên tóc vàng như đang hoà làm một với hình ảnh của một gã áo đen nhưng cậu không thể nhớ rõ mặt hắn, con dao dọc giấy trên tay gợi lại một chiếc búa.
Cùng một tư thế, cùng một hoàn cảnh.
Một cơn ác mộng kinh hoàng gợi lại trong tiềm thức.
Nó gào thét cậu phải ngay lập tức chạy đi. Vì đây có thể sẽ là ngày cuối cùng trong cuộc đời của cậu kết thúc bởi cái chết do một kẻ điên.
Hôm nay là một đêm thật tệ.
Bạch Thi Tịnh mệt mỏi nhắm mắt lại, chờ đợi một kết thúc dang dở của cuộc đời mình.
RẦM!!!
"Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!! Mày là tên khốn nào?!! Ư ưm!!!"
Bạch Thi Tịnh vì tiếng hét thất thanh của tên tóc vàng mà giật mình mở mắt ra.
Phủ trong tầm mắt cậu là sắc sáng của đèn điện.
Không, ánh sáng từ đèn điện bình thường lắm. Thứ thực sự khiến lòng cậu nặng nề như đeo trì trở nên nhẹ nhõm chính là bóng dáng của anh.
"Mạn Châu Sa Hoàng…"
Anh đang bóp chặt lấy cơ miệng của hắn mà nhấc lên.
Chiều cao và sức mạnh của anh đều vượt trội hơn hẳn. Chỉ với một tay đã có thể nhấc một người đàn ông trưởng thành lơ lửng trên không trung.
Bạch Thi Tịnh bỗng cảm thấy mông lung, cảm xúc buồn vui khó tả.
Trong lòng cậu vọng lên một niềm vui sướng, nhưng vì đang hoảng hốt nên nhất thời không nhận ra.
Khó hiểu tại sao Mạn Châu Sa Hoàng lại đang ở đây.
Lại sợ hãi khi anh… sắc mặt anh trông không ổn chút nào.
Toàn thân anh đang phản ra ánh sáng, nhưng trên khuôn mặt lại là một màu tối sâu thẳm khiến ai nhìn vào cũng sẽ hít phải những ngụm khí lạnh đến tê cứng cả phổi.
Phong thái này của anh như đang muốn giết người vậy.
"Mày đúng thật là một thằng thiểu năng. Đã đọc qua nội quy ứng xử với người khác chưa? Đầu tiên là phải lịch sự. Mày đúng thật là chẳng biết gì cả, chỉ được việc hút bể phốt bằng miệng là giỏi."
"Mày, mày nói cái gì cơ?!"
Một cú đấm như tên lửa nhắm thẳng vào mặt cậu, đầu của Bạch Thi Tịnh bị xoay hẳn sang một bên, khoé miệng cay rát như bị rách ra, chảy ra một dòng máu đỏ.
Đầu óc cậu cảm thấy choáng váng, thêm chút men rượu đang nồng lên trong người khiến cậu chẳng thể nào mà tập trung nổi.
Người cậu đang ngã xuống thì hắn đã nắm lấy cổ áo cậu lôi lại, giáng thẳng một cú đau điếng vào bụng.
Bạch Thi Tịnh ho ra một ngụm máu, thân người vô lực mà tựa vào tường.
Đau đấy. Sinh lí của tên này nhìn vậy mà xem chừng khá phết.
"Nào, rồi mày thấy sao?" Tên tóc vàng cười như một kẻ dị nhân quái gở: "Đã biết thế nào là sợ hãi chưa? Còn không mau mà xin lỗi tao…"
Hắn còn chưa ngắt câu, Bạch Thi Tịnh đã nhổ nước bọt vào mặt gã.
"C*t chó trôi sông, cút."
Bạch Thi Tịnh biết việc thêm dầu vào lửa này chẳng tốt tí nào.
Nhưng cậu không nhìn nổi cái bản mặt xấu xí của hắn cứ liên tục lải nhải.
Hắn ta điên tiết, lấy chân sút mạnh vào đầu gối cậu.
Một tiếng "Bốp!" vang lên chấn động không gian cùng với nhưng cảm giác như xương khớp gãy rời truyền lên sống não.
Bạch Thi Tịnh đau đớn hét lên một tiếng, hai bên tròng mắt đỏ hoe giăng giăng một màn sương mỏng.
Tên điên ấy dường như đã mất hết lí trí, máu người nóng quá trở thành máu thú, lấy từ trong túi quần ra một con dao dọc giấy.
Hắn đè cậu xuống sàn, mặc cho cậu có giãy giụa cũng không chịu thả tay ra.
Bạch Thi Tịnh kinh hoàng nhìn con dao dọc giấy chỉ còn cách mình vài ba gang tay.
Hắn điên thật rồi!
"Ha… ha ha ha! Biểu cảm khá lắm! Cứ giữ nguyên thế này đến khi chết nhé!!!"
Người đàn ông ấy… Không, tên quỷ máu lạnh ấy chẳng ngần ngại mà nhắm đến lòng bàn tay cậu đâm xuống.
Cậu kịp phản ứng, giật tay sang một bên khác để tránh, nhưng lưỡi dao sắc nhọn vẫn xuyên qua xé rách trên tay cậu một mảng da, máu đỏ nóng hổi chảy ra lênh láng.
"Ư!!!"
Bạch Thi Tịnh đau đến muốn hít thở cũng có thể khiến phổi nổ tung. Mặt xây xẩm như bị rút hết sinh lực. Mồ hôi chảy đầm đìa trên trán.
Tên điên ấy lấy chân đè lên vết thương của cậu khiến cho nó càng chảy máu nhiều hơn.
Thân người cậu run rẩy tuyệt vọng, nối sợ hãi bao bọc lấy tâm trí.
Cậu cảm thấy… khó thở quá.
Hình ảnh của hắn càng lúc càng nhiễu loạn, trong tâm trí cậu bỗng bùng lên những cơn ác mộng mà cậu đã từng trải qua.
Trong tầm mắt cậu, tên tóc vàng như đang hoà làm một với hình ảnh của một gã áo đen nhưng cậu không thể nhớ rõ mặt hắn, con dao dọc giấy trên tay gợi lại một chiếc búa.
Cùng một tư thế, cùng một hoàn cảnh.
Một cơn ác mộng kinh hoàng gợi lại trong tiềm thức.
Nó gào thét cậu phải ngay lập tức chạy đi. Vì đây có thể sẽ là ngày cuối cùng trong cuộc đời của cậu kết thúc bởi cái chết do một kẻ điên.
Hôm nay là một đêm thật tệ.
Bạch Thi Tịnh mệt mỏi nhắm mắt lại, chờ đợi một kết thúc dang dở của cuộc đời mình.
RẦM!!!
"Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!! Mày là tên khốn nào?!! Ư ưm!!!"
Bạch Thi Tịnh vì tiếng hét thất thanh của tên tóc vàng mà giật mình mở mắt ra.
Phủ trong tầm mắt cậu là sắc sáng của đèn điện.
Không, ánh sáng từ đèn điện bình thường lắm. Thứ thực sự khiến lòng cậu nặng nề như đeo trì trở nên nhẹ nhõm chính là bóng dáng của anh.
"Mạn Châu Sa Hoàng…"
Anh đang bóp chặt lấy cơ miệng của hắn mà nhấc lên.
Chiều cao và sức mạnh của anh đều vượt trội hơn hẳn. Chỉ với một tay đã có thể nhấc một người đàn ông trưởng thành lơ lửng trên không trung.
Bạch Thi Tịnh bỗng cảm thấy mông lung, cảm xúc buồn vui khó tả.
Trong lòng cậu vọng lên một niềm vui sướng, nhưng vì đang hoảng hốt nên nhất thời không nhận ra.
Khó hiểu tại sao Mạn Châu Sa Hoàng lại đang ở đây.
Lại sợ hãi khi anh… sắc mặt anh trông không ổn chút nào.
Toàn thân anh đang phản ra ánh sáng, nhưng trên khuôn mặt lại là một màu tối sâu thẳm khiến ai nhìn vào cũng sẽ hít phải những ngụm khí lạnh đến tê cứng cả phổi.
Phong thái này của anh như đang muốn giết người vậy.