Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65: Ngạc nhiên
Anh suýt nữa thì làm rơi luôn cả cốc nước, nghi ngờ có phải là do hôm qua ngủ không đủ giấc nên mới sinh ra ảo giác hay không.
Mạn Trạch Lăng đặt tờ báo trong một thùng giấy được người hầu mang đi, chân bước ra khỏi cửa nhà, hướng đến một con xe thương vụ màu đen đỗ trong sân mà ngoắc ngoắc tay với Mạn Châu Sa Hoàng.
"Vốn đi tao đã cho gọi mày dậy từ lúc 4 giờ sáng, nhưng vì mày ngủ ngon quá sau khi cuốc bộ trong rừng vào đêm khuya nên không nỡ gọi dậy."
Trong vô thức, hai tay siết chặt lại với nhau, anh nghiến răng.
Vậy là ông ta biết!
Thấy anh lầm lì không đứng dậy, Mạn Trạch Lăng thở dài, dùng con mắt nhàn nhạt nhìn anh.
"Cậu bé ngày hôm qua đã đỡ mày về…"
"!!!" Mạn Châu Sa Hoàng như chết lặng tại chỗ.
"Mày biết mà. Tao có thể lần ra được địa chỉ và thông tin của cậu bé ấy. Điều này không khó. Nó trông rất xinh đẹp, nếu tao làm gì nó, mày có thể ngăn tao được không?"
Anh biết. Ông ta là một con quỷ vô tình. "Làm gì" ở đây với ông ta có thể là những trò rất đê tiện.
Còn anh chỉ là một đứa trẻ, đối với một kẻ vừa có quyền lẫn tài chính, anh liệu có thể làm gì đây?
Anh không thể để cậu ấy gặp nguy hiểm chỉ vì mình được.
Mạn Châu Sa Hoàng lặng lẽ đứng lên, anh mím môi bước từng bước lên trên xe, những bước chân hàng ngày nay lại có cảm giác rất nặng nề.
Anh ngồi lên xe, bên cạnh Mạn Trạch Lăng, tài xế gật đâu rồi khởi động động cơ, phóng xe ra khỏi rừng hướng lên trung tâm thành phố L.
Mạn Châu Sa Hoàng dựa vào cửa kính xe, nhìn cảnh vật vùn vụt chạy qua trước mắt lại cảm thấy trong tâm trạng rất phức tạp.
Anh chỉ mới biết cậu có 2 ngày thôi mà?
Mọi thứ xảy ra quá nhanh chóng. Đến chính anh còn phải ngỡ ngàng.
Mối tình đầu của anh chỉ dừng lại trong sự dở dang như thế sao?
Hai năm sau, dường như cuộc sống của anh đã hoàn toàn quên lãng sự tồn tại của căn biệt thự ven rừng khi đó.
Anh đang phải chuẩn bị cho năm học cấp 3 sắp tới của mình.
Mạn Châu Sa Hoàng nhảy lên một lớp, đáng ra anh phải học lớp 9, nhưng vì thành tích quá xuất sắc nên đã học luôn lên lớp 10.
Học cấp 3 đói với anh chỉ là một hình thức, thực ra anh đã có thể lên luôn đại học nhưng phải có học bạ.
Trường cao trung sắp tới anh sẽ gắn bó trong ba năm là một trường chuyên dành cho những con cái của những gia đình thượng lưu, điểm thi đầu vào rất cao. Giả sử như điểm tuyệt đối là 50, thì đạt 47 điểm may ra còn đỗ.
Nhiều lần các học sinh phải khóc thét vì đề thi quá khó mà yêu cầu lại quá cao.
Nhưng cũng có số người cho rằng như vậy là xứng đáng vì đây là một ngôi trường luôn sản sinh ra những con người tinh anh sau này.
Lúc đó anh không nhớ lắm về năm học của mình, chỉ màng màng nhớ là anh đạt điểm tuyệt đối, rồi vào lớp tốt nhất, thế thôi.
Nói đúng hơn là, anh không quan tâm nhiều.
Tập trung học hành, lên làm đại biểu ưu tú của học sinh khoá anh theo, và nhận thư tình của mọi người. Cả nữ cả nam đều có hết nha.
Đương nhiêu đều bị Mạn Châu Sa Hoàng cự tuyệt.
Trong hai năm này thể chất của anh thay đổi đến chóng mặt, chiều cao đã đạt ngưỡng xấp xỉ 1m85, không những thế, những nét góc cạnh trên khuôn mặt đã sắc xảo, cứng rắn hơn, đẹp không tì vết.
Vào ngày đầu tiên khi vào năm học lớp 10,
Anh chọn chỗ ngồi cuối cùng trong góc lớp, ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài sân trường.
Có rất nhiều người muốn chọn chỗ ngồi bên cạnh anh nhưng lập tức sẽ bị những người còn lại xâu xé giành giật, thành ra chẳng ai dám ngồi.
Thế nên cho tới tận bây giờ, bộ bàn ghế cạnh anh vẫn còn trống nguyên, rất ngược với khung cảnh cả lớp học ngồi kín học sinh.
Tiết học đã trôi qua được 10 phút, bỗng nhiên từ cửa vào đột ngột bị mở ra, một nam sinh chống tay ở cửa, thở như đứt hơi.
Giáo viên nheo mắt lại, quở trách.
"Bạn học à, đi học muộn vào ngay ngày đầu tiên không phải là một ý hay đâu."
Cậu trai ấy vội vàng xin lỗi, giải thích là lên nhầm chuyến xe Bus tới trường rồi đọc tên để giáo viên ghi vào sổ.
"Ê, kia có phải là Bạch Thi Tịnh không? Cái tên quê mùa nhờ đạt điểm cao chỉ ngay sau Mạn Châu Sa Hoàng nên mới nhận được học bổng?"
Tiếng xì xào bên dưới lớp vang lên.
"Đúng nó rồi. Nhìn nó rẻ rách thế kia, sao lại bắt bọn mình phải học chung với nó cơ chứ? Nhà trường đang nghĩ gì không biết?"
"Mấy bọn nghèo túng ấy phải vào sở thú ngồi chứ? Ha ha ha."
Bọn họ cố nói to đủ để Bạch Thi Tịnh cũng nghe được, đến cả giáo viên cũng bất lực không thể nhắc nhở nổi với lũ những cậu ấm cô chiêu được nuông chiều từ nhỏ, không xem người khác ra gì kia.
Bạch Thi Tịnh vì đã quen với sự miệt thị nên cũng chẳng bận tâm, thẳng đến chỗ ngồi của Mạn Châu Sa Hoàng mà đặt cặp xuống.
Vì là đến sau cùng, cậu đâu thể biết được mình đã vô tình ngồi vào mục tiêu của hàng bao sát khí bắn ra từ người khác cơ chứ?
Mạn Châu Sa Hoàng nãy giờ không để ý trong lớp mà đọc sách, cảm nhận được có một sự hiện diện mới bên mình thì chầm chậm liếc sang bên.
Bỗng mắt anh mở to, ngạc nhiên nhìn cậu.
Đó là… cậu trai ở thôn trang khi ấy?!
Lời tác giả:
Khi Mạn Châu Sa Hoàng 12 tuổi thì Bạch Thi Tịnh 13 tuổi.
Căn biệt thự của Mạn gia trùng hợp lại nằm ở vùng ngoại ô cùng quê ngoại của Bạch Thi Tịnh.
Lúc đó là nhà cậu về ở tạm với nhà bà ngoại trước khi chuyển nhà, từ chỗ có hàng xóm có con chó (chương 26) đến khu dân cư hiện tại.
Còn Mạn Châu Sa Hoàng tưởng thôn trang gần rừng khi đó là nhà cậu nên mới tiếc nuối.
Mạn Trạch Lăng đặt tờ báo trong một thùng giấy được người hầu mang đi, chân bước ra khỏi cửa nhà, hướng đến một con xe thương vụ màu đen đỗ trong sân mà ngoắc ngoắc tay với Mạn Châu Sa Hoàng.
"Vốn đi tao đã cho gọi mày dậy từ lúc 4 giờ sáng, nhưng vì mày ngủ ngon quá sau khi cuốc bộ trong rừng vào đêm khuya nên không nỡ gọi dậy."
Trong vô thức, hai tay siết chặt lại với nhau, anh nghiến răng.
Vậy là ông ta biết!
Thấy anh lầm lì không đứng dậy, Mạn Trạch Lăng thở dài, dùng con mắt nhàn nhạt nhìn anh.
"Cậu bé ngày hôm qua đã đỡ mày về…"
"!!!" Mạn Châu Sa Hoàng như chết lặng tại chỗ.
"Mày biết mà. Tao có thể lần ra được địa chỉ và thông tin của cậu bé ấy. Điều này không khó. Nó trông rất xinh đẹp, nếu tao làm gì nó, mày có thể ngăn tao được không?"
Anh biết. Ông ta là một con quỷ vô tình. "Làm gì" ở đây với ông ta có thể là những trò rất đê tiện.
Còn anh chỉ là một đứa trẻ, đối với một kẻ vừa có quyền lẫn tài chính, anh liệu có thể làm gì đây?
Anh không thể để cậu ấy gặp nguy hiểm chỉ vì mình được.
Mạn Châu Sa Hoàng lặng lẽ đứng lên, anh mím môi bước từng bước lên trên xe, những bước chân hàng ngày nay lại có cảm giác rất nặng nề.
Anh ngồi lên xe, bên cạnh Mạn Trạch Lăng, tài xế gật đâu rồi khởi động động cơ, phóng xe ra khỏi rừng hướng lên trung tâm thành phố L.
Mạn Châu Sa Hoàng dựa vào cửa kính xe, nhìn cảnh vật vùn vụt chạy qua trước mắt lại cảm thấy trong tâm trạng rất phức tạp.
Anh chỉ mới biết cậu có 2 ngày thôi mà?
Mọi thứ xảy ra quá nhanh chóng. Đến chính anh còn phải ngỡ ngàng.
Mối tình đầu của anh chỉ dừng lại trong sự dở dang như thế sao?
Hai năm sau, dường như cuộc sống của anh đã hoàn toàn quên lãng sự tồn tại của căn biệt thự ven rừng khi đó.
Anh đang phải chuẩn bị cho năm học cấp 3 sắp tới của mình.
Mạn Châu Sa Hoàng nhảy lên một lớp, đáng ra anh phải học lớp 9, nhưng vì thành tích quá xuất sắc nên đã học luôn lên lớp 10.
Học cấp 3 đói với anh chỉ là một hình thức, thực ra anh đã có thể lên luôn đại học nhưng phải có học bạ.
Trường cao trung sắp tới anh sẽ gắn bó trong ba năm là một trường chuyên dành cho những con cái của những gia đình thượng lưu, điểm thi đầu vào rất cao. Giả sử như điểm tuyệt đối là 50, thì đạt 47 điểm may ra còn đỗ.
Nhiều lần các học sinh phải khóc thét vì đề thi quá khó mà yêu cầu lại quá cao.
Nhưng cũng có số người cho rằng như vậy là xứng đáng vì đây là một ngôi trường luôn sản sinh ra những con người tinh anh sau này.
Lúc đó anh không nhớ lắm về năm học của mình, chỉ màng màng nhớ là anh đạt điểm tuyệt đối, rồi vào lớp tốt nhất, thế thôi.
Nói đúng hơn là, anh không quan tâm nhiều.
Tập trung học hành, lên làm đại biểu ưu tú của học sinh khoá anh theo, và nhận thư tình của mọi người. Cả nữ cả nam đều có hết nha.
Đương nhiêu đều bị Mạn Châu Sa Hoàng cự tuyệt.
Trong hai năm này thể chất của anh thay đổi đến chóng mặt, chiều cao đã đạt ngưỡng xấp xỉ 1m85, không những thế, những nét góc cạnh trên khuôn mặt đã sắc xảo, cứng rắn hơn, đẹp không tì vết.
Vào ngày đầu tiên khi vào năm học lớp 10,
Anh chọn chỗ ngồi cuối cùng trong góc lớp, ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài sân trường.
Có rất nhiều người muốn chọn chỗ ngồi bên cạnh anh nhưng lập tức sẽ bị những người còn lại xâu xé giành giật, thành ra chẳng ai dám ngồi.
Thế nên cho tới tận bây giờ, bộ bàn ghế cạnh anh vẫn còn trống nguyên, rất ngược với khung cảnh cả lớp học ngồi kín học sinh.
Tiết học đã trôi qua được 10 phút, bỗng nhiên từ cửa vào đột ngột bị mở ra, một nam sinh chống tay ở cửa, thở như đứt hơi.
Giáo viên nheo mắt lại, quở trách.
"Bạn học à, đi học muộn vào ngay ngày đầu tiên không phải là một ý hay đâu."
Cậu trai ấy vội vàng xin lỗi, giải thích là lên nhầm chuyến xe Bus tới trường rồi đọc tên để giáo viên ghi vào sổ.
"Ê, kia có phải là Bạch Thi Tịnh không? Cái tên quê mùa nhờ đạt điểm cao chỉ ngay sau Mạn Châu Sa Hoàng nên mới nhận được học bổng?"
Tiếng xì xào bên dưới lớp vang lên.
"Đúng nó rồi. Nhìn nó rẻ rách thế kia, sao lại bắt bọn mình phải học chung với nó cơ chứ? Nhà trường đang nghĩ gì không biết?"
"Mấy bọn nghèo túng ấy phải vào sở thú ngồi chứ? Ha ha ha."
Bọn họ cố nói to đủ để Bạch Thi Tịnh cũng nghe được, đến cả giáo viên cũng bất lực không thể nhắc nhở nổi với lũ những cậu ấm cô chiêu được nuông chiều từ nhỏ, không xem người khác ra gì kia.
Bạch Thi Tịnh vì đã quen với sự miệt thị nên cũng chẳng bận tâm, thẳng đến chỗ ngồi của Mạn Châu Sa Hoàng mà đặt cặp xuống.
Vì là đến sau cùng, cậu đâu thể biết được mình đã vô tình ngồi vào mục tiêu của hàng bao sát khí bắn ra từ người khác cơ chứ?
Mạn Châu Sa Hoàng nãy giờ không để ý trong lớp mà đọc sách, cảm nhận được có một sự hiện diện mới bên mình thì chầm chậm liếc sang bên.
Bỗng mắt anh mở to, ngạc nhiên nhìn cậu.
Đó là… cậu trai ở thôn trang khi ấy?!
Lời tác giả:
Khi Mạn Châu Sa Hoàng 12 tuổi thì Bạch Thi Tịnh 13 tuổi.
Căn biệt thự của Mạn gia trùng hợp lại nằm ở vùng ngoại ô cùng quê ngoại của Bạch Thi Tịnh.
Lúc đó là nhà cậu về ở tạm với nhà bà ngoại trước khi chuyển nhà, từ chỗ có hàng xóm có con chó (chương 26) đến khu dân cư hiện tại.
Còn Mạn Châu Sa Hoàng tưởng thôn trang gần rừng khi đó là nhà cậu nên mới tiếc nuối.