Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74: Chạy đi Thi Tịnh!
Bạch Thi Tịnh chần chừ, song vẫn tiếp nhận cuộc gọi.
"Vâng. Xin chào?"
"Xin cho hỏi ngài có phải là Bạch Thi Tịnh không?" Một giọng nói nam trầm thấp, lạnh nhạt vang lên, không hề mang bất cứ âm sắc tình cảm gì, cứng nhắc như máy móc.
Cậu hơi lo lắng trong lòng, hỏi lại.
"Đúng rồi. Có việc gì không?"
Bên đầu dây im lặng, sau đó lại vang lên các tiếng trầm trầm.
"Chúng tôi đang đợi cậu ở dưới sảnh chính. Mạn gia muốn gửi lời mời tới cậu."
Bạch Thi Tịnh nuốt nước bọt, toàn thân tê rần, tim đập nhanh như muốn nhảy dựng ra ngoài.
Cậu đến Mạn gia sao?! Có thể?!
Vào đến Mạn gia, nghĩa là sẽ gặp người nhà của Mạn Châu Sa Hoàng?
Tại sao họ lại muốn mời cậu đến đó? Đừng nói là mang về để tra hỏi, để nói cậu chia tay Mạn Châu Sa Hoàng, hoặc là… thủ tiêu?
Nghĩ đến đây, Bạch Thi Tịnh lạnh run cả người.
Tất cả những thành viên trong Mạn gia, ngươi không quyền thế thì vinh hoa, giàu nứt đố đổ vách, đến cả tra tên trên Google cũng sẽ hiển thị ra thông tin.
Người như bọn họ, giết ai chưa chắc đã có người phát hiện.
"Ừm… Như vậy thì đột ngột quá, với cả sắp đến giờ làm việc của tôi rồi. Có thể dời lịch sang ngày khá…"
"Đây là chỉ thị của lão gia, chúng tôi chỉ có quyền thực thi. Xin cậu hãy phối hợp."
Bạch Thi Tịnh không thể nói nổi, đành mang theo tâm trạng thấp thỏm cầm chiếc cặp tap quay người về phía sảnh lớn.
Khi cậu vừa vươn tay định đẩy cửa từ sân sau bước vào thì đột nhiên, trong hộp thư của cậu hiện lên một thông báo.
[Có 1 tin nhắn mới]
Bạch Thi Tịnh đang tiện cầm điện thoại nên mở vào xem luôn. Có thấy có một số máy lạ khác gửi cho cậu một dòng tin nhắn rất khó hiểu.
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Bạch Thi Tịnh nhất thời ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản hồi lại thì đã có một tin nhắn mới được chuyển đến.
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Cái đầu *beep* gì đây? Cậu hơi sợ rồi à nha.
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Cậu trong vô thức hoảng loạn, số điện thoại lạ lẫm ấy vẫn cứ tiếp tục gửi đi gửi lại những dòng tin mập mờ ấy cho cậu.
Cứ mỗi lúc càng gửi nhiều hơn, nhanh như hận không thể phủ kín cả màn hình điện thoại vậy.
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
"Aisssss chết tiệt, ai mà đùa dai vậy…?" Bạch Thi Tịnh nở một nụ cười gượng gạo để tự chấn tĩnh bản thân, nhưng mặt mũi đã tái mét từ bao giờ.
Bình thường khi có những tin nhắn trêu đùa kiểu này gửi đến, Bạch Thi tịnh sẽ chỉ tặc lưỡi bỏ qua.
Nhưng hôm nay lại cảm thấy nó rất đáng ngờ, đó là bởi trong lòng cậu đang có một dự cảm không lành.
Số máy đầu tiên lại tiếp tục gọi điện thúc giục cậu ra ngoài sảnh chính, trong khi đó, hộp thư của cậu vẫn rung lên liên tục bởi đống tin nhắn rầm rộ được gửi tới.
"Chúng tôi không có nhiều thời gian, mong cậu hãy hợp tác."
[Đừng ra sảnh chính]
"Lão gia đang chờ cậu, đừng để ông ấy phải sốt ruột."
[Đừng ra sảnh chính]
"NẾU CẬU KHÔNG RA, CHÚNG TÔI BUỘC PHẢI SỬ DỤNG BẠO LỰC."
[ĐỪNG RA SẢNH CHÍNH!]
Bạch Thi Tịnh nín bặt, trong đầu óc của cậu lúc bấy giờ là một mảng hỗn độn.
Cậu hoang mang, hai số máy kia vẫn tiếp tục ầm ĩ, cậu hoàn toàn không biết nên đi theo phe nào cả.
Cuối cùng, Bạch Thi Tịnh hít vào một hơi thật sâu để nén tạm sự hoang mang trong lòng, nhấn gọi cho Mạn Châu Sa Hoàng.
"Thi Tịnh? Có chuyện gì sao?" Chẳng bao lâu sau, anh đã nhấc máy.
"Ừm… Có thể chuyện này hơi buồn cười nhưng mà… Anh sẽ chọn số điện thoại hay là tin nhắn?"
"… Là sao?" Mạn Châu Sa Hoàng ngây người.
"Thì là, một bên số điện thoại thúc giục tôi đi ra sảnh chính, nói là gia đình anh muốn gặp tôi, còn một số thì liên tục nhắn tin bảo tôi đừng ra đó. Tôi nên nghe theo bên nào đây?"
"…"
"Sa Hoàng? Sa Hoàng à. Anh còn đó đấy chứ? Sao không trả lời tôi…"
"Ra khỏi công ti ngay."
Bạch Thi Tịnh đơ người, ngẩn ngơ khi giọng điệu của Mạn Châu Sa Hoàng vô cùng nghiêm trọng.
"Hả? Anh bảo gì cơ…?"
"Không có nhiều thời gian đâu! Chạy đi Thi Tịnh! Em đang gặp nguy hiểm!"
"Vâng. Xin chào?"
"Xin cho hỏi ngài có phải là Bạch Thi Tịnh không?" Một giọng nói nam trầm thấp, lạnh nhạt vang lên, không hề mang bất cứ âm sắc tình cảm gì, cứng nhắc như máy móc.
Cậu hơi lo lắng trong lòng, hỏi lại.
"Đúng rồi. Có việc gì không?"
Bên đầu dây im lặng, sau đó lại vang lên các tiếng trầm trầm.
"Chúng tôi đang đợi cậu ở dưới sảnh chính. Mạn gia muốn gửi lời mời tới cậu."
Bạch Thi Tịnh nuốt nước bọt, toàn thân tê rần, tim đập nhanh như muốn nhảy dựng ra ngoài.
Cậu đến Mạn gia sao?! Có thể?!
Vào đến Mạn gia, nghĩa là sẽ gặp người nhà của Mạn Châu Sa Hoàng?
Tại sao họ lại muốn mời cậu đến đó? Đừng nói là mang về để tra hỏi, để nói cậu chia tay Mạn Châu Sa Hoàng, hoặc là… thủ tiêu?
Nghĩ đến đây, Bạch Thi Tịnh lạnh run cả người.
Tất cả những thành viên trong Mạn gia, ngươi không quyền thế thì vinh hoa, giàu nứt đố đổ vách, đến cả tra tên trên Google cũng sẽ hiển thị ra thông tin.
Người như bọn họ, giết ai chưa chắc đã có người phát hiện.
"Ừm… Như vậy thì đột ngột quá, với cả sắp đến giờ làm việc của tôi rồi. Có thể dời lịch sang ngày khá…"
"Đây là chỉ thị của lão gia, chúng tôi chỉ có quyền thực thi. Xin cậu hãy phối hợp."
Bạch Thi Tịnh không thể nói nổi, đành mang theo tâm trạng thấp thỏm cầm chiếc cặp tap quay người về phía sảnh lớn.
Khi cậu vừa vươn tay định đẩy cửa từ sân sau bước vào thì đột nhiên, trong hộp thư của cậu hiện lên một thông báo.
[Có 1 tin nhắn mới]
Bạch Thi Tịnh đang tiện cầm điện thoại nên mở vào xem luôn. Có thấy có một số máy lạ khác gửi cho cậu một dòng tin nhắn rất khó hiểu.
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Bạch Thi Tịnh nhất thời ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản hồi lại thì đã có một tin nhắn mới được chuyển đến.
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Cái đầu *beep* gì đây? Cậu hơi sợ rồi à nha.
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Cậu trong vô thức hoảng loạn, số điện thoại lạ lẫm ấy vẫn cứ tiếp tục gửi đi gửi lại những dòng tin mập mờ ấy cho cậu.
Cứ mỗi lúc càng gửi nhiều hơn, nhanh như hận không thể phủ kín cả màn hình điện thoại vậy.
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
Số lạ: [Đừng ra sảnh chính]
"Aisssss chết tiệt, ai mà đùa dai vậy…?" Bạch Thi Tịnh nở một nụ cười gượng gạo để tự chấn tĩnh bản thân, nhưng mặt mũi đã tái mét từ bao giờ.
Bình thường khi có những tin nhắn trêu đùa kiểu này gửi đến, Bạch Thi tịnh sẽ chỉ tặc lưỡi bỏ qua.
Nhưng hôm nay lại cảm thấy nó rất đáng ngờ, đó là bởi trong lòng cậu đang có một dự cảm không lành.
Số máy đầu tiên lại tiếp tục gọi điện thúc giục cậu ra ngoài sảnh chính, trong khi đó, hộp thư của cậu vẫn rung lên liên tục bởi đống tin nhắn rầm rộ được gửi tới.
"Chúng tôi không có nhiều thời gian, mong cậu hãy hợp tác."
[Đừng ra sảnh chính]
"Lão gia đang chờ cậu, đừng để ông ấy phải sốt ruột."
[Đừng ra sảnh chính]
"NẾU CẬU KHÔNG RA, CHÚNG TÔI BUỘC PHẢI SỬ DỤNG BẠO LỰC."
[ĐỪNG RA SẢNH CHÍNH!]
Bạch Thi Tịnh nín bặt, trong đầu óc của cậu lúc bấy giờ là một mảng hỗn độn.
Cậu hoang mang, hai số máy kia vẫn tiếp tục ầm ĩ, cậu hoàn toàn không biết nên đi theo phe nào cả.
Cuối cùng, Bạch Thi Tịnh hít vào một hơi thật sâu để nén tạm sự hoang mang trong lòng, nhấn gọi cho Mạn Châu Sa Hoàng.
"Thi Tịnh? Có chuyện gì sao?" Chẳng bao lâu sau, anh đã nhấc máy.
"Ừm… Có thể chuyện này hơi buồn cười nhưng mà… Anh sẽ chọn số điện thoại hay là tin nhắn?"
"… Là sao?" Mạn Châu Sa Hoàng ngây người.
"Thì là, một bên số điện thoại thúc giục tôi đi ra sảnh chính, nói là gia đình anh muốn gặp tôi, còn một số thì liên tục nhắn tin bảo tôi đừng ra đó. Tôi nên nghe theo bên nào đây?"
"…"
"Sa Hoàng? Sa Hoàng à. Anh còn đó đấy chứ? Sao không trả lời tôi…"
"Ra khỏi công ti ngay."
Bạch Thi Tịnh đơ người, ngẩn ngơ khi giọng điệu của Mạn Châu Sa Hoàng vô cùng nghiêm trọng.
"Hả? Anh bảo gì cơ…?"
"Không có nhiều thời gian đâu! Chạy đi Thi Tịnh! Em đang gặp nguy hiểm!"