Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
25.
Vệ Tiểu Thảo nấu cho mình một tô mỳ, còn rất sang chảnh cho thêm quả trứng với một bó rau cải vào.
Cậu gộp bữa sáng và bữa trưa vào với nhau, sau đó nhanh nhẹn sắp xếp xe hàng, đi bày quán sớm.
Thật ra ngày ngày mở quán bán gà bobo thế này, cứ như đang chơi đồ hàng vậy.
Nhiều năm trôi qua vậy rồi, trong lòng cậu đã sớm thay đổi.
Trước đây cậu còn theo Chẩm Lập Phong vắt óc nghĩ đủ cách kiếm tiền, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã bắt đầu chuẩn bị, đến chợ đầu mối mua số nguyên liệu đã được tính toán kỹ, vì một đồng tám hào mà chèo kéo với ông chủ, trở về nhà trọ thì cuống cuồng chạy đi rửa rau ngắt rau, phải nói rằng cậu ghét nhất là bán món du trà.
Món du trà chỗ bọn họ có thành phần chính là cháo nấu từ bột gạo rang sau đó cho thêm bánh cuộn thừng chiên giòn, rồi thêm muối, dầu mè, ớt, mì chính, hạt tiêu, rau cải muối ớt, đậu phộng đủ loại gia vị, cuối cùng rắc thêm hành lá cắt nhỏ rồi trộn đều lên ăn. Giòn giòn cay cay lại trơn mịn nên rất được thực khách yêu thích, thường xuyên bán hết sạch khi vừa mới mở hàng chưa được bao lâu.
Vì để kiểm soát chất lượng, bọn họ còn mua kỹ thuật chiên bánh cuộn thừng.
Mỗi lần làm là phải đun một nồi dầu lớn, chiên bánh mất cả một buổi chiều khiến hai cánh tay mỏi nhừ, mà phòng trọ bọn họ thuê nào có máy hút mùi, chỉ có một chiếc quạt gió bình thường nhất, hai người Vệ Tiểu Thảo chiên bánh bao lâu thì bị mùi khói dầu ám vào người bấy lâu, cuối cùng khiến bọn họ mất cả khẩu vị, mang bụng rỗng đi mở quán.
Bọn họ còn bán cả hoành thánh, miến chua cay và tào phớ, mùa hè còn có cả bánh lương đường đỏ và mỳ lạnh. Buổi sáng còn hấp cả bánh bao bánh màn thầu bánh bao cuộn bánh bò, sau đấy còn bắt đầu bán cả bì lạnh bánh kẹp thịt, gần như không bỏ qua bất kỳ món ăn nhẹ nào có mặt trên thị trường.
Bọn họ lúc nào cũng bận tới nỗi chân không chạm đất, tối mười một mười hai giờ mới về đến phòng trọ, chỉ rửa qua mặt rồi lăn ra ngủ mê mệt, mà bán hàng thì không được ngại mưa gió, cũng không có cả ngày nghỉ phép, bời vì một ngày không mở quán thì ngày ấy không có tiền, mà không có tiền ngày nào thì trong lòng hoảng hốt ngày ấy.
Chẳng qua khổ thì khổ thật, nhưng quả thật kiếm được tiền, cho nên cuộc sống của họ mới dần tốt lên.
Vệ Tiểu Thảo vừa đếm que xiên cho khách vừa cười.
Nào có ung dung như cậu bây giờ, nguyên liệu mỗi ngày toàn nhờ dì giúp việc chuẩn bị, chẳng cần phải lo đến chi phí, mà món gà bobo thì làm chẳng khó gì, chỉ cần chuẩn bị xong các thứ luộc xong xiên, ngâm vào nước gia vị là hoàn chỉnh rồi.
Không có khói dầu cũng không bị mệt mỏi, ngủ đến lúc tỉnh mới phải bán hàng, mà bán hàng cũng không cần nghĩ cách để tăng tiêu thụ, chỉ bán chơi một chút là có thể đóng quán về nhà.
Bạn xem, hôm nay mười một giờ sáng cậu mới đến đây, giờ mới buổi chiều ba giờ là đã chuẩn bị dẹp đường hồi phủ rồi.
Vệ Tiểu Thảo lái xe hàng về nhà, rồi lại ra ngoài gọi taxi.
Chẳng cần biết gọi xe mất bao nhiêu tiền.
Cậu nói với bác tài.
“Làm ơn cho tôi đến sân bay.”
Tốt xấu gì vẫn nên đi một chuyến.
Vệ Tiểu Thảo nấu cho mình một tô mỳ, còn rất sang chảnh cho thêm quả trứng với một bó rau cải vào.
Cậu gộp bữa sáng và bữa trưa vào với nhau, sau đó nhanh nhẹn sắp xếp xe hàng, đi bày quán sớm.
Thật ra ngày ngày mở quán bán gà bobo thế này, cứ như đang chơi đồ hàng vậy.
Nhiều năm trôi qua vậy rồi, trong lòng cậu đã sớm thay đổi.
Trước đây cậu còn theo Chẩm Lập Phong vắt óc nghĩ đủ cách kiếm tiền, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã bắt đầu chuẩn bị, đến chợ đầu mối mua số nguyên liệu đã được tính toán kỹ, vì một đồng tám hào mà chèo kéo với ông chủ, trở về nhà trọ thì cuống cuồng chạy đi rửa rau ngắt rau, phải nói rằng cậu ghét nhất là bán món du trà.
Món du trà chỗ bọn họ có thành phần chính là cháo nấu từ bột gạo rang sau đó cho thêm bánh cuộn thừng chiên giòn, rồi thêm muối, dầu mè, ớt, mì chính, hạt tiêu, rau cải muối ớt, đậu phộng đủ loại gia vị, cuối cùng rắc thêm hành lá cắt nhỏ rồi trộn đều lên ăn. Giòn giòn cay cay lại trơn mịn nên rất được thực khách yêu thích, thường xuyên bán hết sạch khi vừa mới mở hàng chưa được bao lâu.
Vì để kiểm soát chất lượng, bọn họ còn mua kỹ thuật chiên bánh cuộn thừng.
Mỗi lần làm là phải đun một nồi dầu lớn, chiên bánh mất cả một buổi chiều khiến hai cánh tay mỏi nhừ, mà phòng trọ bọn họ thuê nào có máy hút mùi, chỉ có một chiếc quạt gió bình thường nhất, hai người Vệ Tiểu Thảo chiên bánh bao lâu thì bị mùi khói dầu ám vào người bấy lâu, cuối cùng khiến bọn họ mất cả khẩu vị, mang bụng rỗng đi mở quán.
Bọn họ còn bán cả hoành thánh, miến chua cay và tào phớ, mùa hè còn có cả bánh lương đường đỏ và mỳ lạnh. Buổi sáng còn hấp cả bánh bao bánh màn thầu bánh bao cuộn bánh bò, sau đấy còn bắt đầu bán cả bì lạnh bánh kẹp thịt, gần như không bỏ qua bất kỳ món ăn nhẹ nào có mặt trên thị trường.
Bọn họ lúc nào cũng bận tới nỗi chân không chạm đất, tối mười một mười hai giờ mới về đến phòng trọ, chỉ rửa qua mặt rồi lăn ra ngủ mê mệt, mà bán hàng thì không được ngại mưa gió, cũng không có cả ngày nghỉ phép, bời vì một ngày không mở quán thì ngày ấy không có tiền, mà không có tiền ngày nào thì trong lòng hoảng hốt ngày ấy.
Chẳng qua khổ thì khổ thật, nhưng quả thật kiếm được tiền, cho nên cuộc sống của họ mới dần tốt lên.
Vệ Tiểu Thảo vừa đếm que xiên cho khách vừa cười.
Nào có ung dung như cậu bây giờ, nguyên liệu mỗi ngày toàn nhờ dì giúp việc chuẩn bị, chẳng cần phải lo đến chi phí, mà món gà bobo thì làm chẳng khó gì, chỉ cần chuẩn bị xong các thứ luộc xong xiên, ngâm vào nước gia vị là hoàn chỉnh rồi.
Không có khói dầu cũng không bị mệt mỏi, ngủ đến lúc tỉnh mới phải bán hàng, mà bán hàng cũng không cần nghĩ cách để tăng tiêu thụ, chỉ bán chơi một chút là có thể đóng quán về nhà.
Bạn xem, hôm nay mười một giờ sáng cậu mới đến đây, giờ mới buổi chiều ba giờ là đã chuẩn bị dẹp đường hồi phủ rồi.
Vệ Tiểu Thảo lái xe hàng về nhà, rồi lại ra ngoài gọi taxi.
Chẳng cần biết gọi xe mất bao nhiêu tiền.
Cậu nói với bác tài.
“Làm ơn cho tôi đến sân bay.”
Tốt xấu gì vẫn nên đi một chuyến.