Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nguoi-vo-ma-16.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Phần 16
– Em nhớ anh lắm, tại sao anh không liên lạc với em?
Chúng tôi làm tình trong bóng tối, ngay tại công ty của Ngọc Lan. Ngay tại cái nơi chết tiệt này. Cô ấy hỏi tôi tại sao không liên lạc với cô ấy, nhưng tôi không định trả lời. Tôi không muốn nói rằng vì vợ tôi, vì tôi không muốn phản bội lại lời thề của mình nữa.
Sau cuộc mây mưa, tôi ôm Nguyên Thục trong vòng tay mình, tham lam ngửi mùi hương của cô ấy. Tôi đã nghĩ đến chuyện mình sẽ nói ngay chuyện này cho Ngọc Lan biết, như thế có nghĩa là tôi không hề lừa dối vợ mình. Nhưng tôi sẽ bắt đầu với Ngọc Lan như thế nào đây? Sự lúng túng ấy càng làm tôi sợ hãi.
– Thật nguy hiểm nếu như bị phát hiện.
Nguyên Thục vươn tay đến cổ tôi, tôi có thể nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của cô ấy.
– Như thế này chẳng phải rất kích thích sao? – Cô cười khúc khích – Đã lâu lắm rồi, em cứ nghĩ anh sẽ đẩy em ra. Anh không quên em, anh chưa từng quên được em đúng không?
Tôi xấu hổ nhưng rồi nhận ra xung quanh mình là bóng tối thì chẳng việc gì phải sợ hãi Nguyên Thục sẽ nhìn ra điều đó.
– Không thể ở đây lâu được, Nguyên Thục, em phải rời khỏi đây.
– Anh sẽ liên lạc lại với em chứ?
– Tất nhiên rồi, nhưng bây giờ em phải rời khỏi đây.
Tôi thoát khỏi đê mê, thấy mình đứng giữa thực tại trần trụi và gai góc. Tôi đã làm tình với cô nhân tình của mình, cô nhân tình đã một năm không liên lạc nhưng chưa bao giờ chúng tôi thôi nghĩ về nhau, ngay tại đây. Tôi đã từng định ly hôn vợ mình, song việc đó cứ lần lữa mãi, vì tất cả chuyện này đều là lỗi của tôi chứ không phải vợ tôi. Tôi không muốn nhận lỗi, tôi hèn nhát trốn tránh, tôi cứ lừa dối cô như vậy. Giả vờ ngọt ngào, cố gắng tìm lại cảm giác si mê, nhưng mọi thứ đã tan biến không dấu vết.
Mùa xuân mà tôi đã đánh mất ấy sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
– Anh nói đi, anh sẽ liên lạc lại với em đúng không?
Nguyên Thục vẫn cố nói với tôi điều mà cô ấy đang muốn. Tôi giữ bàn tay của cô lại, nói nghiêm túc:
– Nếu em muốn liên lạc với anh thì em phải thật cẩn thận. Ngọc Lan không hề đơn giản đâu, đừng cố chọc giận cô ấy.
– Em biết, nên em mới để một năm qua im lặng.
Tôi thở dài, đây là số phận của tôi. Khi người ta không biết giải quyết mớ bòng bong của mình, người ta sẽ lại đổ tại số. Như tôi vậy. Tôi vẫn hy vọng rằng tôi và Ngọc Lan có thể trở lại như trước, cô là nữ thần trong tôi và tôi là người đàn ông ấm áp của cô ấy. Tôi hy vọng tôi sẽ lại được viết về cô như viết về một điều bí ẩn mình cần khám phá. Song tất cả chỉ là hy vọng mà thôi.
Tôi hơi hé cửa ra, sau đó kéo Nguyên Thục lên:
– Đi đi nào, anh sẽ gọi cho em, em vẫn dùng số cũ phải không?
– Em đã nhét số điện thoại vào túi áo của anh rồi.
Theo phản xạ, tôi sờ tay vào túi áo Vest và thấy những cạnh giấy chạm vào đầu ngón tay mình. Cô ấy luôn làm mọi việc một cách nhanh nhảu đến vậy, nếu cô ấy không nói, tôi đã đem bộ quần áo này đi giặt khô hoặc có thể vợ tôi sẽ phát hiện ra nó.
– Được rồi, anh sẽ gọi.
– Anh nhớ nhé.
Như sợ tôi sẽ không làm, Nguyên Thục như một đứa trẻ mè nheo. Tôi thở hắt:
– Ừ, em phải ra khỏi công ty của Ngọc Lan ngay và đừng để bị phát hiện. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.
Sau khi Nguyên Thục rời đi, tôi phải đứng trong phòng kỹ thuật điện nước chừng mười lăm phút nữa, lúc này tôi mới phát hiện ra nơi này nóng hầm hập. Nó khiến cho mồ hôi của tôi tuôn ra như tắm. Có lẽ sự sợ hãi khi ở cạnh Nguyên Thục đã khiến tôi quên đi cảm giác đó.
Tôi bước ra, cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh với bộ dáng hớt hải như vừa đi tập thể dục về. Mồ hôi khi áo sơ mi của tôi ướt sũng, tôi không dám cởi vest vì sợ điều đó sẽ bại lộ. Tôi thấy tội lỗi, tôi muốn đấm vào bản mặt của mình khi thấy bóng mình in lên cửa kính. Tôi sẽ lại đối diện với vợ mình bằng một cái mặt nạ giả dối. Mọi thứ đâu lại vào đấy, thật là tệ!
Khi Chính cùng lực lượng cảnh sát đến thì Nguyên Thục đã ngất đi vì mất máu quá nhiều. Theo lời của Hoài thì cô ấy đã trở thành mục tiêu của kẻ bí ẩn sau khi tố cáo Vương là thủ mưu. Nhưng Vương giờ lại ở trong phòng thẩm vấn, chắc hẳn có một kẻ thứ ba.
– Chỉ có kẻ này mới là kẻ nói thật! – Chính chống tay vào hông và nói.
Hoài đặt Nguyên Thục lên cáng cứu thương, vẻ mệt mỏi in hằn lên đôi mắt của cô. Cô đã thức trắng cả một đêm với biết bao nhiêu điều bất ngờ xảy ra. Chưa bao giờ Hoài và Chính lại phải “lao tâm khổ tứ” như thế này vì một vụ án cả.
– Tất cả những lời cô ta nói đều được ghi lại chứ?
– Em đã ghi lại hết – Hoài gật đầu – Nhưng có một việc em muốn nói cho anh biết.
Hoài đi vào trong nhà của Nguyên Thục, Chính đi theo. Cô dẫn ông đến chỗ bức tường treo đầy bằng khen về tài năng chơi đàn tam thập lục của cô. Hoài chỉ vào dòng chữ Uỷ ban Nhân dân phường…
– Anh có thấy trùng hợp không?
Chính hơi hé môi, ông như lạc vào một dòng suy nghĩ. Dòng suy nghĩ này đã ở trong ông từ rất lâu rồi.
Đột nhiên chiếc điện thoại của Chính reo lên khiến cả hai người đều giật mình, Chính nhíu mày khi nhìn dòng số lạ, ai lại gọi cho ông vào lúc này nhỉ?
Hoài quan sát thấy người ở đầu dây bên kia như thông báo một việc khá quan trọng, điều ấy khiến sắc mặt Chính thay đổi. Ông trở nên vội vã hơn và…một chút nhẹ nhõm hơn nữa.
– Tiếp tục bảo vệ Nguyên Thục, tôi nghĩ tôi sắp đoán ra thủ phạm là ai rồi. À còn nữa – Chính quay lại khi vừa nhớ ra một điều – Lật lại vụ án của ông lão ở phía Tây thành phố năm xưa. Cô tìm hiểu cho tôi gia đình của ông lão đó cho tôi.
– Anh định đi đâu? Kẻ đó có thể quay lại giết Nguyên Thục nếu em không ở bên cạnh.
– Vì chúng ta ở bên cạnh nên kẻ đó mới bắn cô ấy.
Chính chỉ nói có thể đã chạy đi ngay, ông ta vẫn tiếp tục nghe điện thoại của bên kia. Dựa vào những phán đoán của cô, chắc hẳn Chính cũng cho rằng Vương không phải kẻ đã giết vợ mình. Nhưng cô không hiểu được hung thủ tại sao lại muốn chơi trò mèo vờn chuột trong khi hắn có thể đã toại nguyện. Với tất cả những bằng chứng mà cô từng có, đủ để kết tội Vương. Xong hắn lại không dừng lại ở đó, hắn như muốn cô và Chính khám phá ra một tội ác khác. Tội ác đó là nguyên nhân khiến Ngọc Lan phải đền mạng và Vương phải vào tù.
Chính đẩy cửa kính lớn của tiệm trang sức ZEE, nhân viên cúi chào ông đầy chuyên nghiệp. Ngay sau đó, một người đàn ông ăn vận rất lịch sự bước đến, đưa tay ra và nói:
– Chào ông, tôi là quản lý ở đây. Tôi là người vừa liên lạc với ông về việc mà ông nhắc đến.
Chính đưa thẻ ngành của mình ra, chỉ là một thủ tục thôi, nhưng nó đã trở thành một thói quen trong công việc của ông. Như là cách để tạo sự tin tưởng ấy mà.
– Chào cậu, tôi là Chính.
Quả nhiên là người quản lý nhìn ông bằng một đôi mắt kính trọng hơn, anh ta hơi khom người xuống, đưa tay ra ý muốn mời ông vào phòng riêng.
– Tôi đang phụ trách điều tra vụ án giết người đang rầm rộ trong thời gian gần đây. Chính là vụ Ngọc Lan. Chồng cô ấy hiện đang ở trong diện tình nghi, và cũng là khách hàng VIP ở đây.
– Vâng, tôi biết.
– Tôi có thể hỏi cậu một vài câu được không?
Người quản lý rất thận trọng, anh ta biết việc bảo mật thông tin khách hàng là một điều cần được đề cao.
– Yên tâm đi, tôi sẽ không truy xuất thông tin khách hàng đâu. Chỉ là một việc…cậu biết đấy, có thể lách luật được. – Chính nháy mắt, ông ta luôn làm điều này với mấy tay đang phân vân giữa việc che giấu thông tin và tiết lộ thông tin với pháp luật. Nếu việc đó đúng đắn, họ sẽ không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào cả.
Và việc đó luôn luôn có hiệu quả. Người quản lý gật đầu, cười thoải mái:
– Vâng thưa ông.
Chính lấy từ trong túi ra chiếc dây chuyền mà ông đã thu thập được ở chỗ của Nguyên Thục. Đặt nó lên trên bàn, Chính nói:
– Anh có nhận ra cái này không?
Người quản lý gật đầu:
– Đó là quà sinh nhật mà anh Vương đã đặt riêng để tặng vợ mình.
– Đúng, nhưng tôi không muốn anh xác nhận cái này. Anh có thể kiểm tra cho tôi xem, nó đúng là được bên anh gia công chứ?
Người quản lý tuy không thật sự hiểu điều mà Chính đang nói, nhưng vẫn thận trọng đeo găng tay vào và lấy dây chuyền ra. Anh ta soi nó dưới kính lúp, rất kỹ càng và tỉ mẩn. Là một người làm lâu năm trong nghề, anh có thể biết được đâu là thật, đâu là giả. Cái đó nhiều khi không thể phân biệt được bằng mắt thường, mà phải phân biệt bằng cảm giác và kinh nghiệm.
Cuối cùng người quản lý đặt sợi dây chuyền vào lại trong túi, anh ta đóng gói nó lại cẩn thận như lúc ban đầu và tự tin nhìn Chính nói:
– Xin lỗi thưa ông, thứ này chỉ lừa được những kẻ bên ngoài thôi. Đây không phải là sản phẩm của chúng tôi.
Chính nhếch môi cười nhạt, một nụ cười đắc thắng. Cuối cùng thì ông cũng đã đúng. Sợ dây chuyền này đã được một kẻ khác sao chép lại, cố tình đem nó đến chỗ Nguyên Thục để tạo chuyện ma quỷ.
– Thứ này làm có khó không?
Chính lắc lắc túi zip trước mặt người quản lý, anh ta gật đầu:
– Phải có bản thiết kế. Vương đã chi trả một bản kha khá để chúng tôi thiết kế ra nó.
– Chụp ảnh lại rồi đặt gia công thì sao?
– Phần chốt của nó chính là điểm khác biệt, chúng tôi đã tạo ra một chốt riêng. Nếu chỉ chụp ảnh bình thường sẽ không thể làm ra được.
– Vậy nghĩa là bên cậu đã bị ăn cắp bản thiết kế à?
– Chúng tôi luôn bảo mật mọi thứ cho khách hàng – Người quản lý có vẻ tức giận khi nghe Chính nói như thế.
Chính cười, ông ta vỗ vai anh ta như để an ủi:
– Xin lỗi, nhưng tôi chỉ muốn tìm ra vấn đề thôi. Cậu yên tâm, mọi thứ hôm nay cậu nói với tôi sẽ được giữ bí mật.
Chính rời khỏi tiệm trang sức ngay sau đó, ông tự lái xe trở về đồn công an thành phố. Việc bây giờ, là đối chứng lời khai của Vương trên giấy, và lời khai của Nguyên Thục trong đoạn ghi âm của Hoài. Chính nghĩ chừng ấy thời gian đã đủ để Vương thành thật. Kẻ không có tội sẽ làm tất cả để chứng minh sự trong sạch của bản thân. Kẻ có tội sẽ luôn tìm cách trốn tránh và che giấu.
Phần 16
– Em nhớ anh lắm, tại sao anh không liên lạc với em?
Chúng tôi làm tình trong bóng tối, ngay tại công ty của Ngọc Lan. Ngay tại cái nơi chết tiệt này. Cô ấy hỏi tôi tại sao không liên lạc với cô ấy, nhưng tôi không định trả lời. Tôi không muốn nói rằng vì vợ tôi, vì tôi không muốn phản bội lại lời thề của mình nữa.
Sau cuộc mây mưa, tôi ôm Nguyên Thục trong vòng tay mình, tham lam ngửi mùi hương của cô ấy. Tôi đã nghĩ đến chuyện mình sẽ nói ngay chuyện này cho Ngọc Lan biết, như thế có nghĩa là tôi không hề lừa dối vợ mình. Nhưng tôi sẽ bắt đầu với Ngọc Lan như thế nào đây? Sự lúng túng ấy càng làm tôi sợ hãi.
– Thật nguy hiểm nếu như bị phát hiện.
Nguyên Thục vươn tay đến cổ tôi, tôi có thể nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của cô ấy.
– Như thế này chẳng phải rất kích thích sao? – Cô cười khúc khích – Đã lâu lắm rồi, em cứ nghĩ anh sẽ đẩy em ra. Anh không quên em, anh chưa từng quên được em đúng không?
Tôi xấu hổ nhưng rồi nhận ra xung quanh mình là bóng tối thì chẳng việc gì phải sợ hãi Nguyên Thục sẽ nhìn ra điều đó.
– Không thể ở đây lâu được, Nguyên Thục, em phải rời khỏi đây.
– Anh sẽ liên lạc lại với em chứ?
– Tất nhiên rồi, nhưng bây giờ em phải rời khỏi đây.
Tôi thoát khỏi đê mê, thấy mình đứng giữa thực tại trần trụi và gai góc. Tôi đã làm tình với cô nhân tình của mình, cô nhân tình đã một năm không liên lạc nhưng chưa bao giờ chúng tôi thôi nghĩ về nhau, ngay tại đây. Tôi đã từng định ly hôn vợ mình, song việc đó cứ lần lữa mãi, vì tất cả chuyện này đều là lỗi của tôi chứ không phải vợ tôi. Tôi không muốn nhận lỗi, tôi hèn nhát trốn tránh, tôi cứ lừa dối cô như vậy. Giả vờ ngọt ngào, cố gắng tìm lại cảm giác si mê, nhưng mọi thứ đã tan biến không dấu vết.
Mùa xuân mà tôi đã đánh mất ấy sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
– Anh nói đi, anh sẽ liên lạc lại với em đúng không?
Nguyên Thục vẫn cố nói với tôi điều mà cô ấy đang muốn. Tôi giữ bàn tay của cô lại, nói nghiêm túc:
– Nếu em muốn liên lạc với anh thì em phải thật cẩn thận. Ngọc Lan không hề đơn giản đâu, đừng cố chọc giận cô ấy.
– Em biết, nên em mới để một năm qua im lặng.
Tôi thở dài, đây là số phận của tôi. Khi người ta không biết giải quyết mớ bòng bong của mình, người ta sẽ lại đổ tại số. Như tôi vậy. Tôi vẫn hy vọng rằng tôi và Ngọc Lan có thể trở lại như trước, cô là nữ thần trong tôi và tôi là người đàn ông ấm áp của cô ấy. Tôi hy vọng tôi sẽ lại được viết về cô như viết về một điều bí ẩn mình cần khám phá. Song tất cả chỉ là hy vọng mà thôi.
Tôi hơi hé cửa ra, sau đó kéo Nguyên Thục lên:
– Đi đi nào, anh sẽ gọi cho em, em vẫn dùng số cũ phải không?
– Em đã nhét số điện thoại vào túi áo của anh rồi.
Theo phản xạ, tôi sờ tay vào túi áo Vest và thấy những cạnh giấy chạm vào đầu ngón tay mình. Cô ấy luôn làm mọi việc một cách nhanh nhảu đến vậy, nếu cô ấy không nói, tôi đã đem bộ quần áo này đi giặt khô hoặc có thể vợ tôi sẽ phát hiện ra nó.
– Được rồi, anh sẽ gọi.
– Anh nhớ nhé.
Như sợ tôi sẽ không làm, Nguyên Thục như một đứa trẻ mè nheo. Tôi thở hắt:
– Ừ, em phải ra khỏi công ty của Ngọc Lan ngay và đừng để bị phát hiện. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.
Sau khi Nguyên Thục rời đi, tôi phải đứng trong phòng kỹ thuật điện nước chừng mười lăm phút nữa, lúc này tôi mới phát hiện ra nơi này nóng hầm hập. Nó khiến cho mồ hôi của tôi tuôn ra như tắm. Có lẽ sự sợ hãi khi ở cạnh Nguyên Thục đã khiến tôi quên đi cảm giác đó.
Tôi bước ra, cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh với bộ dáng hớt hải như vừa đi tập thể dục về. Mồ hôi khi áo sơ mi của tôi ướt sũng, tôi không dám cởi vest vì sợ điều đó sẽ bại lộ. Tôi thấy tội lỗi, tôi muốn đấm vào bản mặt của mình khi thấy bóng mình in lên cửa kính. Tôi sẽ lại đối diện với vợ mình bằng một cái mặt nạ giả dối. Mọi thứ đâu lại vào đấy, thật là tệ!
Khi Chính cùng lực lượng cảnh sát đến thì Nguyên Thục đã ngất đi vì mất máu quá nhiều. Theo lời của Hoài thì cô ấy đã trở thành mục tiêu của kẻ bí ẩn sau khi tố cáo Vương là thủ mưu. Nhưng Vương giờ lại ở trong phòng thẩm vấn, chắc hẳn có một kẻ thứ ba.
– Chỉ có kẻ này mới là kẻ nói thật! – Chính chống tay vào hông và nói.
Hoài đặt Nguyên Thục lên cáng cứu thương, vẻ mệt mỏi in hằn lên đôi mắt của cô. Cô đã thức trắng cả một đêm với biết bao nhiêu điều bất ngờ xảy ra. Chưa bao giờ Hoài và Chính lại phải “lao tâm khổ tứ” như thế này vì một vụ án cả.
– Tất cả những lời cô ta nói đều được ghi lại chứ?
– Em đã ghi lại hết – Hoài gật đầu – Nhưng có một việc em muốn nói cho anh biết.
Hoài đi vào trong nhà của Nguyên Thục, Chính đi theo. Cô dẫn ông đến chỗ bức tường treo đầy bằng khen về tài năng chơi đàn tam thập lục của cô. Hoài chỉ vào dòng chữ Uỷ ban Nhân dân phường…
– Anh có thấy trùng hợp không?
Chính hơi hé môi, ông như lạc vào một dòng suy nghĩ. Dòng suy nghĩ này đã ở trong ông từ rất lâu rồi.
Đột nhiên chiếc điện thoại của Chính reo lên khiến cả hai người đều giật mình, Chính nhíu mày khi nhìn dòng số lạ, ai lại gọi cho ông vào lúc này nhỉ?
Hoài quan sát thấy người ở đầu dây bên kia như thông báo một việc khá quan trọng, điều ấy khiến sắc mặt Chính thay đổi. Ông trở nên vội vã hơn và…một chút nhẹ nhõm hơn nữa.
– Tiếp tục bảo vệ Nguyên Thục, tôi nghĩ tôi sắp đoán ra thủ phạm là ai rồi. À còn nữa – Chính quay lại khi vừa nhớ ra một điều – Lật lại vụ án của ông lão ở phía Tây thành phố năm xưa. Cô tìm hiểu cho tôi gia đình của ông lão đó cho tôi.
– Anh định đi đâu? Kẻ đó có thể quay lại giết Nguyên Thục nếu em không ở bên cạnh.
– Vì chúng ta ở bên cạnh nên kẻ đó mới bắn cô ấy.
Chính chỉ nói có thể đã chạy đi ngay, ông ta vẫn tiếp tục nghe điện thoại của bên kia. Dựa vào những phán đoán của cô, chắc hẳn Chính cũng cho rằng Vương không phải kẻ đã giết vợ mình. Nhưng cô không hiểu được hung thủ tại sao lại muốn chơi trò mèo vờn chuột trong khi hắn có thể đã toại nguyện. Với tất cả những bằng chứng mà cô từng có, đủ để kết tội Vương. Xong hắn lại không dừng lại ở đó, hắn như muốn cô và Chính khám phá ra một tội ác khác. Tội ác đó là nguyên nhân khiến Ngọc Lan phải đền mạng và Vương phải vào tù.
Chính đẩy cửa kính lớn của tiệm trang sức ZEE, nhân viên cúi chào ông đầy chuyên nghiệp. Ngay sau đó, một người đàn ông ăn vận rất lịch sự bước đến, đưa tay ra và nói:
– Chào ông, tôi là quản lý ở đây. Tôi là người vừa liên lạc với ông về việc mà ông nhắc đến.
Chính đưa thẻ ngành của mình ra, chỉ là một thủ tục thôi, nhưng nó đã trở thành một thói quen trong công việc của ông. Như là cách để tạo sự tin tưởng ấy mà.
– Chào cậu, tôi là Chính.
Quả nhiên là người quản lý nhìn ông bằng một đôi mắt kính trọng hơn, anh ta hơi khom người xuống, đưa tay ra ý muốn mời ông vào phòng riêng.
– Tôi đang phụ trách điều tra vụ án giết người đang rầm rộ trong thời gian gần đây. Chính là vụ Ngọc Lan. Chồng cô ấy hiện đang ở trong diện tình nghi, và cũng là khách hàng VIP ở đây.
– Vâng, tôi biết.
– Tôi có thể hỏi cậu một vài câu được không?
Người quản lý rất thận trọng, anh ta biết việc bảo mật thông tin khách hàng là một điều cần được đề cao.
– Yên tâm đi, tôi sẽ không truy xuất thông tin khách hàng đâu. Chỉ là một việc…cậu biết đấy, có thể lách luật được. – Chính nháy mắt, ông ta luôn làm điều này với mấy tay đang phân vân giữa việc che giấu thông tin và tiết lộ thông tin với pháp luật. Nếu việc đó đúng đắn, họ sẽ không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào cả.
Và việc đó luôn luôn có hiệu quả. Người quản lý gật đầu, cười thoải mái:
– Vâng thưa ông.
Chính lấy từ trong túi ra chiếc dây chuyền mà ông đã thu thập được ở chỗ của Nguyên Thục. Đặt nó lên trên bàn, Chính nói:
– Anh có nhận ra cái này không?
Người quản lý gật đầu:
– Đó là quà sinh nhật mà anh Vương đã đặt riêng để tặng vợ mình.
– Đúng, nhưng tôi không muốn anh xác nhận cái này. Anh có thể kiểm tra cho tôi xem, nó đúng là được bên anh gia công chứ?
Người quản lý tuy không thật sự hiểu điều mà Chính đang nói, nhưng vẫn thận trọng đeo găng tay vào và lấy dây chuyền ra. Anh ta soi nó dưới kính lúp, rất kỹ càng và tỉ mẩn. Là một người làm lâu năm trong nghề, anh có thể biết được đâu là thật, đâu là giả. Cái đó nhiều khi không thể phân biệt được bằng mắt thường, mà phải phân biệt bằng cảm giác và kinh nghiệm.
Cuối cùng người quản lý đặt sợi dây chuyền vào lại trong túi, anh ta đóng gói nó lại cẩn thận như lúc ban đầu và tự tin nhìn Chính nói:
– Xin lỗi thưa ông, thứ này chỉ lừa được những kẻ bên ngoài thôi. Đây không phải là sản phẩm của chúng tôi.
Chính nhếch môi cười nhạt, một nụ cười đắc thắng. Cuối cùng thì ông cũng đã đúng. Sợ dây chuyền này đã được một kẻ khác sao chép lại, cố tình đem nó đến chỗ Nguyên Thục để tạo chuyện ma quỷ.
– Thứ này làm có khó không?
Chính lắc lắc túi zip trước mặt người quản lý, anh ta gật đầu:
– Phải có bản thiết kế. Vương đã chi trả một bản kha khá để chúng tôi thiết kế ra nó.
– Chụp ảnh lại rồi đặt gia công thì sao?
– Phần chốt của nó chính là điểm khác biệt, chúng tôi đã tạo ra một chốt riêng. Nếu chỉ chụp ảnh bình thường sẽ không thể làm ra được.
– Vậy nghĩa là bên cậu đã bị ăn cắp bản thiết kế à?
– Chúng tôi luôn bảo mật mọi thứ cho khách hàng – Người quản lý có vẻ tức giận khi nghe Chính nói như thế.
Chính cười, ông ta vỗ vai anh ta như để an ủi:
– Xin lỗi, nhưng tôi chỉ muốn tìm ra vấn đề thôi. Cậu yên tâm, mọi thứ hôm nay cậu nói với tôi sẽ được giữ bí mật.
Chính rời khỏi tiệm trang sức ngay sau đó, ông tự lái xe trở về đồn công an thành phố. Việc bây giờ, là đối chứng lời khai của Vương trên giấy, và lời khai của Nguyên Thục trong đoạn ghi âm của Hoài. Chính nghĩ chừng ấy thời gian đã đủ để Vương thành thật. Kẻ không có tội sẽ làm tất cả để chứng minh sự trong sạch của bản thân. Kẻ có tội sẽ luôn tìm cách trốn tránh và che giấu.