Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nguoi-vo-ma-2.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Phần 2
*Chương có nội dung hình ảnh
Ngọc Lan hơn tôi 2 tuổi, nhưng ánh mắt của cô ấy luôn toát ra một sự trẻ trung và thơ ngây. Cô ấy có thói quen đưa ngón trỏ lên môi mỗi khi cần tập trung hay suy nghĩ. Cô ấy thích ăn những món đồ mà chỉ trẻ con mới thích như khoai tây chiên, kem, kẹo mút. Cô ấy thích xem phim của đạo diễn Wes Anderson. Cô thích nghe nhạc của Queen. Cô ấy thế này và cô ấy thế khác. Mỗi khi nghĩ về Ngọc Lan, tôi đều ảo tưởng rằng chỉ cần mình xoè bàn tay ra là có thể nắm trọn vẹn cô ấy.
Tôi đi quanh cô như một kẻ du hành đang ngắm nhìn hành tinh xinh đẹp, cô không có những thứ như ở Trái Đất, nhưng cô vẫn thu hút và níu giữ tôi lại. Ở một góc độ nào đó, tôi đã nghĩ Ngọc Lan là hành tinh mà tôi đã khám phá ra. Sự hợm hĩnh ấy khiến cô cười khanh khách vì thích thú. Cô thường nói với tôi rằng: “Em thích cái cách mà anh nói về em.” Cô bảo rằng yêu một nhà văn rất khác biệt. Tôi đã không liên kết được với chính bản thân mình (đã nói tôi tự mãn mà), rằng tôi chính là một vệ tinh của cô ấy chứ không phải là nhà thám hiểm nào cả. Tôi cứ xoay quanh cô ấy cả ngày lẫn đêm, không biết mệt mỏi và không biết chán nản.
– Đừng lừa dối em!
Vào cái lần tôi quá chén, tôi đã gọi điện cho cô ấy và nói rằng cô thật xinh đẹp, tôi đã bị thu hút ngay từ lần đầu tiên. Sự xinh đẹp của cô là một sự xinh đẹp không bao giờ lặp lại. Nó khiến tôi say mê, điên đảo. Nó làm cho các con chữ của tôi lộn xộn và các ý tưởng thì cứ hướng đến sự xinh đẹp ấy. Sau đó cô ấy nói rằng “Đừng lừa dối em”. Như một sự doạ nạt, cảnh báo, hay bất cứ điều gì khá là nguy hiểm đằng sau mà vì say quá mà tôi không thể nào khám phá ra được.
Sự ngây thơ xinh đẹp của Ngọc Lan không phải là giả tạo, là tạo hoá đã ban cho cô ấy, cô không cần phải giả tạo để có được. Chiếc bẫy hoàn hảo, ngọt ngào ấy một khi đã giăng ra, thì không một ai có thể thoát ra được. Đám đàn ông cứ thế ngu ngốc lao vào, tôi là một kẻ trong số đó. Nhưng phiền một nỗi, đàn ông có tự tôn của đàn ông, khi tán đổ một người phụ nữ thì lại coi đó như một chiến tích đầy tự hào. Tôi đã nghĩ mình là thằng đàn ông tài giỏi lắm vào lúc đó, vì đã tán đổ được một người phụ nữ quyến rũ nhất hành tinh.
Chúng tôi yêu nhau, rồi cưới nhau vào một ngày được thầy bói chọn lựa. Lễ thành hôn được tổ chức ngay trong khách sạn Victoria. Bố tôi không mấy tự hào lắm đâu, ông vốn là một lão thành cách mạng, ông sớm đã nghe thấy mấy lời xì xào bàn tán của người đời rằng tôi lấy một bà vợ hơn tuổi vì tiền. Mẹ tôi thì đã mất sớm, bà bị ung thư cổ tử cung từ những năm tôi lên mười. Bà là người phụ nữ kiên cường, cố gắng chống đỡ bệnh tật cho đến hơi thở cuối cùng. Tôi không bao giờ trách giận gì bà vì đã ra đi quá sớm. Cái tuổi đó trẻ con dễ giận sự phản bội của bố mẹ lắm chứ, nó thường nổi lên một sự căm phù rằng vì sao bạn nó có mẹ mà nó thì không. Vì tôi đã tận mắt chứng kiến căn bệnh ung thư hành hạ mẹ như thế nào cho nên tôi hiểu được ai ở trong hoàn cảnh đó cũng không thể nào sống sót được.
Tôi không có anh chị em, bố tôi lại chưa bao giờ chiều tôi như con một cả. Tôi luôn có cảm giác tôi không phải là con trai của ông, nhưng nhiều năm như thế trôi qua, tôi chẳng thể tìm ra được một người phụ nữ nào khác đã đẻ con cho bố ngoài mẹ. Cuối cùng, tôi đã tự an ủi bản thân mình rằng có lẽ bố tôi cũng khác biệt so với những người bố khác.
Tôi đã nghĩ mình là thằng đàn ông tài giỏi lắm vào lúc đó, vì đã tán đổ được một người phụ nữ quyến rũ nhất hành tinh. (Ảnh minh hoạ)
Thế đấy, tôi là một người luôn tự cho rằng mình có rất nhiều điều khác biệt. Những người thân xung quanh tôi đều có một bí ẩn (hay một nỗi khổ tâm nhỉ?) mà tôi không thể khám phá được ra. Bố tôi luôn không coi tôi là con trai, vợ tôi thì lại chỉ như một bức tranh có nhìn mà không có hiểu. Bức tranh ấy tuyệt đẹp, tôi chỉ biết rằng mình yêu những nét vẽ, những màu sắc của nó, mà không thể hiểu biết được ngôn ngữ sâu xa mà nó đang truyền tải.
Ngọc Lan không có bạn bè, đám cưới của chúng tôi chỉ có bạn bè của tôi đến. Tôi nói đến bạn bè ở đây là không bao gồm những người bạn chơi xã giao, doanh nhân hay là những đối tác làm ăn. Mà là những người bạn có thể ngồi xuống nói chuyện, chia sẻ về cuộc sống về những nỗi buồn. Có thể rủ nhau đi ăn khi đẹp trời, rủ nhau đi chơi khi bản thân dư giả…Những người như thế Ngọc Lan không có. Cô ấy thu gọn thế giới của mình đến mức tối giản nhất có thể. Những người thân thiết mà tôi có thể liệt kê bên cô chỉ có: Bố mẹ, một anh trai và một em gái. Có thể bây giờ là thêm cả tôi.
– Thôi nào, hôm nay là lễ cưới của chúng ta đấy. Anh định sáng tác nữa sao?
Thấy tôi ngơ ngẩn ở một chỗ, Ngọc Lan bước đến ôm lấy eo tôi và nói.
– Không, anh chỉ đang nghĩ…
– Nghĩ gì?
– Anh nghĩ…
Tôi ngập ngừng, vì tôi chưa bao giờ làm cho Ngọc Lan phải thất vọng hay là tức giận. Tôi luôn chọn lọc từ ngữ mỗi lúc ở bên cô, điều ấy khiến cho mối quan hệ của chúng tôi mang một kiểu… ừm, khá là trịnh trọng.
– Anh nghĩ… chuyện này có nhanh quá không? Đừng hiểu lầm là anh đang nuối tiếc nhé. Anh chỉ đang suy nghĩ cho em thôi, liệu rằng em đã chắc chắn là muốn cưới anh chưa? Từ lúc quen nhau đến giờ mới là sáu tháng. Ba tháng quen và ba tháng yêu, anh sợ sau này em sẽ hối hận.
Tôi không bao giờ đọc được những suy nghĩ trong đôi mắt của Ngọc Lan. Cũng như không bao giờ đoán được những câu trả lời của cô ấy. Tôi là một nhà văn, nhưng không phải là một bác sĩ tâm lý. Tôi chỉ có thể điều khiển hoặc hiểu được nhân vật của mình khi đã có đủ mọi thông tin về toàn bộ con người họ.
– Anh có biết gì về em không?
Chà, câu hỏi này khiến tôi phải vã môi hôi. Thật đấy! Nó khiến tôi căng thẳng. Cuối cùng thì cô ấy cũng phát hiện ra sự mù mờ của tôi. Tôi lo sợ nếu tôi trả lời rằng “không”, thì sẽ khiến cô ấy tát tôi một cái, rồi giật cái dế trên đầu và bỏ chạy như các nhân vật nữ trong phim tình cảm.
Tôi mạnh dạn lắc đầu.
Nhưng Ngọc Lan chỉ mỉm cười:
– Vậy là tốt rồi. Đó là lý do chính em muốn cưới anh.
Suốt những năm tháng về sau, tôi vẫn không hiểu rõ lý do đó. Rằng tại sao lại như vậy? Câu hỏi lớn nhất của cuộc hôn nhân này. Tại sao cô ấy lại làm như vậy? Nhưng tôi có hỏi chính mình hàng triệu lần, quan sát Ngọc Lan suốt cả cuộc đời mình sống cũng không thể nào trả lời được.
Cho đến ngày mà cô ấy chết đi.
– Anh Vương!
Tôi và Ngọc Lan quay lại nhìn. Thấy người con gái đứng ở ngay sảnh chờ. Trong ký ức của tôi, cô ấy có mùi của cỏ dại. Không ngọt ngào như Ngọc Lan, mà lại ngai ngái như một thứ xạ hương khó ưa. Cô ấy mặc một bộ váy được cách tân của xườn xám, chân thon dài, tóc búi gọn và ở trên đó có cài hai bông hồng đang nở rộ.
Tôi không bao giờ đọc được những suy nghĩ trong đôi mắt của Ngọc Lan. Cũng như không bao giờ đoán được những câu trả lời của cô ấy. (Ảnh minh hoạ)
– Anh Vương!
Tiếng gọi khiến Vương phải giật mình, anh vừa thiếp đi ư? Không, anh vừa đang bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra, như cái cách mà Chính – lão cảnh sát đã dặn dò. Anh thấy ngạc nhiên khi những ký ức vẫn còn tươi màu và rõ ràng đến thế. Từ cái khoảnh khắc đầu tiên khi gặp Ngọc Lan, nụ cười, ánh mắt, cử chỉ, lời nói của cô anh đều nhớ rất rõ. Như cô đã âm thầm đem đóng dấu chúng lên khối óc của anh. Như cô tự tạo ra những nếp nhăn trên đó, theo một cách của riêng của cô ấy.
– Bây giờ đã là mấy giờ rồi? – Vương hỏi Hoài, người vừa mới gọi anh – Đã đến hạn dành cho tôi rồi sao?
Hoài nhìn đồng hồ, lắc đầu:
– Không phải vậy!
– Thế thì buổi phỏng vấn lại chuẩn bị tiếp tục?
– Không.
– Cô cứ nói đi.
Hoài lấy từ trong túi ra một con dao đã được bọc túi zip cẩn thận, cô đẩy về phía anh. Sau đó, Hoài chống tay vào chiếc bàn bằng inox đó, vươn khuôn mặt cứng cỏi của mình ra, như muốn uy hiếp anh rằng những lời mà cô sắp nói hoàn toàn có thể hạ gục được anh.
– Trên dụng cụ gây án này, có dấu vân tay của anh. Trên tay nắm cửa tại hiện trường cũng là vân tay của anh. Anh hiểu không? Tức là anh không bao giờ thoát được tội, trừ khi anh chứng minh được cho những điều mà chúng tôi sắp buộc anh vào đó. Chính cho anh thời gian, là vì anh ta vẫn còn tin anh bị hãm hại.
– Cô vào đây với mục đích gì? Cô đã cài máy ghi âm hay camera ở đâu đó phải không? – Vương cười nhạt.
Hoài đứng thẳng người, cô khoanh tay lại. Hình như người phụ nữ này rất thích khoanh tay. Đó là một thói quen không mấy tốt đẹp đâu, nó khiến cho người đang đối thoại với cô ta cảm thấy bị coi thường. Nếu như Vương ra khỏi được chỗ này, chắc chắn anh sẽ nói với cô ta điều đó.
– Cô ấy đã đến – Hoài nói – Nhân tình của anh, đã chấp nhận lời mời của chúng tôi. Anh có muốn gặp cô ta không?
Vương im lặng, Hoài có thể đoán ra được là người đàn ông này đang bất ngờ, hoặc chính xác hơn là kinh hãi. Một kẻ có tội và mất nhiều công sức để che giấu tội lỗi đó sẽ có biểu hiện này khi từng lớp vỏ bọc để bóc tách.
– Tôi sẽ không nói chuyện với ai cho đến khi luật sư của tôi xuất hiện.
Một mùi cỏ dại ngai ngái xộc đến, cánh cửa phòng mở ra, tiếng guốc vang lên trong căn phòng rộng nhưng lại trống trải. Cô ấy để tóc buông dài, khác với ngày trước, nhưng vẫn mặc những bộ váy bó sát cách tân từ xườn xám. Nghe đâu gốc gác cô ấy là người Hoa. Cô nhẹ nhàng đóng cửa, bước thêm hai bước nữa để bản thân mình đứng giữa phòng. Cô chắp hai tay trước bụng theo một kiểu cách đã nghĩ trước trong đầu, hai mũi chân khép lại. Rồi cô nhìn thẳng về phía hai người và nói:
– Tôi đã đến.
Vương ngẩng đầu lên, bàn tay đang bị còng để trên đùi của anh run lên. Xương hàm anh bạnh vì hai hàm răng đang nghiến chặt vào nhau. Cô ấy luôn xuất hiện mỗi khi cuộc đời anh lại có một biến cố nào đấy.
Trước kia là tại lễ cưới.
Bây giờ là ở phòng giam.
Cô tên là Hỷ Nguyên Thục.
Phần 2
*Chương có nội dung hình ảnh
Ngọc Lan hơn tôi 2 tuổi, nhưng ánh mắt của cô ấy luôn toát ra một sự trẻ trung và thơ ngây. Cô ấy có thói quen đưa ngón trỏ lên môi mỗi khi cần tập trung hay suy nghĩ. Cô ấy thích ăn những món đồ mà chỉ trẻ con mới thích như khoai tây chiên, kem, kẹo mút. Cô ấy thích xem phim của đạo diễn Wes Anderson. Cô thích nghe nhạc của Queen. Cô ấy thế này và cô ấy thế khác. Mỗi khi nghĩ về Ngọc Lan, tôi đều ảo tưởng rằng chỉ cần mình xoè bàn tay ra là có thể nắm trọn vẹn cô ấy.
Tôi đi quanh cô như một kẻ du hành đang ngắm nhìn hành tinh xinh đẹp, cô không có những thứ như ở Trái Đất, nhưng cô vẫn thu hút và níu giữ tôi lại. Ở một góc độ nào đó, tôi đã nghĩ Ngọc Lan là hành tinh mà tôi đã khám phá ra. Sự hợm hĩnh ấy khiến cô cười khanh khách vì thích thú. Cô thường nói với tôi rằng: “Em thích cái cách mà anh nói về em.” Cô bảo rằng yêu một nhà văn rất khác biệt. Tôi đã không liên kết được với chính bản thân mình (đã nói tôi tự mãn mà), rằng tôi chính là một vệ tinh của cô ấy chứ không phải là nhà thám hiểm nào cả. Tôi cứ xoay quanh cô ấy cả ngày lẫn đêm, không biết mệt mỏi và không biết chán nản.
– Đừng lừa dối em!
Vào cái lần tôi quá chén, tôi đã gọi điện cho cô ấy và nói rằng cô thật xinh đẹp, tôi đã bị thu hút ngay từ lần đầu tiên. Sự xinh đẹp của cô là một sự xinh đẹp không bao giờ lặp lại. Nó khiến tôi say mê, điên đảo. Nó làm cho các con chữ của tôi lộn xộn và các ý tưởng thì cứ hướng đến sự xinh đẹp ấy. Sau đó cô ấy nói rằng “Đừng lừa dối em”. Như một sự doạ nạt, cảnh báo, hay bất cứ điều gì khá là nguy hiểm đằng sau mà vì say quá mà tôi không thể nào khám phá ra được.
Sự ngây thơ xinh đẹp của Ngọc Lan không phải là giả tạo, là tạo hoá đã ban cho cô ấy, cô không cần phải giả tạo để có được. Chiếc bẫy hoàn hảo, ngọt ngào ấy một khi đã giăng ra, thì không một ai có thể thoát ra được. Đám đàn ông cứ thế ngu ngốc lao vào, tôi là một kẻ trong số đó. Nhưng phiền một nỗi, đàn ông có tự tôn của đàn ông, khi tán đổ một người phụ nữ thì lại coi đó như một chiến tích đầy tự hào. Tôi đã nghĩ mình là thằng đàn ông tài giỏi lắm vào lúc đó, vì đã tán đổ được một người phụ nữ quyến rũ nhất hành tinh.
Chúng tôi yêu nhau, rồi cưới nhau vào một ngày được thầy bói chọn lựa. Lễ thành hôn được tổ chức ngay trong khách sạn Victoria. Bố tôi không mấy tự hào lắm đâu, ông vốn là một lão thành cách mạng, ông sớm đã nghe thấy mấy lời xì xào bàn tán của người đời rằng tôi lấy một bà vợ hơn tuổi vì tiền. Mẹ tôi thì đã mất sớm, bà bị ung thư cổ tử cung từ những năm tôi lên mười. Bà là người phụ nữ kiên cường, cố gắng chống đỡ bệnh tật cho đến hơi thở cuối cùng. Tôi không bao giờ trách giận gì bà vì đã ra đi quá sớm. Cái tuổi đó trẻ con dễ giận sự phản bội của bố mẹ lắm chứ, nó thường nổi lên một sự căm phù rằng vì sao bạn nó có mẹ mà nó thì không. Vì tôi đã tận mắt chứng kiến căn bệnh ung thư hành hạ mẹ như thế nào cho nên tôi hiểu được ai ở trong hoàn cảnh đó cũng không thể nào sống sót được.
Tôi không có anh chị em, bố tôi lại chưa bao giờ chiều tôi như con một cả. Tôi luôn có cảm giác tôi không phải là con trai của ông, nhưng nhiều năm như thế trôi qua, tôi chẳng thể tìm ra được một người phụ nữ nào khác đã đẻ con cho bố ngoài mẹ. Cuối cùng, tôi đã tự an ủi bản thân mình rằng có lẽ bố tôi cũng khác biệt so với những người bố khác.
Tôi đã nghĩ mình là thằng đàn ông tài giỏi lắm vào lúc đó, vì đã tán đổ được một người phụ nữ quyến rũ nhất hành tinh. (Ảnh minh hoạ)
Thế đấy, tôi là một người luôn tự cho rằng mình có rất nhiều điều khác biệt. Những người thân xung quanh tôi đều có một bí ẩn (hay một nỗi khổ tâm nhỉ?) mà tôi không thể khám phá được ra. Bố tôi luôn không coi tôi là con trai, vợ tôi thì lại chỉ như một bức tranh có nhìn mà không có hiểu. Bức tranh ấy tuyệt đẹp, tôi chỉ biết rằng mình yêu những nét vẽ, những màu sắc của nó, mà không thể hiểu biết được ngôn ngữ sâu xa mà nó đang truyền tải.
Ngọc Lan không có bạn bè, đám cưới của chúng tôi chỉ có bạn bè của tôi đến. Tôi nói đến bạn bè ở đây là không bao gồm những người bạn chơi xã giao, doanh nhân hay là những đối tác làm ăn. Mà là những người bạn có thể ngồi xuống nói chuyện, chia sẻ về cuộc sống về những nỗi buồn. Có thể rủ nhau đi ăn khi đẹp trời, rủ nhau đi chơi khi bản thân dư giả…Những người như thế Ngọc Lan không có. Cô ấy thu gọn thế giới của mình đến mức tối giản nhất có thể. Những người thân thiết mà tôi có thể liệt kê bên cô chỉ có: Bố mẹ, một anh trai và một em gái. Có thể bây giờ là thêm cả tôi.
– Thôi nào, hôm nay là lễ cưới của chúng ta đấy. Anh định sáng tác nữa sao?
Thấy tôi ngơ ngẩn ở một chỗ, Ngọc Lan bước đến ôm lấy eo tôi và nói.
– Không, anh chỉ đang nghĩ…
– Nghĩ gì?
– Anh nghĩ…
Tôi ngập ngừng, vì tôi chưa bao giờ làm cho Ngọc Lan phải thất vọng hay là tức giận. Tôi luôn chọn lọc từ ngữ mỗi lúc ở bên cô, điều ấy khiến cho mối quan hệ của chúng tôi mang một kiểu… ừm, khá là trịnh trọng.
– Anh nghĩ… chuyện này có nhanh quá không? Đừng hiểu lầm là anh đang nuối tiếc nhé. Anh chỉ đang suy nghĩ cho em thôi, liệu rằng em đã chắc chắn là muốn cưới anh chưa? Từ lúc quen nhau đến giờ mới là sáu tháng. Ba tháng quen và ba tháng yêu, anh sợ sau này em sẽ hối hận.
Tôi không bao giờ đọc được những suy nghĩ trong đôi mắt của Ngọc Lan. Cũng như không bao giờ đoán được những câu trả lời của cô ấy. Tôi là một nhà văn, nhưng không phải là một bác sĩ tâm lý. Tôi chỉ có thể điều khiển hoặc hiểu được nhân vật của mình khi đã có đủ mọi thông tin về toàn bộ con người họ.
– Anh có biết gì về em không?
Chà, câu hỏi này khiến tôi phải vã môi hôi. Thật đấy! Nó khiến tôi căng thẳng. Cuối cùng thì cô ấy cũng phát hiện ra sự mù mờ của tôi. Tôi lo sợ nếu tôi trả lời rằng “không”, thì sẽ khiến cô ấy tát tôi một cái, rồi giật cái dế trên đầu và bỏ chạy như các nhân vật nữ trong phim tình cảm.
Tôi mạnh dạn lắc đầu.
Nhưng Ngọc Lan chỉ mỉm cười:
– Vậy là tốt rồi. Đó là lý do chính em muốn cưới anh.
Suốt những năm tháng về sau, tôi vẫn không hiểu rõ lý do đó. Rằng tại sao lại như vậy? Câu hỏi lớn nhất của cuộc hôn nhân này. Tại sao cô ấy lại làm như vậy? Nhưng tôi có hỏi chính mình hàng triệu lần, quan sát Ngọc Lan suốt cả cuộc đời mình sống cũng không thể nào trả lời được.
Cho đến ngày mà cô ấy chết đi.
– Anh Vương!
Tôi và Ngọc Lan quay lại nhìn. Thấy người con gái đứng ở ngay sảnh chờ. Trong ký ức của tôi, cô ấy có mùi của cỏ dại. Không ngọt ngào như Ngọc Lan, mà lại ngai ngái như một thứ xạ hương khó ưa. Cô ấy mặc một bộ váy được cách tân của xườn xám, chân thon dài, tóc búi gọn và ở trên đó có cài hai bông hồng đang nở rộ.
Tôi không bao giờ đọc được những suy nghĩ trong đôi mắt của Ngọc Lan. Cũng như không bao giờ đoán được những câu trả lời của cô ấy. (Ảnh minh hoạ)
– Anh Vương!
Tiếng gọi khiến Vương phải giật mình, anh vừa thiếp đi ư? Không, anh vừa đang bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra, như cái cách mà Chính – lão cảnh sát đã dặn dò. Anh thấy ngạc nhiên khi những ký ức vẫn còn tươi màu và rõ ràng đến thế. Từ cái khoảnh khắc đầu tiên khi gặp Ngọc Lan, nụ cười, ánh mắt, cử chỉ, lời nói của cô anh đều nhớ rất rõ. Như cô đã âm thầm đem đóng dấu chúng lên khối óc của anh. Như cô tự tạo ra những nếp nhăn trên đó, theo một cách của riêng của cô ấy.
– Bây giờ đã là mấy giờ rồi? – Vương hỏi Hoài, người vừa mới gọi anh – Đã đến hạn dành cho tôi rồi sao?
Hoài nhìn đồng hồ, lắc đầu:
– Không phải vậy!
– Thế thì buổi phỏng vấn lại chuẩn bị tiếp tục?
– Không.
– Cô cứ nói đi.
Hoài lấy từ trong túi ra một con dao đã được bọc túi zip cẩn thận, cô đẩy về phía anh. Sau đó, Hoài chống tay vào chiếc bàn bằng inox đó, vươn khuôn mặt cứng cỏi của mình ra, như muốn uy hiếp anh rằng những lời mà cô sắp nói hoàn toàn có thể hạ gục được anh.
– Trên dụng cụ gây án này, có dấu vân tay của anh. Trên tay nắm cửa tại hiện trường cũng là vân tay của anh. Anh hiểu không? Tức là anh không bao giờ thoát được tội, trừ khi anh chứng minh được cho những điều mà chúng tôi sắp buộc anh vào đó. Chính cho anh thời gian, là vì anh ta vẫn còn tin anh bị hãm hại.
– Cô vào đây với mục đích gì? Cô đã cài máy ghi âm hay camera ở đâu đó phải không? – Vương cười nhạt.
Hoài đứng thẳng người, cô khoanh tay lại. Hình như người phụ nữ này rất thích khoanh tay. Đó là một thói quen không mấy tốt đẹp đâu, nó khiến cho người đang đối thoại với cô ta cảm thấy bị coi thường. Nếu như Vương ra khỏi được chỗ này, chắc chắn anh sẽ nói với cô ta điều đó.
– Cô ấy đã đến – Hoài nói – Nhân tình của anh, đã chấp nhận lời mời của chúng tôi. Anh có muốn gặp cô ta không?
Vương im lặng, Hoài có thể đoán ra được là người đàn ông này đang bất ngờ, hoặc chính xác hơn là kinh hãi. Một kẻ có tội và mất nhiều công sức để che giấu tội lỗi đó sẽ có biểu hiện này khi từng lớp vỏ bọc để bóc tách.
– Tôi sẽ không nói chuyện với ai cho đến khi luật sư của tôi xuất hiện.
Một mùi cỏ dại ngai ngái xộc đến, cánh cửa phòng mở ra, tiếng guốc vang lên trong căn phòng rộng nhưng lại trống trải. Cô ấy để tóc buông dài, khác với ngày trước, nhưng vẫn mặc những bộ váy bó sát cách tân từ xườn xám. Nghe đâu gốc gác cô ấy là người Hoa. Cô nhẹ nhàng đóng cửa, bước thêm hai bước nữa để bản thân mình đứng giữa phòng. Cô chắp hai tay trước bụng theo một kiểu cách đã nghĩ trước trong đầu, hai mũi chân khép lại. Rồi cô nhìn thẳng về phía hai người và nói:
– Tôi đã đến.
Vương ngẩng đầu lên, bàn tay đang bị còng để trên đùi của anh run lên. Xương hàm anh bạnh vì hai hàm răng đang nghiến chặt vào nhau. Cô ấy luôn xuất hiện mỗi khi cuộc đời anh lại có một biến cố nào đấy.
Trước kia là tại lễ cưới.
Bây giờ là ở phòng giam.
Cô tên là Hỷ Nguyên Thục.