Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nguoi-vo-ma-4.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Phần 4
Ngọc Lan đưa tôi đến sống trong căn phòng khách sạn xa hoa của cô ấy. Cô nói rằng đó là việc mà cô ấy phải làm. Ban đầu tôi thấy hơi lo lắng, các bạn biết đấy, một thằng trai sống trong “ngôi nhà” của bạn gái giàu có luôn là đề tài nóng hổi cho những kẻ nhiều chuyện. Tôi là một tác giả có tiếng, các hãng mỹ phẩm, quần áo vẫn thuê tôi viết quảng cáo cho họ trên Facebook cá nhân vào mỗi tuần. Nhưng đúng là, nó chẳng bằng một góc của Ngọc Lan.
– Đừng buồn, anh rất tuyệt đấy!
Ngọc Lan và tôi không hay nói chuyện theo kiểu tâm sự, kể lể. Chúng tôi hiểu nhau trong tiềm thức. Kiểu như chỉ cần hôm ấy tôi chạy bộ nhiều hơn một chút, cô ấy sẽ biết tôi đang có chuyện buồn. Còn cô ấy, nếu như đốt thuốc, thì tôi sẽ phải đến bên và vỗ về.
Chúng tôi có một cuộc sống độc lập, nhưng vẫn liên kết khăng khít với nhau. Tôi có thể sang bên quán cà phê bên đường để sáng tác, còn cô ấy thì lên chiếc xe đắt giá để tới công ty của mình làm. Tôi ít khi hỏi về công việc của Ngọc Lan, vì tôi không có hứng thú với bất động sản. Chỉ có cô ấy là vẫn hay đọc mấy dòng vu vơ tôi viết trên Facebook, chụp lại màn hình rồi gửi cho tôi với một tin nhắn trêu đùa: “Em biết người này là ai đấy.”
Thường người đó sẽ là cô.
Nhưng rồi một hôm tôi đã viết: “Trong một mối quan hệ, sẽ luôn bị rẽ nhánh sang nhiều những mối quan hệ khác. Và chúng ta sẽ bị đánh lừa mối quan hệ phụ là mối quan hệ chính, còn mối quan hệ chính sẽ trở thành mối quan hệ phụ.”
Cái này là viết cho Hỷ Nguyên Thục.
Chiều hôm đó, Ngọc Lan trở về và hút hết ba điếu thuốc. Tôi biết hẳn là cô ấy rất buồn, nhưng không hiểu được lý do. Tôi đến ôm cô ấy vào lòng, cô dụi mái tóc màu hạt dẻ vào ngực tôi như một chú mèo ngoan ngoãn. Mùi nước hoa Chanel sang trọng khiến tôi phải tự ngắt thở mấy lần. Tôi thích mùi cơ thể của Ngọc Lan hơn. Sau đó cô ấy ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt sâu tựa biển trời.
Trong tôi bật lên một hồi chuông cảnh báo, tôi đoán cánh đàn ông ai cũng có chiếc chuông báo động này. Rằng khi người phụ nữ dùng ánh mắt này nhìn bạn, thì đó hẳn là có chuyện… với bạn.
– Anh có lừa dối em không?
Lần đầu tiên trong suốt năm tháng qua, Ngọc Lan thể hiện cho tôi thấy cái uy quyền trong mối quan hệ của chúng tôi. Cô ấy chỉ hỏi một câu, đã khiến trái tim tôi rơi thụt xuống dưới. Hơi hụt đi, đầu trống rỗng. Kẻ có tật thì luôn giật mình, các cụ nói quả không sai.
– Tại sao em lại hỏi như vậy? Anh đã hứa là sẽ không bao giờ lừa dối em thì sẽ luôn là vậy.
Quỷ tha ma bắt cái lời hứa. Tôi nguyền rủa, nếu tôi không hứa, chắc là giờ đã chẳng thấy tội lỗi đến vậy.
– Hôm nay anh viết như thể đang muốn nói rằng ngoài em ra, anh còn một ai đó khác.
Tôi im lặng, các dữ kiện bắt đầu sắp xếp lại, rồi tôi cũng nhớ ra mấy cái dòng chết tiệt mà tôi viết chết mạng. Tôi quên mất rằng Ngọc Lan sẽ đọc được nó. Nhiều lúc tôi thấy mình đãng trí kinh khủng, bởi vì đây và việc quan trọng.
– À, anh quên không kể cho em biết anh vừa gặp một fan hâm mộ. Cô ấy có vấn đề về tình cảm, anh viết thế như là một chiêm nghiệm thôi.
– Cô ta là ai? – Câu hỏi ngắn gọn nhưng bắt trúng trọng tâm của đám đàn bà con gái.
– Một người gốc Hoa, cô ấy đã đọc cuốn “Ngọc Lan vẫn đang nở” và muốn nói chuyện khuây khoả với anh.
– Cô ta làm nghề gì? Đời sống như thế nào? Chuyện của cô ấy có gì khiến anh phải chiêm nghiệm?
Một loạt câu hỏi được đặt ra như một loạt đạn bắn về phía tôi. Là một thằng đàn ông, tôi không cho phép mình phải run lẩy bẩy trước đợt tra hỏi này. Dù gì sau này, rất có thể tôi sẽ phải đối mặt với nó lần nữa.
Tôi cương quyết nhìn Ngọc Lan, để thể hiện sự chân thành của mình thì nên nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
– Em đang nghi ngờ anh đó sao? Với một cô gái vẫn đang đau với tình yêu của mình? Em nghĩ anh sẽ bỏ một người bạn gái hoàn hảo để đi theo một cô gái như thế? Anh yêu em, anh yêu chính con người em. Và anh muốn em tin điều đó. Còn nếu em không tin, anh sẽ hẹn gặp cô ấy để cùng em nói chuyện. Chúng ta sẽ cùng hỏi cô ấy xem, mối quan hệ chính – phụ là như thế nào? Em đồng ý chứ?
Ngọc Lan im lặng, quan sát tôi một hồi lâu. Tôi cứng người gồng lên nhưng lại nhả ra một hơi thở rất nhẹ nhàng. Thật ra, Nguyên Thục và tôi cũng chẳng có gì, chỉ là một cái nắm tay đó thôi. Tôi viết những dòng đó, chỉ để nói rằng nhiều lúc, tôi đã bỏ quên Ngọc Lan ở đâu đó. Tôi vẫn rất yêu cô, tôi chưa bao giờ có ý định sẽ phản bội cô ấy cả.
Cuối cùng Ngọc Lan chỉ buông ra một tiếng thở dài, cô mệt mỏi đặt tay lên má tôi và nói:
– Em tin anh.
Tôi cố nín lại tiếng thở phào. Yêu một người đàn bà nhạy cảm như đang ôm một quả bom nổ chậm. Chẳng biết rồi quả bom ấy sẽ nổ bất cứ lúc nào.
– Thật ra hôm nay em rất mệt mỏi. – Ngọc Lan lại định đốt thuốc, đây đã là điếu thứ tư rồi. Tôi đưa tay ngăn lại. Cô ấy nhìn tôi, tôi hơi lắc đầu. Ngọc Lan mỉm cười rồi đẩy điếu thuốc lại trong bao, vứt toẹt ra ghế. – Công ty gặp một số chuyện.
Ngọc Lan ít khi tâm sự chuyện ở công ty với tôi. Cô ấy cũng biết là tôi chẳng hiểu biết gì và cũng không có hứng nghe. Nhưng lần này thì có vẻ như cô đã gặp một chuyện ức chế nào đó.
– Em chưa bao giờ cảm thấy khó chịu với cái nghèo đến thế. Em đã làm tất cả mọi cách, nhưng họ vẫn lấy cái nghèo ra để doạ nạt em.
– Có chuyện gì đã xảy ra vậy em? – Tôi kéo cô ấy vào lòng và dịu dàng hỏi.
– Em đang chuẩn bị mua lại một khu đất, khoảng 5 năm nữa các dự án chung cư và các dự án về cầu đường sẽ được tiến hành. Đó là một món hời béo bở đấy bởi nếu mua được và xây dựng một toà nhà để cho các doanh nghiệp thương mại nhỏ lẻ thuê thì lợi nhuận sẽ rất lớn.
– Thế thì cứ mua thôi.
– Nhưng đám người ở đó vẫn nhất quyết không chịu đi, họ không muốn bồi thường, họ chỉ muốn ở lại vì đó là quê cha đất tổ – Ngọc Lan cười nhạt – Quê cha đất tổ thì cũng là trên cái đất Việt Nam này, cần gì phải rạch ròi đến vậy. Đúng là cổ hủ.
– Thế em định giải quyết ra sao?
– Em sẽ liên lạc với bên chính quyền, họ sẽ giúp em. Dù gì cũng là đất tự phát, em đã mở cho họ một con đường sống, bồi thường rất hậu hĩnh nhưng họ lại không nghe. Giờ thì đừng hòng lấy được một cắc của em.
– Em buồn về chuyện gì? – Tôi trở lại vấn đề chính. Bởi nếu như cô ấy đã có hướng giải quyết thì đâu cần phải buồn đến mức đốt thuốc như ống khói thế này?
Ngọc Lan thở dài:
– Một ông già ở đó đã đến tìm gặp em, nói rằng đừng làm những việc đi ngược với đạo đức. Người giàu có thể tìm muôn ngàn mảnh đất mà họ thích, nhưng người nghèo lại chỉ có một nơi để sống và chết thôi.
– Sau đó thì sao?
– Sau đó em nói không. Chúng em cự cãi một hồi lâu và anh trai em xuất hiện. Anh ấy vỗ vai bảo em rằng anh sẽ giải quyết hết tất cả. Dù gì em vẫn còn khá non nớt trong chuyện này, nên em đã rời đi để lại anh ấy với ông già đó.
– Anh vẫn chưa hiểu lắm nếu câu chuyện đến đây là kết thúc.
Ngọc Lan cởi chiếc khăn lụa ở cổ ra, cô quàng nó qua vai tôi rồi kéo cô lại thật sát khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy. Trước khi hôn tôi thật sâu và kéo tôi vào phòng ngủ, cô đã nói rằng:
– Em cũng không biết. Đôi khi em cảm thấy, những người như chúng em thật là vô tình.
Tiếng cạch cạch của ngón tay gõ xuống mặt bàn làm Vương ngẩng đầu lên. Nguyên Thục vẫn ngồi ở phía trước, cô cũng im lặng nãy giờ.
Ở bên ngoài, Hoài lặng lẽ theo dõi màn hình tivi cùng với Chính. Họ đã theo dõi cuộc đàm thoại của cả hai, nhưng hình như không thu lợi được gì. Vương và Nguyên Thục ít nói chuyện, họ chỉ nhìn nhau. Thi thoảng Nguyên Thục lại gãi tay và nói rằng cô ấy biết vợ của Vương chỉ có một thứ đó. Không biết thứ đó là thứ gì.
– Một người chồng chuyên viết những câu chuyện trinh thám, giết hại vợ mình theo phương cách của kẻ giết người trong câu chuyện mà anh ta viết…
– Về chính vợ anh ta – Hoài đỡ lời.
Chình ừm nhẹ, ông ta xốc lại cái cổ áo đã bị trễ xuống rồi nói:
– Có khi nào anh ta bị hoang tưởng hoặc chứng tâm thần phân liệt hay không?
– Tôi không cho là vậy. Dựa vào tất cả những hoạt động thường ngày, quan hệ mờ ám của anh ta với Nguyên Thục và hành động cho thấy ý đồ thay toàn bộ nhân viên cấp cao của công ty bất động sản Ngọc Lan. Anh ta hoàn toàn có động cơ để gây án và động cơ đó có thể cấu thành tội mưu sát của anh.
Chính trước giờ chuyên làm việc với các tội phạm lớn, ông rất lý trí trong những giả thiết được đặt ra, nhưng lần này thì Hoài thấy hơi đáng ngại. Từ đầu chí cuối, ông đều muốn bênh vực Vương. Tại sao lại như vậy? Hay là, ông ta và Vương đã có giao kèo từ trước.
Hoài tự nhắc mình hơi bất kính, bởi vì là một công an có thâm niên nhiều năm, gặp vô vàn đối tượng luôn tính kế ly gián và mua chuộc, Chính đều đứng vững như bức tường đồng. Nếu mua chuộc được ông, thì giờ này Vương đã không có mặt ở đây.
Hai người mải mê suy nghĩ về vụ án này. Rõ ràng mọi chứng cứ đã rành rành, nhưng trong họ là những nghi vấn không thể giải đáp ngay. Một cơn gió tràn qua khiến đám hồ sơ trên bàn bay lật phật, Chính dùng tay giữ chặt nó lại. Cả hai không để ý ở đằng sau lưng mình, một cái bóng đen mảnh mai vụt qua cửa kính. Nó đi theo lối hành lang để bước vào gian phòng thẩm vấn, nơi mà ở đó, Nguyên Thục và Vương vẫn đang nhìn nhau.
Hoặc có thể, họ đã dùng một phương cách gì đó nói chuyện mà không ai có thể biết được.
Phần 4
Ngọc Lan đưa tôi đến sống trong căn phòng khách sạn xa hoa của cô ấy. Cô nói rằng đó là việc mà cô ấy phải làm. Ban đầu tôi thấy hơi lo lắng, các bạn biết đấy, một thằng trai sống trong “ngôi nhà” của bạn gái giàu có luôn là đề tài nóng hổi cho những kẻ nhiều chuyện. Tôi là một tác giả có tiếng, các hãng mỹ phẩm, quần áo vẫn thuê tôi viết quảng cáo cho họ trên Facebook cá nhân vào mỗi tuần. Nhưng đúng là, nó chẳng bằng một góc của Ngọc Lan.
– Đừng buồn, anh rất tuyệt đấy!
Ngọc Lan và tôi không hay nói chuyện theo kiểu tâm sự, kể lể. Chúng tôi hiểu nhau trong tiềm thức. Kiểu như chỉ cần hôm ấy tôi chạy bộ nhiều hơn một chút, cô ấy sẽ biết tôi đang có chuyện buồn. Còn cô ấy, nếu như đốt thuốc, thì tôi sẽ phải đến bên và vỗ về.
Chúng tôi có một cuộc sống độc lập, nhưng vẫn liên kết khăng khít với nhau. Tôi có thể sang bên quán cà phê bên đường để sáng tác, còn cô ấy thì lên chiếc xe đắt giá để tới công ty của mình làm. Tôi ít khi hỏi về công việc của Ngọc Lan, vì tôi không có hứng thú với bất động sản. Chỉ có cô ấy là vẫn hay đọc mấy dòng vu vơ tôi viết trên Facebook, chụp lại màn hình rồi gửi cho tôi với một tin nhắn trêu đùa: “Em biết người này là ai đấy.”
Thường người đó sẽ là cô.
Nhưng rồi một hôm tôi đã viết: “Trong một mối quan hệ, sẽ luôn bị rẽ nhánh sang nhiều những mối quan hệ khác. Và chúng ta sẽ bị đánh lừa mối quan hệ phụ là mối quan hệ chính, còn mối quan hệ chính sẽ trở thành mối quan hệ phụ.”
Cái này là viết cho Hỷ Nguyên Thục.
Chiều hôm đó, Ngọc Lan trở về và hút hết ba điếu thuốc. Tôi biết hẳn là cô ấy rất buồn, nhưng không hiểu được lý do. Tôi đến ôm cô ấy vào lòng, cô dụi mái tóc màu hạt dẻ vào ngực tôi như một chú mèo ngoan ngoãn. Mùi nước hoa Chanel sang trọng khiến tôi phải tự ngắt thở mấy lần. Tôi thích mùi cơ thể của Ngọc Lan hơn. Sau đó cô ấy ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt sâu tựa biển trời.
Trong tôi bật lên một hồi chuông cảnh báo, tôi đoán cánh đàn ông ai cũng có chiếc chuông báo động này. Rằng khi người phụ nữ dùng ánh mắt này nhìn bạn, thì đó hẳn là có chuyện… với bạn.
– Anh có lừa dối em không?
Lần đầu tiên trong suốt năm tháng qua, Ngọc Lan thể hiện cho tôi thấy cái uy quyền trong mối quan hệ của chúng tôi. Cô ấy chỉ hỏi một câu, đã khiến trái tim tôi rơi thụt xuống dưới. Hơi hụt đi, đầu trống rỗng. Kẻ có tật thì luôn giật mình, các cụ nói quả không sai.
– Tại sao em lại hỏi như vậy? Anh đã hứa là sẽ không bao giờ lừa dối em thì sẽ luôn là vậy.
Quỷ tha ma bắt cái lời hứa. Tôi nguyền rủa, nếu tôi không hứa, chắc là giờ đã chẳng thấy tội lỗi đến vậy.
– Hôm nay anh viết như thể đang muốn nói rằng ngoài em ra, anh còn một ai đó khác.
Tôi im lặng, các dữ kiện bắt đầu sắp xếp lại, rồi tôi cũng nhớ ra mấy cái dòng chết tiệt mà tôi viết chết mạng. Tôi quên mất rằng Ngọc Lan sẽ đọc được nó. Nhiều lúc tôi thấy mình đãng trí kinh khủng, bởi vì đây và việc quan trọng.
– À, anh quên không kể cho em biết anh vừa gặp một fan hâm mộ. Cô ấy có vấn đề về tình cảm, anh viết thế như là một chiêm nghiệm thôi.
– Cô ta là ai? – Câu hỏi ngắn gọn nhưng bắt trúng trọng tâm của đám đàn bà con gái.
– Một người gốc Hoa, cô ấy đã đọc cuốn “Ngọc Lan vẫn đang nở” và muốn nói chuyện khuây khoả với anh.
– Cô ta làm nghề gì? Đời sống như thế nào? Chuyện của cô ấy có gì khiến anh phải chiêm nghiệm?
Một loạt câu hỏi được đặt ra như một loạt đạn bắn về phía tôi. Là một thằng đàn ông, tôi không cho phép mình phải run lẩy bẩy trước đợt tra hỏi này. Dù gì sau này, rất có thể tôi sẽ phải đối mặt với nó lần nữa.
Tôi cương quyết nhìn Ngọc Lan, để thể hiện sự chân thành của mình thì nên nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
– Em đang nghi ngờ anh đó sao? Với một cô gái vẫn đang đau với tình yêu của mình? Em nghĩ anh sẽ bỏ một người bạn gái hoàn hảo để đi theo một cô gái như thế? Anh yêu em, anh yêu chính con người em. Và anh muốn em tin điều đó. Còn nếu em không tin, anh sẽ hẹn gặp cô ấy để cùng em nói chuyện. Chúng ta sẽ cùng hỏi cô ấy xem, mối quan hệ chính – phụ là như thế nào? Em đồng ý chứ?
Ngọc Lan im lặng, quan sát tôi một hồi lâu. Tôi cứng người gồng lên nhưng lại nhả ra một hơi thở rất nhẹ nhàng. Thật ra, Nguyên Thục và tôi cũng chẳng có gì, chỉ là một cái nắm tay đó thôi. Tôi viết những dòng đó, chỉ để nói rằng nhiều lúc, tôi đã bỏ quên Ngọc Lan ở đâu đó. Tôi vẫn rất yêu cô, tôi chưa bao giờ có ý định sẽ phản bội cô ấy cả.
Cuối cùng Ngọc Lan chỉ buông ra một tiếng thở dài, cô mệt mỏi đặt tay lên má tôi và nói:
– Em tin anh.
Tôi cố nín lại tiếng thở phào. Yêu một người đàn bà nhạy cảm như đang ôm một quả bom nổ chậm. Chẳng biết rồi quả bom ấy sẽ nổ bất cứ lúc nào.
– Thật ra hôm nay em rất mệt mỏi. – Ngọc Lan lại định đốt thuốc, đây đã là điếu thứ tư rồi. Tôi đưa tay ngăn lại. Cô ấy nhìn tôi, tôi hơi lắc đầu. Ngọc Lan mỉm cười rồi đẩy điếu thuốc lại trong bao, vứt toẹt ra ghế. – Công ty gặp một số chuyện.
Ngọc Lan ít khi tâm sự chuyện ở công ty với tôi. Cô ấy cũng biết là tôi chẳng hiểu biết gì và cũng không có hứng nghe. Nhưng lần này thì có vẻ như cô đã gặp một chuyện ức chế nào đó.
– Em chưa bao giờ cảm thấy khó chịu với cái nghèo đến thế. Em đã làm tất cả mọi cách, nhưng họ vẫn lấy cái nghèo ra để doạ nạt em.
– Có chuyện gì đã xảy ra vậy em? – Tôi kéo cô ấy vào lòng và dịu dàng hỏi.
– Em đang chuẩn bị mua lại một khu đất, khoảng 5 năm nữa các dự án chung cư và các dự án về cầu đường sẽ được tiến hành. Đó là một món hời béo bở đấy bởi nếu mua được và xây dựng một toà nhà để cho các doanh nghiệp thương mại nhỏ lẻ thuê thì lợi nhuận sẽ rất lớn.
– Thế thì cứ mua thôi.
– Nhưng đám người ở đó vẫn nhất quyết không chịu đi, họ không muốn bồi thường, họ chỉ muốn ở lại vì đó là quê cha đất tổ – Ngọc Lan cười nhạt – Quê cha đất tổ thì cũng là trên cái đất Việt Nam này, cần gì phải rạch ròi đến vậy. Đúng là cổ hủ.
– Thế em định giải quyết ra sao?
– Em sẽ liên lạc với bên chính quyền, họ sẽ giúp em. Dù gì cũng là đất tự phát, em đã mở cho họ một con đường sống, bồi thường rất hậu hĩnh nhưng họ lại không nghe. Giờ thì đừng hòng lấy được một cắc của em.
– Em buồn về chuyện gì? – Tôi trở lại vấn đề chính. Bởi nếu như cô ấy đã có hướng giải quyết thì đâu cần phải buồn đến mức đốt thuốc như ống khói thế này?
Ngọc Lan thở dài:
– Một ông già ở đó đã đến tìm gặp em, nói rằng đừng làm những việc đi ngược với đạo đức. Người giàu có thể tìm muôn ngàn mảnh đất mà họ thích, nhưng người nghèo lại chỉ có một nơi để sống và chết thôi.
– Sau đó thì sao?
– Sau đó em nói không. Chúng em cự cãi một hồi lâu và anh trai em xuất hiện. Anh ấy vỗ vai bảo em rằng anh sẽ giải quyết hết tất cả. Dù gì em vẫn còn khá non nớt trong chuyện này, nên em đã rời đi để lại anh ấy với ông già đó.
– Anh vẫn chưa hiểu lắm nếu câu chuyện đến đây là kết thúc.
Ngọc Lan cởi chiếc khăn lụa ở cổ ra, cô quàng nó qua vai tôi rồi kéo cô lại thật sát khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy. Trước khi hôn tôi thật sâu và kéo tôi vào phòng ngủ, cô đã nói rằng:
– Em cũng không biết. Đôi khi em cảm thấy, những người như chúng em thật là vô tình.
Tiếng cạch cạch của ngón tay gõ xuống mặt bàn làm Vương ngẩng đầu lên. Nguyên Thục vẫn ngồi ở phía trước, cô cũng im lặng nãy giờ.
Ở bên ngoài, Hoài lặng lẽ theo dõi màn hình tivi cùng với Chính. Họ đã theo dõi cuộc đàm thoại của cả hai, nhưng hình như không thu lợi được gì. Vương và Nguyên Thục ít nói chuyện, họ chỉ nhìn nhau. Thi thoảng Nguyên Thục lại gãi tay và nói rằng cô ấy biết vợ của Vương chỉ có một thứ đó. Không biết thứ đó là thứ gì.
– Một người chồng chuyên viết những câu chuyện trinh thám, giết hại vợ mình theo phương cách của kẻ giết người trong câu chuyện mà anh ta viết…
– Về chính vợ anh ta – Hoài đỡ lời.
Chình ừm nhẹ, ông ta xốc lại cái cổ áo đã bị trễ xuống rồi nói:
– Có khi nào anh ta bị hoang tưởng hoặc chứng tâm thần phân liệt hay không?
– Tôi không cho là vậy. Dựa vào tất cả những hoạt động thường ngày, quan hệ mờ ám của anh ta với Nguyên Thục và hành động cho thấy ý đồ thay toàn bộ nhân viên cấp cao của công ty bất động sản Ngọc Lan. Anh ta hoàn toàn có động cơ để gây án và động cơ đó có thể cấu thành tội mưu sát của anh.
Chính trước giờ chuyên làm việc với các tội phạm lớn, ông rất lý trí trong những giả thiết được đặt ra, nhưng lần này thì Hoài thấy hơi đáng ngại. Từ đầu chí cuối, ông đều muốn bênh vực Vương. Tại sao lại như vậy? Hay là, ông ta và Vương đã có giao kèo từ trước.
Hoài tự nhắc mình hơi bất kính, bởi vì là một công an có thâm niên nhiều năm, gặp vô vàn đối tượng luôn tính kế ly gián và mua chuộc, Chính đều đứng vững như bức tường đồng. Nếu mua chuộc được ông, thì giờ này Vương đã không có mặt ở đây.
Hai người mải mê suy nghĩ về vụ án này. Rõ ràng mọi chứng cứ đã rành rành, nhưng trong họ là những nghi vấn không thể giải đáp ngay. Một cơn gió tràn qua khiến đám hồ sơ trên bàn bay lật phật, Chính dùng tay giữ chặt nó lại. Cả hai không để ý ở đằng sau lưng mình, một cái bóng đen mảnh mai vụt qua cửa kính. Nó đi theo lối hành lang để bước vào gian phòng thẩm vấn, nơi mà ở đó, Nguyên Thục và Vương vẫn đang nhìn nhau.
Hoặc có thể, họ đã dùng một phương cách gì đó nói chuyện mà không ai có thể biết được.