Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Đã nói không muốn cô ta
Nam Cung Thiên Ân vừa về đến nhà, thì trợ lý Hoàng gọi điện đến.
“Thiên Ân thiếu gia, tôi đã điều tra ra rồi, Bạch Cảnh Bình còn có một cô con gái riêng bên ngoài tên là Bạch Tinh Nhiên, hiện giờ đã dọn về nhà họ Bạch ở, Bạch Tinh Nhiên này ba năm trước bắt đầu yêu đương với nhị công tử của tập đoàn Lâm Thị”, hiệu suất làm việc của trợ lý Hoàng trước giờ rất nhanh, lần này cũng vậy.
Nam Cung Thiên Ân khẽ nhếch miệng: “Tôi biết rồi”.
Khó trách cô ta có thể hống hách cay nghiệt như thế, hóa ra là bên cạnh có nhị công tử của tập đoàn Lâm Thị
Bạch Tinh Nhiên cả ngày nay tâm trạng nặng nề.
Buổi chiều về nhà cô ở lì trong phòng nghĩ ngợi, đến cả cơm tối cũng ăn mấy miếng cho xong.
Trong đêm, cô mơ hồ nghe thấy có tiếng gõ cửa vọng lại, cô khó khăn ngôi dậy, vừa dụi dụi hai mắt vừa xuống giường đi ra mở cửa.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ xem bên ngoài có chuyện gì, một cơ thể cao lớn đã áp vào người cô, cô bị dọa cho giật mình, theo bản năng giữ lấy cơ thể anh, đồng thời kinh ngạc lên tiếng: “Này! Anh…”
Cô định hỏi rốt cuộc anh là ai, nhưng lúc cơ thể anh áp sát vào cơ thể cô, trong chớp mắt cô đã cảm nhận được hơi thở đặc trưng tỏa ra từ người anh.
Không cần hỏi nữa cô cũng biết người này chính là Nam Cung Thiên Ân
Chỉ là một người đã lâu không thấy bóng dáng như anh sao nửa đêm nửa hôm tự dưng lại chạy về đây? Hơn nữa còn là bộ dạng sống dở chết dở nữa? Là uống say sao? Nhưng mùi rượu trên người anh đầu có nồng nặc làm.
“Này! Nam Cung Thiên Ân, anh về nhầm phòng rồi, phòng của anh ở bên kia.”, Bạch Tinh Nhiên cố gắng đẩy anh ra ngoài, nhưng lại bị anh ném lên giường.
Cơ thể anh cũng áp xuống theo cô, gần như là áp toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người cô
Cảm giác hình như anh rất đau khổ, toàn thân nóng như một cái lò lửa. Lực thì rất mạnh, chỉ dùng một tay đã khống chế được đôi tay đang vùng vẫy của cô ở trên đỉnh đầu. Âm thanh hơi run rẩy vang lên bên tại cô: “Cô là vợ tôi mà, không phải sao?”
“Phải… thì đã sao?” Bạch Tinh Nhiên có thể cảm nhận được ngón tay anh đang khiến vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, giống như đang nhắc nhở thân phận của cô bây giờ.
“Nếu như cô đã là vợ tôi, thì phải có nghĩa vụ làm cho tôi bất cứ điều gì, không phải sao?”
“Phải… thì làm sao?”
“Bao gồm giúp tôi giải… độc”. Nói rồi, Nam Cung Thiên Ân đã vội vàng xé toạc quần áo ngủ trên người cô, sau đó cúi xuống hôn cô.
Bạch Tinh Nhiên hoàn toàn nghe không hiểu anh đang nói gì, đợi cô ý thức được anh đang làm gì, thì quần áo ngủ của cô đã bị xé tan rồi. Cô bắt đầu nhỏ giọng phản kháng: “Nam Cung Thiên Ân, là anh nói anh không cần tôi mà! Tại sao lại còn chạy đến phòng tôi? Tại sao còn muốn làm chuyện này với tôi? Anh thật vô sỉ
“Tôi có vô sỉ thể nào cũng không lại được với đám gái điểm không từ thủ đoạn các cô!”, Nam Cung Thiên Ân phẫn nộ cần môi cô, không cho cô cơ hội đáp trả.
Bạch Tinh Thiên giãy giụa cải đầu,
miệng lẩm bẩm không rõ: “Ý gì…. Ai vô sỉ
Mặc dù biết là vô dụng, nhưng cô vẫn cử giãy giụa, mãi đến cuối cùng, cô bỏ cuộc, vì có giãy giụa cũng không ý nghĩa gì nữa.
Trong đêm, Bạch Tinh Nhiên toàn thân lõa lồ bị lạnh đến tỉnh dậy, cô buồn bã quay người, cánh tay quờ vào một vật thể ấm am.
Ấm quá, dễ chịu quá… cô theo bản năng rướn người lên rúc vào.
Thế rồi, bên tại lúc này vang lên một âm thanh kêu rên kỳ quái, giống như là dã thú.
Dã thú?!
Bạch Tinh Nhiên mở to hai mắt, lúc cô ý thức được thứ cô ôm không phải là chăn bông mà là Nam Cung Thiên Ân, đồng thời cảm nhận được hình như anh lại phát bệnh, cô bị dọa tới mức hét lên một tiếng rồi buông tay, sau đó cô sợ chết khiếp lật người xuống phía bên kia chiếc giường,
Trời ơi! Nam Cung Thiên Ân lại phát bệnh rồi, chị Hà bảo cô bình thường Nam Cung Thiên Ân sẽ không phát bệnh mà? Sao mới vài ngày đã phát bệnh hai lần rồi.
Cô theo bản năng định bật đèn, ngón tay đưa ra rồi lại nhanh chóng rụt về, cô nhớ chị Hà từng nói với cô, gặp lúc Nam Cung Thiên Ân phát bệnh thì đừng bật đèn, như vậy anh mới không làm hại cô.
Lấy tay ra sức dụi mắt, Bạch Tinh Nhiên nhìn xung quanh Nam Cung Thiên Ân trên giường đang tỏa ra một hơi thở nguy hiểm, chạm phải hai ánh mắt vừa hung dữ vừa đau khổ của anh, cô thực sự rất lo lắng anh sẽ tấn công cô giống như lần trước.
Cô quay người ngã lộn nhào đến bên một góc phòng ngủ, lại lấy một bình hoa trên bàn, giơ bình hoa lên nói với nó: “Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất anh đừng qua đây, nếu không tôi không khách sáo với anh đâu.”
“Thiên Ân thiếu gia, tôi đã điều tra ra rồi, Bạch Cảnh Bình còn có một cô con gái riêng bên ngoài tên là Bạch Tinh Nhiên, hiện giờ đã dọn về nhà họ Bạch ở, Bạch Tinh Nhiên này ba năm trước bắt đầu yêu đương với nhị công tử của tập đoàn Lâm Thị”, hiệu suất làm việc của trợ lý Hoàng trước giờ rất nhanh, lần này cũng vậy.
Nam Cung Thiên Ân khẽ nhếch miệng: “Tôi biết rồi”.
Khó trách cô ta có thể hống hách cay nghiệt như thế, hóa ra là bên cạnh có nhị công tử của tập đoàn Lâm Thị
Bạch Tinh Nhiên cả ngày nay tâm trạng nặng nề.
Buổi chiều về nhà cô ở lì trong phòng nghĩ ngợi, đến cả cơm tối cũng ăn mấy miếng cho xong.
Trong đêm, cô mơ hồ nghe thấy có tiếng gõ cửa vọng lại, cô khó khăn ngôi dậy, vừa dụi dụi hai mắt vừa xuống giường đi ra mở cửa.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ xem bên ngoài có chuyện gì, một cơ thể cao lớn đã áp vào người cô, cô bị dọa cho giật mình, theo bản năng giữ lấy cơ thể anh, đồng thời kinh ngạc lên tiếng: “Này! Anh…”
Cô định hỏi rốt cuộc anh là ai, nhưng lúc cơ thể anh áp sát vào cơ thể cô, trong chớp mắt cô đã cảm nhận được hơi thở đặc trưng tỏa ra từ người anh.
Không cần hỏi nữa cô cũng biết người này chính là Nam Cung Thiên Ân
Chỉ là một người đã lâu không thấy bóng dáng như anh sao nửa đêm nửa hôm tự dưng lại chạy về đây? Hơn nữa còn là bộ dạng sống dở chết dở nữa? Là uống say sao? Nhưng mùi rượu trên người anh đầu có nồng nặc làm.
“Này! Nam Cung Thiên Ân, anh về nhầm phòng rồi, phòng của anh ở bên kia.”, Bạch Tinh Nhiên cố gắng đẩy anh ra ngoài, nhưng lại bị anh ném lên giường.
Cơ thể anh cũng áp xuống theo cô, gần như là áp toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người cô
Cảm giác hình như anh rất đau khổ, toàn thân nóng như một cái lò lửa. Lực thì rất mạnh, chỉ dùng một tay đã khống chế được đôi tay đang vùng vẫy của cô ở trên đỉnh đầu. Âm thanh hơi run rẩy vang lên bên tại cô: “Cô là vợ tôi mà, không phải sao?”
“Phải… thì đã sao?” Bạch Tinh Nhiên có thể cảm nhận được ngón tay anh đang khiến vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, giống như đang nhắc nhở thân phận của cô bây giờ.
“Nếu như cô đã là vợ tôi, thì phải có nghĩa vụ làm cho tôi bất cứ điều gì, không phải sao?”
“Phải… thì làm sao?”
“Bao gồm giúp tôi giải… độc”. Nói rồi, Nam Cung Thiên Ân đã vội vàng xé toạc quần áo ngủ trên người cô, sau đó cúi xuống hôn cô.
Bạch Tinh Nhiên hoàn toàn nghe không hiểu anh đang nói gì, đợi cô ý thức được anh đang làm gì, thì quần áo ngủ của cô đã bị xé tan rồi. Cô bắt đầu nhỏ giọng phản kháng: “Nam Cung Thiên Ân, là anh nói anh không cần tôi mà! Tại sao lại còn chạy đến phòng tôi? Tại sao còn muốn làm chuyện này với tôi? Anh thật vô sỉ
“Tôi có vô sỉ thể nào cũng không lại được với đám gái điểm không từ thủ đoạn các cô!”, Nam Cung Thiên Ân phẫn nộ cần môi cô, không cho cô cơ hội đáp trả.
Bạch Tinh Thiên giãy giụa cải đầu,
miệng lẩm bẩm không rõ: “Ý gì…. Ai vô sỉ
Mặc dù biết là vô dụng, nhưng cô vẫn cử giãy giụa, mãi đến cuối cùng, cô bỏ cuộc, vì có giãy giụa cũng không ý nghĩa gì nữa.
Trong đêm, Bạch Tinh Nhiên toàn thân lõa lồ bị lạnh đến tỉnh dậy, cô buồn bã quay người, cánh tay quờ vào một vật thể ấm am.
Ấm quá, dễ chịu quá… cô theo bản năng rướn người lên rúc vào.
Thế rồi, bên tại lúc này vang lên một âm thanh kêu rên kỳ quái, giống như là dã thú.
Dã thú?!
Bạch Tinh Nhiên mở to hai mắt, lúc cô ý thức được thứ cô ôm không phải là chăn bông mà là Nam Cung Thiên Ân, đồng thời cảm nhận được hình như anh lại phát bệnh, cô bị dọa tới mức hét lên một tiếng rồi buông tay, sau đó cô sợ chết khiếp lật người xuống phía bên kia chiếc giường,
Trời ơi! Nam Cung Thiên Ân lại phát bệnh rồi, chị Hà bảo cô bình thường Nam Cung Thiên Ân sẽ không phát bệnh mà? Sao mới vài ngày đã phát bệnh hai lần rồi.
Cô theo bản năng định bật đèn, ngón tay đưa ra rồi lại nhanh chóng rụt về, cô nhớ chị Hà từng nói với cô, gặp lúc Nam Cung Thiên Ân phát bệnh thì đừng bật đèn, như vậy anh mới không làm hại cô.
Lấy tay ra sức dụi mắt, Bạch Tinh Nhiên nhìn xung quanh Nam Cung Thiên Ân trên giường đang tỏa ra một hơi thở nguy hiểm, chạm phải hai ánh mắt vừa hung dữ vừa đau khổ của anh, cô thực sự rất lo lắng anh sẽ tấn công cô giống như lần trước.
Cô quay người ngã lộn nhào đến bên một góc phòng ngủ, lại lấy một bình hoa trên bàn, giơ bình hoa lên nói với nó: “Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất anh đừng qua đây, nếu không tôi không khách sáo với anh đâu.”
Last edited: