Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Nếu vẻn vẹn là một cái hố sâu, Chu Tam hẳn sẽ không ngạc nhiên đên như vậy, chỉ thấy trong đó chất đầy thi cốt, nhưng tất cả đều đã bị hư thối, có cái thậm chí đã thành một đống xương trắng
Một mùi hương quái dị từ trong hố bay ra, mà tên Chu Tam này hiện tại đang đứng ở chỗ nước cao xấp xỉ đầu gối, bị ngâm trong nước chính là những thi thể tôi thấy vừa rồi
“Đây không phải là một cái hố tuẫn táng à, anh đứng đây gọi quỷ làm gì”
Cái gọi là hố tuẫn táng chính là lúc tu luyện lăng mộ dùng để chứa vật bồi táng, bất quá có đôi khi, để phòng ngừa vị trí mộ huyệt không bị lộ, rất nhiều thợ tu sửa mộ địa cũng sẽ bị chôn sống trong này
Thứ như vậy, thời cổ có vô số, cho nên lúc tôi bắt gặp cái hố tuẫn táng cũng không có phản ứng gì quá lớn. Ngược lại là Chu Tam, hắn cứ không ngừng ngẩn người nhìn chằm chằm đáy hố
“Cậu cũng biết là hố tuẫn táng, nhưng cậu có biết, nhiều khi chỗ nguy hiểm nhất mới là chỗ an toàn nhất, cho nên có vài trường hợp hố tuẫn táng sẽ có mật đạo mà tiền nhân lưu lại. Nhưng phàm là tu luyện hoàng lăng, hoặc là quan lăng, nhóm thợ thủ công đều biết rõ trong lòng, chỉ cần bước vào, cơ hội trở ra là cực kỳ nhỏ bé, vị thế đều lưu lại cho mình một con đường sống, bất quá bây giờ chỗ mà bọn họ tự lưu lại cho mình, chính là lưu lại cho chúng ta”
Nói rồi, tên Chu Tam này liền bắt đầu lục lọi cái hố
Khỏi nói, vừa sờ một cái hắn quả nhiên đã lôi ra một đồ vật
Đó là một cái hộp thoạt nhìn rất kỳ quái, theo lý mà nói trong hố tuẫn táng vẫn có thể có đồ vật không tầm thường, nhưng sau khi Chu Tam nhìn thấy cái hộp kia, mắt liền trợn trừng cả lên
“Đây là?”
Chu Tam trực tiếp ném cái hộp đến trước mặt tôi, tôi chỉ nhìn thoáng qua, cũng không phát hiện thứ này có đặc thù gì, nhưng nhìn biểu tình trên mặt Chu Tam, rõ ràng đây là đồ tốt. Chu Tam rất nhanh đã bò ra khỏi hố tuẫn táng, sau đó cầm cái hộp kia ở trong tay
Đầu tiên hắn cẩn thận từng li từng lí lau đi tro bụi còn lưu lại trên cái hộp, rồi đặt ngay ngắn trước mặt tôi
Có lẽ là bởi vì trải qua chuyện thủy phù lần trước, tôi đối với thứ này ngược lại cẩn thận, thậm chí còn lo lắng mình vừa lơ đãng đã mở cái hộp ra mất, nếu lại phá hư thứ gì chỉ sợ còn nghiêm trong hơn cả lần trước
“Rốt cuộc là thứ gì? Làm sao bán được?”
Chu Tam cười hắc hắc, mới nói, “Đương nhiên là đồ tốt. Cậu xem hoa văn trên mặt hộp này, còn có phù triện văn lạc quanh thân nữa, nhìn là đã biết chẳng phải thứ bình thường rồi”
“Cho nên làm nửa ngày anh cũng không biết đây là cái gì?”
Tôi khinh bỉ nhìn Chu Tam, đối phương lại nâng niu cái hộp như bảo bối đem bỏ vào ba lô, sau đó mở miệng, “Coi như là khoản bồi thường chuyến này với cậu của tôi”
Hóa ra mấy lời vừa rồi Chu Tam nói chẳng qua là đồ đáng giá, chứ không phải thứ có thể giúp chúng tôi
“Đến lúc nào rồi, sao anh còn có tâm tư như vậy hả”
Tôi trắng mắt liếc nhìn Chu Tam một cái, tâm tư của tên này tôi càng ngày càng đoán không ra, lúc bình thường thì cũng thôi đi, hiện tại tình hình đã đến nước nào rồi, cư nhiên còn có tâm tư thó đồ về bán lấy tiền
“Được rồi, đừng có dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, tôi là người thế nào trong lòng cậu hẳn đã sớm rõ ràng rồi mới phải. Chỗ này hố tuẫn táng không biết có bao nhiêu, tách ra tìm xem, chắc sẽ tìm thấy thôi!”
Nói tới nói lui, hố tuẫn táng có đường đi ra ngoài, cũng chỉ là phỏng đoán từ một phía của Chu Tam mà thôi, nói thực ra trong lòng tôi không chắc, thấy hắn tràn đầy tự tin cũng chẳng dám nói gì, chỉ có thể quét đèn pin bắt đầu lang thang quanh đống phế tích cả huyệt mộ dưới lòng đất này
Chẳng mấy chốc, bóng dáng Chu Tam lại biến mất, tôi cũng nhảy tới một cái hố gần nhất. Hố không có nước, chỉ có một cỗ quan tài mốc meo
Quan tài kia không phải thạch quan, mà là mộc quan. Nhìn bề ngoài trông khá giống cái cổ quan tôi thấy trên sông Hồng trước đây!
Một cỗ quan tài như vậy, lẳng lặng độc chiếm một cái hố hoàn chỉnh, xung quanh chẳng có gì, thậm chí liếc nhìn lại, bộ dạng lẻ loi trơ trọi của chiếc quan tài có vẻ hơi quái dị
Đồ trong hầm mộ có cái gì mà không quái dị, tôi tự an ủi chính mình
Tôi nhảy xuống hố, quan tài nhìn gần còn cũ kỹ hơn một chút. Phái trên nó toàn là sợi bông. Sau khi nhảy xuống tôi mới phát hiện nắp quan tài đã bị ăn mòn gần một nửa
Quét đèn pin qua, mơ hồ có thể thấy được thi cốt bên trong, nhìn quần áo phục sức, là một nữ nhân
Không hề nghĩ nhiều, sau khi tùy tiện xem xét, tôi liền chuẩn bị rời đi, nơi này vốn dĩ liếc mắt một cái là có thể nhìn đến cuối, ngoài quan tài thứ gì cũng không có
Nhưng khoảnh khắc tôi giơ đèn pin lên, chuẩn bị leo ra khỏi hố, vừa hay đụng phải một con mắt trống rỗng đen sì
“Má ơi!”
Cả người tôi giật mình một cái, ngã ngồi trên mặt đất, nhưng thwoif điểm ngẩng đầu lên nhìn lại, chẳng có gì cả
Xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ, tôi nuốt một ngụm nước bọt, nhặt đèn pin vừa rời xuống đất, lúc này mới rọi đèn pin lại về phía quan tài, nhưng trước mắt làm gì còn ai
Một luồng hơi lạnh nhất thời quét quanh thân, chỗ này vốn dĩ chỉ có tôi cùng Chu Tam là hai nguwoif sống, dưới mộ huyệt làm sao còn có người thứ ba? Liên tưởng đến đây, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn không nhìn được rùng mình một cái
Thứ vừa rồi nhìn thấy, tôi đại khái đã đoán ra. Chỉ sợ là quỷ hồn, hay có khi chính là chủ nhân của cỗ quan tài trước mặt này
Vừa rồi lúc tôi xem xét quan tài, e rằng vì vậy mới bị nó kiêng kị, sau đó cạy ra dọa sợ tôi
Chu Tam nói chỗ này có tục dưỡng thi, mà khi dưỡng thi hồn phách sẽ không thể rời khỏi thân thể nữa, nói cách khác, hiện tại vị trí mà tôi và Chu Tam đứng, có thể là một cái ổ quỷ
Mệt một điều là tên này còn có tâm lớn, đi khắp nơi tìm đồ, thứ hắn lấy vừa nãy cũng không biết là của ai. Đừng chọc đến hung thần ác sát thì tốt
Chu Tam dương như chẳng lo lắng nhiều như tối, thời khắc này không thấy bóng dáng hắn đâu, cũng không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra, sợ là đang tìm đồ rất vui rồi
Leo ra khỏi hố, phát hiện không có thứ gì ngăn cản, tôi mới quay đầu lại lạy cái hố một cái
“Có quái chớ trách, có quái chớ trách!”
Chu Tam hẳn cũng đang ở trong hố, phóng tầm mắt nhìn chẳng bắt gặp được bóng dáng hắn
Tôi một lần nữa xốc đèn pin lên, lúc chuẩn bị rời đi, luồng khí lạnh trước kia không hề có dấu hiệu nào lại xuất hiện phía sau.
Nháy mắt mồ hôi túa đầy cả người, tôi đến một cử động nhỏ cũng không dám, không biết khoảnh khắc tôi quay đầu lại có còn thấy cặp mắt vừa rồi hay không
Một mùi hương quái dị từ trong hố bay ra, mà tên Chu Tam này hiện tại đang đứng ở chỗ nước cao xấp xỉ đầu gối, bị ngâm trong nước chính là những thi thể tôi thấy vừa rồi
“Đây không phải là một cái hố tuẫn táng à, anh đứng đây gọi quỷ làm gì”
Cái gọi là hố tuẫn táng chính là lúc tu luyện lăng mộ dùng để chứa vật bồi táng, bất quá có đôi khi, để phòng ngừa vị trí mộ huyệt không bị lộ, rất nhiều thợ tu sửa mộ địa cũng sẽ bị chôn sống trong này
Thứ như vậy, thời cổ có vô số, cho nên lúc tôi bắt gặp cái hố tuẫn táng cũng không có phản ứng gì quá lớn. Ngược lại là Chu Tam, hắn cứ không ngừng ngẩn người nhìn chằm chằm đáy hố
“Cậu cũng biết là hố tuẫn táng, nhưng cậu có biết, nhiều khi chỗ nguy hiểm nhất mới là chỗ an toàn nhất, cho nên có vài trường hợp hố tuẫn táng sẽ có mật đạo mà tiền nhân lưu lại. Nhưng phàm là tu luyện hoàng lăng, hoặc là quan lăng, nhóm thợ thủ công đều biết rõ trong lòng, chỉ cần bước vào, cơ hội trở ra là cực kỳ nhỏ bé, vị thế đều lưu lại cho mình một con đường sống, bất quá bây giờ chỗ mà bọn họ tự lưu lại cho mình, chính là lưu lại cho chúng ta”
Nói rồi, tên Chu Tam này liền bắt đầu lục lọi cái hố
Khỏi nói, vừa sờ một cái hắn quả nhiên đã lôi ra một đồ vật
Đó là một cái hộp thoạt nhìn rất kỳ quái, theo lý mà nói trong hố tuẫn táng vẫn có thể có đồ vật không tầm thường, nhưng sau khi Chu Tam nhìn thấy cái hộp kia, mắt liền trợn trừng cả lên
“Đây là?”
Chu Tam trực tiếp ném cái hộp đến trước mặt tôi, tôi chỉ nhìn thoáng qua, cũng không phát hiện thứ này có đặc thù gì, nhưng nhìn biểu tình trên mặt Chu Tam, rõ ràng đây là đồ tốt. Chu Tam rất nhanh đã bò ra khỏi hố tuẫn táng, sau đó cầm cái hộp kia ở trong tay
Đầu tiên hắn cẩn thận từng li từng lí lau đi tro bụi còn lưu lại trên cái hộp, rồi đặt ngay ngắn trước mặt tôi
Có lẽ là bởi vì trải qua chuyện thủy phù lần trước, tôi đối với thứ này ngược lại cẩn thận, thậm chí còn lo lắng mình vừa lơ đãng đã mở cái hộp ra mất, nếu lại phá hư thứ gì chỉ sợ còn nghiêm trong hơn cả lần trước
“Rốt cuộc là thứ gì? Làm sao bán được?”
Chu Tam cười hắc hắc, mới nói, “Đương nhiên là đồ tốt. Cậu xem hoa văn trên mặt hộp này, còn có phù triện văn lạc quanh thân nữa, nhìn là đã biết chẳng phải thứ bình thường rồi”
“Cho nên làm nửa ngày anh cũng không biết đây là cái gì?”
Tôi khinh bỉ nhìn Chu Tam, đối phương lại nâng niu cái hộp như bảo bối đem bỏ vào ba lô, sau đó mở miệng, “Coi như là khoản bồi thường chuyến này với cậu của tôi”
Hóa ra mấy lời vừa rồi Chu Tam nói chẳng qua là đồ đáng giá, chứ không phải thứ có thể giúp chúng tôi
“Đến lúc nào rồi, sao anh còn có tâm tư như vậy hả”
Tôi trắng mắt liếc nhìn Chu Tam một cái, tâm tư của tên này tôi càng ngày càng đoán không ra, lúc bình thường thì cũng thôi đi, hiện tại tình hình đã đến nước nào rồi, cư nhiên còn có tâm tư thó đồ về bán lấy tiền
“Được rồi, đừng có dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, tôi là người thế nào trong lòng cậu hẳn đã sớm rõ ràng rồi mới phải. Chỗ này hố tuẫn táng không biết có bao nhiêu, tách ra tìm xem, chắc sẽ tìm thấy thôi!”
Nói tới nói lui, hố tuẫn táng có đường đi ra ngoài, cũng chỉ là phỏng đoán từ một phía của Chu Tam mà thôi, nói thực ra trong lòng tôi không chắc, thấy hắn tràn đầy tự tin cũng chẳng dám nói gì, chỉ có thể quét đèn pin bắt đầu lang thang quanh đống phế tích cả huyệt mộ dưới lòng đất này
Chẳng mấy chốc, bóng dáng Chu Tam lại biến mất, tôi cũng nhảy tới một cái hố gần nhất. Hố không có nước, chỉ có một cỗ quan tài mốc meo
Quan tài kia không phải thạch quan, mà là mộc quan. Nhìn bề ngoài trông khá giống cái cổ quan tôi thấy trên sông Hồng trước đây!
Một cỗ quan tài như vậy, lẳng lặng độc chiếm một cái hố hoàn chỉnh, xung quanh chẳng có gì, thậm chí liếc nhìn lại, bộ dạng lẻ loi trơ trọi của chiếc quan tài có vẻ hơi quái dị
Đồ trong hầm mộ có cái gì mà không quái dị, tôi tự an ủi chính mình
Tôi nhảy xuống hố, quan tài nhìn gần còn cũ kỹ hơn một chút. Phái trên nó toàn là sợi bông. Sau khi nhảy xuống tôi mới phát hiện nắp quan tài đã bị ăn mòn gần một nửa
Quét đèn pin qua, mơ hồ có thể thấy được thi cốt bên trong, nhìn quần áo phục sức, là một nữ nhân
Không hề nghĩ nhiều, sau khi tùy tiện xem xét, tôi liền chuẩn bị rời đi, nơi này vốn dĩ liếc mắt một cái là có thể nhìn đến cuối, ngoài quan tài thứ gì cũng không có
Nhưng khoảnh khắc tôi giơ đèn pin lên, chuẩn bị leo ra khỏi hố, vừa hay đụng phải một con mắt trống rỗng đen sì
“Má ơi!”
Cả người tôi giật mình một cái, ngã ngồi trên mặt đất, nhưng thwoif điểm ngẩng đầu lên nhìn lại, chẳng có gì cả
Xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ, tôi nuốt một ngụm nước bọt, nhặt đèn pin vừa rời xuống đất, lúc này mới rọi đèn pin lại về phía quan tài, nhưng trước mắt làm gì còn ai
Một luồng hơi lạnh nhất thời quét quanh thân, chỗ này vốn dĩ chỉ có tôi cùng Chu Tam là hai nguwoif sống, dưới mộ huyệt làm sao còn có người thứ ba? Liên tưởng đến đây, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn không nhìn được rùng mình một cái
Thứ vừa rồi nhìn thấy, tôi đại khái đã đoán ra. Chỉ sợ là quỷ hồn, hay có khi chính là chủ nhân của cỗ quan tài trước mặt này
Vừa rồi lúc tôi xem xét quan tài, e rằng vì vậy mới bị nó kiêng kị, sau đó cạy ra dọa sợ tôi
Chu Tam nói chỗ này có tục dưỡng thi, mà khi dưỡng thi hồn phách sẽ không thể rời khỏi thân thể nữa, nói cách khác, hiện tại vị trí mà tôi và Chu Tam đứng, có thể là một cái ổ quỷ
Mệt một điều là tên này còn có tâm lớn, đi khắp nơi tìm đồ, thứ hắn lấy vừa nãy cũng không biết là của ai. Đừng chọc đến hung thần ác sát thì tốt
Chu Tam dương như chẳng lo lắng nhiều như tối, thời khắc này không thấy bóng dáng hắn đâu, cũng không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra, sợ là đang tìm đồ rất vui rồi
Leo ra khỏi hố, phát hiện không có thứ gì ngăn cản, tôi mới quay đầu lại lạy cái hố một cái
“Có quái chớ trách, có quái chớ trách!”
Chu Tam hẳn cũng đang ở trong hố, phóng tầm mắt nhìn chẳng bắt gặp được bóng dáng hắn
Tôi một lần nữa xốc đèn pin lên, lúc chuẩn bị rời đi, luồng khí lạnh trước kia không hề có dấu hiệu nào lại xuất hiện phía sau.
Nháy mắt mồ hôi túa đầy cả người, tôi đến một cử động nhỏ cũng không dám, không biết khoảnh khắc tôi quay đầu lại có còn thấy cặp mắt vừa rồi hay không