Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 11
"Lạnh quá......"
Gió đêm theo cửa xe len vào, Hồng Diệp đang ngủ chợt rùng mình một cái, đột nhiên mở mắt ra, mới phát hiện đã về đến nhà.
Bên trong xe đang mở nhạc nhẹ, Tư Đồ Tĩnh ngồi ở trên ghế lái, hai mắt nhắm lại, dường như đang ngủ.
Đó là một sườn mặt nhìn rất được, lông mi dài mà đen nhánhphủ bóng lên đôi mắt anh, thỉnh thoảng nhẹ nhàng lay động, tựa hồ anh đang ở trong mộng cũng bị không khí lạnh ảnh hưởng.
Áo khoác của anh đang khoác ở trên người cô, anh chỉ mặc độc một chiếc áo sơmi, khó trách bị lạnh......
"A Tĩnh! A Tĩnh!" Hồng Diệp sợ anh bị cảm lạnh, vội vàng vươn tay ra, không ngừng lay cánh tay anh, dùng sức kêu to tên anh.
“Ừ?" Tư Đồ Tĩnh tỉnh lại, đập vào mắt là ánh mắt lo lắng của cô gái nhỏ.
"Ngại quá, anh cũng ngủ quên mất." Anh mở lòng bàn tay ra, bắt đầu xoa nhẹ hai bên huyệt Thái Dương, hi vọng chính mình nhanh chóng thanh tỉnh.
"Đã về đến nhà, sao không gọi em dậy?" Hồng Diệp vừa hỏi vừa đem áo khoác trả lại cho người yêu.
"Không cần! Em cứ choàng đi." Tư Đồ Tĩnh khoát tay, ý muốn Hồng Diệp tiếp tục khoác chiếc áo tây trang, để không bị cảm lạnh.
“Ơ?!" Nhận lấy chiếc áo, biểu tình trên mặt Hồng Diệp đột nhiên hiện lên nét kỳ quái.
"Làm sao vậy?" Tư Đồ Tĩnh cho là mình cũng đủ thanh tỉnh, duỗi tay dài cầm lấy túi sách đang để ở ghế sau.
"Á...... Nội y của em đâu?" Khó trách khi cô cử động, thân thể có cảm giác là lạ, thì ra anh chỉ thay cô mặc đồng phục thôi.
"Thì ra là đang hỏi chuyện này à. Tính cả quần lót, anh đều đặt ở trong cặp của em." Anh vô cùng thoải mái nói cho Hồng Diệp biết nội y của cô đang ở đâu.
"Là vậy à. Cám ơn." Hồng Diệp gương mặt gượng cười nhất thời đỏ lên, lúc này mới cảm giác được dưới váy cũng đang trống rỗng.
Mặc dù biết trước lúc bị lột và bây giờ quần áo cũng không khác biệt lắm, cũng có thể coi như à chỉnh tề, nhất định là do anh giúp mình mặc vào, nhưng khi nghe chính miệng anh nói ra, cảm giác lại rất khác biệt.
Nhưng nếu anh đã giúp cô mặc lại quần áo, vì sao không giúp nàng mặc nội y, quần lót? Chỉ là khi nghĩ đến cảnh anh giúp mình mặc lại nội y thì...... Khuôn mặt lại đỏ đến không chịu được.
Như vậy thật sự rất kỳ cục!
Nhưng hiện tại nếu chất vấn anh, vì sao không giúp cô mặc thì lại càng thêm kỳ cục...... Quên đi, không nên hỏi nữa. Còn nghĩ tiếp, cô nhất định sẽ chảy máu mũi.
Hồng Diệp lấy chiếc điều khiển từ xa, mở cổng biệt thự ra, Tư Đồ Tĩnh thuận thế đem chiếc BMW lái vào hoa viên biệt thự. Nhìn đến chiếc xe đang lái vào không quen, chú cún ở nhà Tá Đằng sủa lên vài tiếng, ước chừng là ngửi được mùi của tiểu chủ nhân, tiếng sủa liền êm dịu lại.
"Sữa!" Mở cửa xe, Hồng Diệp rất vui vẻ chạy đến bên chú chó Husky đang sủa vang.
Husky đã nhàm chán một ngày cũng hào hứng mà bổ nhào vào người cô chủ nhỏ.
"Chớ có sờ nó, không thì một chút nữa lại dính lông của nó." Tư Đồ Tĩnh đi đến bên cạnh Hồng Diệp, ôm eo thon của cô, mạnh mẽ đem cô lôi vào nhà.
"Gâu gâu gâu....." Husky chạy theo phía sau hai người, liều mạng sủa to.
"A Tĩnh, Sữa nhớ em......" Hồng Diệp đáng thương lay lay cánh tay bạn trai, muốn anh để mình cùng chú cún yêu chơi đùa một chút.
"Đã mệt mỏi một ngày, mai rồi tính." Tư Đồ Tĩnh liếc mắt nhìn Hồng Diệp một cái, trên mặt không dấu được vẻ mệt mỏi.
"Được rồi." Hồng Diệp chỉ có thể quay đầu, cùng Husky vẫy vẫy tay, "Sáng sớm mai ngủ dậy chị lại chơi với cưng nha!"
"Gâu Gâu Gâu......" Dường như hiểu được Hồng Diệp vẫy tay là có ý tứ gì, Husky sủa lên có chút ai oán.
Không nghĩ tới tiểu chủ nhân lại trọng sắc khinh cẩu nặng như vậy, nó mới là người bạn trung thành nhất của cô mà!
Bạn trai có thể vứt bỏ cô, khi dễ cô, làm cô đau khổ...... Chỉ có nó mới có thể vĩnh viễn ở bên cạnh cô, sẽ không làm chuyện có lỗi đối với cô.
Vì sao tiểu chủ nhân lại vì thằng cha ác bá này mà vứt bỏ nó? Husky tức giận ngồi tại chỗ sủa lên.
"A Tĩnh, Sữa dường như bị ăn dấm chua của anh đó nha." Hồng Diệp dường như có phát hiện mới, dắt tay bạn trai, không ngừng liến thoắng.
"Đừng để ý tới nó." Tư Đồ Tĩnh cười nhẹ. Hôm nay anh không còn sức lực để cùng Hồng Diệp bàn về chuyện yêu chó, lần khác lại bàn đến nó vậy.
"Nó rất khổ sở......" Hồng Diệp không ngừng quay đầu trở lại nhìn con cún đang ngồi tại chỗ kêu la, nhưng cuối cùng vẫn là để cho người yêu kéo vào phòng trong.
Vừa đóng cửa lại, Tư Đồ Tĩnh đã đem Hồng Diệp áp chế trên cánh cửa, vấn tội." Em nói xem! Em yêu anh hay là để ý tới con chó kia nhiều hơn?"
"Cái gì? Người...... và chó sao mà so sánh được?" Nhìn chàng trai vô lý trước mắt, Hồng Diệp trợn tròn mắt.
"Vì sao không thể?" Hôn nhẹ lên chóp mũi của Hồng Diệp, anh khẽ hỏi.
"Ai da! Anh đúng là không nói lý gì hết." Cô gái nhỏ chu miệng lên, ảo não oán giận, giọng nhỏ nhẹ, đáng yêu đến mức làm cho người khác muốn một ngụm đem cô nuốt vào.
"Không có lý chỗ nào chứ?" Nụ hôn nhẹ nhàng dần dần được thay thế bằng nụ hôn lưỡi ướt át, khu vực tiến công cũng đổi thành cái miệng anh đào nhỏ nhắn.
“A......" Cô mới vừa mở miệng, hơi thở thoảng mùi đàn hương từ trong miệng lập tức bị xâm nhập.
Lời muốn nói tức khắc bị nuốt vào bụng, ngôn từ rời rạc, làm cho cô gái nhỏ đang ngọ nguậy dựa sát vào tường ảo não, đã bị Tư Đồ Tĩnh cẩn thận hôn lấy, vừa sâu vừa ngọt ngào......
Cô hết cách oán thán!
Muốn phản kháng bằng cách vung tay, không bao lâu lại thành đưa lên cổ người yêu, ôm thật chặt, bắt đầu hưởng ứng chiếc lưỡi thân mật của anh.
Tư Đồ Tĩnh thích nhìn cô có phản ứng như thế, làm sâu sắc thêm cho nụ hôn này, bàn tay to thuận đường xốc lên chiếc váy của cô, thừa cơ hội vuốt ve cặp mông đẹp của cô.
Hôn một hồi lâu mới buông ra, Hồng Diệp thiếu chút nữa thở không nổi.
Nằm ở trên người của anh, cô thấp giọng ghé vào tai anh trách móc, "A Tĩnh...... Anh thật háo sắc!"
"Háo sắc với người yêu mình cũng bình thường thôi!" Tư Đồ Tĩnh cảm giác mình thực vô tội, rõ ràng cô cũng ôm lấy cổ của anh, làm sao nói được chỉ có mình anh háo sắc được chứ?
“Anh hư quá à!" Hồng Diệp mở lớn đôi mắt tròn xoe, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn anh, trong lòng tràn đầy yêu thương, ngọt ngào.
"Đàn ông không xấu, đàn bà không yêu!" Khóe miệng tự nhiên cong lên nụ cười, trả lời lưu loát. Từ trước đến nay anh vẫn luôn là một người bạn trai tâm lý, tri kỷ, khá hiểu rõ tâm lý con gái.
Cô hiện tại toàn bộ đều hướng về anh, bất kể là chỗ nào yếu đuối, hay là chỗ nào mềm mại, đều thuộc quyền sở hữu của anh, nếu anh không chiếm lĩnh, mới thật có lỗi với cô.
Anh quay lại đôi môi của cô, càn quấy xâm chiếm chiếc lưỡi cô, mút nước miếng trong miệng cô.
Anh biết cô thực sự yêu mình...... Cô yêu mình sâu sắc, ngọt ngào...... Hận không thể trao hết cho nhau, hòa tan tâm linh lẫn nhau......
Hồng Diệp không hưởng ứng với cái liếc mắt đưa tình của anh, thần trí hoàn toàn đắm chìm trong tình cảm mãnh liệt của hành động anh khiêu khích.
"Tiểu Diệp Tử, em thật sự rất đẹp." Tư Đồ Tĩnh vừa ca ngợi cô người yêu, vừa thăm dò sự ướt át của hoa huyệt, phát giác nơi đó lại ướt đẫm rồi.
Anh vội nhanh chóng cởi quần, nhân lúc thần trí cô gái nhỏ còn chưa khôi phục, đã tiến vào nơi ấm áp trong thân thể của cô. Anh đem cô áp chế trên cánh cửa, để anh không phải tốn quá nhiều sức khi chạy nước rút.
“Chỗ đó...." Cô không ngừng nghe thấy từ trong miệng của mình phát ra tiếng rên rỉ.
Xấu hổ quá đi!
Nhưng cô lại không có biện pháp khống chế, chỉ có thể theo cử động của người yêu, làm cho hai người thoải mái.
Hôm nay không cách nào có thể đoán trước tình cảm mãnh liệt ra sao, lúc cô còn chưa rõ ràng đã dây dưa một chỗ, cũng không thể chống đỡ.
Gió đêm theo cửa xe len vào, Hồng Diệp đang ngủ chợt rùng mình một cái, đột nhiên mở mắt ra, mới phát hiện đã về đến nhà.
Bên trong xe đang mở nhạc nhẹ, Tư Đồ Tĩnh ngồi ở trên ghế lái, hai mắt nhắm lại, dường như đang ngủ.
Đó là một sườn mặt nhìn rất được, lông mi dài mà đen nhánhphủ bóng lên đôi mắt anh, thỉnh thoảng nhẹ nhàng lay động, tựa hồ anh đang ở trong mộng cũng bị không khí lạnh ảnh hưởng.
Áo khoác của anh đang khoác ở trên người cô, anh chỉ mặc độc một chiếc áo sơmi, khó trách bị lạnh......
"A Tĩnh! A Tĩnh!" Hồng Diệp sợ anh bị cảm lạnh, vội vàng vươn tay ra, không ngừng lay cánh tay anh, dùng sức kêu to tên anh.
“Ừ?" Tư Đồ Tĩnh tỉnh lại, đập vào mắt là ánh mắt lo lắng của cô gái nhỏ.
"Ngại quá, anh cũng ngủ quên mất." Anh mở lòng bàn tay ra, bắt đầu xoa nhẹ hai bên huyệt Thái Dương, hi vọng chính mình nhanh chóng thanh tỉnh.
"Đã về đến nhà, sao không gọi em dậy?" Hồng Diệp vừa hỏi vừa đem áo khoác trả lại cho người yêu.
"Không cần! Em cứ choàng đi." Tư Đồ Tĩnh khoát tay, ý muốn Hồng Diệp tiếp tục khoác chiếc áo tây trang, để không bị cảm lạnh.
“Ơ?!" Nhận lấy chiếc áo, biểu tình trên mặt Hồng Diệp đột nhiên hiện lên nét kỳ quái.
"Làm sao vậy?" Tư Đồ Tĩnh cho là mình cũng đủ thanh tỉnh, duỗi tay dài cầm lấy túi sách đang để ở ghế sau.
"Á...... Nội y của em đâu?" Khó trách khi cô cử động, thân thể có cảm giác là lạ, thì ra anh chỉ thay cô mặc đồng phục thôi.
"Thì ra là đang hỏi chuyện này à. Tính cả quần lót, anh đều đặt ở trong cặp của em." Anh vô cùng thoải mái nói cho Hồng Diệp biết nội y của cô đang ở đâu.
"Là vậy à. Cám ơn." Hồng Diệp gương mặt gượng cười nhất thời đỏ lên, lúc này mới cảm giác được dưới váy cũng đang trống rỗng.
Mặc dù biết trước lúc bị lột và bây giờ quần áo cũng không khác biệt lắm, cũng có thể coi như à chỉnh tề, nhất định là do anh giúp mình mặc vào, nhưng khi nghe chính miệng anh nói ra, cảm giác lại rất khác biệt.
Nhưng nếu anh đã giúp cô mặc lại quần áo, vì sao không giúp nàng mặc nội y, quần lót? Chỉ là khi nghĩ đến cảnh anh giúp mình mặc lại nội y thì...... Khuôn mặt lại đỏ đến không chịu được.
Như vậy thật sự rất kỳ cục!
Nhưng hiện tại nếu chất vấn anh, vì sao không giúp cô mặc thì lại càng thêm kỳ cục...... Quên đi, không nên hỏi nữa. Còn nghĩ tiếp, cô nhất định sẽ chảy máu mũi.
Hồng Diệp lấy chiếc điều khiển từ xa, mở cổng biệt thự ra, Tư Đồ Tĩnh thuận thế đem chiếc BMW lái vào hoa viên biệt thự. Nhìn đến chiếc xe đang lái vào không quen, chú cún ở nhà Tá Đằng sủa lên vài tiếng, ước chừng là ngửi được mùi của tiểu chủ nhân, tiếng sủa liền êm dịu lại.
"Sữa!" Mở cửa xe, Hồng Diệp rất vui vẻ chạy đến bên chú chó Husky đang sủa vang.
Husky đã nhàm chán một ngày cũng hào hứng mà bổ nhào vào người cô chủ nhỏ.
"Chớ có sờ nó, không thì một chút nữa lại dính lông của nó." Tư Đồ Tĩnh đi đến bên cạnh Hồng Diệp, ôm eo thon của cô, mạnh mẽ đem cô lôi vào nhà.
"Gâu gâu gâu....." Husky chạy theo phía sau hai người, liều mạng sủa to.
"A Tĩnh, Sữa nhớ em......" Hồng Diệp đáng thương lay lay cánh tay bạn trai, muốn anh để mình cùng chú cún yêu chơi đùa một chút.
"Đã mệt mỏi một ngày, mai rồi tính." Tư Đồ Tĩnh liếc mắt nhìn Hồng Diệp một cái, trên mặt không dấu được vẻ mệt mỏi.
"Được rồi." Hồng Diệp chỉ có thể quay đầu, cùng Husky vẫy vẫy tay, "Sáng sớm mai ngủ dậy chị lại chơi với cưng nha!"
"Gâu Gâu Gâu......" Dường như hiểu được Hồng Diệp vẫy tay là có ý tứ gì, Husky sủa lên có chút ai oán.
Không nghĩ tới tiểu chủ nhân lại trọng sắc khinh cẩu nặng như vậy, nó mới là người bạn trung thành nhất của cô mà!
Bạn trai có thể vứt bỏ cô, khi dễ cô, làm cô đau khổ...... Chỉ có nó mới có thể vĩnh viễn ở bên cạnh cô, sẽ không làm chuyện có lỗi đối với cô.
Vì sao tiểu chủ nhân lại vì thằng cha ác bá này mà vứt bỏ nó? Husky tức giận ngồi tại chỗ sủa lên.
"A Tĩnh, Sữa dường như bị ăn dấm chua của anh đó nha." Hồng Diệp dường như có phát hiện mới, dắt tay bạn trai, không ngừng liến thoắng.
"Đừng để ý tới nó." Tư Đồ Tĩnh cười nhẹ. Hôm nay anh không còn sức lực để cùng Hồng Diệp bàn về chuyện yêu chó, lần khác lại bàn đến nó vậy.
"Nó rất khổ sở......" Hồng Diệp không ngừng quay đầu trở lại nhìn con cún đang ngồi tại chỗ kêu la, nhưng cuối cùng vẫn là để cho người yêu kéo vào phòng trong.
Vừa đóng cửa lại, Tư Đồ Tĩnh đã đem Hồng Diệp áp chế trên cánh cửa, vấn tội." Em nói xem! Em yêu anh hay là để ý tới con chó kia nhiều hơn?"
"Cái gì? Người...... và chó sao mà so sánh được?" Nhìn chàng trai vô lý trước mắt, Hồng Diệp trợn tròn mắt.
"Vì sao không thể?" Hôn nhẹ lên chóp mũi của Hồng Diệp, anh khẽ hỏi.
"Ai da! Anh đúng là không nói lý gì hết." Cô gái nhỏ chu miệng lên, ảo não oán giận, giọng nhỏ nhẹ, đáng yêu đến mức làm cho người khác muốn một ngụm đem cô nuốt vào.
"Không có lý chỗ nào chứ?" Nụ hôn nhẹ nhàng dần dần được thay thế bằng nụ hôn lưỡi ướt át, khu vực tiến công cũng đổi thành cái miệng anh đào nhỏ nhắn.
“A......" Cô mới vừa mở miệng, hơi thở thoảng mùi đàn hương từ trong miệng lập tức bị xâm nhập.
Lời muốn nói tức khắc bị nuốt vào bụng, ngôn từ rời rạc, làm cho cô gái nhỏ đang ngọ nguậy dựa sát vào tường ảo não, đã bị Tư Đồ Tĩnh cẩn thận hôn lấy, vừa sâu vừa ngọt ngào......
Cô hết cách oán thán!
Muốn phản kháng bằng cách vung tay, không bao lâu lại thành đưa lên cổ người yêu, ôm thật chặt, bắt đầu hưởng ứng chiếc lưỡi thân mật của anh.
Tư Đồ Tĩnh thích nhìn cô có phản ứng như thế, làm sâu sắc thêm cho nụ hôn này, bàn tay to thuận đường xốc lên chiếc váy của cô, thừa cơ hội vuốt ve cặp mông đẹp của cô.
Hôn một hồi lâu mới buông ra, Hồng Diệp thiếu chút nữa thở không nổi.
Nằm ở trên người của anh, cô thấp giọng ghé vào tai anh trách móc, "A Tĩnh...... Anh thật háo sắc!"
"Háo sắc với người yêu mình cũng bình thường thôi!" Tư Đồ Tĩnh cảm giác mình thực vô tội, rõ ràng cô cũng ôm lấy cổ của anh, làm sao nói được chỉ có mình anh háo sắc được chứ?
“Anh hư quá à!" Hồng Diệp mở lớn đôi mắt tròn xoe, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn anh, trong lòng tràn đầy yêu thương, ngọt ngào.
"Đàn ông không xấu, đàn bà không yêu!" Khóe miệng tự nhiên cong lên nụ cười, trả lời lưu loát. Từ trước đến nay anh vẫn luôn là một người bạn trai tâm lý, tri kỷ, khá hiểu rõ tâm lý con gái.
Cô hiện tại toàn bộ đều hướng về anh, bất kể là chỗ nào yếu đuối, hay là chỗ nào mềm mại, đều thuộc quyền sở hữu của anh, nếu anh không chiếm lĩnh, mới thật có lỗi với cô.
Anh quay lại đôi môi của cô, càn quấy xâm chiếm chiếc lưỡi cô, mút nước miếng trong miệng cô.
Anh biết cô thực sự yêu mình...... Cô yêu mình sâu sắc, ngọt ngào...... Hận không thể trao hết cho nhau, hòa tan tâm linh lẫn nhau......
Hồng Diệp không hưởng ứng với cái liếc mắt đưa tình của anh, thần trí hoàn toàn đắm chìm trong tình cảm mãnh liệt của hành động anh khiêu khích.
"Tiểu Diệp Tử, em thật sự rất đẹp." Tư Đồ Tĩnh vừa ca ngợi cô người yêu, vừa thăm dò sự ướt át của hoa huyệt, phát giác nơi đó lại ướt đẫm rồi.
Anh vội nhanh chóng cởi quần, nhân lúc thần trí cô gái nhỏ còn chưa khôi phục, đã tiến vào nơi ấm áp trong thân thể của cô. Anh đem cô áp chế trên cánh cửa, để anh không phải tốn quá nhiều sức khi chạy nước rút.
“Chỗ đó...." Cô không ngừng nghe thấy từ trong miệng của mình phát ra tiếng rên rỉ.
Xấu hổ quá đi!
Nhưng cô lại không có biện pháp khống chế, chỉ có thể theo cử động của người yêu, làm cho hai người thoải mái.
Hôm nay không cách nào có thể đoán trước tình cảm mãnh liệt ra sao, lúc cô còn chưa rõ ràng đã dây dưa một chỗ, cũng không thể chống đỡ.