Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-281
Chương 281: Cô dám bắt nạt Đường Đường, chỉ tát một cái còn chưa đủ đâu!
Editor: Wave Literature
Đàm Nguyệt Như tàn nhẫn mà trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi.
Trong lòng vô cùng hối hận.
Làm sao bà lại bị người phụ nữ này lừa gạt như vậy cơ chứ? Nhìn cô ta cho Đường Đường ăn cơm, thì đã nghĩ cô ta không làm chuyện ác nữa rồi.
Trên thực tế, cô vẫn giống hệt như ba năm trước mà thôi.
Vì bản thân, vẫn luôn đang lợi dụng Đường Đường, đơn giản chỉ muốn gả vào nhà giàu mà thôi!
Thật sự không nên để cho cô ta tiếp cận Đường Đường!
"Sau này, không cho phép cô đến gần Đường Đường nữa! Cô không xứng làm mẹ của Đường Đường, càng không xứng làm thiếu phụ nhân của Mục gia!"
"Để tôi gọi ngay cho Diệc Thần trở về, để cho nó nhìn xem, cô đã hại Đường Đường thành cái dạng gì! Cho dù bà nó có phản đối, thì hai người cũng phải ly hôn.
Đàm Nguyệt Như tức giận đến run cả người, mắng Lạc Thần Hi, rồi xoay người rời đi.
Mục Vân Phong cau mày, "Nguyệt Như, bà muốn đi đâu hả?"
"Nhanh gọi điện thoại mời bác sĩ tâm lý đến đây đi."
Hai người ôm lấy bánh bao nhỏ rời đi.
Lạc Thần Hi theo bản năng mà đi theo, "Chờ một chút, để tôi nhìn Đường Đường một chút với..."
"Cô tỉnh lại đi, dì Mục và chú Mục sẽ không để người ngược đãi Đường Đường như cô đến gần đâu."
Bạch Tâm Hinh đến gần một bước, hất cằm lên.
Lạc Thần Hi cắn răng nhìn cô ta, "Bạch Tâm Hinh! Cô thực sự vô liêm sỹ không ai bằng luôn!"
"Vô liêm sỉ rõ như thế thì sao hả? Ngược đãi Đường Đường là cô mà, dọa khóc nó cũng là cô làm. Tôi với Đường Đường nói, đều là sự thật thôi, lời nói thật sao không được nói cơ chứ?"
Vẻ mặt của Bạch Tâm Hinh đắc ý, "Làm sao vậy? Không cam lòng sao? Có bản lĩnh thì cô đánh tôi đi…"
"Bốp!"
Lời còn chưa dứt, thì một cú tát vang lên.
Lạc Thần Hi đã tát một cú trên mặt của cô ta.
Bạch Tâm Hinh ôm mặt, không dám tin mà trợn to hai mắt, "Cô…cô thật sự dám đánh tôi sao…"
"Không phải cô bảo tôi đánh cô hay sao hả?" Lạc Thần Hi cười lạnh một tiếng, "Cô dám bắt nạt Đường Đường, một cái tát còn chưa đủ đâu!"
Cô giơ tay muốn tát cô ta
Bạch Tâm Hinh lúc này mới phản ứng kịp, muốn đánh lại.
Nhưng mà, thân thủ của Lạc Thần Hi lại tốt đến mức nằm ngoài dự đoán của mọi người, mấy lần đều khiến cô ta ngã xuống đấy.
Bạch Tâm Hinh nhìn thấy trốn không xong, bắt đầu la to.
Nhưng mà, bây giờ tất cả mọi người trong mục gia đều vây xung quanh công chúa nhỏ rồi, không ai chú ý đến tiếng kêu cứu của cô ta cả.
Lạc Thần Hi không chút lưu tình, mạnh mẽ đạp cô ta vài lần.
Bạch Tâm Hinh vừa tức vừa đau, hai mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi.
Lạc Thần Hi nhớ bánh bao nhỏ, vì thế, sau khi thở lấy hơi, thì nhanh chóng chạy đến lầu hai, đến phòng dành cho trẻ em tìm bé.
Nhưng đi tới cửa, thì đã bị bảo vệ chặn ở ngoài.
"Thật xin lỗi, thiếu phu nhân. Phu nhân nói rồi, cô không thể vào trong được."
Lạc Thần Hi nhíu mày.
Đứng ở ngoài cửa, cũng có thể nghe được tiếng khóc thút thít của bánh bao nhỏ, đến bây giờ vẫn cứ vang to như vậy.
Cô lo lắng mình đi vào, sẽ kích thích bánh bao nhỏ, nên chỉ có thể đứng mãi ở cửa.
Mãi đến khi Đàm Nguyệt Như tự mình ra ngoài ngăn cản, thì cô mới chầm chậm cẩn thận rời đi.
…
Một tiếng sau, Mục Diệc Thần phong trần mệt mỏi, trở lại.
Bạch Tâm Hinh đi ra ngoài đón.
"Anh Mục, cuối cùng anh cũng trở về nhà rồi! Em nói cho anh biết, con ả đê tiện Lạc Thần Tâm kia thật sự rất buồn nôn…"
Trong mắt của cô ta loé lên sự oán độc.
Cô ta bị đánh một trận, mãi đến tận bây giờ, còn cảm thấy cả người đau đớn.
Nhưng mà Lạc Thần Hi rất có kỹ thuật, chỉ toàn chọn chỗ không ai nhìn thấy mà đánh, khiến cho cô ta có nỗi khổ mà không nói nên lời được.
Bây giờ, cô ta chỉ có thể tìm cơ hội mà cáo trạng thôi!
Ai ngờ, Mục Diệc Thần hoàn toàn không phản ứng cô ta, vươn tay đẩy cô ta sang một bên, trực tiếp đi lên lầu, lao vào trong phòng dành cho trẻ con.
"Xảy ra chuyện gì? Đường Đường rốt cuộc như thế nào rồi?"
Bánh bao nhỏ nghe được âm thanh đó, lập thì tức nhào vào trong ngực của hắn, "Ba ba! Ô ô ô, Đường Đường rất sợ!"
Editor: Wave Literature
Đàm Nguyệt Như tàn nhẫn mà trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi.
Trong lòng vô cùng hối hận.
Làm sao bà lại bị người phụ nữ này lừa gạt như vậy cơ chứ? Nhìn cô ta cho Đường Đường ăn cơm, thì đã nghĩ cô ta không làm chuyện ác nữa rồi.
Trên thực tế, cô vẫn giống hệt như ba năm trước mà thôi.
Vì bản thân, vẫn luôn đang lợi dụng Đường Đường, đơn giản chỉ muốn gả vào nhà giàu mà thôi!
Thật sự không nên để cho cô ta tiếp cận Đường Đường!
"Sau này, không cho phép cô đến gần Đường Đường nữa! Cô không xứng làm mẹ của Đường Đường, càng không xứng làm thiếu phụ nhân của Mục gia!"
"Để tôi gọi ngay cho Diệc Thần trở về, để cho nó nhìn xem, cô đã hại Đường Đường thành cái dạng gì! Cho dù bà nó có phản đối, thì hai người cũng phải ly hôn.
Đàm Nguyệt Như tức giận đến run cả người, mắng Lạc Thần Hi, rồi xoay người rời đi.
Mục Vân Phong cau mày, "Nguyệt Như, bà muốn đi đâu hả?"
"Nhanh gọi điện thoại mời bác sĩ tâm lý đến đây đi."
Hai người ôm lấy bánh bao nhỏ rời đi.
Lạc Thần Hi theo bản năng mà đi theo, "Chờ một chút, để tôi nhìn Đường Đường một chút với..."
"Cô tỉnh lại đi, dì Mục và chú Mục sẽ không để người ngược đãi Đường Đường như cô đến gần đâu."
Bạch Tâm Hinh đến gần một bước, hất cằm lên.
Lạc Thần Hi cắn răng nhìn cô ta, "Bạch Tâm Hinh! Cô thực sự vô liêm sỹ không ai bằng luôn!"
"Vô liêm sỉ rõ như thế thì sao hả? Ngược đãi Đường Đường là cô mà, dọa khóc nó cũng là cô làm. Tôi với Đường Đường nói, đều là sự thật thôi, lời nói thật sao không được nói cơ chứ?"
Vẻ mặt của Bạch Tâm Hinh đắc ý, "Làm sao vậy? Không cam lòng sao? Có bản lĩnh thì cô đánh tôi đi…"
"Bốp!"
Lời còn chưa dứt, thì một cú tát vang lên.
Lạc Thần Hi đã tát một cú trên mặt của cô ta.
Bạch Tâm Hinh ôm mặt, không dám tin mà trợn to hai mắt, "Cô…cô thật sự dám đánh tôi sao…"
"Không phải cô bảo tôi đánh cô hay sao hả?" Lạc Thần Hi cười lạnh một tiếng, "Cô dám bắt nạt Đường Đường, một cái tát còn chưa đủ đâu!"
Cô giơ tay muốn tát cô ta
Bạch Tâm Hinh lúc này mới phản ứng kịp, muốn đánh lại.
Nhưng mà, thân thủ của Lạc Thần Hi lại tốt đến mức nằm ngoài dự đoán của mọi người, mấy lần đều khiến cô ta ngã xuống đấy.
Bạch Tâm Hinh nhìn thấy trốn không xong, bắt đầu la to.
Nhưng mà, bây giờ tất cả mọi người trong mục gia đều vây xung quanh công chúa nhỏ rồi, không ai chú ý đến tiếng kêu cứu của cô ta cả.
Lạc Thần Hi không chút lưu tình, mạnh mẽ đạp cô ta vài lần.
Bạch Tâm Hinh vừa tức vừa đau, hai mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi.
Lạc Thần Hi nhớ bánh bao nhỏ, vì thế, sau khi thở lấy hơi, thì nhanh chóng chạy đến lầu hai, đến phòng dành cho trẻ em tìm bé.
Nhưng đi tới cửa, thì đã bị bảo vệ chặn ở ngoài.
"Thật xin lỗi, thiếu phu nhân. Phu nhân nói rồi, cô không thể vào trong được."
Lạc Thần Hi nhíu mày.
Đứng ở ngoài cửa, cũng có thể nghe được tiếng khóc thút thít của bánh bao nhỏ, đến bây giờ vẫn cứ vang to như vậy.
Cô lo lắng mình đi vào, sẽ kích thích bánh bao nhỏ, nên chỉ có thể đứng mãi ở cửa.
Mãi đến khi Đàm Nguyệt Như tự mình ra ngoài ngăn cản, thì cô mới chầm chậm cẩn thận rời đi.
…
Một tiếng sau, Mục Diệc Thần phong trần mệt mỏi, trở lại.
Bạch Tâm Hinh đi ra ngoài đón.
"Anh Mục, cuối cùng anh cũng trở về nhà rồi! Em nói cho anh biết, con ả đê tiện Lạc Thần Tâm kia thật sự rất buồn nôn…"
Trong mắt của cô ta loé lên sự oán độc.
Cô ta bị đánh một trận, mãi đến tận bây giờ, còn cảm thấy cả người đau đớn.
Nhưng mà Lạc Thần Hi rất có kỹ thuật, chỉ toàn chọn chỗ không ai nhìn thấy mà đánh, khiến cho cô ta có nỗi khổ mà không nói nên lời được.
Bây giờ, cô ta chỉ có thể tìm cơ hội mà cáo trạng thôi!
Ai ngờ, Mục Diệc Thần hoàn toàn không phản ứng cô ta, vươn tay đẩy cô ta sang một bên, trực tiếp đi lên lầu, lao vào trong phòng dành cho trẻ con.
"Xảy ra chuyện gì? Đường Đường rốt cuộc như thế nào rồi?"
Bánh bao nhỏ nghe được âm thanh đó, lập thì tức nhào vào trong ngực của hắn, "Ba ba! Ô ô ô, Đường Đường rất sợ!"