Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Edit: Zamin
- ----
Đường Duệ nghe vậy, ánh mắt do dự nhìn Phong Triển Niên.
Phong Triển Niên lập tức nói "Cho anh chút thời gian, anh nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em."
Phòng tuyến tâm lý của Đường Duệ bị đánh rơi một chút, hốc mắt cô đỏ lên "Lúc em gọi cho anh, sao anh không nói lời này, Phong Sính là con trai của anh, anh nói chuyện với cậu ta có tác dụng hơn".
Phong Triển Niên kéo cô vào lòng "Dự án hợp tác lần này chuẩn bị hơn nửa năm, lúc ấy đang đàm phán, anh nghĩ Phong Sính sẽ không làm ra chuyện gì,nhiều lắm cũng chỉ hù dọa Đường Ý một chút".
"Triển Niên, bán đi vòng cổ là em không đúng, nhưng khoảng cách của chúng ta lớn như vậy, em gái gặp chuyện, em chỉ có thể dựa vào chính mình".
Phong Triển Niên ôm chặt cô, Đường Duệ đau lòng không dứt, bình tâm lại, Phong Triển Niên lấy di động trong túi ra "Để anh gọi Phong Sính đến đây."
Thấy thái độ của ông như vậy, trái tim Đường Duệ bất chợt êm ái, Đường Ý nghe được, lập tức đẩy cửa ra "Không được!".
Phong Triển Niên xoay người "Đường Ý".
"Đừng gọi anh ta tới đây, em không muốn nhìn thấy anh ta". Thái độ Đường Ý kiên quyết.
Phong Triển Niên thấy sắc mặt cô tiều tụy, tinh thần cũng không tốt "Nếu thật sự tiểu tử kia làm chuyện này, anh nhất định bắt hắn chịu trách nhiệm".
"Chịu trách nhiệm?" Đường Duệ xem thường "Triển Niên, ý của anh là sao?"
"Anh sẽ tìm cách thức ổn thỏa nhất bồi thường cho Đường Ý".
"Cách thức của người có tiền, không phải là tiền sao?"
Đường Ý không chút suy nghĩ lắc đầu "Em chỉ hy vọng sau này không bao giờ gặp lại anh ta, cũng hy vọng anh ta không làm phiền tới em, chỉ cần như vậy thôi".
Phong Triển Niên nhìn gương mặt tái nhợt của cô, đáp ứng "Em yên tâm, anh khẳng định sẽ không cho Phong Sính tìm tới em".
Nhưng mà, chỉ cần như vậy sao?
Đường Duệ không cam lòng.
Cô thương yêu Đường Ý như vậy, em gái duy nhất lại vì cô gặp phải chuyện này "Triển Niên, hay là anh về nhà trước đi, em muốn ở đây chăm sóc Đường Ý, chuyện hai chúng ta, hôm khác nói sau".
"Em còn tức giận sao? Theo anh về nhà trước..."
"Sao em không tức giận, em gái thuần khiết như vậy có đánh mất cũng không quan trọng phải không?" Đường Duệ càng nói càng kích động, Đường Ý không có tâm trạng xen vào, tỏ thái độ của mình, quay người vào trong.
Cuối cùng Đường Duệ vẫn không trở về cùng Phong Triển Niên, cô quay về phòng, kéo rèm cửa sổ lại.
"Chị, em ở đây được rồi, chị cùng anh rể..."
"Anh ấy quá thiên vị Phong Sính, xảy ra chuyện như vậy, chị thấy anh ấy không có bất kỳ hành động rõ ràng nào".
Đường Ý cuộn hai chân lên "Nhưng mà..."
"Đường Đường, mỗi ngày trôi qua đều phải cẩn thận như vậy, thực ra chị cũng cảm thấy mệt mỏi, nếu đã không xứng vậy cứ không xứng là được rồi", Đường Duệ ngồi xuống mép giường "Nói sau đi, chị và Phong Triển Niên vốn không được nhiều người chấp thuận..."
Đường Ý không nói gì nữa, Đường Duệ đã trưởng thành, chuyện của bản thân sẽ biết chừng mực.
Viên Viện ít nhiều cũng đoán được Đường Ý xảy ra chuyện, mấy ngày nay, Tiêu Đằng không yên lòng, chuyện của công ty cũng không quan tâm, cả ngày không thấy bóng dáng, nói muốn chăm sóc Đường Ý.
Hôm nay, Tiêu Đằng đến công ty, cầm một tập tài liệu liền lập tức muốn đi.
Viên Viện kêu anh lại trước mặt "Tiêu Đừng, anh định bỏ mặc công ty này phải không?"
"Anh không buông tay, công việc anh sẽ giải quyết ở chỗ Đường Ý, anh đi đây, còn chuẩn bị cơm trưa cho cô ấy".
"Cậu ấy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Khiến cho anh như người mất hồn?" Viên Viện trở lại bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra hai tấm vé "Đường Đường ở nhà buồn bực như vậy cũng không tốt, này, đưa cậu ấy ra ngoài giải sầu, vé Hán Đình này khó khăn lắm mới có được. Buổi trưa đưa cậu ấy đi ăn cơm, xế chiều đến phòng hải dương, có thể xem phim dưới biển, cậu ấy cần ra ngoài hít thở không khí".
Tiêu Đằng liếc nhìn, Viên Viện nhét vé vào tay anh "Cậu ấy trở về mấy ngày rồi? Tình trạng có chuyển biến tốt hơn không?"
Anh không nói gì.
Viên Viện vỗ nhẹ vai Tiêu Đằng "Nghe em đi, không sai đâu".
"Cảm ơn em".
"Với em mà còn khách sáo sao".
Tiêu Đằng đi rồi, Viên Viện đóng kín cửa phòng làm việc, lấy di động ra gọi "Alo, Du Ninh, trưa nay cậu gặp Phong Sính phải không?"
Bên đối diện vang lên giọng nói nhu mì của phụ nữ "Ừ, buổi trưa, ở Hán Đình".
"Chúc cậu thành công nha".
Bên kia không nói gì nữa, liền cúp máy.
Tiêu Đằng thật vất vả mới thuyết phục được Đường Ý, hai người đến Hán Đình, tiến vào đại sảnh, Tiêu Đằng lấy vé của Viên Viện đưa cho người phục vụ.
Bọn họ được đẫn đến phòng khách, Đường Ý không khỏi ngẩng đầu, trần nàh hình mái vòm phủ đầy nước biển, các sinh vật biển khác nhau thỏa thích rong chơi bên trong, Đường Ý cảm thấy thật mới lạ, Tiêu Đằng kéo tay cô ngồi xuống, thấy cô vẫn ngửa đầu nhìn lên trên.
Tiêu Đằng cuối cùng cũng có thể mỉm cười, xem ra, đưa cô ra ngoài là đúng đắn.
Người phục vụ đưa menu, là tiệc buffet cao cấp nhất, toàn bộ chi phí đều được tính trong vé khuyến mãi.
Tiêu Đằng xem sau, mắt nhìn Đường Ý "Sao em không xem?"
"Anh ăn gì, em ăn cái đó."
"Có thích nơi này không?"
"Thích."
"Dùng cơm xong, anh dẫn em đi xem phim".
Đường Ý gật gật đầu, lúc sau phục vụ mang đủ thức ăn lên, Tiêu Đằng thay cô bỏ thức ăn vào chén, Đường Ý giữ chặt tay anh "Tiêu Đằng, anh ăn đi, em tự mình làm được".
Cách đó không xa, phục vụ dẫn một người khác đến.
Tần Du Ninh ngẩng đầu, sắc mặt che giấu vẻ u ám, Phong Sính tháo kính râm xuống, nhìn cô "Tới sớm vậy?"
"Vừa đúng giờ".
Phong Sính ngồi xuống đối diện cô, nhìn chằm chằm vào cô, Tần Du Ninh bị nhìn cảm thấy khó chịu, Phong Sính cầm lấy menu "Muốn ăn gì?"
"Gì cũng được".
Phong Sính câu dẫn môi mỏng, cả thành phố Lận An này, có thể cùng xứng đôi với Phong gia, e rằng chỉ có Tần gia thôi.
Hai nhà Phong Tần cố ý tác hợp bọn họ ở chung một chỗ, Tần Du Ninh lớn lên khá xinh đẹp, hai nhà lại thường xuyên lui tới, nhưng Phong Sính vẫn không thích cô.
Anh vẫn luôn cho rằng, người phụ nữ hợp với anh vẫn chưa xuất hiện, đợi đến khi chơi chán rồi, không muốn chơi nữa, anh sẽ tìm một cô gái dịu dàng để kết hôn.
Tần Du Ninh ngồi đối diện không hề biết, trong lòng anh lại có suy nghĩ xấu xa như vậy.
Cô ngồi ở đó, dáng vẻ tiểu thư khuê các, Phong Sính gọi vài món ăn rồi đưa menu cho phục vụ "Có biết tại sao ba tôi kêu tôi đến đây không?"
"Biết".
"Vậy cô nói thử xem, là ý gì?"
Loại chuyện này, con gái như cô sao lại mở miệng được.
Tần Du Ninh đỏ mặt không nói lời nào.
Phong Sính khẽ gảy chìa khóa xe trên bàn, nếu không phải anh làm bậy, chiếm đoạt Đường Ý, ép Đường Duệ bỏ đi, Phong Triển Niên cũng sẽ không tức đến mức hận không thể dùng súng bắn anh, buộc anh đến đây gặp mặt.
"Du Ninh, tôi không có hứng thú với cô, càng không nghĩ đến chuyện kết hôn".
Tần Du Ninh ngẩn ra, lung túng ngồi đó không biết làm gì.
Phong Sính gác chân lên, ánh mắt nhìn về phía trước, bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng lại nghĩ Đường Ý sao có thể đến chỗ này?
Đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, vừa thấy Đường Ý ngồi đối diện Tiêu Đằng.
Thật đúng là bọn họ.
Không đúng, Đường Ý lúc này không phải nên ở nhà muốn sống muốn chết sao? Sao lại có tâm trạng tới đây ăn cơm?
Tiêu Đằng không gắp được thắc ăn cho cô, lại rót rượu vang, Phong Sính càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt muốn chết.
Tần Du Ninh đỏ mặt, thật ra cô cũng là nghe theo ý người nhà, tình cảm của cô đối với Phong Sính không phải không rõ ràng, nếu Phong Sính đã nói như vậy, cô bình thản tiếp nhận là được rồi.
Ngón tay Phong Sính gõ nhẹ trên mặt bàn, đột nhiên đứng dậy.
Tần Du Ninh ngẩng đầu "Anh muốn đi sao?"
"Không đi, tôi thấy một người bạn, đi với tôi đến đó chào hỏi".
Tần Du Ninh bị anh kéo đi, cô tất nhiên muốn bước đi tao nhã, nhưng Phong Sính bước chân gấp gáp, như muốn đi đầu thai, cô giẫm phải giày cao gót, tiếng động rất lớn. Đi tới trước bàn bọn họ, Tiêu Đằng giương mắt nhìn, thấy người vừa bước đến, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Đường Ý vừa muốn mở miệng, nhìn thấy sắc mặt Tiêu Đằng, cô nắm chặt đôi đũa "Làm sao vậy?"
Tiêu Đằng phủi khăn đứng dậy "Anh đến đây làm gì?"
Phong Sính cười lạnh "Thế nào, anh còn có bản lĩnh đến Hán Đình gia này sao? Nếu như đây là địa bàn của anh, tôi sẽ rời đi".
"Chúng tôi hôm nay là khách của Hán Đình, không muốn nhìn thấy anh".
Tần Du Ninh đứng bên cạnh, Đường Ý mặt tái nhợt, Phong Sính đưa tay ngăn cản cô gái bên cạnh "Dì nhỏ, tôi cho em tiền em lại không cần, em lấy đâu ra tiền đến được nơi này vậy?"
"Anh quản được sao?" Thái độ cô nguội lạnh, giọng điệu rõ ràng mang theo hận ý.
"Tôi không xen vào, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng ở cùng nhau sáu đêm, cái gọi là một đêm vợ chồng trăm ngày ân tình, ừm, lúc này mới có mấy ngày, em lại cùng anh ta vui vẻ dùng cơm rồi à?"
Tay Đường Ý rơi xuống bên người, cầm túi chuẩn bị đi.
Thân hình Phong Sính cao lớn chặn trước mặt cô, Tiêu Đằng thấy thế liền tới trước bảo vệ Đường Ý "Anh hại cô ấy thành ra như vậy còn chưa hài lòng sao?"
"Tôi hại cô ấy cái gì?", Gương mặt Phong Sính vô hại "Tôi đem cô ấy khai phá tốt như vậy, các người sao lại không hiểu mà cảm ơn tôi vậy?"
"Khốn khiếp!" Tiêu Đằng vung một quyền vào người anh.
Phong Sính kịp thời tránh đi, một quyền này vốn cũng không đánh tới cô, chẳng qua Tần Du Ninh chưa từng gặp chuyện như vậy, cô sợ đến mức che mặt, cả người bước lùi, không may gót giày lại gãy, không kịp chuẩn bị liền ngã xuống đất.
Sắc mặt Phong Sính lạnh băng "Anh dám ra tay với tôi?"
Bên trong phòng ăn, quản lý thấy có chuyện liền đi đến, Đường Ý đối mặt Phong Sính "Chị của tôi đã rời khỏi Phong gia rồi, anh còn muốn gì nữa?"
Đúng vậy a, Đường Duệ cũng đã bị anh đuổi đi, anh ở đây còn muốn quậy gì nữa?
Tần Du Ninh cố gượng dậy nhưng cản bản không đứng lên được, mặt cô đỏ hồng. Tiêu Đằng thấy vậy, dù còn tức giận nhưng vẫn đi tới kéo tay cô lên.
Sau khi đứng vững, cô liếc nhìn anh "Cảm ơn".
"Thật xin lỗi". Tiêu Đằng nói, cũng không nhìn đến Tần Du Ninh, xoay người đến bên Đường Ý.
Đường Ý kéo tay Tiêu Đằng, ánh mắt cô lần nữa đối diện Phong Sính "Trước kia là bởi vì quan hệ của chị gái, sau này, chị tôi với Phong gia các người đã đoạn tuyệt, anh đừng quấy rầy tôi nữa!"
"
Nói xong, trực tiếp rời đi.
Sắp đặt tốt như vậy, lại bị Phong Sính phá hủy.
Chút tâm tình của Đường Ý và Tiêu Đằng cũng mất đi.
Hai người ra khỏi Hán Đình, Tiêu Đằng ôm vai cô "Chúng ta đi xem phim nhé?"
"Em muốn về nhà". Đường Ý cúi đầu, đúng lúc điện thoại trong túi reo vang, cô lấy ra xem "Alô, chị à".
"Đường Đường..."
"Chị sao vậy?" Đường Ý nghe được giọng nói của chị không được bình thường.
"Chị, chị có thai rồi".
- ----
- ----
Đường Duệ nghe vậy, ánh mắt do dự nhìn Phong Triển Niên.
Phong Triển Niên lập tức nói "Cho anh chút thời gian, anh nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em."
Phòng tuyến tâm lý của Đường Duệ bị đánh rơi một chút, hốc mắt cô đỏ lên "Lúc em gọi cho anh, sao anh không nói lời này, Phong Sính là con trai của anh, anh nói chuyện với cậu ta có tác dụng hơn".
Phong Triển Niên kéo cô vào lòng "Dự án hợp tác lần này chuẩn bị hơn nửa năm, lúc ấy đang đàm phán, anh nghĩ Phong Sính sẽ không làm ra chuyện gì,nhiều lắm cũng chỉ hù dọa Đường Ý một chút".
"Triển Niên, bán đi vòng cổ là em không đúng, nhưng khoảng cách của chúng ta lớn như vậy, em gái gặp chuyện, em chỉ có thể dựa vào chính mình".
Phong Triển Niên ôm chặt cô, Đường Duệ đau lòng không dứt, bình tâm lại, Phong Triển Niên lấy di động trong túi ra "Để anh gọi Phong Sính đến đây."
Thấy thái độ của ông như vậy, trái tim Đường Duệ bất chợt êm ái, Đường Ý nghe được, lập tức đẩy cửa ra "Không được!".
Phong Triển Niên xoay người "Đường Ý".
"Đừng gọi anh ta tới đây, em không muốn nhìn thấy anh ta". Thái độ Đường Ý kiên quyết.
Phong Triển Niên thấy sắc mặt cô tiều tụy, tinh thần cũng không tốt "Nếu thật sự tiểu tử kia làm chuyện này, anh nhất định bắt hắn chịu trách nhiệm".
"Chịu trách nhiệm?" Đường Duệ xem thường "Triển Niên, ý của anh là sao?"
"Anh sẽ tìm cách thức ổn thỏa nhất bồi thường cho Đường Ý".
"Cách thức của người có tiền, không phải là tiền sao?"
Đường Ý không chút suy nghĩ lắc đầu "Em chỉ hy vọng sau này không bao giờ gặp lại anh ta, cũng hy vọng anh ta không làm phiền tới em, chỉ cần như vậy thôi".
Phong Triển Niên nhìn gương mặt tái nhợt của cô, đáp ứng "Em yên tâm, anh khẳng định sẽ không cho Phong Sính tìm tới em".
Nhưng mà, chỉ cần như vậy sao?
Đường Duệ không cam lòng.
Cô thương yêu Đường Ý như vậy, em gái duy nhất lại vì cô gặp phải chuyện này "Triển Niên, hay là anh về nhà trước đi, em muốn ở đây chăm sóc Đường Ý, chuyện hai chúng ta, hôm khác nói sau".
"Em còn tức giận sao? Theo anh về nhà trước..."
"Sao em không tức giận, em gái thuần khiết như vậy có đánh mất cũng không quan trọng phải không?" Đường Duệ càng nói càng kích động, Đường Ý không có tâm trạng xen vào, tỏ thái độ của mình, quay người vào trong.
Cuối cùng Đường Duệ vẫn không trở về cùng Phong Triển Niên, cô quay về phòng, kéo rèm cửa sổ lại.
"Chị, em ở đây được rồi, chị cùng anh rể..."
"Anh ấy quá thiên vị Phong Sính, xảy ra chuyện như vậy, chị thấy anh ấy không có bất kỳ hành động rõ ràng nào".
Đường Ý cuộn hai chân lên "Nhưng mà..."
"Đường Đường, mỗi ngày trôi qua đều phải cẩn thận như vậy, thực ra chị cũng cảm thấy mệt mỏi, nếu đã không xứng vậy cứ không xứng là được rồi", Đường Duệ ngồi xuống mép giường "Nói sau đi, chị và Phong Triển Niên vốn không được nhiều người chấp thuận..."
Đường Ý không nói gì nữa, Đường Duệ đã trưởng thành, chuyện của bản thân sẽ biết chừng mực.
Viên Viện ít nhiều cũng đoán được Đường Ý xảy ra chuyện, mấy ngày nay, Tiêu Đằng không yên lòng, chuyện của công ty cũng không quan tâm, cả ngày không thấy bóng dáng, nói muốn chăm sóc Đường Ý.
Hôm nay, Tiêu Đằng đến công ty, cầm một tập tài liệu liền lập tức muốn đi.
Viên Viện kêu anh lại trước mặt "Tiêu Đừng, anh định bỏ mặc công ty này phải không?"
"Anh không buông tay, công việc anh sẽ giải quyết ở chỗ Đường Ý, anh đi đây, còn chuẩn bị cơm trưa cho cô ấy".
"Cậu ấy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Khiến cho anh như người mất hồn?" Viên Viện trở lại bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra hai tấm vé "Đường Đường ở nhà buồn bực như vậy cũng không tốt, này, đưa cậu ấy ra ngoài giải sầu, vé Hán Đình này khó khăn lắm mới có được. Buổi trưa đưa cậu ấy đi ăn cơm, xế chiều đến phòng hải dương, có thể xem phim dưới biển, cậu ấy cần ra ngoài hít thở không khí".
Tiêu Đằng liếc nhìn, Viên Viện nhét vé vào tay anh "Cậu ấy trở về mấy ngày rồi? Tình trạng có chuyển biến tốt hơn không?"
Anh không nói gì.
Viên Viện vỗ nhẹ vai Tiêu Đằng "Nghe em đi, không sai đâu".
"Cảm ơn em".
"Với em mà còn khách sáo sao".
Tiêu Đằng đi rồi, Viên Viện đóng kín cửa phòng làm việc, lấy di động ra gọi "Alo, Du Ninh, trưa nay cậu gặp Phong Sính phải không?"
Bên đối diện vang lên giọng nói nhu mì của phụ nữ "Ừ, buổi trưa, ở Hán Đình".
"Chúc cậu thành công nha".
Bên kia không nói gì nữa, liền cúp máy.
Tiêu Đằng thật vất vả mới thuyết phục được Đường Ý, hai người đến Hán Đình, tiến vào đại sảnh, Tiêu Đằng lấy vé của Viên Viện đưa cho người phục vụ.
Bọn họ được đẫn đến phòng khách, Đường Ý không khỏi ngẩng đầu, trần nàh hình mái vòm phủ đầy nước biển, các sinh vật biển khác nhau thỏa thích rong chơi bên trong, Đường Ý cảm thấy thật mới lạ, Tiêu Đằng kéo tay cô ngồi xuống, thấy cô vẫn ngửa đầu nhìn lên trên.
Tiêu Đằng cuối cùng cũng có thể mỉm cười, xem ra, đưa cô ra ngoài là đúng đắn.
Người phục vụ đưa menu, là tiệc buffet cao cấp nhất, toàn bộ chi phí đều được tính trong vé khuyến mãi.
Tiêu Đằng xem sau, mắt nhìn Đường Ý "Sao em không xem?"
"Anh ăn gì, em ăn cái đó."
"Có thích nơi này không?"
"Thích."
"Dùng cơm xong, anh dẫn em đi xem phim".
Đường Ý gật gật đầu, lúc sau phục vụ mang đủ thức ăn lên, Tiêu Đằng thay cô bỏ thức ăn vào chén, Đường Ý giữ chặt tay anh "Tiêu Đằng, anh ăn đi, em tự mình làm được".
Cách đó không xa, phục vụ dẫn một người khác đến.
Tần Du Ninh ngẩng đầu, sắc mặt che giấu vẻ u ám, Phong Sính tháo kính râm xuống, nhìn cô "Tới sớm vậy?"
"Vừa đúng giờ".
Phong Sính ngồi xuống đối diện cô, nhìn chằm chằm vào cô, Tần Du Ninh bị nhìn cảm thấy khó chịu, Phong Sính cầm lấy menu "Muốn ăn gì?"
"Gì cũng được".
Phong Sính câu dẫn môi mỏng, cả thành phố Lận An này, có thể cùng xứng đôi với Phong gia, e rằng chỉ có Tần gia thôi.
Hai nhà Phong Tần cố ý tác hợp bọn họ ở chung một chỗ, Tần Du Ninh lớn lên khá xinh đẹp, hai nhà lại thường xuyên lui tới, nhưng Phong Sính vẫn không thích cô.
Anh vẫn luôn cho rằng, người phụ nữ hợp với anh vẫn chưa xuất hiện, đợi đến khi chơi chán rồi, không muốn chơi nữa, anh sẽ tìm một cô gái dịu dàng để kết hôn.
Tần Du Ninh ngồi đối diện không hề biết, trong lòng anh lại có suy nghĩ xấu xa như vậy.
Cô ngồi ở đó, dáng vẻ tiểu thư khuê các, Phong Sính gọi vài món ăn rồi đưa menu cho phục vụ "Có biết tại sao ba tôi kêu tôi đến đây không?"
"Biết".
"Vậy cô nói thử xem, là ý gì?"
Loại chuyện này, con gái như cô sao lại mở miệng được.
Tần Du Ninh đỏ mặt không nói lời nào.
Phong Sính khẽ gảy chìa khóa xe trên bàn, nếu không phải anh làm bậy, chiếm đoạt Đường Ý, ép Đường Duệ bỏ đi, Phong Triển Niên cũng sẽ không tức đến mức hận không thể dùng súng bắn anh, buộc anh đến đây gặp mặt.
"Du Ninh, tôi không có hứng thú với cô, càng không nghĩ đến chuyện kết hôn".
Tần Du Ninh ngẩn ra, lung túng ngồi đó không biết làm gì.
Phong Sính gác chân lên, ánh mắt nhìn về phía trước, bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng lại nghĩ Đường Ý sao có thể đến chỗ này?
Đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, vừa thấy Đường Ý ngồi đối diện Tiêu Đằng.
Thật đúng là bọn họ.
Không đúng, Đường Ý lúc này không phải nên ở nhà muốn sống muốn chết sao? Sao lại có tâm trạng tới đây ăn cơm?
Tiêu Đằng không gắp được thắc ăn cho cô, lại rót rượu vang, Phong Sính càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt muốn chết.
Tần Du Ninh đỏ mặt, thật ra cô cũng là nghe theo ý người nhà, tình cảm của cô đối với Phong Sính không phải không rõ ràng, nếu Phong Sính đã nói như vậy, cô bình thản tiếp nhận là được rồi.
Ngón tay Phong Sính gõ nhẹ trên mặt bàn, đột nhiên đứng dậy.
Tần Du Ninh ngẩng đầu "Anh muốn đi sao?"
"Không đi, tôi thấy một người bạn, đi với tôi đến đó chào hỏi".
Tần Du Ninh bị anh kéo đi, cô tất nhiên muốn bước đi tao nhã, nhưng Phong Sính bước chân gấp gáp, như muốn đi đầu thai, cô giẫm phải giày cao gót, tiếng động rất lớn. Đi tới trước bàn bọn họ, Tiêu Đằng giương mắt nhìn, thấy người vừa bước đến, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Đường Ý vừa muốn mở miệng, nhìn thấy sắc mặt Tiêu Đằng, cô nắm chặt đôi đũa "Làm sao vậy?"
Tiêu Đằng phủi khăn đứng dậy "Anh đến đây làm gì?"
Phong Sính cười lạnh "Thế nào, anh còn có bản lĩnh đến Hán Đình gia này sao? Nếu như đây là địa bàn của anh, tôi sẽ rời đi".
"Chúng tôi hôm nay là khách của Hán Đình, không muốn nhìn thấy anh".
Tần Du Ninh đứng bên cạnh, Đường Ý mặt tái nhợt, Phong Sính đưa tay ngăn cản cô gái bên cạnh "Dì nhỏ, tôi cho em tiền em lại không cần, em lấy đâu ra tiền đến được nơi này vậy?"
"Anh quản được sao?" Thái độ cô nguội lạnh, giọng điệu rõ ràng mang theo hận ý.
"Tôi không xen vào, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng ở cùng nhau sáu đêm, cái gọi là một đêm vợ chồng trăm ngày ân tình, ừm, lúc này mới có mấy ngày, em lại cùng anh ta vui vẻ dùng cơm rồi à?"
Tay Đường Ý rơi xuống bên người, cầm túi chuẩn bị đi.
Thân hình Phong Sính cao lớn chặn trước mặt cô, Tiêu Đằng thấy thế liền tới trước bảo vệ Đường Ý "Anh hại cô ấy thành ra như vậy còn chưa hài lòng sao?"
"Tôi hại cô ấy cái gì?", Gương mặt Phong Sính vô hại "Tôi đem cô ấy khai phá tốt như vậy, các người sao lại không hiểu mà cảm ơn tôi vậy?"
"Khốn khiếp!" Tiêu Đằng vung một quyền vào người anh.
Phong Sính kịp thời tránh đi, một quyền này vốn cũng không đánh tới cô, chẳng qua Tần Du Ninh chưa từng gặp chuyện như vậy, cô sợ đến mức che mặt, cả người bước lùi, không may gót giày lại gãy, không kịp chuẩn bị liền ngã xuống đất.
Sắc mặt Phong Sính lạnh băng "Anh dám ra tay với tôi?"
Bên trong phòng ăn, quản lý thấy có chuyện liền đi đến, Đường Ý đối mặt Phong Sính "Chị của tôi đã rời khỏi Phong gia rồi, anh còn muốn gì nữa?"
Đúng vậy a, Đường Duệ cũng đã bị anh đuổi đi, anh ở đây còn muốn quậy gì nữa?
Tần Du Ninh cố gượng dậy nhưng cản bản không đứng lên được, mặt cô đỏ hồng. Tiêu Đằng thấy vậy, dù còn tức giận nhưng vẫn đi tới kéo tay cô lên.
Sau khi đứng vững, cô liếc nhìn anh "Cảm ơn".
"Thật xin lỗi". Tiêu Đằng nói, cũng không nhìn đến Tần Du Ninh, xoay người đến bên Đường Ý.
Đường Ý kéo tay Tiêu Đằng, ánh mắt cô lần nữa đối diện Phong Sính "Trước kia là bởi vì quan hệ của chị gái, sau này, chị tôi với Phong gia các người đã đoạn tuyệt, anh đừng quấy rầy tôi nữa!"
"
Nói xong, trực tiếp rời đi.
Sắp đặt tốt như vậy, lại bị Phong Sính phá hủy.
Chút tâm tình của Đường Ý và Tiêu Đằng cũng mất đi.
Hai người ra khỏi Hán Đình, Tiêu Đằng ôm vai cô "Chúng ta đi xem phim nhé?"
"Em muốn về nhà". Đường Ý cúi đầu, đúng lúc điện thoại trong túi reo vang, cô lấy ra xem "Alô, chị à".
"Đường Đường..."
"Chị sao vậy?" Đường Ý nghe được giọng nói của chị không được bình thường.
"Chị, chị có thai rồi".
- ----