Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Đường Ý kinh hãi, không khỏi ngẩng đầu nhìn sang Tiêu Đằng. Tiêu Đằng ôm cô vàng ngực, xông đến Phong Sính phía đối diện nói: "Anh muốn làm gì?"
"Chuyện tôi muốn làm còn nhiều lắm."
"Chúng tôi không bàn đến chuyện nói chuyện này nữa." Tiêu Đằng nói từng chữ rõ ràng: "Anh để Đường Ý đi đi."
"Như này đi, người, tôi giữ lại. Ngày mai cậu mang năm mươi vạn đến chuộc."
"Đây chính là bắt cóc!" Đường Ý tức giận quát.
Phong Sính mở hai tay: "Con mắt nào của cô thấy tôi trói người?"
Đường Ý kéo tay Tiêu Đằng: "Chúng ta đi."
Hai người bước nhanh đến tới cửa, cùng lúc đó, mấy chục bảo vệ trong khách sạn lao đến cửa, tự động xếp thành hai hàng, tất cả các tiếp tân cũng lui xuống.
Cả căn phòng to lớn đột nhiên yên lặng, tựa như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động.
Quản lý khách sạn hướng dẫn các khách hàng ra vào bằng cửa khác. Phong Sính đứng dậy, anh đi đến một cửa sổ sát mặt đất, nhìn chằm chằm vào bãi đỗ xe cách đó không xa.
"Việc kinh doanh của tôi, bị hai người náo loạn như thế, năm mươi vạn là tổn thất một ngày, chẳng lẽ không nên được bồi thường sao?"
Đường Ý tiếp nhận lời của anh: "Là chính anh không cho chúng tôi đi, giờ lại còn muốn đổ thừa tổn thất là do chúng tôi?"
"Cô không đến đây không được sao. Tôi cùng bạn trai cô bàn chuyện hợp tác, vừa nhìn thấy cô, tôi khẳng định không thể kiềm chế được, vậy nên cô cũng đừng trách tôi đem cô giữ lại đây."
"Anh!"
Trong thế giới của Phong Sính, anh muốn làm chuyện gì, kể cả chuyện bắt người hay phóng hỏa, anh cũng có thể thanh thản mà làm được như vậy.
Đường Ý định bụng cầm di động báo cảnh sát. Bảo vệ đứng bên nhìn thấy nhanh nhẹn cướp luôn điện thoại.
Tiêu Đằng vừa nhìn, lập tức đem Đường Ý che chở phía sau, hai người rất nhanh xoay một vòng, nhưng những bảo vệ này đều là quân nhân xuất ngũ, một quyền đã đủ Tiêu Đằng ngã xuống.
Di động của Đường Ý cũng không may mắn mà cùng số phận. Di động bị cướp xong rơi xuống đất vỡ thành những mảnh nhỏ. Cô cả kinh đứng nguyên tại đó bất động giây lát, tựa như chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng rên của Tiêu Đằng ở bên cô mới nhanh bước tới.
"Anh sao rồi?"
Tiêu Đằng dùng tay đè chặt bụng, mồ hôi chảy theo đường thẳng từ thái dương. Đường Ý nâng anh dậy, động tác gấp gáp đến mức giọng nói cũng khẩn trương: "Có phải rất đau không?"
Tiêu Đằng lắc đầu, nhưng một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói được. Đường Ý thả lỏng tay đang nâng anh, cô đi thẳng đến trước mặt Phong Sính: "Dựa vào cái gì mà anh lại làm như vậy? Thả chúng tôi đi!"
Cô giống như con thú nhỏ nổi giận, đứng ngay trước mặt anh mà nhe nanh múa vuốt. Ánh mắt tựa như từng cây đinh đâm thẳng lên người anh.
Nhưng Phong Sính hoàn toàn không cảm giác, trái lại rất hưng phấn, đùa giỡn một màn như vậy. Bỗng nhiên anh vươn một cánh tay dài kéo cô lại gần, một tay kia chuyển cả người cô hướng về phía đối diện, lưng áp sát ngực anh. Cô đưa lưng về phía Phong Sính, hiện ra dáng vẻ bị ép bức. Đường Ý không ngờ Phong Sính sẽ có hành động như vậy.
Tiêu Đằng nhìn thấy tình huống đó, muốn tiến lại lại bị bức tường người vững chãi phía trước ngăn bước.
"Đường Đường!"
Đường Ý bị anh đặt một tay trước ngực, cô dùng hết sức cố đi về phía trước, nhưng sức lực của Phong Sính rất mạnh, lưng cô kề sát trước ngực anh, sự ma sát giữa vải vóc có thể hình dung cơ bắp của anh tựa như càng lúc càng cứng rắn.
Đường Ý không dám di chuyển: "Buông tôi ra!"
"Lời của tôi cô coi như gió thoảng bên tai có đúng không? Trước giờ này ngày mai, mang đủ năm mươi vạn đến đây, nếu không, tôi lập tức –làm- cô tại đây luôn!"
"Đồ điên, đồ điên!"
"Tôi sẽ cho cô ngậm miệng!" Phong Sính bỗng nhiên nắm chặt lưng quần cô, nhấc hẳn người lên, Đường Ý cảm giác như lần ngồi xe xuống núi trước. Cả người cô vắt vẻo trên bả vai Phong Sính, nhưng nửa người trước lại vẫn hướng về phía trước, áp bức đến thở cũng không nổi khiến cô nửa lời cũng không nói được.
Tiêu Đằng thấy cô như vậy, vội đến mức đẩy cả đám người đó để tiến lên. Phong Sính từng bước di chuyển, trực tiếp liền khiêng Đường Ý đến bên trong khách sạn.
Tiêu Đằng nỗ lực thêm mười lần cũng không thể vượt qua được bức tường người. Trái lại cửa khách sạn lại được rộng mở, bảo vệ dùng sức đẩy vai anh: "Khuyên cậu một câu, nhanh chóng thu xếp tiền đi, Phong thiếu làm việc, luôn luôn nói được thì làm được."
Phong Sính đi vào thang máy, nhấn thẳng lên tầng cao nhatsam mỗi khách sạn anh đều để lại riêng cho mình một phòng tổng thống. Đến cả khi bước vào phòng Đường Ý cũng không hừ lấy một chữ, cảm giác đổi chiều không hề dễ chịu, gần như muốn nôn ra. . Truyện Cung Đấu
Lúc Phong Sính bỏ cô xuống, cũng không chút thương hoa tiếc ngọc, cô trực tiếp bị anh vứt xuống giường. Anh cho rằng cô sẽ yên tĩnh cho nên không bố trí phòng vệ.
Nào ngờ Đường Ý đứng bật dậy, húc đầu vào bụng anh. Cô xoa trán, vẻ mặt đau khổ, Phong Sính chỉ lùi hai ba bước.
"Cô muốn đụng chết tôi à?"
"Phong đại thiếu, anh đừng có nói với tôi, anh làm trò này là nhà anh đang đói."
Phong Sính thuận thế đứng dựa mình vào tủ, khoanh tay trước ngực: "Nhưng tôi thấy trò này cũng rất được, cũng là thay cô kiểm định, xem cậu ta có thể đem hết toàn lực thay cô làm một số chuyện."
"Anh có biết, năm mươi vạn đối với chúng tôi mà nói, nó có ý nghĩa như thế nào không?" Đường Ý vẻ mặt kích động, nắm chặt hai quả đấm.
"Tiêu Đằng vì mở cái công ty đó, gần như đem hết số tiền trong nhà đổ hết vào đó. Năm mươi vạn, tại sao anh không nói luôn là để anh ấy đi cướp?"
"Nếu cậu ta vì cô mà làm được chuyện đó, cũng không uổng công cô nói thay anh ta như này."
Đường Ý tức giận đến mức nghiến răng, nhưng cô cũng hiểu được, đối mặt với người đàn ông như này, ngàn vạn lần cũng không thể ương ngạnh được.
Cô hít sâu mấy hơi, sau đó mới có thể ngăn được cơn tức. "Phong thiếu, chúng ta đều sẽ phải kết thân thích, đúng không? Đến khi ba anh về già, bên cạnh có một người bạn. Anh yên tâm đi, dù chị tôi có gả vào Phong gia, tôi cũng không đến làm phiền mọi người, Anh cứ coi tôi như một hạt bụi nho nhỏ, chớp mắt một cái, tôi liền bay đi thật xa."
Phong Sính khóe miệng lơ đãng cười, nghe Đường Ý nói văn hoa. "Ngày thường nếu nhìn thấy ngài, tôi khẳng định đi đường vòng. Nơi có ngài xuất hiện, tôi ngoan ngoãn ẩn núp, còn không được sao?"
Đường Ý vươn hai tay, lòng bàn tay không ngừng cọ xát, làm dáng vẻ như van xin anh hãy thả tôi ra đi. "Hôm nay tôi đúng là có mắt như mù, ngài là ai cơ chứ, là Phong Thiếu nổi danh lừng lẫy Lận An thị, năm mươi vạn đối với ngài mà nói, không phải quá nhỏ nhặt sao? Nói không chừng còn chưa đủ để ngài mua mấy bộ quần áo, đúng không? Coi như anh tâm tình tốt, tha cho chúng tôi đi?"
"Năm mươi vạn, mấy bộ quần áo?" Phong Sính ngón trỏ ở trên khủy tay cong lại, gõ gõ mấy nhịp: "Nhưng mà tôi lại rất coi trọng mấy bộ quần áo đó, cô không cho tôi mua, cũng được, vậy cô để tôi đứng trước mặt cô mà không mặc quần áo, cô chịu được, tiền quần áo này tôi sẽ giảm đi cho cô."
Đường Ý một hơi chặn ngang cổ họng, trong lòng tức muốn chết, khuyên can như thế đến nửa ngày còn bị người khác đùa bỡn.
Tiếng cười lạnh của cô tràn ra khóe miệng: "Anh muốn cởi thì cởi, tôi nhìn thấy cùng lắm coi như mình bị đau mắt, nhưng sau đó nhất định phải thả tôi ra."
"Cô nghĩ rằng tôi có thể tùy tiện nói cởi là cởi?"
Phong Sính đứng dậy, hai tay buông thõng xuống, anh đi đến trước mặt Đường Ý, cúi người chống hai tay ngay bên cạnh chân cô, hơi tựa người vào cô.
"Cô cũng nên hỏi một chút, có bao nhiêu đàn bà, tùy tùy tiện tiện có thể cởi được quần áo của tôi?"
Anh vươn tay trái nắm chặt cằm Đường Ý, cô sợ đến mức lui người về phía sau, gần như tiến vào giữa giường lớn. "Cô tự mình suy nghĩ chút, là năm mươi vạn mua sự trong sạch của cô? Hay vẫn là để tôi mua thêm quần áo, để cho cô thoát cũng không thoát được?"
Đường Ý nửa người trên xông tới, muốn húc đổ Phong Sính xuống giường. Nhưng không ngờ, lại bị anh dễ dàng giam cầm trong lòng, anh chặn đôi chân đang đá của Đường Ý, dưới ga giường là thân hình trắng nõn tỏa ra hương vị thơm mát, đầu gối Đường Ý bị anh đè lại, ngón tay Phong Sính nhẹ chạm mặt cô.
"Đợi không kịp?"
"Anh biến thái chết đi!"
"Là cô không có lòng tin với bạn trai mình, sợ cậu ta không xoay sở được số tiền kia, không chuộc được cô về?"
Đường Ý bắt chéo hai tay sau lưng. "Anh ấy nhất định sẽ đi báo cảnh sát, để cảnh sát đến bắt anh."
Phong Sính nghe xong, gật gật đầu, "Nhờ có cô nhắc nhở, tôi phải đi gọi điện thoại báo tin vậy."
Anh đứng dậy, sờ tay vào túi quần, Đường Ý nghe nói thế khôi phục nửa người trên đang tự do, lại lần nữa đánh tới, cách lớp vải vóc cô túm chặt tay Phong Sính. "Không cho anh gọi điện!"
Tay của anh vẫn đặt tại chỗ đó, di động cũng không lấy ra được.Trong mắt Đường Ý có thứ ánh sáng như muốn ăn thịt anh.
Phía khóe mắt Phong Sính bị lây ý cười, tiểu cô nương này còn muốn cùng anh chơi đùa, mềm mại cũng có thể tìm được đậu hũ. Tay anh làm ra vẻ giãy giụa, Đường Ý dùng sức đè lại, bàn tay nam nhân lại thuận thế hướng đến giữa mà đảo vòng quanh, dưới tình thế cấp bách tự nhiên cô cũng phải đi theo, nhưng không ngờ, bỗng chốc bắt trật.
Phong Sính đã sớm dự liệu được điều đó.
"Ưm —— " Một tiếng này, kéo rất dài, Đường Ý sợ hãi tựa như đụng trúng củ khoai lang nóng bỏng tay, sau đó nhanh nhẹn rút tay về. Biểu cảm trên mặt Phong Sính cực kỳ hạ lưu, cô hung hăng cắn răng, động tác cực nhanh, xông về phía cửa. Đưa tay dùng sức kéo cánh cửa, Phong Sính nhân tiện nằm luôn giữa giường lớn.
Đường Ý thử mấy lần cũng không thấy có kết quả, cửa đã bị khóa trái. Cô tựa như quả bóng xì hơi, quay người tựa lưng trước cửa. Phong Sính mở rộng tay chân, liếc mắt nhìn cô, "Kiên trì chút đi, bạn trai cô sẽ đến cứu cô."
***
Đại sảnh khách sạn. Tiêu Đằng không lãng phí thời gian, nhưng lúc anh một bước đi ra, cực kỳ vô lực, anh đi đâu để kiếm năm mươi vạn?
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh, đương nhiên là đi báo cảnh sát. Khi nghe Phong Sính vì năm mươi vạn mà bắt cóc Đường Ý, từng ánh mắt của mấy người kia nhìn Tiêu Đằng thật giống như anh bị tâm thần.
Tiêu Đằng bất đắc dĩ đành phải nói, anh và Đường Ý cùng đến khách sạn của Phong Sính, thế nhưng Đường Ý lại mất tích. Nghe thấy thế, đối phương nó một câu bất mãn, nếu không quá 24 giờ thì không thể thụ lý, đem anh đuổi đi.
Màn đêm buông xuống, Tiêu Đằng như kẻ mất hồn chạy dọc đường, anh từng điện thoại cho từng người nhưng bạn anh đều là những người mới kiếm được việc. Thậm chí còn nói nhà anh rất cần tiền, đông tây thu lại cũng không được quá 2 vạn.
Ngồi vào ghế dài ven đường, Tiêu Đằng nắm chặt hai tay, hiện tại thứ duy nhất có thể lấy ra được tiền chính là công ty, có thể xem là đem một phần của anh trong đó bán đi, cũng không thể đủ năm mươi vạn.
Anh nghĩ đến khoảng thời gian trước kia, khi anh và Đường Ý yêu nhau, tình yêu đại học luôn là chuyện tình tươi đẹp và trong sáng nhất.
Phong Sính có thể cướp người một cách trắng trợn như vậy, có một số việc, anh ta thật sự sẽ làm được.
Tiêu Đằng không nghĩ thêm nữa, anh gọi điện thoại cho Viên Viện, bảo cô lập tức đến công ty. Khi Viên Viện đến, bên trong phòng làm việc một mảnh đen kịt, cô đưa tay bật đèn, nhìn thấy bóng người nằm trên ghế sô pha thoáng giật mình: "Ai?"
Sau đó mới hoàn hồn nhìn kỹ. "Tiêu Đằng, anh ở đây giả quỷ dọa người sao?"
Tiêu Đằng ngồi dậy, Viên Viện nhẹ vỗ ngực, "Vừa lúc em và Triệu Lập Cương muốn ra ngoài đi ăn gì đó thì nhận được điện thoại của anh, anh gọi em nhanh chóng đến có chuyện gì gấp sao?"
Tiêu Đằng khom người, khuôn mặt anh tuấn chìm đắm trong âm u, Viên Viện và Triệu Lập Cương đưa mắt nhìn nhau, vẫn là Viên Viện kịp phản ứng trước. "Đường Đường đâu?"
"Anh không muốn mở công ty nữa, Viên Viện, anh muốn đem công ty này chuyển nhượng."
"Anh điên rồi sao!" Viên Viện bước tiến lên, "Chúng ta tìm cách lâu như vậy, mắt thấy công ty cũng đã dần đi vào quỹ đạo..."
"Xin lỗi, " Giọng nói Tiêu Đằng ảm đạm, một biện pháp cũng nghĩ không ra. "Anh cần gấp năm mươi vạn, chỉ có chuyển nhượng công ty anh mới có thể nghĩ ra biện pháp khác."
"Anh muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?" Thấy Tiêu Đằng không nói lời nào, Viên Viện gấp đến mức đẩy bả vai anh. "Anh nói chuyện đi!"
"Anh phải cứu Đường Đường ra."
"Anh nói cái gì? Đường Đường làm sao vậy?"
Tiêu Đằng yết hầu nhẹ di chuyển, kể lại câu chuyện phát sinh hồi chiều cho hai người.
Triệu Lập Cương vừa mới nghe xong, tức giận mà bùng nổ tại chỗ, "Đây là tay không bộ bạch lang*!"
(*Ý chỉ kẻ lừa đảo bất chấp mọi thủ đoạn)
"Anh có thể nói gì nữa chăng?" Viên Viện trừng mắt nhìn hắn. "Như vậy đi, đã báo cảnh sát nhưng họ không thụ lý, chúng ta đem trò tàn ác của hắn tung lên mạng, dùng áp lực dư luận đè chết hắn!"
Triệu Lập Cương vỗ đùi, "Đến lúc đó, Phong gia dẫu có tiền có thế cũng chẳng thể dùng được."
Tiêu Đằng nghe nói, ánh mắt lo âu khẽ buông lỏng, tựa như cũng cảm thấy cách này dùng được. Viên Viện suy nghĩ, ngồi bên cạnh Tiêu Đằng: "Các anh gây hỗn loạn như vậy, Đường Đường sẽ được thả ra, nhưng Tiêu Đằng, anh có nghĩ tới điều này không? Một cô gái điều gì là quan trọng nhất? Dù cho họ Phong kia không làm điều gì với Đường Đường, nhưng miệng lưỡi người trên mạng anh có thể khống chế được sao? Lại nói, qua một buổi tối, anh có thể đảm bảo trên mạng không có người nói những lời lẽ quá khích?"
Tiêu Đằng nhắm chặt mắt, mệt mỏi rã rời, một tia hi vọng cũng bị đập tắt. Triệu Lập Cương bực bội đi đi lại lại trong phòng làm việc hai vòng, " Chuyện bây giờ phải làm sao? Năm mươi vạn, không phải số lượng nhỏ, Mình... Mình tối đa có thể lấy ra năm vạn, hay là hỏi ba mẹ mình."
Tiêu Đằng nhìn hắn, "Cám ơn cậu, người anh em."
"Nhưng... Nhưng này vô duyên vô cớ mất năm mươi vạn, chết oan!" Triệu Lập Cương Cương càng nghĩ càng giận.
"Chết oan cũng phải chấp nhận, ở Lận An thị, bị Phong Sính chèn ép, anh còn là người thứ nhất."
Viên Viện tiếp lời, "Chuyện tiền bạc, để em nghĩ cách."
"Em?"
Triệu Lập Cương nhìn về phía cô với ánh mắt khó tin, "Mỹ nữ, đây không phải là số lượng nhỏ nha."
Tiêu Đằng còn đang kiên trì muốn đem công ty chuyển nhượng, Viên Viện cũng không ở lại phòng làm việc, "Trước tối mai, hai anh chờ tin tốt của em."
Nói xong, cô sốt ruột rời đi.
- --
Đường Ý tựa người vào cửa ngồi sụp xuống, ánh mắt của cô không hề chớp mà nhìn chằm chằm Phong Sính.
Lúc này cũng đã hơn chín giờ tối, một chút đồ ăn cô cũng không động, đói đến mức cả người vô lực.
Phong Sính sau khi xem tivi, gọi điện thoại kêu nhân viên khách sạn mang đồ ăn đến. Đường Ý nghĩ đây sẽ là cơ hội tốt, đợi lúc cửa phòng được mở ra, cô đứng lên muốn chạy, lại nhìn thấy hai người đàn ông lưng hùm vai gấu đứng giữ cửa.
Nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn tiến đến, "Phong thiếu, mời ngài thong thả dùng bữa."
Đợi khi cánh cửa lại lần nữa đóng lại, Đường Ý sờ sờ bụng, cô đi thẳng đến xe ăn, nhìn thấy bên trong bày đầy thức ăn tinh xảo và điểm tâm, cô đưa tay cầm lên sau đó cho vào miệng, dáng vẻ ăn chật vật, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến chủ nhân trong phòng.
Phong Sính nhìn thấy, từ trên giường đi xuống, Đường Ý hai mắt đầy đề phòng nhìn về phía anh, "Anh vì sao còn chưa đi?"
"Chuyện tôi muốn làm còn nhiều lắm."
"Chúng tôi không bàn đến chuyện nói chuyện này nữa." Tiêu Đằng nói từng chữ rõ ràng: "Anh để Đường Ý đi đi."
"Như này đi, người, tôi giữ lại. Ngày mai cậu mang năm mươi vạn đến chuộc."
"Đây chính là bắt cóc!" Đường Ý tức giận quát.
Phong Sính mở hai tay: "Con mắt nào của cô thấy tôi trói người?"
Đường Ý kéo tay Tiêu Đằng: "Chúng ta đi."
Hai người bước nhanh đến tới cửa, cùng lúc đó, mấy chục bảo vệ trong khách sạn lao đến cửa, tự động xếp thành hai hàng, tất cả các tiếp tân cũng lui xuống.
Cả căn phòng to lớn đột nhiên yên lặng, tựa như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động.
Quản lý khách sạn hướng dẫn các khách hàng ra vào bằng cửa khác. Phong Sính đứng dậy, anh đi đến một cửa sổ sát mặt đất, nhìn chằm chằm vào bãi đỗ xe cách đó không xa.
"Việc kinh doanh của tôi, bị hai người náo loạn như thế, năm mươi vạn là tổn thất một ngày, chẳng lẽ không nên được bồi thường sao?"
Đường Ý tiếp nhận lời của anh: "Là chính anh không cho chúng tôi đi, giờ lại còn muốn đổ thừa tổn thất là do chúng tôi?"
"Cô không đến đây không được sao. Tôi cùng bạn trai cô bàn chuyện hợp tác, vừa nhìn thấy cô, tôi khẳng định không thể kiềm chế được, vậy nên cô cũng đừng trách tôi đem cô giữ lại đây."
"Anh!"
Trong thế giới của Phong Sính, anh muốn làm chuyện gì, kể cả chuyện bắt người hay phóng hỏa, anh cũng có thể thanh thản mà làm được như vậy.
Đường Ý định bụng cầm di động báo cảnh sát. Bảo vệ đứng bên nhìn thấy nhanh nhẹn cướp luôn điện thoại.
Tiêu Đằng vừa nhìn, lập tức đem Đường Ý che chở phía sau, hai người rất nhanh xoay một vòng, nhưng những bảo vệ này đều là quân nhân xuất ngũ, một quyền đã đủ Tiêu Đằng ngã xuống.
Di động của Đường Ý cũng không may mắn mà cùng số phận. Di động bị cướp xong rơi xuống đất vỡ thành những mảnh nhỏ. Cô cả kinh đứng nguyên tại đó bất động giây lát, tựa như chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng rên của Tiêu Đằng ở bên cô mới nhanh bước tới.
"Anh sao rồi?"
Tiêu Đằng dùng tay đè chặt bụng, mồ hôi chảy theo đường thẳng từ thái dương. Đường Ý nâng anh dậy, động tác gấp gáp đến mức giọng nói cũng khẩn trương: "Có phải rất đau không?"
Tiêu Đằng lắc đầu, nhưng một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói được. Đường Ý thả lỏng tay đang nâng anh, cô đi thẳng đến trước mặt Phong Sính: "Dựa vào cái gì mà anh lại làm như vậy? Thả chúng tôi đi!"
Cô giống như con thú nhỏ nổi giận, đứng ngay trước mặt anh mà nhe nanh múa vuốt. Ánh mắt tựa như từng cây đinh đâm thẳng lên người anh.
Nhưng Phong Sính hoàn toàn không cảm giác, trái lại rất hưng phấn, đùa giỡn một màn như vậy. Bỗng nhiên anh vươn một cánh tay dài kéo cô lại gần, một tay kia chuyển cả người cô hướng về phía đối diện, lưng áp sát ngực anh. Cô đưa lưng về phía Phong Sính, hiện ra dáng vẻ bị ép bức. Đường Ý không ngờ Phong Sính sẽ có hành động như vậy.
Tiêu Đằng nhìn thấy tình huống đó, muốn tiến lại lại bị bức tường người vững chãi phía trước ngăn bước.
"Đường Đường!"
Đường Ý bị anh đặt một tay trước ngực, cô dùng hết sức cố đi về phía trước, nhưng sức lực của Phong Sính rất mạnh, lưng cô kề sát trước ngực anh, sự ma sát giữa vải vóc có thể hình dung cơ bắp của anh tựa như càng lúc càng cứng rắn.
Đường Ý không dám di chuyển: "Buông tôi ra!"
"Lời của tôi cô coi như gió thoảng bên tai có đúng không? Trước giờ này ngày mai, mang đủ năm mươi vạn đến đây, nếu không, tôi lập tức –làm- cô tại đây luôn!"
"Đồ điên, đồ điên!"
"Tôi sẽ cho cô ngậm miệng!" Phong Sính bỗng nhiên nắm chặt lưng quần cô, nhấc hẳn người lên, Đường Ý cảm giác như lần ngồi xe xuống núi trước. Cả người cô vắt vẻo trên bả vai Phong Sính, nhưng nửa người trước lại vẫn hướng về phía trước, áp bức đến thở cũng không nổi khiến cô nửa lời cũng không nói được.
Tiêu Đằng thấy cô như vậy, vội đến mức đẩy cả đám người đó để tiến lên. Phong Sính từng bước di chuyển, trực tiếp liền khiêng Đường Ý đến bên trong khách sạn.
Tiêu Đằng nỗ lực thêm mười lần cũng không thể vượt qua được bức tường người. Trái lại cửa khách sạn lại được rộng mở, bảo vệ dùng sức đẩy vai anh: "Khuyên cậu một câu, nhanh chóng thu xếp tiền đi, Phong thiếu làm việc, luôn luôn nói được thì làm được."
Phong Sính đi vào thang máy, nhấn thẳng lên tầng cao nhatsam mỗi khách sạn anh đều để lại riêng cho mình một phòng tổng thống. Đến cả khi bước vào phòng Đường Ý cũng không hừ lấy một chữ, cảm giác đổi chiều không hề dễ chịu, gần như muốn nôn ra. . Truyện Cung Đấu
Lúc Phong Sính bỏ cô xuống, cũng không chút thương hoa tiếc ngọc, cô trực tiếp bị anh vứt xuống giường. Anh cho rằng cô sẽ yên tĩnh cho nên không bố trí phòng vệ.
Nào ngờ Đường Ý đứng bật dậy, húc đầu vào bụng anh. Cô xoa trán, vẻ mặt đau khổ, Phong Sính chỉ lùi hai ba bước.
"Cô muốn đụng chết tôi à?"
"Phong đại thiếu, anh đừng có nói với tôi, anh làm trò này là nhà anh đang đói."
Phong Sính thuận thế đứng dựa mình vào tủ, khoanh tay trước ngực: "Nhưng tôi thấy trò này cũng rất được, cũng là thay cô kiểm định, xem cậu ta có thể đem hết toàn lực thay cô làm một số chuyện."
"Anh có biết, năm mươi vạn đối với chúng tôi mà nói, nó có ý nghĩa như thế nào không?" Đường Ý vẻ mặt kích động, nắm chặt hai quả đấm.
"Tiêu Đằng vì mở cái công ty đó, gần như đem hết số tiền trong nhà đổ hết vào đó. Năm mươi vạn, tại sao anh không nói luôn là để anh ấy đi cướp?"
"Nếu cậu ta vì cô mà làm được chuyện đó, cũng không uổng công cô nói thay anh ta như này."
Đường Ý tức giận đến mức nghiến răng, nhưng cô cũng hiểu được, đối mặt với người đàn ông như này, ngàn vạn lần cũng không thể ương ngạnh được.
Cô hít sâu mấy hơi, sau đó mới có thể ngăn được cơn tức. "Phong thiếu, chúng ta đều sẽ phải kết thân thích, đúng không? Đến khi ba anh về già, bên cạnh có một người bạn. Anh yên tâm đi, dù chị tôi có gả vào Phong gia, tôi cũng không đến làm phiền mọi người, Anh cứ coi tôi như một hạt bụi nho nhỏ, chớp mắt một cái, tôi liền bay đi thật xa."
Phong Sính khóe miệng lơ đãng cười, nghe Đường Ý nói văn hoa. "Ngày thường nếu nhìn thấy ngài, tôi khẳng định đi đường vòng. Nơi có ngài xuất hiện, tôi ngoan ngoãn ẩn núp, còn không được sao?"
Đường Ý vươn hai tay, lòng bàn tay không ngừng cọ xát, làm dáng vẻ như van xin anh hãy thả tôi ra đi. "Hôm nay tôi đúng là có mắt như mù, ngài là ai cơ chứ, là Phong Thiếu nổi danh lừng lẫy Lận An thị, năm mươi vạn đối với ngài mà nói, không phải quá nhỏ nhặt sao? Nói không chừng còn chưa đủ để ngài mua mấy bộ quần áo, đúng không? Coi như anh tâm tình tốt, tha cho chúng tôi đi?"
"Năm mươi vạn, mấy bộ quần áo?" Phong Sính ngón trỏ ở trên khủy tay cong lại, gõ gõ mấy nhịp: "Nhưng mà tôi lại rất coi trọng mấy bộ quần áo đó, cô không cho tôi mua, cũng được, vậy cô để tôi đứng trước mặt cô mà không mặc quần áo, cô chịu được, tiền quần áo này tôi sẽ giảm đi cho cô."
Đường Ý một hơi chặn ngang cổ họng, trong lòng tức muốn chết, khuyên can như thế đến nửa ngày còn bị người khác đùa bỡn.
Tiếng cười lạnh của cô tràn ra khóe miệng: "Anh muốn cởi thì cởi, tôi nhìn thấy cùng lắm coi như mình bị đau mắt, nhưng sau đó nhất định phải thả tôi ra."
"Cô nghĩ rằng tôi có thể tùy tiện nói cởi là cởi?"
Phong Sính đứng dậy, hai tay buông thõng xuống, anh đi đến trước mặt Đường Ý, cúi người chống hai tay ngay bên cạnh chân cô, hơi tựa người vào cô.
"Cô cũng nên hỏi một chút, có bao nhiêu đàn bà, tùy tùy tiện tiện có thể cởi được quần áo của tôi?"
Anh vươn tay trái nắm chặt cằm Đường Ý, cô sợ đến mức lui người về phía sau, gần như tiến vào giữa giường lớn. "Cô tự mình suy nghĩ chút, là năm mươi vạn mua sự trong sạch của cô? Hay vẫn là để tôi mua thêm quần áo, để cho cô thoát cũng không thoát được?"
Đường Ý nửa người trên xông tới, muốn húc đổ Phong Sính xuống giường. Nhưng không ngờ, lại bị anh dễ dàng giam cầm trong lòng, anh chặn đôi chân đang đá của Đường Ý, dưới ga giường là thân hình trắng nõn tỏa ra hương vị thơm mát, đầu gối Đường Ý bị anh đè lại, ngón tay Phong Sính nhẹ chạm mặt cô.
"Đợi không kịp?"
"Anh biến thái chết đi!"
"Là cô không có lòng tin với bạn trai mình, sợ cậu ta không xoay sở được số tiền kia, không chuộc được cô về?"
Đường Ý bắt chéo hai tay sau lưng. "Anh ấy nhất định sẽ đi báo cảnh sát, để cảnh sát đến bắt anh."
Phong Sính nghe xong, gật gật đầu, "Nhờ có cô nhắc nhở, tôi phải đi gọi điện thoại báo tin vậy."
Anh đứng dậy, sờ tay vào túi quần, Đường Ý nghe nói thế khôi phục nửa người trên đang tự do, lại lần nữa đánh tới, cách lớp vải vóc cô túm chặt tay Phong Sính. "Không cho anh gọi điện!"
Tay của anh vẫn đặt tại chỗ đó, di động cũng không lấy ra được.Trong mắt Đường Ý có thứ ánh sáng như muốn ăn thịt anh.
Phía khóe mắt Phong Sính bị lây ý cười, tiểu cô nương này còn muốn cùng anh chơi đùa, mềm mại cũng có thể tìm được đậu hũ. Tay anh làm ra vẻ giãy giụa, Đường Ý dùng sức đè lại, bàn tay nam nhân lại thuận thế hướng đến giữa mà đảo vòng quanh, dưới tình thế cấp bách tự nhiên cô cũng phải đi theo, nhưng không ngờ, bỗng chốc bắt trật.
Phong Sính đã sớm dự liệu được điều đó.
"Ưm —— " Một tiếng này, kéo rất dài, Đường Ý sợ hãi tựa như đụng trúng củ khoai lang nóng bỏng tay, sau đó nhanh nhẹn rút tay về. Biểu cảm trên mặt Phong Sính cực kỳ hạ lưu, cô hung hăng cắn răng, động tác cực nhanh, xông về phía cửa. Đưa tay dùng sức kéo cánh cửa, Phong Sính nhân tiện nằm luôn giữa giường lớn.
Đường Ý thử mấy lần cũng không thấy có kết quả, cửa đã bị khóa trái. Cô tựa như quả bóng xì hơi, quay người tựa lưng trước cửa. Phong Sính mở rộng tay chân, liếc mắt nhìn cô, "Kiên trì chút đi, bạn trai cô sẽ đến cứu cô."
***
Đại sảnh khách sạn. Tiêu Đằng không lãng phí thời gian, nhưng lúc anh một bước đi ra, cực kỳ vô lực, anh đi đâu để kiếm năm mươi vạn?
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh, đương nhiên là đi báo cảnh sát. Khi nghe Phong Sính vì năm mươi vạn mà bắt cóc Đường Ý, từng ánh mắt của mấy người kia nhìn Tiêu Đằng thật giống như anh bị tâm thần.
Tiêu Đằng bất đắc dĩ đành phải nói, anh và Đường Ý cùng đến khách sạn của Phong Sính, thế nhưng Đường Ý lại mất tích. Nghe thấy thế, đối phương nó một câu bất mãn, nếu không quá 24 giờ thì không thể thụ lý, đem anh đuổi đi.
Màn đêm buông xuống, Tiêu Đằng như kẻ mất hồn chạy dọc đường, anh từng điện thoại cho từng người nhưng bạn anh đều là những người mới kiếm được việc. Thậm chí còn nói nhà anh rất cần tiền, đông tây thu lại cũng không được quá 2 vạn.
Ngồi vào ghế dài ven đường, Tiêu Đằng nắm chặt hai tay, hiện tại thứ duy nhất có thể lấy ra được tiền chính là công ty, có thể xem là đem một phần của anh trong đó bán đi, cũng không thể đủ năm mươi vạn.
Anh nghĩ đến khoảng thời gian trước kia, khi anh và Đường Ý yêu nhau, tình yêu đại học luôn là chuyện tình tươi đẹp và trong sáng nhất.
Phong Sính có thể cướp người một cách trắng trợn như vậy, có một số việc, anh ta thật sự sẽ làm được.
Tiêu Đằng không nghĩ thêm nữa, anh gọi điện thoại cho Viên Viện, bảo cô lập tức đến công ty. Khi Viên Viện đến, bên trong phòng làm việc một mảnh đen kịt, cô đưa tay bật đèn, nhìn thấy bóng người nằm trên ghế sô pha thoáng giật mình: "Ai?"
Sau đó mới hoàn hồn nhìn kỹ. "Tiêu Đằng, anh ở đây giả quỷ dọa người sao?"
Tiêu Đằng ngồi dậy, Viên Viện nhẹ vỗ ngực, "Vừa lúc em và Triệu Lập Cương muốn ra ngoài đi ăn gì đó thì nhận được điện thoại của anh, anh gọi em nhanh chóng đến có chuyện gì gấp sao?"
Tiêu Đằng khom người, khuôn mặt anh tuấn chìm đắm trong âm u, Viên Viện và Triệu Lập Cương đưa mắt nhìn nhau, vẫn là Viên Viện kịp phản ứng trước. "Đường Đường đâu?"
"Anh không muốn mở công ty nữa, Viên Viện, anh muốn đem công ty này chuyển nhượng."
"Anh điên rồi sao!" Viên Viện bước tiến lên, "Chúng ta tìm cách lâu như vậy, mắt thấy công ty cũng đã dần đi vào quỹ đạo..."
"Xin lỗi, " Giọng nói Tiêu Đằng ảm đạm, một biện pháp cũng nghĩ không ra. "Anh cần gấp năm mươi vạn, chỉ có chuyển nhượng công ty anh mới có thể nghĩ ra biện pháp khác."
"Anh muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?" Thấy Tiêu Đằng không nói lời nào, Viên Viện gấp đến mức đẩy bả vai anh. "Anh nói chuyện đi!"
"Anh phải cứu Đường Đường ra."
"Anh nói cái gì? Đường Đường làm sao vậy?"
Tiêu Đằng yết hầu nhẹ di chuyển, kể lại câu chuyện phát sinh hồi chiều cho hai người.
Triệu Lập Cương vừa mới nghe xong, tức giận mà bùng nổ tại chỗ, "Đây là tay không bộ bạch lang*!"
(*Ý chỉ kẻ lừa đảo bất chấp mọi thủ đoạn)
"Anh có thể nói gì nữa chăng?" Viên Viện trừng mắt nhìn hắn. "Như vậy đi, đã báo cảnh sát nhưng họ không thụ lý, chúng ta đem trò tàn ác của hắn tung lên mạng, dùng áp lực dư luận đè chết hắn!"
Triệu Lập Cương vỗ đùi, "Đến lúc đó, Phong gia dẫu có tiền có thế cũng chẳng thể dùng được."
Tiêu Đằng nghe nói, ánh mắt lo âu khẽ buông lỏng, tựa như cũng cảm thấy cách này dùng được. Viên Viện suy nghĩ, ngồi bên cạnh Tiêu Đằng: "Các anh gây hỗn loạn như vậy, Đường Đường sẽ được thả ra, nhưng Tiêu Đằng, anh có nghĩ tới điều này không? Một cô gái điều gì là quan trọng nhất? Dù cho họ Phong kia không làm điều gì với Đường Đường, nhưng miệng lưỡi người trên mạng anh có thể khống chế được sao? Lại nói, qua một buổi tối, anh có thể đảm bảo trên mạng không có người nói những lời lẽ quá khích?"
Tiêu Đằng nhắm chặt mắt, mệt mỏi rã rời, một tia hi vọng cũng bị đập tắt. Triệu Lập Cương bực bội đi đi lại lại trong phòng làm việc hai vòng, " Chuyện bây giờ phải làm sao? Năm mươi vạn, không phải số lượng nhỏ, Mình... Mình tối đa có thể lấy ra năm vạn, hay là hỏi ba mẹ mình."
Tiêu Đằng nhìn hắn, "Cám ơn cậu, người anh em."
"Nhưng... Nhưng này vô duyên vô cớ mất năm mươi vạn, chết oan!" Triệu Lập Cương Cương càng nghĩ càng giận.
"Chết oan cũng phải chấp nhận, ở Lận An thị, bị Phong Sính chèn ép, anh còn là người thứ nhất."
Viên Viện tiếp lời, "Chuyện tiền bạc, để em nghĩ cách."
"Em?"
Triệu Lập Cương nhìn về phía cô với ánh mắt khó tin, "Mỹ nữ, đây không phải là số lượng nhỏ nha."
Tiêu Đằng còn đang kiên trì muốn đem công ty chuyển nhượng, Viên Viện cũng không ở lại phòng làm việc, "Trước tối mai, hai anh chờ tin tốt của em."
Nói xong, cô sốt ruột rời đi.
- --
Đường Ý tựa người vào cửa ngồi sụp xuống, ánh mắt của cô không hề chớp mà nhìn chằm chằm Phong Sính.
Lúc này cũng đã hơn chín giờ tối, một chút đồ ăn cô cũng không động, đói đến mức cả người vô lực.
Phong Sính sau khi xem tivi, gọi điện thoại kêu nhân viên khách sạn mang đồ ăn đến. Đường Ý nghĩ đây sẽ là cơ hội tốt, đợi lúc cửa phòng được mở ra, cô đứng lên muốn chạy, lại nhìn thấy hai người đàn ông lưng hùm vai gấu đứng giữ cửa.
Nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn tiến đến, "Phong thiếu, mời ngài thong thả dùng bữa."
Đợi khi cánh cửa lại lần nữa đóng lại, Đường Ý sờ sờ bụng, cô đi thẳng đến xe ăn, nhìn thấy bên trong bày đầy thức ăn tinh xảo và điểm tâm, cô đưa tay cầm lên sau đó cho vào miệng, dáng vẻ ăn chật vật, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến chủ nhân trong phòng.
Phong Sính nhìn thấy, từ trên giường đi xuống, Đường Ý hai mắt đầy đề phòng nhìn về phía anh, "Anh vì sao còn chưa đi?"