Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
edit: Phi Anh
beta: Ely + Hàn Phong Tuyết
Sa, sa, sa.
Nguy cơ mơ hồ ẩn náu giữa một vùng không gian xung quanh, mùi vị giết chóc len lỏi trong gió như làn sóng dập dềnh lan tới.
Không khí như đọng lại.
Mấy chục cung tiễn thủ, sát thủ mặc y phục màu lục, mũi tên sắc nhọn hướng vào năm người đứng phía dưới.
Phong kính giác cung minh, Tướng quân liệp vị thành*.
*Dịch nghĩa: Cung khảm sừng ngân nga trong gió, Cùng tướng quân săn bắn ngoài thành
Tên của Phi Ưng Bảo, giống như hùng ưng từ trên cao nhìn trúng con mồi bổ nhào xuống, trăm phát không trật.
Huyền Sinh không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mấy mươi người xung quanh, trong tay nắm chặt vũ khí. Bên cạnh hắn, ngoại trừ Song Tịnh được ba người bao bọc bên trong, Triệt Thủy và Mai Hoa đã ở trong tư thế rút đao giương nỏ, sẵn sàng nhảy lên đại khai sát giới ngay khi có thể.
Khí thế giương cung bạt kiếm bao trùm lên từng cành cây ngọn cỏ. Hai bên chăm chú quan sát đối thủ, ngay cả một động thái dù nhỏ nhất xảy ra cũng có thể dẫn đến cục diện biến đổi hoàn toàn, không thể cứu vãn.
Lúc này, nữ tử tóc bạc vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng, nàng cột lại tóc, rồi rất tự nhiên ngồi lên một khối đá:
“Sau này còn gặp lại”.
“…?”.
Bốn người trừng lớn con mắt nhìn nàng, ngay cả Song Tịnh cũng không biết nàng đang nói cái gì.
“Sau này còn gặp lại”… Là nói gặp mặt ở thế giới bên ngoài kia sao?
“Đi nhanh đi”. Nàng kia nhàn nhạt nói, giơ tay chỉ phía sau mình: “Đi xuống từ con đường này, sẽ ra khỏi núi”.
“…”.
Sau đó sẽ bị bắn thành con nhím thật ấy chứ? Song Tịnh không nói gì mà nhìn một đám tiễn thủ xung quanh, xem bộ dạng chúng thì đều là tỏ ý nếu dám động đậy lập tức sẽ bị bắn chết.
Nhưng Triệt Thủy và Mai Hoa dường như nghĩ ra điều gì, liếc mắt nhìn nhau, ngay lập tức ngoảnh lại hô to: “Huyền Sinh, cõng Song Tịnh, chúng ta đi!”.
“Gì vậy?!”.
Huyền Sinh chưa kịp hỏi, đã bị Triệt Thủy đẩy một cái: “Nhanh! Chúng ta đi!”.
Hắn nhanh chóng xoay người ôm lấy môn chủ Thất Thạch Môn, Triệt Thủy ở phía sau che chở cho hai người, đoàn người nhanh chóng đi theo hướng nàng kia chỉ.
“…!!!”. Cung thủ trên cây đang muốn phóng tên, nhưng tất cả đểu chỉ có thể mở to hai mắt. Thân người muốn đứng lên đuổi theo nhưng đột nhiên đều bị cố định trong tư thế chuẩn bị nhảy lên.
“Không thể cử động được!”.
“Chuyện gì xảy ra vậy?!”.
“Là do nữ tử kia!”. Có người hướng nữ tử đang chậm rãi đi về phía cây lê hoa quát lên. Bỗng nhiên chỉ thấy nàng hơi ngoái đầu nhìn lại, xoay người một cái, trong chốc lát đã tới trước mắt mình. Khuôn mặt chỉ cách hắn chưa đến một nắm tay:
“A a a a a!”.
Hắn bị dọa tới mức hoảng hồn, muốn lui về phía sau nhưng lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể kêu to lên, hoảng sợ nhìn về phía nữ tử trẻ tuổi đầu đầy tóc bạc kia.
“Tỳ bà huyền như thê nhiên minh, thiên hạc bất nhẫn cao tường hành*, câu tiếp theo, là gì?”.
*Dịch nghĩa: Đàn tỳ bà vẳng tiếng thê lương, nghìn hạc sầu chẳng muốn bay lượn.
“Câu… câu gì?!?!”.
“Tỳ bà huyền như thê nhiên minh, thiên hạc bất nhẫn cao tường hành, câu tiếp theo, là gì?”.
“Ta làm sao biết được! Mau thả chúng ta!”. Sắc mặt người nọ tái nhợt nhìn nàng quát: “Chúng ta là Phi Ưng Bảo…”.
“Đường này không thể sống”. Thiếu nữ tóc bạc nhìn một vòng xung quanh, thấy không có người trả lời, đạm nhiên nói: “… Tự tiện xông vào nơi đây muốn đoạt người. Chắc chắn sẽ phải chết”.
“Cái gì?!”. Người nọ tràn ngập sợ hãi hô lên, lại nghe thấy bên cạnh có người hô to: “Có thể động đậy rồi!”. Đang muốn lui lại, thì đụng ngay vào người phía sau; xung quanh bên cạnh cũng là một trận kinh hô ai ôi vang lên. Đáng lẽ là phải nhảy cao lên thì cả bọn lại từ trên cây té ngã xuống; người nọ hoảng hồn, không bình tĩnh đứng dậy nhìn về phía nữ tử tóc bạc. Nàng đã trở lại phía dưới tán cây vừa rồi, cũng không liếc mắt nhìn bọn họ, ung dung đi vào sâu trong rừng cây, biến mất không chút dấu vết.
“Khốn kiếp! Đứng lên hết cho ta! Đuổi theo!”. Thủ lĩnh đi đầu mặt đầy bùn đất vừa bò dậy, thẹn quá hóa giận, hướng về phía mấy người Song Tịnh đang dần biến mất mà quát: “Đuổi theo mau!”.
Đám người nghe vậy liền cắm đầu chạy đi.
Ở phía sau bọn họ, nữ tử toàn thân mặc trường bào màu xanh như biển lẳng lặng đứng đó. Tóc và cánh lê hoa trắng dây dưa trong gió: “Đường này không thể sống. Tự tiện xông vào nơi đây đoạt người. Chắc chắn phải chết”. Nàng nhàn nhạt nói.
Sau đó, tất cả trở lại yên lặng. Chỉ có tiếng những cánh hoa rơi như mưa phùn, rất nhỏ.
“Mau! Mau! Bọn chúng đang đuổi theo!”. Mai Hoa ở phía sau Huyền Sinh và Song Tịnh vừa chạy nhanh như gió vừa hô.
“Đuổi theo thì đuổi theo! Có gì đặc biệt chứ! Cùng lắm là đánh một trận!”. Triệt Thủy không phục mà lớn tiếng đáp. Đùa, một mình hắn cũng có thể giải quyết những người đó rồi, căn bản là không cần đến Mai Hoa và Huyền Sinh ra tay, cần gì phải chạy trốn chứ.
“Không được”. Mai Hoa kiên quyết nói: “Hướng gió và luồng khí trong cánh rừng này đều rất kỳ quái, âm thanh không ổn định. Hơn nữa, kẻ địch trong tối chúng ta ngoài sáng, không thích hợp tác chiến, vẫn nên mau mau ra khỏi núi rồi giải quyết vấn đề tốt hơn.”.
“Nói có lý”. Huyền Sinh vẫn trầm mặc cũng đã mở miệng. Hắn cõng Song Tịnh lướt đi cực nhanh: “Địa thế bất lợi, nếu phải ra tay, ở trên đất bằng phẳng là tốt nhất!”.
Thực ra điều hắn lo lắng hơn chính là thương thế của Song Tịnh. Hắn không có lòng tin lắm với tay nghề băng bó của mình, không biết nàng có bị mất máu quá nhiều hoặc là để lại sẹo không. Nghe được tiếng môn chủ Thất Thạch Môn dựa sát vào lưng, hô hấp yếu ớt, hắn biết nàng đã rất mệt mỏi, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn.
Lúc này có thanh âm gì đó dồn ép gần kề, mọi người ngẩng đầu nhìn, mấy mũi tên được rực lửa đang phá không bắn tới. “Đằng” một tiếng, một loạt mũi tên được châm lửa từ bốn phương tám hướng rơi xuống như mưa. Rừng cây bên cạnh và phía trước đều bị bắt lửa cháy bùng lên. Ngay tức khắc, ánh hồng nổi lên bốn phía, liên tiếp bùng lên giữa rừng cây.
“!”. Huyền Sinh đi đầu bỗng nhiên dừng lại. Ngay lúc hắn thối lui về phía sau, thân cây bên cạnh nặng nề đổ rầm một tiếng xuống đất. Ngọn lửa bắt đầu lan tràn trên mặt đất không hề ẩm ướt thật sự cản trở cước bộ của hắn.
“Hừ!”. Chỉ thấy nhị thiếu chủ Bán Nguyệt Thành hừ lạnh một tiếng, đôi mắt ẩn chứa sương giá. Hắn nhíu mày một cách khinh thường, quan sát tình cảnh xung quanh một chú rồi quay lại nói với hai người cũng đang dừng lại ở phía sau: “Thỉnh hai vị lui về phía sau mấy bước”.
“Hả? Ngươi muốn làm gì?”. Triệt Thủy ngạc nhiên hỏi, nhưng vẫn nghe lời mà lui về phía sau vài bước, lại tiếp nhận Sọng Tịnh đang mơ mơ màng màng từ tay hắn.
Chỉ thấy Huyền Sinh khẽ cười nhạt. Đôi mắt ngày thường dịu dàng tinh tế, hàm chứa mấy phần phong lưu phóng khoáng đã thu hút là thế. Mà giờ đây, vẻ lạnh lùng tràn đầy trong mắt càng mê hoặc hơn, giống như bị hoa anh túc hấp dẫn vậy. Ánh mắt phát ra hào quang rét lạnh như băng vậy.
Triệt Thủy và Mai Hoa đều thấy da đầu tê rần.
“Hây a!”. Hắn nắm lấy Dạ kiếm, mũi kiếm hướng xuống, khẽ quát một tiếng rồi nhảy lên. Đường kiếm từ dưới mạnh mẽ vung lên, một luồng sáng trắng tỏa ra hỏa quang nóng rực, tức khắc hàng ngàn hàng vạn đốm lửa nhỏ và lá cây hoa cỏ đều bị cuốn theo hướng hắn vung ra, giống như một dòng nước lũ đột phá tầng tầng khí nóng, ngay cả cành cây nặng nề kia cũng ngay lập tức gãy vỡ nát. Huyền Sinh thừa cơ cầm kiếm mở đường, nói với hai người đang sững sờ phía sau: “Đi thôi!”.
“À, được!”. Mai Hoa và Triệt Thủy vội vàng đáp, mấy người nhón mũi chân một cái, đồng loạt gắng sức lao về phía trước, lên xuống vài lần, bọn họ đã rời xa nơi lửa cháy.
Nhưng ngay lúc Triệt Thủy đang ở giữa không trung cảm thán bọn họ rốt cục đã rời khỏi tòa núi kia, rất nhanh có thể đến thôn trang đồng thời dừng chân tắm rửa, thì lúc hắn hạ xuống lại giẫm lên một gốc đại thụ khô rỗng ruột.
Chỉ nghe một tiếng răng rắc thanh thúy, chân phải hắn bị kẹt trên cây. Hơn nữa, do bọn họ đang chạy trốn xuống sườn dốc… thân cây bắt đầu lấy tốc độ cực nhanh… trượt xuống.
“Oh? Hả? Này!!!”. Lâu chủ Trọng Trọng Lâu kêu oa oa, cố sức rút chân ra… Ngoài ý muốn, nửa ống chân đều kẹt ở bên trong. Mắt thấy cảnh sắc xung quanh mờ mịt lùi lại phía sau với tốc độ cực nhanh, bên tai tiếng gió thổi mạnh mẽ, hắn cái gì cũng không nghĩ, đem Song Tịnh trên lưng chuyển ra phía trước ngực, dùng toàn thân che chở cho nàng rồi quay đầu lại hô to: “Huyền Sinh! Mai Hoa!”.
“Lâu chủ!”, Huyền Sinh kinh hãi, lập tức nhanh chóng lướt qua tới bên người hắn, nhưng vài lần đưa tay ra đều không chạm được tới góc áo của Triệt Thủy nửa phân. Ở một bên khác, Mai Hoa cũng nỗ lực lôi kéo ngăn cản hai người trượt xuống.
“Huyền Sinh! Mau lên!”. Thấy sườn núi càng ngày càng dốc đứng, Mai Hoa biết thân cây này vỡ nát hoặc tung ra là chuyện sớm muộn. Ngẩng đầu cực nhanh nhìn về phía trước một chút, thấy mây mù tràn ngập, trắng xóa một mảnh không nhìn thấy gì, Mai Hoa trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ không ổn, dứt khoát nhảy đến phía sau Triệt Thủy, thét lên với Huyền Sinh: “Đưa Dạ kiếm cho ta!”.
Thấy thế, Huyền Sinh cũng nhảy lên thân cây, hai người liếc mắt lẫn nhau, cùng khẽ quát một tiếng, mỗi người một bên, hai tay giơ cao trường kiếm, ra sức cắm vào mặt đất.
Sơn đạo xóc nảy phẫn nộ, kiếm của Huyền Sinh và Mai Hoa đều làm bắn tung lên tảng lớn tro bụi bùn đất, hai người cắn răng kiên trì dùng lực. Nhưng đã chậm! Triệt Thủy quay đầu nhìn phía trước, chỉ thấy đường phía trước đã hết, một đám sương trắng bốc thẳng lên từ rìa triền núi. Ngoảnh lại nhìn bên cạnh, chỉ thấy có một thác nước khổng lồ cao trăm trượng, cuộn trào mãnh liệt ào ào chảy xuống!
“Huyền Sinh! Mai Hoa!”. Khuôn mặt Triệt Thủy nhất thời đổi trắng: “Giữ kiếm, phía trước là…!”. Nhưng lời còn chưa dứt, bọn họ đã bị ném vào trong không trung, bay thẳng ba nghìn thước xuống sông!
Song Tịnh mơ màng mở mắt, ngoảnh lại vừa lúc thấy Huyền Sinh và Mai Hoa vọt lên thân cây giữa không trung, hai người như sao băng phóng tới lòng sông. Lúc này mới phát hiện người ôm mình chính là Triệt Thủy, quay đầu lại nhìn, thấy lâu chủ Trọng Trọng Lâu cười híp mắt nói với nàng: “Tiểu Tịnh, nắm chặt nhé!”.
“Được”. Rất là yên tâm ngáp một cái, Song Tịnh trên vai hắn tìm một vị trí thoải mái, nắm chặt lấy ống tay áo hắn.
Chỉ nghe hai tiếng quát gần như đồng thời, Mai Hoa và Huyền Sinh mỗi người một bên đỡ thân cây, đạp vào mặt nước phi ngược lên.
Nhưng, cây này đã bị mục đầu từ lâu, lúc Mai Hoa đỡ lấy thì nó bị nứt ra răng rắc. Vết nứt từ rìa ngoài lan vào trong giữa, chânTriệt Thủy bị móc lại không thể trụ vững, thân thể xiêu vẹo, Song Tịnh từ trong tay hắn trượt ra ngoài.
“Tiểu Tịnh!”. Lâu chủ Trọng Trọng Lâu mặt không chút huyết sắc, kinh hãi lập tức đưa tay kéo lại, nhưng chỉ kéo được ống tay áo.
“Môn chủ!”. Huyền Sinh mắt thấy nàng rơi vào trong nước, không nghĩ nhiều, kinh sợ mà đạp một cước vào thân cây nhào vào trong nước, lặn xuống tìm kiếm Song Tịnh.
Nước sông chảy xiết, Huyền Sinh ra sức bơi rất lâu mới kéo được cổ tay nàng trồi lên mặt nước. Chỉ thấy sắc mặt đối phương tái nhợt, hắn lập tức vỗ lên lưng nàng truyền chân khí, làm ổn định mạch tượng. Nước ngày càng cuộn trào mãnh liệt, thân thể hai người không ngừng bị một lực đẩy về phía trước. Muốn vừa giữ khoảng cách với Song Tịnh vừa bảo vệ an nguy của nàng là không thể, vì vậy hắn một tay kéo thắt lưng nàng đem ôm trước ngực, cúi đầu nói: “Ôm chặt ta!”. Dứt lời liền cố sức đánh một chưởng vào mặt nước, mượn lực thoát khỏi lòng sông, lên xuống vài lần, hướng thân cây chỗ Triệt Thủy và Mai Hoa hạ xuống.
Lại nhưng, hắn bỗng nhiên nghe được có tiếng xé gió bắn về phía mình.
Lắc mình một cái tránh được mũi tên bắn về phía mình, nhưng lại trật hướng, bay thẳng vào thân cây..
Mắt thấy sẽ đụng phải, Huyền Sinh dứt khoát đánh một chưởng về phía thân cây. Thân cây tức khắc nổ tung. Mai Hoa và Triệt Thủy bám vào hai mảnh thân cây ở hai bên tách xa nhau. Còn hắn, hắn nâng đầu Song Tịnh lên trước khi rơi xuống nước, bản thân thuận lợi ôm lấy một cành cây xù xì, thân người bây giờ giống như là nước chảy bèo trôi.
Hai bên bờ sông cực nhanh lùi lại ở phía sau, cánh rừng nham thạch đều biến thành một màu thẳng tắp. Huyền Sinh nâng người Song Tịnh lên mặt nước, đang lúc muốn cùng nàng nhảy lên, bên tai đã truyền đến tiếng mũi tên phóng tới. Hắn còn chưa kịp ngẩng đầu, lại cảm thấy một trận cuồng phong đánh tới. Một luồng sức mạnh giống như gió lốc ào ào khiến loạt tên đang nhằm hướng bọn họ bay tới đều bị quét ngược lại. Trên bờ truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, tiếp đó có người rơi vào nước.
Giương mắt nhìn lại, đã thấy Triệt Thủy lướt trên mặt nước sắc bén như chim ưng. Trên tay phải ngân quang chợt lóe, bạch phiến* tinh xảo và hoa lệ đã mở ra.
*Phiến: quạt
Sau đó, máu tươi nhiễm đôi bờ sông.
Lâu chủ Trọng Trọng Lâu Đỗ Triệt Thủy, lấy động tác nhanh, chuẩn, sắc bén, chặt chẽ làm phương thức nổi danh trên đời. Thân thủ thanh nhã, mềm mại và lặng lẽ không tiếng động được người giang hồ ca tụng. Một khi hắn nổi giận, xác thực khiến người ta nhượng bộ lui binh. Nhưng nếu chiến đấu với hắn thì ít nhất sẽ có được chút cảm giác thống khoái, vì mỗi chiêu đánh ra kẻ địch của hắn sẽ không đị dày vò nhiều, thực sự rất nhân từ rồi.
“Giao Song Tịnh cho ta!”. Thừa dịp Triệt Thủy đối phó địch nhân, Mai Hoa vội vàng lướt qua tới mặt kia của hai người bên cạnh, vươn tay ôm lấy Song Tịnh, lại nắm chặt cổ tay Huyền Sinh, lôi hai người ra khỏi nước.
Lúc này, phía trước đã truyền đến ầm ầm một tiếng nổ lớn.
Huyền Sinh và Mai Hoa cùng nhìn lại, chỉ thấy sương mù mạnh mẽ bay lên, khói trắng cuồn cuộn, nước sông càng lúc càng cấp tốc chảy về phía trước. Biết phía trước cũng là thác nước trên vách núi, hai người vội vã một trái một phải mà giữ lấy Song Tịnh, đang muốn nhảy hướng lên bờ, lại nghe “hưu” một tiếng, một mũi tên tẩm lửa cháy phóng tới, bắn thẳng vào tay áo Song Tịnh, lập tức bốc cháy.
“!!”. Hai người kinh hãi, đồng loạt đưa tay phủi lửa, Mai Hoa ngâm tay Song Tịnh vào nước, nhưng đã quên mảnh gỗ khô dưới chân đang trôi nhanh về phía thác nước, chỉ nghe Huyền Sinh chưa nói xong một tiếng “Đi mau”, cây gỗ hoàn toàn mất đi khống chế, ba người lập tức bị kéo vào trong thác nước vĩ đại.
“Mai Hoa! Huyền Sinh! Tiểu Tịnh!”. Triệt Thủy nhìn lại không khỏi kinh hãi, sắc mặt trắng bệch. Không chú ý đến có vô số cung tiễn thủ như cũ vẫn ở phía sau, quay đầu lao về phía thác nước, lên xuống vài lần, cũng rơi như sao băng vào trong dòng thác cuồn cuộn.
beta: Ely + Hàn Phong Tuyết
Sa, sa, sa.
Nguy cơ mơ hồ ẩn náu giữa một vùng không gian xung quanh, mùi vị giết chóc len lỏi trong gió như làn sóng dập dềnh lan tới.
Không khí như đọng lại.
Mấy chục cung tiễn thủ, sát thủ mặc y phục màu lục, mũi tên sắc nhọn hướng vào năm người đứng phía dưới.
Phong kính giác cung minh, Tướng quân liệp vị thành*.
*Dịch nghĩa: Cung khảm sừng ngân nga trong gió, Cùng tướng quân săn bắn ngoài thành
Tên của Phi Ưng Bảo, giống như hùng ưng từ trên cao nhìn trúng con mồi bổ nhào xuống, trăm phát không trật.
Huyền Sinh không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mấy mươi người xung quanh, trong tay nắm chặt vũ khí. Bên cạnh hắn, ngoại trừ Song Tịnh được ba người bao bọc bên trong, Triệt Thủy và Mai Hoa đã ở trong tư thế rút đao giương nỏ, sẵn sàng nhảy lên đại khai sát giới ngay khi có thể.
Khí thế giương cung bạt kiếm bao trùm lên từng cành cây ngọn cỏ. Hai bên chăm chú quan sát đối thủ, ngay cả một động thái dù nhỏ nhất xảy ra cũng có thể dẫn đến cục diện biến đổi hoàn toàn, không thể cứu vãn.
Lúc này, nữ tử tóc bạc vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng, nàng cột lại tóc, rồi rất tự nhiên ngồi lên một khối đá:
“Sau này còn gặp lại”.
“…?”.
Bốn người trừng lớn con mắt nhìn nàng, ngay cả Song Tịnh cũng không biết nàng đang nói cái gì.
“Sau này còn gặp lại”… Là nói gặp mặt ở thế giới bên ngoài kia sao?
“Đi nhanh đi”. Nàng kia nhàn nhạt nói, giơ tay chỉ phía sau mình: “Đi xuống từ con đường này, sẽ ra khỏi núi”.
“…”.
Sau đó sẽ bị bắn thành con nhím thật ấy chứ? Song Tịnh không nói gì mà nhìn một đám tiễn thủ xung quanh, xem bộ dạng chúng thì đều là tỏ ý nếu dám động đậy lập tức sẽ bị bắn chết.
Nhưng Triệt Thủy và Mai Hoa dường như nghĩ ra điều gì, liếc mắt nhìn nhau, ngay lập tức ngoảnh lại hô to: “Huyền Sinh, cõng Song Tịnh, chúng ta đi!”.
“Gì vậy?!”.
Huyền Sinh chưa kịp hỏi, đã bị Triệt Thủy đẩy một cái: “Nhanh! Chúng ta đi!”.
Hắn nhanh chóng xoay người ôm lấy môn chủ Thất Thạch Môn, Triệt Thủy ở phía sau che chở cho hai người, đoàn người nhanh chóng đi theo hướng nàng kia chỉ.
“…!!!”. Cung thủ trên cây đang muốn phóng tên, nhưng tất cả đểu chỉ có thể mở to hai mắt. Thân người muốn đứng lên đuổi theo nhưng đột nhiên đều bị cố định trong tư thế chuẩn bị nhảy lên.
“Không thể cử động được!”.
“Chuyện gì xảy ra vậy?!”.
“Là do nữ tử kia!”. Có người hướng nữ tử đang chậm rãi đi về phía cây lê hoa quát lên. Bỗng nhiên chỉ thấy nàng hơi ngoái đầu nhìn lại, xoay người một cái, trong chốc lát đã tới trước mắt mình. Khuôn mặt chỉ cách hắn chưa đến một nắm tay:
“A a a a a!”.
Hắn bị dọa tới mức hoảng hồn, muốn lui về phía sau nhưng lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể kêu to lên, hoảng sợ nhìn về phía nữ tử trẻ tuổi đầu đầy tóc bạc kia.
“Tỳ bà huyền như thê nhiên minh, thiên hạc bất nhẫn cao tường hành*, câu tiếp theo, là gì?”.
*Dịch nghĩa: Đàn tỳ bà vẳng tiếng thê lương, nghìn hạc sầu chẳng muốn bay lượn.
“Câu… câu gì?!?!”.
“Tỳ bà huyền như thê nhiên minh, thiên hạc bất nhẫn cao tường hành, câu tiếp theo, là gì?”.
“Ta làm sao biết được! Mau thả chúng ta!”. Sắc mặt người nọ tái nhợt nhìn nàng quát: “Chúng ta là Phi Ưng Bảo…”.
“Đường này không thể sống”. Thiếu nữ tóc bạc nhìn một vòng xung quanh, thấy không có người trả lời, đạm nhiên nói: “… Tự tiện xông vào nơi đây muốn đoạt người. Chắc chắn sẽ phải chết”.
“Cái gì?!”. Người nọ tràn ngập sợ hãi hô lên, lại nghe thấy bên cạnh có người hô to: “Có thể động đậy rồi!”. Đang muốn lui lại, thì đụng ngay vào người phía sau; xung quanh bên cạnh cũng là một trận kinh hô ai ôi vang lên. Đáng lẽ là phải nhảy cao lên thì cả bọn lại từ trên cây té ngã xuống; người nọ hoảng hồn, không bình tĩnh đứng dậy nhìn về phía nữ tử tóc bạc. Nàng đã trở lại phía dưới tán cây vừa rồi, cũng không liếc mắt nhìn bọn họ, ung dung đi vào sâu trong rừng cây, biến mất không chút dấu vết.
“Khốn kiếp! Đứng lên hết cho ta! Đuổi theo!”. Thủ lĩnh đi đầu mặt đầy bùn đất vừa bò dậy, thẹn quá hóa giận, hướng về phía mấy người Song Tịnh đang dần biến mất mà quát: “Đuổi theo mau!”.
Đám người nghe vậy liền cắm đầu chạy đi.
Ở phía sau bọn họ, nữ tử toàn thân mặc trường bào màu xanh như biển lẳng lặng đứng đó. Tóc và cánh lê hoa trắng dây dưa trong gió: “Đường này không thể sống. Tự tiện xông vào nơi đây đoạt người. Chắc chắn phải chết”. Nàng nhàn nhạt nói.
Sau đó, tất cả trở lại yên lặng. Chỉ có tiếng những cánh hoa rơi như mưa phùn, rất nhỏ.
“Mau! Mau! Bọn chúng đang đuổi theo!”. Mai Hoa ở phía sau Huyền Sinh và Song Tịnh vừa chạy nhanh như gió vừa hô.
“Đuổi theo thì đuổi theo! Có gì đặc biệt chứ! Cùng lắm là đánh một trận!”. Triệt Thủy không phục mà lớn tiếng đáp. Đùa, một mình hắn cũng có thể giải quyết những người đó rồi, căn bản là không cần đến Mai Hoa và Huyền Sinh ra tay, cần gì phải chạy trốn chứ.
“Không được”. Mai Hoa kiên quyết nói: “Hướng gió và luồng khí trong cánh rừng này đều rất kỳ quái, âm thanh không ổn định. Hơn nữa, kẻ địch trong tối chúng ta ngoài sáng, không thích hợp tác chiến, vẫn nên mau mau ra khỏi núi rồi giải quyết vấn đề tốt hơn.”.
“Nói có lý”. Huyền Sinh vẫn trầm mặc cũng đã mở miệng. Hắn cõng Song Tịnh lướt đi cực nhanh: “Địa thế bất lợi, nếu phải ra tay, ở trên đất bằng phẳng là tốt nhất!”.
Thực ra điều hắn lo lắng hơn chính là thương thế của Song Tịnh. Hắn không có lòng tin lắm với tay nghề băng bó của mình, không biết nàng có bị mất máu quá nhiều hoặc là để lại sẹo không. Nghe được tiếng môn chủ Thất Thạch Môn dựa sát vào lưng, hô hấp yếu ớt, hắn biết nàng đã rất mệt mỏi, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn.
Lúc này có thanh âm gì đó dồn ép gần kề, mọi người ngẩng đầu nhìn, mấy mũi tên được rực lửa đang phá không bắn tới. “Đằng” một tiếng, một loạt mũi tên được châm lửa từ bốn phương tám hướng rơi xuống như mưa. Rừng cây bên cạnh và phía trước đều bị bắt lửa cháy bùng lên. Ngay tức khắc, ánh hồng nổi lên bốn phía, liên tiếp bùng lên giữa rừng cây.
“!”. Huyền Sinh đi đầu bỗng nhiên dừng lại. Ngay lúc hắn thối lui về phía sau, thân cây bên cạnh nặng nề đổ rầm một tiếng xuống đất. Ngọn lửa bắt đầu lan tràn trên mặt đất không hề ẩm ướt thật sự cản trở cước bộ của hắn.
“Hừ!”. Chỉ thấy nhị thiếu chủ Bán Nguyệt Thành hừ lạnh một tiếng, đôi mắt ẩn chứa sương giá. Hắn nhíu mày một cách khinh thường, quan sát tình cảnh xung quanh một chú rồi quay lại nói với hai người cũng đang dừng lại ở phía sau: “Thỉnh hai vị lui về phía sau mấy bước”.
“Hả? Ngươi muốn làm gì?”. Triệt Thủy ngạc nhiên hỏi, nhưng vẫn nghe lời mà lui về phía sau vài bước, lại tiếp nhận Sọng Tịnh đang mơ mơ màng màng từ tay hắn.
Chỉ thấy Huyền Sinh khẽ cười nhạt. Đôi mắt ngày thường dịu dàng tinh tế, hàm chứa mấy phần phong lưu phóng khoáng đã thu hút là thế. Mà giờ đây, vẻ lạnh lùng tràn đầy trong mắt càng mê hoặc hơn, giống như bị hoa anh túc hấp dẫn vậy. Ánh mắt phát ra hào quang rét lạnh như băng vậy.
Triệt Thủy và Mai Hoa đều thấy da đầu tê rần.
“Hây a!”. Hắn nắm lấy Dạ kiếm, mũi kiếm hướng xuống, khẽ quát một tiếng rồi nhảy lên. Đường kiếm từ dưới mạnh mẽ vung lên, một luồng sáng trắng tỏa ra hỏa quang nóng rực, tức khắc hàng ngàn hàng vạn đốm lửa nhỏ và lá cây hoa cỏ đều bị cuốn theo hướng hắn vung ra, giống như một dòng nước lũ đột phá tầng tầng khí nóng, ngay cả cành cây nặng nề kia cũng ngay lập tức gãy vỡ nát. Huyền Sinh thừa cơ cầm kiếm mở đường, nói với hai người đang sững sờ phía sau: “Đi thôi!”.
“À, được!”. Mai Hoa và Triệt Thủy vội vàng đáp, mấy người nhón mũi chân một cái, đồng loạt gắng sức lao về phía trước, lên xuống vài lần, bọn họ đã rời xa nơi lửa cháy.
Nhưng ngay lúc Triệt Thủy đang ở giữa không trung cảm thán bọn họ rốt cục đã rời khỏi tòa núi kia, rất nhanh có thể đến thôn trang đồng thời dừng chân tắm rửa, thì lúc hắn hạ xuống lại giẫm lên một gốc đại thụ khô rỗng ruột.
Chỉ nghe một tiếng răng rắc thanh thúy, chân phải hắn bị kẹt trên cây. Hơn nữa, do bọn họ đang chạy trốn xuống sườn dốc… thân cây bắt đầu lấy tốc độ cực nhanh… trượt xuống.
“Oh? Hả? Này!!!”. Lâu chủ Trọng Trọng Lâu kêu oa oa, cố sức rút chân ra… Ngoài ý muốn, nửa ống chân đều kẹt ở bên trong. Mắt thấy cảnh sắc xung quanh mờ mịt lùi lại phía sau với tốc độ cực nhanh, bên tai tiếng gió thổi mạnh mẽ, hắn cái gì cũng không nghĩ, đem Song Tịnh trên lưng chuyển ra phía trước ngực, dùng toàn thân che chở cho nàng rồi quay đầu lại hô to: “Huyền Sinh! Mai Hoa!”.
“Lâu chủ!”, Huyền Sinh kinh hãi, lập tức nhanh chóng lướt qua tới bên người hắn, nhưng vài lần đưa tay ra đều không chạm được tới góc áo của Triệt Thủy nửa phân. Ở một bên khác, Mai Hoa cũng nỗ lực lôi kéo ngăn cản hai người trượt xuống.
“Huyền Sinh! Mau lên!”. Thấy sườn núi càng ngày càng dốc đứng, Mai Hoa biết thân cây này vỡ nát hoặc tung ra là chuyện sớm muộn. Ngẩng đầu cực nhanh nhìn về phía trước một chút, thấy mây mù tràn ngập, trắng xóa một mảnh không nhìn thấy gì, Mai Hoa trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ không ổn, dứt khoát nhảy đến phía sau Triệt Thủy, thét lên với Huyền Sinh: “Đưa Dạ kiếm cho ta!”.
Thấy thế, Huyền Sinh cũng nhảy lên thân cây, hai người liếc mắt lẫn nhau, cùng khẽ quát một tiếng, mỗi người một bên, hai tay giơ cao trường kiếm, ra sức cắm vào mặt đất.
Sơn đạo xóc nảy phẫn nộ, kiếm của Huyền Sinh và Mai Hoa đều làm bắn tung lên tảng lớn tro bụi bùn đất, hai người cắn răng kiên trì dùng lực. Nhưng đã chậm! Triệt Thủy quay đầu nhìn phía trước, chỉ thấy đường phía trước đã hết, một đám sương trắng bốc thẳng lên từ rìa triền núi. Ngoảnh lại nhìn bên cạnh, chỉ thấy có một thác nước khổng lồ cao trăm trượng, cuộn trào mãnh liệt ào ào chảy xuống!
“Huyền Sinh! Mai Hoa!”. Khuôn mặt Triệt Thủy nhất thời đổi trắng: “Giữ kiếm, phía trước là…!”. Nhưng lời còn chưa dứt, bọn họ đã bị ném vào trong không trung, bay thẳng ba nghìn thước xuống sông!
Song Tịnh mơ màng mở mắt, ngoảnh lại vừa lúc thấy Huyền Sinh và Mai Hoa vọt lên thân cây giữa không trung, hai người như sao băng phóng tới lòng sông. Lúc này mới phát hiện người ôm mình chính là Triệt Thủy, quay đầu lại nhìn, thấy lâu chủ Trọng Trọng Lâu cười híp mắt nói với nàng: “Tiểu Tịnh, nắm chặt nhé!”.
“Được”. Rất là yên tâm ngáp một cái, Song Tịnh trên vai hắn tìm một vị trí thoải mái, nắm chặt lấy ống tay áo hắn.
Chỉ nghe hai tiếng quát gần như đồng thời, Mai Hoa và Huyền Sinh mỗi người một bên đỡ thân cây, đạp vào mặt nước phi ngược lên.
Nhưng, cây này đã bị mục đầu từ lâu, lúc Mai Hoa đỡ lấy thì nó bị nứt ra răng rắc. Vết nứt từ rìa ngoài lan vào trong giữa, chânTriệt Thủy bị móc lại không thể trụ vững, thân thể xiêu vẹo, Song Tịnh từ trong tay hắn trượt ra ngoài.
“Tiểu Tịnh!”. Lâu chủ Trọng Trọng Lâu mặt không chút huyết sắc, kinh hãi lập tức đưa tay kéo lại, nhưng chỉ kéo được ống tay áo.
“Môn chủ!”. Huyền Sinh mắt thấy nàng rơi vào trong nước, không nghĩ nhiều, kinh sợ mà đạp một cước vào thân cây nhào vào trong nước, lặn xuống tìm kiếm Song Tịnh.
Nước sông chảy xiết, Huyền Sinh ra sức bơi rất lâu mới kéo được cổ tay nàng trồi lên mặt nước. Chỉ thấy sắc mặt đối phương tái nhợt, hắn lập tức vỗ lên lưng nàng truyền chân khí, làm ổn định mạch tượng. Nước ngày càng cuộn trào mãnh liệt, thân thể hai người không ngừng bị một lực đẩy về phía trước. Muốn vừa giữ khoảng cách với Song Tịnh vừa bảo vệ an nguy của nàng là không thể, vì vậy hắn một tay kéo thắt lưng nàng đem ôm trước ngực, cúi đầu nói: “Ôm chặt ta!”. Dứt lời liền cố sức đánh một chưởng vào mặt nước, mượn lực thoát khỏi lòng sông, lên xuống vài lần, hướng thân cây chỗ Triệt Thủy và Mai Hoa hạ xuống.
Lại nhưng, hắn bỗng nhiên nghe được có tiếng xé gió bắn về phía mình.
Lắc mình một cái tránh được mũi tên bắn về phía mình, nhưng lại trật hướng, bay thẳng vào thân cây..
Mắt thấy sẽ đụng phải, Huyền Sinh dứt khoát đánh một chưởng về phía thân cây. Thân cây tức khắc nổ tung. Mai Hoa và Triệt Thủy bám vào hai mảnh thân cây ở hai bên tách xa nhau. Còn hắn, hắn nâng đầu Song Tịnh lên trước khi rơi xuống nước, bản thân thuận lợi ôm lấy một cành cây xù xì, thân người bây giờ giống như là nước chảy bèo trôi.
Hai bên bờ sông cực nhanh lùi lại ở phía sau, cánh rừng nham thạch đều biến thành một màu thẳng tắp. Huyền Sinh nâng người Song Tịnh lên mặt nước, đang lúc muốn cùng nàng nhảy lên, bên tai đã truyền đến tiếng mũi tên phóng tới. Hắn còn chưa kịp ngẩng đầu, lại cảm thấy một trận cuồng phong đánh tới. Một luồng sức mạnh giống như gió lốc ào ào khiến loạt tên đang nhằm hướng bọn họ bay tới đều bị quét ngược lại. Trên bờ truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, tiếp đó có người rơi vào nước.
Giương mắt nhìn lại, đã thấy Triệt Thủy lướt trên mặt nước sắc bén như chim ưng. Trên tay phải ngân quang chợt lóe, bạch phiến* tinh xảo và hoa lệ đã mở ra.
*Phiến: quạt
Sau đó, máu tươi nhiễm đôi bờ sông.
Lâu chủ Trọng Trọng Lâu Đỗ Triệt Thủy, lấy động tác nhanh, chuẩn, sắc bén, chặt chẽ làm phương thức nổi danh trên đời. Thân thủ thanh nhã, mềm mại và lặng lẽ không tiếng động được người giang hồ ca tụng. Một khi hắn nổi giận, xác thực khiến người ta nhượng bộ lui binh. Nhưng nếu chiến đấu với hắn thì ít nhất sẽ có được chút cảm giác thống khoái, vì mỗi chiêu đánh ra kẻ địch của hắn sẽ không đị dày vò nhiều, thực sự rất nhân từ rồi.
“Giao Song Tịnh cho ta!”. Thừa dịp Triệt Thủy đối phó địch nhân, Mai Hoa vội vàng lướt qua tới mặt kia của hai người bên cạnh, vươn tay ôm lấy Song Tịnh, lại nắm chặt cổ tay Huyền Sinh, lôi hai người ra khỏi nước.
Lúc này, phía trước đã truyền đến ầm ầm một tiếng nổ lớn.
Huyền Sinh và Mai Hoa cùng nhìn lại, chỉ thấy sương mù mạnh mẽ bay lên, khói trắng cuồn cuộn, nước sông càng lúc càng cấp tốc chảy về phía trước. Biết phía trước cũng là thác nước trên vách núi, hai người vội vã một trái một phải mà giữ lấy Song Tịnh, đang muốn nhảy hướng lên bờ, lại nghe “hưu” một tiếng, một mũi tên tẩm lửa cháy phóng tới, bắn thẳng vào tay áo Song Tịnh, lập tức bốc cháy.
“!!”. Hai người kinh hãi, đồng loạt đưa tay phủi lửa, Mai Hoa ngâm tay Song Tịnh vào nước, nhưng đã quên mảnh gỗ khô dưới chân đang trôi nhanh về phía thác nước, chỉ nghe Huyền Sinh chưa nói xong một tiếng “Đi mau”, cây gỗ hoàn toàn mất đi khống chế, ba người lập tức bị kéo vào trong thác nước vĩ đại.
“Mai Hoa! Huyền Sinh! Tiểu Tịnh!”. Triệt Thủy nhìn lại không khỏi kinh hãi, sắc mặt trắng bệch. Không chú ý đến có vô số cung tiễn thủ như cũ vẫn ở phía sau, quay đầu lao về phía thác nước, lên xuống vài lần, cũng rơi như sao băng vào trong dòng thác cuồn cuộn.