Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Viễn thượng hàn sơn thạch kính tà.*
*Tạm dịch: Núi lạnh xa xa, lối đá nghiêng.
Tám người vào núi, giờ chỉ còn lại có hai người.
“Hắn sẽ không thắng được.” Trên đường lên đỉnh Thanh Sơn, Lũng Dã vẫn còn nghĩ về hình ảnh hai cha con họ Huyền đứng đối nghịch nhau, đột nhiên nói.
“Ta biết.” Ánh mắt bình tĩnh, Song Tịnh lạnh nhạt cười nói: “Trên giang hồ, chỉ có duy nhất một người được Bất Bại nữ hiệp Phù Bình xem là đối thủ, chính là Sở Dạ đại hiệp – thành chủ Bán Nguyệt thành, Huyền Nguyệt.” Nàng quay đầu lại, nhìn về phía chân núi, rừng núi thâm sâu, lại rộng lớn như biển, nơi phụ tử kia giao đấu đã sớm bị che khuất bởi một mảng cây cối um tùm.
Không thấy bóng dáng Huyền Sinh khiến nàng hơi lo lắng, thở dài: “Mà người duy nhất trong thiên hạ không bị đánh bại, chính là sư phụ ta. Huynh ấy sẽ không thắng, mà ta, cũng sẽ không thắng.”
Đôi mắt luôn nhìn vô định của Lũng Dã chợt ánh lên một tia cảm xúc, nàng ấy ngẩng mặt nhìn lên đường núi, vô thức hỏi: “Nếu đã như vậy, tại sao còn muốn đi?”
Song Tịnh không nói, lát sau mới cười khẽ: “Có một số việc, nếu biết trước kết quả thế nào, có khi sẽ không làm nữa.”
Môn chủ Thất Thạch Môn nhịn không được quay đầu nhìn lại, gió lớn thổi qua, áo choàng tung bay như cánh buồm trước gió.
“Nếu nắm chắc phần thắng, thì sẽ không có khát vọng muốn được sống. Mà ngay giữa thời khắc sinh tử, có một số việc, sẽ thấy càng thêm rõ ràng. Không bị bức đến đường cùng, người ta sẽ không thấy được thì ra sống sót đáng quý biết bao, không thấy được tương lai phía trước.” Song Tịnh khẽ giải thích, như trả lời câu hỏi của Lũng Dã, dường như cũng là nói với chính mình.
Lũng Dã im lặng, ngước đôi mắt bình tĩnh nhìn nàng, rồi lại rũ mắt xuống: “Chết… thật là một chuyện rất tốt đẹp.” Trong lời nói của nàng ấy, rốt cục cũng thấy được một tia cảm xúc.
Song Tịnh không trả lời, cũng không ngạc nhiên bởi sự hâm mộ trong lời nói của Lũng Dã, chỉ cười cười, không còn vẻ mặt ngây thơ mà giảo hoạt kỳ quái ngày thường, giống như một nữ tử thản nhiên nhìn rõ hồng trần, trải thấu giang sơn, dáng vẻ lại càng hợp với truyền kỳ đệ nhất giang hồ Diệp Song Tịnh hơn nữa.
“Lúc mới ra giang hồ, điều đầu tiên cần phải học, đó là hiểu rõ cái chết. Hoặc là…” Nàng cũng không quay đầu lại, cười với Lũng Dã: “Bởi chỉ khi hiểu rõ cái chết, mới có thể cảm thấy, sống trong giang hồ là một chuyện sảng khoái biết bao. Muốn yêu thì yêu, muốn hận thì hận, oanh oanh liệt liệt, giống như mỗi một ngày đều là ngày cuối cùng, sống hết mình như vậy.”
Lũng Dã nhìn nàng, bất giác hỏi: “Vậy hiện tại, đang đến gần cái chết, ngươi suy nghĩ chuyện gì?”
Song Tịnh sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười: “Nghĩ đến… sống sót!” Nàng đáp, thấy hai người đã đến gần đỉnh núi, bất giác xoay người đi đến bên vách đá.
Chỉ thấy, không trung mờ mịt, từng đám mây lớn bồng bềnh trôi phía cuối chân trời, thay đổi nhanh chóng, báo trước một trận mưa gió đang kéo đến.
Dưới chân là núi cao rừng thẳm, trùng trùng điệp điệp, rừng cây rộng lớn như biển, bao trùm cả vùng đất.
Không khí nhờ mưa mà mang hương vị trong lành, dễ chịu.
Lúc này, một đám mây thật lớn kéo đến phía trên rừng cây, mưa phùn rả rích nhẹ nhàng rơi xuống.
Song Tịnh hít thở thật sâu.
Hồi ức chợt tràn về như suối.
Huyền Sinh lạnh lùng, xa cách lúc mới đến Thất Thạch Môn, Triệt Thủy không chút do dự cùng nàng đi khắp chân trời góc bể, Mai Hoa khẩu khí cương liệt như lửa nhưng lại dễ kích động, bốn người cùng nhau chạy trốn hết sức chật vật. Lần đầu bước chân vào lệ cốc, gặp phải Lũng Dã, hết sức kinh ngạc và bối rối. Ở Kiếm Nhu sơn trang, có Hoa Vô Song và Kinh Phiến chỉ điểm trong sương mù, Phi Ưng Bảo hung hăng đến cướp ngọc bội Bán Nguyệt và Tỏa Tâm Đồng Kính….
Tất cả hồi ức vây lấy nàng, âm thanh cùng hình ảnh không ngừng lướt qua, sau cùng dừng lại ở thân ảnh của Bất Bại nữ hiệp Phù Bình.
“Con nhất định phải tới, chứng minh là ta đã sai”.
Song Tịnh mở mắt, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Đột nhiên tỉnh ngộ.
Sống sót, cho dù thế nào cũng phải cùng mọi người trở về.
Một ngày nào đó, chúng ta lại sẽ cười, cùng hồi tưởng lại quãng thời gian nhọc nhằn này.
Đúng lúc này, nàng chợt nhảy lên thật cao!
Chỉ nghe “đinh…”, một hòn đá đã làm nứt một vệt tại nơi nàng vừa đứng. Song Tịnh đáp xuống đất, vừa mới đứng vững, bỗng cảm thấy choáng váng. Đưa tay phải tự bắt mạch cho mình, quả nhiên cảm thấy có vài cỗ chân khí rục rịch, chạy tán loạn trong người. Nàng cười khổ, đúng là võ công chưa hoàn toàn hồi phục, thuốc của Thiên Hiệp lâu thật quá mạnh, nếu thật sự khiến bệnh tật trong năm năm qua biến mất hết trong một ngày, chỉ e mình cũng đã bỏ mạng.
Chờ cho hết choáng váng, nàng mới gắng gượng đứng dậy, xoay người ôm quyền, cung kính hành lễ: “Sư phụ.”
Bất Bại nữ hiệp Phù Bình đứng trên một mỏm đá, ánh mắt bình tĩnh, pha chút dịu dàng: “Không nghĩ tới con sẽ đến.”
“Đệ tử không dám làm trái lời sư phụ.” Song Tịnh vẫn cười nhạt, ngẩng đầu cung kính nhìn người kia.
Hai người một trên một dưới.
Một trận gió quét qua, trong nháy mắt, dường như cảnh xuân tươi đẹp thời niên thiếu vẫn chưa trôi qua.
Song Tịnh nhìn người quen thuộc trước mắt, lạnh nhạt cười: “Sư phụ muốn dùng “Truy Phong”?”
Phù Bình khẽ hất cằm: “Đúng, dùng “Truy Phong””.
“Truy Phong” là phương pháp Phù Bình dùng để dạy nàng lúc nhỏ, trong vòng mười chiêu nàng phải đoạt được vũ khí trong tay Bất Bại nữ hiệp. Trong giang hồ, Phù Bình không thân thích, không bạn bè, lại bất khả chiến bại, điều duy nhất khiến lòng nàng lưu luyến, chính là Diệp Song Tịnh đã bị phế võ công đang đứng trước mặt kia. Bởi thế, cho dù chỉ là khảo nghiệm, Phù Bình cũng không nỡ làm tổn thương đồ đệ, cho nên mới dùng phương pháp như vậy. Song Tịnh nhất định sẽ dùng hết sức ứng phó, nếu không thắng được, thì sẽ chết trong lúc muốn đánh bại bà ấy.
“Mười chiêu?”
“Mười chiêu.”
“Được!” Song Tịnh đồng ý, nhưng không vội ra tay.
Lũng Dã lẳng lặng lui sang một bên, khoanh tay đứng nhìn.
Không khí xung quanh dường như đông đặc lại.
Song Tịnh bỗng nhảy lên, thân thủ nhẹ nhàng như chim yến, nhưng kình lực mạnh mẽ, nàng nhất thời hóa thành một luồng sáng xanh, phóng về phía Phù Bình! Mũi chân điểm lên đá, cỏ cây rạp trên mặt đất, gió xoáy cuộn qua, môn chủ Thất Thạch Môn đã xuất thủ, Phù Bình cười mỉm, bay về phía rừng sâu.
Quyền pháp nhà họ Diệp có tổng cộng mười sáu bộ, bộ thứ nhất là “Lạc Hoa Vô Thanh*”.
*Lạc Hoa Vô Thanh: Hoa rơi không một tiếng động.
Chỉ thấy Song Tịnh đã đuổi gần đến chỗ Phù Bình, tay trái phóng ra một chưởng, một cành cây to liền gãy, bay thẳng về phía Bất Bại nữ hiệp, Phù Bình nghiêng người tránh được, môn chủ Thất Thạch Môn đã ở phía sau lưng, tay phải vừa tung một quyền, Phù Bình lách mình tránh, cánh tay vung lên, vô hình khống chế nhánh cây đang bay về phía mình, khiến nó trở hướng bay ngược về phía đồ đệ. Song Tịnh nhíu mày, tay phải đẩy ra, cứng rắn như kiếm, thẳng tắp chém ngang nhánh cây kia, lợi dụng chưởng lực đẩy đến, cành cây, lá cây liền hóa bán thiết phi đao đâm về phía Bất Bại nữ hiệp.
“Hừm!” Phù Bình cười khẽ, tháo cây cung trên lưng xuống, vẫy tay một cái, vụn gỗ, lá cây như chạm phải một tấm chắn vô hình, vô lực rơi xuống, Song Tịnh thấy thế, mũi chân đạp lên cây, bay ngược lên cao, bay đến trên đầu Phù Bình, khẽ hô một tiếng, lao xuống.
“Bộ quyền pháp thứ hai nhà họ Diệp – Cửu Long Hàng Thiên*.” Lũng Dã đứng một bên quan sát, bất giác thì thào nói.
*Cửu long hàng thiên: Chín rồng khuất phục trời.
Trong nháy mắt, Song Tịnh đã đánh về phía trước mấy chiêu, điểm tinh túy của bộ quyền pháp này chính là tốc độ, giống như chín con rồng từ bốn phương tám hướng vây lấy đối thủ, tạo thành tường đồng vách sắt, làm cho kẻ địch bị vây ở giữa không thể nhúc nhích, không có một chút sơ hở nào. Năm Song Tịnh mười sáu tuổi, chính là đã dùng bộ quyền pháp này đánh bại Đỗ Triệt Thủy, làm chấn động cả thiên hạ, nhưng giờ đây, nàng đã không còn tốc độ và nội lực như năm đó, mà Phù Bình, đương nhiên cũng không phải là lâu chủ Trọng Trọng Lâu.
Song Tịnh tung song chưởng, chiêu thức như dời núi lấp bể liên tiếp không ngừng đánh về phía sư phụ của mình, nàng tập trung chăm chú, dùng toàn bộ nội lực, bốn phía cuồn cuộn dần tạo thành một cơn lốc xoáy, cây cỏ hoa lá bị cuốn theo rào rào. Nhưng sắc mặt Phù Bình vẫn thản nhiên, một tay cầm cung ngăn cản, nhìn thấy điểm sơ hở, cổ tay chuyển động, cung kia liền nhẹ nhàng vỗ trên vai trái Song Tịnh.
“Ô!” Một cái vỗ nọ nhìn như nhẹ nhàng, nhưng Song Tịnh lập tức cảm thấy một trận đau đớn, đưa mắt nhìn lại, liền trông thấy ánh mắt cảnh cáo của Phù Bình, trong lòng bất giác rùng mình, giật mình nhận ra mình đã quá kích động rồi, vội lui lại mấy bước.
Đứng thẳng thở dốc, môn chủ Thất Thạch Môn mới vừa trấn định lại, đã cảm thấy nội lực trong người đại loạn, quả nhiên là do quá nóng vội.
Nghĩ lại, mình đã không còn là Diệp Song Tịnh khỏe mạnh năm xưa nữa rồi.
Mới vừa khôi phục lại một chút, không thể lỗ mãng như thế được, nếu còn muốn còn sống quay về, phải lấy ưu bù khuyết mới được.
Người tập võ kiêng kỵ nhất là kích động và nóng vội, đạo lý này lúc sáu tuổi nàng đã hiểu rõ.
Ổn định lại nhịp thở, Song Tịnh mỉm cười. Trước mặt, Phù Bình điềm tĩnh, đánh giá ánh mắt của nàng.
Còn tám cơ hội nữa để đoạt được cung trên tay sư phụ.
Bên tai bỗng vang lên tiếng nói của Mai Hoa lúc đấu với Tập Tuyền trên lôi đài.
Không thể thua, tuyệt đối không thể thua.
Lùi về phía sau mấy bước, Song Tịnh mỉm cười, vén tay áo, búi cao tóc lên.
“Bây giờ mới đánh thật sao?” Phù Bình nhìn thấy, bất giác cười nhạt: “Hai lần vừa rồi, có thể không tính.”
“Không cần đâu” môn chủ Thất Thạch Môn thản nhiên đáp: “Con dùng số lần còn lại là đủ rồi.” Nàng chậm rãi đứng thẳng dậy, đưa một tay ra trước, mở lòng bàn tay: “Sư phụ, đệ tử có việc muốn thỉnh giáo!” Dứt lời, liền hóa thành một vệt sáng xanh, nháy mắt đã vọt đến trước mặt Phù Bình.
Đôi con ngươi Bất bại nữ hiệp co rút, trong lòng cả kinh, cũng là lúc cảm thấy bên phải có luồng kình phong rít đến, theo bản năng đưa tay chắn lại, quả nhiên bị một quyền mạnh mẽ đánh tới, hết sức ngăn lại, chỉ cảm thấy cánh tay run run, bất giác giật mình nghi hoặc, lực kia thật sự là do Song Tịnh đánh ra?.
Quay mắt nhìn lại, Song Tịnh đang ở cách mình không quá một cánh tay.
“Vì sao phải bày ra ván cờ này?” Giọng môn chủ Thất Thạch Môn bình thản, có lẽ có quá nhiều cảm xúc nhưng không cách nào biểu đạt được, nàng nhíu mày hỏi: “Sư phụ căn bản không cần chứng minh năng lực của mình, vì sao lại muốn đùa giỡn Phi Ưng bảo và Kiếm Nhu sơn trang, thậm chí cả các bang phái trong giang hồ trong lòng bàn tay?” Nàng tự thấy sức mình không thắng nổi Bất Bại nữ hiệp, liền dứt khoát dùng hết khí lực đánh về phía trước, nhân cơ hội nhảy về đằng sau, mũi chân vừa chạm đất, đã lại đánh một chưởng về trước..
Bộ quyền pháp thứ sáu nhà họ Diệp, Cô Lang Minh Nguyệt, là bộ quyền pháp mà An Hành – người đứng đầu mười tám đệ tử của Thất Thạch môn tinh thông nhất, cũng là bộ quyền pháp mà Song Tịnh đánh ra nhẹ nhàng nhất. Chỉ thấy tay trái môn chủ Thất Thạch Môn vung chưởng, tay phải tung quyền, nhanh như chớp, mạnh như búa tạ, hai tay tấn công tới tấp, tựa như sóng sau xô sóng trước, chưởng pháp dày đặc không khe hở, liên tiếp giống như một tấm lưới, đánh thẳng về phía Phù Bình. Trong rừng cây trống trải, tiếng vù vù do quyền chưởng vọng lại, giống như cuồng phong gào thét.
“Tịnh Nhi, con thật ngây thơ”. Phù Bình nhíu mày, tập trung đối phó với chiêu thức vừa nhanh chóng, vừa cẩn thận, chính xác trước mắt. Bộ quyền pháp này thích hợp nhất để công kích gần, cần chú trọng nội lực và sự bền bỉ, sẽ làm tiêu hao sức lực của Song Tịnh, quả nhiên chỉ lát sau, đã thấy một chỗ sơ hở, bước lên một bước, tay phải nắm chặt tay trái nàng, đánh một chưởng lên vai nàng, lập tức khiến nàng không thể nhúc nhích: “Phi Ưng bảo và Hoa Vô Song của Kiếm Nhu sơn trang đã nhắm vào mấy người các con từ lâu, nếu không có ta và Sở Dạ cẩn thận sắp đặt thế cục, để hắn dẫn dụ mấy người các con đến đây, thì hắn đã sớm đại khai sát giới với các con rồi”. Thấy Song Tịnh tránh được mấy chiêu, Phù Bình buộc phải tăng sức lực đánh ra, quát lên: “Phi Ưng bảo và Kiếm Nhu sơn trang cuối cùng thế nào, có liên quan gì đến ta? Dám chơi dám chịu, Hoa Vô Song con rô cũng tiếc, con diếc cũng muốn, thì cũng nên sớm lường trước được kết cục mất tất cả là thế nào rồi!”
Song Tịnh không nói, chỉ cảm thấy bả vai mình càng lúc càng nặng, nhân lúc Phù Bình tạm dừng, uốn người một cái, như con cá trườn khỏi bàn tay đang nắm chặt, lật tay giữ chặt cổ tay Phù Bình, thân mình trượt trên mặt đất, chân phải xoay điểm một cái trên vai đối phương, bật phóng đi, rồi hạ xuống cách đó không xa. Gắng gượng đứng dậy, mồ hôi rịn đầy đầu, tim đập loạn, hổn hển thở.
“Sư phụ… không phải nói… là để chứng minh bản thân… dù có ẩn cư bao lâu, vẫn có thể khiến cho giang hồ này… Năng lực… khiến trời long đất lở?” Nàng liên tiếp hỏi, nắm chặt hai tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Đúng vậy”. Phù Bình hơi ngửa đầu, một tia nắng xuyên qua tán cây, chiếu rọi trên người, một bên gương mặt tỏa sáng, trang nghiêm mà cường thế. Sau đó, tự phụ nói: “Mà con, cũng nên có khí phách và tài năng đó mới phải.”
“Nhưng… cũng không phải như vậy…” Song Tịnh thì thào.
“Cái gì?”
“Cũng không phải là… như vậy…” Môn chủ Thất Thạch Môn chậm rãi nói, nàng rũ mắt, khẽ trả lời: “Giang hồ, cũng không phải như vậy.”
Gió thổi hiu hiu, rừng cây lay động xào xạc.
Lúc nàng ngẩng đầu lên, Phù Bình thấy rõ, trong mắt Song Tịnh, một thứ ánh sáng quen thuộc.
Là sự hăng hái không ai sánh kịp, giống như năm nàng mười sáu tuổi.
Còn có… Sự chờ mong, hiếu kỳ với thiên hạ này.
“Giang hồ vĩnh viễn sẽ không phải là giang hồ của một người”. Môn chủ Thất Thạch Môn chậm rãi nói: “Ân oán tình thù, giang sơn mỹ nhân, tất thảy đều là giang hồ. Thiên hạ này rộng lớn bao nhiêu, giang hồ cũng rộng lớn bấy nhiêu. Đặt sức mạnh quốc gia thiên hạ làm trọng, giang hồ có biết bao người, chọn yêu hận ân oán làm trọng, chỉ có số ít kẻ trong giang hồ mà thôi. Sư phụ, lẽ nào có thể nói, mình là kẻ đứng đầu trời đất bao la này?”.
Phù Bình chấn động, chỉ thấy hai mắt đồ đệ bình tĩnh, trong lúc nhìn lại lẳng lặng lộ ra một tia hào khí lẫm liệt, bất giác gật đầu: “Ta nếu không phải là người đệ nhất thiên hạ, thì cũng là đệ nhất trong chốn võ lâm.”
“Nhưng mà… Sóng sau xô sóng trước”. Song Tịnh thản nhiên nói.
Nàng bỗng nhớ đến trận đấu giữa Mai Hoa và Tập Tuyền, phong thái hưng phấn, khí khái hào hùng đứng trên lôi đài, sự kiên quyết, cùng dũng khí vỡ tung ra trong thời khắc tuyệt vọng nhất, khiến ngay cả nàng cũng không thể không bội phục. Còn có Kinh Phiến dùng cả đời để theo đuổi nguyện vọng vĩ đại và sự trung thành, cùng với Hoa Vô Song thông minh, cơ trí.
Trên con đường này, bọn họ đã gặp gỡ rất nhiều người.
Ánh hào quang rực rỡ ngày xưa dần lắng xuống, gió to mưa lớn cũng dần trở thành sông dài, những thiếu niên ngày ấy đều đã bộc lộ tài năng.
Rất nhanh trên giang hồ sẽ truyền đi một đoạn truyền kỳ mới, tạo nên một thời kỳ huy hoàng mới, những câu chuyện mới.
Cho dù bọn họ có buồn khóc bao nhiêu, thất vọng bao nhiêu, khó chấp nhận cỡ nào, nhưng đây mới chính là giang hồ.
“Khá lắm” Phù Bình đưa mắt, cười nhìn đồ đệ: “Tịnh Nhi, con cuối cùng đã hiểu. Nhưng mà…”. Phù Bình mỉm cười, tay kéo dây cung: “Con vẫn chưa hiểu được điểm quan trọng nhất!” Nói xong liền buông tay, chỉ nghe “vút” một tiếng, là cuồng phong gào thét.
Song Tịnh không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một trận khí mạnh mẽ dữ dội tạt vào mặt, vội đưa hai tay lên bảo vệ, nhưng hai chân đứng không vững, bị trận cuồng phong kia đẩy ngã xuống đất. Trong lòng nàng thất kinh, Bất Bại nữ hiệp mới chỉ kéo căng dây cung, dùng nội lực tấn công nàng, còn chưa dùng đến mũi tên đã khiến nàng bị chấn động đến không thể nhúc nhích, nếu thật sự dùng đến vũ khí, chỉ sợ mình… Nàng khó khăn đứng dậy, còn chưa đứng vững, phía sau bất ngờ vang lên một tiếng nổ trầm đục, cây đại thụ cao chọc trời kia đã bị Phù Bình đánh một quyền, nức toác.
Môn chủ Thất Thạch Môn rùng mình, lập tức xuất ra chiêu thức, dùng toàn lực ứng phó.
“Nhìn rõ bản thân, mới có thể thấy rõ thế chân vạc trong giang hồ! Điều này chẳng phải ta đã dạy con từ sớm?” Phù Bình vung tay trái, chưởng bên phải theo liền phía sau, lui lui tới tới như suối trào, tốc độ cùng sức mạnh hiển nhiên hơn quyền pháp nhà họ Diệp rất nhiều lần, Song Tịnh bị đánh đến nỗi không chống đỡ nổi, đành phải tìm nơi tránh né, thỉnh thoảng đánh trả, lại bị đối phương dễ dàng hóa giải. Bất Bại nữ hiệp lạnh lùng nói: “Tập trung một chút!” Dừng phút chốc, lại quát: “Con vốn là người có chí hướng cao rộng, vì sao lại giới hạn tài năng của mình chỉ trong võ nghệ, không còn một thân võ công cao cường, liền cảm thấy mình chẳng thể bay lượn trong giang hồ nữa sao?”
Nghe vậy, Song Tịnh bất giác chấn động, lời kia như sấm dậy bên tai, năm năm qua, dù nàng cũng từng tự khích lệ bản thân mình như vậy, nhưng vừa rồi nghe chính miệng sư phụ nói ra, lúc này mới chân chính cảm nhận được, thật sự giác ngộ.
“Con nói đám hậu bối trong giang hồ ngày nay đã lớn mạnh lên, bọn chúng lớn mạnh bằng cách nào? Ai mà không có khởi đầu khó khăn chứ?” Phù Bình nổi giận, tay áo rộng khẽ tung, theo lực đạo của bà mà trở nên sắc bén như đao, toàn bộ lá cây đều bị cắt ngang: “Diệp Song Tịnh, người khác có thể, vì sao con không thể? Nói cho cùng, con cũng là mãi đắm chìm trong quá khứ huy hoàng, tự nhốt bản thân trong bến mê!”
Những lời nói lần này thật sự khiến cho Song Tịnh giật mình, không để ý, lại bị Phù Bình đánh một quyền trúng ngực, loạng choạng té vào bụi cỏ. Gắng gượng bò dậy, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, gương mặt trắng bệch, đau đớn trên người cũng không cảm thấy.
Nhưng Bất Bại nữ hiệp còn chưa muốn buông tha nàng, hô khẽ một tiếng, đã đứng trước mặt môn chủ Thất Thạch Môn.
Song Tịnh đột nhiên ngẩng đầu, thấy Phù Bình tung song chưởng, người đã ở trên đỉnh đầu nàng, nhận ra đó là chiêu “Thiên Nữ Lạc Phàm”, tự biết không thể nào tránh thoát, trong thời khắc cấp bách, vô số ý nghĩ vụt qua đầu, lại có một ý niệm vô cùng rõ ràng hiện ra.
Sống sót, nhất định phải sống trở về!
Một khắc kia, nàng dùng hết chân khí trong người nhảy vọt lên, thân ảnh hóa thành một đường thẳng tắp, lách qua bên hông Phù Bình, chính lúc này, không hề suy nghĩ, nhắm mắt trở tay rút một cái, tựa như đã tập luyện động tác này không biết bao nhiêu lần.
Chỉ nghe một tiếng ”xoạt” thật nhỏ.
Ngón tay đã chạm được cánh cung màu bạc lạnh như băng kia, cầm trong tay.
Một khắc đó, đã dùng hết sức lực.
Nàng từ trên không trung, nặng nề rơi xuống trên cỏ.
Choáng váng dữ dội.
Song Tịnh rạp trên mặt đất, nắm chặt vũ khí trong tay, dường như dựa vào nó mà có thêm sức lực, để mình không mất ý thức.
Cách nàng không xa, Phù Bình đứng yên, trầm mặc nhìn nàng.
“…” Môn chủ Thất Thạch Môn hít thở gấp gáp, như muốn thu hết không khí xung quanh vào trong lồng ngực. Quyền chưởng vừa trúng lập tức phát đau mãnh liệt, nàng cảm thấy đầu như muốn nổ tung, mắt nổ đom đóm. Lúc này, lại cảm thấy có một bàn tay áp vào lưng mình, ổn định tâm mạch và nội lực đang chạy loạn trong cơ thể.
“… Chỉ dùng có ba chiêu.” Phù Bình thản nhiên nói, bất giác bật cười khẽ: “Tịnh Nhi, con làm tốt lắm.”
“…Hô…Hô…” Song Tịnh vẫn đang thở hào hển, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu tuôn xuống như mưa.
Bên tai là tiếng ong ong, hình ảnh trong đầu như đèn kéo quân lúc ẩn lúc hiện.
Diệp Song Tịnh mất sạch võ công, thật là thảm hại.
Nếu không nhờ Diệp gia nhiều đời đều giỏi chế tạo binh khí, Thất Thạch Môn đã sớm suy vong.
Tuy rằng rất thảm hại, nhưng nhớ lại năm năm này, thứ đầu tiên nàng nhớ tới, vẫn là những chuyện tươi đẹp, ấm áp.
Trữ Đô và An Hành luôn kề vai sát cánh, bầu bạn bên mình; tỷ tỷ và tỷ phu luôn chở che bênh vực; Trọng Trọng Lâu vì nàng mà hết lòng xử lý việc lớn nhỏ trên giang hồ. Bọn họ ở nơi mà nàng không nhìn thấy, dốc lòng chiến đấu, vì để giữ cho thế giới của nàng được cân bằng và bình an. Chỉ lo lắng nàng ở trong sơn cốc kia, cứ mãi đau thương buồn bã nhìn về phía xa xăm, nhìn lại những tháng ngày đã qua.
Nhưng chuyện ấy đã kết thúc rồi, Diệp Song Tịnh lúc này, đã có thể bắt đầu một lần nữa.
Như lời Phù Bình nói, ai mà không có khởi đầu khó khăn chứ.
Năm mười sáu tuổi kia, nàng đã thấy rõ được ranh giới của giang hồ, thám hiểm từng ngóc ngách của giang sơn tươi đẹp này.
Vì sao không thể mạnh mẽ đứng lên một lần nữa?
Song Tịnh cắn răng, cố gắng bò dậy, hất nhẹ tay Phù Bình, quỳ một chân xuống đất, tay phải đè lên ngực trái, kính cẩn cúi đầu: “Đệ tử… cung kính chịu… sự dạy bảo của sư phụ.”
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phù Bình thấp thoáng vẻ yên lòng, vui mừng mỉm cười gật đầu.
“Đứng dậy đi.”
Song Tịnh cắn răng đứng dậy, lúc ngẩng đầu, ánh mặt trời xuyên kẽ lá, chiếu trên mặt đất.
Truyền kỳ về thế hệ của Diệp Song Tịnh, đã qua.
Con đường tiếp theo, dường như còn rất xa, lại không biết phía trước sẽ chia ra bao nhiêu nhánh.
*Tạm dịch: Núi lạnh xa xa, lối đá nghiêng.
Tám người vào núi, giờ chỉ còn lại có hai người.
“Hắn sẽ không thắng được.” Trên đường lên đỉnh Thanh Sơn, Lũng Dã vẫn còn nghĩ về hình ảnh hai cha con họ Huyền đứng đối nghịch nhau, đột nhiên nói.
“Ta biết.” Ánh mắt bình tĩnh, Song Tịnh lạnh nhạt cười nói: “Trên giang hồ, chỉ có duy nhất một người được Bất Bại nữ hiệp Phù Bình xem là đối thủ, chính là Sở Dạ đại hiệp – thành chủ Bán Nguyệt thành, Huyền Nguyệt.” Nàng quay đầu lại, nhìn về phía chân núi, rừng núi thâm sâu, lại rộng lớn như biển, nơi phụ tử kia giao đấu đã sớm bị che khuất bởi một mảng cây cối um tùm.
Không thấy bóng dáng Huyền Sinh khiến nàng hơi lo lắng, thở dài: “Mà người duy nhất trong thiên hạ không bị đánh bại, chính là sư phụ ta. Huynh ấy sẽ không thắng, mà ta, cũng sẽ không thắng.”
Đôi mắt luôn nhìn vô định của Lũng Dã chợt ánh lên một tia cảm xúc, nàng ấy ngẩng mặt nhìn lên đường núi, vô thức hỏi: “Nếu đã như vậy, tại sao còn muốn đi?”
Song Tịnh không nói, lát sau mới cười khẽ: “Có một số việc, nếu biết trước kết quả thế nào, có khi sẽ không làm nữa.”
Môn chủ Thất Thạch Môn nhịn không được quay đầu nhìn lại, gió lớn thổi qua, áo choàng tung bay như cánh buồm trước gió.
“Nếu nắm chắc phần thắng, thì sẽ không có khát vọng muốn được sống. Mà ngay giữa thời khắc sinh tử, có một số việc, sẽ thấy càng thêm rõ ràng. Không bị bức đến đường cùng, người ta sẽ không thấy được thì ra sống sót đáng quý biết bao, không thấy được tương lai phía trước.” Song Tịnh khẽ giải thích, như trả lời câu hỏi của Lũng Dã, dường như cũng là nói với chính mình.
Lũng Dã im lặng, ngước đôi mắt bình tĩnh nhìn nàng, rồi lại rũ mắt xuống: “Chết… thật là một chuyện rất tốt đẹp.” Trong lời nói của nàng ấy, rốt cục cũng thấy được một tia cảm xúc.
Song Tịnh không trả lời, cũng không ngạc nhiên bởi sự hâm mộ trong lời nói của Lũng Dã, chỉ cười cười, không còn vẻ mặt ngây thơ mà giảo hoạt kỳ quái ngày thường, giống như một nữ tử thản nhiên nhìn rõ hồng trần, trải thấu giang sơn, dáng vẻ lại càng hợp với truyền kỳ đệ nhất giang hồ Diệp Song Tịnh hơn nữa.
“Lúc mới ra giang hồ, điều đầu tiên cần phải học, đó là hiểu rõ cái chết. Hoặc là…” Nàng cũng không quay đầu lại, cười với Lũng Dã: “Bởi chỉ khi hiểu rõ cái chết, mới có thể cảm thấy, sống trong giang hồ là một chuyện sảng khoái biết bao. Muốn yêu thì yêu, muốn hận thì hận, oanh oanh liệt liệt, giống như mỗi một ngày đều là ngày cuối cùng, sống hết mình như vậy.”
Lũng Dã nhìn nàng, bất giác hỏi: “Vậy hiện tại, đang đến gần cái chết, ngươi suy nghĩ chuyện gì?”
Song Tịnh sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười: “Nghĩ đến… sống sót!” Nàng đáp, thấy hai người đã đến gần đỉnh núi, bất giác xoay người đi đến bên vách đá.
Chỉ thấy, không trung mờ mịt, từng đám mây lớn bồng bềnh trôi phía cuối chân trời, thay đổi nhanh chóng, báo trước một trận mưa gió đang kéo đến.
Dưới chân là núi cao rừng thẳm, trùng trùng điệp điệp, rừng cây rộng lớn như biển, bao trùm cả vùng đất.
Không khí nhờ mưa mà mang hương vị trong lành, dễ chịu.
Lúc này, một đám mây thật lớn kéo đến phía trên rừng cây, mưa phùn rả rích nhẹ nhàng rơi xuống.
Song Tịnh hít thở thật sâu.
Hồi ức chợt tràn về như suối.
Huyền Sinh lạnh lùng, xa cách lúc mới đến Thất Thạch Môn, Triệt Thủy không chút do dự cùng nàng đi khắp chân trời góc bể, Mai Hoa khẩu khí cương liệt như lửa nhưng lại dễ kích động, bốn người cùng nhau chạy trốn hết sức chật vật. Lần đầu bước chân vào lệ cốc, gặp phải Lũng Dã, hết sức kinh ngạc và bối rối. Ở Kiếm Nhu sơn trang, có Hoa Vô Song và Kinh Phiến chỉ điểm trong sương mù, Phi Ưng Bảo hung hăng đến cướp ngọc bội Bán Nguyệt và Tỏa Tâm Đồng Kính….
Tất cả hồi ức vây lấy nàng, âm thanh cùng hình ảnh không ngừng lướt qua, sau cùng dừng lại ở thân ảnh của Bất Bại nữ hiệp Phù Bình.
“Con nhất định phải tới, chứng minh là ta đã sai”.
Song Tịnh mở mắt, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Đột nhiên tỉnh ngộ.
Sống sót, cho dù thế nào cũng phải cùng mọi người trở về.
Một ngày nào đó, chúng ta lại sẽ cười, cùng hồi tưởng lại quãng thời gian nhọc nhằn này.
Đúng lúc này, nàng chợt nhảy lên thật cao!
Chỉ nghe “đinh…”, một hòn đá đã làm nứt một vệt tại nơi nàng vừa đứng. Song Tịnh đáp xuống đất, vừa mới đứng vững, bỗng cảm thấy choáng váng. Đưa tay phải tự bắt mạch cho mình, quả nhiên cảm thấy có vài cỗ chân khí rục rịch, chạy tán loạn trong người. Nàng cười khổ, đúng là võ công chưa hoàn toàn hồi phục, thuốc của Thiên Hiệp lâu thật quá mạnh, nếu thật sự khiến bệnh tật trong năm năm qua biến mất hết trong một ngày, chỉ e mình cũng đã bỏ mạng.
Chờ cho hết choáng váng, nàng mới gắng gượng đứng dậy, xoay người ôm quyền, cung kính hành lễ: “Sư phụ.”
Bất Bại nữ hiệp Phù Bình đứng trên một mỏm đá, ánh mắt bình tĩnh, pha chút dịu dàng: “Không nghĩ tới con sẽ đến.”
“Đệ tử không dám làm trái lời sư phụ.” Song Tịnh vẫn cười nhạt, ngẩng đầu cung kính nhìn người kia.
Hai người một trên một dưới.
Một trận gió quét qua, trong nháy mắt, dường như cảnh xuân tươi đẹp thời niên thiếu vẫn chưa trôi qua.
Song Tịnh nhìn người quen thuộc trước mắt, lạnh nhạt cười: “Sư phụ muốn dùng “Truy Phong”?”
Phù Bình khẽ hất cằm: “Đúng, dùng “Truy Phong””.
“Truy Phong” là phương pháp Phù Bình dùng để dạy nàng lúc nhỏ, trong vòng mười chiêu nàng phải đoạt được vũ khí trong tay Bất Bại nữ hiệp. Trong giang hồ, Phù Bình không thân thích, không bạn bè, lại bất khả chiến bại, điều duy nhất khiến lòng nàng lưu luyến, chính là Diệp Song Tịnh đã bị phế võ công đang đứng trước mặt kia. Bởi thế, cho dù chỉ là khảo nghiệm, Phù Bình cũng không nỡ làm tổn thương đồ đệ, cho nên mới dùng phương pháp như vậy. Song Tịnh nhất định sẽ dùng hết sức ứng phó, nếu không thắng được, thì sẽ chết trong lúc muốn đánh bại bà ấy.
“Mười chiêu?”
“Mười chiêu.”
“Được!” Song Tịnh đồng ý, nhưng không vội ra tay.
Lũng Dã lẳng lặng lui sang một bên, khoanh tay đứng nhìn.
Không khí xung quanh dường như đông đặc lại.
Song Tịnh bỗng nhảy lên, thân thủ nhẹ nhàng như chim yến, nhưng kình lực mạnh mẽ, nàng nhất thời hóa thành một luồng sáng xanh, phóng về phía Phù Bình! Mũi chân điểm lên đá, cỏ cây rạp trên mặt đất, gió xoáy cuộn qua, môn chủ Thất Thạch Môn đã xuất thủ, Phù Bình cười mỉm, bay về phía rừng sâu.
Quyền pháp nhà họ Diệp có tổng cộng mười sáu bộ, bộ thứ nhất là “Lạc Hoa Vô Thanh*”.
*Lạc Hoa Vô Thanh: Hoa rơi không một tiếng động.
Chỉ thấy Song Tịnh đã đuổi gần đến chỗ Phù Bình, tay trái phóng ra một chưởng, một cành cây to liền gãy, bay thẳng về phía Bất Bại nữ hiệp, Phù Bình nghiêng người tránh được, môn chủ Thất Thạch Môn đã ở phía sau lưng, tay phải vừa tung một quyền, Phù Bình lách mình tránh, cánh tay vung lên, vô hình khống chế nhánh cây đang bay về phía mình, khiến nó trở hướng bay ngược về phía đồ đệ. Song Tịnh nhíu mày, tay phải đẩy ra, cứng rắn như kiếm, thẳng tắp chém ngang nhánh cây kia, lợi dụng chưởng lực đẩy đến, cành cây, lá cây liền hóa bán thiết phi đao đâm về phía Bất Bại nữ hiệp.
“Hừm!” Phù Bình cười khẽ, tháo cây cung trên lưng xuống, vẫy tay một cái, vụn gỗ, lá cây như chạm phải một tấm chắn vô hình, vô lực rơi xuống, Song Tịnh thấy thế, mũi chân đạp lên cây, bay ngược lên cao, bay đến trên đầu Phù Bình, khẽ hô một tiếng, lao xuống.
“Bộ quyền pháp thứ hai nhà họ Diệp – Cửu Long Hàng Thiên*.” Lũng Dã đứng một bên quan sát, bất giác thì thào nói.
*Cửu long hàng thiên: Chín rồng khuất phục trời.
Trong nháy mắt, Song Tịnh đã đánh về phía trước mấy chiêu, điểm tinh túy của bộ quyền pháp này chính là tốc độ, giống như chín con rồng từ bốn phương tám hướng vây lấy đối thủ, tạo thành tường đồng vách sắt, làm cho kẻ địch bị vây ở giữa không thể nhúc nhích, không có một chút sơ hở nào. Năm Song Tịnh mười sáu tuổi, chính là đã dùng bộ quyền pháp này đánh bại Đỗ Triệt Thủy, làm chấn động cả thiên hạ, nhưng giờ đây, nàng đã không còn tốc độ và nội lực như năm đó, mà Phù Bình, đương nhiên cũng không phải là lâu chủ Trọng Trọng Lâu.
Song Tịnh tung song chưởng, chiêu thức như dời núi lấp bể liên tiếp không ngừng đánh về phía sư phụ của mình, nàng tập trung chăm chú, dùng toàn bộ nội lực, bốn phía cuồn cuộn dần tạo thành một cơn lốc xoáy, cây cỏ hoa lá bị cuốn theo rào rào. Nhưng sắc mặt Phù Bình vẫn thản nhiên, một tay cầm cung ngăn cản, nhìn thấy điểm sơ hở, cổ tay chuyển động, cung kia liền nhẹ nhàng vỗ trên vai trái Song Tịnh.
“Ô!” Một cái vỗ nọ nhìn như nhẹ nhàng, nhưng Song Tịnh lập tức cảm thấy một trận đau đớn, đưa mắt nhìn lại, liền trông thấy ánh mắt cảnh cáo của Phù Bình, trong lòng bất giác rùng mình, giật mình nhận ra mình đã quá kích động rồi, vội lui lại mấy bước.
Đứng thẳng thở dốc, môn chủ Thất Thạch Môn mới vừa trấn định lại, đã cảm thấy nội lực trong người đại loạn, quả nhiên là do quá nóng vội.
Nghĩ lại, mình đã không còn là Diệp Song Tịnh khỏe mạnh năm xưa nữa rồi.
Mới vừa khôi phục lại một chút, không thể lỗ mãng như thế được, nếu còn muốn còn sống quay về, phải lấy ưu bù khuyết mới được.
Người tập võ kiêng kỵ nhất là kích động và nóng vội, đạo lý này lúc sáu tuổi nàng đã hiểu rõ.
Ổn định lại nhịp thở, Song Tịnh mỉm cười. Trước mặt, Phù Bình điềm tĩnh, đánh giá ánh mắt của nàng.
Còn tám cơ hội nữa để đoạt được cung trên tay sư phụ.
Bên tai bỗng vang lên tiếng nói của Mai Hoa lúc đấu với Tập Tuyền trên lôi đài.
Không thể thua, tuyệt đối không thể thua.
Lùi về phía sau mấy bước, Song Tịnh mỉm cười, vén tay áo, búi cao tóc lên.
“Bây giờ mới đánh thật sao?” Phù Bình nhìn thấy, bất giác cười nhạt: “Hai lần vừa rồi, có thể không tính.”
“Không cần đâu” môn chủ Thất Thạch Môn thản nhiên đáp: “Con dùng số lần còn lại là đủ rồi.” Nàng chậm rãi đứng thẳng dậy, đưa một tay ra trước, mở lòng bàn tay: “Sư phụ, đệ tử có việc muốn thỉnh giáo!” Dứt lời, liền hóa thành một vệt sáng xanh, nháy mắt đã vọt đến trước mặt Phù Bình.
Đôi con ngươi Bất bại nữ hiệp co rút, trong lòng cả kinh, cũng là lúc cảm thấy bên phải có luồng kình phong rít đến, theo bản năng đưa tay chắn lại, quả nhiên bị một quyền mạnh mẽ đánh tới, hết sức ngăn lại, chỉ cảm thấy cánh tay run run, bất giác giật mình nghi hoặc, lực kia thật sự là do Song Tịnh đánh ra?.
Quay mắt nhìn lại, Song Tịnh đang ở cách mình không quá một cánh tay.
“Vì sao phải bày ra ván cờ này?” Giọng môn chủ Thất Thạch Môn bình thản, có lẽ có quá nhiều cảm xúc nhưng không cách nào biểu đạt được, nàng nhíu mày hỏi: “Sư phụ căn bản không cần chứng minh năng lực của mình, vì sao lại muốn đùa giỡn Phi Ưng bảo và Kiếm Nhu sơn trang, thậm chí cả các bang phái trong giang hồ trong lòng bàn tay?” Nàng tự thấy sức mình không thắng nổi Bất Bại nữ hiệp, liền dứt khoát dùng hết khí lực đánh về phía trước, nhân cơ hội nhảy về đằng sau, mũi chân vừa chạm đất, đã lại đánh một chưởng về trước..
Bộ quyền pháp thứ sáu nhà họ Diệp, Cô Lang Minh Nguyệt, là bộ quyền pháp mà An Hành – người đứng đầu mười tám đệ tử của Thất Thạch môn tinh thông nhất, cũng là bộ quyền pháp mà Song Tịnh đánh ra nhẹ nhàng nhất. Chỉ thấy tay trái môn chủ Thất Thạch Môn vung chưởng, tay phải tung quyền, nhanh như chớp, mạnh như búa tạ, hai tay tấn công tới tấp, tựa như sóng sau xô sóng trước, chưởng pháp dày đặc không khe hở, liên tiếp giống như một tấm lưới, đánh thẳng về phía Phù Bình. Trong rừng cây trống trải, tiếng vù vù do quyền chưởng vọng lại, giống như cuồng phong gào thét.
“Tịnh Nhi, con thật ngây thơ”. Phù Bình nhíu mày, tập trung đối phó với chiêu thức vừa nhanh chóng, vừa cẩn thận, chính xác trước mắt. Bộ quyền pháp này thích hợp nhất để công kích gần, cần chú trọng nội lực và sự bền bỉ, sẽ làm tiêu hao sức lực của Song Tịnh, quả nhiên chỉ lát sau, đã thấy một chỗ sơ hở, bước lên một bước, tay phải nắm chặt tay trái nàng, đánh một chưởng lên vai nàng, lập tức khiến nàng không thể nhúc nhích: “Phi Ưng bảo và Hoa Vô Song của Kiếm Nhu sơn trang đã nhắm vào mấy người các con từ lâu, nếu không có ta và Sở Dạ cẩn thận sắp đặt thế cục, để hắn dẫn dụ mấy người các con đến đây, thì hắn đã sớm đại khai sát giới với các con rồi”. Thấy Song Tịnh tránh được mấy chiêu, Phù Bình buộc phải tăng sức lực đánh ra, quát lên: “Phi Ưng bảo và Kiếm Nhu sơn trang cuối cùng thế nào, có liên quan gì đến ta? Dám chơi dám chịu, Hoa Vô Song con rô cũng tiếc, con diếc cũng muốn, thì cũng nên sớm lường trước được kết cục mất tất cả là thế nào rồi!”
Song Tịnh không nói, chỉ cảm thấy bả vai mình càng lúc càng nặng, nhân lúc Phù Bình tạm dừng, uốn người một cái, như con cá trườn khỏi bàn tay đang nắm chặt, lật tay giữ chặt cổ tay Phù Bình, thân mình trượt trên mặt đất, chân phải xoay điểm một cái trên vai đối phương, bật phóng đi, rồi hạ xuống cách đó không xa. Gắng gượng đứng dậy, mồ hôi rịn đầy đầu, tim đập loạn, hổn hển thở.
“Sư phụ… không phải nói… là để chứng minh bản thân… dù có ẩn cư bao lâu, vẫn có thể khiến cho giang hồ này… Năng lực… khiến trời long đất lở?” Nàng liên tiếp hỏi, nắm chặt hai tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Đúng vậy”. Phù Bình hơi ngửa đầu, một tia nắng xuyên qua tán cây, chiếu rọi trên người, một bên gương mặt tỏa sáng, trang nghiêm mà cường thế. Sau đó, tự phụ nói: “Mà con, cũng nên có khí phách và tài năng đó mới phải.”
“Nhưng… cũng không phải như vậy…” Song Tịnh thì thào.
“Cái gì?”
“Cũng không phải là… như vậy…” Môn chủ Thất Thạch Môn chậm rãi nói, nàng rũ mắt, khẽ trả lời: “Giang hồ, cũng không phải như vậy.”
Gió thổi hiu hiu, rừng cây lay động xào xạc.
Lúc nàng ngẩng đầu lên, Phù Bình thấy rõ, trong mắt Song Tịnh, một thứ ánh sáng quen thuộc.
Là sự hăng hái không ai sánh kịp, giống như năm nàng mười sáu tuổi.
Còn có… Sự chờ mong, hiếu kỳ với thiên hạ này.
“Giang hồ vĩnh viễn sẽ không phải là giang hồ của một người”. Môn chủ Thất Thạch Môn chậm rãi nói: “Ân oán tình thù, giang sơn mỹ nhân, tất thảy đều là giang hồ. Thiên hạ này rộng lớn bao nhiêu, giang hồ cũng rộng lớn bấy nhiêu. Đặt sức mạnh quốc gia thiên hạ làm trọng, giang hồ có biết bao người, chọn yêu hận ân oán làm trọng, chỉ có số ít kẻ trong giang hồ mà thôi. Sư phụ, lẽ nào có thể nói, mình là kẻ đứng đầu trời đất bao la này?”.
Phù Bình chấn động, chỉ thấy hai mắt đồ đệ bình tĩnh, trong lúc nhìn lại lẳng lặng lộ ra một tia hào khí lẫm liệt, bất giác gật đầu: “Ta nếu không phải là người đệ nhất thiên hạ, thì cũng là đệ nhất trong chốn võ lâm.”
“Nhưng mà… Sóng sau xô sóng trước”. Song Tịnh thản nhiên nói.
Nàng bỗng nhớ đến trận đấu giữa Mai Hoa và Tập Tuyền, phong thái hưng phấn, khí khái hào hùng đứng trên lôi đài, sự kiên quyết, cùng dũng khí vỡ tung ra trong thời khắc tuyệt vọng nhất, khiến ngay cả nàng cũng không thể không bội phục. Còn có Kinh Phiến dùng cả đời để theo đuổi nguyện vọng vĩ đại và sự trung thành, cùng với Hoa Vô Song thông minh, cơ trí.
Trên con đường này, bọn họ đã gặp gỡ rất nhiều người.
Ánh hào quang rực rỡ ngày xưa dần lắng xuống, gió to mưa lớn cũng dần trở thành sông dài, những thiếu niên ngày ấy đều đã bộc lộ tài năng.
Rất nhanh trên giang hồ sẽ truyền đi một đoạn truyền kỳ mới, tạo nên một thời kỳ huy hoàng mới, những câu chuyện mới.
Cho dù bọn họ có buồn khóc bao nhiêu, thất vọng bao nhiêu, khó chấp nhận cỡ nào, nhưng đây mới chính là giang hồ.
“Khá lắm” Phù Bình đưa mắt, cười nhìn đồ đệ: “Tịnh Nhi, con cuối cùng đã hiểu. Nhưng mà…”. Phù Bình mỉm cười, tay kéo dây cung: “Con vẫn chưa hiểu được điểm quan trọng nhất!” Nói xong liền buông tay, chỉ nghe “vút” một tiếng, là cuồng phong gào thét.
Song Tịnh không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một trận khí mạnh mẽ dữ dội tạt vào mặt, vội đưa hai tay lên bảo vệ, nhưng hai chân đứng không vững, bị trận cuồng phong kia đẩy ngã xuống đất. Trong lòng nàng thất kinh, Bất Bại nữ hiệp mới chỉ kéo căng dây cung, dùng nội lực tấn công nàng, còn chưa dùng đến mũi tên đã khiến nàng bị chấn động đến không thể nhúc nhích, nếu thật sự dùng đến vũ khí, chỉ sợ mình… Nàng khó khăn đứng dậy, còn chưa đứng vững, phía sau bất ngờ vang lên một tiếng nổ trầm đục, cây đại thụ cao chọc trời kia đã bị Phù Bình đánh một quyền, nức toác.
Môn chủ Thất Thạch Môn rùng mình, lập tức xuất ra chiêu thức, dùng toàn lực ứng phó.
“Nhìn rõ bản thân, mới có thể thấy rõ thế chân vạc trong giang hồ! Điều này chẳng phải ta đã dạy con từ sớm?” Phù Bình vung tay trái, chưởng bên phải theo liền phía sau, lui lui tới tới như suối trào, tốc độ cùng sức mạnh hiển nhiên hơn quyền pháp nhà họ Diệp rất nhiều lần, Song Tịnh bị đánh đến nỗi không chống đỡ nổi, đành phải tìm nơi tránh né, thỉnh thoảng đánh trả, lại bị đối phương dễ dàng hóa giải. Bất Bại nữ hiệp lạnh lùng nói: “Tập trung một chút!” Dừng phút chốc, lại quát: “Con vốn là người có chí hướng cao rộng, vì sao lại giới hạn tài năng của mình chỉ trong võ nghệ, không còn một thân võ công cao cường, liền cảm thấy mình chẳng thể bay lượn trong giang hồ nữa sao?”
Nghe vậy, Song Tịnh bất giác chấn động, lời kia như sấm dậy bên tai, năm năm qua, dù nàng cũng từng tự khích lệ bản thân mình như vậy, nhưng vừa rồi nghe chính miệng sư phụ nói ra, lúc này mới chân chính cảm nhận được, thật sự giác ngộ.
“Con nói đám hậu bối trong giang hồ ngày nay đã lớn mạnh lên, bọn chúng lớn mạnh bằng cách nào? Ai mà không có khởi đầu khó khăn chứ?” Phù Bình nổi giận, tay áo rộng khẽ tung, theo lực đạo của bà mà trở nên sắc bén như đao, toàn bộ lá cây đều bị cắt ngang: “Diệp Song Tịnh, người khác có thể, vì sao con không thể? Nói cho cùng, con cũng là mãi đắm chìm trong quá khứ huy hoàng, tự nhốt bản thân trong bến mê!”
Những lời nói lần này thật sự khiến cho Song Tịnh giật mình, không để ý, lại bị Phù Bình đánh một quyền trúng ngực, loạng choạng té vào bụi cỏ. Gắng gượng bò dậy, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, gương mặt trắng bệch, đau đớn trên người cũng không cảm thấy.
Nhưng Bất Bại nữ hiệp còn chưa muốn buông tha nàng, hô khẽ một tiếng, đã đứng trước mặt môn chủ Thất Thạch Môn.
Song Tịnh đột nhiên ngẩng đầu, thấy Phù Bình tung song chưởng, người đã ở trên đỉnh đầu nàng, nhận ra đó là chiêu “Thiên Nữ Lạc Phàm”, tự biết không thể nào tránh thoát, trong thời khắc cấp bách, vô số ý nghĩ vụt qua đầu, lại có một ý niệm vô cùng rõ ràng hiện ra.
Sống sót, nhất định phải sống trở về!
Một khắc kia, nàng dùng hết chân khí trong người nhảy vọt lên, thân ảnh hóa thành một đường thẳng tắp, lách qua bên hông Phù Bình, chính lúc này, không hề suy nghĩ, nhắm mắt trở tay rút một cái, tựa như đã tập luyện động tác này không biết bao nhiêu lần.
Chỉ nghe một tiếng ”xoạt” thật nhỏ.
Ngón tay đã chạm được cánh cung màu bạc lạnh như băng kia, cầm trong tay.
Một khắc đó, đã dùng hết sức lực.
Nàng từ trên không trung, nặng nề rơi xuống trên cỏ.
Choáng váng dữ dội.
Song Tịnh rạp trên mặt đất, nắm chặt vũ khí trong tay, dường như dựa vào nó mà có thêm sức lực, để mình không mất ý thức.
Cách nàng không xa, Phù Bình đứng yên, trầm mặc nhìn nàng.
“…” Môn chủ Thất Thạch Môn hít thở gấp gáp, như muốn thu hết không khí xung quanh vào trong lồng ngực. Quyền chưởng vừa trúng lập tức phát đau mãnh liệt, nàng cảm thấy đầu như muốn nổ tung, mắt nổ đom đóm. Lúc này, lại cảm thấy có một bàn tay áp vào lưng mình, ổn định tâm mạch và nội lực đang chạy loạn trong cơ thể.
“… Chỉ dùng có ba chiêu.” Phù Bình thản nhiên nói, bất giác bật cười khẽ: “Tịnh Nhi, con làm tốt lắm.”
“…Hô…Hô…” Song Tịnh vẫn đang thở hào hển, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu tuôn xuống như mưa.
Bên tai là tiếng ong ong, hình ảnh trong đầu như đèn kéo quân lúc ẩn lúc hiện.
Diệp Song Tịnh mất sạch võ công, thật là thảm hại.
Nếu không nhờ Diệp gia nhiều đời đều giỏi chế tạo binh khí, Thất Thạch Môn đã sớm suy vong.
Tuy rằng rất thảm hại, nhưng nhớ lại năm năm này, thứ đầu tiên nàng nhớ tới, vẫn là những chuyện tươi đẹp, ấm áp.
Trữ Đô và An Hành luôn kề vai sát cánh, bầu bạn bên mình; tỷ tỷ và tỷ phu luôn chở che bênh vực; Trọng Trọng Lâu vì nàng mà hết lòng xử lý việc lớn nhỏ trên giang hồ. Bọn họ ở nơi mà nàng không nhìn thấy, dốc lòng chiến đấu, vì để giữ cho thế giới của nàng được cân bằng và bình an. Chỉ lo lắng nàng ở trong sơn cốc kia, cứ mãi đau thương buồn bã nhìn về phía xa xăm, nhìn lại những tháng ngày đã qua.
Nhưng chuyện ấy đã kết thúc rồi, Diệp Song Tịnh lúc này, đã có thể bắt đầu một lần nữa.
Như lời Phù Bình nói, ai mà không có khởi đầu khó khăn chứ.
Năm mười sáu tuổi kia, nàng đã thấy rõ được ranh giới của giang hồ, thám hiểm từng ngóc ngách của giang sơn tươi đẹp này.
Vì sao không thể mạnh mẽ đứng lên một lần nữa?
Song Tịnh cắn răng, cố gắng bò dậy, hất nhẹ tay Phù Bình, quỳ một chân xuống đất, tay phải đè lên ngực trái, kính cẩn cúi đầu: “Đệ tử… cung kính chịu… sự dạy bảo của sư phụ.”
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phù Bình thấp thoáng vẻ yên lòng, vui mừng mỉm cười gật đầu.
“Đứng dậy đi.”
Song Tịnh cắn răng đứng dậy, lúc ngẩng đầu, ánh mặt trời xuyên kẽ lá, chiếu trên mặt đất.
Truyền kỳ về thế hệ của Diệp Song Tịnh, đã qua.
Con đường tiếp theo, dường như còn rất xa, lại không biết phía trước sẽ chia ra bao nhiêu nhánh.