Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-25
Chương 25
Khi Phó Cẩm Hành cúi xuống một lần nữa để bế cô lên, cảm giác đột nhiên bị nhấc bổng khiến người trong vòng tay anh khẽ mở mắt, bắt buộc phải nhìn rõ người trước mặt.
– Đàn ông chó.
Diệp Lâm Tây nhẹ nhàng nói xong, lại cọ cọ vào lồng ngực người đang ôm cô trong lòng, có vẻ như cảm thấy bả vai anh quá cứng.
Phó Cẩm Hành vốn định ôm cô về giường ngủ, nhưng không ngờ lại nghe thấy ba chữ vừa rồi, anh đứng yên tại chỗ cúi đầu nhìn cô gái trong vòng tay mình. Cô đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám nhạt, mái tóc đen dài buông xõa.
Diệp Lâm Tây là người luôn theo đuổi thời trang, nhưng lại chưa bao giờ nhuộm tóc. Nói không ngoa rằng nếu có ai dám động đến một sợi tóc của cô thì xác định ngồi đó chờ bị đánh chết đi là vừa.
Nhưng Phó Cẩm Hành lại nhanh chóng chú ý đến cách xưng hô vừa rồi. Vậy ra đây là những lời nói thật trong giấc mơ? E rằng thường ngày cô vẫn gọi anh như vậy sau lưng vô số lần.
Sau khi Phó Cẩm Hành đặt cô lên giường, vốn dĩ anh định xoay người đi tắm, nhưng người trên giường lại chẳng ngoan ngoãn chút nào, cô trở mình thoải mái phát ra một tiếng ưm.
Phó Cẩm Hành lại bị cô chọc cho bật cười.
Cứ nghĩ đến bản thân ôm cô, đặt cô lên giường ngủ cho thoải mái lại chỉ đổi lại được cái tên “Đàn ông chó”.
Vì vậy anh thấp giọng thì thầm: “Không có lương tâm.”
Một giây tiếp theo, anh nghiêng người, ngòn tay giữ lấy cằm cô, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Hơi thở bị cuốn đi khiến những người đang ngủ say không khỏi nhíu mày. Quả nhiên rất nhanh, hô hấp của Diệp Lâm Tây thực sự không thoải mái, cô vươn tay muốn đẩy người đang đè lên người mình ra. Cô vừa mệt vừa buồn ngủ đột nhiên lại bị tập kích bất ngờ, vì vậy sau khi miễn cưỡng mở mắt ra, hận không thể đập chết cái tên kia ngay lập tức. Nhưng khi cô vừa tỉnh dậy, Phó Cẩm Hành lại chủ động buông cô ra.
“Ngủ đi.”
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô hai cái, bông hồng nhỏ vốn đang xù lông tức giận liền ngoan ngoãn trở lại. Cô nắm lấy ngón tay anh, như sợ anh lại tác oai tác quai một lần nữa, vậy nên cứ nhè nhè nắm lấy tay anh như vậy.
Cho đến khi lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Không biết bao lâu sau, Phó Cẩm Hành nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô, anh mới rút ngón tay ra khỏi lòng bàn tay cô, rồi quay người đi tắm.
*
Sáng hôm sau, cả hai dậy rất đúng giờ.
So với Phó Cầm Hành nền nếp đâu vào đấy thì Diệp Lâm Tây vẫn còn cần trang điểm lại đang vội vàng luống cuống chân tay, vì vậy khi nhìn người đàn ông chó bên cạnh chẳng vội vã chút nào, cô không khỏi có chút khó chịu.
Sau đó cô ấy hỏi: “Đúng rồi, công ty anh không phải làm về Công nghệ cao sao?”
Nhờ vào hai đường dẫn tin tức do Phó Cẩm Hành gửi trước đây, Diệp Lâm Tây bây giờ cũng biết phạm vi kinh doanh của công ty anh ta, tóm lại là phát triển các hệ thống thông minh khác nhau.
Phó Cẩm Hành đang thắt cà vạt, nghiêng đầu liếc nhìn cô.
Diệp Lâm Tây một tay giữ mí mắt, một tay kẻ eyeliners, vừa kẻ vừa nói: “Anh nói ý nghĩa của loại robot an ninh mà anh luôn nghiên cứu là gì? Tại sao không nghiên cứu về robot trang điểm? Không phải nói kiếm tiền từ phụ nữ là dễ nhất sao? Một khi loại robot trang điểm này ra mắt, nó chắc chắn sẽ được yêu thích. “
Dường như cô nghĩ rằng ý tưởng của mình rất độc đáo còn quay đầu lại nhìn Phó Cẩm Hành.
“Anh thấy thế nào?”
Biểu cảm của Phó Cẩm Hành nhìn cô như thể muốn nói “Em đang mơ cái khỉ gì thế? Có phải chưa tỉnh ngủ không?”, thậm chí còn lười chẳng thèm trả lời lại cô.
Diệp Lâm Tây có chút khó chịu: “Không thức thời, đợi đến khi có người tung loại robot này ra để chiếm thị trường thì lúc đó anh mới biết thế nào là hối hận. Vốn dĩ tôi đưa ra ý tưởng này cũng chẳng có ý định sẽ thu lợi lộc gì từ anh. Chỉ cần viết một lời cảm ơn tới Diệp tiểu thư khi sản phẩm được phát hành là được rồi.”
Còn tự nhận là tổng Giám đốc, chẳng có chút nhạy cảm thương mại nào cả. Diệp Lâm Tây quay đầu tiếp tục kẻ mắt, kết quả tay lại khẽ rung, đuôi mắt bị vẽ hướng lên trên.
Vậy robot trang điểm đến khi nào mới được nghiên cứu phát minh đây!
Đến khi xuống lầu ăn sáng, cô vừa ngồi xuống uống được hai hớp sữa thì Phó Cẩm Hành ở phía đối diện lại nghĩa ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn cô: “Tối qua em đang…Tăng ca?”
Anh vẫn cố sử dụng từ ngữ một cách cẩn thận.
Rốt cuộc thì hai từ “Tăng ca” này thực sự không thích hợp với Diệp Lâm Tây.
Diệp Lâm Tây căng thẳng nhìn anh, phủ nhận: “Đương nhiên là không phải.”
“Tôi học luật ở nước ngoài, có hơi không giống với luật trong nước, nên thuận tiện xem qua chút thôi.”
Cô vuốt nhẹ mái tóc dài trên vai, có chút chột dạ, cúi đầu bóc quả trứng trước mặt.
Hư vinh ngấm trong xương cốt Diệp Lâm Tây quá mạnh mẽ, rõ ràng khi mới nộp đơn vào Harvard cô đã rất mệt mỏi, mệt đến mạng còn suýt chút nữa chẳng giữ nổi, kêt quả bên ngoài vẫn giả vờ như đó là việc so easy.
Thậm chí còn có tin đồn rằng, cô có thể vào được Harvard là vì ba cô đã quyên tặng cho trường hai tòa nhà.
Xí.
Khi nghe được những lời nhảm nhí này, cô hận không thể tìm ra kẻ tung tin đồn thất thiệt đó ngay lập tức, sau đó để luật sư kiện cô ta! Kiện cô ta! Kiện cô ta!
Đáng tiếc, không ai dám nói điều đó trước mặt cô.
Diệp Lâm Tây cũng chẳng thể đi khắp nơi giải thích rằng cô không phải là dựa dẫm vào ba mình, cô được nhận vào Harvard hoàn toàn là do năng lực của bản thân.
Loại chuyện này khiến Diệp tiểu thư luôn đem mặt mình ra so sánh với trời xanh cũng chẳng thể làm gì được, đã đến nước này rồi, rõ ràng là đang muốn bổ sung thêm kiến thức về luật bảo hiểm nhưng lại nhất quyết giả vờ như mình chỉ tiện xem qua mà thôi. Đại khái là cô chỉ muốn giả vờ rằng mình là một thiên tài, là người có thể làm tất cả mọi thứ. Chứ không cần rất nỗ lực để thành công như những người khác.
Thỉnh thoảng, Diệp Lâm Tây cũng sẽ cảm thấy cách làm người của mình thật mệt, nhưng bảo cô vứt bỏ lớp vỏ bọc hoàn hảo đó cô cũng chẳng thể làm được. Vì vậy, cứ giả vờ ra vẻ hết lần này đến lần khác cũng thành quen.
Diệp Lâm Tây buồn bực nhìn món trứng luộc trên đĩa, trong lòng đột nhiên cảm thấy làm người thật mệt mỏi.
Cô chợt ngẩng đầu nhìn Phó Cẩm Hành đang ngồi đối diện.
Đều là do tên đàn ông chó này!
*
Hôm nay, đã tìm được tài xế riêng cho Diệp Lâm Tây, là một tài xế trung niên khoảng bốn mươi tuổi, họ Mạnh.
Vì vậy, không cần dùng xe của Phó Cẩm Hành nữa, không phải ngồi chung xe cùng anh ta đến công ty, Diệp Lâm Tây cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Khi đến viện Luật, vẫn còn năm phút nữa mới vào làm. Nhưng khi cô đến vị trí làm việc của mình, rõ ràng hôm nay có thêm rất nhiều người.
Những người hôm qua không đến, hôm nay đều có mặt đầy đủ. Thế là lại một lượt chào hỏi làm quen nhau, mọi người đều rất khách sáo với người mới đến. Chỉ có một người có chút chanh chua, có lẽ cũng chính là cô gái duy nhất trong nhóm trước đây.
Tối qua Giang Gia Kỳ biết được có một nữ Luật sư mới đã gia nhập nhóm, Từ Thắng Viễn còn nói suốt cả buổi trong nhóm chat về việc cô gái này đẹp thế này đẹp thế kia.
Vốn dĩ, mối quan hệ giữa nữ giới với nhau là một việc rất tế nhị. Trước đây cả đội toàn là nam, Giang Gia Kỳ là cô gái duy nhất, đương nhiên nhận được rất nhiều ưu đãi. Những việc lặt vặt của người mới đến phải làm cô ta cũng chẳng phải đụng tay đụng chân là bao.
Cô ta đã quen với việc những ngày tháng qua luôn là ngôi sao trong nhóm, kết quả đột nhiên lại có thêm một cô gái khác đến, nghe nói lại còn rất rất xinh đẹp.
Tối qua khi Từ Thắng Viễn nói trong nhóm chat, đáy lòng cô ta cực kỳ không phục. Có thể xinh đẹp tới mức nào, chỉ có thể một là do trang điểm, hai là do ăn mặc. Nói không chừng còn đập đi xây lại rồi cơ.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hôm nay khi Giang Gia Kỳ đi làm, cô ta vẫn cô ý chú ý ăn mặc hơn mọi ngày, tự cho rằng cô ta xinh đẹp thế này tuyệt đối sẽ không bao giờ thua kém đối thủ. Cô ta thậm chí còn đến công ty sớm hai mươi phút, quả nhiên đối phương vẫn chưa tới. Giang Gia Kỳ cầm ly cà phê mua tầng dưới, nhàn nhã đợi cô đến.
Kết quả là thời điểm mà Diệp Lâm Tây xuất hiện, cô ta đột nhiên cảm thấy việc mình sáng sớm dậy trang điểm đầy đủ, quần áo được chọn lựa đặc biệt lại trở thành trò cười.
Nếu cô ta chưa nhìn thấy người thật trước đây, thì vẫn còn có ý tưởng khác. Nhưng vào lúc nhìn thấy Diệp Lâm Tây, Giang Gia Kỳ đột nhiên hiểu được vẻ kinh ngạc của người khác.
Ánh sáng của đom đóm làm sao có thể so sánh được với hào quang của vầng trăng được chứ?
Vì vậy, Diệp Lâm Tây còn chưa làm gì cả, cô ta đã tự thẹn quá hóa giận. Thế nên khi nói chuyện tiếp vào lúc này chắc chắn sẽ chẳng tránh nổi chua chát.
Giang Gia Kỳ: “Hôm qua không đến đúng là tiếc thật, không được gặp Luật sư Diệp trong ngày đi làm đầu tiên, chẳng trách mọi người đều nói nhóm chúng ta mới được chào đón một siêu mỹ nhân, sau này mọi người sẽ được mãn nhãn rồi.”
Câu nói này không khó hiểu chút nào, thậm chí còn có một sự khiêu khích ở cấp độ rất thấp.
Mọi người đều được mãn nhãn?
Rốt cuộc Diệp Lâm Tây đến để làm Luật sư hay là để cho đồng nghiệp ngắm nhìn? Còn không phải chỉ vào Diệp Lâm Tây muốn nói rằng cô chỉ là một bình hoa di động thôi sao?
Ngày hôm qua Diệp Lâm Tây còn cảm thấy trong nhóm này, ngoại trừ ông sếp khó nhằn ra thì các đồng nghiệp khác ít nhất cũng có vẻ hòa thuận, đều là người tốt tính, đối xử rất tốt với người mới đến.
Hôm qua, khi Trần Minh nhắc tới Giang Gia Kỳ, Diệp Lâm Tây đã cười thầm với ý nghĩ kết bạn của một người đàn ông thẳng thắn như anh ta, nhưng khi ngẫm lại cô cảm thấy liệu mình có đang hơi vô lý và lo lắng thái quá không? Sẽ ra sao nếu người ta là một người có tính cách ngây thơ, tốt bụng và đáng yêu như thiên thần nhỏ.
Tuy nhiên, điềm lành chưa thấy mà chỉ thấy toàn điềm xấu thôi.
Diệp Lâm Tây đưa mắt quan sát toàn bộ đông nghiệp nam trong nhóm, ước chừng đều không bằng vị vừa mới phân cho mình một vai diễn này.
Bởi vì sau khi Diệp Lâm Tây ngồi vào vị trí của cô, Giang Gia Kỳ đã tự mình diễn hai cảnh “Khen ngợi công khai người mới đến” và “Làm nũng như một đứa trẻ với người trong nhóm”.
Nghe cô ta trái một câu “Chúng ta vẫn đến nhà hàng lần trước đi”, phải một câu “Em không quan tâm, dù sao thì anh cũng là người mời”.
Chắc có lẽ cho rằng Diệp Lâm Tây không biết được vị trí “Cục cưng trong nhóm” của cô ta.
Chưa có vở kịch đỉnh cao nào mà Diệp Lâm Tây chưa từng xem, làm sao có thể để trong mắt một đóa sen trắng cấp thấp này chứ?
Về phần nếu đối phương thực sự dám làm điều gì đó, cô cũng chẳng ngại phải dạy cô ta cách làm người. Về căn bệnh tiểu công chúa, trước giờ Diệp Lâm Tây chưa thua ai bao giờ. Chẳng qua là mới đến, cô miễn cưỡng phải kiềm chế tính khí của mình, chỉ cần cái cô Giang Gia Kỳ này còn muốn diễn kịch, thì cô cũng đâu có ngại xem.
Cũng may rất nhanh đã đến giờ làm, mọi người ai bận việc nấy. Khi Diệp Lâm Tây chuẩn bị xong xuôi tài liệu, thì đúng lúc đó nhân viên lễ tân đi tới, nói: “Luật sư Diệp, cô có hàng chuyển phát nhanh cần ký.”
Diệp Lâm Tây gật đầu, đi theo lễ tân để ký tên.
Vừa đi, Giang Gia Kỳ liền lẩm bẩm: “Sao chuyển phát nhanh lại phải đưa đến công ty, không biết đây là nơi làm việc à?”
Các đồng nghiệp nam ở bên cạnh đều nghe thấy, nhưng không lên tiếng. Cho dù có ngốc đến mức nào đi chẳng nữa họ cũng sẽ hiểu rõ, trong nhóm có hai cô gái, chỉ sợ là họ không hợp nhau.
Một lúc sau, Diệp Lâm Tây dẫn theo hai công nhân đi qua, Giang Gia Kỳ tò mò quay đầu nhìn lại. Hai người công nhân đặt một chiếc thùng rất to trên lối đi và Diệp Lâm Tây đang đứng nhìn họ gỡ nó ra.
“Đây là cái gì?” Giang Gia Kỳ lẩm bẩm.
Từ Thắng Viễn bên cạnh đột nhiên nói nhỏ: “Mẹ nó.”
“Sao thế?”
“Tôi đã tìm qua thương hiệu chiếc ghế này, giá thấp nhất là ba mươi tám nghìn tệ.”
“Không phải chứ, để tôi xem là loại ghế gì?”
Cho dù bọn họ là Luật sư, lại làm về lĩnh vực kinh doanh không tố tụng mà người ngoài cho là rất thanh cao, nhưng suy cho cùng thì bọn họ đều có xuất thân bình thường, cho dù có xa hoa đến đâu cũng chẳng dám mua cái ghế ngồi có giá ba mươi tám nghìn tệ mà không thấy nhức nách.
Thật không ngờ từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ lại có thể nhìn thấy một chiếc ghế có giá trên trời như vậy.
“Chiếc ghế trong phòng tối tác Ninh của chúng ta là bao nhiêu tiền nhỉ?”
“Hình như là hơn hai mươi nghìn tệ.”
Họ thực sự không ngờ rằng, Ninh Dĩ Hoài người tiêu tiền như nước lại có một ngày thua trận trong việc đốt tiền.
Mặc dù bọn họ đều biết rằng cô gái như Diệp Lâm Tây xem ra rất kiêu ngạo, khí chất trời sinh toát ra từ người cô là điều không thể luyện tập mà có được, nhưng sau lần này họ vẫn phải định hình lại nhận thức của mình về Diệp Lâm Tây.
Công nhân nhanh chóng lắp ráp xong chiếc ghế, Diệp Lâm Tây ngồi thử một chút và không gặp vấn đề gì.
Đối phương thu dọn sạch sẽ rác vương vãi, cái đó gọi là phục vụ chu đáo.
Diệp Lâm Tây thử ngồi lên chiếc ghế một lần nữa, cảm thấy so với chiếc ghế mà công ty cung cấp cho quả đúng là một trời một vực.
Ngay sau đó, Diệp Lâm Tây phát hiện ra xung quanh mình có điều gì đó không đúng lắm.
Cô quay đầu nhìn đồng nghiệp với hai chữ “choáng váng” đang hiện rõ trên mặt, khẽ nhíu mày: “Chắc công ty không có quy định cấm nhân viên tự mang ghế đến chứ, hôm qua tôi đã hỏi qua rồi.”
“Không có.”
“Không có.”
“Thật sự không có quy định đó.”
Mọi người lắc đầu, sau đó nhanh chóng cúi đầu đi lo việc riêng.
Trong Lòng Giang Gia Kỳ không biết khó chịu đến mức nào, cô ta cho rằng Diệp Lâm Tây mua chiếc ghế đó chính là để cố ý khoe khoang và phô trương dưới ánh đèn sân khấu. Cô ta còn lờ mờ cảm thấy Diệp Lâm Tây đang muốn trấn áp mình.
Nói đến lòng tự ái, phụ nữ luôn không thua kém ai.
Vì vậy cô ta ôm một bụng tức, cầm đống tài liệu dày cộp trực tiếp đi tới bàn Diệp Lâm Tây.
Khi đặt tài liệu xuống, giọng ngọt ngào: “Đây là tài liệu lát nữa sẽ dùng trong cuộc họp, phiền cô mang chúng đi photo, à đúng rồi, tôi đã sắp xếp đúng thứ tự, cẩn thận đừng làm lộn xộn nhé.”
Giang Gia Kỳ không hề cảm thấy ngượng ngùng, giống như coi đó là chuyện đương nhiên. Người mới đến, ai mà không bắt đầu từ những việc như bưng trà rót nước hay là photo, in ấn tài liêu chứ?
Diệp Lâm Tây nhìn xuống đống giầy tờ trước mặt.
Sau đó cô từ từ đứng dậy khỏi ghế, hơi xoay người, đối diện với Giang Gia Kỳ.
Diệp Lâm Tây không trực tiếp nói, thay vào đó, ánh mắt của cô chậm rãi lướt quanh gương mặt Giang Gia Kỳ.
Như một cái nhìn dò xét.
Bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh không thể giải thích được, ngay cả tiếng gõ bàn phím cũng biến mất.
Cho đến khi Diệp Lâm Tây khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Tôi không rảnh.”
Cô cao hơn Giang Gia Kỳ, lại đi giày cao gót, chỉ riêng chiều cao đã có lợi thế hơn hẳn. Hơn nữa, vẻ mặt của cô rất lạnh lùng, toàn thân toát ra khí chất uy hiếp.
Giang Gia Kỳ còn chưa mở miệng đã thua một nước.
Cô ta chỉ muốn nhấn mạnh, người mới đến nên làm những việc như thế này, lẽ nào vừa mới vào đã muốn trực tiếp phụ trách vụ án sao?
Buồn cười.
Nhưng cuối cùng cô ta còn chưa kịp thốt nên lời, Diệp Lâm Tây đã nói trước.
Diệp Lâm Tây: “Bây giờ tôi phải đi gặp đương sự, vụ án này do chính tay đối tác Ninh giao cho tôi, cho nên…”
Đối tác Ninh đích thân giao vụ án cho cô?
Sao có thể như thế được.
Vẻ mặt Giang Gia Kỳ tràn đầy hoài nghi.
Giọng Diệp Lâm Tây đột nhiên khựng lại, cô vươn tay cầm đống tài liệu dày cộp trên bàn, khi đưa chúng về phía trước thì nhẹ nhàng thả ra.
Tập giấy A4 dày cộp phát ra tiếng “bộp” nặng nề.
Rơi xuống bàn làm việc của Giang Gia Kỳ.
“Tự photo đi.”
Câu nói vừa rồi giống như một cái tát trời giáng vào mặt Giang Gia Kỳ, cô ta nhất thời xấu hổ thẹn thùng, từ gò má đến tận mang tai đều đỏ lựng. Đặc biệt là gương mặt nóng như lửa đốt.
Xung quanh hoàn toàn im lặng.
Lần này không chỉ không có tiếng gõ bàn phím, mà ngay cả tiếng thở cũng nhẹ đi.
Sau khi Diệp Lâm ném tài liệu xuống, cô xách túi đặt lên bàn lên, không thèm nhìn đối phương, quay người rời đi.
Khi Phó Cẩm Hành cúi xuống một lần nữa để bế cô lên, cảm giác đột nhiên bị nhấc bổng khiến người trong vòng tay anh khẽ mở mắt, bắt buộc phải nhìn rõ người trước mặt.
– Đàn ông chó.
Diệp Lâm Tây nhẹ nhàng nói xong, lại cọ cọ vào lồng ngực người đang ôm cô trong lòng, có vẻ như cảm thấy bả vai anh quá cứng.
Phó Cẩm Hành vốn định ôm cô về giường ngủ, nhưng không ngờ lại nghe thấy ba chữ vừa rồi, anh đứng yên tại chỗ cúi đầu nhìn cô gái trong vòng tay mình. Cô đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám nhạt, mái tóc đen dài buông xõa.
Diệp Lâm Tây là người luôn theo đuổi thời trang, nhưng lại chưa bao giờ nhuộm tóc. Nói không ngoa rằng nếu có ai dám động đến một sợi tóc của cô thì xác định ngồi đó chờ bị đánh chết đi là vừa.
Nhưng Phó Cẩm Hành lại nhanh chóng chú ý đến cách xưng hô vừa rồi. Vậy ra đây là những lời nói thật trong giấc mơ? E rằng thường ngày cô vẫn gọi anh như vậy sau lưng vô số lần.
Sau khi Phó Cẩm Hành đặt cô lên giường, vốn dĩ anh định xoay người đi tắm, nhưng người trên giường lại chẳng ngoan ngoãn chút nào, cô trở mình thoải mái phát ra một tiếng ưm.
Phó Cẩm Hành lại bị cô chọc cho bật cười.
Cứ nghĩ đến bản thân ôm cô, đặt cô lên giường ngủ cho thoải mái lại chỉ đổi lại được cái tên “Đàn ông chó”.
Vì vậy anh thấp giọng thì thầm: “Không có lương tâm.”
Một giây tiếp theo, anh nghiêng người, ngòn tay giữ lấy cằm cô, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Hơi thở bị cuốn đi khiến những người đang ngủ say không khỏi nhíu mày. Quả nhiên rất nhanh, hô hấp của Diệp Lâm Tây thực sự không thoải mái, cô vươn tay muốn đẩy người đang đè lên người mình ra. Cô vừa mệt vừa buồn ngủ đột nhiên lại bị tập kích bất ngờ, vì vậy sau khi miễn cưỡng mở mắt ra, hận không thể đập chết cái tên kia ngay lập tức. Nhưng khi cô vừa tỉnh dậy, Phó Cẩm Hành lại chủ động buông cô ra.
“Ngủ đi.”
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô hai cái, bông hồng nhỏ vốn đang xù lông tức giận liền ngoan ngoãn trở lại. Cô nắm lấy ngón tay anh, như sợ anh lại tác oai tác quai một lần nữa, vậy nên cứ nhè nhè nắm lấy tay anh như vậy.
Cho đến khi lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Không biết bao lâu sau, Phó Cẩm Hành nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô, anh mới rút ngón tay ra khỏi lòng bàn tay cô, rồi quay người đi tắm.
*
Sáng hôm sau, cả hai dậy rất đúng giờ.
So với Phó Cầm Hành nền nếp đâu vào đấy thì Diệp Lâm Tây vẫn còn cần trang điểm lại đang vội vàng luống cuống chân tay, vì vậy khi nhìn người đàn ông chó bên cạnh chẳng vội vã chút nào, cô không khỏi có chút khó chịu.
Sau đó cô ấy hỏi: “Đúng rồi, công ty anh không phải làm về Công nghệ cao sao?”
Nhờ vào hai đường dẫn tin tức do Phó Cẩm Hành gửi trước đây, Diệp Lâm Tây bây giờ cũng biết phạm vi kinh doanh của công ty anh ta, tóm lại là phát triển các hệ thống thông minh khác nhau.
Phó Cẩm Hành đang thắt cà vạt, nghiêng đầu liếc nhìn cô.
Diệp Lâm Tây một tay giữ mí mắt, một tay kẻ eyeliners, vừa kẻ vừa nói: “Anh nói ý nghĩa của loại robot an ninh mà anh luôn nghiên cứu là gì? Tại sao không nghiên cứu về robot trang điểm? Không phải nói kiếm tiền từ phụ nữ là dễ nhất sao? Một khi loại robot trang điểm này ra mắt, nó chắc chắn sẽ được yêu thích. “
Dường như cô nghĩ rằng ý tưởng của mình rất độc đáo còn quay đầu lại nhìn Phó Cẩm Hành.
“Anh thấy thế nào?”
Biểu cảm của Phó Cẩm Hành nhìn cô như thể muốn nói “Em đang mơ cái khỉ gì thế? Có phải chưa tỉnh ngủ không?”, thậm chí còn lười chẳng thèm trả lời lại cô.
Diệp Lâm Tây có chút khó chịu: “Không thức thời, đợi đến khi có người tung loại robot này ra để chiếm thị trường thì lúc đó anh mới biết thế nào là hối hận. Vốn dĩ tôi đưa ra ý tưởng này cũng chẳng có ý định sẽ thu lợi lộc gì từ anh. Chỉ cần viết một lời cảm ơn tới Diệp tiểu thư khi sản phẩm được phát hành là được rồi.”
Còn tự nhận là tổng Giám đốc, chẳng có chút nhạy cảm thương mại nào cả. Diệp Lâm Tây quay đầu tiếp tục kẻ mắt, kết quả tay lại khẽ rung, đuôi mắt bị vẽ hướng lên trên.
Vậy robot trang điểm đến khi nào mới được nghiên cứu phát minh đây!
Đến khi xuống lầu ăn sáng, cô vừa ngồi xuống uống được hai hớp sữa thì Phó Cẩm Hành ở phía đối diện lại nghĩa ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn cô: “Tối qua em đang…Tăng ca?”
Anh vẫn cố sử dụng từ ngữ một cách cẩn thận.
Rốt cuộc thì hai từ “Tăng ca” này thực sự không thích hợp với Diệp Lâm Tây.
Diệp Lâm Tây căng thẳng nhìn anh, phủ nhận: “Đương nhiên là không phải.”
“Tôi học luật ở nước ngoài, có hơi không giống với luật trong nước, nên thuận tiện xem qua chút thôi.”
Cô vuốt nhẹ mái tóc dài trên vai, có chút chột dạ, cúi đầu bóc quả trứng trước mặt.
Hư vinh ngấm trong xương cốt Diệp Lâm Tây quá mạnh mẽ, rõ ràng khi mới nộp đơn vào Harvard cô đã rất mệt mỏi, mệt đến mạng còn suýt chút nữa chẳng giữ nổi, kêt quả bên ngoài vẫn giả vờ như đó là việc so easy.
Thậm chí còn có tin đồn rằng, cô có thể vào được Harvard là vì ba cô đã quyên tặng cho trường hai tòa nhà.
Xí.
Khi nghe được những lời nhảm nhí này, cô hận không thể tìm ra kẻ tung tin đồn thất thiệt đó ngay lập tức, sau đó để luật sư kiện cô ta! Kiện cô ta! Kiện cô ta!
Đáng tiếc, không ai dám nói điều đó trước mặt cô.
Diệp Lâm Tây cũng chẳng thể đi khắp nơi giải thích rằng cô không phải là dựa dẫm vào ba mình, cô được nhận vào Harvard hoàn toàn là do năng lực của bản thân.
Loại chuyện này khiến Diệp tiểu thư luôn đem mặt mình ra so sánh với trời xanh cũng chẳng thể làm gì được, đã đến nước này rồi, rõ ràng là đang muốn bổ sung thêm kiến thức về luật bảo hiểm nhưng lại nhất quyết giả vờ như mình chỉ tiện xem qua mà thôi. Đại khái là cô chỉ muốn giả vờ rằng mình là một thiên tài, là người có thể làm tất cả mọi thứ. Chứ không cần rất nỗ lực để thành công như những người khác.
Thỉnh thoảng, Diệp Lâm Tây cũng sẽ cảm thấy cách làm người của mình thật mệt, nhưng bảo cô vứt bỏ lớp vỏ bọc hoàn hảo đó cô cũng chẳng thể làm được. Vì vậy, cứ giả vờ ra vẻ hết lần này đến lần khác cũng thành quen.
Diệp Lâm Tây buồn bực nhìn món trứng luộc trên đĩa, trong lòng đột nhiên cảm thấy làm người thật mệt mỏi.
Cô chợt ngẩng đầu nhìn Phó Cẩm Hành đang ngồi đối diện.
Đều là do tên đàn ông chó này!
*
Hôm nay, đã tìm được tài xế riêng cho Diệp Lâm Tây, là một tài xế trung niên khoảng bốn mươi tuổi, họ Mạnh.
Vì vậy, không cần dùng xe của Phó Cẩm Hành nữa, không phải ngồi chung xe cùng anh ta đến công ty, Diệp Lâm Tây cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Khi đến viện Luật, vẫn còn năm phút nữa mới vào làm. Nhưng khi cô đến vị trí làm việc của mình, rõ ràng hôm nay có thêm rất nhiều người.
Những người hôm qua không đến, hôm nay đều có mặt đầy đủ. Thế là lại một lượt chào hỏi làm quen nhau, mọi người đều rất khách sáo với người mới đến. Chỉ có một người có chút chanh chua, có lẽ cũng chính là cô gái duy nhất trong nhóm trước đây.
Tối qua Giang Gia Kỳ biết được có một nữ Luật sư mới đã gia nhập nhóm, Từ Thắng Viễn còn nói suốt cả buổi trong nhóm chat về việc cô gái này đẹp thế này đẹp thế kia.
Vốn dĩ, mối quan hệ giữa nữ giới với nhau là một việc rất tế nhị. Trước đây cả đội toàn là nam, Giang Gia Kỳ là cô gái duy nhất, đương nhiên nhận được rất nhiều ưu đãi. Những việc lặt vặt của người mới đến phải làm cô ta cũng chẳng phải đụng tay đụng chân là bao.
Cô ta đã quen với việc những ngày tháng qua luôn là ngôi sao trong nhóm, kết quả đột nhiên lại có thêm một cô gái khác đến, nghe nói lại còn rất rất xinh đẹp.
Tối qua khi Từ Thắng Viễn nói trong nhóm chat, đáy lòng cô ta cực kỳ không phục. Có thể xinh đẹp tới mức nào, chỉ có thể một là do trang điểm, hai là do ăn mặc. Nói không chừng còn đập đi xây lại rồi cơ.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hôm nay khi Giang Gia Kỳ đi làm, cô ta vẫn cô ý chú ý ăn mặc hơn mọi ngày, tự cho rằng cô ta xinh đẹp thế này tuyệt đối sẽ không bao giờ thua kém đối thủ. Cô ta thậm chí còn đến công ty sớm hai mươi phút, quả nhiên đối phương vẫn chưa tới. Giang Gia Kỳ cầm ly cà phê mua tầng dưới, nhàn nhã đợi cô đến.
Kết quả là thời điểm mà Diệp Lâm Tây xuất hiện, cô ta đột nhiên cảm thấy việc mình sáng sớm dậy trang điểm đầy đủ, quần áo được chọn lựa đặc biệt lại trở thành trò cười.
Nếu cô ta chưa nhìn thấy người thật trước đây, thì vẫn còn có ý tưởng khác. Nhưng vào lúc nhìn thấy Diệp Lâm Tây, Giang Gia Kỳ đột nhiên hiểu được vẻ kinh ngạc của người khác.
Ánh sáng của đom đóm làm sao có thể so sánh được với hào quang của vầng trăng được chứ?
Vì vậy, Diệp Lâm Tây còn chưa làm gì cả, cô ta đã tự thẹn quá hóa giận. Thế nên khi nói chuyện tiếp vào lúc này chắc chắn sẽ chẳng tránh nổi chua chát.
Giang Gia Kỳ: “Hôm qua không đến đúng là tiếc thật, không được gặp Luật sư Diệp trong ngày đi làm đầu tiên, chẳng trách mọi người đều nói nhóm chúng ta mới được chào đón một siêu mỹ nhân, sau này mọi người sẽ được mãn nhãn rồi.”
Câu nói này không khó hiểu chút nào, thậm chí còn có một sự khiêu khích ở cấp độ rất thấp.
Mọi người đều được mãn nhãn?
Rốt cuộc Diệp Lâm Tây đến để làm Luật sư hay là để cho đồng nghiệp ngắm nhìn? Còn không phải chỉ vào Diệp Lâm Tây muốn nói rằng cô chỉ là một bình hoa di động thôi sao?
Ngày hôm qua Diệp Lâm Tây còn cảm thấy trong nhóm này, ngoại trừ ông sếp khó nhằn ra thì các đồng nghiệp khác ít nhất cũng có vẻ hòa thuận, đều là người tốt tính, đối xử rất tốt với người mới đến.
Hôm qua, khi Trần Minh nhắc tới Giang Gia Kỳ, Diệp Lâm Tây đã cười thầm với ý nghĩ kết bạn của một người đàn ông thẳng thắn như anh ta, nhưng khi ngẫm lại cô cảm thấy liệu mình có đang hơi vô lý và lo lắng thái quá không? Sẽ ra sao nếu người ta là một người có tính cách ngây thơ, tốt bụng và đáng yêu như thiên thần nhỏ.
Tuy nhiên, điềm lành chưa thấy mà chỉ thấy toàn điềm xấu thôi.
Diệp Lâm Tây đưa mắt quan sát toàn bộ đông nghiệp nam trong nhóm, ước chừng đều không bằng vị vừa mới phân cho mình một vai diễn này.
Bởi vì sau khi Diệp Lâm Tây ngồi vào vị trí của cô, Giang Gia Kỳ đã tự mình diễn hai cảnh “Khen ngợi công khai người mới đến” và “Làm nũng như một đứa trẻ với người trong nhóm”.
Nghe cô ta trái một câu “Chúng ta vẫn đến nhà hàng lần trước đi”, phải một câu “Em không quan tâm, dù sao thì anh cũng là người mời”.
Chắc có lẽ cho rằng Diệp Lâm Tây không biết được vị trí “Cục cưng trong nhóm” của cô ta.
Chưa có vở kịch đỉnh cao nào mà Diệp Lâm Tây chưa từng xem, làm sao có thể để trong mắt một đóa sen trắng cấp thấp này chứ?
Về phần nếu đối phương thực sự dám làm điều gì đó, cô cũng chẳng ngại phải dạy cô ta cách làm người. Về căn bệnh tiểu công chúa, trước giờ Diệp Lâm Tây chưa thua ai bao giờ. Chẳng qua là mới đến, cô miễn cưỡng phải kiềm chế tính khí của mình, chỉ cần cái cô Giang Gia Kỳ này còn muốn diễn kịch, thì cô cũng đâu có ngại xem.
Cũng may rất nhanh đã đến giờ làm, mọi người ai bận việc nấy. Khi Diệp Lâm Tây chuẩn bị xong xuôi tài liệu, thì đúng lúc đó nhân viên lễ tân đi tới, nói: “Luật sư Diệp, cô có hàng chuyển phát nhanh cần ký.”
Diệp Lâm Tây gật đầu, đi theo lễ tân để ký tên.
Vừa đi, Giang Gia Kỳ liền lẩm bẩm: “Sao chuyển phát nhanh lại phải đưa đến công ty, không biết đây là nơi làm việc à?”
Các đồng nghiệp nam ở bên cạnh đều nghe thấy, nhưng không lên tiếng. Cho dù có ngốc đến mức nào đi chẳng nữa họ cũng sẽ hiểu rõ, trong nhóm có hai cô gái, chỉ sợ là họ không hợp nhau.
Một lúc sau, Diệp Lâm Tây dẫn theo hai công nhân đi qua, Giang Gia Kỳ tò mò quay đầu nhìn lại. Hai người công nhân đặt một chiếc thùng rất to trên lối đi và Diệp Lâm Tây đang đứng nhìn họ gỡ nó ra.
“Đây là cái gì?” Giang Gia Kỳ lẩm bẩm.
Từ Thắng Viễn bên cạnh đột nhiên nói nhỏ: “Mẹ nó.”
“Sao thế?”
“Tôi đã tìm qua thương hiệu chiếc ghế này, giá thấp nhất là ba mươi tám nghìn tệ.”
“Không phải chứ, để tôi xem là loại ghế gì?”
Cho dù bọn họ là Luật sư, lại làm về lĩnh vực kinh doanh không tố tụng mà người ngoài cho là rất thanh cao, nhưng suy cho cùng thì bọn họ đều có xuất thân bình thường, cho dù có xa hoa đến đâu cũng chẳng dám mua cái ghế ngồi có giá ba mươi tám nghìn tệ mà không thấy nhức nách.
Thật không ngờ từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ lại có thể nhìn thấy một chiếc ghế có giá trên trời như vậy.
“Chiếc ghế trong phòng tối tác Ninh của chúng ta là bao nhiêu tiền nhỉ?”
“Hình như là hơn hai mươi nghìn tệ.”
Họ thực sự không ngờ rằng, Ninh Dĩ Hoài người tiêu tiền như nước lại có một ngày thua trận trong việc đốt tiền.
Mặc dù bọn họ đều biết rằng cô gái như Diệp Lâm Tây xem ra rất kiêu ngạo, khí chất trời sinh toát ra từ người cô là điều không thể luyện tập mà có được, nhưng sau lần này họ vẫn phải định hình lại nhận thức của mình về Diệp Lâm Tây.
Công nhân nhanh chóng lắp ráp xong chiếc ghế, Diệp Lâm Tây ngồi thử một chút và không gặp vấn đề gì.
Đối phương thu dọn sạch sẽ rác vương vãi, cái đó gọi là phục vụ chu đáo.
Diệp Lâm Tây thử ngồi lên chiếc ghế một lần nữa, cảm thấy so với chiếc ghế mà công ty cung cấp cho quả đúng là một trời một vực.
Ngay sau đó, Diệp Lâm Tây phát hiện ra xung quanh mình có điều gì đó không đúng lắm.
Cô quay đầu nhìn đồng nghiệp với hai chữ “choáng váng” đang hiện rõ trên mặt, khẽ nhíu mày: “Chắc công ty không có quy định cấm nhân viên tự mang ghế đến chứ, hôm qua tôi đã hỏi qua rồi.”
“Không có.”
“Không có.”
“Thật sự không có quy định đó.”
Mọi người lắc đầu, sau đó nhanh chóng cúi đầu đi lo việc riêng.
Trong Lòng Giang Gia Kỳ không biết khó chịu đến mức nào, cô ta cho rằng Diệp Lâm Tây mua chiếc ghế đó chính là để cố ý khoe khoang và phô trương dưới ánh đèn sân khấu. Cô ta còn lờ mờ cảm thấy Diệp Lâm Tây đang muốn trấn áp mình.
Nói đến lòng tự ái, phụ nữ luôn không thua kém ai.
Vì vậy cô ta ôm một bụng tức, cầm đống tài liệu dày cộp trực tiếp đi tới bàn Diệp Lâm Tây.
Khi đặt tài liệu xuống, giọng ngọt ngào: “Đây là tài liệu lát nữa sẽ dùng trong cuộc họp, phiền cô mang chúng đi photo, à đúng rồi, tôi đã sắp xếp đúng thứ tự, cẩn thận đừng làm lộn xộn nhé.”
Giang Gia Kỳ không hề cảm thấy ngượng ngùng, giống như coi đó là chuyện đương nhiên. Người mới đến, ai mà không bắt đầu từ những việc như bưng trà rót nước hay là photo, in ấn tài liêu chứ?
Diệp Lâm Tây nhìn xuống đống giầy tờ trước mặt.
Sau đó cô từ từ đứng dậy khỏi ghế, hơi xoay người, đối diện với Giang Gia Kỳ.
Diệp Lâm Tây không trực tiếp nói, thay vào đó, ánh mắt của cô chậm rãi lướt quanh gương mặt Giang Gia Kỳ.
Như một cái nhìn dò xét.
Bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh không thể giải thích được, ngay cả tiếng gõ bàn phím cũng biến mất.
Cho đến khi Diệp Lâm Tây khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Tôi không rảnh.”
Cô cao hơn Giang Gia Kỳ, lại đi giày cao gót, chỉ riêng chiều cao đã có lợi thế hơn hẳn. Hơn nữa, vẻ mặt của cô rất lạnh lùng, toàn thân toát ra khí chất uy hiếp.
Giang Gia Kỳ còn chưa mở miệng đã thua một nước.
Cô ta chỉ muốn nhấn mạnh, người mới đến nên làm những việc như thế này, lẽ nào vừa mới vào đã muốn trực tiếp phụ trách vụ án sao?
Buồn cười.
Nhưng cuối cùng cô ta còn chưa kịp thốt nên lời, Diệp Lâm Tây đã nói trước.
Diệp Lâm Tây: “Bây giờ tôi phải đi gặp đương sự, vụ án này do chính tay đối tác Ninh giao cho tôi, cho nên…”
Đối tác Ninh đích thân giao vụ án cho cô?
Sao có thể như thế được.
Vẻ mặt Giang Gia Kỳ tràn đầy hoài nghi.
Giọng Diệp Lâm Tây đột nhiên khựng lại, cô vươn tay cầm đống tài liệu dày cộp trên bàn, khi đưa chúng về phía trước thì nhẹ nhàng thả ra.
Tập giấy A4 dày cộp phát ra tiếng “bộp” nặng nề.
Rơi xuống bàn làm việc của Giang Gia Kỳ.
“Tự photo đi.”
Câu nói vừa rồi giống như một cái tát trời giáng vào mặt Giang Gia Kỳ, cô ta nhất thời xấu hổ thẹn thùng, từ gò má đến tận mang tai đều đỏ lựng. Đặc biệt là gương mặt nóng như lửa đốt.
Xung quanh hoàn toàn im lặng.
Lần này không chỉ không có tiếng gõ bàn phím, mà ngay cả tiếng thở cũng nhẹ đi.
Sau khi Diệp Lâm ném tài liệu xuống, cô xách túi đặt lên bàn lên, không thèm nhìn đối phương, quay người rời đi.