-
Chương 8
Diệp Gia Dĩnh luôn luôn cho là ‘người hiền hay bị bắt nạt, ngựa hiền thì sẽ bị người cưỡi’ là một câu vô cùng thực tế và rất chí lý, vì vậy khi có người muốn lấn lên đầu thì sẽ không khiêm nhường mà phải phản kích.
Nói một câu làm cho dì Hách chết nghẹn sau đó cô cũng không thèm để ý đến bà ta nữa, mím miệng nhịn cười đợi thợ trang điểm bắt đầu trang điểm cho mình. Cô nghĩ thầm người này không đáng để cô phải khiêm nhường, vậy cô cũng không cần khiêm tốn, có bản lãnh thì đi tìm đạo diễn mà tố cáo đi, xem đạo diễn có bởi vì sợ tâm tình bà ta không tốt mà đuổi cô hay không.
Dì Hách thật sự cũng không đi tìm đạo diễn để tố cáo, chỉ có thể giương mắt ra nhìn. Vốn cứ tưởng Diệp Gia Dĩnh tính tình yếu đuối, trong trường quay ai có việc gì nhờ vả đều giúp đỡ, nhất là những người có lòng dạ không tốt liền mượn cơ hội này để lấy lòng Lý Hạo Nhiên, cứ liên tục chà đạp cô, nhưng cô gái này chịu đựng chèn ép rất tốt, nhưng cuối cùng cô cũng không chịu đựng thêm nữa.
Diệp Gia Dĩnh có một cái tốt, đó là bình thường cô không dễ dàng gì đắc tội với người khác, chỉ là nếu bất đắc dĩ phải đắc tội với ai đó, cũng sẽ không quá quan tâm lo lắng về chuyện này. Dù sao đó cũng là chuyện đã xảy ra, lo lắng hay hối hận cũng không có tác dụng, còn không bằng thoải mái một chút, muốn làm gì thì làm.
Cho nên mặc dù tâm tình dì Hách không vui nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến cô, ngược lại ngày mai là đến ngày cô phải diễn điều này làm cho cô thêm lo lắng.
Đó là cảnh quay của cô với nam phụ số hai……..Nhân vật nữ phụ của Diệp Gia Dĩnh lấy hết can đam để thổ lộ với anh ta nhưng không ngờ lại bị từ chối một cách lạnh lùng.
Những cảnh quay của Diệp Gia Dĩnh từ trước đến nay, biểu cảm khó nhất cũng chỉ là một phân đoạn ngắn ngủi mấy phút bộc lộ vẻ cảm giác lo lắng, khao khát, chờ đợi, đè nén, mất mát, khổ sở, kích động…. một chuỗi tâm tình phức tạp liên tục kéo đến.
Diệp Gia Dĩnh còn có một đức tính tốt, đó chính là có khả năng chịu khổ cực, dám vì công việc mà bỏ ra nhiều công sức.
Cô nhận thấy cảnh quay của mình lần này rất khó khăn cho nên Diệp Gia Dĩnh liền nghiêm túc chuẩn bị.
Buổi tối chờ Diệp Ba Ni ngủ xong, Diệp Gia Dĩnh soi gương đọc lời thoại trước, tập luyện tới nửa đêm, vẫn cảm thấy chưa ổn, vì vậy sáng ngày hôm sau dậy thật sớm, đưa con trai đi nhà trẻ sớm một chút, sau đó cũng không đợi xe của đoàn phim mà tự mình đi xe buýt ra ngoại ô rồi ngồi tàu điện chuyến sớm nhất tới trường quay, tìm phó đạo diễn phụ trách chỉ đạo diễn xuất cho những diễn viên quần chúng, muốn được chỉ bảo thêm về cảnh quay hôm nay của mình.
Tổ diễn có rất nhiều người chuyên nghiệp, buổi sáng sớm khi tới trường quay đã thấy có không ít người tới. Lúc Diệp Gia Dĩnh tới đã thấy phó đạo diễn đang đứng nói chuyện cùng với nam phụ số hai.
Nam phụ số hai tên là Hoắc Triệu Minh, ngoại hình và điều kiện đều không tồi, thân hình cao ráo, máu tóc ngắn nhuộm màu nâu, máy tóc dài được cắt vuốt keo vô cùng tự nhiên, có vài sợi tóc thật dài che trước mắt.
Bất quá khuôn mặt anh ta không có vẻ nghiêm chỉnh như Lý Hạo Nhiên, tướng mạo điển trai đến không thể bắt bẻ, ngũ quan và đường nét khuôn mặt của Hoắc Triệu Minh đều mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng.
Nghe nói ban đầu khi lựa chọn vai nam chính thì đạo diễn đã chọn Lý Hạo Nhiên một cách nhanh chóng, nhưng khi chọn vai nam phụ số hai lại tốn rất nhiều công phu, giữa Hoắc Triệu Minh cùng một nam diễn viên mới vào nghề tên là Đào Tư Lịch, tuy Đào Tư Lịch không bằng Hoắc Triệu Minh nhưng khả năng diễn rất tự nhiên nên phải chọn lựa khá lâu.
Cuối cùng vẫn làHoắc Triệu Minh nhận được vai này, không biết là phía sau lưng anh ta có người chống lưng hay là đạo diễn cho rằng dáng vẻ xấu xa lạnh lùng của anh ta thích hợp với vai nam phụ số hai hơn.
“Tiểu Diệp không tệ, rất biết cố gắng nha. Người trẻ tuổi đều phải như vậy, làm diễn viên cần phải chịu khổ cực, nếu chỉ dựa vào bề ngoài xinh đẹp thì không đủ để đi xa, còn cần phải có tài năng thiên phú và sự chăm chỉ…..” Khi thấy mới sáng sớm Diệp Gia Dĩnh đã tới thỉnh giáo thì Phó đạo diễn đã lên tiếng vui vẻ phát biểu một bài cảm nghĩ về người trẻ tuổi muốn tiến thân phải chăm chỉ cố gắng.
Giọng nói của ông ta rất lớn làm cho mọi người đến sớm cũng vây lại tham gia náo nhiệt một chút.
Hoắc Triệu Minh gật đầu với Diệp Gia Dĩnh một cái nghiêm túc nói: “Cô cũng không cần phải lo lắng, lát nữa diễn cảnh kia cũng không khó, nếu như cô có diễn không đúng, tôi sẽ nhắc nhở cô.”
Hoắc Triệu Minh đã vào nghề nhiều năm, mặc dù vẫn không nổi tiếng mà chỉ đóng vai phụ, nhưng cũng được coi là người có tiếng trong giới nghệ sĩ, bình thường có chút ra vẻ, ở trong đoàn phim cũng chỉ nói chuyện với diễn viên, cho nên chưa từng nói chuyện với loại diễn viên quần chúng như Diệp Gia Dĩnh, lúc này chợt khách khí không khỏi làm Diệp Gia Dĩnh có chút kinh ngạc, vội vàng nói cảm ơn.
Phó đạo diễn nhìn thấy vậy liền nói: “Vậy thì tốt rồi, nếu Triệu Minh đồng ý giúp cô, không bằng bây giờ hai người thử diễn trước một lần ở đây đi.”
“Được ạ.” Hoắc Triệu Minh đồng ý.
Anh ta đã đồng ý thì Diệp Gia Dĩnh tự nhiên cũng không có ý kiến gì.
Lúc này một cô bé thư ký trường quay đã chạy tới gọi phó đạo diễn: “Phó đạo diễn Vương, anh Khương bên đạo cụ gọi điện thoại đến nói sẽ tới muộn hai mươi phút, muốn nhờ chú đi xem bối cảnh sẽ quay sáng nay có vấn đề gì hay không.”
Phó đạo diễn nghe vậy liền đem việc hướng dẫn Diệp Gia Dĩnh giao cho Hoắc Triệu Minh: “Triệu Minh, giúp tôi, chỉ bảo cho cô bé này, đừng khách khí, nếu như Tiểu Diệp diễn không đúng chỗ nào thì cậu cứ nói.”
“Không có vấn đề gì.”
Phó đạo diễn hài lòng vỗ vỗ bả vai anh ta rồi đi theo cô bé thư ký trường quay ra ngoài.
Hoắc Triệu Minh và Diệp Gia Dĩnh chuẩn bị tư thế, mấy người vây xem xung quanh nghĩ là họ muốn tập luyện trước một lần.
Diệp Gia Dĩnh liền đem vẻ mặt sau khi bị cự tuyệt, đau khổ không cam lòng kích động nói: “Em sẽ không buông tay. Em sẽ khiến cho anh nhìn thấu lòng em.”
Hoắc Triệu Minh liền hô ngừng, nghiêm nghị nói: “Cô Diệp, cô phải nhớ, đóng phim chính là muốn biến hóa nó tự nhiên giống như cuộc sống, chúng ta không phải là đang đóng kịch trên sân khấu, cô diễn quá khoa trương cứng ngắc sẽ làm cho người xem cảm thấy rất giả.”
Mấy người đứng bên cạnh nghe xong cũng thấy hợp lý: “Đúng vậy đó, nói rất hợp lý.”
Diệp Gia Dĩnh do dự đặt câu hỏi: “Thế nhưng phân đoạn này diễn tả tâm trạng bất ổn của nhân vật, tôi cảm thấy cũng không thể quá nhạt nhẽo, loại cảm xúc lấy hết dũng khí đi thổ lộ lại bị từ chối thì trở nên kích động không phải bình thường đều như vậy sao?”
“Cô cũng không cần phải cứng ngắc như vậy, tôi nghe nói cô cũng không có học qua trường lớp chính quy, trước kia cũng không có kinh nghiệm diễn xuất, mà được người quen giới thiệu vào đoàn phim, cho nên thiếu một chút kiến thức và kỹ xảo cũng là điều rất bình thường. Nhưng cô phải nhớ, hành động kém không sao cả, không hiểu có thể học, sợ nhất là không biết khiêm tốn, lời nói cậy mình nhiều tuổi lên mặt. Chúng tôi đã vào ngành mấy năm nên có rất nhiều kinh nghiệm, khi chỉ dẫn cho cô có thể sẽ không xuôi tai, nhưng nhất định sẽ không sai.” Hoắc Triệu Minh nghiêm túc giống như giáo viên chủ nhiệm đang lên lớp giảng dạy cho Diệp Gia Dĩnh.
Diệp Gia Dĩnh cảm thấy thái độ của anh ta có cái gì đó không đúng, cực kỳ quái dị, nhưng nhất thời lại không rõ là cái gì, đành phải gượng cười: “Xin đừng nói vậy, anh còn là người tình trong mộng của rất nhiều cô gái trẻ thì làm sao mà già được.”
Nói xong cô còn nghe có người ở xung quanh nhỏ giọng bàn tán về Hoắc Triệu Minh nào là anh ta là nhân tài tốt nghiệp ở Học Viễn Diễn Xuất, xuất thân từ chính quy. Để ý một chút thì những lời nói của những người này đều giống nhau, anh ta chính là người đa tài.
“Tôi chỉ nói là tôi già đời một chút thôi.” Hoắc Triệu Minh vẫn nói năng cẩn trọng như cũ: “Cô Diệp, tôi nói nghiêm túc, hi vọng cô cũng sẽ nghiêm túc nghe, nếu như phó đạo diễn Vương để tôi hướng dẫn cho cô, tôi cũng sẽ không làm việc qua loa. Nghe nói mấy ngày trước cô có xảy ra chút chuyện không vui với Hạo Nhiên, vậy tôi thật sự khuyên cô một câu, mới bước chân vào nghề không nên tự cao tự đại, tự cho là đúng như thế không tốt với cô đâu, có cơ hội thì nên Hạo Nhiên để xin lỗi đi. Mặc dù cậu ta còn trẻ tuổi nhưng cũng là tiền bối trong nghề của cô, cô nên tôn trọng cậu ta.”
Nụ cười gượng trên mặt Diệp Gia Dĩnh hoàn toàn cứng lại, cô mạo phạm Lý Hạo Nhiên cái gì? Tại sao lại kéo anh ta vào nữa rồi.
Cô mơ hồ hiểu được, vị Hoắc Triệu Minh nhìn nghiêm túc, đứng đắn, kỳ thật bên trong cũng giống như dì Hách, muốn mượn cơ hội dạy dỗ mình để kéo gần quan hệ với Hạo Nhiên.
Chỉ là dì Hách kia là người phụ nữ chợ búa, có chuyện đều nói thẳng ra, người này được dạy dỗ ở môi trường chính quy, nói chuyện rất hàm xúc quanh co, ở trước mặt mọi người nói mình phải đi xin lỗi Lý Hạo Nhiên như vậy, cách làm này còn thông thông minh hơn dì Hách gấp trăm lần. Người đi ngang qua tự nhiên sẽ đem chuyện này kể lại cho Lý Hạo Nhiên nghe.
Đứng cười khàn cả ngày, khóe miệng mệt mỏi thu nụ cười lại, Diệp Gia Dĩnh cũng bắt đầu làm ra vẻ mặt nghiêm túc: “Lời này tôi nghe không hiểu, tôi và Lý Hạo Nhiên có chuyện không vui, anh nghe ai nói chuyện này?”
Hoắc Triệu Minh sững sờ, “-....”
Nhắc Tào Tháo thì Thào Tháo liền tới, không biết Lý Hạo Nhiên đã tới trường quay từ lúc nào, đi tới đằng sau mấy người đang xem náo nhiệt, hết sức thân thiện lôi kéo Hoắc Triệu Minh: “Triệu Minh, buổi sáng trợ lý của tôi thuận đường có mua mấy ly cà phê, bên trong có vị anh thích, đi, đi uống một ly để lên tinh thần đi.”
Nói xong liền kéo Hoắc Triệu Minh đi, trước khi đi vẫn không quên nói với Diệp Gia Dĩnh một câu: “Cô Diệp, sáng sớm tới đây tập luyện thật sự cực khổ rồi, lát nữa tôi sẽ nói Tiểu Lưu mang qua cho cô một ly.” Thái độ khách khí đúng mực, chính là tố chất cần có của một minh tinh.
Diệp Gia Dĩnh có chút buồn bực, hiện tại trừ phó đạo diễn còn có một người trực tiếp quản lý cô……….cô tìm chị Cố để thỉnh giáo: “Lúc này Lý Hạo Nhiên đang nổi tiếng, là nhân vật số một của đoàn phim, nhưng anh ta cũng không phải là đạo diễn, người hâm mộ cùng các bà dì theo đuổi thì còn có thể lý giải, nhưng tại sao Hoắc Triệu Minh lại muốn nịnh bợ anh ta?”
Chị Cố bật cười: “Tại em không biết đấy, hiện tại vận khí Lý Hạo Nhiên rất tốt, có không ít đạo diễn muốn mời cậu ta đóng phim, chỉ cần cậu ta nói một vài lời với những người này, nói trong đóng phim cậu ta hợp tác với Hoắc Triệu Minh rất vui vẻ, những đạo diễn kia tự nhiên sẽ suy xét mời Hoắc Triệu Minh diễn vai nam phụ nhiều một chút, đôi khi chỉ cần một câu nói có tác dụng hơn những lời đề cử khác còn, dù sao đạo diễn vẫn chú trọng đến chất lượng của bộ phim.”
Đang nói chuyện thì trợ lý Tiểu Lưu của Lý Hạo Nhiên đã mang cà phê đến, Lý Hạo Nhiên là người ăn ngay nói thẳng, thậm chí có chút tính tình hấp tấp, nhưng bên ngoài thô kệch mà bên trong lại tinh tế, làm việc hết sức chu đáo, chưa từng đắc tội người nào, khi để Tiểu Lưu mang cà phê cho Diệp Gia Dĩnh còn để cho cậu ta mang thêm một ly, tránh cho người khác ở trước mặt cô gây khó dễ.
Loại cà phê này hiện tại có giá là ba mươi đồng một ly, tất nhiên là sẽ ngon hơn so với thức uống ở trường quay, khiến cho tinh thần mọi người tăng lên rất nhiều. Lý Hạo Nhiên rất biết cách làm người, buổi sáng thường sẽ để trợ lý mua cà phê để mời khách.
Chị Cố vừa uống cà phê vừa nhìn Diệp Gia Dĩnh cảm than: “Em nhìn người ta một chút đi. Có thể đi thẳng lên làm minh tinh, không phải chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp trai hay kỹ thuật diễn tốt, mà còn phải biết làm người. Lăn lộn trong hồ nước sâu của Làng giải trí nếu như sơ xuất có một lỗi nhỏ cũng sẽ rước lấy rất nhiều phiền toái. Giống như em, không có việc gì lại to tiếng với nam chính, kết quả là bao nhiêu đại bác đều tìm tới chỗ em, lại nhìn Lý Hạo Nhiên một chút đi, dù bị em đắc tội nhưng vẫn rất phong độ. Chậc chậc, chỉ một câu nói hai ly cà phê liền mua chuộc được người khác, Tiểu Dĩnh, em muốn phát triển lâu dài ở trong cái vòng luẩn quẩn này thì nên đi học hỏi một chút đi.”
Diệp Gia Dĩnh lặng lẽ bĩu môi, cô cảm thấy chị Cố khen Lý Hạo Nhiên hơi khoa trương, nhưng trong lòng vẫn quyết định sẽ học hỏi chút, cô không muốn phát triển lâu dài trong giới giải trí, nhưng trước mắt đây là công việc duy nhất của cô, vì vậy tuyệt đối không muốn từ bỏ sớm.
Bởi vì chuyện buổi sáng, Diệp Gia Dĩnh bất ngờ buông lỏng tâm tình khi diễn phân đoạn mà cô cho là khó nhất nên biểu hiện rất tự nhiên, tình cảm cũng chân thành, tha thiết, đến cuối cùng khi hô to tuyên ngôn về chân tình quyết không buông bỏ rất thích hợp chỉ cần diễn một chút, không có hô khàn cả giọng mà dùng khuôn mặt xinh đẹp của cô làm ra sự thống khổ ai oán.
Đạo diễn hết sức hài lòng, chỉ cần diễn một lần đã để cô thông qua. Còn hiếm khi lên tiếng khen một câu nói kỹ năng diễn xuất của Diệp Gia Dĩnh có tiến bộ. Tiếp tục phát huy.
Diệp Gia Dĩnh ghi nhớ chiêu mới học được của đại minh tinh Lý Hạo Nhiên, lập tức bày tỏ muốn cảm ơn phó đạo diễn Vương và Hoắc Triệu minh đã nhiệt tình hướng dẫn.
Quả nhiên cô nhận được ánh mắt tán dương của phó đọa diễn và một cái mỉm cười hữu nghị của Hoắc Triệu Minh.
Nhưng mà không biết là do Lý Hạo Nhiên không cẩn thận đi ngang qua hay cố ý đến nên có biểu hiện hơi khó chịu, cứ mở to mắt, nhìn tay cô.
Diệp Gia Dĩnh không để ý tới anh ta, trở về tìm chị Cố. Chị Cố rất nhanh chóng, đã tranh thủ tìm công việc làm thêm cho cô, sau khi diễn xong cô cũng nên đi làm việc thêm của mình rồi.
Lúc hơn bốn giờ chiều, Diệp Gia Dĩnh theo chị Cố bận trước bận sau, chợt nhận được điện thoại của Chu Mai, người giúp việc theo giờ gọi tới.
Lúc bốn giờ chiều nhà trẻ của Diệp Ba Ni sẽ tan học vào, sau khi Diệp Dia Dĩnh từ trường quay trở về không thể nào đi đón thằng bé cho nên không thể làm gì hơn là mướn một người giúp việc theo giờ, giúp cô chăm sóc Diệp Ba Ni khi cô chưa về. Sau đó cô ta sẽ làm bữa ăn nhẹ cho Diệp Ba Ni, thuận tiện dọn dẹp nhà cửa đợi Diệp Gia Dĩnh trở về.
Đây chính chuyện xa xỉ nhất mà Diệp Gia Dĩnh làm từ khi chào đời cho đến bây giờ, chỉ cần kéo kéo, lau lau cái bàn, rữa mấy món đồ……làm một ít việc đơn giản nhưng vẫn phải mướn người tới làm. Nếu như trước kia tuyệt đối sẽ không có khả năng, chỉ là bởi vì muốn con trai được thoải mái một chút nên Diệp Gia Dĩnh cắn răng chịu tốn.
“Cô Diệp, chồng tôi bị tai nạn, đang đưa đến bệnh viện. Tôi sẽ khóa cửa nhà cô cẩn thận, để con trai cô ở trong nhà mấy tiếng có được không? Hiện tại tôi phải đến bệnh viện để thăm chồng. Thật xin lỗi, tôi thật sự rất sốt ruột. Không đi không được.” Điện thoại vừa kết nối, người giúp việc làm theo giờ Chu Mai đã cực kỳ vội vàng, nói liên hồi.
“A.” Diệp Gia Dĩnh giật mình: “Bị đụng xe? Xảy ra chuyện gì vậy, chồng chị không sao chứ?”
“Ôi trời ơi, nghe nói lúc anh ấy đi giao hàng bị một chiếc xe khác đụng phải, trên đầu trên mặt không ít ngoại thương, bị gãy một chân, còn cái khác thì tôi cũng không rõ, hiện tại tvẫn đang kiểm tra ở bệnh viện, sau khi kiểm tra xong mới biết.” Chu Mai nói gấp đến độ nức nở: “Cô Diệp, thật xin lỗi, hiện tại tôi phải tới bệnh viện.”
“Cái này....” Diệp Gia Dĩnh nghĩ trong tình huống này không cho chị ta đi cũng không được, Diệp Ba Ni rất ngoan, để thằng bé ở nhà một mình trong hai ba tiếng cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là cô còn có chút do dự, nên nói: “Chị đưa diện thoại cho Ba Ni, tôi nói chuyện với nó một chút có được hay không.”
Chu Mai lập tức đưa điện thoại cho Ba Ni, Diệp Gia Dĩnh bên này có thể nghe thấy chị ta đang nói chuyện với con trai mình: “Ba Ni, giúp dì một chút dì đang vội, con nói chuyện với m,ẹ nói con có thể tự ở nhà một mình, trong nhà dì xảy ra chuyện lớn, dì phải về một chút.”
“Mẹ.” Giọng nói trẻ con non nớt không mang theo hào hức của Diệp Ba Ni vang lên trong điện thoại.
Diệp Gia Dĩnh thương lượng với bé: “Bảo bối, chồng dì Chu bị tai nạn, dì ấy cần phải trở về chăm sóc, con ở nhà chơi một mình một lát được không? Sau khi đi làm xong mẹ sẽ về, con nói dì Chu mở tivi cho con xem, con xem phim hoạt hình, cũng nói dì lấy giấy cùng màu vẽ ra, khi con không muốn xem ti vi có thể vẽ tranh chơi có được không?”
“Được.” Diệp Ba Ni nói ít nhưng ý nhiều.
Chu Mai lập tức cầm điện thoại: “Cô Diệp, con trai cô nói là có thể, cậu bé rất hiểu chuyện, khẳng định sẽ không có gì.”
“Được rồi.” Diệp Gia Dĩnh không thể làm gì khác hơn là đồng ý: “Chị nhất định phải đóng kỹ cửa sổ, cửa chính cũng phải khóa chặt lại nha.”
“Nhất định. Nhất định.”
“Nhớ rót ly nước ấm cho Ba Ni....”
Bên kia đã cúp máy, Diệp Gia Dĩnh không thể làm gì khác hơn là tắt điện thoại, xoa xoa chân mày, trong lòng cảm khác bất an.
Chị Cố nhìn thấy cô nhận điện thoại xong thì có chút không yên lòng lập tức hỏi: “Em làm sao vậy? Trong nhà có việc?”
“Cũng không phải.” Diệp Gia Dĩnh đem chuyện lúc nãy kể cho chị nghe.
Chị Cố ngược lại là một người rất rộng lòng, vừa nghe liền nói đã biết cô không an lòng, không phải con trai chỉ ở nhà một lát thôi sao, khẳng định sẽ không có chuyện gì. Hiện bây giờ người lớn quá cưng chiều con nít cho nên bên cạnh phải có người lớn mới yên tâm, chứ thực tế nếu để chúng một mình tự chơi thì cũng sẽ không có chuyện gì.
Giống như khi họ còn bé, người lớn trong nhà luôn bận rộn đi làm làm sao có thời gian để trông coi trẻ nhỏ. Đám con nít đứa nào cũng được thả tự do, ngày ngày tự mình mò mẫm, chạy loạn chơi trong những con ngõ hẻm, mà cũng đâu có chuyện gì.
Đừng quá lo lắng, tranh thủ thời gian thêm chút sức lực, cố gắng hôm nay sửa soạn xong đống đạo cụ này để ngày mai bắt bọn họ trả lại cho tổ đạo cụ, lúc đó chúng ta không cần lo bảo quản đống này nữa.
Diệp Gia Dĩnh nghe thấy chị ấy nói có lý, lại thấy Diệp Ba Ni láu lỉnh hơn những đứa khác đều rất nhiều, ở nhà xem tivi một mình chắc cũng không có vấn đề gì nên đỡ lo lắng hơn.
Qua nửa giờ sau, một người ở bên tổ đạo cụ đi tới: “Chị Cố, nghe nói bên chị có đạo cụ không cần dùng nữa, em tới để lấy lại.”
“Đến đúng lúc lắm, ở chỗ này này.” Chị Cố chỉ một đống đồ lớn ở bên cạnh.
Cậu thanh niên ngồi chồm hổm xuống vừa bắt đầu kiểm tra vừa than phiền: “Mùa xuân năm nay hơi có nhiều mưa, còn là mưa rào có sấm chớp, thật phiền phức. Lúc nãy ở bên ngoài mây đen giăng đầy trời, em mới coi thời tiết trên điện thoại, nói là lát nữa sẽ có sấm chớp.”
Diệp Gia Dĩnh nhảy dựng lên: “Sắp có mưa rào kèm sấm chớp rồi sao?”
“Đúng vậy, sấm chớp ở mức màu cam có nghĩa là không nhỏ đâu.”
Diệp Gia Dĩnh nhất thời nóng nảy: “Vậy phải làm sao bây giờ, con tôi rất sợ sấm chớp, nếu ở nhà một mình nhất định sẽ bị hù dọa đấy.”
Chị Cố đề nghị: “Vậy em mau về nhà đi.”
Diệp Gia Dĩnh xoa xoa tay, gấp đến độ muốn bứt tóc: “Chuyến xe trở về thành phố sớm nhất cũng phải một tiếng nữa mới tới, chỗ này muốn gọi taxi cũng không đến.”
“Sao vậy? Con trai cô sợ sấm chớp, cô cần phải về nhà với thằng bé?” Cậu thanh niên trong tổ đạo cụ chen miệng hỏi.
“Đúng vậy, lúc này nhà Tiểu Dĩnh lại không có ai.” Chị Cố trả lời thay Diệp Gia Dĩnh.
“Đạo diễn lo không đủ ánh sáng cho nên mới tuyên bố công việc hôm nay kết thúc, cô hỏi những người tự lái xe xem có thể đi nhờ ai một đoạn không, vào đến nội thành thì gọi xe taxi.” Cậu thanh niên ở tổ đạo cụ nghĩ cách.
Tiếng nói của cậu ta vừa dứt thì Diệp Gia Dĩnh liền chạy ra ngoài: “Chị Cố, thật xin lỗi, em đi trước.”
“Được, đi mau đi, đi đường cẩn thận.” Chị Cố nói.
Diệp Gia Dĩnh ba chân làm thành hai bước chạy vào phòng hóa trang của Lý Hạo Nhiên: “Tôi có thể mượn xe của anh sử dụng một chút không?”
Lý Hạo Hiên đang nói trợ lý thu dọn đồ đạc, Diệp Gia Dĩnh chợt xông vào làm cho anh ta sợ hết hồn: “Cô mượn xe? Đem xe cho cô mượn thì tôi phải làm sao?”
“Con tôi ở nhà một mình, tôi phải về với nó.” Lúc này Diệp Gia Dĩnh không để ý tới cái khác, chỉ có thể nhờ Lý Hạo Nhiên giúp đỡ một tay: “Bằng không anh cho tôi đi nhờ một lần được không?”
Lý Hạo Nhiên hết sức bất mãn nhìn cô: “Đại tiểu thư, bây giờ chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, cô không có quyền sai bảo tôi.”
Diệp Gia Dĩnh nóng nảy, nắm lấy cánh tay anh ta, chỉ kém không lay lay vài cái rồi nói: “Không phải tôi sai bảo anh, mà tôi đang nhờ anh giúp đỡ. Tôi xin anh! Tôi thật sự rất gấp! Xe của đoàn phim phải hơn một tiếng nữa mới tới, tôi không đợi lâu như vậy được.”
Khóe miệng Lý Hạo Nhiên giật giật, cố gắng đem cánh tay của mình thoát khỏi tay của Diệp Gia Dĩnh: “Sợ cô rồi, cô tới bãi đậu xe đợi tôi đi.”
“Được, anh nhanh lên một chút.” Diệp Gia Dĩnh lập tức chạy đi.
Đợi ở ngoài bãi đậu xe năm phút, một chiếc xe SUV hạng sang chạy ra, Lý Hạo Nhiên mở cửa xxe, trên mặt đeo kính mát, ngoắc tay: “Mau lên đây.”
Anh ta sợ người khác nhìn thấy sẽ tung tin đồn đãi, cho nên cố ý bảo Diệp Gia Dĩnh nhanh chân lên một chút, Diệp Gia Dĩnh còn gấp hơn cả anh ta, bước nhanh một cái rồi nhảy lên: “Nhanh lên một chút. Nhanh lên một chút.” Thấy người lái xe là trợ lý Tiểu Lưu của Lý Hạo Nhiên cô liền nói địa chỉ nhà mình cho cậu ta.
Lý Hạo Nhiên đóng cửa xe liền lấy mắt kính đen thui trên mặt xuống, phát hiện Diệp Gia Dĩnh lúc nào cũng mang phiền toái tới cho mình liền không kiên nhẫn nhắc nhở: “Này, cô lịch sự một chút có được hay không, đi nhờ xe người khác còn khoa chân múa tay như vậy.”
Diệp Gia Dĩnh vẫn giữ thói quen nói chuyện sắc bén với anh ta: “Anh chảnh cái gì. Xe này là tôi bỏ tiền mua cho anh chứ đâu.”
Lý Hạo Nhiên lập tức phản bác: “Cô cho lúc nào, đây là do tôi lao động mà có được, từ góc độ pháp luật mà nói, bây giờ nó là của tôi.”
“Được, của anh, tôi nói không lại.” Diệp Gia Dĩnh cũng cảm thấy giọng điệu của mình lúc này không được tốt lắm: “Tôi cũng không muốn vung tay múa chân, vì quá gấp nên muốn thúc giục.” Vừa nói cô vừa quay qua nhắc với Tiểu Lưu: “Làm ơn, lái nhanh một chút.”
Lý Hạo Nhiên không còn cách nào khác, nhịn cô nửa ngày cuối cùng mới lên tiếng nói với Tiểu Lưu: “Không cần nhanh quá, đi từ từ thôi.”
Diệp Gia Dĩnh tức giận gõ anh ta một cái, nhưng biết là không thể chạy quá nhanh, thấy bản thân thúc giục Tiểu Lưu chạy quá tốc độ là chuyện rất nguy hiểm, cho nên cố nhịn không giục nữa.
Lý Hạo Nhiên bị gõ một cái hết sức khó chịu, không tự chủ được mà bày ra vẻ mặt lạnh lùng khi ở cùng với Diệp Gia Dĩnh trước đây, ngồi sát qua một bên, cách cô rất xa.
Một lát sau trên xe không có động tĩnh gì, Diệp Gia Dĩnh cũng không phát tiết tính tình tiểu thư nữa, anh ta nghiêng đầu qua nhìn qua phía cô, chỉ thấy cô đang ngồi thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước, đường cong trên gò má nhìn vô cùng dịu dàng như lại nghiêm túc, đôi môi màu hồng nhạt khẽ mấp máy, ngồi gần một chút nếu lắng nghe kỹ sẽ thấy được cô đang tự lẩm bẩm: “Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng có sấm chớp. Ngàn vận lần đừng có sấm chớp. Ngàn vận lần đừng có sấm chớp…”
Last edited: