Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
CHƯƠNG 9
Edit: Lemon
Beta: Claret
Ngưng Nhi vẫn mở to, nàng không ngủ được.
Hơi thở trên người Bùi Cữu thoải mái sạch sẽ, hiển nhiên tướng mạo cũng là vạn người mới có một.
Thoạt nhìn hắn giống quân tử, cử chỉ lời nói việc làm cũng vô cùng ổn trọng. Một mỹ nhân như Ngưng Nhi chui vào lòng hắn, hắn lại không có nửa phần động tâm.
Nhưng trên đời có rất nhiều người, thờ ơ với sắc đẹp, lại sa vào quyền thế.
Giờ Bùi Cữu là hổ lạc bình xuyên*, cần thời cơ Đông Sơn tái khởi, Ngưng Nhi biết mình là một quân cờ, nếu hắn vận dụng thích đáng sẽ giúp hắn có được thiên hạ.
*Hổ lạc bình xuyên: hổ từ trên núi xuống đồng bằng, chỉ người lúc bị thất thế.
Hắn có lợi dụng hay không?
Ngưng Nhi nhịn không được thở dài, nếu hắn chỉ là bá tánh bình thường sống trên núi thì thật tốt.
Bùi Cữu chẳng loanh quanh lòng vòng nhiều như Ngưng Nhi, hắn cảm thấy người trong lòng vẫn luôn không an phận.
Hơi nhíu mày, Bùi Cữu nói: “Ngươi không ngủ được à?”
Ngưng Nhi cười một tiếng: “Đau đến không ngủ được. Bùi đại ca, huynh nói chuyện với ta được không?”
Bùi Cữu “Ừ” một tiếng.
Ngưng Nhi nhẹ giọng nói: “Bùi đại ca, ngày đó Tô Trú nói gì với huynh?”
Bùi Cữu hỏi lại nàng: “Ngươi và Tô Trú có quan hệ gì?”
Ngưng Nhi nói: “Hắn là biểu ca của thái tử, ta là biểu muội của thái tử, giữa ta với hắn cách nhau một thái tử, có thể có quan hệ thế nào chứ.”
“Hắn chỉ nói có một đường đệ mất tích, muốn tìm kiếm ở gần đây, bị ta cự tuyệt.”
Ngưng Nhi nói: “Nếu Bùi đại ca huynh có khó xử, cự tuyệt cũng được. Nhưng có điều, ta trước đó có nói với huynh, Tô Trú cũng không tính là người xấu, hắn là người trọng chữ tín, hứa hẹn gì thì nhất định sẽ làm được. Đối đầu gay gắt với Tô Trú chính là Vinh Vương, Vinh Vương người này ——”
Bùi Cữu đang nghe nàng nói bỗng dưng im bặt, Bùi Cữu véo cằm nàng, nói: “Vinh Vương làm sao?”
Khoé môi Ngưng Nhi hiện lên ý cười: “Người này tàn nhẫn độc ác, mặt ngoài nhu nhược, tthực tế tâm cơ thâm sâu. Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, chưa bao giờ là người trọng chữ tín.”
Bùi Cữu “À” một tiếng: “Nhưng thật ra cùng ta biết không giống nhau.”
“Ta thường tiếp xúc với bọn họ, đương nhiên là biết nhiều hơn rồi.” Ngưng Nhi nói, “Thư gia là hoàng gia, đầu óc người hoàng gia ít nhiều gì cũng không bình thường, thái tử như thế, tất nhiên Vinh Vương cũng như thế.”
Bùi Cữu xoa đầu Ngưng Nhi: “Ta lại cảm thấy ngươi mới không bình thường, không làm một khuê tú, cố tình muốn chui vào trong chăn nam nhân.”
Ngưng Nhi nhắm mắt lại: “Không còn cách khác nữa rồi, ta leo lên cây đại thụ là Bùi đại ca huynh, tất nhiên phải ôm cho chặt, nếu buông tay huynh đem ta tặng cho người khác thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không.”
Bùi Cữu đã quen nhiệt độ cơ thể của Ngưng Nhi. Cơ thể nàng mềm mại, mùi hương trên người nàng hắn đã vô cùng quen thuộc.
Nếu đã trở nên quen thuộc trong lòng tự nhiên sẽ thích.
Nhưng trong một đêm, Ngưng Nhi đột nhiên thay đổi suy nghĩ.
Nếu nàng rời khỏi Bùi Cữu, rời khỏi vùng Lộc Sơn này, tất nhiên nơi khác sẽ có người bày ra thiên la địa võng đợi nàng.
Vết thương trên người Ngưng Nhi vẫn chưa lành, cho dù là có bản lĩnh đến đâu cũng rất khó tránh được mấy ngàn truy binh.
Bùi Cữu thân phận tôn quý, cho dù là Tô Trú hay là Vinh Vương cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nàng ở trước mặt Bùi Cữu nói nhiều vài câu, nếu như hắn lấy nàng ra giao dịch thì chắc chắn là đưa cho Tô Trú.
Rơi vào trong tay Tô Trú, chẳng qua vận mệnh cũng là trở về quỹ đạo thôi, nếu rơi vào tay Vinh Vương Thư Nam Chúc ……
Ngưng Nhi không khỏi rùng mình.
Dù sao nàng chỉ còn sống hơn hai tháng.
Ăn xong cơm sáng, Bùi Cữu nói: “Xuống núi với ta.”
Ngưng Nhi ngồi trên con lừa con, nắng hơi gắt, nàng đội một cái áo trên đầu.
Dọc theo đường đi, Ngưng Nhi tâm thần không yên.
Bùi Cữu nhìn ra nàng buồn bực không vui: “Yên tâm, đại phu là người trong phủ ta, tuy rằng ở bên ngoài mở y quán nhưng sẽ không tùy tiện nói thông tin người bệnh cho người khác.”
Ngưng Nhi “Ừm” một tiếng.
Xuống núi, Bùi Cữu đi phía trước dắt lừa cho nàng, Ngưng Nhi ngồi trên con lừa con lắc lư qua lại.
Nàng biết đại phu bình thường không thể kéo dài thọ mệnh cho nàng, nhưng để Bùi Cữu yên tâm nàng cũng chỉ có thể đi khám.
Hai người xuống núi không lâu, Bùi Cữu đưa nàng tới rồi một chỗ yên tĩnh, một chiếc xe ngựa dừng ở nơi này, còn có vài tên tùy tùng.
Người đứng đầu hành lễ với Bùi Cữu: “Điện hạ.”
Bùi Cữu gật gật đầu, hắn kéo Ngưng Nhi xuống lừa, quay sang đã thấy Ngưng Nhi đang nhìn chằm chằm mấy tên tùy tùng của hắn.
Người có thể đi theo bên cạnh hầu hạ Bùi Cữu, năng lực và tướng mạo đều không kém.
Trong lòng Bùi Cữu vang lên một hồi chuông cảnh báo, kéo nàng một phen: “Lên xe.”
Hắn tự tay vén mành xe lên, Ngưng Nhi ngoan ngoãn lên xe ngựa.
Mấy tên tùy tùng tuy rằng không biết nữ tử che áo trên đầu này có lai lịch gì, tuy nhiên chủ tử nhà mình từ trước đến nay tính tình lãnh đạm, chưa từng đối xử tốt với nữ nhân nào, cho nên mấy vài tên tùy tùng theo bản năng không dám nhìn nữ tử này nhiều.
Sau khi xe ngựa, Ngưng Nhi cười hì hì nói: “Bùi đại ca, mắt chọn người của huynh không tệ, tuỳ tùng nào dáng dấp cũng rất đoan chính đấy nha.”
Bùi Cữu lạnh lùng nói: “Bọn họ đều đã cưới vợ.”
Ngưng Nhi “Ồ” một tiếng.
Bùi Cữu lại nói: “Về sau không được tùy tiện nhìn chằm chằm người khác, ngươi tùy tiện như vậy, bản thân ngươi không biết thẹn thùng nhưng sẽ khiến người khác ngại.”
Khóe môi Ngưng Nhi nhếch lên: “Hả? Phải không? Bùi đại ca, ta nhìn chằm chằm huynh, huynh sẽ ngại sao?”
Nói rồi Ngưng Nhi ngước mắt nhìn Bùi Cữu.
Khuôn mặt nhỏ hơi ửng hồng, trong mắt có hơi nước, cánh môi ướŧ áŧ đỏ hồng, thật sự rất khiến người khác thích.
Bùi Cữu dời tầm mắt: “Không biết……”
Đột nhiên ngón tay Ngưng Nhi kề lên môi hắn.
Môi hắn rất mỏng, hình dạng vô cùng đẹp, có cảm giác lạnh lạnh.
Đôi mắt Ngưng Nhi cong lên: “Ta không biết xấu hổ như vậy, huynh có thể làm gì ta bây giờ?”
Bùi Cữu đẩy tay Ngưng Nhi ra.
Ngưng Nhi nở nụ cười.
Tiếng cười lanh lảnh của nàng vang ra ngoài xe ngựa, nhóm tùy tùng cưỡi ngựa đi theo hai mặt nhìn nhau, đều không biết chủ tử nhà mình mang theo dạng nữ nhân gì, dám cười lớn tiếng như vậy.
Hai khắc sau, đã tới nơi muốn tới.
Ngưng Nhi nói: “Chân ta tê quá, muốn Vương gia ôm ta xuống.”
Bùi Cữu nhướng mày: “Tê chân?”
Ngưng Nhi gật gật đầu: “Tê chân thật đó, ta lừa huynh làm gì?”
Bùi Cữu cười lạnh một tiếng, nhẹ nhéo một cái trên đùi nàng, không biết đụng phải huyệt đạo gì Ngưng Nhi lập tức nhảy dựng lên: “Đau!”
Bùi Cữu nói: “Còn tê chân không?”
“Hết tê rồi.” Ngưng Nhi bĩu môi nói, “Huynh đúng là đồ đầu gỗ.”
Nàng giơ tay nhéo mặt Bùi Cữu: “Hừ! Không thú vị gì hết!”
Nàng vài bước nhảy xuống xe ngựa.
Mấy tên tùy tùng thấy nữ tử này rốt cuộc xuống xe ngựa, vẫn là nhịn không được liếc mắt nhìn một cái, vừa liếc mắt một cái liền có chút không rời mắt được.
Bùi Cữu cũng xuống xe.
Ngưng Nhi thấy đây là một tiểu viện xinh đẹp, mùi thuốc bay ra trong sân, phía đông có một mặt tường, trên tường bò đầy hoa đủ mọi màu sắc, thoạt nhìn vô cùng đẹp, Ngưng Nhi không biết hoa đủ mọi màu sắc kia là gì, lại gần nhìn mới phát hiện hoa cỏ trên tường là được vẽ ra.
Nàng còn muốn xem tiếp Bùi Cữu đã nắm cổ áo nàng: “Theo ta vào trong.”
Ngưng Nhi “À” một tiếng.
Ngoài cửa treo màn trúc, tiểu đồng nhấc màn trúc lên: “Sở Vương điện hạ.”
Bùi Cữu kéo thẳng Ngưng Nhi vào.
Trong phòng bày trí lịch sự tao nhã, ngoài phòng mùi thuốc nhàn nhạt, trong phòng lại là hương hoa nồng đậm.
Ngưng Nhi hít sâu một hơi.
Đi tới trước bình phong, Bùi Cữu nói: “Lục cô nương, bổn vương đã mang người đến.”
Ngưng Nhi không biết ai có mặt mũi lớn như vậy, Vương gia tới cũng không chủ động ra gặp.
Lúc này bình phong tự nhiên chia làm hai tấm, từ giữa tách ra, một nữ tử mặc váy áo màu tím nhạt ngồi giữa án thư, nàng ta cúi người hành lễ: “Lục Tử gặp qua Sở Vương điện hạ.”
Ngưng Nhi vô cùng không thích cô nương Lục Tử này.
Lục Tử dung mạo đoan trang, mặt mày ôn hòa, không biết vì sao, ánh mắt đầu tiên Ngưng Nhi nhìn thấy Lục Tử trong lòng liền không thích.
Nàng không muốn tiến lên.
Bùi Cữu đẩy Ngưng Nhi: “Ra ngồi trước mặt Lục cô nương.”
Ngưng Nhi chu miệng: “Hừ.”
Lục Tử bất động thanh sắc nhìn Ngưng Nhi.
Khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả quốc sắc thiên hương. Đứng chung một chỗ với Bùi Cữu cũng không hề bị lu mờ.
Bùi Cữu nhân trung long phượng, ngày xưa người đứng cùng một chỗ với Bùi Cữu, bất luận là nam hay nữ, khí phái luôn bị Bùi Cữu áp xuống vài phần.
Lục Tử nhàn nhạt nói: “Cô nương, ngồi xuống đi. Sở Vương điện hạ, mấy ngày không gặp, Lục Tử vậy mà không biết ngài còn giấu một vị tuyệt sắc giai nhân.”
Bùi Cữu nói: “Nguyên Ngưng, qua ngồi đi.”
Lục Tử thấy Bùi Cữu không phủ nhận, trong lòng càng thêm vài phần không vui.
Ngưng Nhi ngồi trước mặt Lục Tử.
Lục Tử bắt mạch cho nàng, một cổ hàn ý nhàn nhạt từ cổ tay Ngưng Nhi truyền đến, nàng theo bản năng muốn rút tay về lại rút không được.
Bùi Cữu nói: “Nàng thể chất suy yếu, không chịu nổi ngươi dùng nội lực thử, Lục cô nương, ngươi trực tiếp xem chỗ nàng bị thương, đưa ra phương pháp trị liệu.”
Lục Tử buông lỏng tay: “Cô nương, ngươi bị thương chổ nào?”
Bùi Cữu quay đầu đi.
Ngưng Nhi không tình nguyện cởϊ áσ ra, lộ ra dấu tay trên vai: “Cái này……”
Lục Tử mặt mày hòa hoãn vài phần.
Trầm ngâm một lát, Lục Tử nói: “Cô nương, ngươi trước mặc áo vào đi.”
Ngưng Nhi mặc áo vào.
Lục Tử nói: “Điện hạ, ngài có thể quay đầu lại.”
Bùi Cữu nói: “Nàng bị thương……”
Lục Tử nói: “Là trúng độc, trong tay có độc, độc này tên là hàn thiềm, chỉ có ở Nam Khâu Quốc, ở Bắc Viên Quốc tương đối hiếm gặp. Điện hạ, thứ ta nói thẳng, cho dù ở Nam Khâu Quốc độc này cũng khó giải.”
Sắc mặt Bùi Cữu trở nên khó coi: “Không có thuốc nào cứu được?”
“Ta có thể thi châm áp chế.” Lục Tử nói, “Độc phát tác nhiều ở ban đêm, vì ban đêm hàn khí nặng, nhiều người bệnh lúc ban đêm vô thanh vô tức qua đời. Vị cô nương này chỉ còn hơn một tháng thọ mệnh, ta thi châm áp chế độc tố, miễn cưỡng kéo dài một tháng.”
Ngưng Nhi: “……”
Ngưng Nhi bị nữ nhân này chọc tức rồi. Nhưng nàng còn phải làm bộ như không biết gì cả, bằng không lại bị Bùi Cữu bắt được bím tóc.
Tên đầu gỗ Bùi Cữu, rốt cuộc mang nàng đi gặp đại phu ngu ngốc ngoan độc nào đây.
Ngưng Nhi nói: “Ta không muốn bị kim đâm.”
Bùi Cữu nói: “Không cần để ý nàng, Lục cô nương, ngươi xuống tay nhẹ một chút, nàng sợ đau.”
Ngưng Nhi đứng dậy chạy: “Cho dù chết ta cũng không muốn bị kim đâm.”
Bùi Cữu ngăn cản nàng. Khinh công của hắn lợi hại, Ngưng Nhi chạy trốn nhanh đến đâu cuối cùng vẫn bị hắn bắt được.
Bùi Cữu đè Ngưng Nhi: “Đừng giở thói ngang ngược ở đây khiến người khác chê cười.”
Edit: Lemon
Beta: Claret
Ngưng Nhi vẫn mở to, nàng không ngủ được.
Hơi thở trên người Bùi Cữu thoải mái sạch sẽ, hiển nhiên tướng mạo cũng là vạn người mới có một.
Thoạt nhìn hắn giống quân tử, cử chỉ lời nói việc làm cũng vô cùng ổn trọng. Một mỹ nhân như Ngưng Nhi chui vào lòng hắn, hắn lại không có nửa phần động tâm.
Nhưng trên đời có rất nhiều người, thờ ơ với sắc đẹp, lại sa vào quyền thế.
Giờ Bùi Cữu là hổ lạc bình xuyên*, cần thời cơ Đông Sơn tái khởi, Ngưng Nhi biết mình là một quân cờ, nếu hắn vận dụng thích đáng sẽ giúp hắn có được thiên hạ.
*Hổ lạc bình xuyên: hổ từ trên núi xuống đồng bằng, chỉ người lúc bị thất thế.
Hắn có lợi dụng hay không?
Ngưng Nhi nhịn không được thở dài, nếu hắn chỉ là bá tánh bình thường sống trên núi thì thật tốt.
Bùi Cữu chẳng loanh quanh lòng vòng nhiều như Ngưng Nhi, hắn cảm thấy người trong lòng vẫn luôn không an phận.
Hơi nhíu mày, Bùi Cữu nói: “Ngươi không ngủ được à?”
Ngưng Nhi cười một tiếng: “Đau đến không ngủ được. Bùi đại ca, huynh nói chuyện với ta được không?”
Bùi Cữu “Ừ” một tiếng.
Ngưng Nhi nhẹ giọng nói: “Bùi đại ca, ngày đó Tô Trú nói gì với huynh?”
Bùi Cữu hỏi lại nàng: “Ngươi và Tô Trú có quan hệ gì?”
Ngưng Nhi nói: “Hắn là biểu ca của thái tử, ta là biểu muội của thái tử, giữa ta với hắn cách nhau một thái tử, có thể có quan hệ thế nào chứ.”
“Hắn chỉ nói có một đường đệ mất tích, muốn tìm kiếm ở gần đây, bị ta cự tuyệt.”
Ngưng Nhi nói: “Nếu Bùi đại ca huynh có khó xử, cự tuyệt cũng được. Nhưng có điều, ta trước đó có nói với huynh, Tô Trú cũng không tính là người xấu, hắn là người trọng chữ tín, hứa hẹn gì thì nhất định sẽ làm được. Đối đầu gay gắt với Tô Trú chính là Vinh Vương, Vinh Vương người này ——”
Bùi Cữu đang nghe nàng nói bỗng dưng im bặt, Bùi Cữu véo cằm nàng, nói: “Vinh Vương làm sao?”
Khoé môi Ngưng Nhi hiện lên ý cười: “Người này tàn nhẫn độc ác, mặt ngoài nhu nhược, tthực tế tâm cơ thâm sâu. Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, chưa bao giờ là người trọng chữ tín.”
Bùi Cữu “À” một tiếng: “Nhưng thật ra cùng ta biết không giống nhau.”
“Ta thường tiếp xúc với bọn họ, đương nhiên là biết nhiều hơn rồi.” Ngưng Nhi nói, “Thư gia là hoàng gia, đầu óc người hoàng gia ít nhiều gì cũng không bình thường, thái tử như thế, tất nhiên Vinh Vương cũng như thế.”
Bùi Cữu xoa đầu Ngưng Nhi: “Ta lại cảm thấy ngươi mới không bình thường, không làm một khuê tú, cố tình muốn chui vào trong chăn nam nhân.”
Ngưng Nhi nhắm mắt lại: “Không còn cách khác nữa rồi, ta leo lên cây đại thụ là Bùi đại ca huynh, tất nhiên phải ôm cho chặt, nếu buông tay huynh đem ta tặng cho người khác thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không.”
Bùi Cữu đã quen nhiệt độ cơ thể của Ngưng Nhi. Cơ thể nàng mềm mại, mùi hương trên người nàng hắn đã vô cùng quen thuộc.
Nếu đã trở nên quen thuộc trong lòng tự nhiên sẽ thích.
Nhưng trong một đêm, Ngưng Nhi đột nhiên thay đổi suy nghĩ.
Nếu nàng rời khỏi Bùi Cữu, rời khỏi vùng Lộc Sơn này, tất nhiên nơi khác sẽ có người bày ra thiên la địa võng đợi nàng.
Vết thương trên người Ngưng Nhi vẫn chưa lành, cho dù là có bản lĩnh đến đâu cũng rất khó tránh được mấy ngàn truy binh.
Bùi Cữu thân phận tôn quý, cho dù là Tô Trú hay là Vinh Vương cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nàng ở trước mặt Bùi Cữu nói nhiều vài câu, nếu như hắn lấy nàng ra giao dịch thì chắc chắn là đưa cho Tô Trú.
Rơi vào trong tay Tô Trú, chẳng qua vận mệnh cũng là trở về quỹ đạo thôi, nếu rơi vào tay Vinh Vương Thư Nam Chúc ……
Ngưng Nhi không khỏi rùng mình.
Dù sao nàng chỉ còn sống hơn hai tháng.
Ăn xong cơm sáng, Bùi Cữu nói: “Xuống núi với ta.”
Ngưng Nhi ngồi trên con lừa con, nắng hơi gắt, nàng đội một cái áo trên đầu.
Dọc theo đường đi, Ngưng Nhi tâm thần không yên.
Bùi Cữu nhìn ra nàng buồn bực không vui: “Yên tâm, đại phu là người trong phủ ta, tuy rằng ở bên ngoài mở y quán nhưng sẽ không tùy tiện nói thông tin người bệnh cho người khác.”
Ngưng Nhi “Ừm” một tiếng.
Xuống núi, Bùi Cữu đi phía trước dắt lừa cho nàng, Ngưng Nhi ngồi trên con lừa con lắc lư qua lại.
Nàng biết đại phu bình thường không thể kéo dài thọ mệnh cho nàng, nhưng để Bùi Cữu yên tâm nàng cũng chỉ có thể đi khám.
Hai người xuống núi không lâu, Bùi Cữu đưa nàng tới rồi một chỗ yên tĩnh, một chiếc xe ngựa dừng ở nơi này, còn có vài tên tùy tùng.
Người đứng đầu hành lễ với Bùi Cữu: “Điện hạ.”
Bùi Cữu gật gật đầu, hắn kéo Ngưng Nhi xuống lừa, quay sang đã thấy Ngưng Nhi đang nhìn chằm chằm mấy tên tùy tùng của hắn.
Người có thể đi theo bên cạnh hầu hạ Bùi Cữu, năng lực và tướng mạo đều không kém.
Trong lòng Bùi Cữu vang lên một hồi chuông cảnh báo, kéo nàng một phen: “Lên xe.”
Hắn tự tay vén mành xe lên, Ngưng Nhi ngoan ngoãn lên xe ngựa.
Mấy tên tùy tùng tuy rằng không biết nữ tử che áo trên đầu này có lai lịch gì, tuy nhiên chủ tử nhà mình từ trước đến nay tính tình lãnh đạm, chưa từng đối xử tốt với nữ nhân nào, cho nên mấy vài tên tùy tùng theo bản năng không dám nhìn nữ tử này nhiều.
Sau khi xe ngựa, Ngưng Nhi cười hì hì nói: “Bùi đại ca, mắt chọn người của huynh không tệ, tuỳ tùng nào dáng dấp cũng rất đoan chính đấy nha.”
Bùi Cữu lạnh lùng nói: “Bọn họ đều đã cưới vợ.”
Ngưng Nhi “Ồ” một tiếng.
Bùi Cữu lại nói: “Về sau không được tùy tiện nhìn chằm chằm người khác, ngươi tùy tiện như vậy, bản thân ngươi không biết thẹn thùng nhưng sẽ khiến người khác ngại.”
Khóe môi Ngưng Nhi nhếch lên: “Hả? Phải không? Bùi đại ca, ta nhìn chằm chằm huynh, huynh sẽ ngại sao?”
Nói rồi Ngưng Nhi ngước mắt nhìn Bùi Cữu.
Khuôn mặt nhỏ hơi ửng hồng, trong mắt có hơi nước, cánh môi ướŧ áŧ đỏ hồng, thật sự rất khiến người khác thích.
Bùi Cữu dời tầm mắt: “Không biết……”
Đột nhiên ngón tay Ngưng Nhi kề lên môi hắn.
Môi hắn rất mỏng, hình dạng vô cùng đẹp, có cảm giác lạnh lạnh.
Đôi mắt Ngưng Nhi cong lên: “Ta không biết xấu hổ như vậy, huynh có thể làm gì ta bây giờ?”
Bùi Cữu đẩy tay Ngưng Nhi ra.
Ngưng Nhi nở nụ cười.
Tiếng cười lanh lảnh của nàng vang ra ngoài xe ngựa, nhóm tùy tùng cưỡi ngựa đi theo hai mặt nhìn nhau, đều không biết chủ tử nhà mình mang theo dạng nữ nhân gì, dám cười lớn tiếng như vậy.
Hai khắc sau, đã tới nơi muốn tới.
Ngưng Nhi nói: “Chân ta tê quá, muốn Vương gia ôm ta xuống.”
Bùi Cữu nhướng mày: “Tê chân?”
Ngưng Nhi gật gật đầu: “Tê chân thật đó, ta lừa huynh làm gì?”
Bùi Cữu cười lạnh một tiếng, nhẹ nhéo một cái trên đùi nàng, không biết đụng phải huyệt đạo gì Ngưng Nhi lập tức nhảy dựng lên: “Đau!”
Bùi Cữu nói: “Còn tê chân không?”
“Hết tê rồi.” Ngưng Nhi bĩu môi nói, “Huynh đúng là đồ đầu gỗ.”
Nàng giơ tay nhéo mặt Bùi Cữu: “Hừ! Không thú vị gì hết!”
Nàng vài bước nhảy xuống xe ngựa.
Mấy tên tùy tùng thấy nữ tử này rốt cuộc xuống xe ngựa, vẫn là nhịn không được liếc mắt nhìn một cái, vừa liếc mắt một cái liền có chút không rời mắt được.
Bùi Cữu cũng xuống xe.
Ngưng Nhi thấy đây là một tiểu viện xinh đẹp, mùi thuốc bay ra trong sân, phía đông có một mặt tường, trên tường bò đầy hoa đủ mọi màu sắc, thoạt nhìn vô cùng đẹp, Ngưng Nhi không biết hoa đủ mọi màu sắc kia là gì, lại gần nhìn mới phát hiện hoa cỏ trên tường là được vẽ ra.
Nàng còn muốn xem tiếp Bùi Cữu đã nắm cổ áo nàng: “Theo ta vào trong.”
Ngưng Nhi “À” một tiếng.
Ngoài cửa treo màn trúc, tiểu đồng nhấc màn trúc lên: “Sở Vương điện hạ.”
Bùi Cữu kéo thẳng Ngưng Nhi vào.
Trong phòng bày trí lịch sự tao nhã, ngoài phòng mùi thuốc nhàn nhạt, trong phòng lại là hương hoa nồng đậm.
Ngưng Nhi hít sâu một hơi.
Đi tới trước bình phong, Bùi Cữu nói: “Lục cô nương, bổn vương đã mang người đến.”
Ngưng Nhi không biết ai có mặt mũi lớn như vậy, Vương gia tới cũng không chủ động ra gặp.
Lúc này bình phong tự nhiên chia làm hai tấm, từ giữa tách ra, một nữ tử mặc váy áo màu tím nhạt ngồi giữa án thư, nàng ta cúi người hành lễ: “Lục Tử gặp qua Sở Vương điện hạ.”
Ngưng Nhi vô cùng không thích cô nương Lục Tử này.
Lục Tử dung mạo đoan trang, mặt mày ôn hòa, không biết vì sao, ánh mắt đầu tiên Ngưng Nhi nhìn thấy Lục Tử trong lòng liền không thích.
Nàng không muốn tiến lên.
Bùi Cữu đẩy Ngưng Nhi: “Ra ngồi trước mặt Lục cô nương.”
Ngưng Nhi chu miệng: “Hừ.”
Lục Tử bất động thanh sắc nhìn Ngưng Nhi.
Khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả quốc sắc thiên hương. Đứng chung một chỗ với Bùi Cữu cũng không hề bị lu mờ.
Bùi Cữu nhân trung long phượng, ngày xưa người đứng cùng một chỗ với Bùi Cữu, bất luận là nam hay nữ, khí phái luôn bị Bùi Cữu áp xuống vài phần.
Lục Tử nhàn nhạt nói: “Cô nương, ngồi xuống đi. Sở Vương điện hạ, mấy ngày không gặp, Lục Tử vậy mà không biết ngài còn giấu một vị tuyệt sắc giai nhân.”
Bùi Cữu nói: “Nguyên Ngưng, qua ngồi đi.”
Lục Tử thấy Bùi Cữu không phủ nhận, trong lòng càng thêm vài phần không vui.
Ngưng Nhi ngồi trước mặt Lục Tử.
Lục Tử bắt mạch cho nàng, một cổ hàn ý nhàn nhạt từ cổ tay Ngưng Nhi truyền đến, nàng theo bản năng muốn rút tay về lại rút không được.
Bùi Cữu nói: “Nàng thể chất suy yếu, không chịu nổi ngươi dùng nội lực thử, Lục cô nương, ngươi trực tiếp xem chỗ nàng bị thương, đưa ra phương pháp trị liệu.”
Lục Tử buông lỏng tay: “Cô nương, ngươi bị thương chổ nào?”
Bùi Cữu quay đầu đi.
Ngưng Nhi không tình nguyện cởϊ áσ ra, lộ ra dấu tay trên vai: “Cái này……”
Lục Tử mặt mày hòa hoãn vài phần.
Trầm ngâm một lát, Lục Tử nói: “Cô nương, ngươi trước mặc áo vào đi.”
Ngưng Nhi mặc áo vào.
Lục Tử nói: “Điện hạ, ngài có thể quay đầu lại.”
Bùi Cữu nói: “Nàng bị thương……”
Lục Tử nói: “Là trúng độc, trong tay có độc, độc này tên là hàn thiềm, chỉ có ở Nam Khâu Quốc, ở Bắc Viên Quốc tương đối hiếm gặp. Điện hạ, thứ ta nói thẳng, cho dù ở Nam Khâu Quốc độc này cũng khó giải.”
Sắc mặt Bùi Cữu trở nên khó coi: “Không có thuốc nào cứu được?”
“Ta có thể thi châm áp chế.” Lục Tử nói, “Độc phát tác nhiều ở ban đêm, vì ban đêm hàn khí nặng, nhiều người bệnh lúc ban đêm vô thanh vô tức qua đời. Vị cô nương này chỉ còn hơn một tháng thọ mệnh, ta thi châm áp chế độc tố, miễn cưỡng kéo dài một tháng.”
Ngưng Nhi: “……”
Ngưng Nhi bị nữ nhân này chọc tức rồi. Nhưng nàng còn phải làm bộ như không biết gì cả, bằng không lại bị Bùi Cữu bắt được bím tóc.
Tên đầu gỗ Bùi Cữu, rốt cuộc mang nàng đi gặp đại phu ngu ngốc ngoan độc nào đây.
Ngưng Nhi nói: “Ta không muốn bị kim đâm.”
Bùi Cữu nói: “Không cần để ý nàng, Lục cô nương, ngươi xuống tay nhẹ một chút, nàng sợ đau.”
Ngưng Nhi đứng dậy chạy: “Cho dù chết ta cũng không muốn bị kim đâm.”
Bùi Cữu ngăn cản nàng. Khinh công của hắn lợi hại, Ngưng Nhi chạy trốn nhanh đến đâu cuối cùng vẫn bị hắn bắt được.
Bùi Cữu đè Ngưng Nhi: “Đừng giở thói ngang ngược ở đây khiến người khác chê cười.”