Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Vào năm đầu tiên Cao Trung khai giảng, cái ngày mà khi cô đi học, cũng là lúc thầy giáo đang sắp xếp an bài chỗ ngồi cho học sinh.
Dựa theo thứ tự chiều cao xếp thành một dãy đứng tại hành lang, lúc này Nghiêm Miểu Miểu hơi lơ đãng nhìn xung quanh, ánh mắt bất ngờ chạm phải cô bạn đang đứng bên cạnh, gương mặt của cô bạn này nhìn rất thanh tú, đường cong thon gầy rất đẹp. Nghiêm Miểu Miểu không dám mở miệng bắt chuyện, nên liền thành thật đứng im, chỉ là đôi chân lại không chịu yên phận, cứ chà xát trên sàn nhà.
Đột nhiên bên cạnh vươn ra một bàn tay nhắm ngay gương mặt của cô mà nhéo(???)
'Bạn thật đáng yêu!' Vẻ mặt cô bạn bên cạnh si mê nhìn cô.
Những lời này từ hồi tiểu học cô đã nghe rất nhiều lần rồi, cô biết rõ bản thân chỉ được xem như là đáng yêu hay dễ thương gì đó, chứ không được tính là xinh đẹp như những bạn gái ưa nhìn khác.
'Nhìn bạn cũng rất là xinh đẹp.' Nghiêm Miểu Miểu thiệt tình khen ngợi.
Sau đó hai người liền hàn huyên trò chuyện vài câu, càng nói càng thân, đến khi đi vào lớp thì đã nắm tay nhau. Hai người cứ thế tự nhiên ngồi cùng nhau, trở thành bạn cùng bàn.
Trong lớp có rất nhiều học sinh nghĩ rằng cả hai cô đã quen biết với nhau từ trước, bởi vì khi hai người mới xếp hàng đều cầm một ly nước đậu y chang nhau.
Có những lúc hai người thường cùng nhau đi WC, cùng nhau xuống lầu mua đồ, rồi cùng nhau đứng ở chỗ hành lang trên ban công để hóng gió, ngay cả vào tiết thể dục, lúc xếp hàng cũng đứng cùng nhau.
Nghiêm Miểu Miểu biết được cô bạn thân ngồi cùng bàn với mình tên là Trần Âm, là một hoa khôi nổi danh ở trong lớp. Cô còn biết trong lớp còn có một học sinh xuất sắc vào học ở đây, nghe nói người đó luôn đạt thành tích cao nhất trường.
Cô còn nghe những bạn học khác bàn tán, nghe đâu là vào ngày khảo thi của trường, người bạn này có biểu hiện cực kì tốt, rất được lòng các thầy cô, không chỉ có thế mà thành tích của cậu ta càng ngày càng vượt trội có tiến bộ rất cao. Nên cậu ta được đặc biệt nhập vào trường với tư cách là học sinh giỏi. Nghiêm Miểu Miểu đối với những người tài giỏi như thế, cô luôn xem họ là thần tượng mà sùng bái. Cô còn biết tên của cậu ta nữa, nhớ lúc thầy giáo chọn cậu ta làm lớp trưởng, cậu ta bèn bước lên bục giảng, cầm lấy phấn trắng viết tên của mình lên bảng đen: 'Lâm Xán.' Thiếu niên ngày ấy đứng tại nơi đó, thân hình thon gầy nhưng trên người lại tỏ ra mạnh mẽ làm người khác nể phục.
'Ý nghĩa của chữ Xán là ánh nắng mặt trời sao? Thật sự có thể chiếu rọi đến người khác ư?' Nghiêm Miểu Miểu nghĩ thầm.
Bởi vì chỗ ngồi của cậu ta nằm ngay vị trí thứ tư cho nên những lúc Nghiêm Miểu Miểu muốn đi vệ sinh thì phải đi ngang qua chỗ cậu ta. Những lúc như thế, cô sẽ tranh thủ lén nhìn cậu ta vài giây. Có lần cô phát hiện thật không ngờ học sinh xuất sắc tài giỏi nổi danh như cậu ta cũng có lúc sẽ ngủ gật trên bàn để nghỉ ngơi.
Nhìn mái tóc y như lông xù của cậu ta cô thật sự rất muốn sờ a!
Nghiêm Miểu Miểu rất hâm mộ bạn nữ bên cạnh ở tổ bàn kế bên, chỉ cách một khoảng đường trống là có thể thoải mái ngắm nhìn cậu ta. Cô cũng rất hâm mộ cô bạn ngồi bàn trước, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy cậu.
Có lúc khi thầy dạy toán gọi học sinh đứng lên để trả lời đáp án, không cần đợi bạn khác giơ tay lên, cậu bạn lớp trưởng này đã tự mình đứng dậy trả lời. Thật là quá giỏi!
Mỗi lần nghe thầy giáo gọi tên cậu ta, là cô không nhịn được quay đầu lại nhìn thử, thấy cậu ấy bị rất nhiều học sinh nhìn chăm chú, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc mà thản nhiên bước lên.
Nghiêm Miểu Miểu vội vàng lấy kính mắt mang lên, cô bạn Trần Âm ngồi bên cạnh thấy thế thì nghi hoặc hỏi cô: 'Lúc học môn toán đâu thấy bạn đeo kính, sao hôm nay lại đeo?'
'Thật ra... Mình chỉ muốn nhìn rõ bài toán nên mới đeo thôi.' Nghiêm Miểu Miểu giải thích: 'Thiệt đấy, mà bạn cũng nên đeo đi, để thấy rõ bài viết trên bảng.'
Trần Âm vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô.
Nghiêm Miểu Miểu luôn nói sẽ kiên trì nghe thầy giảng bài toán học, tuyệt đối sẽ không ngủ gà ngủ gật trong lớp nữa. Nhưng cứ vào buổi chiều, mỗi khi gió mát từ ngoài cửa thổi vào, thật sự rất dễ bị mê hoặc mà chìm vào giấc ngủ. Huống chi bên tai còn nghe thầy giảng liên miên mấy bài kiểu dài dòng như toán học A với B còn có F(x) gì đó là cô bạn này sẽ không thể nào chịu được mà ngủ mất tiêu.
Cũng từ đó mà Trần Âm đã nhìn thấu hiểu rõ hơn về cô.
Thiếu niên bước lên bục giảng, cầm hộp phấn lấy một viên phấn trắng ra, sau đó cậu cũng không cần hỏi bài đã viết lên bảng. Tốc độ có thể nói là nước chảy mây trôi nhanh vô cùng. Đến khi cậu dừng lại thì trên bảng đen đã hiện đầy kết quả toán học.
Nghiêm Miểu Miểu vốn không có quan tâm đến đề toán được giải ra trên bảng mà cô chỉ lo nhìn động tác cầm phấn khi viết của cậu ta. Các khớp tay thon dài hiện rõ rệt trên mu bàn tay. Thật là đẹp mắt! Cô nhìn vết phấn dính trên đầu ngón tay của cậu ấy, tưởng tượng nếu như cô có thể ngậm lấy ngón tay của cậu ấy, giúp cậu ấy liếm sạch bụi phấn còn sót lại trên đầu ngón tay thì quá tốt.
...
Khi tham gia tiết thể dục chạy hai trăm mét, nhìn thấy cậu đang ghi chép thành tích của học sinh thì cô cố gắng hết sức làm động tác tao nhã chạy đi.
Không dám chạy quá nhanh, sợ cậu ấy sẽ cảm thấy cô bạn học này thật tục tằng cũng không dám chạy quá chậm, sợ cậu ấy sẽ cảm thấy cô mập như heo nên mới chạy không có sức như thế.
Thời điểm khi chạy xong, các nữ sinh đều đã tới chỗ của cậu ấy để báo tên ghi lại điểm thành tích.
Nghiêm Miểu Miểu ở một bên nhìn mà miệng không ngừng phát ra tiếng hừ hừ. Trần Âm đã chạy xong một đoạn, lúc này đang đứng uống nước, liếc nhìn cô một cái cho rằng cô khát nước nên tiện thể đem chai nước đưa cho cô.
Cô nhận lấy, ngửa đầu lên uống gần hết nửa chai sau đó mới cất bước đi tới chỗ của cậu ta.
'Lớp trưởng, tên của mình là Nghiêm Miểu Miểu.' Nghiêm Miểu Miểu cố gắng hạ thấp âm thanh của mình cho thật ngọt ngào.
Rốt cuộc cô cũng có thể cùng nói với cậu ta câu đầu tiên rồi! Nhưng mà cậu ấy chỉ cúi thấp đầu viết thành tích, không có ngẩng lên nhìn cô. Nghiêm Miểu Miểu thầm nghĩ: Cậu ấy nghe những giọng nói của mấy nữ sinh báo danh vừa rồi không biết sau khi nghe xong giọng của cô, liệu có thấy cách cô nói chuyện tương đối dễ nghe hơn không?
Sau khi Nghiêm Miểu Miểu ngủ một giấc thì cầm lấy cuốn nhật kí ra, cô cầm bút viết lên trang giấy.
'Hôm nay là ngày đầu tiên cùng với nam thần tiếp xúc gần gũi, còn nói một câu đầu tiên với cậu ấy.'
Cô nằm trên giường, trong đầu không ngừng nhớ tới việc hôm nay. Không biết khi ấy cô có làm động tác gì không ổn không? Khi chạy có phải không được tốt không? Còn khi nói chuyện với cậu ta, âm thanh hình như có chút run rẩy nghe không được hay lắm...
Lại thêm một tiết thể dục vào ngày hôm sau. Lúc mọi người đang vận động thì thầy đột nhiên cho học sinh tự do sinh hoạt. Trần Âm nhanh chóng lôi kéo Nghiêm Miểu Miểu đi đánh cầu lông. Trong lúc cô đang xếp hàng, bất ngờ cô cũng nhìn thấy cậu ấy cũng đang đứng bên kia để xếp hàng giống cô.
Không những cậu ấy so với cô cao hơn mà kỹ thuật đánh cầu lông cũng rất giỏi. Cô nhìn từng bạn học một bị cậu ấy hạ gục trong lòng khâm phục không thôi. Rốt cuộc cũng đến lượt cô, cô rất lo lắng, không biết bản thân có thể tiếp nổi mấy trái cầu cậu ấy đánh tới hay không? Quả thật cô đánh cầu lông không được giỏi nên có mấy lần không đánh trúng cầu lông được.
Kết quả giống như cậu ấy mệt mỏi nên động tác đánh trái cầu lông kế tiếp rất đơn giản, Nghiêm Miểu Miểu chỉ cần nhảy dựng là có thể đánh trúng được.
Thế là cô thắng được một ván. Nghiêm Miểu Miểu không dám tin đây là thật, những học sinh đứng xung quanh cũng đều có vẻ mặt kinh ngạc như nhau.
Cậu ấy không nói lời nào, chỉ giơ ngón tay lên chỉ về hướng sau đầu cô. Nghiêm Miểu Miểu cảm thấy ngón tay kia hình như chỉ về hướng cô đang đứng, sau đó thấy các bạn học đều nhìn về phía đỉnh đầu của cô.
Chỉ rằng có ánh mặt trời từ khe hở của lá cây lộ ra.
Buổi tối khi đi ngủ, Nghiêm Miểu Miểu vui vẻ ôm lấy chăn lăn lộn trên giường, tâm trạng hưng phấn tới mức không ngừng hô lớn.
Mình cùng cậu ấy đánh một trận cầu lông, mình cư nhiên cùng cậu ấy đánh cầu lông với nhau, mình thật sự đánh cầu lông với cậu ấy!
Thiếu nữ vui vẻ đến mức khi cười lên hai mắt to đều tít lại.
Nghiêm Miểu Miểu không biết đây gọi là thích một người, cô chỉ cảm thấy tầm mắt không thể khống chế rời đi được khi nhìn thấy cậu ấy.
Cô chỉ là hâm mộ những nữ sinh thường vây quanh cậu ấy, muốn được gần cậu ấy thêm một chút, hoặc có chút vui vẻ khi cùng cậu ấy tiếp xúc với nhau. Dù sao cậu ấy cũng là một học sinh tài giỏi, muốn thân cận với cậu ấy cũng không phải việc gì lạ.
Dựa theo thứ tự chiều cao xếp thành một dãy đứng tại hành lang, lúc này Nghiêm Miểu Miểu hơi lơ đãng nhìn xung quanh, ánh mắt bất ngờ chạm phải cô bạn đang đứng bên cạnh, gương mặt của cô bạn này nhìn rất thanh tú, đường cong thon gầy rất đẹp. Nghiêm Miểu Miểu không dám mở miệng bắt chuyện, nên liền thành thật đứng im, chỉ là đôi chân lại không chịu yên phận, cứ chà xát trên sàn nhà.
Đột nhiên bên cạnh vươn ra một bàn tay nhắm ngay gương mặt của cô mà nhéo(???)
'Bạn thật đáng yêu!' Vẻ mặt cô bạn bên cạnh si mê nhìn cô.
Những lời này từ hồi tiểu học cô đã nghe rất nhiều lần rồi, cô biết rõ bản thân chỉ được xem như là đáng yêu hay dễ thương gì đó, chứ không được tính là xinh đẹp như những bạn gái ưa nhìn khác.
'Nhìn bạn cũng rất là xinh đẹp.' Nghiêm Miểu Miểu thiệt tình khen ngợi.
Sau đó hai người liền hàn huyên trò chuyện vài câu, càng nói càng thân, đến khi đi vào lớp thì đã nắm tay nhau. Hai người cứ thế tự nhiên ngồi cùng nhau, trở thành bạn cùng bàn.
Trong lớp có rất nhiều học sinh nghĩ rằng cả hai cô đã quen biết với nhau từ trước, bởi vì khi hai người mới xếp hàng đều cầm một ly nước đậu y chang nhau.
Có những lúc hai người thường cùng nhau đi WC, cùng nhau xuống lầu mua đồ, rồi cùng nhau đứng ở chỗ hành lang trên ban công để hóng gió, ngay cả vào tiết thể dục, lúc xếp hàng cũng đứng cùng nhau.
Nghiêm Miểu Miểu biết được cô bạn thân ngồi cùng bàn với mình tên là Trần Âm, là một hoa khôi nổi danh ở trong lớp. Cô còn biết trong lớp còn có một học sinh xuất sắc vào học ở đây, nghe nói người đó luôn đạt thành tích cao nhất trường.
Cô còn nghe những bạn học khác bàn tán, nghe đâu là vào ngày khảo thi của trường, người bạn này có biểu hiện cực kì tốt, rất được lòng các thầy cô, không chỉ có thế mà thành tích của cậu ta càng ngày càng vượt trội có tiến bộ rất cao. Nên cậu ta được đặc biệt nhập vào trường với tư cách là học sinh giỏi. Nghiêm Miểu Miểu đối với những người tài giỏi như thế, cô luôn xem họ là thần tượng mà sùng bái. Cô còn biết tên của cậu ta nữa, nhớ lúc thầy giáo chọn cậu ta làm lớp trưởng, cậu ta bèn bước lên bục giảng, cầm lấy phấn trắng viết tên của mình lên bảng đen: 'Lâm Xán.' Thiếu niên ngày ấy đứng tại nơi đó, thân hình thon gầy nhưng trên người lại tỏ ra mạnh mẽ làm người khác nể phục.
'Ý nghĩa của chữ Xán là ánh nắng mặt trời sao? Thật sự có thể chiếu rọi đến người khác ư?' Nghiêm Miểu Miểu nghĩ thầm.
Bởi vì chỗ ngồi của cậu ta nằm ngay vị trí thứ tư cho nên những lúc Nghiêm Miểu Miểu muốn đi vệ sinh thì phải đi ngang qua chỗ cậu ta. Những lúc như thế, cô sẽ tranh thủ lén nhìn cậu ta vài giây. Có lần cô phát hiện thật không ngờ học sinh xuất sắc tài giỏi nổi danh như cậu ta cũng có lúc sẽ ngủ gật trên bàn để nghỉ ngơi.
Nhìn mái tóc y như lông xù của cậu ta cô thật sự rất muốn sờ a!
Nghiêm Miểu Miểu rất hâm mộ bạn nữ bên cạnh ở tổ bàn kế bên, chỉ cách một khoảng đường trống là có thể thoải mái ngắm nhìn cậu ta. Cô cũng rất hâm mộ cô bạn ngồi bàn trước, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy cậu.
Có lúc khi thầy dạy toán gọi học sinh đứng lên để trả lời đáp án, không cần đợi bạn khác giơ tay lên, cậu bạn lớp trưởng này đã tự mình đứng dậy trả lời. Thật là quá giỏi!
Mỗi lần nghe thầy giáo gọi tên cậu ta, là cô không nhịn được quay đầu lại nhìn thử, thấy cậu ấy bị rất nhiều học sinh nhìn chăm chú, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc mà thản nhiên bước lên.
Nghiêm Miểu Miểu vội vàng lấy kính mắt mang lên, cô bạn Trần Âm ngồi bên cạnh thấy thế thì nghi hoặc hỏi cô: 'Lúc học môn toán đâu thấy bạn đeo kính, sao hôm nay lại đeo?'
'Thật ra... Mình chỉ muốn nhìn rõ bài toán nên mới đeo thôi.' Nghiêm Miểu Miểu giải thích: 'Thiệt đấy, mà bạn cũng nên đeo đi, để thấy rõ bài viết trên bảng.'
Trần Âm vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô.
Nghiêm Miểu Miểu luôn nói sẽ kiên trì nghe thầy giảng bài toán học, tuyệt đối sẽ không ngủ gà ngủ gật trong lớp nữa. Nhưng cứ vào buổi chiều, mỗi khi gió mát từ ngoài cửa thổi vào, thật sự rất dễ bị mê hoặc mà chìm vào giấc ngủ. Huống chi bên tai còn nghe thầy giảng liên miên mấy bài kiểu dài dòng như toán học A với B còn có F(x) gì đó là cô bạn này sẽ không thể nào chịu được mà ngủ mất tiêu.
Cũng từ đó mà Trần Âm đã nhìn thấu hiểu rõ hơn về cô.
Thiếu niên bước lên bục giảng, cầm hộp phấn lấy một viên phấn trắng ra, sau đó cậu cũng không cần hỏi bài đã viết lên bảng. Tốc độ có thể nói là nước chảy mây trôi nhanh vô cùng. Đến khi cậu dừng lại thì trên bảng đen đã hiện đầy kết quả toán học.
Nghiêm Miểu Miểu vốn không có quan tâm đến đề toán được giải ra trên bảng mà cô chỉ lo nhìn động tác cầm phấn khi viết của cậu ta. Các khớp tay thon dài hiện rõ rệt trên mu bàn tay. Thật là đẹp mắt! Cô nhìn vết phấn dính trên đầu ngón tay của cậu ấy, tưởng tượng nếu như cô có thể ngậm lấy ngón tay của cậu ấy, giúp cậu ấy liếm sạch bụi phấn còn sót lại trên đầu ngón tay thì quá tốt.
...
Khi tham gia tiết thể dục chạy hai trăm mét, nhìn thấy cậu đang ghi chép thành tích của học sinh thì cô cố gắng hết sức làm động tác tao nhã chạy đi.
Không dám chạy quá nhanh, sợ cậu ấy sẽ cảm thấy cô bạn học này thật tục tằng cũng không dám chạy quá chậm, sợ cậu ấy sẽ cảm thấy cô mập như heo nên mới chạy không có sức như thế.
Thời điểm khi chạy xong, các nữ sinh đều đã tới chỗ của cậu ấy để báo tên ghi lại điểm thành tích.
Nghiêm Miểu Miểu ở một bên nhìn mà miệng không ngừng phát ra tiếng hừ hừ. Trần Âm đã chạy xong một đoạn, lúc này đang đứng uống nước, liếc nhìn cô một cái cho rằng cô khát nước nên tiện thể đem chai nước đưa cho cô.
Cô nhận lấy, ngửa đầu lên uống gần hết nửa chai sau đó mới cất bước đi tới chỗ của cậu ta.
'Lớp trưởng, tên của mình là Nghiêm Miểu Miểu.' Nghiêm Miểu Miểu cố gắng hạ thấp âm thanh của mình cho thật ngọt ngào.
Rốt cuộc cô cũng có thể cùng nói với cậu ta câu đầu tiên rồi! Nhưng mà cậu ấy chỉ cúi thấp đầu viết thành tích, không có ngẩng lên nhìn cô. Nghiêm Miểu Miểu thầm nghĩ: Cậu ấy nghe những giọng nói của mấy nữ sinh báo danh vừa rồi không biết sau khi nghe xong giọng của cô, liệu có thấy cách cô nói chuyện tương đối dễ nghe hơn không?
Sau khi Nghiêm Miểu Miểu ngủ một giấc thì cầm lấy cuốn nhật kí ra, cô cầm bút viết lên trang giấy.
'Hôm nay là ngày đầu tiên cùng với nam thần tiếp xúc gần gũi, còn nói một câu đầu tiên với cậu ấy.'
Cô nằm trên giường, trong đầu không ngừng nhớ tới việc hôm nay. Không biết khi ấy cô có làm động tác gì không ổn không? Khi chạy có phải không được tốt không? Còn khi nói chuyện với cậu ta, âm thanh hình như có chút run rẩy nghe không được hay lắm...
Lại thêm một tiết thể dục vào ngày hôm sau. Lúc mọi người đang vận động thì thầy đột nhiên cho học sinh tự do sinh hoạt. Trần Âm nhanh chóng lôi kéo Nghiêm Miểu Miểu đi đánh cầu lông. Trong lúc cô đang xếp hàng, bất ngờ cô cũng nhìn thấy cậu ấy cũng đang đứng bên kia để xếp hàng giống cô.
Không những cậu ấy so với cô cao hơn mà kỹ thuật đánh cầu lông cũng rất giỏi. Cô nhìn từng bạn học một bị cậu ấy hạ gục trong lòng khâm phục không thôi. Rốt cuộc cũng đến lượt cô, cô rất lo lắng, không biết bản thân có thể tiếp nổi mấy trái cầu cậu ấy đánh tới hay không? Quả thật cô đánh cầu lông không được giỏi nên có mấy lần không đánh trúng cầu lông được.
Kết quả giống như cậu ấy mệt mỏi nên động tác đánh trái cầu lông kế tiếp rất đơn giản, Nghiêm Miểu Miểu chỉ cần nhảy dựng là có thể đánh trúng được.
Thế là cô thắng được một ván. Nghiêm Miểu Miểu không dám tin đây là thật, những học sinh đứng xung quanh cũng đều có vẻ mặt kinh ngạc như nhau.
Cậu ấy không nói lời nào, chỉ giơ ngón tay lên chỉ về hướng sau đầu cô. Nghiêm Miểu Miểu cảm thấy ngón tay kia hình như chỉ về hướng cô đang đứng, sau đó thấy các bạn học đều nhìn về phía đỉnh đầu của cô.
Chỉ rằng có ánh mặt trời từ khe hở của lá cây lộ ra.
Buổi tối khi đi ngủ, Nghiêm Miểu Miểu vui vẻ ôm lấy chăn lăn lộn trên giường, tâm trạng hưng phấn tới mức không ngừng hô lớn.
Mình cùng cậu ấy đánh một trận cầu lông, mình cư nhiên cùng cậu ấy đánh cầu lông với nhau, mình thật sự đánh cầu lông với cậu ấy!
Thiếu nữ vui vẻ đến mức khi cười lên hai mắt to đều tít lại.
Nghiêm Miểu Miểu không biết đây gọi là thích một người, cô chỉ cảm thấy tầm mắt không thể khống chế rời đi được khi nhìn thấy cậu ấy.
Cô chỉ là hâm mộ những nữ sinh thường vây quanh cậu ấy, muốn được gần cậu ấy thêm một chút, hoặc có chút vui vẻ khi cùng cậu ấy tiếp xúc với nhau. Dù sao cậu ấy cũng là một học sinh tài giỏi, muốn thân cận với cậu ấy cũng không phải việc gì lạ.