-
Chương 3: Hát
Hạ Bạch Tuyết xấu hổ đứng yên tại chỗ. Vẫn lại là đầu bếp Vu thay cô ta giải vây, đặt mông ngồi xuống ghế cô ta kéo ra, cười nói: “Trước khi đi có thể được mỹ nữ phục vụ, thực là vinh hạnh, cảm ơn quản lý Hạ!”
Hạ Bạch Tuyết ngượng ngùng nói câu không cần khách sáo, mới quay lại vị trí của mình ngồi xuống.
Cuộc họp ngày hôm nay, chủ yếu là nghênh đón Trình Dật Tu, để cho người mỗi bộ phận quen mặt. Thuận tiện bày tỏ nuối tiếc khi đầu bếp Vu rời đi. Đương nhiên người nào cũng biết chuyện này chỉ là hình thức, lúc trước lão Mã biết có thể mời được Trình Dật Tu, chỉ mong sao lập tức có thể thay đổi người.
Theo thông lệ cũ, Trình Dật Tu đứng lên giới thiệu đơn giản, còn nói thêm sau này sẽ cùng hợp tác với mọi người. Sau khi nói xong, tất cả mọi người đang ngồi rất nể mặt vỗ tay.
Lúc anh ngồi xuống, bút trong tay không cẩn thận bị rơi xuống mặt đất, vì thể xoay người lại nhặt. Giang Hạ ngồi bên cạnh anh, thấy thế tất nhiên đem chân rụt trở về. Nhưng vẫn bị mu bàn tay anh đụng vào.
Lúc Trình Dật Tu ngồi xong, cầm bút ở trong tay, nói với Giang Hạ: “Ngại quá, bút lăn ra chỗ cô.”
Giang Hạ nói một tiếng không sao. Tuy nhiên cô cảm thấy được vừa rồi lúc bị đụng, hình như là anh cố ý. Nhìn anh ngồi trở lại vị trí bộ dáng nghiêm túc nhìn không chớp mắt, cô lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.
Đầu bếp Vu nói lời tạm biệt với mọi người. Mọi người cùng nhau làm việc lâu như vậy, tính cách đầu bếp Vu lại hòa thuận vui vẻ, đối với ai cũng tốt. Lúc anh nói rời đi, trong lòng mọi người thật sự có chút không nỡ. Nói xong, ngồi ở vị trí chủ vị lão Mã dường như hơi kích động, buột miệng nói ra: “Nếu tất cả mọi người không muốn như vậy, đêm nay tôi thân là ông chủ sẽ chi, các vị đang ngồi nghe đều có phần, sau khi tan tầm đi hát, để lão nói lời tạm biệt.”
Bình thường lão Mã keo kiệt giống như Grandet*, đừng nói là tự mình bỏ tiền, bình thường mỗi bộ phận muốn thay đổi thiết bị dụng cụ gì đó, ông ta cũng phải tính toán vài lần, sợ tiêu tiền uổng phí. Hiếm khi hôm nay ông ta rộng rãi một lần, tất nhiên mọi người sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. Vì thế cùng nhau bàn bạc xem tối nay đi đâu, cuối cùng chọn nhà họ Liễu đứng đầu thành phố này.
Grandet: Eugénie Grandet là một tiểu thuyết của Honoré de Balzac, lão Grandet là một tư sản nổi tiếng vì nhiều lẽ: Sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.
Không dễ dàng gì lão Mã mới mời khách, không làm thịt không được.
Sau khi ta họp, cũng gần đến lúc ăn cơm. Giang Hạ liền đi cùng Hứa Lôi đến nhà ăn nhân viên. Đầu bếp Vu muốn đến nhà ăn nhân viên nói lời tạm biệt với đồng nghiệp, cho nên cũng đi trước thời gian. Trình Dật Tu tất nhiên cũng đi cùng anh ta.
Vì thế lúc ăn cơm, bốn người đương nhiên ngồi một bàn. Hứa Lôi ngồi đối diện đầu bếp Vu, mà Giang Hạ ngồi đối diện Trình Dật Tu.
Dính hào quang của hai vị bếp trưởng, hôm nay món thịt đặc biệt nhiều. Hơn nữa Giang Hạ thích nhất là thịt nướng khoai tây, cho nên chất giống như đống núi nhỏ.
Tuy Giang Hạ thon thả, nhưng mà cô toàn dựa vào kiên trì vận động. Toàn bộ công lao đều thuộc về ba làm giáo viên dạy thể dục, từ nhỏ mang theo cô chạy bộ sáng sớm, dưỡng thành thói quen tốt.
Cho nên đối với các loại thịt, từ trước đến nay cô cũng không từ chối. Không giống Hứa Lôi, vì duy trì dáng người, đưa toàn bộ thịt cho cô.
Một bàn bốn người, đầu bếp Vu rất thích náo nhiệt, Hứa Lôi cũng thích nói chuyện, Giang Hạ cũng thường đáp lại mấy câu. Chỉ có Trình Dật Tu, vẫn im lặng vùi đầu ăn cơm.
Đầu bếp Vu đá Trình Dật Tu ở dưới bàn, vui đùa nói: “A Tu à, đối diện là hai bông hoa xinh đẹp của khách sạn chúng ta. Về sau anh đi rồi, em nên thay anh chăm sóc các cô ấy.”
Hứa Lôi nghe xong cười không ngừng, “Đầu bếp Vu, nghe nói vợ anh là đại mỹ nhân. Bây giờ em có thể biết vì sao anh theo đuổi được chị ấy rồi.”
Giang Hạ cũng cười, “Lúc nấu đồ ăn chắc chắn đầu bếp Vu ăn vụng đường trắng!”
Ba người đều cười, nhưng mà Trình Dật Tu không cười, ngẩng đầu lên. Vẻ mặt nghiêm túc nói với bếp trưởng Vu: “Đại sư huynh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc tốt.”
Giang Hạ và Hứa Lôi thấy bộ dáng anh nghiêm túc, giật mình. Hứa Lôi lập tức cười rộ lên: “Lại còn Đại sư huynh, bếp trưởng Trình là gì thế, Bát Giới sao?”
Bếp trưởng Vu khoát tay, “Không không không, A Tu là sư đệ nhỏ nhất của anh, trước cậu ấy còn hai sư huynh. Cho nên cậu ấy có thể là Ngựa Bạch Long!”
Lần này Giang Hạ cũng không nín được cười, che miệng cười nghiêng trước ngửa sau.
Trình Dật Tu ở đối diện nhìn thấy, vui mừng… môi khẽ nhếch lên.
Cơm nước xong, bốn người mỗi người về làm công việc của mình, bắt đầu bận rộn một ngày. Tháng tư xem như là mùa ế hàng của khách sạn, Giang Hạ ăn cơm trưa xong ngồi ngẩn người ở văn phòng, nhàm chán lôi điện thoại ra chơi. Vừa thấy các đồng nghiệp tiến vào, quả nhiên tất cả mọi người đều đang nói chuyện về Trình Dật Tu. Mà Hạ Bạch Tuyết lại lấy thân phận là người biết chuyện giải đáp từng thắc mắc cho mọi người.
Ví dụ như năm nay Trình Dật Tu 28 tuổi, là nhân tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn vừa mới xuất hiện. Ví dụ như Trình Dật Tu vẫn còn độc thân. Ngoài ra, Hạ Bạch Tuyết còn đưa ra tấm hình mình và Trình Dật Tu chụp chung, trên ảnh chụp Hạ Bạch Tuyết dựa vào vai Trình Dật Tu, cười sáng lạn. Mà Trình Dật Tu thì không có biểu tình gì, nhưng mà anh hơi nghiêng đầu về phía Hạ Bạch Tuyết.
Tấm hình này đương nhiên làm mọi người thảo luận rất nhiệt liệt, Giang Hạ nhìn vài lần cảm thấy nhàm chán, lui ra ngoài.
Lúc đến bữa tối có chuyện quan trọng cần bàn với khách, Giang Hạ tự mình ra ngoài tiếp đãi. Mới phát hiện cha Hạ Bạch Tuyết cũng ở đây, làm như con gái, cô tất nhiên phải sang đó chào hỏi cùng cha, sau đó cùng nhau ngồi mở tiệc chiêu đãi khách hàng.
Giang Hạ không biết cô lại nổi điên cái gì, rõ ràng là khách mời nhưng lại đảm đương vai trò chủ nhân. Thực đơn trước sau sửa lại ba lần. Trong bữa tiệc lại ngại phục vụ không có mắt nhìn, đem Giang Hạ kéo vào phòng bao, còn trịnh trọng giới thiệu trước mặt mọi người. Bàn ăn đều là những nhân vật có máu mặt, nhìn như là cho Giang Hạ mặt mũi, kỳ thật là sai cô cả đêm, còn nghĩ cách rót cho cô vài chén rượu.
Nếu chuyện này là hai năm trước, Giang Hạ sẽ không tin tưởng, mình có thể dùng khuôn mặt tươi cười để chào đón. Đều nói khách sạn như một cái chảo nhuộm lớn, loại người nào cũng có. Ở đây làm việc hai năm, cô cảm thấy mình thật sự thay đổi không ít. Nhất là dối trá.
Dối trá ngày càng giỏi, không thể làm cho người ta nhìn ra khuôn mặt tươi cười dối trá, Giang Hạ nở nụ cười cả đêm, cảm thấy mặt đều sắp cứng ngắc rồi.
Buổi tối sau khi tan tầm, Hứa Lôi gọi điện thoại cho cô. Bởi vì thời gian tan tầm không giống nhau. Hơn nữa mấy người trong phòng đã đến ktv rồi, có mấy người đi ăn cơm vẫn còn chưa tới. Hứa Lôi dặn dò riêng, bảo cô ngồi nhờ xe Trình Dật Tu. Nói là đã nhờ bếp trưởng Vu gọi điện nói cho Trình Dật Tu, hơn nữa anh ấy cũng đồng ý.
Giang Hạ có cảm giác mình bị Hứa Lôi bán đi, cho nên cũng không làm theo lời cô ấy nói. Ra khách sạn đến thẳng ven đường, chuẩn bi gọi xe. Mới vừa đứng yên, một chiếc xe suv màu đen ở ven đường ấn còi, Giang Hạ quay đầu nhìn, liền thấy Trình Dật Tu ở cửa sổ xe vẫy tay với cô.
Xem ra anh thật sự là đang đợi cô. Giang Hạ đành phải đi qua chào hỏi: “Đầu bếp Trình, thật sự là ngại quá để anh đợi đến bây giờ.”
“Tôi cũng vừa mới ra.”
Giang Hạ kéo cửa sau, lại thấy phía sau có vài cái thùng giấy.
Trình Dật Tu quay đầu nói với cô: “Ngồi phía trước đi, phía sau hơi lộn xộn.”
Giang Hạ đành phải ngồi vào ghế phụ, Trình Dật Tu không nói gì nữa, khởi động xe đi trên đường.
Trong xe có mùi thuốc lá nhàn nhạt, có khả năng là lúc chờ cô hút. Giang Hạ càng cảm thấy ngượng ngùng, quyết định nói gì đó.
“Ngại quá đầu bếp Trình, Hứa Lôi đối với ai cũng cảm thấy quen thuộc, không coi là người ngoài.”
“Không sao, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, dù sao cũng tiện đường.” Trình Dật Tu mở nhạc, máy đang phát nhạc của Trần Dịch Tấn đợi em yêu anh.
Giang Hạ lý giải hành động của anh là không muốn nói chuyện, vì thế cô không chủ động mở miệng nói chuyện tiếp. Mà anh cũng chăm chú lái xe.
Ban đêm tháng tư vẫn hơi lạnh, Trình Dật Tu kéo cửa xe lên.
Sau khi cửa sổ xe đóng lại, trong xe dần dần ấm lên. Mùi thuốc lá còn chưa tan hết, quanh quẩn chóp mũi Giang Hạ. Không hiểu sao, cô lại cảm thấy xấu hổ, vì thế cầm điện thoại ra cúi đầu đùa nghịch.
Đều nói di động làm người ta trở nên xa cách, nhưng mà lúc này, di động là một chuyện tốt.
Hai người cứ trầm mặc như vậy, khoảng hai mươi phút nữa là tới địa điểm đã hẹn. Sau khi Giang Hạ xuống xe mới nhớ tới một chuyện, hỏi: “Đầu bếp Trình, không phải anh vừa mới đến thành phố T sao, sao lại quen đường ở đây?”
Anh nghiêng người nhìn cô, “Tôi lớn lên ở thành phố T.”
Giang Hạ căn bản không nhìn anh, chỉ chăm chú nhìn đường dưới chân. “Ách, hóa ra anh là người ở đây, tôi còn tưởng rằng anh và đầu bếp Vu giống nhau, đều là người thành phố S.”
Trình Dật Tu cười nhẹ, “Vào thôi, bọn họ chắc là đến đủ rồi.”
Tới phòng, mọi người nói chỉ có hai người bọn họ tới muộn nhất, muốn phạt rượu. Nháo lợi hại nhất là Hứa Lôi.
Giang Hạ tức giận lôi kéo cô, “Chuyện cậu tự làm chủ tớ còn chưa tính toán đâu đấy!”
Hứa Lôi không thèm để ý: “Dù sao đều cùng đi đến đây, tiết kiệm tiền thuê xe cho cậu không tốt sao?”
Giang Hạ:…
Cô còn chưa nghèo đến mức ngay cả xe cũng gọi không nổi!
Trình Dật Tu thoái thác vì lái xe tới, không thể uống rượu. Hạ Bạch Tuyết sớm hơn bọn họ một bước đưa ra chủ ý. “Vậy thì hát một bài, anh Dật Tu hát rất hay!”
Mọi người nghe xong, lại làm ồn bắt anh hát. Trình Dật Tu không thể từ chối được nữa, liền chọn bài hát. Mười năm của Trần Dịch Tấn.
Anh vừa cất tiếng hát, cả phòng vốn ầm ĩ dần dần im lặng. Hạ Bạch Tuyết không nói dối, anh hát rất hay.
Trình Dật Tu dựa vào bên cạnh máy, một tay cầm microphone, một tay ôm ngực, khẽ cúi đầu nhìn phụ đề. Tiếng nói hơi trầm thấp, mang theo từ tính. Nghe anh hát, giống như uống vào một ly rượu lâu năm. Mềm mại ngọt ngào, dư vị còn mãi.
Ngọn đèn trong phòng rất tối, màn hình lớn chiếu ra ánh sáng mỏng manh, chiếu rọi hình dáng anh, lúc sáng lúc tối, giống như hắc bạch trong phim.
Bỗng nhiên, trong bóng tối vang lên tiếng tách, đèn flash sáng rồi tắt. Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn người chụp, hóa ra là Hạ Bạch Tuyết.
Trình Dật Tu chỉ dừng lại một lát, tiếp tục hát hai câu cuối cùng. Mọi người vỗ tay, có người kêu lại hát tiếp một bài, bị Trình Dật Tu từ chối vì cổ họng không thoải mái.
Trình Dật Tu ngồi vào chỗ bếp trưởng Vu, bên kia bếp trưởng Vu, chính là Hạ Bạch Tuyết. Giang Hạ nhìn, cô ta mang điện thoại đưa cho Trình Dật Tu nhìn, lại cười nói gì đó. Mà Trình Dật Tu chỉ gật đầu.
Hạ Bạch Tuyết dường như không cao hứng lắm, uống một ngụm bia. Sau đó liền nhìn về phía Giang Hạ ngồi trong góc. Đứng lên lớn tiếng nói: “Anh Dật Tu đã hát rồi, bây giờ có phải đến lượt quản lý Giang hay không!”
Tất nhiên mọi người đều phụ họa, để Giang Hạ hát.
Mà sở dĩ Giang Hạ trốn ở góc, chính là vì sợ bị người ta bắt ca hát!
Hạ Bạch Tuyết ngượng ngùng nói câu không cần khách sáo, mới quay lại vị trí của mình ngồi xuống.
Cuộc họp ngày hôm nay, chủ yếu là nghênh đón Trình Dật Tu, để cho người mỗi bộ phận quen mặt. Thuận tiện bày tỏ nuối tiếc khi đầu bếp Vu rời đi. Đương nhiên người nào cũng biết chuyện này chỉ là hình thức, lúc trước lão Mã biết có thể mời được Trình Dật Tu, chỉ mong sao lập tức có thể thay đổi người.
Theo thông lệ cũ, Trình Dật Tu đứng lên giới thiệu đơn giản, còn nói thêm sau này sẽ cùng hợp tác với mọi người. Sau khi nói xong, tất cả mọi người đang ngồi rất nể mặt vỗ tay.
Lúc anh ngồi xuống, bút trong tay không cẩn thận bị rơi xuống mặt đất, vì thể xoay người lại nhặt. Giang Hạ ngồi bên cạnh anh, thấy thế tất nhiên đem chân rụt trở về. Nhưng vẫn bị mu bàn tay anh đụng vào.
Lúc Trình Dật Tu ngồi xong, cầm bút ở trong tay, nói với Giang Hạ: “Ngại quá, bút lăn ra chỗ cô.”
Giang Hạ nói một tiếng không sao. Tuy nhiên cô cảm thấy được vừa rồi lúc bị đụng, hình như là anh cố ý. Nhìn anh ngồi trở lại vị trí bộ dáng nghiêm túc nhìn không chớp mắt, cô lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.
Đầu bếp Vu nói lời tạm biệt với mọi người. Mọi người cùng nhau làm việc lâu như vậy, tính cách đầu bếp Vu lại hòa thuận vui vẻ, đối với ai cũng tốt. Lúc anh nói rời đi, trong lòng mọi người thật sự có chút không nỡ. Nói xong, ngồi ở vị trí chủ vị lão Mã dường như hơi kích động, buột miệng nói ra: “Nếu tất cả mọi người không muốn như vậy, đêm nay tôi thân là ông chủ sẽ chi, các vị đang ngồi nghe đều có phần, sau khi tan tầm đi hát, để lão nói lời tạm biệt.”
Bình thường lão Mã keo kiệt giống như Grandet*, đừng nói là tự mình bỏ tiền, bình thường mỗi bộ phận muốn thay đổi thiết bị dụng cụ gì đó, ông ta cũng phải tính toán vài lần, sợ tiêu tiền uổng phí. Hiếm khi hôm nay ông ta rộng rãi một lần, tất nhiên mọi người sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. Vì thế cùng nhau bàn bạc xem tối nay đi đâu, cuối cùng chọn nhà họ Liễu đứng đầu thành phố này.
Grandet: Eugénie Grandet là một tiểu thuyết của Honoré de Balzac, lão Grandet là một tư sản nổi tiếng vì nhiều lẽ: Sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.
Không dễ dàng gì lão Mã mới mời khách, không làm thịt không được.
Sau khi ta họp, cũng gần đến lúc ăn cơm. Giang Hạ liền đi cùng Hứa Lôi đến nhà ăn nhân viên. Đầu bếp Vu muốn đến nhà ăn nhân viên nói lời tạm biệt với đồng nghiệp, cho nên cũng đi trước thời gian. Trình Dật Tu tất nhiên cũng đi cùng anh ta.
Vì thế lúc ăn cơm, bốn người đương nhiên ngồi một bàn. Hứa Lôi ngồi đối diện đầu bếp Vu, mà Giang Hạ ngồi đối diện Trình Dật Tu.
Dính hào quang của hai vị bếp trưởng, hôm nay món thịt đặc biệt nhiều. Hơn nữa Giang Hạ thích nhất là thịt nướng khoai tây, cho nên chất giống như đống núi nhỏ.
Tuy Giang Hạ thon thả, nhưng mà cô toàn dựa vào kiên trì vận động. Toàn bộ công lao đều thuộc về ba làm giáo viên dạy thể dục, từ nhỏ mang theo cô chạy bộ sáng sớm, dưỡng thành thói quen tốt.
Cho nên đối với các loại thịt, từ trước đến nay cô cũng không từ chối. Không giống Hứa Lôi, vì duy trì dáng người, đưa toàn bộ thịt cho cô.
Một bàn bốn người, đầu bếp Vu rất thích náo nhiệt, Hứa Lôi cũng thích nói chuyện, Giang Hạ cũng thường đáp lại mấy câu. Chỉ có Trình Dật Tu, vẫn im lặng vùi đầu ăn cơm.
Đầu bếp Vu đá Trình Dật Tu ở dưới bàn, vui đùa nói: “A Tu à, đối diện là hai bông hoa xinh đẹp của khách sạn chúng ta. Về sau anh đi rồi, em nên thay anh chăm sóc các cô ấy.”
Hứa Lôi nghe xong cười không ngừng, “Đầu bếp Vu, nghe nói vợ anh là đại mỹ nhân. Bây giờ em có thể biết vì sao anh theo đuổi được chị ấy rồi.”
Giang Hạ cũng cười, “Lúc nấu đồ ăn chắc chắn đầu bếp Vu ăn vụng đường trắng!”
Ba người đều cười, nhưng mà Trình Dật Tu không cười, ngẩng đầu lên. Vẻ mặt nghiêm túc nói với bếp trưởng Vu: “Đại sư huynh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc tốt.”
Giang Hạ và Hứa Lôi thấy bộ dáng anh nghiêm túc, giật mình. Hứa Lôi lập tức cười rộ lên: “Lại còn Đại sư huynh, bếp trưởng Trình là gì thế, Bát Giới sao?”
Bếp trưởng Vu khoát tay, “Không không không, A Tu là sư đệ nhỏ nhất của anh, trước cậu ấy còn hai sư huynh. Cho nên cậu ấy có thể là Ngựa Bạch Long!”
Lần này Giang Hạ cũng không nín được cười, che miệng cười nghiêng trước ngửa sau.
Trình Dật Tu ở đối diện nhìn thấy, vui mừng… môi khẽ nhếch lên.
Cơm nước xong, bốn người mỗi người về làm công việc của mình, bắt đầu bận rộn một ngày. Tháng tư xem như là mùa ế hàng của khách sạn, Giang Hạ ăn cơm trưa xong ngồi ngẩn người ở văn phòng, nhàm chán lôi điện thoại ra chơi. Vừa thấy các đồng nghiệp tiến vào, quả nhiên tất cả mọi người đều đang nói chuyện về Trình Dật Tu. Mà Hạ Bạch Tuyết lại lấy thân phận là người biết chuyện giải đáp từng thắc mắc cho mọi người.
Ví dụ như năm nay Trình Dật Tu 28 tuổi, là nhân tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn vừa mới xuất hiện. Ví dụ như Trình Dật Tu vẫn còn độc thân. Ngoài ra, Hạ Bạch Tuyết còn đưa ra tấm hình mình và Trình Dật Tu chụp chung, trên ảnh chụp Hạ Bạch Tuyết dựa vào vai Trình Dật Tu, cười sáng lạn. Mà Trình Dật Tu thì không có biểu tình gì, nhưng mà anh hơi nghiêng đầu về phía Hạ Bạch Tuyết.
Tấm hình này đương nhiên làm mọi người thảo luận rất nhiệt liệt, Giang Hạ nhìn vài lần cảm thấy nhàm chán, lui ra ngoài.
Lúc đến bữa tối có chuyện quan trọng cần bàn với khách, Giang Hạ tự mình ra ngoài tiếp đãi. Mới phát hiện cha Hạ Bạch Tuyết cũng ở đây, làm như con gái, cô tất nhiên phải sang đó chào hỏi cùng cha, sau đó cùng nhau ngồi mở tiệc chiêu đãi khách hàng.
Giang Hạ không biết cô lại nổi điên cái gì, rõ ràng là khách mời nhưng lại đảm đương vai trò chủ nhân. Thực đơn trước sau sửa lại ba lần. Trong bữa tiệc lại ngại phục vụ không có mắt nhìn, đem Giang Hạ kéo vào phòng bao, còn trịnh trọng giới thiệu trước mặt mọi người. Bàn ăn đều là những nhân vật có máu mặt, nhìn như là cho Giang Hạ mặt mũi, kỳ thật là sai cô cả đêm, còn nghĩ cách rót cho cô vài chén rượu.
Nếu chuyện này là hai năm trước, Giang Hạ sẽ không tin tưởng, mình có thể dùng khuôn mặt tươi cười để chào đón. Đều nói khách sạn như một cái chảo nhuộm lớn, loại người nào cũng có. Ở đây làm việc hai năm, cô cảm thấy mình thật sự thay đổi không ít. Nhất là dối trá.
Dối trá ngày càng giỏi, không thể làm cho người ta nhìn ra khuôn mặt tươi cười dối trá, Giang Hạ nở nụ cười cả đêm, cảm thấy mặt đều sắp cứng ngắc rồi.
Buổi tối sau khi tan tầm, Hứa Lôi gọi điện thoại cho cô. Bởi vì thời gian tan tầm không giống nhau. Hơn nữa mấy người trong phòng đã đến ktv rồi, có mấy người đi ăn cơm vẫn còn chưa tới. Hứa Lôi dặn dò riêng, bảo cô ngồi nhờ xe Trình Dật Tu. Nói là đã nhờ bếp trưởng Vu gọi điện nói cho Trình Dật Tu, hơn nữa anh ấy cũng đồng ý.
Giang Hạ có cảm giác mình bị Hứa Lôi bán đi, cho nên cũng không làm theo lời cô ấy nói. Ra khách sạn đến thẳng ven đường, chuẩn bi gọi xe. Mới vừa đứng yên, một chiếc xe suv màu đen ở ven đường ấn còi, Giang Hạ quay đầu nhìn, liền thấy Trình Dật Tu ở cửa sổ xe vẫy tay với cô.
Xem ra anh thật sự là đang đợi cô. Giang Hạ đành phải đi qua chào hỏi: “Đầu bếp Trình, thật sự là ngại quá để anh đợi đến bây giờ.”
“Tôi cũng vừa mới ra.”
Giang Hạ kéo cửa sau, lại thấy phía sau có vài cái thùng giấy.
Trình Dật Tu quay đầu nói với cô: “Ngồi phía trước đi, phía sau hơi lộn xộn.”
Giang Hạ đành phải ngồi vào ghế phụ, Trình Dật Tu không nói gì nữa, khởi động xe đi trên đường.
Trong xe có mùi thuốc lá nhàn nhạt, có khả năng là lúc chờ cô hút. Giang Hạ càng cảm thấy ngượng ngùng, quyết định nói gì đó.
“Ngại quá đầu bếp Trình, Hứa Lôi đối với ai cũng cảm thấy quen thuộc, không coi là người ngoài.”
“Không sao, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, dù sao cũng tiện đường.” Trình Dật Tu mở nhạc, máy đang phát nhạc của Trần Dịch Tấn đợi em yêu anh.
Giang Hạ lý giải hành động của anh là không muốn nói chuyện, vì thế cô không chủ động mở miệng nói chuyện tiếp. Mà anh cũng chăm chú lái xe.
Ban đêm tháng tư vẫn hơi lạnh, Trình Dật Tu kéo cửa xe lên.
Sau khi cửa sổ xe đóng lại, trong xe dần dần ấm lên. Mùi thuốc lá còn chưa tan hết, quanh quẩn chóp mũi Giang Hạ. Không hiểu sao, cô lại cảm thấy xấu hổ, vì thế cầm điện thoại ra cúi đầu đùa nghịch.
Đều nói di động làm người ta trở nên xa cách, nhưng mà lúc này, di động là một chuyện tốt.
Hai người cứ trầm mặc như vậy, khoảng hai mươi phút nữa là tới địa điểm đã hẹn. Sau khi Giang Hạ xuống xe mới nhớ tới một chuyện, hỏi: “Đầu bếp Trình, không phải anh vừa mới đến thành phố T sao, sao lại quen đường ở đây?”
Anh nghiêng người nhìn cô, “Tôi lớn lên ở thành phố T.”
Giang Hạ căn bản không nhìn anh, chỉ chăm chú nhìn đường dưới chân. “Ách, hóa ra anh là người ở đây, tôi còn tưởng rằng anh và đầu bếp Vu giống nhau, đều là người thành phố S.”
Trình Dật Tu cười nhẹ, “Vào thôi, bọn họ chắc là đến đủ rồi.”
Tới phòng, mọi người nói chỉ có hai người bọn họ tới muộn nhất, muốn phạt rượu. Nháo lợi hại nhất là Hứa Lôi.
Giang Hạ tức giận lôi kéo cô, “Chuyện cậu tự làm chủ tớ còn chưa tính toán đâu đấy!”
Hứa Lôi không thèm để ý: “Dù sao đều cùng đi đến đây, tiết kiệm tiền thuê xe cho cậu không tốt sao?”
Giang Hạ:…
Cô còn chưa nghèo đến mức ngay cả xe cũng gọi không nổi!
Trình Dật Tu thoái thác vì lái xe tới, không thể uống rượu. Hạ Bạch Tuyết sớm hơn bọn họ một bước đưa ra chủ ý. “Vậy thì hát một bài, anh Dật Tu hát rất hay!”
Mọi người nghe xong, lại làm ồn bắt anh hát. Trình Dật Tu không thể từ chối được nữa, liền chọn bài hát. Mười năm của Trần Dịch Tấn.
Anh vừa cất tiếng hát, cả phòng vốn ầm ĩ dần dần im lặng. Hạ Bạch Tuyết không nói dối, anh hát rất hay.
Trình Dật Tu dựa vào bên cạnh máy, một tay cầm microphone, một tay ôm ngực, khẽ cúi đầu nhìn phụ đề. Tiếng nói hơi trầm thấp, mang theo từ tính. Nghe anh hát, giống như uống vào một ly rượu lâu năm. Mềm mại ngọt ngào, dư vị còn mãi.
Ngọn đèn trong phòng rất tối, màn hình lớn chiếu ra ánh sáng mỏng manh, chiếu rọi hình dáng anh, lúc sáng lúc tối, giống như hắc bạch trong phim.
Bỗng nhiên, trong bóng tối vang lên tiếng tách, đèn flash sáng rồi tắt. Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn người chụp, hóa ra là Hạ Bạch Tuyết.
Trình Dật Tu chỉ dừng lại một lát, tiếp tục hát hai câu cuối cùng. Mọi người vỗ tay, có người kêu lại hát tiếp một bài, bị Trình Dật Tu từ chối vì cổ họng không thoải mái.
Trình Dật Tu ngồi vào chỗ bếp trưởng Vu, bên kia bếp trưởng Vu, chính là Hạ Bạch Tuyết. Giang Hạ nhìn, cô ta mang điện thoại đưa cho Trình Dật Tu nhìn, lại cười nói gì đó. Mà Trình Dật Tu chỉ gật đầu.
Hạ Bạch Tuyết dường như không cao hứng lắm, uống một ngụm bia. Sau đó liền nhìn về phía Giang Hạ ngồi trong góc. Đứng lên lớn tiếng nói: “Anh Dật Tu đã hát rồi, bây giờ có phải đến lượt quản lý Giang hay không!”
Tất nhiên mọi người đều phụ họa, để Giang Hạ hát.
Mà sở dĩ Giang Hạ trốn ở góc, chính là vì sợ bị người ta bắt ca hát!