Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Chương 120
Chu Chu vì cuộc gặp gỡ của hai người.
Sắp xếp một phòng ăn vô cùng vắng vẻ riêng tư.
Trong lúc Cố Kiều Niệm đợi Cung Dịch đến.
Tức giận vì Tiêu Bắc cũng từ từ giảm xuống.
Trong phòng có một cửa sổ thủy tinh lớn, ngoài cửa sổ là chòi nghỉ mát Vũ Tạ, vô cùng tĩnh lặng.
Cố Kiều Niệm ngồi trước cửa sổ nhìn mưa như trút nước bên ngoài.
Trên mặt, cô trông có vẻ bình thản.
Nhưng trên thực tế.
Hứng thú của Cố Kiều Niệm hơi sụp đổ.
Điên rồi!
Chắc chắn là cô điên rồi!
Sao lại vì chuyện Tư Bắc chân đạp mấy thuyền mà quyết định bao Cung Dịch?
Cô và Cung Dịch như bèo nước gặp nhau.
Tuy cô cưỡng ép anh… Nhưng… cho tiền rồi mà! Cho một đôi bông tai kim cương giá trị không nhỏ rồi mà!
Thanh toán xong rồi!
Quan tâm anh rơi vào hố lửa hay không!
Thần kinh!
Chắc chắn là bị thần kinh rồi!
Cô đang sụp đổ.
Cửa phòng bao mở ra!
Cố Kiều Niệm vô thức quay đầu.
Cung Dịch mặc đồ đen từ trên xuống dưới, đội một cái mũ lưỡi trai.
Cố Kiều Niệm nhìn qua chỉ thấy đôi môi xinh đẹp và xương hàm dưới ưu việt của anh.
Chắc tác phẩm nghệ thuật cũng thế này.
Có lòng thương cảm đối với người đàn ông như vậy là lẽ thường của con người nhỉ?
Không thể xem là bị tâm thần nhỉ?
Cố Kiều Niệm nghĩ như vậy.
“Kiều Kiều, người đến rồi.” Chu Chu nhìn Cung Dịch bên cạnh mình.
Tuy biết rất có thể anh là một con hồ ly tinh nam.
Nhưng…
Đối mặt với gương mặt này, ai lại nỡ ghét?
Cố Kiều Niệm ổn định tinh thần: “Chu Chu, để chị và cậu ta nói chuyện riêng.”
“Vâng.”
Dù Chu Chu không hề tình nguyện.
Nhưng cuối cùng vẫn im lặng đóng cửa.
Cung Dịch tháo mũ lưỡi trai xuống, tùy tiện chỉnh lại mái tóc bị mũ đè xẹp.
Một động tác như vậy.
Nếu đăng trên mạng, Cố Kiều Niệm cảm thấy chắc chắn không dưới mười nghìn lượt chia sẻ!
Ít nhất chắc chắn tài khoản nhỏ của cô phải chia sẻ!
Thứ bảy tuần trước, tập thứ hai Thần Tượng Quốc Dân đã lên sóng, cảnh bất ngờ của Cung Dịch không nhiều.
Nhưng dù không nhiều, anh vẫn gợi lên không ít xôn xao.
Lúc Cung Dịch tuyên truyền chính thức trước đó, còn có người nói, đẹp như vậy chắc không phải ảnh photoshop.
Nhưng đợi đến lúc công chiếu, mọi người mới ngạc nhiên tán thán, bức ảnh được chỉnh sửa thái quá, che đi khuôn mặt đẹp vốn có của anh chàng đẹp trai.
“PD…”
Cung Dịch đi về phía Cố Kiều Niệm, ngắt ngang mạch suy nghĩ hỗn loạn của Cố Kiều Niệm.
Anh gọi một tiếng PD, cảm thấy hình như không nên gọi như vậy.
“Ấy, thời gian riêng tư, phải gọi là…” Cung Dịch hơi nhếch mày hướng về Cố Kiều Niệm: “Chị?”
Cố Kiều Niệm suýt chút nữa là bị gục ngã trước một âm kéo dài ‘ấy’ của Cung Dịch.
“Ngồi xuống đi, tôi có chuyện nói với cậu.”
Cố Kiều Niệm chỉ chỉ sofa ở khu vực tiếp khách của phòng.
Cung Dịch nghe xong thì đi thẳng đến ngồi xuống.
Cố Kiều Niệm thở ra một hơi.
Không được.
Cô không thể trầm luân vào sắc đẹp.
Cô đấu tranh lần cuối cùng.
Cố Kiều Niệm đi qua, ngồi xuống bên cạnh Cung Dịch, chọn lọc từ ngữ một chút rồi chầm chậm nói.
“Cung Dịch, trưa nay tôi gặp Tư Bắc rồi.”
Tầm mắt Cung Dịch hơi thu lại: “Ừ?”
“Anh ta còn có người phụ nữ khác, chuyện này cậu biết chứ? Tên Hân…” Cố Kiều Niệm không nhớ cô gái kia tên gì lắm.
“Hân Nhiễm.” Cung Dịch trả lời giúp cô.
“Đúng, Hân Nhiễm… cậu biết?” Ánh mắt Cố Kiều Niệm đầy vẻ khó hiểu.
“Ừ.” Cung Dịch nghĩ nghĩ: “Không hẳn là biết, từng gặp, không quen biết với tôi.”
“Cậu biết rồi cậu còn nghĩ cùng Tư Bắc…” Cố Kiều Niệm nghiến răng: “Sao cậu lại như vậy! Không biết là phải quý trọng bản thân à?”
Nỗi lo của Cố Kiều Niệm có thể thấy bằng mắt thường.
Trong lòng Cung Dịch nhảy nhót tung tăng.
Hình như anh chưa từng vui vẻ như vậy bao giờ.
“Vậy có thể làm sao đây?” Cung Dịch chầm chậm hỏi: “Chị cũng không cần tôi.”
Cố Kiều Niệm: “…”
Cô không biết đây là kỹ xảo của Cung Dịch.
Với lại vốn dĩ anh nghĩ như vậy thật.
Tóm lại anh nói cô không cần anh một lần, dường như lòng Cố Kiều Niệm bị thắt chặt một lần.
“Cung Dịch, cậu tin tôi đi, chịu đựng ở trại huấn luyện mấy tháng này, chỉ cần cậu có thể debut, sau này sẽ có tiền rồi.” Cố Kiều Niệm chân thành nói: “Không cần giẫm vào hố lửa thế kìa, nói đó là cái động không đáy, nếu Tư Bắc chỉ xem cậu là một món đồ chơi, món đồ chơi này anh ta chán rồi, còn có thể cho người khác! cậu mà nhảy vào rồi, trừ khi chết, nếu không mãi mãi cũng không ra được!”
Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm.
Khi cô nói xong, đáy mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
“Sao chị biết?” Cung Dịch hỏi.
Cố Kiều Niệm hơi ngớ ra, sau đó cô tránh ánh mắt của Cung Dịch: “Debut lâu vậy rồi, đại khái tôi biết được một ít chuyện trong giới.”
Cung Dịch nghiêng người ngồi trên sofa, lười biếng co một chân, tay gác trên lưng ghế sofa, ta nắm lại thành nắm đấm chống cằm: “Vậy phải làm sao? Chị không cần tôi, tôi không chọn được.”
“Tôi cho cậu tiền!” Cố Kiều Niệm vội nói.
Cố Dịch nhìn cô, lắc lắc đầu: “Tôi không cần tiền bố thí, tôi muốn dựa vào kỹ năng của bản thân để kiếm tiền.”
Cố Kiều Niệm: “?”
Trong phút chốc cô không có cách nào phản bác được.
Cố Kiều Niệm hít thở sâu một hơi.
Sau khi tranh đấu lần cuối, lẳng lặng vùng vẫy.
Logic của nhóc con này có vấn đề!
“Được!”
Cố Kiều Niệm nhìn anh.
Ánh mắt trầm tĩnh của Cung Dịch cũng nhìn cô.
“Tôi cần cậu.”
Cố Kiều Niệm nói ra ba chữ.
Bất ngờ là trong lòng không có sóng to gió lớn gì, giống như… nói ra một câu phải nói lâu rồi, và là chuyện đương nhiên.
Sau khi cô nói xong câu này.
Thì thấy rõ ràng, ánh mắt Cung Dịch dần sáng lên.
Cũng không biết vì sao, dường như tim Cố Kiều Niệm bị đâm vào.
Sau đó cô lấy thẻ đã chuẩn bị sẵn đưa cho Cung Dịch: “Trong đây là năm trăm nghìn, hẳn là đủ phí để cậu tạo hình trang điểm tóc tai trong trại huấn luyện thời gian kế.”
“Nhiều như vậy sao?” Cung Dịch ngồi thẳng người.
Cũng không biết anh làm thế nào.
Vốn dĩ hai người có khoảng cách an toàn nhất định.
Cung Dịch ngồi thẳng lên một cái.
Hai người gần như không còn khoảng cách.
“Cậu cầm lấy mà tiêu đi, tiêu hết tôi lại đưa cho cậu.” Cố Kiều Niệm im lặng muốn nhích sang bên cạnh.
Ai mà biết…
Một giây sau Cung Dịch đã ôm cô vào lòng.
Giống như làm nũng vậy.
Cung Dịch tay dài chân dài, ôm Cố Kiều Niệm như vậy là ôm cả người cô vào lòng mình.
Cọ cọ cằm ở hõm vai cô: “Chị, từ hôm nay trở đi, tôi là của chị rồi, tôi sẽ đối xử với chị thật tốt, chị muốn gì tôi cũng sẽ thỏa mãn chị.”
Nói xong, Cung Dịch rất tùy tiện mà hôn lên khóe môi Cố Kiều Niệm một cái: “Cảm ơn chị cần tôi.”
Cả người Cố Kiều Niệm sắp điên đến nơi.
Lúc cô thấy mình còn có lý trí vội đẩy Cung Dịch ra xa chỗ khu vực tiếp khách, mặt đỏ đến mang tai: “Cung Dịch, tôi… tôi không có ý này, cậu… sau này cậu đừng như vậy!
“Ý gì?”
“Không thể thế nào?”
“Chị à, chị phải nói rõ một chút. Tôi đây xem như là người mới, không biết phải lấy lòng kim chủ thế nào, chị phải chỉ cho tôi.”
Vẻ mặt Cung Dịch ngây thơ vô cùng.
Dùng biểu cảm như vậy để nói loại chuyện đó!
Trong lòng Cố Kiều Niệm cảm thấy mình già rồi!
“Nói tóm lại, từ bây giờ đến lúc cuộc thi kết thúc, cậu đoan chính một chút cho tôi!”
Cố Kiều Niệm tính như vậy, đợi khi cuộc thi kết thúc, Cung Dịch có phí thông cáo, đến lúc đó cô và anh hủy bỏ quan hệ bao nuôi.
Cố Kiều Niệm chỉ lo anh hỏi làm sao đoan chính.
Lại bổ sung một câu: “Cấm hôn hôn, ôm ôm ấp ấp.”
Sắp xếp một phòng ăn vô cùng vắng vẻ riêng tư.
Trong lúc Cố Kiều Niệm đợi Cung Dịch đến.
Tức giận vì Tiêu Bắc cũng từ từ giảm xuống.
Trong phòng có một cửa sổ thủy tinh lớn, ngoài cửa sổ là chòi nghỉ mát Vũ Tạ, vô cùng tĩnh lặng.
Cố Kiều Niệm ngồi trước cửa sổ nhìn mưa như trút nước bên ngoài.
Trên mặt, cô trông có vẻ bình thản.
Nhưng trên thực tế.
Hứng thú của Cố Kiều Niệm hơi sụp đổ.
Điên rồi!
Chắc chắn là cô điên rồi!
Sao lại vì chuyện Tư Bắc chân đạp mấy thuyền mà quyết định bao Cung Dịch?
Cô và Cung Dịch như bèo nước gặp nhau.
Tuy cô cưỡng ép anh… Nhưng… cho tiền rồi mà! Cho một đôi bông tai kim cương giá trị không nhỏ rồi mà!
Thanh toán xong rồi!
Quan tâm anh rơi vào hố lửa hay không!
Thần kinh!
Chắc chắn là bị thần kinh rồi!
Cô đang sụp đổ.
Cửa phòng bao mở ra!
Cố Kiều Niệm vô thức quay đầu.
Cung Dịch mặc đồ đen từ trên xuống dưới, đội một cái mũ lưỡi trai.
Cố Kiều Niệm nhìn qua chỉ thấy đôi môi xinh đẹp và xương hàm dưới ưu việt của anh.
Chắc tác phẩm nghệ thuật cũng thế này.
Có lòng thương cảm đối với người đàn ông như vậy là lẽ thường của con người nhỉ?
Không thể xem là bị tâm thần nhỉ?
Cố Kiều Niệm nghĩ như vậy.
“Kiều Kiều, người đến rồi.” Chu Chu nhìn Cung Dịch bên cạnh mình.
Tuy biết rất có thể anh là một con hồ ly tinh nam.
Nhưng…
Đối mặt với gương mặt này, ai lại nỡ ghét?
Cố Kiều Niệm ổn định tinh thần: “Chu Chu, để chị và cậu ta nói chuyện riêng.”
“Vâng.”
Dù Chu Chu không hề tình nguyện.
Nhưng cuối cùng vẫn im lặng đóng cửa.
Cung Dịch tháo mũ lưỡi trai xuống, tùy tiện chỉnh lại mái tóc bị mũ đè xẹp.
Một động tác như vậy.
Nếu đăng trên mạng, Cố Kiều Niệm cảm thấy chắc chắn không dưới mười nghìn lượt chia sẻ!
Ít nhất chắc chắn tài khoản nhỏ của cô phải chia sẻ!
Thứ bảy tuần trước, tập thứ hai Thần Tượng Quốc Dân đã lên sóng, cảnh bất ngờ của Cung Dịch không nhiều.
Nhưng dù không nhiều, anh vẫn gợi lên không ít xôn xao.
Lúc Cung Dịch tuyên truyền chính thức trước đó, còn có người nói, đẹp như vậy chắc không phải ảnh photoshop.
Nhưng đợi đến lúc công chiếu, mọi người mới ngạc nhiên tán thán, bức ảnh được chỉnh sửa thái quá, che đi khuôn mặt đẹp vốn có của anh chàng đẹp trai.
“PD…”
Cung Dịch đi về phía Cố Kiều Niệm, ngắt ngang mạch suy nghĩ hỗn loạn của Cố Kiều Niệm.
Anh gọi một tiếng PD, cảm thấy hình như không nên gọi như vậy.
“Ấy, thời gian riêng tư, phải gọi là…” Cung Dịch hơi nhếch mày hướng về Cố Kiều Niệm: “Chị?”
Cố Kiều Niệm suýt chút nữa là bị gục ngã trước một âm kéo dài ‘ấy’ của Cung Dịch.
“Ngồi xuống đi, tôi có chuyện nói với cậu.”
Cố Kiều Niệm chỉ chỉ sofa ở khu vực tiếp khách của phòng.
Cung Dịch nghe xong thì đi thẳng đến ngồi xuống.
Cố Kiều Niệm thở ra một hơi.
Không được.
Cô không thể trầm luân vào sắc đẹp.
Cô đấu tranh lần cuối cùng.
Cố Kiều Niệm đi qua, ngồi xuống bên cạnh Cung Dịch, chọn lọc từ ngữ một chút rồi chầm chậm nói.
“Cung Dịch, trưa nay tôi gặp Tư Bắc rồi.”
Tầm mắt Cung Dịch hơi thu lại: “Ừ?”
“Anh ta còn có người phụ nữ khác, chuyện này cậu biết chứ? Tên Hân…” Cố Kiều Niệm không nhớ cô gái kia tên gì lắm.
“Hân Nhiễm.” Cung Dịch trả lời giúp cô.
“Đúng, Hân Nhiễm… cậu biết?” Ánh mắt Cố Kiều Niệm đầy vẻ khó hiểu.
“Ừ.” Cung Dịch nghĩ nghĩ: “Không hẳn là biết, từng gặp, không quen biết với tôi.”
“Cậu biết rồi cậu còn nghĩ cùng Tư Bắc…” Cố Kiều Niệm nghiến răng: “Sao cậu lại như vậy! Không biết là phải quý trọng bản thân à?”
Nỗi lo của Cố Kiều Niệm có thể thấy bằng mắt thường.
Trong lòng Cung Dịch nhảy nhót tung tăng.
Hình như anh chưa từng vui vẻ như vậy bao giờ.
“Vậy có thể làm sao đây?” Cung Dịch chầm chậm hỏi: “Chị cũng không cần tôi.”
Cố Kiều Niệm: “…”
Cô không biết đây là kỹ xảo của Cung Dịch.
Với lại vốn dĩ anh nghĩ như vậy thật.
Tóm lại anh nói cô không cần anh một lần, dường như lòng Cố Kiều Niệm bị thắt chặt một lần.
“Cung Dịch, cậu tin tôi đi, chịu đựng ở trại huấn luyện mấy tháng này, chỉ cần cậu có thể debut, sau này sẽ có tiền rồi.” Cố Kiều Niệm chân thành nói: “Không cần giẫm vào hố lửa thế kìa, nói đó là cái động không đáy, nếu Tư Bắc chỉ xem cậu là một món đồ chơi, món đồ chơi này anh ta chán rồi, còn có thể cho người khác! cậu mà nhảy vào rồi, trừ khi chết, nếu không mãi mãi cũng không ra được!”
Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm.
Khi cô nói xong, đáy mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
“Sao chị biết?” Cung Dịch hỏi.
Cố Kiều Niệm hơi ngớ ra, sau đó cô tránh ánh mắt của Cung Dịch: “Debut lâu vậy rồi, đại khái tôi biết được một ít chuyện trong giới.”
Cung Dịch nghiêng người ngồi trên sofa, lười biếng co một chân, tay gác trên lưng ghế sofa, ta nắm lại thành nắm đấm chống cằm: “Vậy phải làm sao? Chị không cần tôi, tôi không chọn được.”
“Tôi cho cậu tiền!” Cố Kiều Niệm vội nói.
Cố Dịch nhìn cô, lắc lắc đầu: “Tôi không cần tiền bố thí, tôi muốn dựa vào kỹ năng của bản thân để kiếm tiền.”
Cố Kiều Niệm: “?”
Trong phút chốc cô không có cách nào phản bác được.
Cố Kiều Niệm hít thở sâu một hơi.
Sau khi tranh đấu lần cuối, lẳng lặng vùng vẫy.
Logic của nhóc con này có vấn đề!
“Được!”
Cố Kiều Niệm nhìn anh.
Ánh mắt trầm tĩnh của Cung Dịch cũng nhìn cô.
“Tôi cần cậu.”
Cố Kiều Niệm nói ra ba chữ.
Bất ngờ là trong lòng không có sóng to gió lớn gì, giống như… nói ra một câu phải nói lâu rồi, và là chuyện đương nhiên.
Sau khi cô nói xong câu này.
Thì thấy rõ ràng, ánh mắt Cung Dịch dần sáng lên.
Cũng không biết vì sao, dường như tim Cố Kiều Niệm bị đâm vào.
Sau đó cô lấy thẻ đã chuẩn bị sẵn đưa cho Cung Dịch: “Trong đây là năm trăm nghìn, hẳn là đủ phí để cậu tạo hình trang điểm tóc tai trong trại huấn luyện thời gian kế.”
“Nhiều như vậy sao?” Cung Dịch ngồi thẳng người.
Cũng không biết anh làm thế nào.
Vốn dĩ hai người có khoảng cách an toàn nhất định.
Cung Dịch ngồi thẳng lên một cái.
Hai người gần như không còn khoảng cách.
“Cậu cầm lấy mà tiêu đi, tiêu hết tôi lại đưa cho cậu.” Cố Kiều Niệm im lặng muốn nhích sang bên cạnh.
Ai mà biết…
Một giây sau Cung Dịch đã ôm cô vào lòng.
Giống như làm nũng vậy.
Cung Dịch tay dài chân dài, ôm Cố Kiều Niệm như vậy là ôm cả người cô vào lòng mình.
Cọ cọ cằm ở hõm vai cô: “Chị, từ hôm nay trở đi, tôi là của chị rồi, tôi sẽ đối xử với chị thật tốt, chị muốn gì tôi cũng sẽ thỏa mãn chị.”
Nói xong, Cung Dịch rất tùy tiện mà hôn lên khóe môi Cố Kiều Niệm một cái: “Cảm ơn chị cần tôi.”
Cả người Cố Kiều Niệm sắp điên đến nơi.
Lúc cô thấy mình còn có lý trí vội đẩy Cung Dịch ra xa chỗ khu vực tiếp khách, mặt đỏ đến mang tai: “Cung Dịch, tôi… tôi không có ý này, cậu… sau này cậu đừng như vậy!
“Ý gì?”
“Không thể thế nào?”
“Chị à, chị phải nói rõ một chút. Tôi đây xem như là người mới, không biết phải lấy lòng kim chủ thế nào, chị phải chỉ cho tôi.”
Vẻ mặt Cung Dịch ngây thơ vô cùng.
Dùng biểu cảm như vậy để nói loại chuyện đó!
Trong lòng Cố Kiều Niệm cảm thấy mình già rồi!
“Nói tóm lại, từ bây giờ đến lúc cuộc thi kết thúc, cậu đoan chính một chút cho tôi!”
Cố Kiều Niệm tính như vậy, đợi khi cuộc thi kết thúc, Cung Dịch có phí thông cáo, đến lúc đó cô và anh hủy bỏ quan hệ bao nuôi.
Cố Kiều Niệm chỉ lo anh hỏi làm sao đoan chính.
Lại bổ sung một câu: “Cấm hôn hôn, ôm ôm ấp ấp.”