Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Chương 129
Có kinh nghiệm vào lần công diễn đầu tiên, ở lần công diễn thứ hai, tất cả thực tập sinh đã có một màn trình diễn vượt trội hơn màn biểu diễn lần một.
Cố Kiều Niệm cảm thấy vui mừng, đồng thời cũng có hơi lo lắng cho Cung Dịch.
Rốt cuộc buổi ghi hình của chương trình cũng đã đến hồi cuối. Bởi vì trước đó đã ghi hình đến mấy giờ, người xem đã hơi mệt mỏi. Đây cũng là lý do khiến ai cũng ngại lên sân khấu lúc gần cuối giờ.
Ở hiện trường bỏ phiếu, tâm trạng của khán giả là quan trọng nhất. Tâm trạng không tốt, hơn nửa số phiếu cũng sẽ không tốt.
Sau khi Cố Kiều Niệm lên sân khấu giới thiệu chương trình, cô lo sợ và bất an trở lại chỗ ngồi.
Ánh đèn lại mờ đi.
Lúc ánh đèn sáng lên lần nữa, trên sân khấu tràn ngập ánh sáng đỏ, trông giống như chiến trường Tu La. Sau đó cực kỳ khác thường, những nhịp trống kỳ lạ và mê hoặc lòng người vang lên.
Những nhịp trống này lập tức bắt được dây thần kinh mệt mỏi của khán giả.
Mọi người đều tò mò nhìn về phía sân khấu. Trong ánh sáng đỏ chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của thực tập sinh, không thấy rõ ngoại hình.
Sau khi nhịp trống kết thúc, âm nhạc không vang lên.
“Đùng!”, một chùm ánh sáng chiếu vào một người ở góc khuất.
Hiện trường yên lặng đại khái được một giây, sau đó tiếng thét chói tai vang lên liên tiếp. Cố Kiều Niệm kinh ngạc nhìn Cung Dịch trong ánh sáng, người mặc đồ đen, thắt bím tóc rất bụi bặm đường phố, từ đầu đến chân là vẻ chán chường và bướng bỉnh, nhưng đẹp mắt đến động lòng người.
Anh đối mặt với người xem, khóe miệng, gò má cùng khóe mắt đều hóa trang thành những vết thương, giống như đã đánh nhau với ai một trận vậy.
Cô vốn cho là mình đã quen với vẻ đẹp của Cung Dịch, dù dày vò như thế nào đi nữa thì cô cũng sẽ không quá kinh ngạc.
Sự thật chứng minh cô sai rồi.
Người ta nói ngàn người ngàn mặt, e rằng Cung Dịch phải là một người ngàn mặt.
Trong tiếng huyên náo, âm thanh trầm thấp vang lên từ những chiếc loa xung quanh sân khấu.
Cung Dịch rap solo không bùng nổ như trong tưởng tượng của Cố Kiều Niệm, anh dùng giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ của mình nói tiếng Anh như đang kể một câu chuyện.
Ở trên sân khấu cạnh tranh này, anh không lựa chọn kiểu diễn bùng nổ, hiển nhiên là điều thiệt thòi, nhưng vào lúc này, Cố Kiều Niệm không nghĩ nhiều như vậy.
Tiếng Anh của cô tạm được, cô nghe Cung Dịch nói liên tục, kể về niềm nhung nhớ sâu thẳm của một đứa trẻ dành cho mẹ của mình trong bóng tối vô tận.
Trái tim giống như bị thứ gì bóp chặt, những giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay.
Cố Kiều Niệm sợ hết hồn, cô vội vàng quay đầu, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Thời gian solo này cũng không dài, rất nhanh sau đó sẽ là phần của người khác.
Phần solo của mỗi người kết thúc, phần tập thể nên bùng nổ vẫn bùng nổ.
Vẻ mặt sa sút, giọng nói rủ rỉ của Cung Dịch vừa rồi giống như đã chọc thủng sự trói buộc gì đó, hoàn toàn bùng nổ.
Trên sân khấu vô cùng sôi nổi, tâm trạng người xem ở dưới cũng được dẫn dắt đến đỉnh điểm.
Cố Kiều Niệm nghe thấy tiếng hét của một cô gái ở khu vực người hâm mộ phía sau.
Cuối cùng là kết thúc công diễn, Cung Dịch đứng ở vị trí trung tâm, ánh mắt anh vô cùng lẫm liệt.
Trên màn ảnh lớn chiếu hình ảnh của anh, thở dốc, mồ hôi, tất cả mọi thứ của anh tản mát ra khiến người ta muốn thần phục.
Cố Kiều Niệm cụp mắt xuống và cười.
Có thể nói gì đây?
Có người ấy à, trời sinh là để làm ngôi sao.
Sân khấu rap kết thúc, Cố Kiều Niệm cầm mic đi lên sân khấu.
“Oa oa…”
Sau khi Cố Kiều Niệm lên sân khấu, cô không thể kiềm chế bản thân mình khi nhìn vào ánh mắt của Cung Dịch. Mặc dù Cung Dịch ưu tú như vậy không có bất kỳ quan hệ gì với cô, nhưng cũng không trở ngại cho việc trong lòng cô tràn đầy sự kiêu ngạo.
Ít nhất, trước mắt Cung Dịch là người bạn nhỏ của cô.
Những chàng trai bùng nổ ở trên sân khấu vừa rồi khi đến bên cạnh Cố Kiều Niệm, sự bùng nổ kia đã mất sạch. Trừ Cung Dịch ra, tất cả thành viên đều rất đáng yêu.
“Trước tiên hãy giới thiệu bản thân với mọi người.” Cố Kiều Niệm cười nói.
Thực tập sinh đều tự giới thiệu bản thân.
Cuối cùng đến phiên Cung Dịch, anh còn chưa mở miệng.
Dưới sân khấu bắt đầu có tiếng hét rầm trời.
Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm theo bản năng, sau đó anh cúi đầu chào khán giả một cách lịch thiệp: “Xin chào các nhà sản xuất, tôi là Cung Dịch.”
“Em trai! Em trai nhìn chị này! Em trai nhìn chị đi!”
“A! Bé yêu! Bé yêu quá đẹp trai!”
“Con trai! Mẹ luôn yêu con!”
“Chồng ơi!”
Dưới sân khấu có đủ các tiếng kêu gào loạn xạ như muốn đòi mạng.
“Cảm ơn mọi người đã yêu thích sân khấu của chúng tôi.”
Cung Dịch nói tiếp: “Cũng phải cảm ơn thầy Nico đã hướng dẫn chúng tôi.”
Đây đều là văn mẫu, mọi người đều nói như vậy.
Cố Kiều Niệm vui mừng nhìn Cung Dịch, trong lòng cô suy nghĩ, người bạn nhỏ nhà cô rất giỏi!
Sau đó, người bạn nhỏ nói văn mẫu xong lại không ra bài theo quy củ.
“Còn cả PD.” Cung Dịch nhìn về phía Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm: “?”
PD cái ông nội anh mà PD!
Cue bà đây vào làm gì?
“Từ khi vào đội tới nay, PD đã cho chúng tôi rất nhiều trợ giúp cùng khích lệ. Bình thường khi không có thông báo, PD có thời gian sẽ tới xem chúng tôi luyện tập, mua đồ ăn ngon cho chúng tôi. Cám ơn sự quan tâm của các bạn trên khắp thế giới.”
Sau đó có người đã thống kê, những lời này là một câu nói mà Cung Dịch nói nhiều nhất ở trên sân khấu. Khi kéo phiếu về cho đội mình cũng chưa từng nói nhiều chữ như vậy.
Cung Dịch vừa nói xong, những thành viên khác lập tức làm theo, rối rít tỏ tấm lòng với Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm đỏ mặt đến tận mang tai: “Đừng khách sáo…”
Cung Dịch nhìn cô, khóe miệng anh hơi nhếch lên mà không nhận ra.
Anh đã nghe quá nhiều lời vì tốt cho anh, nhưng Cung Dịch gần như chưa từng nghe thấy lời này.
Anh tự quyết định như thế nào là tốt đối với mình. Ví dụ như bị người ta hiểu lầm là như nước với lửa với Cố Kiều Niệm, cái này gọi là không tốt.
Không tốt thì anh không muốn.
Trái tim Cố Kiều Niệm đập rất nhanh bởi vì Cung Dịch bỗng nhiên bày tỏ.
Cô điều chỉnh tâm trạng, nhanh chóng chuyển tới khâu kế tiếp.
Sân khấu phỏng vấn kết thúc, sau đó dĩ nhiên là khâu bỏ phiếu. Nhóm Cung Dịch lại đứng đầu một lần nữa. Cung Dịch cũng giành được độ phổ biến cao nhất trong khán giả lần nữa.
Vào thời điểm tuyên bố số phiếu, lấy Vưu Vi cầm đầu, sau khi vài người không ưa Cung Dịch nhìn số phiếu xong thì trực tiếp nhăn mặt.
“Vẫn luôn như vậy, vậy còn chơi cái gì nữa chứ?” Vưu Vi nói: “Dứt khoát trực tiếp đưa người nào đó lên vị trí Center đi nhỉ?”
“Đúng rồi, khán giả không xem năng lực sao? Chỉ nhìn mặt là được?”
Mấy người đang nói chuyện, Cung Dịch bước ra sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn ở phòng tối nhỏ. Bọn họ lập tức ngậm miệng lại, có điều biểu tình là mũi không phải là mũi, ánh mắt không phải là ánh mắt, xem thường đến mức sắp bay lên trời cao.
“Cứ luôn như vậy, thật sự là không vui, cho nên mong các cậu cũng cố gắng lên.” Cung Dịch ung dung nói.
Con ngươi Vưu Vi sắp rớt ra ngoài.
“Cung Dịch, sao vậy? Bây giờ người ta nghi ngờ một câu cũng không được? Có phải cậu ỷ có núi dựa mà hoành hành ngang ngược không?”
Mọi người vừa nghe vậy, biểu cảm của họ lập tức trở nên kỳ lạ.
“Tôi đã nói một thực tập sinh mà mang theo thiết bị như micro, còn có quảng cáo bay đầy trời, hóa ra là có chỗ dựa?” Người vừa mới nói chỉ Cung Dịch và nói.
Người này đứng trên đường mà Cung Dịch sẽ đi qua, anh không nhanh không chậm tới gần. Lúc anh đi ngang qua người này có dừng lại một chút, ánh mắt hờ hững quan sát người này.
“Xấu.”
Cố Kiều Niệm cảm thấy vui mừng, đồng thời cũng có hơi lo lắng cho Cung Dịch.
Rốt cuộc buổi ghi hình của chương trình cũng đã đến hồi cuối. Bởi vì trước đó đã ghi hình đến mấy giờ, người xem đã hơi mệt mỏi. Đây cũng là lý do khiến ai cũng ngại lên sân khấu lúc gần cuối giờ.
Ở hiện trường bỏ phiếu, tâm trạng của khán giả là quan trọng nhất. Tâm trạng không tốt, hơn nửa số phiếu cũng sẽ không tốt.
Sau khi Cố Kiều Niệm lên sân khấu giới thiệu chương trình, cô lo sợ và bất an trở lại chỗ ngồi.
Ánh đèn lại mờ đi.
Lúc ánh đèn sáng lên lần nữa, trên sân khấu tràn ngập ánh sáng đỏ, trông giống như chiến trường Tu La. Sau đó cực kỳ khác thường, những nhịp trống kỳ lạ và mê hoặc lòng người vang lên.
Những nhịp trống này lập tức bắt được dây thần kinh mệt mỏi của khán giả.
Mọi người đều tò mò nhìn về phía sân khấu. Trong ánh sáng đỏ chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của thực tập sinh, không thấy rõ ngoại hình.
Sau khi nhịp trống kết thúc, âm nhạc không vang lên.
“Đùng!”, một chùm ánh sáng chiếu vào một người ở góc khuất.
Hiện trường yên lặng đại khái được một giây, sau đó tiếng thét chói tai vang lên liên tiếp. Cố Kiều Niệm kinh ngạc nhìn Cung Dịch trong ánh sáng, người mặc đồ đen, thắt bím tóc rất bụi bặm đường phố, từ đầu đến chân là vẻ chán chường và bướng bỉnh, nhưng đẹp mắt đến động lòng người.
Anh đối mặt với người xem, khóe miệng, gò má cùng khóe mắt đều hóa trang thành những vết thương, giống như đã đánh nhau với ai một trận vậy.
Cô vốn cho là mình đã quen với vẻ đẹp của Cung Dịch, dù dày vò như thế nào đi nữa thì cô cũng sẽ không quá kinh ngạc.
Sự thật chứng minh cô sai rồi.
Người ta nói ngàn người ngàn mặt, e rằng Cung Dịch phải là một người ngàn mặt.
Trong tiếng huyên náo, âm thanh trầm thấp vang lên từ những chiếc loa xung quanh sân khấu.
Cung Dịch rap solo không bùng nổ như trong tưởng tượng của Cố Kiều Niệm, anh dùng giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ của mình nói tiếng Anh như đang kể một câu chuyện.
Ở trên sân khấu cạnh tranh này, anh không lựa chọn kiểu diễn bùng nổ, hiển nhiên là điều thiệt thòi, nhưng vào lúc này, Cố Kiều Niệm không nghĩ nhiều như vậy.
Tiếng Anh của cô tạm được, cô nghe Cung Dịch nói liên tục, kể về niềm nhung nhớ sâu thẳm của một đứa trẻ dành cho mẹ của mình trong bóng tối vô tận.
Trái tim giống như bị thứ gì bóp chặt, những giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay.
Cố Kiều Niệm sợ hết hồn, cô vội vàng quay đầu, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Thời gian solo này cũng không dài, rất nhanh sau đó sẽ là phần của người khác.
Phần solo của mỗi người kết thúc, phần tập thể nên bùng nổ vẫn bùng nổ.
Vẻ mặt sa sút, giọng nói rủ rỉ của Cung Dịch vừa rồi giống như đã chọc thủng sự trói buộc gì đó, hoàn toàn bùng nổ.
Trên sân khấu vô cùng sôi nổi, tâm trạng người xem ở dưới cũng được dẫn dắt đến đỉnh điểm.
Cố Kiều Niệm nghe thấy tiếng hét của một cô gái ở khu vực người hâm mộ phía sau.
Cuối cùng là kết thúc công diễn, Cung Dịch đứng ở vị trí trung tâm, ánh mắt anh vô cùng lẫm liệt.
Trên màn ảnh lớn chiếu hình ảnh của anh, thở dốc, mồ hôi, tất cả mọi thứ của anh tản mát ra khiến người ta muốn thần phục.
Cố Kiều Niệm cụp mắt xuống và cười.
Có thể nói gì đây?
Có người ấy à, trời sinh là để làm ngôi sao.
Sân khấu rap kết thúc, Cố Kiều Niệm cầm mic đi lên sân khấu.
“Oa oa…”
Sau khi Cố Kiều Niệm lên sân khấu, cô không thể kiềm chế bản thân mình khi nhìn vào ánh mắt của Cung Dịch. Mặc dù Cung Dịch ưu tú như vậy không có bất kỳ quan hệ gì với cô, nhưng cũng không trở ngại cho việc trong lòng cô tràn đầy sự kiêu ngạo.
Ít nhất, trước mắt Cung Dịch là người bạn nhỏ của cô.
Những chàng trai bùng nổ ở trên sân khấu vừa rồi khi đến bên cạnh Cố Kiều Niệm, sự bùng nổ kia đã mất sạch. Trừ Cung Dịch ra, tất cả thành viên đều rất đáng yêu.
“Trước tiên hãy giới thiệu bản thân với mọi người.” Cố Kiều Niệm cười nói.
Thực tập sinh đều tự giới thiệu bản thân.
Cuối cùng đến phiên Cung Dịch, anh còn chưa mở miệng.
Dưới sân khấu bắt đầu có tiếng hét rầm trời.
Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm theo bản năng, sau đó anh cúi đầu chào khán giả một cách lịch thiệp: “Xin chào các nhà sản xuất, tôi là Cung Dịch.”
“Em trai! Em trai nhìn chị này! Em trai nhìn chị đi!”
“A! Bé yêu! Bé yêu quá đẹp trai!”
“Con trai! Mẹ luôn yêu con!”
“Chồng ơi!”
Dưới sân khấu có đủ các tiếng kêu gào loạn xạ như muốn đòi mạng.
“Cảm ơn mọi người đã yêu thích sân khấu của chúng tôi.”
Cung Dịch nói tiếp: “Cũng phải cảm ơn thầy Nico đã hướng dẫn chúng tôi.”
Đây đều là văn mẫu, mọi người đều nói như vậy.
Cố Kiều Niệm vui mừng nhìn Cung Dịch, trong lòng cô suy nghĩ, người bạn nhỏ nhà cô rất giỏi!
Sau đó, người bạn nhỏ nói văn mẫu xong lại không ra bài theo quy củ.
“Còn cả PD.” Cung Dịch nhìn về phía Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm: “?”
PD cái ông nội anh mà PD!
Cue bà đây vào làm gì?
“Từ khi vào đội tới nay, PD đã cho chúng tôi rất nhiều trợ giúp cùng khích lệ. Bình thường khi không có thông báo, PD có thời gian sẽ tới xem chúng tôi luyện tập, mua đồ ăn ngon cho chúng tôi. Cám ơn sự quan tâm của các bạn trên khắp thế giới.”
Sau đó có người đã thống kê, những lời này là một câu nói mà Cung Dịch nói nhiều nhất ở trên sân khấu. Khi kéo phiếu về cho đội mình cũng chưa từng nói nhiều chữ như vậy.
Cung Dịch vừa nói xong, những thành viên khác lập tức làm theo, rối rít tỏ tấm lòng với Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm đỏ mặt đến tận mang tai: “Đừng khách sáo…”
Cung Dịch nhìn cô, khóe miệng anh hơi nhếch lên mà không nhận ra.
Anh đã nghe quá nhiều lời vì tốt cho anh, nhưng Cung Dịch gần như chưa từng nghe thấy lời này.
Anh tự quyết định như thế nào là tốt đối với mình. Ví dụ như bị người ta hiểu lầm là như nước với lửa với Cố Kiều Niệm, cái này gọi là không tốt.
Không tốt thì anh không muốn.
Trái tim Cố Kiều Niệm đập rất nhanh bởi vì Cung Dịch bỗng nhiên bày tỏ.
Cô điều chỉnh tâm trạng, nhanh chóng chuyển tới khâu kế tiếp.
Sân khấu phỏng vấn kết thúc, sau đó dĩ nhiên là khâu bỏ phiếu. Nhóm Cung Dịch lại đứng đầu một lần nữa. Cung Dịch cũng giành được độ phổ biến cao nhất trong khán giả lần nữa.
Vào thời điểm tuyên bố số phiếu, lấy Vưu Vi cầm đầu, sau khi vài người không ưa Cung Dịch nhìn số phiếu xong thì trực tiếp nhăn mặt.
“Vẫn luôn như vậy, vậy còn chơi cái gì nữa chứ?” Vưu Vi nói: “Dứt khoát trực tiếp đưa người nào đó lên vị trí Center đi nhỉ?”
“Đúng rồi, khán giả không xem năng lực sao? Chỉ nhìn mặt là được?”
Mấy người đang nói chuyện, Cung Dịch bước ra sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn ở phòng tối nhỏ. Bọn họ lập tức ngậm miệng lại, có điều biểu tình là mũi không phải là mũi, ánh mắt không phải là ánh mắt, xem thường đến mức sắp bay lên trời cao.
“Cứ luôn như vậy, thật sự là không vui, cho nên mong các cậu cũng cố gắng lên.” Cung Dịch ung dung nói.
Con ngươi Vưu Vi sắp rớt ra ngoài.
“Cung Dịch, sao vậy? Bây giờ người ta nghi ngờ một câu cũng không được? Có phải cậu ỷ có núi dựa mà hoành hành ngang ngược không?”
Mọi người vừa nghe vậy, biểu cảm của họ lập tức trở nên kỳ lạ.
“Tôi đã nói một thực tập sinh mà mang theo thiết bị như micro, còn có quảng cáo bay đầy trời, hóa ra là có chỗ dựa?” Người vừa mới nói chỉ Cung Dịch và nói.
Người này đứng trên đường mà Cung Dịch sẽ đi qua, anh không nhanh không chậm tới gần. Lúc anh đi ngang qua người này có dừng lại một chút, ánh mắt hờ hững quan sát người này.
“Xấu.”