Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 325: Ông có còn là người không?
Từ nhỏ Tư Bắc đã không được coi là một đứa trẻ quá nổi bật.
Thành tích học tập xuất sắc, năng lực xã giao xuất chúng, tất cả đều dựa vào việc anh ấy cố gắng hơn so với những người khác nhiều rất nhiều lần, tích góp từng chút một.
Nguyên nhân năm đó anh ấy ghét Cung Dịch cũng là bởi vì Cung Dịch là một thiên tài khiến người khác lóa mắt, là kiểu người mà anh ấy tha thiết mong muốn trở thành.
Tư Kính Vũ là một người cha nghiêm khắc, trong việc giáo dục luôn là một bộ dáng chèn ép Tư Bắc.
Nhiều năm như vậy, Tư Bắc vẫn luôn muốn để ông ta nhìn thấy năng lực và cố gắng của chính mình.
Sinh nhật hai mươi tuổi, khi đó còn chưa tốt nghiệp, Tư Kính Vũ tặng cho anh ấy một món quà sinh nhật, một nhãn hiệu bán đồ xa xỉ lâu năm mà Sáng Thế Kỉ mới thu mua lại.
Nhãn hiệu đồ xa xỉ này đã liên tục bốn năm có lượng tiêu thụ trượt dài, gần như đã đến bên bờ vực phá sản. Nhưng chỉ trong một quý, Tư Bắc đã dùng sản phẩm mới một lần nữa giúp nhãn hiệu nổi tiếng, đến nay các loại túi xách của nhãn hiệu này hàng năm đều sẽ ra một hai kiểu dáng cực kỳ được ưa chuộng.
Thế nhưng, cho dù là vậy, Tư Kính Vũ cũng chưa từng khen ngợi Tư Bắc.
Không biết trong nhà Nghiêm Trình Thành đốt hương gì, hình như là hương thủy trầm. Mùi hương này khiến cho tâm trạng con người ta dễ dàng bình tĩnh trở lại.
Tư Bắc lại thở dài một hơi.
"Cha, nếu trong lòng của ông tôi là kẻ không ra gì như vậy, thế thì không cần làm cha con nữa đâu."
Nghiêm Trình Thành giật mình, thiếu chút nữa còn xông tới bịt miệng Tư Bắc lại.
"Ông không hài lòng tôi nhiều thứ như vậy, tôi cũng đã làm hết sức rồi. Tôi sẽ đi tìm cô, nhưng cho dù tìm được, tôi cũng sẽ không giao bà ấy cho ông, tôi biết ông sẽ làm gì bà ấy… Tư Kính Vũ, ông xem lại chính mình đi, vậy mà ông có thể làm loại phẫu thuật đó với cô! Ông có còn là người không?"
"Mày nói cái gì? Mày nói lại lần nữa xem!" Tư Kính Vũ giận dữ quát.
"Tôi bảo ông xem lại bản thân đi, ông đã làm những gì với cô, trong lòng ông không phải rõ ràng nhất hay sao? Tôi muốn ông xem lại mình, rốt cuộc ông có còn là người hay không! Con mẹ nó! Sao tôi lại là con của một kẻ ma quỷ như ông chứ!"
Nói xong, Tư Bắc đập vỡ điện thoại.
Nghiêm Trình Thành đã ngốc cả người ra.
Điên rồi sao?
Thế giới này gần đây đều điên hết rồi sao?
Cung Dịch thì như cây vạn tuế nở hoa, trầm mê vào tình yêu.
Người nhát gan như Tư Hân Nhiễm thì đêm hôm khuya khoắt trộm mang cô của mình đi.
Đứa con có hiếu Tư Bắc thì mắng chửi cha mình?
Đúng rồi, còn có Kiều Kiều xé khuyên tai của người ta xuống nữa!
Nghiêm Trình Thành nuốt một ngụm nước miếng, ôm lấy ngực, chỉ... chỉ còn tên vô tích sự mình là nhân cách chưa đổi nữa thôi sao?
"Cậu điên rồi hả? Cậu không cần vị trí người thừa kế nữa à?"
Tư Bắc cười nhạo một tiếng: "Cút mẹ nó người thừa kế đi, ai muốn làm thì làm!"
"Mẹ nó, cậu chất thật đấy!" Nghiêm Trình Thành nói xong, lại nhặt điện thoại lên: "Vẫn còn tốt như vậy cậu ném điện thoại làm cái gì? Nhỡ đâu Tiểu ma vương gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho cậu thì sao?"
Tư Bắc lập tức lại trở nên căng thẳng.
"Mau giúp tôi mua một cái mới rồi cho người mang tới đây!"
*
Cố Kiều Niệm ngủ được một giấc ngắn ngủi, cũng không biết ngoài kia đã loạn cả lên. Sau khi tỉnh ngủ, cô gọi cho Cung Dịch để hỏi han tình hình một chút.
Cung Dịch nhẹ nhàng trấn an cô, không có nói cho cô là mình đã giành được thế chủ động.
Chẳng bao lâu sau, xe đã tới địa điểm trang điểm.
Cố Kiều Niệm cố ý dông dài thêm một hồi nữa rồi mới xuống xe, lúc cô xuống xe Cung Dịch cũng vừa vặn bước xuống.
Cách rất nhiều người, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó mỗi người đi tới phòng trang điểm của mình.
Với địa vị của Cố Kiều Niệm trong giới giải trí, cô sẽ có phòng trang điểm riêng.
Cô tới phòng trang điểm có dán tên của mình, lúc đẩy cửa đi vào, bên trong đã có người rồi.
Không phải ai khác, là Trần Ninh Ninh.
Trần Ninh Ninh cũng là một nhân tài. Tối hôm qua sau khi bị Cố Kiều Niệm dọa sợ, lúc trở về cô ta đã tỉnh táo lại, trong lòng tràn đầy tức giận. Cô ta suy nghĩ một phen, quyết tâm đổi sang con đường khác, tiếp tục chọc tức Cố Kiều Niệm.
Không phải cô ta thích làm trà xanh hay sao?
Vậy thì mình chỉ có thể phụng bồi thôi!
Còn ai không biết làm trà xanh như thế nào chứ?
"Tiền bối, phòng trang điểm khác đều có người rồi, một mình cô cũng không cần tới phòng hóa trang lớn như vậy, chắc là sẽ không để ý chuyện để tôi dùng chung đâu nhỉ?"1
Trần Ninh Ninh sửa lại dáng vẻ người phụ nữ chanh chua trước đó. Cô ta kéo nhẹ giọng, một mặt vô hại.
"Cô Cố là tiền bối, sao cô ấy có thể để ý chứ, bên kia còn một cái bàn, cũng đâu phải là không có chỗ khác." Nhân viên nữ của Trần Ninh Ninh lập tức tiếp lời.
Hai người kẻ tung người hứng phối hợp vô cùng ăn ý.
Ý của lời nói kia là, nếu Cố Kiều Niệm không đồng ý thì coi như cô không rộng lượng, không có phong phạm của tiền bối.
Chu Chu nhìn thoáng qua chiếc bàn trang điểm kia, lập tức nhíu mày.
Phòng trang điểm của Cố Kiều Niệm chỉ có một cái bàn là có đèn chuyên nghiệp, cái bàn kia thì không có thứ gì cả, chỉ là một cái bàn bình thường mà thôi.
Chu Chu đang muốn phát tác thì Cố Kiều Niệm đã bước tới rồi. Cô ấy ngay lập tức trở nên cảnh giác.
Xong rồi! Xong rồi! Xong rồi!
"Cô Cố, cô qua đây làm gì? Chỗ của cô ở bên kia." Nữ nhân viên kia vội vàng nói.
Cố Kiều Niệm nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, đặt tay lên sau ghế tựa mà Trần Ninh Ninh đang ngồi, đây là loại ghế có chân xoay đa năng.
Cố Kiều Niệm kéo ghế ra phía sau một cái, lại hướng về phía cửa đẩy, Trần Ninh Ninh ngồi ở ghế trên cứ thế trượt ra ngoài.
"Á!"
Trần Ninh Ninh kinh sợ hô một tiếng.
Chu Chu thấy thế, lập tức tránh ra, sau đó Trần Ninh Ninh ngồi ở trên ghế trực tiếp xông ra khỏi phòng trang điểm, đụng vào bức tường ở bên ngoài.1
Nhân viên của Trần Ninh Ninh sợ hãi không thôi, cô ta kinh ngạc nhìn Cố Kiều Niệm, sau đó liền kêu trời gọi đất chạy ra ngoài.
Mặt Cố Kiều Niệm không chút thay đổi, cô kéo một cái ghế khác qua rồi ngồi xuống, lại liếc mắt nhìn thợ trang điểm đang trợn mắt há mồm: "Thất thần gì vậy? Còn nhiều thời gian hay lắm sao?"
Thợ trang điểm này trước đó bị Trần Ninh Ninh ép tới đã chuẩn bị bắt đầu trang điểm cho cô ta rồi.
Trước đây cô ta nghe nói, tính tình Cố Kiều Niệm vô cùng tốt, còn nghĩ chắc là sẽ không để ý đâu.
Không ngờ... .
Lúc này Trần Ninh Ninh đã ở bên ngoài kia khóc lóc bù lu bù loa.
"Tiền bối Cố, tôi chỉ muốn mượn dùng phòng trang điểm của cô một chút thôi, sao cô có thể động tay động chân chứ? Hu hu hu hu!"
Động tĩnh ở bên này rất nhanh đã thu hút những người ở các phòng khác.
Trần Ninh Ninh ngã khá thê thảm, cái mũi bị đụng đến đỏ cả lên.
"Cố Kiều Niệm ra tay sao?"
"Không đến mức đó chứ..."
Mọi người đều đang bàn tán không ngừng.
"Bỏ đi, là lỗi của tôi, tôi không nên không nhìn rõ vị trí của mình, tôi chỉ là một vai phụ, sao có thể đi vào phòng trang điểm của diễn viên chính được?"
"Vai phụ cũng là người mà? Nhà nước này vẫn còn có luật pháp, mặc kệ thế nào thì cũng không thể tùy tiện đánh người chứ?" Nhân viên của Trần Ninh Ninh hét lên.
Người bên ngoài tụ tập càng lúc càng nhiều.
Cố Kiều Niệm nghĩ vở kịch của Trần Ninh Ninh đại khái cũng đã diễn đủ rồi.
Thế là cô đứng dậy đi ra ngoài.
Nhóm diễn viên vừa rồi vẫn còn bàn tán xôn xao, lập tức đã yên tĩnh lại.
Cố Kiều Niệm không nhìn những người khác, chỉ liếc nhìn Trần Ninh Ninh: "Cô Trần, đây là phòng trang điểm riêng của tôi, đúng chứ?"
Trần Ninh Ninh không mở miệng nói chuyện.
"Trên cửa dán chữ lớn như vậy, người có mắt đều có thể nhìn thấy, cô biết rõ nơi này là phòng trang điểm của tôi, vậy mà hỏi cũng không thèm hỏi một câu cô đã nghênh ngang đi vào. Đã vậy còn trực tiếp ngồi trước bàn trang điểm của tôi, dùng thợ trang điểm của tôi, thấy tôi đến còn chỉ huy tôi đi sang bàn khác. Cô Trần thấy như vậy hợp lý sao?"
"Vậy cô cũng không thể đẩy người ra như vậy chứ? Nói chuyện tử tế không được hả?" Nữ nhân viên hét lên: "Cô là diễn viên chính thì ghê gớm lắm hay sao?"1
Thành tích học tập xuất sắc, năng lực xã giao xuất chúng, tất cả đều dựa vào việc anh ấy cố gắng hơn so với những người khác nhiều rất nhiều lần, tích góp từng chút một.
Nguyên nhân năm đó anh ấy ghét Cung Dịch cũng là bởi vì Cung Dịch là một thiên tài khiến người khác lóa mắt, là kiểu người mà anh ấy tha thiết mong muốn trở thành.
Tư Kính Vũ là một người cha nghiêm khắc, trong việc giáo dục luôn là một bộ dáng chèn ép Tư Bắc.
Nhiều năm như vậy, Tư Bắc vẫn luôn muốn để ông ta nhìn thấy năng lực và cố gắng của chính mình.
Sinh nhật hai mươi tuổi, khi đó còn chưa tốt nghiệp, Tư Kính Vũ tặng cho anh ấy một món quà sinh nhật, một nhãn hiệu bán đồ xa xỉ lâu năm mà Sáng Thế Kỉ mới thu mua lại.
Nhãn hiệu đồ xa xỉ này đã liên tục bốn năm có lượng tiêu thụ trượt dài, gần như đã đến bên bờ vực phá sản. Nhưng chỉ trong một quý, Tư Bắc đã dùng sản phẩm mới một lần nữa giúp nhãn hiệu nổi tiếng, đến nay các loại túi xách của nhãn hiệu này hàng năm đều sẽ ra một hai kiểu dáng cực kỳ được ưa chuộng.
Thế nhưng, cho dù là vậy, Tư Kính Vũ cũng chưa từng khen ngợi Tư Bắc.
Không biết trong nhà Nghiêm Trình Thành đốt hương gì, hình như là hương thủy trầm. Mùi hương này khiến cho tâm trạng con người ta dễ dàng bình tĩnh trở lại.
Tư Bắc lại thở dài một hơi.
"Cha, nếu trong lòng của ông tôi là kẻ không ra gì như vậy, thế thì không cần làm cha con nữa đâu."
Nghiêm Trình Thành giật mình, thiếu chút nữa còn xông tới bịt miệng Tư Bắc lại.
"Ông không hài lòng tôi nhiều thứ như vậy, tôi cũng đã làm hết sức rồi. Tôi sẽ đi tìm cô, nhưng cho dù tìm được, tôi cũng sẽ không giao bà ấy cho ông, tôi biết ông sẽ làm gì bà ấy… Tư Kính Vũ, ông xem lại chính mình đi, vậy mà ông có thể làm loại phẫu thuật đó với cô! Ông có còn là người không?"
"Mày nói cái gì? Mày nói lại lần nữa xem!" Tư Kính Vũ giận dữ quát.
"Tôi bảo ông xem lại bản thân đi, ông đã làm những gì với cô, trong lòng ông không phải rõ ràng nhất hay sao? Tôi muốn ông xem lại mình, rốt cuộc ông có còn là người hay không! Con mẹ nó! Sao tôi lại là con của một kẻ ma quỷ như ông chứ!"
Nói xong, Tư Bắc đập vỡ điện thoại.
Nghiêm Trình Thành đã ngốc cả người ra.
Điên rồi sao?
Thế giới này gần đây đều điên hết rồi sao?
Cung Dịch thì như cây vạn tuế nở hoa, trầm mê vào tình yêu.
Người nhát gan như Tư Hân Nhiễm thì đêm hôm khuya khoắt trộm mang cô của mình đi.
Đứa con có hiếu Tư Bắc thì mắng chửi cha mình?
Đúng rồi, còn có Kiều Kiều xé khuyên tai của người ta xuống nữa!
Nghiêm Trình Thành nuốt một ngụm nước miếng, ôm lấy ngực, chỉ... chỉ còn tên vô tích sự mình là nhân cách chưa đổi nữa thôi sao?
"Cậu điên rồi hả? Cậu không cần vị trí người thừa kế nữa à?"
Tư Bắc cười nhạo một tiếng: "Cút mẹ nó người thừa kế đi, ai muốn làm thì làm!"
"Mẹ nó, cậu chất thật đấy!" Nghiêm Trình Thành nói xong, lại nhặt điện thoại lên: "Vẫn còn tốt như vậy cậu ném điện thoại làm cái gì? Nhỡ đâu Tiểu ma vương gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho cậu thì sao?"
Tư Bắc lập tức lại trở nên căng thẳng.
"Mau giúp tôi mua một cái mới rồi cho người mang tới đây!"
*
Cố Kiều Niệm ngủ được một giấc ngắn ngủi, cũng không biết ngoài kia đã loạn cả lên. Sau khi tỉnh ngủ, cô gọi cho Cung Dịch để hỏi han tình hình một chút.
Cung Dịch nhẹ nhàng trấn an cô, không có nói cho cô là mình đã giành được thế chủ động.
Chẳng bao lâu sau, xe đã tới địa điểm trang điểm.
Cố Kiều Niệm cố ý dông dài thêm một hồi nữa rồi mới xuống xe, lúc cô xuống xe Cung Dịch cũng vừa vặn bước xuống.
Cách rất nhiều người, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó mỗi người đi tới phòng trang điểm của mình.
Với địa vị của Cố Kiều Niệm trong giới giải trí, cô sẽ có phòng trang điểm riêng.
Cô tới phòng trang điểm có dán tên của mình, lúc đẩy cửa đi vào, bên trong đã có người rồi.
Không phải ai khác, là Trần Ninh Ninh.
Trần Ninh Ninh cũng là một nhân tài. Tối hôm qua sau khi bị Cố Kiều Niệm dọa sợ, lúc trở về cô ta đã tỉnh táo lại, trong lòng tràn đầy tức giận. Cô ta suy nghĩ một phen, quyết tâm đổi sang con đường khác, tiếp tục chọc tức Cố Kiều Niệm.
Không phải cô ta thích làm trà xanh hay sao?
Vậy thì mình chỉ có thể phụng bồi thôi!
Còn ai không biết làm trà xanh như thế nào chứ?
"Tiền bối, phòng trang điểm khác đều có người rồi, một mình cô cũng không cần tới phòng hóa trang lớn như vậy, chắc là sẽ không để ý chuyện để tôi dùng chung đâu nhỉ?"1
Trần Ninh Ninh sửa lại dáng vẻ người phụ nữ chanh chua trước đó. Cô ta kéo nhẹ giọng, một mặt vô hại.
"Cô Cố là tiền bối, sao cô ấy có thể để ý chứ, bên kia còn một cái bàn, cũng đâu phải là không có chỗ khác." Nhân viên nữ của Trần Ninh Ninh lập tức tiếp lời.
Hai người kẻ tung người hứng phối hợp vô cùng ăn ý.
Ý của lời nói kia là, nếu Cố Kiều Niệm không đồng ý thì coi như cô không rộng lượng, không có phong phạm của tiền bối.
Chu Chu nhìn thoáng qua chiếc bàn trang điểm kia, lập tức nhíu mày.
Phòng trang điểm của Cố Kiều Niệm chỉ có một cái bàn là có đèn chuyên nghiệp, cái bàn kia thì không có thứ gì cả, chỉ là một cái bàn bình thường mà thôi.
Chu Chu đang muốn phát tác thì Cố Kiều Niệm đã bước tới rồi. Cô ấy ngay lập tức trở nên cảnh giác.
Xong rồi! Xong rồi! Xong rồi!
"Cô Cố, cô qua đây làm gì? Chỗ của cô ở bên kia." Nữ nhân viên kia vội vàng nói.
Cố Kiều Niệm nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, đặt tay lên sau ghế tựa mà Trần Ninh Ninh đang ngồi, đây là loại ghế có chân xoay đa năng.
Cố Kiều Niệm kéo ghế ra phía sau một cái, lại hướng về phía cửa đẩy, Trần Ninh Ninh ngồi ở ghế trên cứ thế trượt ra ngoài.
"Á!"
Trần Ninh Ninh kinh sợ hô một tiếng.
Chu Chu thấy thế, lập tức tránh ra, sau đó Trần Ninh Ninh ngồi ở trên ghế trực tiếp xông ra khỏi phòng trang điểm, đụng vào bức tường ở bên ngoài.1
Nhân viên của Trần Ninh Ninh sợ hãi không thôi, cô ta kinh ngạc nhìn Cố Kiều Niệm, sau đó liền kêu trời gọi đất chạy ra ngoài.
Mặt Cố Kiều Niệm không chút thay đổi, cô kéo một cái ghế khác qua rồi ngồi xuống, lại liếc mắt nhìn thợ trang điểm đang trợn mắt há mồm: "Thất thần gì vậy? Còn nhiều thời gian hay lắm sao?"
Thợ trang điểm này trước đó bị Trần Ninh Ninh ép tới đã chuẩn bị bắt đầu trang điểm cho cô ta rồi.
Trước đây cô ta nghe nói, tính tình Cố Kiều Niệm vô cùng tốt, còn nghĩ chắc là sẽ không để ý đâu.
Không ngờ... .
Lúc này Trần Ninh Ninh đã ở bên ngoài kia khóc lóc bù lu bù loa.
"Tiền bối Cố, tôi chỉ muốn mượn dùng phòng trang điểm của cô một chút thôi, sao cô có thể động tay động chân chứ? Hu hu hu hu!"
Động tĩnh ở bên này rất nhanh đã thu hút những người ở các phòng khác.
Trần Ninh Ninh ngã khá thê thảm, cái mũi bị đụng đến đỏ cả lên.
"Cố Kiều Niệm ra tay sao?"
"Không đến mức đó chứ..."
Mọi người đều đang bàn tán không ngừng.
"Bỏ đi, là lỗi của tôi, tôi không nên không nhìn rõ vị trí của mình, tôi chỉ là một vai phụ, sao có thể đi vào phòng trang điểm của diễn viên chính được?"
"Vai phụ cũng là người mà? Nhà nước này vẫn còn có luật pháp, mặc kệ thế nào thì cũng không thể tùy tiện đánh người chứ?" Nhân viên của Trần Ninh Ninh hét lên.
Người bên ngoài tụ tập càng lúc càng nhiều.
Cố Kiều Niệm nghĩ vở kịch của Trần Ninh Ninh đại khái cũng đã diễn đủ rồi.
Thế là cô đứng dậy đi ra ngoài.
Nhóm diễn viên vừa rồi vẫn còn bàn tán xôn xao, lập tức đã yên tĩnh lại.
Cố Kiều Niệm không nhìn những người khác, chỉ liếc nhìn Trần Ninh Ninh: "Cô Trần, đây là phòng trang điểm riêng của tôi, đúng chứ?"
Trần Ninh Ninh không mở miệng nói chuyện.
"Trên cửa dán chữ lớn như vậy, người có mắt đều có thể nhìn thấy, cô biết rõ nơi này là phòng trang điểm của tôi, vậy mà hỏi cũng không thèm hỏi một câu cô đã nghênh ngang đi vào. Đã vậy còn trực tiếp ngồi trước bàn trang điểm của tôi, dùng thợ trang điểm của tôi, thấy tôi đến còn chỉ huy tôi đi sang bàn khác. Cô Trần thấy như vậy hợp lý sao?"
"Vậy cô cũng không thể đẩy người ra như vậy chứ? Nói chuyện tử tế không được hả?" Nữ nhân viên hét lên: "Cô là diễn viên chính thì ghê gớm lắm hay sao?"1