Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84: Hợp đồng
Ngày hôm sau.
Nguyên Cận Mặc nhìn chỗ trống bên cạnh bàn ăn, không khỏi cau mày.
Nguyên Tam bưng thức ăn từ nhà bếp ra, giải thích rõ ràng: “Cô Khương đã ra ngoài từ sớm, nói rằng có việc.”
Đúng là thời gian này Khương Chi Chi hơi bận rộn.
Bởi vì vấn đề nghiên cứu và phát triển chương trình nhỏ của công ty, cộng thêm việc đầu tư vào sản phẩm mới, hầu như cô bận bịu đến nỗi chân không chạm đất.
Hơn nữa hôm nay ở cửa Phù Sinh còn gặp được Diêu Băng vẫn bịt kín mít như trước.
Khương Chi Chi cong môi: “Rốt cuộc cô cũng tới.”
Cô đã đoán được Diêu Băng sẽ đến từ lâu.
“Cô thật sự có thể giúp tôi giảm cân thành công sao?” Diêu Băng ngập ngừng hỏi, đáy mắt hiện lên vẻ đấu tranh.
“Trước đó đã nói rõ, chỗ này của tôi không làm từ thiện miễn phí đâu.”
Khương Chi Chi hơi híp mắt, nói ra điều kiện của mình.
“Tôi có thể giúp cô, nhưng sau khi gầy rồi, cô phải trở thành người của giải trí Niệm Văn, tương lai phát triển trong giới giải trí phải dựa vào công ty tôi.”
Diêu Băng nhìn thẳng vào Khương Chi Chi, cô gái trước mặt tự tin đến phát sáng.
Rõ ràng đối phương nhỏ tuổi hơn cô ấy, nhưng lúc nào cũng mang vẻ điềm đạm bình tĩnh, vô cùng thu hút người khác.
Xác nhận người kia thật sự nghiêm túc, cô ấy cắn răng trịnh trọng gật đầu: “Được, tôi đồng ý với cô, nếu như cô thật sự có thể giúp tôi, chúng ta ký ngay bây giờ cũng được.”
Điều cô ấy muốn làm đã đến!
Rõ ràng cô ấy không làm gì sai, lại bị hất một chậu nước bẩn, còn liên lụy đến những người xung quanh…
Quả thật không công bằng chút nào!
Sau khi trải qua cảm giác bị người thân thiết nhất phản bội, tuyên bố “điều kiện rõ ràng” của Khương Chi Chi khiến cô ấy cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Thấy Diêu Băng thật sự đã quyết tâm, Khương Chi Chi gật đầu, đưa tài liệu đã chuẩn bị sẵn cho cô ấy, quan sát từ trên xuống dưới.
“Tình trạng hiện tại của cô hẳn là do tinh thần căng thẳng nên ăn uống quá độ dẫn đến béo phì, trước khi giảm cân phải nâng cao thể lực. Ở đây tôi có công thức nấu ăn và phương pháp tập luyện phù hợp, cô về thử trước một tuần, sau đó tôi sẽ lập ra kế hoạch khác cho cô.”
Diêu Băng vươn tay nhận lấy theo bản năng, tài liệu rất dày, tràn đầy những chú giải và lời khuyên, là phương án giảm cân được thiết kế riêng cho cô ấy.
Hốc mắt nóng lên, cô ấy cụp mắt xuống, lau đi vết nước trên mặt, nghiêm chỉnh cúi đầu với Khương Chi Chi.
“Thật sự cảm ơn cô rất nhiều.”
Khương Chi Chi lắc đầu, cười đỡ cô ấy dậy: “Quay về chăm sóc cơ thể thật tốt đi.”
Tiễn Diêu Băng xong, Khương Chi Chi tiếp tục giải quyết công việc, đến giờ tan tầm thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ nhà.
“Chi Chi à, có thời gian thì về thăm nhà nhiều một chút.” Khương Bác ở bên đầu kia điện thoại nói: “Tối nay mời cậu hai tới ăn cơm đi, người một nhà thì nên dành thời gian bên nhau mới có thể thân thiết hơn được.”
Nói gần nói xa, vẫn không thoát khỏi mấy chữ “cậu hai nhà họ Nguyên”.
Ánh mắt Khương Chi Chi lóe lên: “Vâng, tối nay con sẽ về ăn cơm.”
“Vậy thì tốt.”
Khương Bác hài lòng cúp điện thoại, không hề chú ý tới chút sơ hở trong lời nói của cô.
Đến chạng vạng tối mới phát hiện chỉ có một mình Khương Chi Chi trở về, ông ta trợn tròn mắt: “Chi Chi, cậu hai đâu?”
“Công việc quá bận rộn, không tới được.” Khương Chi Chi thản nhiên nói, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Chẳng lẽ bố không chào đón con trở về sao?”
Từ lâu cô đã đoán được Khương Bác muốn thông qua cô làm thân với Nguyên Cận Mặc, nên cô vốn không nói gì với anh cả.
“Con nói bậy bạ gì vậy.”
Khương Bác bị nói trúng tim đen, vẻ mặt ngượng ngùng, Tần Liễu bận bịu ở bên cạnh lên tiếng hòa giải: “Chi Chi, hôm nay trong nhà làm rất nhiều món con thích này, phải ăn nhiều vào đó.”
“Cảm ơn dì Tần.”
Khương Chi Chi gật đầu một cái, Tần Liễu lại thân thiết mở miệng: “Nếu mệt thì có thể về phòng nghỉ ngơi một lát, dì đã kêu người dọn phòng cho con trước rồi.”
Đúng lúc này Khương Nhược Vi bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Khương Chi Chi chỉ trở về một mình, không khỏi đắc ý trong lòng.
Nghĩ thầm cho dù Khương Chi Chi gả cho cậu hai thì thế nào, không được cưng chiều, có khác gì bình hoa có cũng được không có cũng được đâu chứ?
Thế nhưng cô ta lại giả vờ lo lắng nói: “Chị, sao chị về mà không thấy cậu hai đi cùng vậy? Chẳng lẽ hai người cãi nhau…”
Vừa dứt lời, Khương Bác lập tức cảnh giác, sốt ruột hỏi: “Chi Chi, không phải mày làm cho cậu hai giận rồi chứ.”
Nghĩ đến tính cách con gái lớn thay đổi đột ngột, Khương Bác càng nghĩ càng thấy có khả năng là thế, ông ta ôm ngực, huyết áp bắt đầu tăng vọt.
“Có thể là không muốn gặp một số người.” Khương Chi Chi liếc mắt một cái đã biết Khương Bác đang tự ảo tưởng.
Vừa nói hết câu, quản gia Khương đã vui mừng đi từ ngoài cửa vào: “Ông chủ, cậu hai nhà họ Nguyên tới, còn mang theo rất nhiều quà!”
“Hả?”
Khương Bác mừng rỡ, ngạc nhiên ngẩng đầu, chợt cảm thấy đầu óc không khỏi choáng váng, vội bước nhanh ra ngoài: “Mau mau mau, còn không ra đón cậu hai!”
Vừa đi được hai bước, ông ta quay lại, hài lòng vỗ vai Khương Chi Chi, cười to ha hả.
“Chi Chi, hóa ra những điều bất ngờ đều đang chờ ở đây, suýt nữa bố đã bị mày lừa, ha ha ha!”
“…”
Không đâu, ông nghĩ nhiều rồi.
Vẻ mặt Khương Chi Chi đầy phức tạp, nhưng trong lòng cũng rất ngạc nhiên.
Cô chưa từng nói với Nguyên Cận Mặc về chuyện trở về nhà họ Khương… Sao đối phương lại biết được?
“Tôi đến muộn.” Một giọng nói trầm khàn vang lên phía sau lưng.
Khương Chi Chi quay sang đã nhìn thấy Nguyên Cận Mặc đứng bên cạnh mình.
Mặt mày anh lạnh lùng hời hợt, dùng mắt ra hiệu, Nguyên Nhất nhanh chóng hiểu ý, nháy mắt trên bàn trà nhỏ đã chất đầy quà tặng.
Khiếp sợ nhìn những chiếc hộp chất thành núi trên bàn, Khương Chi Chi khẽ thì thào: “Anh làm gì vậy?”
“À, đều là những thứ không mấy giá trị.” Nguyên Cận Mặc hơi nhướng mày.
Khương Chi Chi nhìn lướt qua, nhân sâm trăm năm, đông trùng hạ thảo, lộc nhung…
Được rồi, thật sự là… Không đáng tiền lắm!
Sự xuất hiện đột ngột của Nguyên Cận Mặc khiến cho nhà họ Khương trở nên rộn ràng.
Phương Như Phượng cũng bị làm cho sợ hãi, đích thân xuống lầu mở miệng mời Nguyên Cận Mặc ở lại ăn tối.
Khương Nhược Vi như bị tát vào mặt, lại sợ bị khiển trách, đành ảo não cúi đầu xuống.
Thậm chí cô ta còn không dám ngồi vào bàn ăn, chạy tới một góc vắng giận dữ nhét thức ăn vào miệng.
Chân giò to đùng bóng loáng, thịt kho Đông Pha béo ngậy, sườn cháy tỏi vàng rụm…
Liên tục ăn vào bụng, khóe miệng dính đầy dầu mỡ, không hề dừng động tác, giống như đã bị bỏ đói mấy ngày đêm.
Ngay cả chính cô ta cũng không nhận thấy được điều đó, dường như cô ta không thể kiểm soát sự thèm ăn của mình, ngày càng muốn ăn nhiều hơn.
Thậm chí càng ăn càng đói bụng, hệt như bụng là một cái hố sâu không đáy, không bao giờ có thể lấp đầy.
Ngược lại Nguyên Cận Mặc ăn uống rất tao nhã.
Mỗi lần Khương Bác xoa tay muốn trao đổi chuyện công việc, Khương Chi Chi lại không mặn không nhạt dùng lí do Nguyên Cận Mặc “ăn cơm không nói chuyện” để ngăn cản.
Khóe miệng cậu hai nhà họ Nguyên lạnh nhạt, ánh mắt nghiền ngẫm.
Sau bữa tối, Phương Như Phượng mời Nguyên Cận Mặc vào phòng sách, thảo luận một vài vấn đề.
Phương Như Phượng nói với giọng phiền muộn: “Cận Mặc, nếu duyên phận đã để cho cháu và Chi Chi đến với nhau, tiếp theo đây bà có chút chuyện muốn làm phiền cháu.”
“Bà cứ nói.” Nguyên Cận Mặc hơi khom người.
Phương Như Phượng thấy tư thế này của Nguyên Cận Mặc, đôi mắt già nua hơi sáng lên, chậm rãi nói.
“Trước kia ông nội của Chi Chi từng xem bói, nói con bé nhất định phải kết hôn trong năm nay mới có thể tránh được tai họa, phù hộ cho dòng họ bình an.”
Đôi mắt hẹp dài của Nguyên Cận Mặc không dấu vết nheo lại: “Bà cần cháu làm những gì?”
“Cháu trai à, năm nay các cháu có thể đi làm giấy chứng nhận kết hôn không? Tiệc rượu thì hoãn lại cũng được…” Bàn tay Phương Như Phượng cầm ba toong khẽ siết chặt: “Bà biết nói với cháu chuyện này không thích hợp, chỉ là muốn hỏi thử một chút, sau đó người lớn sẽ chính thức trao đổi với người lớn bên nhà họ Nguyên.”
“Bà nội, chút chuyện nhỏ nhặt này không cần phải tới lui phí sức, cháu hứa với bà.”
Nguyên Cận Mặc dễ dàng đồng ý khiến Phương Như Phượng hơi ngẩn ra, bà vốn nghĩ rằng Nguyên Cận Mặc kết hôn với Khương Chi Chi là vì làm theo lệnh của bà nội, nhưng bây giờ thế này…
“Phía cháu không có vấn đề gì, còn về phần Chi Chi…” Nguyên Cận Mặc ngập ngừng.
Phương Như Phượng cười nói: “Bên Chi Chi hẳn cũng sẽ không có vấn đề.”
“Vậy nếu bà nội không còn chuyện gì khác thì cháu xin phép về trước.”
Nguyên Cận Mặc gật đầu, vừa lễ phép lại chu đáo.
Lúc Nguyên Cận Mặc rời khỏi phòng Phương Như Phượng, Khương Chi Chi vẫn còn ngồi trong phòng khách nghe Tần Liễu nói về chuyện thai giáo.
Tâm trạng Tần Liễu khá tốt, nhất là từ sau khi có thai, ngày càng ra dáng một người mẹ.
“Cận Mặc, bà nội không nói gì chứ?”
Khương Chi Chi thấy Nguyên Cận Mặc đi ra, đổi cách gọi.
Cô thật sự sợ rằng nhà họ Khương vịn vào quan hệ của mình, đưa ra yêu cầu quá đáng khiến Nguyên Cận Mặc tốn kém tài nguyên.
Dẫu sao bọn họ cũng chỉ có hợp đồng một năm, về sau chia tay, nếu như nhà họ Khương thiếu nợ cậu hai, sợ rằng cô có mang cả Phù Sinh ra cũng không trả nổi.
“Không có gì, bà nội hỏi thăm đôi ba câu thôi.”
Nguyên Cận Mặc nở nụ cười như có như không, Khương Chi Chi bị anh làm cho sởn cả tóc gáy.
Lúc này, người giúp việc đi tới nói: “Thưa cô chủ, bà chủ gọi cô đến phòng sách một chuyến.”
Khương Chi Chi nhanh chóng đứng dậy đi lên lầu.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Nguyên Cận Mặc và Tần Liễu.
Tần Liễu hơi không được tự nhiên, không biết nên nói gì.
Đột nhiên Nguyên Cận Mặc lên tiếng: “Dì có thể nói một chút chuyện về Chi Chi cho tôi nghe được không?”
“À… Đương nhiên có thể.” Tần Liễu sửng sốt, sau lại thở phào nhẹ nhõm, thành thật mở miệng…
Đến phòng của Phương Như Phượng, Khương Chi Chi đẩy cửa bước vào.
“Bà nội, bà tìm cháu có chuyện gì?”
Bên trong căn phòng nhỏ, Phương Như Phượng vừa thắp hương cúng Phật xong, bà đứng dậy trầm giọng dặn dò.
“Chi Chi, đừng quên nguyện vọng lúc ông nội cháu còn sống, trước cuối năm nay, cháu nhất định phải chính thức kết hôn.”
“Không phải đã tổ chức lễ đính hôn rồi sao?” Khương Chi Chi nghẹn họng.
“Nếu đã đính hôn rồi thì chỉ thiếu một bữa tiệc rượu nữa thôi, hai đứa làm giấy chứng nhận trước đi.”
“Bà nội, cháu nghĩ chuyện này phải bàn với nhà họ Nguyên một chút.”
Khương Chi Chi né tránh, cô lấy Nguyên Cận Mặc ra làm cái cớ.
“Không cần bàn bạc, lúc nãy bà đã hỏi ý kiến của Cận Mặc rồi.”
“Hả?” Khương Chi Chi trợn to mắt.
“Cận Mặc đã đồng ý.” Phương Như Phượng trách cứ nhìn cháu gái mình, thở dài: “Đây là tâm nguyện duy nhất của ông nội cháu khi còn sống, cháu là một cô bé hiếu thảo, nhất định sẽ không để điều này trở thành chuyện tiếc nuối đâu đúng không?”
Khương Chi Chi bị nước cờ tình cảm của bà lão đánh cho tan tác, nhưng điều khiến cô buồn bực nhất chính là thế mà con át chủ bài Nguyên Cận Mặc lại bị thuyết phục!
Sao Nguyên Cận Mặc lại có thể đồng ý đi đăng ký chứ?
Lúc Khương Chi Chi xuống lầu, người đã sống lại một đời như cô vẫn cảm thấy hơi mơ hồ.
Mà ở phía dưới, chẳng biết từ khi nào Khương Bác đã đến xen vào cuộc trò chuyện của Nguyên Cận Mặc và Tần Liễu.
Làm ra vẻ một người bố tốt, kể về thời thơ ấu của Khương Chi Chi.
“Muộn như vậy rồi, đêm nay hai đứa ở lại đi.” Thấy Khương Chi Chi xuống lầu, Khương Bác nhìn thời gian ân cần nói: “Chi Chi, mau đưa cậu hai về phòng của con nghỉ ngơi.”
“Phòng con?” Khương Chi Chi không hề nghĩ ngợi, trực tiếp bác bỏ đề nghị này: “Không được.”
Vấn đề là trong phòng cô chỉ có một chiếc giường, chẳng lẽ cô và Nguyên Cận Mặc phải cùng chung chăn gối sao?
“Có gì không được.” Khương Bác nghi ngờ liếc nhìn cô, ánh mắt khó hiểu: “Phòng vừa được dọn sạch sẽ, chăn gối cũng là cái mới.”
“… Sáng mai anh ấy còn phải đi làm, xuất phát từ đây hơi không tiện.” Khương Chi Chi tùy tiện tìm một cái cớ, nháy mắt ra hiệu cho người nào đó: “Cận Mặc, anh xem có đúng không?”
Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Nguyên Cận Mặc.
Nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang nhăn lại.
Đáy mắt Nguyên Cận Mặc xẹt qua một chút ý cười, anh thản nhiên mở miệng: “Để hôm khác đi.”
Phù.
Xem ra người đàn ông này không có hứng thú gì với mình, tối nay không cần xấu hổ.
Khương Chi Chi thở ra một hơi, cũng không để ý đến giọng điệu thân mật vừa rồi.
Dĩ nhiên nếu Nguyên Cận Mặc biết Khương Chi Chi hiểu lầm tâm trạng ấm áp của mình, chắc hẳn sẽ tức đến phun máu.
Chờ đến khi bọn họ trở lại biệt thự, trời đã nhá nhem tối, đưa tay ra không thấy rõ năm ngón.
Bên trong phòng sách tại biệt thự.
Nguyên Nhất vừa báo cáo xong dự án là đã nghe được giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Trước đó bảo cậu soạn hợp đồng, đã làm đến đâu rồi?”
Bàn tay với các khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng co lại, chậm rãi gõ xuống mặt bàn.
Nguyên Nhất nghe xong, cung kính đưa tài liệu đến nói: “Đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ cậu hai phê duyệt.”
Nguyên Cận Mặc tiện tay nhận lấy, đọc lướt qua hợp đồng dài ba trang giấy, trong mắt chợt lóe lên tia sáng: “Chờ đã, về nội dung của bản hợp đồng, bổ sung thêm một vài thứ…”
Nguyên Cận Mặc nhìn chỗ trống bên cạnh bàn ăn, không khỏi cau mày.
Nguyên Tam bưng thức ăn từ nhà bếp ra, giải thích rõ ràng: “Cô Khương đã ra ngoài từ sớm, nói rằng có việc.”
Đúng là thời gian này Khương Chi Chi hơi bận rộn.
Bởi vì vấn đề nghiên cứu và phát triển chương trình nhỏ của công ty, cộng thêm việc đầu tư vào sản phẩm mới, hầu như cô bận bịu đến nỗi chân không chạm đất.
Hơn nữa hôm nay ở cửa Phù Sinh còn gặp được Diêu Băng vẫn bịt kín mít như trước.
Khương Chi Chi cong môi: “Rốt cuộc cô cũng tới.”
Cô đã đoán được Diêu Băng sẽ đến từ lâu.
“Cô thật sự có thể giúp tôi giảm cân thành công sao?” Diêu Băng ngập ngừng hỏi, đáy mắt hiện lên vẻ đấu tranh.
“Trước đó đã nói rõ, chỗ này của tôi không làm từ thiện miễn phí đâu.”
Khương Chi Chi hơi híp mắt, nói ra điều kiện của mình.
“Tôi có thể giúp cô, nhưng sau khi gầy rồi, cô phải trở thành người của giải trí Niệm Văn, tương lai phát triển trong giới giải trí phải dựa vào công ty tôi.”
Diêu Băng nhìn thẳng vào Khương Chi Chi, cô gái trước mặt tự tin đến phát sáng.
Rõ ràng đối phương nhỏ tuổi hơn cô ấy, nhưng lúc nào cũng mang vẻ điềm đạm bình tĩnh, vô cùng thu hút người khác.
Xác nhận người kia thật sự nghiêm túc, cô ấy cắn răng trịnh trọng gật đầu: “Được, tôi đồng ý với cô, nếu như cô thật sự có thể giúp tôi, chúng ta ký ngay bây giờ cũng được.”
Điều cô ấy muốn làm đã đến!
Rõ ràng cô ấy không làm gì sai, lại bị hất một chậu nước bẩn, còn liên lụy đến những người xung quanh…
Quả thật không công bằng chút nào!
Sau khi trải qua cảm giác bị người thân thiết nhất phản bội, tuyên bố “điều kiện rõ ràng” của Khương Chi Chi khiến cô ấy cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Thấy Diêu Băng thật sự đã quyết tâm, Khương Chi Chi gật đầu, đưa tài liệu đã chuẩn bị sẵn cho cô ấy, quan sát từ trên xuống dưới.
“Tình trạng hiện tại của cô hẳn là do tinh thần căng thẳng nên ăn uống quá độ dẫn đến béo phì, trước khi giảm cân phải nâng cao thể lực. Ở đây tôi có công thức nấu ăn và phương pháp tập luyện phù hợp, cô về thử trước một tuần, sau đó tôi sẽ lập ra kế hoạch khác cho cô.”
Diêu Băng vươn tay nhận lấy theo bản năng, tài liệu rất dày, tràn đầy những chú giải và lời khuyên, là phương án giảm cân được thiết kế riêng cho cô ấy.
Hốc mắt nóng lên, cô ấy cụp mắt xuống, lau đi vết nước trên mặt, nghiêm chỉnh cúi đầu với Khương Chi Chi.
“Thật sự cảm ơn cô rất nhiều.”
Khương Chi Chi lắc đầu, cười đỡ cô ấy dậy: “Quay về chăm sóc cơ thể thật tốt đi.”
Tiễn Diêu Băng xong, Khương Chi Chi tiếp tục giải quyết công việc, đến giờ tan tầm thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ nhà.
“Chi Chi à, có thời gian thì về thăm nhà nhiều một chút.” Khương Bác ở bên đầu kia điện thoại nói: “Tối nay mời cậu hai tới ăn cơm đi, người một nhà thì nên dành thời gian bên nhau mới có thể thân thiết hơn được.”
Nói gần nói xa, vẫn không thoát khỏi mấy chữ “cậu hai nhà họ Nguyên”.
Ánh mắt Khương Chi Chi lóe lên: “Vâng, tối nay con sẽ về ăn cơm.”
“Vậy thì tốt.”
Khương Bác hài lòng cúp điện thoại, không hề chú ý tới chút sơ hở trong lời nói của cô.
Đến chạng vạng tối mới phát hiện chỉ có một mình Khương Chi Chi trở về, ông ta trợn tròn mắt: “Chi Chi, cậu hai đâu?”
“Công việc quá bận rộn, không tới được.” Khương Chi Chi thản nhiên nói, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Chẳng lẽ bố không chào đón con trở về sao?”
Từ lâu cô đã đoán được Khương Bác muốn thông qua cô làm thân với Nguyên Cận Mặc, nên cô vốn không nói gì với anh cả.
“Con nói bậy bạ gì vậy.”
Khương Bác bị nói trúng tim đen, vẻ mặt ngượng ngùng, Tần Liễu bận bịu ở bên cạnh lên tiếng hòa giải: “Chi Chi, hôm nay trong nhà làm rất nhiều món con thích này, phải ăn nhiều vào đó.”
“Cảm ơn dì Tần.”
Khương Chi Chi gật đầu một cái, Tần Liễu lại thân thiết mở miệng: “Nếu mệt thì có thể về phòng nghỉ ngơi một lát, dì đã kêu người dọn phòng cho con trước rồi.”
Đúng lúc này Khương Nhược Vi bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Khương Chi Chi chỉ trở về một mình, không khỏi đắc ý trong lòng.
Nghĩ thầm cho dù Khương Chi Chi gả cho cậu hai thì thế nào, không được cưng chiều, có khác gì bình hoa có cũng được không có cũng được đâu chứ?
Thế nhưng cô ta lại giả vờ lo lắng nói: “Chị, sao chị về mà không thấy cậu hai đi cùng vậy? Chẳng lẽ hai người cãi nhau…”
Vừa dứt lời, Khương Bác lập tức cảnh giác, sốt ruột hỏi: “Chi Chi, không phải mày làm cho cậu hai giận rồi chứ.”
Nghĩ đến tính cách con gái lớn thay đổi đột ngột, Khương Bác càng nghĩ càng thấy có khả năng là thế, ông ta ôm ngực, huyết áp bắt đầu tăng vọt.
“Có thể là không muốn gặp một số người.” Khương Chi Chi liếc mắt một cái đã biết Khương Bác đang tự ảo tưởng.
Vừa nói hết câu, quản gia Khương đã vui mừng đi từ ngoài cửa vào: “Ông chủ, cậu hai nhà họ Nguyên tới, còn mang theo rất nhiều quà!”
“Hả?”
Khương Bác mừng rỡ, ngạc nhiên ngẩng đầu, chợt cảm thấy đầu óc không khỏi choáng váng, vội bước nhanh ra ngoài: “Mau mau mau, còn không ra đón cậu hai!”
Vừa đi được hai bước, ông ta quay lại, hài lòng vỗ vai Khương Chi Chi, cười to ha hả.
“Chi Chi, hóa ra những điều bất ngờ đều đang chờ ở đây, suýt nữa bố đã bị mày lừa, ha ha ha!”
“…”
Không đâu, ông nghĩ nhiều rồi.
Vẻ mặt Khương Chi Chi đầy phức tạp, nhưng trong lòng cũng rất ngạc nhiên.
Cô chưa từng nói với Nguyên Cận Mặc về chuyện trở về nhà họ Khương… Sao đối phương lại biết được?
“Tôi đến muộn.” Một giọng nói trầm khàn vang lên phía sau lưng.
Khương Chi Chi quay sang đã nhìn thấy Nguyên Cận Mặc đứng bên cạnh mình.
Mặt mày anh lạnh lùng hời hợt, dùng mắt ra hiệu, Nguyên Nhất nhanh chóng hiểu ý, nháy mắt trên bàn trà nhỏ đã chất đầy quà tặng.
Khiếp sợ nhìn những chiếc hộp chất thành núi trên bàn, Khương Chi Chi khẽ thì thào: “Anh làm gì vậy?”
“À, đều là những thứ không mấy giá trị.” Nguyên Cận Mặc hơi nhướng mày.
Khương Chi Chi nhìn lướt qua, nhân sâm trăm năm, đông trùng hạ thảo, lộc nhung…
Được rồi, thật sự là… Không đáng tiền lắm!
Sự xuất hiện đột ngột của Nguyên Cận Mặc khiến cho nhà họ Khương trở nên rộn ràng.
Phương Như Phượng cũng bị làm cho sợ hãi, đích thân xuống lầu mở miệng mời Nguyên Cận Mặc ở lại ăn tối.
Khương Nhược Vi như bị tát vào mặt, lại sợ bị khiển trách, đành ảo não cúi đầu xuống.
Thậm chí cô ta còn không dám ngồi vào bàn ăn, chạy tới một góc vắng giận dữ nhét thức ăn vào miệng.
Chân giò to đùng bóng loáng, thịt kho Đông Pha béo ngậy, sườn cháy tỏi vàng rụm…
Liên tục ăn vào bụng, khóe miệng dính đầy dầu mỡ, không hề dừng động tác, giống như đã bị bỏ đói mấy ngày đêm.
Ngay cả chính cô ta cũng không nhận thấy được điều đó, dường như cô ta không thể kiểm soát sự thèm ăn của mình, ngày càng muốn ăn nhiều hơn.
Thậm chí càng ăn càng đói bụng, hệt như bụng là một cái hố sâu không đáy, không bao giờ có thể lấp đầy.
Ngược lại Nguyên Cận Mặc ăn uống rất tao nhã.
Mỗi lần Khương Bác xoa tay muốn trao đổi chuyện công việc, Khương Chi Chi lại không mặn không nhạt dùng lí do Nguyên Cận Mặc “ăn cơm không nói chuyện” để ngăn cản.
Khóe miệng cậu hai nhà họ Nguyên lạnh nhạt, ánh mắt nghiền ngẫm.
Sau bữa tối, Phương Như Phượng mời Nguyên Cận Mặc vào phòng sách, thảo luận một vài vấn đề.
Phương Như Phượng nói với giọng phiền muộn: “Cận Mặc, nếu duyên phận đã để cho cháu và Chi Chi đến với nhau, tiếp theo đây bà có chút chuyện muốn làm phiền cháu.”
“Bà cứ nói.” Nguyên Cận Mặc hơi khom người.
Phương Như Phượng thấy tư thế này của Nguyên Cận Mặc, đôi mắt già nua hơi sáng lên, chậm rãi nói.
“Trước kia ông nội của Chi Chi từng xem bói, nói con bé nhất định phải kết hôn trong năm nay mới có thể tránh được tai họa, phù hộ cho dòng họ bình an.”
Đôi mắt hẹp dài của Nguyên Cận Mặc không dấu vết nheo lại: “Bà cần cháu làm những gì?”
“Cháu trai à, năm nay các cháu có thể đi làm giấy chứng nhận kết hôn không? Tiệc rượu thì hoãn lại cũng được…” Bàn tay Phương Như Phượng cầm ba toong khẽ siết chặt: “Bà biết nói với cháu chuyện này không thích hợp, chỉ là muốn hỏi thử một chút, sau đó người lớn sẽ chính thức trao đổi với người lớn bên nhà họ Nguyên.”
“Bà nội, chút chuyện nhỏ nhặt này không cần phải tới lui phí sức, cháu hứa với bà.”
Nguyên Cận Mặc dễ dàng đồng ý khiến Phương Như Phượng hơi ngẩn ra, bà vốn nghĩ rằng Nguyên Cận Mặc kết hôn với Khương Chi Chi là vì làm theo lệnh của bà nội, nhưng bây giờ thế này…
“Phía cháu không có vấn đề gì, còn về phần Chi Chi…” Nguyên Cận Mặc ngập ngừng.
Phương Như Phượng cười nói: “Bên Chi Chi hẳn cũng sẽ không có vấn đề.”
“Vậy nếu bà nội không còn chuyện gì khác thì cháu xin phép về trước.”
Nguyên Cận Mặc gật đầu, vừa lễ phép lại chu đáo.
Lúc Nguyên Cận Mặc rời khỏi phòng Phương Như Phượng, Khương Chi Chi vẫn còn ngồi trong phòng khách nghe Tần Liễu nói về chuyện thai giáo.
Tâm trạng Tần Liễu khá tốt, nhất là từ sau khi có thai, ngày càng ra dáng một người mẹ.
“Cận Mặc, bà nội không nói gì chứ?”
Khương Chi Chi thấy Nguyên Cận Mặc đi ra, đổi cách gọi.
Cô thật sự sợ rằng nhà họ Khương vịn vào quan hệ của mình, đưa ra yêu cầu quá đáng khiến Nguyên Cận Mặc tốn kém tài nguyên.
Dẫu sao bọn họ cũng chỉ có hợp đồng một năm, về sau chia tay, nếu như nhà họ Khương thiếu nợ cậu hai, sợ rằng cô có mang cả Phù Sinh ra cũng không trả nổi.
“Không có gì, bà nội hỏi thăm đôi ba câu thôi.”
Nguyên Cận Mặc nở nụ cười như có như không, Khương Chi Chi bị anh làm cho sởn cả tóc gáy.
Lúc này, người giúp việc đi tới nói: “Thưa cô chủ, bà chủ gọi cô đến phòng sách một chuyến.”
Khương Chi Chi nhanh chóng đứng dậy đi lên lầu.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Nguyên Cận Mặc và Tần Liễu.
Tần Liễu hơi không được tự nhiên, không biết nên nói gì.
Đột nhiên Nguyên Cận Mặc lên tiếng: “Dì có thể nói một chút chuyện về Chi Chi cho tôi nghe được không?”
“À… Đương nhiên có thể.” Tần Liễu sửng sốt, sau lại thở phào nhẹ nhõm, thành thật mở miệng…
Đến phòng của Phương Như Phượng, Khương Chi Chi đẩy cửa bước vào.
“Bà nội, bà tìm cháu có chuyện gì?”
Bên trong căn phòng nhỏ, Phương Như Phượng vừa thắp hương cúng Phật xong, bà đứng dậy trầm giọng dặn dò.
“Chi Chi, đừng quên nguyện vọng lúc ông nội cháu còn sống, trước cuối năm nay, cháu nhất định phải chính thức kết hôn.”
“Không phải đã tổ chức lễ đính hôn rồi sao?” Khương Chi Chi nghẹn họng.
“Nếu đã đính hôn rồi thì chỉ thiếu một bữa tiệc rượu nữa thôi, hai đứa làm giấy chứng nhận trước đi.”
“Bà nội, cháu nghĩ chuyện này phải bàn với nhà họ Nguyên một chút.”
Khương Chi Chi né tránh, cô lấy Nguyên Cận Mặc ra làm cái cớ.
“Không cần bàn bạc, lúc nãy bà đã hỏi ý kiến của Cận Mặc rồi.”
“Hả?” Khương Chi Chi trợn to mắt.
“Cận Mặc đã đồng ý.” Phương Như Phượng trách cứ nhìn cháu gái mình, thở dài: “Đây là tâm nguyện duy nhất của ông nội cháu khi còn sống, cháu là một cô bé hiếu thảo, nhất định sẽ không để điều này trở thành chuyện tiếc nuối đâu đúng không?”
Khương Chi Chi bị nước cờ tình cảm của bà lão đánh cho tan tác, nhưng điều khiến cô buồn bực nhất chính là thế mà con át chủ bài Nguyên Cận Mặc lại bị thuyết phục!
Sao Nguyên Cận Mặc lại có thể đồng ý đi đăng ký chứ?
Lúc Khương Chi Chi xuống lầu, người đã sống lại một đời như cô vẫn cảm thấy hơi mơ hồ.
Mà ở phía dưới, chẳng biết từ khi nào Khương Bác đã đến xen vào cuộc trò chuyện của Nguyên Cận Mặc và Tần Liễu.
Làm ra vẻ một người bố tốt, kể về thời thơ ấu của Khương Chi Chi.
“Muộn như vậy rồi, đêm nay hai đứa ở lại đi.” Thấy Khương Chi Chi xuống lầu, Khương Bác nhìn thời gian ân cần nói: “Chi Chi, mau đưa cậu hai về phòng của con nghỉ ngơi.”
“Phòng con?” Khương Chi Chi không hề nghĩ ngợi, trực tiếp bác bỏ đề nghị này: “Không được.”
Vấn đề là trong phòng cô chỉ có một chiếc giường, chẳng lẽ cô và Nguyên Cận Mặc phải cùng chung chăn gối sao?
“Có gì không được.” Khương Bác nghi ngờ liếc nhìn cô, ánh mắt khó hiểu: “Phòng vừa được dọn sạch sẽ, chăn gối cũng là cái mới.”
“… Sáng mai anh ấy còn phải đi làm, xuất phát từ đây hơi không tiện.” Khương Chi Chi tùy tiện tìm một cái cớ, nháy mắt ra hiệu cho người nào đó: “Cận Mặc, anh xem có đúng không?”
Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Nguyên Cận Mặc.
Nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang nhăn lại.
Đáy mắt Nguyên Cận Mặc xẹt qua một chút ý cười, anh thản nhiên mở miệng: “Để hôm khác đi.”
Phù.
Xem ra người đàn ông này không có hứng thú gì với mình, tối nay không cần xấu hổ.
Khương Chi Chi thở ra một hơi, cũng không để ý đến giọng điệu thân mật vừa rồi.
Dĩ nhiên nếu Nguyên Cận Mặc biết Khương Chi Chi hiểu lầm tâm trạng ấm áp của mình, chắc hẳn sẽ tức đến phun máu.
Chờ đến khi bọn họ trở lại biệt thự, trời đã nhá nhem tối, đưa tay ra không thấy rõ năm ngón.
Bên trong phòng sách tại biệt thự.
Nguyên Nhất vừa báo cáo xong dự án là đã nghe được giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Trước đó bảo cậu soạn hợp đồng, đã làm đến đâu rồi?”
Bàn tay với các khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng co lại, chậm rãi gõ xuống mặt bàn.
Nguyên Nhất nghe xong, cung kính đưa tài liệu đến nói: “Đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ cậu hai phê duyệt.”
Nguyên Cận Mặc tiện tay nhận lấy, đọc lướt qua hợp đồng dài ba trang giấy, trong mắt chợt lóe lên tia sáng: “Chờ đã, về nội dung của bản hợp đồng, bổ sung thêm một vài thứ…”