Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139: Cánh tay, vòng qua hông nàng
Công chúa quả nhiên tính toán như thần.
Nói đại quân muốn qua đêm ở đây, quả nhiên không bao lâu sau Phong Tứ đã thông báo cho mọi người hạ trại.
Chỉ là tối nay sắc trời u ám , chưa vào đêm mà cũng đã tối tăm âm u.
Có vẻ như sắp có mưa gió nổi lên.
Xảo Nhi sớm hầu hạ Sở Khuynh Ca uống cháo loãng, cũng ăn chút điểm tâm.
Đại khái là bởi vì không còn xóc nảy sau bữa ăn nữa, Sở Khuynh Ca cũng không còn nôn.
Xem như có chút tiến bộ.
Đêm xuống, quả nhiên là có mưa to.
Lam Vũ bưng bát thuốc, canh giữ bên ngoài lều.
“Mộ Bạch tiên sinh đâu?” Xảo Nhi thò đầu ra ngoài, đảo mắt nhìn quanh.
Thường ngày đều là Mộ Bạch tiên sinh tự mình đưa đến.
Lam Vũ quay đầu nhìn lại, mới nói: “Tiên sinh nói còn có chút việc phải làm, bảo ta đem thuốc đến.”
Hắn ta cách màn cửa, cung kính cúi đầu nói với người bên trong: “Tiên sinh nói, thuốc buổi đêm cũng đã chuẩn bị xong, chút nữa sau khi bảo Xảo Nhi hâm nóng lại thì có thể uống được rồi.”
“Mộ Bạch có chuyện gì?” Sở Khuynh Ca hỏi.
Lam Vũ lắc đầu: “Thuộc hạ không biết.”
“Ta biết rồi, để Xảo Nhi đem thuốc vào, ngươi đi nghỉ ngơi đi, sắp mưa to gió lớn rồi, tối nay nếu ta không cho gọi thì cũng không cần đến đây.”
“Công chúa…” Lam Vũ đã quen canh giữ bên ngoài lều của Công chúa, bảo hắn ta rời đi, hắn ta quả thật có hơi không yên lòng.
“Trời mưa to, sao có thể để ngươi ngủ bên ngoài lêu của ta? Đi đến chỗ của các huynh đệ, chen chúc một chút, cùng nhau nghỉ ngơi đi.”
Lam Vũ chần chừ một lúc, mới vuốt cằm nói: “Vâng.”
Mặc dù Công chúa trong quân đội không quyền không thế, nhưng nơi này là đại quân của Thế tử gia.
Trên thực tế, ngoại trừ những áp lực mà Thế tử gia mang đến, trong quận đội cũng không có gì nguy hiểm cả.
Sau khi Sở Khuynh Ca uống thuốc xong, phất tay áo với Xảo Nhi: “Em cũng nghỉ ngơi đi.”
Nàng bệnh hai ngày, Xảo Nhi cũng không ngủ mà chăm sóc hai ngày.
Lúc này, nhìn Xảo Nhi khóe mắt sưng vù, quầng thâm mắt dày đặc, rõ ràng là nghỉ ngơi không đủ.
Xảo Nhi muốn từ chối, Sở Khuynh Ca lại sầm mặt: “Nếu em không ngủ được, ta cũng thức với em.”
“Như thế sao được?” Xảo Nhi bĩu môi.
Biết tính tình Công chúa cương liệt, cũng không cãi lại nàng nữa.
Nàng ấy đổ vào chăn đệm ở một bên, không bao lâu sau, quả nhiên đã ngủ say sưa, tiếng ngáy cũng lớn hơn bình thường rất nhiều.
Quả nhiên là đã quá mệt mỏi rồi.
Sở Khuynh Ca nằm bên giường nghỉ ngơi một chút, nhưng vẫn cứ không ngủ được
Mưa gió bên ngoài càng lúc càng lớn, ngay cả lều cũng hình như có cảm giác như lung lay sắp đổ.
Nàng khoác thêm áo ngoài, đi qua Xảo Nhi còn đang ngủ say, vén rèm lên để ra ngoài.
Trong đêm mưa to, ngoại trừ các huynh đệ đang đứng gác, những người khác về cơ bản đều đang hạ trại nghỉ ngơi.
Bên ngoài, mưa to rơi xuống ào ạt, âm thanh dường như che đậy tất thảy.
Xa xa nhìn lại, Sở Khuynh Ca nhìn đến bên cạnh xe ngựa của mình, đang có một bóng người cao gầy ngồi xổm.
Mặc dù hắn ta mặc áo tơi, nhưng mưa gió thật sự quá lớn, dù khoảng cách xa như thế, Sở Khuynh Ca đều có thể thấy rõ là cả người hắn ta đều đã ướt đẫm.
Mộ Bạch đang chơi đùa gì ở bên cạnh xe ngựa của nàng thế?
Sở Khuynh Ca nâng một cây dù che mưa, chậm rãi bước đến.
Tiếng mưa rơi quá lớn, Mộ Bạch hầu như không phát hiện được có ngươi đi đến sau lưng mình, cho đến khi dù của nàng thay hắn ta chắn giọt mưa đang rơi xuống.
Mộ Bạch sững sờ, quay đầu nhìn nàng một chút, lập tức biến sắc: “Phong hàn của Công chúa còn chưa tốt lên, lúc này không thể bị lạnh thêm nữa! Nhanh vào trong nghỉ ngơi đi.”
Sở Khuynh Ca lại không để ý đến, ánh mắt rơi vào cái vòng trên xe trước mắt hắn ta.
Đáy mắt nàng lướt qua một tia kinh ngạc: “Ngươi tìm về được hai cái lò xo trên xe ta?”
Đó là hai cái lò xe trên bánh xe ngựa đã tan thành từng mảnh của Sở Vi Vân hôm nay, thứ mà trước đó nàng đã ra lệnh cho Lam Vũ ra ngoài chế tạo đem về.
Mộ Bạch nhìn từng vòng dây kẽm trên tay mình, có chút bất ngờ: “Thứ này gọi là lò xo? Cũng là do Công chúa thiết kế?”
“Ừ.” Sở Khuynh Ca gật đầu, ngẩng lên nhìn một chút, sắc trời lờ mờ, trận mưa này không biết còn rơi đến khi nào.
“Tiên sinh, về nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm mai lại làm cũng không muộn.”
“Sáng sớm mai, đại quân có thể lên đường bất cứ lúc nào, bọn họ sẽ không chờ một nhân vật nhỏ như ta.”
Lời này của Mộ Bạch, đại khái là có hàm ý trong lời nói.
Đáy mắt Sở Khuynh Ca trầm xuống.
Đúng thế, ngay cả người được gọi là Công chúa như nàng đang bệnh nặng, người ta cũng không chịu dừng lại để nàng nghỉ ngơi một chút.
Toàn bộ quân doanh, đại khái chỉ có một mình Sở Vi Vân có thể dao động trái tim lạnh lùng của Phong Ly Dạ.
Cho nên, lời này của Mộ Bạch, cũng không phải là không có đạo lí.
Nàng cười yếu ớt: “Đã tiên sinh vì ta mà ở đây dầm mưa, vậy ta cũng chỉ có thể liều mình bồi quân tử.”
“Không được!” Mộ Bạch đứng lên, lau nước mưa trên mặt.
“Ta đã thấy qua thứ lò xo này gắn trên bánh xe như thế nào, ta sẽ có thể nhanh chóng chuẩn bị tốt.”
Chỉ cần là thứ đã từng thấy qua, dưới tình huống bình thường hắn đều sẽ có thể chế tạo được, hoặc chữa trị.
“Công chúa, người nhanh về nghỉ ngơi đi, tuyệt đối đừng để bị nhiễm lạnh nữa.”
Sở Khuynh Ca lại không nhúc nhích gì, nhàn nhạt nói: “Tiên sinh tiếp tục cùng ta lãng phí môi lưỡi, ta sẽ càng bị mưa thấm thêm một lúc, cần gì phải thế?”
Nữ nhân này!
Mộ Bạch thực sự không thể làm gì được nàng! Tính tình cương liệt như thế!
“Được rồi, ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị xong!”
Hắn ta chỉ có thể lại ngồi xổm xuống, tiếp tục làm công việc trong tay.
Chỉ cầu nhanh lên một chút, cũng có thể để Công chúa trở về sớm, tránh khỏi lại dầm mưa hại sức khỏe.
Sở Khuynh Ca lại hướng dù trong tay mình về phía hắn ta một chút.
Chỉ là bệnh còn chưa khỏi, tay chân quả thật có hơi bất tiện.
Một cơn gió thổi đến, dù trong tay cũng trở nên nặng nề kì lạ.
Chỉ cần không nắm chặt, cây dù này sẽ bay ra khỏi tay.
Trong lòng Sở Khuynh Ca siết chặt, muốn nắm chặt dù một chút, nhưng đã không còn kịp.
Càng hỏng bét hơn là, thân thể của mình bị dù che mưa kéo theo, bỗng nhiên ngã sang một bên.
Nàng cho rằng lần này mình nhất định sẽ phải ngã vào trong nước bùn, cho đến khi có một cánh tay vòng qua bên hông nàng, đón lấy thân thể đang lung lay sắp ngã của nàng.
Nói đại quân muốn qua đêm ở đây, quả nhiên không bao lâu sau Phong Tứ đã thông báo cho mọi người hạ trại.
Chỉ là tối nay sắc trời u ám , chưa vào đêm mà cũng đã tối tăm âm u.
Có vẻ như sắp có mưa gió nổi lên.
Xảo Nhi sớm hầu hạ Sở Khuynh Ca uống cháo loãng, cũng ăn chút điểm tâm.
Đại khái là bởi vì không còn xóc nảy sau bữa ăn nữa, Sở Khuynh Ca cũng không còn nôn.
Xem như có chút tiến bộ.
Đêm xuống, quả nhiên là có mưa to.
Lam Vũ bưng bát thuốc, canh giữ bên ngoài lều.
“Mộ Bạch tiên sinh đâu?” Xảo Nhi thò đầu ra ngoài, đảo mắt nhìn quanh.
Thường ngày đều là Mộ Bạch tiên sinh tự mình đưa đến.
Lam Vũ quay đầu nhìn lại, mới nói: “Tiên sinh nói còn có chút việc phải làm, bảo ta đem thuốc đến.”
Hắn ta cách màn cửa, cung kính cúi đầu nói với người bên trong: “Tiên sinh nói, thuốc buổi đêm cũng đã chuẩn bị xong, chút nữa sau khi bảo Xảo Nhi hâm nóng lại thì có thể uống được rồi.”
“Mộ Bạch có chuyện gì?” Sở Khuynh Ca hỏi.
Lam Vũ lắc đầu: “Thuộc hạ không biết.”
“Ta biết rồi, để Xảo Nhi đem thuốc vào, ngươi đi nghỉ ngơi đi, sắp mưa to gió lớn rồi, tối nay nếu ta không cho gọi thì cũng không cần đến đây.”
“Công chúa…” Lam Vũ đã quen canh giữ bên ngoài lều của Công chúa, bảo hắn ta rời đi, hắn ta quả thật có hơi không yên lòng.
“Trời mưa to, sao có thể để ngươi ngủ bên ngoài lêu của ta? Đi đến chỗ của các huynh đệ, chen chúc một chút, cùng nhau nghỉ ngơi đi.”
Lam Vũ chần chừ một lúc, mới vuốt cằm nói: “Vâng.”
Mặc dù Công chúa trong quân đội không quyền không thế, nhưng nơi này là đại quân của Thế tử gia.
Trên thực tế, ngoại trừ những áp lực mà Thế tử gia mang đến, trong quận đội cũng không có gì nguy hiểm cả.
Sau khi Sở Khuynh Ca uống thuốc xong, phất tay áo với Xảo Nhi: “Em cũng nghỉ ngơi đi.”
Nàng bệnh hai ngày, Xảo Nhi cũng không ngủ mà chăm sóc hai ngày.
Lúc này, nhìn Xảo Nhi khóe mắt sưng vù, quầng thâm mắt dày đặc, rõ ràng là nghỉ ngơi không đủ.
Xảo Nhi muốn từ chối, Sở Khuynh Ca lại sầm mặt: “Nếu em không ngủ được, ta cũng thức với em.”
“Như thế sao được?” Xảo Nhi bĩu môi.
Biết tính tình Công chúa cương liệt, cũng không cãi lại nàng nữa.
Nàng ấy đổ vào chăn đệm ở một bên, không bao lâu sau, quả nhiên đã ngủ say sưa, tiếng ngáy cũng lớn hơn bình thường rất nhiều.
Quả nhiên là đã quá mệt mỏi rồi.
Sở Khuynh Ca nằm bên giường nghỉ ngơi một chút, nhưng vẫn cứ không ngủ được
Mưa gió bên ngoài càng lúc càng lớn, ngay cả lều cũng hình như có cảm giác như lung lay sắp đổ.
Nàng khoác thêm áo ngoài, đi qua Xảo Nhi còn đang ngủ say, vén rèm lên để ra ngoài.
Trong đêm mưa to, ngoại trừ các huynh đệ đang đứng gác, những người khác về cơ bản đều đang hạ trại nghỉ ngơi.
Bên ngoài, mưa to rơi xuống ào ạt, âm thanh dường như che đậy tất thảy.
Xa xa nhìn lại, Sở Khuynh Ca nhìn đến bên cạnh xe ngựa của mình, đang có một bóng người cao gầy ngồi xổm.
Mặc dù hắn ta mặc áo tơi, nhưng mưa gió thật sự quá lớn, dù khoảng cách xa như thế, Sở Khuynh Ca đều có thể thấy rõ là cả người hắn ta đều đã ướt đẫm.
Mộ Bạch đang chơi đùa gì ở bên cạnh xe ngựa của nàng thế?
Sở Khuynh Ca nâng một cây dù che mưa, chậm rãi bước đến.
Tiếng mưa rơi quá lớn, Mộ Bạch hầu như không phát hiện được có ngươi đi đến sau lưng mình, cho đến khi dù của nàng thay hắn ta chắn giọt mưa đang rơi xuống.
Mộ Bạch sững sờ, quay đầu nhìn nàng một chút, lập tức biến sắc: “Phong hàn của Công chúa còn chưa tốt lên, lúc này không thể bị lạnh thêm nữa! Nhanh vào trong nghỉ ngơi đi.”
Sở Khuynh Ca lại không để ý đến, ánh mắt rơi vào cái vòng trên xe trước mắt hắn ta.
Đáy mắt nàng lướt qua một tia kinh ngạc: “Ngươi tìm về được hai cái lò xo trên xe ta?”
Đó là hai cái lò xe trên bánh xe ngựa đã tan thành từng mảnh của Sở Vi Vân hôm nay, thứ mà trước đó nàng đã ra lệnh cho Lam Vũ ra ngoài chế tạo đem về.
Mộ Bạch nhìn từng vòng dây kẽm trên tay mình, có chút bất ngờ: “Thứ này gọi là lò xo? Cũng là do Công chúa thiết kế?”
“Ừ.” Sở Khuynh Ca gật đầu, ngẩng lên nhìn một chút, sắc trời lờ mờ, trận mưa này không biết còn rơi đến khi nào.
“Tiên sinh, về nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm mai lại làm cũng không muộn.”
“Sáng sớm mai, đại quân có thể lên đường bất cứ lúc nào, bọn họ sẽ không chờ một nhân vật nhỏ như ta.”
Lời này của Mộ Bạch, đại khái là có hàm ý trong lời nói.
Đáy mắt Sở Khuynh Ca trầm xuống.
Đúng thế, ngay cả người được gọi là Công chúa như nàng đang bệnh nặng, người ta cũng không chịu dừng lại để nàng nghỉ ngơi một chút.
Toàn bộ quân doanh, đại khái chỉ có một mình Sở Vi Vân có thể dao động trái tim lạnh lùng của Phong Ly Dạ.
Cho nên, lời này của Mộ Bạch, cũng không phải là không có đạo lí.
Nàng cười yếu ớt: “Đã tiên sinh vì ta mà ở đây dầm mưa, vậy ta cũng chỉ có thể liều mình bồi quân tử.”
“Không được!” Mộ Bạch đứng lên, lau nước mưa trên mặt.
“Ta đã thấy qua thứ lò xo này gắn trên bánh xe như thế nào, ta sẽ có thể nhanh chóng chuẩn bị tốt.”
Chỉ cần là thứ đã từng thấy qua, dưới tình huống bình thường hắn đều sẽ có thể chế tạo được, hoặc chữa trị.
“Công chúa, người nhanh về nghỉ ngơi đi, tuyệt đối đừng để bị nhiễm lạnh nữa.”
Sở Khuynh Ca lại không nhúc nhích gì, nhàn nhạt nói: “Tiên sinh tiếp tục cùng ta lãng phí môi lưỡi, ta sẽ càng bị mưa thấm thêm một lúc, cần gì phải thế?”
Nữ nhân này!
Mộ Bạch thực sự không thể làm gì được nàng! Tính tình cương liệt như thế!
“Được rồi, ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị xong!”
Hắn ta chỉ có thể lại ngồi xổm xuống, tiếp tục làm công việc trong tay.
Chỉ cầu nhanh lên một chút, cũng có thể để Công chúa trở về sớm, tránh khỏi lại dầm mưa hại sức khỏe.
Sở Khuynh Ca lại hướng dù trong tay mình về phía hắn ta một chút.
Chỉ là bệnh còn chưa khỏi, tay chân quả thật có hơi bất tiện.
Một cơn gió thổi đến, dù trong tay cũng trở nên nặng nề kì lạ.
Chỉ cần không nắm chặt, cây dù này sẽ bay ra khỏi tay.
Trong lòng Sở Khuynh Ca siết chặt, muốn nắm chặt dù một chút, nhưng đã không còn kịp.
Càng hỏng bét hơn là, thân thể của mình bị dù che mưa kéo theo, bỗng nhiên ngã sang một bên.
Nàng cho rằng lần này mình nhất định sẽ phải ngã vào trong nước bùn, cho đến khi có một cánh tay vòng qua bên hông nàng, đón lấy thân thể đang lung lay sắp ngã của nàng.