Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27-28
Chương 27
Quý Lan biến thành “Máy dò tìm Nhâm Xử An” sống hình người. Mỗi khi rảnh rỗi thì theo thói quen anh sẽ lên Weibo tìm kiếm tất cả những tin tức liên quan đến Nhâm Xử An một lần. Nếu thấy mấy bài post được các trang marketing đăng thì anh sẽ dừng lại nhìn thêm vài giây nữa.
Trong bức ảnh trên màn hình, Nhâm Xử An đang mặc một chiếc áo lông vũ màu đen dài đến mắt cá chân, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng cổ màu kaki, đầu đội chiếc mũ dệt kim, cả người lười biếng tựa vào chiếc cửa bên cạnh tàu điện ngầm, cô nhẹ nhàng mỉm cười với máy ảnh.
Cô không phải kiểu con gái ngọt ngào và mềm mại, cũng không phải kiểu sắc sảo hay mạnh mẽ mà là kiểu con gái trầm tính và điềm đạm.
Chỉ mỉm cười với bạn nhưng lại khiến bạn cảm thấy như đang được tắm chìm trong ánh nắng.
Thần tiên tỷ tỷ đẹp quá.
Quý Lan cảm thấy lòng mình mềm nhũn ra.
Nếu thần tiên tỷ tỷ… không quên mất anh thì tốt biết mấy.
Cô hãy đến Ám Lam tìm anh đi, anh là người có ơn tất báo mà.
Khi đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình, Quý Lan đột nhiên khẽ nhíu mày, mắt nhìn xuống chiếc điện thoại của mình.
Cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Quý Lan vô thức úp điện thoại xuống mặt bàn để che đi khuôn mặt dịu dàng trên màn hình.
Đoạn Tranh Vanh dẫn một người đi vào phòng họp rồi sắp xếp người đó ngồi ở vị trí đối diện với Quý Lan.
Còn anh ấy thì đi một vòng nhỏ, bước đến ngồi xuống bên cạnh Quý Lan.
Đôi mắt đầy cảm xúc vừa rồi của Quý Lan đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Ánh mắt lạnh lùng không một tia cảm xúc của anh nhìn thẳng vào cô gái ngồi trước mặt.
Cô gái này vô cùng xinh đẹp.
Không giống với vẻ đẹp tự nhiên lại có chút đáng yêu của Nhâm Xử An, cô gái này đẹp theo kiểu rất rực rỡ.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra tính cách cô ta nổi bật như một ngọn lửa hừng hực cháy, ngay cả đôi mắt cũng lộ ra một chút hung dữ.
Nhưng khi cô ta nhìn Quý Lan, ánh mắt ấy lại âm thầm thu lại nét hung hăng.
Đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, lộ ra một đường cong xinh đẹp.
“Xin chào, tôi là Lương Nhạc, là Nhạc trong âm nhạc, đừng nhầm với từ Nhạc trong vui vẻ.”
Quý Lan hơi nheo mắt lại.
Khi nhìn vào ánh mắt của Lương Nhạc, Quý Lan liền hiểu được tâm tư của cô ta.
Loại ánh mắt này anh đã từng nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng so với những người phụ nữ trước đó thì ánh mắt này nhìn tự tin và nắm chắc phần thắng hơn.
Sự kiêu ngạo ẩn chứa trong đôi mắt của cô ta khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.
Đoạn Tranh Vanh đã đoán trước được rằng Quý Lan sẽ không có phản ứng gì. Vì vậy theo thói quen anh ta nói vài câu để không khí không trở nên quá xấu hổ.
Quý Lan biết tại sao Lương Nhạc lại đến đây.
Ám Lam đang chuẩn bị cho một bộ ba bom tấn dạng phim thương nghiệp, mỗi bộ có kinh phí đầu tư lên đến một tỷ, nên tổng số vốn đầu tư cần có là ba tỷ, cộng thêm chi phí quảng bá thì vốn đầu tư có thể lên khoảng bốn tỷ. Tuy nhiên dự án này không được người trong ngành coi trọng lắm nên rất ít người chịu tham gia đầu tư, nhưng nếu như Ám Lam tự đầu tư ba tỷ thì sau khi phim được chiếu ra rạp mà không được như mong đợi thì số tổn thất đó đủ để khiến cho toàn bộ Ám Lam rơi vào bế tắc.
Khó khăn lắm mới có một ông trùm bất động sản đồng ý đầu tư nhưng điều kiện của ông ta là con gái của ông ta phải được ký hợp đồng với Ám Lam, hơn nữa còn muốn người đại diện giỏi nhất của Ám Lam là Đoạn Tranh Vanh tự mình dẫn dắt cô ta.
Đoạn Tranh Vanh không phải là một tên ngốc nên đương nhiên anh ta có thể nhìn ra được mục đích của Lương Nhạc.
Tuy nhiên quả thật là Lương Nhạc đã tốt nghiệp khoa biểu diễn ở một học viện nghệ thuật hàng đầu ở nước ngoài, về mặt kỹ năng diễn xuất thì anh ta cũng đã từng xem qua một lần, đúng là không phải loại bằng cấp chỉ dùng để làm màu, thật sự có một chút tài năng, vậy nên anh ta mới đồng ý đưa cô ta đến gặp Quý Lan.
Công ty ký hợp đồng với một diễn viên vừa có kỹ năng diễn xuất vừa có tiền, lại còn nhận được một khoản đầu tư lớn, dù có nhìn như thế nào đi chăng nữa thì đều cảm thấy có lợi.
Chỉ là… không biết Quý Lan có đồng ý hay không.
Một mặt Đoạn Tranh Vanh cảm thấy chuyện nhận một người phụ nữ có tình cảm với mình để đổi lấy vốn đầu tư thì trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.
Nhưng ở những mặt khác, anh ta cũng cảm thấy Quý Lan là một người luôn thờ ơ với thế giới bên ngoài, ngoại trừ đóng phim truyền hình và đóng phim điện ảnh thì chắc là không còn có việc gì có thể khiến anh để ý đến.
Đoạn Tranh Vanh nhìn sang Quý Lan thì thoáng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, sắc như dao của anh.
Anh ấy thầm nói trong lòng: Thôi xong, có lẽ là không được rồi, chắc quá nửa là không thể đàm phán được.
Khi ánh mắt kiêu ngạo và quyến rũ của Lương Nhạc bắt gặp ánh mắt tối sầm của Quý Lan thì cô ta hơi run một chút.
Quả nhiên là người đàn ông mà cô ta đã để ý từ khi còn nhỏ.
Cô ta hắng giọng, đang định nói những lời đã chuẩn bị từ trước thì bỗng nhiên lại nghe thấy Quý Lan lên tiếng.
“Đoạn Tranh Vanh bây giờ phụ trách tất cả bộ kinh tế, không có thời gian dẫn dắt người mới, khiến cô thất vọng rồi.”
Lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã bị Quý Lan thẳng thừng làm cho quay ngược trở lại.
Đột nhiên cô ta cau mày lại, dựa lưng vào chiếc ghế phía sau rồi khoanh hai tay trước ngực.
Sự kiêu ngạo cùng với tính cách mà vừa rồi cô ta cố tình giấu đi đều lộ hết ra bên ngoài, cô ta nhếch môi rồi quay đầu lại nhìn Đoạn Tranh Vanh hỏi: “Đại diện Đọan, anh thật sự không có thời gian dẫn dắt người mới à?”
Quả thực Đoạn Tranh Vanh rất bận rộn.
Không chỉ là không dẫn dắt người mới mà ngoài Quý Lan ra thì anh ấy không dẫn dắt thêm bất cứ ai nữa, anh ta phải phụ trách toàn bộ bộ phận kinh tế.
Cho nên lời nói của Quý Lan cũng không thể coi là sai, anh ta gật đầu nói: “Đúng là rất bận.”
Vốn dĩ anh ta nghĩ nếu Quý Lan đồng ý thì việc dẫn dắt người mới cũng không phải là chuyện không thể.
Nhưng lúc này việc anh ta cần làm là bảo vệ tốt mạng sống của mình, chứ đừng nói đến chuyện khiến Quý Lan đổi ý.
Lương Nhạc nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Đoạn Tranh Vanh một lúc, cảm thấy dáng vẻ của Đoạn Tranh Vanh thực sự không giống như đang lừa mình, đôi mày đang nhăn lại của cô ta giãn ra một chút.
Sau khi cô ta trở về nước thì việc đầu tiên là phải ký được hợp đồng với Ám Lam, thứ nhất là vì cô ta muốn gần gũi Quý Lan hơn, thứ hai là bởi Ám Lam thực sự là một trong những công ty đứng đầu ở trong ngành, còn Đoạn Tranh Vanh là người đại diện đứng đầu trong giới, cho dù là phái lưu lượng hay phái thực lực mà nằm ở trong tay anh ta thì chưa bao giờ có nhóm nào phát triển kém cả.
Đoạn Tranh Vanh sao… Anh ta nói mình bận không có thời gian dẫn dắt người mới, nhưng trong tay cô ta cũng không phải là không có lợi thế.
Vì thế Lương Nhạc lại nhìn về phía Quý Lan, ánh mắt đó của cô ta mang theo tính cách hung hăng khó che giấu.
“Nhưng tôi không phải là một diễn viên mới bình thường, hôm nay chúng ta gặp mặt ở đây, không phải vì chuyện này à?”
Những lời nói này của Lương Nhạc khiến Quý Lan nhìn chằm chằm vào người cô ta.
Anh hiểu ý của các giám đốc điều hành cấp cao trong công ty là hy vọng có thể nhận được khoản đầu tư này.
Vì vậy sau một hồi im lặng, anh nói: “Ngẫu hứng một đoạn đi.”
Lương Nhạc hiểu ý của anh là đang bảo mình ngẫu hứng biểu diễn.
Sau khi im lặng nhìn Lương Nhạc ngẫu hứng biểu diễn một đoạn, Qúy Lan không hề có phản ứng gì.
Mái tóc đen che đi một nửa lông mày, anh nhìn Lương Nhạc bằng ánh mắt thờ ơ, giống như đang nhìn một cây bút hay một cánh cửa, không có bất kỳ gợn sóng nào và nói: “Thiếu một chút.”
Biểu cảm của Lương Nhạc và Đoạn Tranh Vanh đều có một chút thay đổi.
Đoạn Tranh Vanh nói thêm: “Quý Lan, Lương Nhạc dù sao thì cũng chỉ là một người mới, với một người mới thì kỹ năng diễn xuất như vậy là khá được…”
Quý Lan nhàn nhạt nhìn về phía Đoạn Tranh Vanh nói: “Lúc trước anh đã từng giới thiệu một số diễn viên với tôi, nhưng chưa bao giờ dùng từ khá được.”
Đoạn Tranh Vanh ngừng lại một lúc.
Anh ta nhìn thấy Quý Lan đứng dậy rời đi thì bảo Lương Nhạc “Chờ một lát” rồi đi theo Quý Lan ra khỏi phòng họp.
“Quý Lan, cậu để cô ấy diễn hai bộ coi như để rèn luyện kỹ năng thì diễn xuất nhất định sẽ có tiến bộ, người mới đến, đừng đặt yêu cầu quá cao…”
Bước chân của Quý Lan dừng lại, anh quay đầu lại nhìn Đoạn Tranh Vanh bằng đôi mắt đen nhánh.
“Chi bằng anh bổ sung thêm một yếu tố nữa là người mới này còn có thể đầu tư hơn một tỷ vào dự án của công ty.”
“Cái này…” Đoạn Tranh Vanh hơi xấu hổ.
Anh ta có thể nhìn ra là Quý Lan có chút không vui, ở trong phòng họp anh không nói thẳng ra những lời này đã là giữ thể diện cho Lương Nhạc lắm rồi.
Nếu Quý Lan cảm thấy Lương Nhạc không đủ tư cách mà cô ta vẫn có thể ký hợp đồng với Ám Lam thì chẳng khác nào diễn viên đập tiền để vào đoàn.
Quý Lan cao hơn Đoạn Tranh Vanh một chút, đôi mắt anh hơi rũ xuống nhìn thẳng vào Đoạn Tranh Vanh.
Giọng nói của anh không còn lạnh lùng như trước nữa mà trở nên dịu dàng hơn: “Chỉ vì vốn đầu tư mà phải nhượng bộ, nếu có lần thứ nhất thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai.”
Mặc kệ Lương Nhạc có thực sự theo đuổi nghề diễn viên hay không nhưng ngoại trừ cô ta thì vẫn còn có rất nhiều người giàu có dùng tiền để bước vào trong giới giải trí, nếu anh đồng ý dùng tiền để phá lệ cho những diễn viên không đủ tư cách đó ký hợp đồng, vậy sau này có phải họ sẽ tập trung hết ở Ám Lam hay không?
Quy định là quy định.
Đoạn Tranh Vanh bất lực nên chỉ có thể cười sau đó gật đầu.
Cho dù là phim điện ảnh hay phim truyền hình thì nhà sản xuất và đạo diễn đều thích tìm đến những diễn viên của Ám Lam, đơn giản là vì một bộ phim có những diễn viên nổi tiếng phái lưu lượng để thu hút sự chú ý, nhưng cũng cần cả những diễn viên phái thực lực để chống đỡ cho bộ phim.
Lưu lượng hai hoặc ba năm sẽ thay đổi một lần, diễn viên phái thực lực thì lại không thay đổi.
Phái lưu lượng như nước chảy, phái thực lực kiên cố như sắt.
Cư dân mạng từng bàn tán về những diễn viên có kỹ năng diễn xuất tốt một lần, đếm đi đếm lại vẫn chỉ từng đấy người.
Coi trọng chất lượng hơn là lưu lượng và số lượng, đấy là lý do tại sao bức tường đối diện cửa chính của Ám Lam có thể trưng bày nhiều cúp giải thưởng như vậy.
“Về chuyện đầu tư, anh đi bàn với Đường Nghiêu Sinh đi, nếu không được thì tôi sẽ tự bỏ tiền ra.
Đường Nghiêu Sinh là đối tác của công ty và cũng là một ông chủ lớn khác.
Quý Lan cũng biết rằng một công ty hoạt động tốt không phải chỉ cần có kỹ năng diễn xuất, vì vậy anh nói thêm: “Nếu có sự kiện nào mà tôi cần phải tham gia thì anh cứ kiểm tra lịch trình rồi sắp xếp là được.”
Quý Lan nói xong thì liếc nhìn Tiểu Tống một cái, sau đó hai người cùng nhau rời khỏi đây.
Anh tự bỏ tiền túi…
Đoạn Tranh Vanh không khỏi cảm thấy mình đã bị trúng một mũi tên.
Lại một lần nữa anh ta cảm nhận rõ sự chênh lệch giữa giàu và nghèo.
Nhưng Quý Lan đúng là không có sở thích gì, tiêu tiền cũng không, nhiều năm như vậy hầu như chỉ có vào chứ không có ra, nên nếu anh tích được một khoản tiền cũng là chuyện bình thường.
Quý Lan vừa đi dạo trên hành lang của công ty vừa nhớ lại màn biểu diễn vừa rồi của Lương Nhạc.
Cũng không tệ lắm nhưng cũng không được coi là rất tốt.
Muốn bước vào Ám Lam, nói như thế nào thì cũng phải… tầm cỡ trình độ của thần Tiên tỷ tỷ.
Nghĩ đến Nhâm Xử An, tâm trạng của Quý Lan lại trầm xuống.
Đã lâu như vậy rồi, tại sao cô vẫn không tới Ám Lam tìm anh?
Chỉ cần Nhâm Xử An đến Ám Lam tìm anh, anh chắc chắn sẽ sắp xếp người đại diện tốt nhất của Ám Lam để dẫn dắt cô.
Đang miên man suy nghĩ về chuyện này, Quý Lan chợt nhận ra điều gì đó.
Anh đột nhiên dừng chân, quay đầu lại nhìn rồi gọi: “Đoạn Tranh Vanh.”
Đoạn Tranh Vanh giật mình, hoang mang chớp mắt nhìn Quý Lan, người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Anh ấy đùa giỡn nói: “Sao, cậu đổi ý rồi à?”
Quý Lan mím môi, do dự một chút rồi hỏi: “Anh thật sự không có thời gian dẫn dắt người mới à?”
Đoạn Tranh Vanh: “?”
Cho nên anh ta, nên dẫn dắt hay là không nên dẫn dắt đây?
“Không phải chứ Quý Lan, cậu thật sự muốn đổi ý, để tôi dẫn dắt Lương Nhạc sao?”
Đoạn Tranh Vanh nhíu mày lại, giơ tay đẩy cặp kính gọng vàng của mình, nụ cười ở khóe miệng của anh ấy dù có nhìn như thế nào cũng cảm thấy có chút nghiền ngẫm.
Quý Lan không trả lời mà chỉ nhìn Đoạn Tranh Vanh với vẻ mặt bình tĩnh.
Vẻ mặt của anh tuy bình tĩnh nhưng Đoạn Tranh Vanh lại cảm thấy hình như anh có vẻ hơi ngại ngùng.
…
Cả một ngày trôi qua, quả nhiên Sở Dĩ Lam không tung ra chuyện chụp được ảnh Nhâm Xử An trên tàu điện ngầm ở trên Weibo của anh ta.
Giống như Nhâm Xử An nghĩ.
Cho dù thế nào thì Sở Dĩ Lam cũng là một tiểu thịt tươi nổi tiếng.
Anh ta có thể tương tác với một diễn viên nhỏ không thể lên sân khấu nhiều lần như cô đã khiến Nhâm Xử An cảm thấy ngạc nhiên lắm rồi.
Người ta nào có thời gian để lúc nào cũng chú ý tới một diễn viên nhỏ bé như cô chứ.
Hơn nữa nếu tương tác thường xuyên chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của những người quan tâm và gây ra ồn ào.
Ngay cả khi anh ta muốn tương tác thì người đại diện của anh ta nhất định cũng sẽ ngăn cản anh ta lại.
Nhâm Xử An đã ăn trưa cùng với Giang Đồng, sau khi về nhà thì xem hai bộ phim điện ảnh.
Lúc cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thì bầu trời đã hoàn toàn tối sầm lại.
Ngồi vào bàn học quá lâu khiến cô cảm thấy hơi mệt mỏi.
Nhâm Xử An cầm chiếc điện thoại lên rồi nằm xuống giường, cô đăng nhập vào trò chơi thì nhìn thấy Quý Hưng đang nằm lên bàn và nhìn chằm chằm vào đống sách trên bàn.
Có vài chữ cái tiếng Anh hiện trên màn hình.
“Eng… lish.”
“Bir… birth… day.”
“School… bag.”
Quý Hưng hình như đang đọc tiếng Anh, ba dấu chấm lửng ở giữa cho thấy cậu đang gặp khó khăn khi đọc tiếng Anh như thế nào.
Khi Nhậm Xử An còn đi học, điểm số tất cả các môn của cô đều khá tốt, ít nhất thì trong số các thí sinh nghệ thuật cô cũng được coi là nổi bật.
Chỉ có tiếng Anh là nỗi đau muôn thuở của cô, cho nên cô hiểu rất rõ nỗi đau khi học tiếng Anh không giỏi.
Thế nhưng…
Cô chạm nhẹ vào màn hình để phóng to hình ảnh của trò chơi, cuốn sách tiếng Anh của Quý Hưng chiếm toàn bộ màn hình.
Không kể lúc trước đi thi bao nhiêu lần nhưng ít ra cô cũng đã đỗ bài kiểm tra tiếng anh cấp sáu.
Cô cảm thấy để mình dạy tiếng Anh cấp trung học cơ sở cho Quý Hưng thì không thành vấn đề.
Vì vậy cô lật giở cuốn sách tiếng Anh của Quý Hưng trên bàn hai lần rồi nhìn lướt qua nội dung ở mặt sau.
Quý Hưng đã sớm quen với việc đồ vật trong phòng mình tự chuyển động.
Cậu hơi ngẩng đầu lên, dời ánh mắt ra khỏi sách vở.
“Chị đến rồi à?”
Cậu cố kìm nén một tia vui mừng trong mắt và nói chuyện bằng khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nhưng sau đó trên mặt cậu lại hiện ra một chút ngại ngùng và rầu rĩ khó nhận ra.
Cuối cùng không đợi Nhâm Xử An trả lời, cậu lại lễ phép gọi Nhâm Xử An một tiếng.
“Thần tiên tỷ tỷ.”
Nhâm Xử An nhìn thấy Quý Hưng mím môi, sau khi dòng chữ “Thần Tiên tỷ tỷ” hiện lên trên màn hình, đôi tai cậu chợt ửng hồng, cô cảm thấy trong lòng mình như đang nở hoa…
Đáng yêu quá rồi!
Sao lại có một cậu bé đáng yêu như vậy chứ!
Cậu nhóc lạnh lùng như người lớn, không muốn để lộ ra cảm giác thân thiết trong lòng mình, sợ lời mình nói lạnh lùng quá mức khiến người khác cảm thấy khó chịu hoặc chạnh lòng, cho nên mới ngoan ngoãn gọi một câu “Thần tiên tỷ tỷ”, gọi xong lại lén lút đỏ lỗ tai…
Quý Hưng là thần tiên nhỏ nào mà đáng yêu quá vậy ta?
Nhâm Xử An mỉm cười rồi nhìn chằm chằm vào màn hình một cách ngốc nghếch.
Cô gõ chữ: “Tôi sẽ dạy tiếng Anh cho cậu.”
Chương 28
Nghe thấy thần tiên tỷ tỷ đã quay trở lại, tốc độ phục hồi của Quý Hưng cũng rất nhanh chóng.
Cậu gật đầu, vành tai vẫn còn hơi ửng đỏ nhưng trong mắt lại ẩn chứa một chút chờ mong, một dòng chữ [Mức độ thiện cảm: +3] xẹt qua trên người cậu.
“Cảm ơn… Thần tiên tỷ tỷ.”
Nhâm Xử An ôm điện thoại di động, lăn một vòng ở trên chiếc giường lớn của cô.
Quý Hưng thật sự… Đáng yêu chết mất!
Dù sao đi nữa cô vẫn muốn giúp đỡ chút gì đó cho nhóc con đáng yêu này. Đối với việc học tiếng Anh, quan trọng nhất chính là kỹ năng đọc và nghe.
Nhưng dạy học thì nhất định phải giao tiếp bằng ngôn ngữ chứ không phải qua mấy dòng chữ khô khan này.
Cô cần nghe thấy giọng nói của Quý Hưng và tất nhiên Quý Hưng cũng cần phải nghe được ngữ điệu giọng nói của cô. Chỉ có như vậy mới có thể trao đổi học tập thật tốt được.
Phía góc bên trái của trang trò chơi có hiện lên cấp độ hiện tại của cô, dòng chữ cấp 9 lóe sáng lên.
Thật ra nói việc thăng cấp trong trò chơi này khó thì cũng có chút khó, nhưng nói dễ thì cũng hơi dễ thật.
Chỉ cần cô dốc sức nạp vào tài khoản mấy trăm hoặc hơn một nghìn kim tệ để chi tiền cho Quý Hưng thì có thể tăng không ít kinh nghiệm rồi.
Vừa hay lúc này Quý Hưng cần phải tham gia học môn Hóa, Vật lý, thêm cả một lớp ngoại khóa nữa… Sau khi nạp tiền vào trò chơi, cô có thể thẳng tay đăng ký cho cậu vào lớp ngoại khóa.
Nhâm Xử An mở trang nạp tiền ra, khuôn mặt tội nghiệp nhấn nút nạp thêm 800 cho tròn 1000 kim tệ rồi lựa chọn hạng mục.
Một lần nạp vào trò chơi tám trăm kim tệ để mua khóa học môn Vật lý và Hóa học, cấp bậc của Quý Hưng nhanh chóng đạt cấp mười. Cô nhìn đi nhìn lại phần đánh dấu vài lần, thậm chí có thể thăng lên cấp mười một.
Nhâm Xử An cảm thấy ruột đau như cắt nhưng không sao, cuối cùng thì cô cũng có thể dùng giọng nói thật của mình để nói chuyện với nhóc con rồi.
Cũng không biết giọng nói của nhóc con như thế nào nữa.
Vì thế cô vừa đeo tai nghe điện thoại, vừa dò hỏi: “Nhóc con, em có nghe thấy tôi nói không?”
…
“Nhóc con, em có nghe thấy tôi nói không?”
Khi Quý Hưng nghe thấy từ bên trong không khí truyền đến một giọng nói dịu dàng và trong trẻo của con gái, cậu sợ tới mức suýt nữa bật dậy khỏi ghế.
“Loảng xoảng, loảng xoảng”, cái ghế dựa sau lưng cậu ngã lăn xuống đất.
Hiếm khi cậu cảm thấy hoảng sợ như vậy, cậu nhanh chóng liếc nhìn xung quanh.
Suy nghĩ của cậu xoay chuyển nhanh như chong chóng, vẻ mặt hoảng sợ dần dần trở nên vui mừng hơn.
Đôi mắt đen nhánh đang kiềm chế sự vui mừng ấy như mang theo một chút ánh sáng mờ ảo le lói.
Chắc chắn là thần tiên tỷ tỷ đang dùng giọng nói thật của mình để nói chuyện với cậu, điều này chứng minh thần tiên tỷ tỷ yêu thích cậu nhiều hơn so với trước đây phải không?
Hay là bởi vì những biểu hiện của cậu khiến thần tiên tỷ tỷ rất hài lòng?
“Cuối cùng người cũng dùng giọng nói thật để nói chuyện với tôi rồi.” Quý Hưng nói.
Cậu nói xong liền mấp máy môi mấy cái, kiềm chế sự vui mừng đang nhảy nhót trong lòng mình.
Hai tay cậu khoanh trước ngực, muốn làm ra vẻ bình tĩnh để ngồi xuống nói chuyện nhưng cậu lại quên vừa rồi cái ghế dựa đã lăn xuống trên mặt đất…
Cậu lảo đảo, suýt chút nữa cũng té nhào nhưng may sao thân thể cậu linh hoạt, phản ứng nhanh nhạy nên mới miễn cưỡng không bị ngã xuống.
“Ha ha ha ha ha, nhóc con cẩn thận một chút nha. Không cần phải kinh ngạc đến thế đâu, sau này tôi có thể luôn luôn nói chuyện như vậy với em.”
Tiếng cười nhẹ nhàng, sảng khoái khiến cho vành tai Quý Hưng càng đỏ hơn.
Cậu thẹn thùng, rũ đôi mắt nhìn xuống dưới. Trong lòng thầm nghĩ rằng bản thân cậu không cẩn thận gì cả, lại còn bêu xấu bản thân mình trước mặt thần tiên tỷ tỷ.
Nhưng mà… Nhóc con?
Cách xưng hô này sao cứ kỳ lạ thế nào đó, như thể đang nói đến một con mèo nhỏ hay con chó nhỏ bình thường vậy.
Sự liên tưởng này của Quý Hưng khiến cho tâm trạng còn đang vui mừng lúc ban đầu lại trở nên có chút ngột ngạt.
Hai hàng lông mày cậu nhíu chặt vào nhau như cái bánh quai chèo, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, nhỏ nhắn lại lộ ra biểu cảm rối rắm.
Quý Hưng đang hoang mang, lúng túng nhưng lại có dáng vẻ kinh ngạc và khoa trương khiến cho Nhâm Xử An cảm thấy có chút buồn cười.
Nhóc con của cô sao lại đáng yêu đến thế nhỉ? Dù bất cứ lúc nào hay dáng vẻ của cậu ra sao đi nữa thì cũng trông rất đáng yêu.
Cô nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Quý Hưng đang dần trở nên trầm mặc như bình thường.
Nhưng dù sao đi nữa thì cũng không thể che dấu được tia sáng trong ánh mắt của cậu.
Trên người Quý Hưng hiện lên dòng chữ [Mức độ thiện cảm: +10], bên trong tai nghe của điện thoại truyền ra một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng nhưng vẫn cảm nhận được đây là giọng điệu của một thiếu niên mới lớn.
“Cuối cùng người cũng dùng giọng thật để nói chuyện với tôi.”
A a a…
Giọng nói của nhóc con dễ nghe quá!
Nhâm Xử An ôm điện thoại di động lăn lộn trên giường, trong mắt tràn ngập những tia sáng rực rỡ.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tỏ vẻ lạnh lùng của thiếu niên trên màn hình di động, không nỡ chớp mắt chút nào.
Cô nhìn đôi môi bạc đang nhếch lên của Quý Hưng, hàng lông mi đang run rẩy của cậu, nhìn xem cậu…
Muốn ngồi xuống cái ghế tựa, nhưng lại suýt chút nữa ngã lộn cổ xuống sàn nhà.
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Nhâm Xử An cười to một trận đầy sảng khoái, tiếng cười vang lên từ tận đáy lòng.
Người thiếu niên choai choai trong lòng giả bộ lạnh lùng này thế mà cũng có lúc lúng túng, xấu hổ như vậy!
Thật là đáng yêu! Cho dù là chuẩn bị ngã sấp xuống đất cũng rất đáng yêu đến như vậy.
Cô có cảm giác như sắp bị người trong trò chơi này nắm bắt được mình rồi. Nhìn thế nào cũng thấy Quý Hưng vô cùng đáng yêu.
Sợ Quý Hưng nhạy cảm và suy nghĩ nhiều nên cô không dám tiếp tục cười lớn như thế nữa. Trái lại, cô nhanh chóng nói một câu theo sau: “Nhóc con cẩn thận một chút nha! Không cần phải kinh ngạc như thế, sau này tôi có thể luôn nói chuyện như vậy với em.”
Trong màn hình điện thoại, vẻ mặt của nhóc con vẫn còn rất ngượng ngùng, vành tai cậu đỏ lên, không nói một câu nào.
Bỗng nhiên, trên mặt Quý Hưng hiện lên một chút rối rắm khó xử, yết hầu di chuyển mấy lần, phát ra một âm thanh nhẹ nhàng.
Nhưng do dự một lát, cuối cùng cậu vẫn không thốt ra được lời nào.
Quý Hưng không chịu nói chuyện, vất vả lắm mới có thể mở được khóa chức năng giọng nói. Nhậm Xử An cũng không muốn cuộc nói chuyện giữa hai người trở nên khô khan, cô nói tiếp: “Quả nhiên, dùng giọng nói để trao đổi vẫn tiện nhất. Về sau nếu việc học tập của cậu gặp vấn đề gì, ngoại trừ môn Vật lý và Hóa học thì đều có thể tới hỏi tôi. Chắc chắn tôi sẽ giải thích cho cậu đến khi nào hiểu thì thôi, không cần ngại gì đâu, được không?”
Cô nói xong. Lúc sau, Quý Hưng mới gật đầu, ánh mắt cậu nhìn sang một bên.
“Thần tiên… Cũng cần phải đến trường sao?”
Từ trong tai nghe điện thoại truyền tới một giọng nói non nớt, lạnh lùng, nhưng câu hỏi này lọt vào tai Nhâm Xử An lại cảm thấy thật đáng yêu.
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười, trả lời: “Đúng vậy. Tôi cũng phải đến trường, những kiến thức mà cậu đang học, tôi đã học qua hết rồi.”
Quý Hưng nghe thấy câu trả lời của Nhâm Xử An, trong lòng cậu thật ra vẫn còn có chút nghi ngờ…
Chẳng lẽ thần tiên không phải nên học mấy thứ pháp thuật, tiên thuật linh tinh gì sao? Vì sao lại còn phải học mấy thứ ở nhân gian như thế này nữa?
Nhưng mà cậu sợ cậu hỏi ra nhiều vấn đề quá sẽ khiến thần tiên tỷ tỷ phiền chán, vậy nên cậu không hỏi thêm gì nữa.
Nhâm Xử An thấy nhóc con lạnh lùng vẫn không chịu nói gì, cô không nhịn được bĩu môi…
Đúng là một cậu nhóc quỷ không đáng yêu chút nào, cũng không biết dịu dàng với thần tiên tỷ tỷ để thân thiết với nhau hơn sao?
Cô không nhịn được nâng ngón tay chọc vào mặt của Quý Hưng.
Vẫn như cũ, phải đạt cấp 20 mới có thể mở khóa chức năng cảm ứng trong trò chơi.
“Cậu có cái gì… Vấn đề nào đặc biệt muốn hỏi không? Cậu có thể đến hỏi tôi này, nhóc con lạnh lùng, đừng buồn nữa.”
Nhóc con lạnh lùng.
Nhóc khó hiểu.
Nhóc quỷ thối không đáng yêu chút nào.
Mặc dù trong lòng Nhâm Xử An đang hờn dỗi nhưng khóe miệng lại vô thức cong lên.
Quý Hưng nhìn xung quanh như người không hồn. Cuối cùng, đôi mắt đang hạ thấp nhìn sang một bên ấy cũng không hề nhìn thẳng về phía trước.
Giọng nói của người thiếu niên non nớt, lạnh lùng vang lên: “Vấn đề gì cũng có thể hỏi được chứ?”
“Đương nhiên rồi. Tôi muốn trò chuyện nhiều với cậu mà.” Nhâm Xử An nhẹ nhàng trả lời.
“Cái kia, tôi có thể…”
Quý Hưng nặn ra được mấy từ, mày lại nhíu vào, dường như đang sắp xếp lại từ ngữ trong đầu.
Sau một đoạn thời gian dài, cuối cùng giọng nói thiếu niên lạnh lẽo, buồn tẻ và mang theo một chút do dự cũng truyền đến lỗ tai của Nhâm Xử An.
“Nếu như tôi thật sự học tập tốt thì người có thể hiện thân ở trước mặt tôi hay không?”
Hai từ “hiện thân” này miêu tả khiến Nhâm Xử An buồn cười, nhưng Quý Hưng đưa ra yêu cầu kiểu này làm trong lòng Nhâm Xử An có chút buồn bực…
Tại sao nhà sản xuất trò chơi nuôi dưỡng người này lại để Quý Hưng hỏi ra kiểu vấn đề như thế kia?
Gặp mặt, nhiều thứ vân vân khác… Chẳng phải là nhất định không thể thực hiện được rồi sao?
Hệ thống đặt ra vấn đề này, đúng là không hiểu ra làm sao cả.
Nhưng mà cô cũng có thể tưởng tượng được, nếu như cô nói ra chuyện dù có ra sao đi nữa cũng không thể gặp mặt Quý Hưng thì dựa theo tính cách nhạy cảm của Quý Hưng, chắc chắn khuôn mặt nhỏ kia sẽ xị xuống, tự cậu lại dằn vặt, hờn dỗi bản thân.
Dù sao cũng chỉ là một trò chơi thôi, cũng không phải là chuyện quan trọng bắt buộc cần nói lời thật lòng.
Vì thế, Nhâm Xử An ung dung đồng ý với Quý Hưng: “Đương nhiên. Đợi khi nào thời cơ đến, lúc đó chúng ta có thể gặp mặt.”
Cô nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Quý Hưng đặt trên đầu gối khẽ nắm chặt hơn một chút.
…
Sau nửa tiếng đầy vui vẻ dạy tiếng Anh cho Quý Hưng, Nhâm Xử An thoát ra khỏi trò chơi, tâm trạng vui sướng, thắt lại chiếc đai thắt lưng ở trên người.
Hôm nay, Giang Đồng có buổi chụp ảnh cho một tạp chí điện tử nên hiện tại cô ấy không ở nhà.
Cũng chỉ có mình cô là như vậy. Là một người ở trong công ty giống như rơi vào kẽ hở trên tảng băng vậy, ngoại trừ việc đi diễn ra thì cô không còn việc gì khác.
Nhưng mà nhân dịp thoải mái không nhận được thông báo nào, cô sẽ vào trong trò chơi nói chuyện với Quý Hưng thêm vài câu. Vậy nên cô cũng không hề cảm thấy nhàm chán hay phiền muộn gì cả.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, trên di động hiện ra một dòng tin nhắn.
Hoắc Khưu Dung: [Chị Xử An, lát nữa em và chị Lan cùng nhau đi gặp phó đạo diễn phim “Kiếm Vũ”.]
Hoắc Khưu Dung: [Nội dung bộ phim đại khái là một truyện xưa. Nhân vật trong truyện em xem qua rồi, cũng không tệ lắm. Nam nữ chính đều là những diễn viên tuyến một.]
Hoắc Khưu Dung: [Dự án này thật sự rất tốt, chị có muốn tham gia không?]
Hoắc Khưu Dung cũng là một nghệ sĩ mà Trương Lan dẫn dắt.
Anh ta không phải một người xuất thân từ lớp chính quy diễn xuất chuyên nghiệp. Hồi còn là thực tập sinh ở nước ngoài, anh ta đã luyện tập vũ đạo khá tốt.
Sau mười tám tuổi, anh ta về nước và hoạt động trong một nhóm nhỏ khoảng hai năm. Nhưng sau đấy nhóm giải tán nên anh ta bắt đầu theo đuổi con đường của một diễn viên.
Diễn xuất của anh ta không tốt lắm nhưng khuôn mặt của anh ta thật sự có thể bù đắp lại điều này. Hoắc Khưu Dung có một khuôn mặt tinh xảo đến mức người con gái nào nhìn thấy cũng phải trầm trồ khen ngợi.
Lúc bình thường, nụ cười của anh ta mang vẻ dịu dàng, ấm áp, có chút giống như đang ngại ngùng. Nhìn thoáng qua thì anh ta không có chút năng lực công kích nào, vậy nên cũng khá phù hợp với loại nhân vật nam thứ trong kịch bản phim thần tượng. Vì vậy nên dù kỹ năng diễn xuất của anh ta hơi kém nhưng vẫn có rất nhiều bộ phim chiếu trên mạng với chất lượng không đồng đều sẵn sàng sử dụng anh ta.
Trương Lan cũng cực kì thích Hoắc Khưu Dung. Cô ta nhìn trúng tương lai có thể phát triển được của anh ta nên để giúp anh ta có thể diễn xuất mà cô ta phải chạy ngược chạy xuôi mãi.
Hiện giờ trên Weibo, tài khoản của Hoắc Khưu Dung đã có hơn ba trăm vạn fan, bình thường cũng xuất hiện trên trang mạng khá nhiều. Các buổi liên hoan phim, các hoạt động của nhãn hiệu, hay mấy thứ linh tinh gì đó cũng đăng lên không ít hình ảnh khuôn mặt rạng rỡ kia của anh ta, tăng thêm cơ hội được chụp chiếu, có thể còn tốt hơn nhiều so với Nhâm Xử An.
Nhâm Xử An không thích Trương Lan nhưng thật ra đối với Hoắc Khưu Dung cô lại không có ý kiến gì cả.
Bình thường, thái độ của Hoắc Khưu Dung đối với cô cực kỳ tốt, luôn luôn gọi cô là chị Xử An, cũng thường xuyên tụ tập với cô cùng thảo luận về kịch bản, có tin tức giật gân kích thích nào cũng sẽ nói với cô đầu tiên.
Chẳng qua là cô thực sự không có ý định dùng tài nguyên của Trương Lan dù cô ta muốn cho cô làm thứ gì tốt đi chăng nữa.
Ngựa tốt không ăn lại cỏ cũ, hơn nữa cô đã lấy được tin tức từ phía Sở Dĩ Lam, cho nên cô sẽ càng không vì Trương Lan cho mình những tài nguyên này mà tự làm mình tủi thân.
Gấu túi không ngủ: [Cứ nói chuyện thật tốt với đạo diễn đi. Tôi sẽ không đi theo đâu.]
Hoắc Khưu Dung: [Hạng mục này thật sự rất tốt đấy. Chị Xử An thật sự không hề lo lắng một chút nào sao?]
Gấu túi không ngủ: [Cám ơn cậu đã nghĩ đến tôi, nhưng mà lần này tôi thật sự không đi.]
Hoắc Khưu Dung: [Em còn nghĩ đến chỗ của chị Xử An để gặp chị.]
Hoắc Khưu Dung: [Thật ngầu.jpg]
Sau khi nói chuyện phiếm với Hoắc Khưu Dung một lúc, Nhâm Xử An chuẩn bị chọn một bộ phim điện ảnh có điểm bình chọn Douban cao nhất để xem.
Bỗng nhiên, tiếng chuông di động lại vang lên, trên màn hình là một số điện thoại không hề có trong danh bạ.
Cô khẽ nhướng lông mày rồi cầm điện thoại lên nghe, trả lời với giọng khách sáo lịch sự.
Từ bên kia điện thoại truyền tới giọng nói nam rất trong trẻo, ngữ điệu dịu dàng, chỉ cần nghe thôi cũng cảm thấy thoải mái rồi.
“Xin chào, tôi là người đại diện Lý Tử Mặc của công ty Tinh Diệu Culture.”
Quý Lan biến thành “Máy dò tìm Nhâm Xử An” sống hình người. Mỗi khi rảnh rỗi thì theo thói quen anh sẽ lên Weibo tìm kiếm tất cả những tin tức liên quan đến Nhâm Xử An một lần. Nếu thấy mấy bài post được các trang marketing đăng thì anh sẽ dừng lại nhìn thêm vài giây nữa.
Trong bức ảnh trên màn hình, Nhâm Xử An đang mặc một chiếc áo lông vũ màu đen dài đến mắt cá chân, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng cổ màu kaki, đầu đội chiếc mũ dệt kim, cả người lười biếng tựa vào chiếc cửa bên cạnh tàu điện ngầm, cô nhẹ nhàng mỉm cười với máy ảnh.
Cô không phải kiểu con gái ngọt ngào và mềm mại, cũng không phải kiểu sắc sảo hay mạnh mẽ mà là kiểu con gái trầm tính và điềm đạm.
Chỉ mỉm cười với bạn nhưng lại khiến bạn cảm thấy như đang được tắm chìm trong ánh nắng.
Thần tiên tỷ tỷ đẹp quá.
Quý Lan cảm thấy lòng mình mềm nhũn ra.
Nếu thần tiên tỷ tỷ… không quên mất anh thì tốt biết mấy.
Cô hãy đến Ám Lam tìm anh đi, anh là người có ơn tất báo mà.
Khi đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình, Quý Lan đột nhiên khẽ nhíu mày, mắt nhìn xuống chiếc điện thoại của mình.
Cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Quý Lan vô thức úp điện thoại xuống mặt bàn để che đi khuôn mặt dịu dàng trên màn hình.
Đoạn Tranh Vanh dẫn một người đi vào phòng họp rồi sắp xếp người đó ngồi ở vị trí đối diện với Quý Lan.
Còn anh ấy thì đi một vòng nhỏ, bước đến ngồi xuống bên cạnh Quý Lan.
Đôi mắt đầy cảm xúc vừa rồi của Quý Lan đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Ánh mắt lạnh lùng không một tia cảm xúc của anh nhìn thẳng vào cô gái ngồi trước mặt.
Cô gái này vô cùng xinh đẹp.
Không giống với vẻ đẹp tự nhiên lại có chút đáng yêu của Nhâm Xử An, cô gái này đẹp theo kiểu rất rực rỡ.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra tính cách cô ta nổi bật như một ngọn lửa hừng hực cháy, ngay cả đôi mắt cũng lộ ra một chút hung dữ.
Nhưng khi cô ta nhìn Quý Lan, ánh mắt ấy lại âm thầm thu lại nét hung hăng.
Đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, lộ ra một đường cong xinh đẹp.
“Xin chào, tôi là Lương Nhạc, là Nhạc trong âm nhạc, đừng nhầm với từ Nhạc trong vui vẻ.”
Quý Lan hơi nheo mắt lại.
Khi nhìn vào ánh mắt của Lương Nhạc, Quý Lan liền hiểu được tâm tư của cô ta.
Loại ánh mắt này anh đã từng nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng so với những người phụ nữ trước đó thì ánh mắt này nhìn tự tin và nắm chắc phần thắng hơn.
Sự kiêu ngạo ẩn chứa trong đôi mắt của cô ta khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.
Đoạn Tranh Vanh đã đoán trước được rằng Quý Lan sẽ không có phản ứng gì. Vì vậy theo thói quen anh ta nói vài câu để không khí không trở nên quá xấu hổ.
Quý Lan biết tại sao Lương Nhạc lại đến đây.
Ám Lam đang chuẩn bị cho một bộ ba bom tấn dạng phim thương nghiệp, mỗi bộ có kinh phí đầu tư lên đến một tỷ, nên tổng số vốn đầu tư cần có là ba tỷ, cộng thêm chi phí quảng bá thì vốn đầu tư có thể lên khoảng bốn tỷ. Tuy nhiên dự án này không được người trong ngành coi trọng lắm nên rất ít người chịu tham gia đầu tư, nhưng nếu như Ám Lam tự đầu tư ba tỷ thì sau khi phim được chiếu ra rạp mà không được như mong đợi thì số tổn thất đó đủ để khiến cho toàn bộ Ám Lam rơi vào bế tắc.
Khó khăn lắm mới có một ông trùm bất động sản đồng ý đầu tư nhưng điều kiện của ông ta là con gái của ông ta phải được ký hợp đồng với Ám Lam, hơn nữa còn muốn người đại diện giỏi nhất của Ám Lam là Đoạn Tranh Vanh tự mình dẫn dắt cô ta.
Đoạn Tranh Vanh không phải là một tên ngốc nên đương nhiên anh ta có thể nhìn ra được mục đích của Lương Nhạc.
Tuy nhiên quả thật là Lương Nhạc đã tốt nghiệp khoa biểu diễn ở một học viện nghệ thuật hàng đầu ở nước ngoài, về mặt kỹ năng diễn xuất thì anh ta cũng đã từng xem qua một lần, đúng là không phải loại bằng cấp chỉ dùng để làm màu, thật sự có một chút tài năng, vậy nên anh ta mới đồng ý đưa cô ta đến gặp Quý Lan.
Công ty ký hợp đồng với một diễn viên vừa có kỹ năng diễn xuất vừa có tiền, lại còn nhận được một khoản đầu tư lớn, dù có nhìn như thế nào đi chăng nữa thì đều cảm thấy có lợi.
Chỉ là… không biết Quý Lan có đồng ý hay không.
Một mặt Đoạn Tranh Vanh cảm thấy chuyện nhận một người phụ nữ có tình cảm với mình để đổi lấy vốn đầu tư thì trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.
Nhưng ở những mặt khác, anh ta cũng cảm thấy Quý Lan là một người luôn thờ ơ với thế giới bên ngoài, ngoại trừ đóng phim truyền hình và đóng phim điện ảnh thì chắc là không còn có việc gì có thể khiến anh để ý đến.
Đoạn Tranh Vanh nhìn sang Quý Lan thì thoáng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, sắc như dao của anh.
Anh ấy thầm nói trong lòng: Thôi xong, có lẽ là không được rồi, chắc quá nửa là không thể đàm phán được.
Khi ánh mắt kiêu ngạo và quyến rũ của Lương Nhạc bắt gặp ánh mắt tối sầm của Quý Lan thì cô ta hơi run một chút.
Quả nhiên là người đàn ông mà cô ta đã để ý từ khi còn nhỏ.
Cô ta hắng giọng, đang định nói những lời đã chuẩn bị từ trước thì bỗng nhiên lại nghe thấy Quý Lan lên tiếng.
“Đoạn Tranh Vanh bây giờ phụ trách tất cả bộ kinh tế, không có thời gian dẫn dắt người mới, khiến cô thất vọng rồi.”
Lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã bị Quý Lan thẳng thừng làm cho quay ngược trở lại.
Đột nhiên cô ta cau mày lại, dựa lưng vào chiếc ghế phía sau rồi khoanh hai tay trước ngực.
Sự kiêu ngạo cùng với tính cách mà vừa rồi cô ta cố tình giấu đi đều lộ hết ra bên ngoài, cô ta nhếch môi rồi quay đầu lại nhìn Đoạn Tranh Vanh hỏi: “Đại diện Đọan, anh thật sự không có thời gian dẫn dắt người mới à?”
Quả thực Đoạn Tranh Vanh rất bận rộn.
Không chỉ là không dẫn dắt người mới mà ngoài Quý Lan ra thì anh ấy không dẫn dắt thêm bất cứ ai nữa, anh ta phải phụ trách toàn bộ bộ phận kinh tế.
Cho nên lời nói của Quý Lan cũng không thể coi là sai, anh ta gật đầu nói: “Đúng là rất bận.”
Vốn dĩ anh ta nghĩ nếu Quý Lan đồng ý thì việc dẫn dắt người mới cũng không phải là chuyện không thể.
Nhưng lúc này việc anh ta cần làm là bảo vệ tốt mạng sống của mình, chứ đừng nói đến chuyện khiến Quý Lan đổi ý.
Lương Nhạc nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Đoạn Tranh Vanh một lúc, cảm thấy dáng vẻ của Đoạn Tranh Vanh thực sự không giống như đang lừa mình, đôi mày đang nhăn lại của cô ta giãn ra một chút.
Sau khi cô ta trở về nước thì việc đầu tiên là phải ký được hợp đồng với Ám Lam, thứ nhất là vì cô ta muốn gần gũi Quý Lan hơn, thứ hai là bởi Ám Lam thực sự là một trong những công ty đứng đầu ở trong ngành, còn Đoạn Tranh Vanh là người đại diện đứng đầu trong giới, cho dù là phái lưu lượng hay phái thực lực mà nằm ở trong tay anh ta thì chưa bao giờ có nhóm nào phát triển kém cả.
Đoạn Tranh Vanh sao… Anh ta nói mình bận không có thời gian dẫn dắt người mới, nhưng trong tay cô ta cũng không phải là không có lợi thế.
Vì thế Lương Nhạc lại nhìn về phía Quý Lan, ánh mắt đó của cô ta mang theo tính cách hung hăng khó che giấu.
“Nhưng tôi không phải là một diễn viên mới bình thường, hôm nay chúng ta gặp mặt ở đây, không phải vì chuyện này à?”
Những lời nói này của Lương Nhạc khiến Quý Lan nhìn chằm chằm vào người cô ta.
Anh hiểu ý của các giám đốc điều hành cấp cao trong công ty là hy vọng có thể nhận được khoản đầu tư này.
Vì vậy sau một hồi im lặng, anh nói: “Ngẫu hứng một đoạn đi.”
Lương Nhạc hiểu ý của anh là đang bảo mình ngẫu hứng biểu diễn.
Sau khi im lặng nhìn Lương Nhạc ngẫu hứng biểu diễn một đoạn, Qúy Lan không hề có phản ứng gì.
Mái tóc đen che đi một nửa lông mày, anh nhìn Lương Nhạc bằng ánh mắt thờ ơ, giống như đang nhìn một cây bút hay một cánh cửa, không có bất kỳ gợn sóng nào và nói: “Thiếu một chút.”
Biểu cảm của Lương Nhạc và Đoạn Tranh Vanh đều có một chút thay đổi.
Đoạn Tranh Vanh nói thêm: “Quý Lan, Lương Nhạc dù sao thì cũng chỉ là một người mới, với một người mới thì kỹ năng diễn xuất như vậy là khá được…”
Quý Lan nhàn nhạt nhìn về phía Đoạn Tranh Vanh nói: “Lúc trước anh đã từng giới thiệu một số diễn viên với tôi, nhưng chưa bao giờ dùng từ khá được.”
Đoạn Tranh Vanh ngừng lại một lúc.
Anh ta nhìn thấy Quý Lan đứng dậy rời đi thì bảo Lương Nhạc “Chờ một lát” rồi đi theo Quý Lan ra khỏi phòng họp.
“Quý Lan, cậu để cô ấy diễn hai bộ coi như để rèn luyện kỹ năng thì diễn xuất nhất định sẽ có tiến bộ, người mới đến, đừng đặt yêu cầu quá cao…”
Bước chân của Quý Lan dừng lại, anh quay đầu lại nhìn Đoạn Tranh Vanh bằng đôi mắt đen nhánh.
“Chi bằng anh bổ sung thêm một yếu tố nữa là người mới này còn có thể đầu tư hơn một tỷ vào dự án của công ty.”
“Cái này…” Đoạn Tranh Vanh hơi xấu hổ.
Anh ta có thể nhìn ra là Quý Lan có chút không vui, ở trong phòng họp anh không nói thẳng ra những lời này đã là giữ thể diện cho Lương Nhạc lắm rồi.
Nếu Quý Lan cảm thấy Lương Nhạc không đủ tư cách mà cô ta vẫn có thể ký hợp đồng với Ám Lam thì chẳng khác nào diễn viên đập tiền để vào đoàn.
Quý Lan cao hơn Đoạn Tranh Vanh một chút, đôi mắt anh hơi rũ xuống nhìn thẳng vào Đoạn Tranh Vanh.
Giọng nói của anh không còn lạnh lùng như trước nữa mà trở nên dịu dàng hơn: “Chỉ vì vốn đầu tư mà phải nhượng bộ, nếu có lần thứ nhất thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai.”
Mặc kệ Lương Nhạc có thực sự theo đuổi nghề diễn viên hay không nhưng ngoại trừ cô ta thì vẫn còn có rất nhiều người giàu có dùng tiền để bước vào trong giới giải trí, nếu anh đồng ý dùng tiền để phá lệ cho những diễn viên không đủ tư cách đó ký hợp đồng, vậy sau này có phải họ sẽ tập trung hết ở Ám Lam hay không?
Quy định là quy định.
Đoạn Tranh Vanh bất lực nên chỉ có thể cười sau đó gật đầu.
Cho dù là phim điện ảnh hay phim truyền hình thì nhà sản xuất và đạo diễn đều thích tìm đến những diễn viên của Ám Lam, đơn giản là vì một bộ phim có những diễn viên nổi tiếng phái lưu lượng để thu hút sự chú ý, nhưng cũng cần cả những diễn viên phái thực lực để chống đỡ cho bộ phim.
Lưu lượng hai hoặc ba năm sẽ thay đổi một lần, diễn viên phái thực lực thì lại không thay đổi.
Phái lưu lượng như nước chảy, phái thực lực kiên cố như sắt.
Cư dân mạng từng bàn tán về những diễn viên có kỹ năng diễn xuất tốt một lần, đếm đi đếm lại vẫn chỉ từng đấy người.
Coi trọng chất lượng hơn là lưu lượng và số lượng, đấy là lý do tại sao bức tường đối diện cửa chính của Ám Lam có thể trưng bày nhiều cúp giải thưởng như vậy.
“Về chuyện đầu tư, anh đi bàn với Đường Nghiêu Sinh đi, nếu không được thì tôi sẽ tự bỏ tiền ra.
Đường Nghiêu Sinh là đối tác của công ty và cũng là một ông chủ lớn khác.
Quý Lan cũng biết rằng một công ty hoạt động tốt không phải chỉ cần có kỹ năng diễn xuất, vì vậy anh nói thêm: “Nếu có sự kiện nào mà tôi cần phải tham gia thì anh cứ kiểm tra lịch trình rồi sắp xếp là được.”
Quý Lan nói xong thì liếc nhìn Tiểu Tống một cái, sau đó hai người cùng nhau rời khỏi đây.
Anh tự bỏ tiền túi…
Đoạn Tranh Vanh không khỏi cảm thấy mình đã bị trúng một mũi tên.
Lại một lần nữa anh ta cảm nhận rõ sự chênh lệch giữa giàu và nghèo.
Nhưng Quý Lan đúng là không có sở thích gì, tiêu tiền cũng không, nhiều năm như vậy hầu như chỉ có vào chứ không có ra, nên nếu anh tích được một khoản tiền cũng là chuyện bình thường.
Quý Lan vừa đi dạo trên hành lang của công ty vừa nhớ lại màn biểu diễn vừa rồi của Lương Nhạc.
Cũng không tệ lắm nhưng cũng không được coi là rất tốt.
Muốn bước vào Ám Lam, nói như thế nào thì cũng phải… tầm cỡ trình độ của thần Tiên tỷ tỷ.
Nghĩ đến Nhâm Xử An, tâm trạng của Quý Lan lại trầm xuống.
Đã lâu như vậy rồi, tại sao cô vẫn không tới Ám Lam tìm anh?
Chỉ cần Nhâm Xử An đến Ám Lam tìm anh, anh chắc chắn sẽ sắp xếp người đại diện tốt nhất của Ám Lam để dẫn dắt cô.
Đang miên man suy nghĩ về chuyện này, Quý Lan chợt nhận ra điều gì đó.
Anh đột nhiên dừng chân, quay đầu lại nhìn rồi gọi: “Đoạn Tranh Vanh.”
Đoạn Tranh Vanh giật mình, hoang mang chớp mắt nhìn Quý Lan, người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Anh ấy đùa giỡn nói: “Sao, cậu đổi ý rồi à?”
Quý Lan mím môi, do dự một chút rồi hỏi: “Anh thật sự không có thời gian dẫn dắt người mới à?”
Đoạn Tranh Vanh: “?”
Cho nên anh ta, nên dẫn dắt hay là không nên dẫn dắt đây?
“Không phải chứ Quý Lan, cậu thật sự muốn đổi ý, để tôi dẫn dắt Lương Nhạc sao?”
Đoạn Tranh Vanh nhíu mày lại, giơ tay đẩy cặp kính gọng vàng của mình, nụ cười ở khóe miệng của anh ấy dù có nhìn như thế nào cũng cảm thấy có chút nghiền ngẫm.
Quý Lan không trả lời mà chỉ nhìn Đoạn Tranh Vanh với vẻ mặt bình tĩnh.
Vẻ mặt của anh tuy bình tĩnh nhưng Đoạn Tranh Vanh lại cảm thấy hình như anh có vẻ hơi ngại ngùng.
…
Cả một ngày trôi qua, quả nhiên Sở Dĩ Lam không tung ra chuyện chụp được ảnh Nhâm Xử An trên tàu điện ngầm ở trên Weibo của anh ta.
Giống như Nhâm Xử An nghĩ.
Cho dù thế nào thì Sở Dĩ Lam cũng là một tiểu thịt tươi nổi tiếng.
Anh ta có thể tương tác với một diễn viên nhỏ không thể lên sân khấu nhiều lần như cô đã khiến Nhâm Xử An cảm thấy ngạc nhiên lắm rồi.
Người ta nào có thời gian để lúc nào cũng chú ý tới một diễn viên nhỏ bé như cô chứ.
Hơn nữa nếu tương tác thường xuyên chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của những người quan tâm và gây ra ồn ào.
Ngay cả khi anh ta muốn tương tác thì người đại diện của anh ta nhất định cũng sẽ ngăn cản anh ta lại.
Nhâm Xử An đã ăn trưa cùng với Giang Đồng, sau khi về nhà thì xem hai bộ phim điện ảnh.
Lúc cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thì bầu trời đã hoàn toàn tối sầm lại.
Ngồi vào bàn học quá lâu khiến cô cảm thấy hơi mệt mỏi.
Nhâm Xử An cầm chiếc điện thoại lên rồi nằm xuống giường, cô đăng nhập vào trò chơi thì nhìn thấy Quý Hưng đang nằm lên bàn và nhìn chằm chằm vào đống sách trên bàn.
Có vài chữ cái tiếng Anh hiện trên màn hình.
“Eng… lish.”
“Bir… birth… day.”
“School… bag.”
Quý Hưng hình như đang đọc tiếng Anh, ba dấu chấm lửng ở giữa cho thấy cậu đang gặp khó khăn khi đọc tiếng Anh như thế nào.
Khi Nhậm Xử An còn đi học, điểm số tất cả các môn của cô đều khá tốt, ít nhất thì trong số các thí sinh nghệ thuật cô cũng được coi là nổi bật.
Chỉ có tiếng Anh là nỗi đau muôn thuở của cô, cho nên cô hiểu rất rõ nỗi đau khi học tiếng Anh không giỏi.
Thế nhưng…
Cô chạm nhẹ vào màn hình để phóng to hình ảnh của trò chơi, cuốn sách tiếng Anh của Quý Hưng chiếm toàn bộ màn hình.
Không kể lúc trước đi thi bao nhiêu lần nhưng ít ra cô cũng đã đỗ bài kiểm tra tiếng anh cấp sáu.
Cô cảm thấy để mình dạy tiếng Anh cấp trung học cơ sở cho Quý Hưng thì không thành vấn đề.
Vì vậy cô lật giở cuốn sách tiếng Anh của Quý Hưng trên bàn hai lần rồi nhìn lướt qua nội dung ở mặt sau.
Quý Hưng đã sớm quen với việc đồ vật trong phòng mình tự chuyển động.
Cậu hơi ngẩng đầu lên, dời ánh mắt ra khỏi sách vở.
“Chị đến rồi à?”
Cậu cố kìm nén một tia vui mừng trong mắt và nói chuyện bằng khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nhưng sau đó trên mặt cậu lại hiện ra một chút ngại ngùng và rầu rĩ khó nhận ra.
Cuối cùng không đợi Nhâm Xử An trả lời, cậu lại lễ phép gọi Nhâm Xử An một tiếng.
“Thần tiên tỷ tỷ.”
Nhâm Xử An nhìn thấy Quý Hưng mím môi, sau khi dòng chữ “Thần Tiên tỷ tỷ” hiện lên trên màn hình, đôi tai cậu chợt ửng hồng, cô cảm thấy trong lòng mình như đang nở hoa…
Đáng yêu quá rồi!
Sao lại có một cậu bé đáng yêu như vậy chứ!
Cậu nhóc lạnh lùng như người lớn, không muốn để lộ ra cảm giác thân thiết trong lòng mình, sợ lời mình nói lạnh lùng quá mức khiến người khác cảm thấy khó chịu hoặc chạnh lòng, cho nên mới ngoan ngoãn gọi một câu “Thần tiên tỷ tỷ”, gọi xong lại lén lút đỏ lỗ tai…
Quý Hưng là thần tiên nhỏ nào mà đáng yêu quá vậy ta?
Nhâm Xử An mỉm cười rồi nhìn chằm chằm vào màn hình một cách ngốc nghếch.
Cô gõ chữ: “Tôi sẽ dạy tiếng Anh cho cậu.”
Chương 28
Nghe thấy thần tiên tỷ tỷ đã quay trở lại, tốc độ phục hồi của Quý Hưng cũng rất nhanh chóng.
Cậu gật đầu, vành tai vẫn còn hơi ửng đỏ nhưng trong mắt lại ẩn chứa một chút chờ mong, một dòng chữ [Mức độ thiện cảm: +3] xẹt qua trên người cậu.
“Cảm ơn… Thần tiên tỷ tỷ.”
Nhâm Xử An ôm điện thoại di động, lăn một vòng ở trên chiếc giường lớn của cô.
Quý Hưng thật sự… Đáng yêu chết mất!
Dù sao đi nữa cô vẫn muốn giúp đỡ chút gì đó cho nhóc con đáng yêu này. Đối với việc học tiếng Anh, quan trọng nhất chính là kỹ năng đọc và nghe.
Nhưng dạy học thì nhất định phải giao tiếp bằng ngôn ngữ chứ không phải qua mấy dòng chữ khô khan này.
Cô cần nghe thấy giọng nói của Quý Hưng và tất nhiên Quý Hưng cũng cần phải nghe được ngữ điệu giọng nói của cô. Chỉ có như vậy mới có thể trao đổi học tập thật tốt được.
Phía góc bên trái của trang trò chơi có hiện lên cấp độ hiện tại của cô, dòng chữ cấp 9 lóe sáng lên.
Thật ra nói việc thăng cấp trong trò chơi này khó thì cũng có chút khó, nhưng nói dễ thì cũng hơi dễ thật.
Chỉ cần cô dốc sức nạp vào tài khoản mấy trăm hoặc hơn một nghìn kim tệ để chi tiền cho Quý Hưng thì có thể tăng không ít kinh nghiệm rồi.
Vừa hay lúc này Quý Hưng cần phải tham gia học môn Hóa, Vật lý, thêm cả một lớp ngoại khóa nữa… Sau khi nạp tiền vào trò chơi, cô có thể thẳng tay đăng ký cho cậu vào lớp ngoại khóa.
Nhâm Xử An mở trang nạp tiền ra, khuôn mặt tội nghiệp nhấn nút nạp thêm 800 cho tròn 1000 kim tệ rồi lựa chọn hạng mục.
Một lần nạp vào trò chơi tám trăm kim tệ để mua khóa học môn Vật lý và Hóa học, cấp bậc của Quý Hưng nhanh chóng đạt cấp mười. Cô nhìn đi nhìn lại phần đánh dấu vài lần, thậm chí có thể thăng lên cấp mười một.
Nhâm Xử An cảm thấy ruột đau như cắt nhưng không sao, cuối cùng thì cô cũng có thể dùng giọng nói thật của mình để nói chuyện với nhóc con rồi.
Cũng không biết giọng nói của nhóc con như thế nào nữa.
Vì thế cô vừa đeo tai nghe điện thoại, vừa dò hỏi: “Nhóc con, em có nghe thấy tôi nói không?”
…
“Nhóc con, em có nghe thấy tôi nói không?”
Khi Quý Hưng nghe thấy từ bên trong không khí truyền đến một giọng nói dịu dàng và trong trẻo của con gái, cậu sợ tới mức suýt nữa bật dậy khỏi ghế.
“Loảng xoảng, loảng xoảng”, cái ghế dựa sau lưng cậu ngã lăn xuống đất.
Hiếm khi cậu cảm thấy hoảng sợ như vậy, cậu nhanh chóng liếc nhìn xung quanh.
Suy nghĩ của cậu xoay chuyển nhanh như chong chóng, vẻ mặt hoảng sợ dần dần trở nên vui mừng hơn.
Đôi mắt đen nhánh đang kiềm chế sự vui mừng ấy như mang theo một chút ánh sáng mờ ảo le lói.
Chắc chắn là thần tiên tỷ tỷ đang dùng giọng nói thật của mình để nói chuyện với cậu, điều này chứng minh thần tiên tỷ tỷ yêu thích cậu nhiều hơn so với trước đây phải không?
Hay là bởi vì những biểu hiện của cậu khiến thần tiên tỷ tỷ rất hài lòng?
“Cuối cùng người cũng dùng giọng nói thật để nói chuyện với tôi rồi.” Quý Hưng nói.
Cậu nói xong liền mấp máy môi mấy cái, kiềm chế sự vui mừng đang nhảy nhót trong lòng mình.
Hai tay cậu khoanh trước ngực, muốn làm ra vẻ bình tĩnh để ngồi xuống nói chuyện nhưng cậu lại quên vừa rồi cái ghế dựa đã lăn xuống trên mặt đất…
Cậu lảo đảo, suýt chút nữa cũng té nhào nhưng may sao thân thể cậu linh hoạt, phản ứng nhanh nhạy nên mới miễn cưỡng không bị ngã xuống.
“Ha ha ha ha ha, nhóc con cẩn thận một chút nha. Không cần phải kinh ngạc đến thế đâu, sau này tôi có thể luôn luôn nói chuyện như vậy với em.”
Tiếng cười nhẹ nhàng, sảng khoái khiến cho vành tai Quý Hưng càng đỏ hơn.
Cậu thẹn thùng, rũ đôi mắt nhìn xuống dưới. Trong lòng thầm nghĩ rằng bản thân cậu không cẩn thận gì cả, lại còn bêu xấu bản thân mình trước mặt thần tiên tỷ tỷ.
Nhưng mà… Nhóc con?
Cách xưng hô này sao cứ kỳ lạ thế nào đó, như thể đang nói đến một con mèo nhỏ hay con chó nhỏ bình thường vậy.
Sự liên tưởng này của Quý Hưng khiến cho tâm trạng còn đang vui mừng lúc ban đầu lại trở nên có chút ngột ngạt.
Hai hàng lông mày cậu nhíu chặt vào nhau như cái bánh quai chèo, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, nhỏ nhắn lại lộ ra biểu cảm rối rắm.
Quý Hưng đang hoang mang, lúng túng nhưng lại có dáng vẻ kinh ngạc và khoa trương khiến cho Nhâm Xử An cảm thấy có chút buồn cười.
Nhóc con của cô sao lại đáng yêu đến thế nhỉ? Dù bất cứ lúc nào hay dáng vẻ của cậu ra sao đi nữa thì cũng trông rất đáng yêu.
Cô nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Quý Hưng đang dần trở nên trầm mặc như bình thường.
Nhưng dù sao đi nữa thì cũng không thể che dấu được tia sáng trong ánh mắt của cậu.
Trên người Quý Hưng hiện lên dòng chữ [Mức độ thiện cảm: +10], bên trong tai nghe của điện thoại truyền ra một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng nhưng vẫn cảm nhận được đây là giọng điệu của một thiếu niên mới lớn.
“Cuối cùng người cũng dùng giọng thật để nói chuyện với tôi.”
A a a…
Giọng nói của nhóc con dễ nghe quá!
Nhâm Xử An ôm điện thoại di động lăn lộn trên giường, trong mắt tràn ngập những tia sáng rực rỡ.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tỏ vẻ lạnh lùng của thiếu niên trên màn hình di động, không nỡ chớp mắt chút nào.
Cô nhìn đôi môi bạc đang nhếch lên của Quý Hưng, hàng lông mi đang run rẩy của cậu, nhìn xem cậu…
Muốn ngồi xuống cái ghế tựa, nhưng lại suýt chút nữa ngã lộn cổ xuống sàn nhà.
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Nhâm Xử An cười to một trận đầy sảng khoái, tiếng cười vang lên từ tận đáy lòng.
Người thiếu niên choai choai trong lòng giả bộ lạnh lùng này thế mà cũng có lúc lúng túng, xấu hổ như vậy!
Thật là đáng yêu! Cho dù là chuẩn bị ngã sấp xuống đất cũng rất đáng yêu đến như vậy.
Cô có cảm giác như sắp bị người trong trò chơi này nắm bắt được mình rồi. Nhìn thế nào cũng thấy Quý Hưng vô cùng đáng yêu.
Sợ Quý Hưng nhạy cảm và suy nghĩ nhiều nên cô không dám tiếp tục cười lớn như thế nữa. Trái lại, cô nhanh chóng nói một câu theo sau: “Nhóc con cẩn thận một chút nha! Không cần phải kinh ngạc như thế, sau này tôi có thể luôn nói chuyện như vậy với em.”
Trong màn hình điện thoại, vẻ mặt của nhóc con vẫn còn rất ngượng ngùng, vành tai cậu đỏ lên, không nói một câu nào.
Bỗng nhiên, trên mặt Quý Hưng hiện lên một chút rối rắm khó xử, yết hầu di chuyển mấy lần, phát ra một âm thanh nhẹ nhàng.
Nhưng do dự một lát, cuối cùng cậu vẫn không thốt ra được lời nào.
Quý Hưng không chịu nói chuyện, vất vả lắm mới có thể mở được khóa chức năng giọng nói. Nhậm Xử An cũng không muốn cuộc nói chuyện giữa hai người trở nên khô khan, cô nói tiếp: “Quả nhiên, dùng giọng nói để trao đổi vẫn tiện nhất. Về sau nếu việc học tập của cậu gặp vấn đề gì, ngoại trừ môn Vật lý và Hóa học thì đều có thể tới hỏi tôi. Chắc chắn tôi sẽ giải thích cho cậu đến khi nào hiểu thì thôi, không cần ngại gì đâu, được không?”
Cô nói xong. Lúc sau, Quý Hưng mới gật đầu, ánh mắt cậu nhìn sang một bên.
“Thần tiên… Cũng cần phải đến trường sao?”
Từ trong tai nghe điện thoại truyền tới một giọng nói non nớt, lạnh lùng, nhưng câu hỏi này lọt vào tai Nhâm Xử An lại cảm thấy thật đáng yêu.
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười, trả lời: “Đúng vậy. Tôi cũng phải đến trường, những kiến thức mà cậu đang học, tôi đã học qua hết rồi.”
Quý Hưng nghe thấy câu trả lời của Nhâm Xử An, trong lòng cậu thật ra vẫn còn có chút nghi ngờ…
Chẳng lẽ thần tiên không phải nên học mấy thứ pháp thuật, tiên thuật linh tinh gì sao? Vì sao lại còn phải học mấy thứ ở nhân gian như thế này nữa?
Nhưng mà cậu sợ cậu hỏi ra nhiều vấn đề quá sẽ khiến thần tiên tỷ tỷ phiền chán, vậy nên cậu không hỏi thêm gì nữa.
Nhâm Xử An thấy nhóc con lạnh lùng vẫn không chịu nói gì, cô không nhịn được bĩu môi…
Đúng là một cậu nhóc quỷ không đáng yêu chút nào, cũng không biết dịu dàng với thần tiên tỷ tỷ để thân thiết với nhau hơn sao?
Cô không nhịn được nâng ngón tay chọc vào mặt của Quý Hưng.
Vẫn như cũ, phải đạt cấp 20 mới có thể mở khóa chức năng cảm ứng trong trò chơi.
“Cậu có cái gì… Vấn đề nào đặc biệt muốn hỏi không? Cậu có thể đến hỏi tôi này, nhóc con lạnh lùng, đừng buồn nữa.”
Nhóc con lạnh lùng.
Nhóc khó hiểu.
Nhóc quỷ thối không đáng yêu chút nào.
Mặc dù trong lòng Nhâm Xử An đang hờn dỗi nhưng khóe miệng lại vô thức cong lên.
Quý Hưng nhìn xung quanh như người không hồn. Cuối cùng, đôi mắt đang hạ thấp nhìn sang một bên ấy cũng không hề nhìn thẳng về phía trước.
Giọng nói của người thiếu niên non nớt, lạnh lùng vang lên: “Vấn đề gì cũng có thể hỏi được chứ?”
“Đương nhiên rồi. Tôi muốn trò chuyện nhiều với cậu mà.” Nhâm Xử An nhẹ nhàng trả lời.
“Cái kia, tôi có thể…”
Quý Hưng nặn ra được mấy từ, mày lại nhíu vào, dường như đang sắp xếp lại từ ngữ trong đầu.
Sau một đoạn thời gian dài, cuối cùng giọng nói thiếu niên lạnh lẽo, buồn tẻ và mang theo một chút do dự cũng truyền đến lỗ tai của Nhâm Xử An.
“Nếu như tôi thật sự học tập tốt thì người có thể hiện thân ở trước mặt tôi hay không?”
Hai từ “hiện thân” này miêu tả khiến Nhâm Xử An buồn cười, nhưng Quý Hưng đưa ra yêu cầu kiểu này làm trong lòng Nhâm Xử An có chút buồn bực…
Tại sao nhà sản xuất trò chơi nuôi dưỡng người này lại để Quý Hưng hỏi ra kiểu vấn đề như thế kia?
Gặp mặt, nhiều thứ vân vân khác… Chẳng phải là nhất định không thể thực hiện được rồi sao?
Hệ thống đặt ra vấn đề này, đúng là không hiểu ra làm sao cả.
Nhưng mà cô cũng có thể tưởng tượng được, nếu như cô nói ra chuyện dù có ra sao đi nữa cũng không thể gặp mặt Quý Hưng thì dựa theo tính cách nhạy cảm của Quý Hưng, chắc chắn khuôn mặt nhỏ kia sẽ xị xuống, tự cậu lại dằn vặt, hờn dỗi bản thân.
Dù sao cũng chỉ là một trò chơi thôi, cũng không phải là chuyện quan trọng bắt buộc cần nói lời thật lòng.
Vì thế, Nhâm Xử An ung dung đồng ý với Quý Hưng: “Đương nhiên. Đợi khi nào thời cơ đến, lúc đó chúng ta có thể gặp mặt.”
Cô nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Quý Hưng đặt trên đầu gối khẽ nắm chặt hơn một chút.
…
Sau nửa tiếng đầy vui vẻ dạy tiếng Anh cho Quý Hưng, Nhâm Xử An thoát ra khỏi trò chơi, tâm trạng vui sướng, thắt lại chiếc đai thắt lưng ở trên người.
Hôm nay, Giang Đồng có buổi chụp ảnh cho một tạp chí điện tử nên hiện tại cô ấy không ở nhà.
Cũng chỉ có mình cô là như vậy. Là một người ở trong công ty giống như rơi vào kẽ hở trên tảng băng vậy, ngoại trừ việc đi diễn ra thì cô không còn việc gì khác.
Nhưng mà nhân dịp thoải mái không nhận được thông báo nào, cô sẽ vào trong trò chơi nói chuyện với Quý Hưng thêm vài câu. Vậy nên cô cũng không hề cảm thấy nhàm chán hay phiền muộn gì cả.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, trên di động hiện ra một dòng tin nhắn.
Hoắc Khưu Dung: [Chị Xử An, lát nữa em và chị Lan cùng nhau đi gặp phó đạo diễn phim “Kiếm Vũ”.]
Hoắc Khưu Dung: [Nội dung bộ phim đại khái là một truyện xưa. Nhân vật trong truyện em xem qua rồi, cũng không tệ lắm. Nam nữ chính đều là những diễn viên tuyến một.]
Hoắc Khưu Dung: [Dự án này thật sự rất tốt, chị có muốn tham gia không?]
Hoắc Khưu Dung cũng là một nghệ sĩ mà Trương Lan dẫn dắt.
Anh ta không phải một người xuất thân từ lớp chính quy diễn xuất chuyên nghiệp. Hồi còn là thực tập sinh ở nước ngoài, anh ta đã luyện tập vũ đạo khá tốt.
Sau mười tám tuổi, anh ta về nước và hoạt động trong một nhóm nhỏ khoảng hai năm. Nhưng sau đấy nhóm giải tán nên anh ta bắt đầu theo đuổi con đường của một diễn viên.
Diễn xuất của anh ta không tốt lắm nhưng khuôn mặt của anh ta thật sự có thể bù đắp lại điều này. Hoắc Khưu Dung có một khuôn mặt tinh xảo đến mức người con gái nào nhìn thấy cũng phải trầm trồ khen ngợi.
Lúc bình thường, nụ cười của anh ta mang vẻ dịu dàng, ấm áp, có chút giống như đang ngại ngùng. Nhìn thoáng qua thì anh ta không có chút năng lực công kích nào, vậy nên cũng khá phù hợp với loại nhân vật nam thứ trong kịch bản phim thần tượng. Vì vậy nên dù kỹ năng diễn xuất của anh ta hơi kém nhưng vẫn có rất nhiều bộ phim chiếu trên mạng với chất lượng không đồng đều sẵn sàng sử dụng anh ta.
Trương Lan cũng cực kì thích Hoắc Khưu Dung. Cô ta nhìn trúng tương lai có thể phát triển được của anh ta nên để giúp anh ta có thể diễn xuất mà cô ta phải chạy ngược chạy xuôi mãi.
Hiện giờ trên Weibo, tài khoản của Hoắc Khưu Dung đã có hơn ba trăm vạn fan, bình thường cũng xuất hiện trên trang mạng khá nhiều. Các buổi liên hoan phim, các hoạt động của nhãn hiệu, hay mấy thứ linh tinh gì đó cũng đăng lên không ít hình ảnh khuôn mặt rạng rỡ kia của anh ta, tăng thêm cơ hội được chụp chiếu, có thể còn tốt hơn nhiều so với Nhâm Xử An.
Nhâm Xử An không thích Trương Lan nhưng thật ra đối với Hoắc Khưu Dung cô lại không có ý kiến gì cả.
Bình thường, thái độ của Hoắc Khưu Dung đối với cô cực kỳ tốt, luôn luôn gọi cô là chị Xử An, cũng thường xuyên tụ tập với cô cùng thảo luận về kịch bản, có tin tức giật gân kích thích nào cũng sẽ nói với cô đầu tiên.
Chẳng qua là cô thực sự không có ý định dùng tài nguyên của Trương Lan dù cô ta muốn cho cô làm thứ gì tốt đi chăng nữa.
Ngựa tốt không ăn lại cỏ cũ, hơn nữa cô đã lấy được tin tức từ phía Sở Dĩ Lam, cho nên cô sẽ càng không vì Trương Lan cho mình những tài nguyên này mà tự làm mình tủi thân.
Gấu túi không ngủ: [Cứ nói chuyện thật tốt với đạo diễn đi. Tôi sẽ không đi theo đâu.]
Hoắc Khưu Dung: [Hạng mục này thật sự rất tốt đấy. Chị Xử An thật sự không hề lo lắng một chút nào sao?]
Gấu túi không ngủ: [Cám ơn cậu đã nghĩ đến tôi, nhưng mà lần này tôi thật sự không đi.]
Hoắc Khưu Dung: [Em còn nghĩ đến chỗ của chị Xử An để gặp chị.]
Hoắc Khưu Dung: [Thật ngầu.jpg]
Sau khi nói chuyện phiếm với Hoắc Khưu Dung một lúc, Nhâm Xử An chuẩn bị chọn một bộ phim điện ảnh có điểm bình chọn Douban cao nhất để xem.
Bỗng nhiên, tiếng chuông di động lại vang lên, trên màn hình là một số điện thoại không hề có trong danh bạ.
Cô khẽ nhướng lông mày rồi cầm điện thoại lên nghe, trả lời với giọng khách sáo lịch sự.
Từ bên kia điện thoại truyền tới giọng nói nam rất trong trẻo, ngữ điệu dịu dàng, chỉ cần nghe thôi cũng cảm thấy thoải mái rồi.
“Xin chào, tôi là người đại diện Lý Tử Mặc của công ty Tinh Diệu Culture.”