Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Tần Việt lạnh nhạt nói: “Tôi sợ lạnh.”
Ninh Ninh lập tức hiểu ra, ôm lấy cánh tay anh, tỏ vẻ am hiểu lòng người: “Vậy3 tôi sẽ cho chú ấm áp.” Ừm, đây
chính là dáng vẻ không có nguyên tắc, co được dãn được, khiến tâm trạng anh tốt hơn không ít1: “Lần sau không
được mặc váy ngắn như vậy nữa.” Ninh Ninh vẫn bất mãn với yêu cầu này như trước, cô duỗi một chân ra, cãi l9ại:
“Chú xem đi, một đôi chân đẹp như vậy mà không khoe ra thì còn ý nghĩa gì chứ? Nó cũng đâu có cản trở gì chú
đâu, đúng k3hông?” Ngay sau đó, cằm cô bị bàn tay người đàn ông nâng lên, lúc anh cúi đầu là lúc môi cô bị chặn
lại.
Nụ hôn đột 8ngột này là do anh mang đến, anh không tí kỹ thuật nào, chỉ đấu đá lung tung, hung hăng cướp đoạt,
không lâu sau, lưỡi cô đã hơi đau nhức.
Ninh Ninh khẽ cau mày, hơi chán ghét.
Giống như cảm nhận được sự khó chịu của cô, anh chậm rãi hơn, từ hung hăng cướp đoạt trở thành dịu dàng như
nước. Ninh Ninh không thể phủ nhận rằng cô đã bắt đầu cảm thấy hơi hưởng thụ, có lẽ là do bản thân cô là kiểu
người yêu bằng “thân” chứ không yêu bằng “tâm”, nụ hôn này cũng không tính là cưỡng hôn, nếu cô muốn, nó có
thể kết thúc bất cứ lúc nào.
Cô lại cảm thấy hơi đáng tiếc, người đàn ông này quả thật có sức hấp dẫn, nếu không phải cô còn lưu luyến rừng
cây, cô sẽ rất vui vẻ giao lưu sâu hơn với anh.
Chính xác, cô chính là người không có liêm sỉ, theo chủ nghĩa khoái lạc*.
(*) Vui sướng, thỏa mãn.
Khi cả hai người đều không thở được, anh mới kết thúc nụ hôn này, đưa tay ra vuốt ve gương mặt cô, khẽ chạm
vào khóe môi đỏ mọng, nheo mắt lại, mỉm cười, có cảm giác chưa đã thèm: “Đúng là đôi chân này của em đã cản
trở tối.”
“Hả?” Ninh Ninh ngây ra như phỗng, đôi chân này của cô cản trở anh cái gì?
Ánh mắt anh ảm đạm không rõ: “Vừa nhìn thấy đôi chân này của em, tôi liền muốn đem nó vòng qua người tôi…”
Anh thì thầm những lời còn lại vào tai cô.
Ninh Ninh: “…”
Ông chủ này Tinh lực sung mãn quá đấy
Thấy cô không nói gì, anh bật cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Tôi không phải người tốt, sức tự chủ cũng không
mạnh, đừng quyến rũ tôi như vậy.”
“… Nhưng tôi không mang váy dài tới đây.”
“Tôi sẽ cho người đưa đến.”
Ninh Ninh mím môi thỏa hiệp: “Được.”
Anh lại hôn lên môi cô, giọng điệu bất đắc dĩ: “Đã nói đừng quyến rũ tôi như vậy.”
Rõ ràng cô chưa làm gì mà!
Tần Việt lại xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết ngoài tôi ra em còn tán bao nhiêu người, nhưng từ giờ trở
đi, tốt nhất em nên vạch rõ giới hạn với những người đàn ông kia.” Cô mỉm cười định nói gì đó, nhưng lại bị anh
cắt ngang: “Tôi biết em có thể đồng ý trước mặt tôi, nhưng sau lưng lại làm khác, Ninh Ninh, đừng làm tôi tức
giận.” Anh khom lưng, chạm trán vào trán cô, Ninh Ninh vừa ngước mắt liền chạm phải đôi mắt đen láy như vực
thẳm của anh.
“Em còn trẻ, tôi biết em thích thế giới muôn màu muôn vẻ ở ngoài kia, nhưng tôi chỉ có một người phụ nữ là em,
em cũng phải học cách thích ứng chỉ có mỗi mình một người đàn ông là tôi, Ninh Ninh, tôi không phải người tốt.”
Tuy nói là như vậy, nhưng dáng vẻ nỉ non với cô hiện tại giống như có thể bao dung hết vẻ tùy hứng của cô, trái
ngược với lời anh nói.
Ninh Ninh miễn cưỡng cười: “Hình như tôi… Không có cái gì để chú nhìn trúng?”
“Chỉ bằng việc em không coi trọng tôi, cũng đủ để cho tôi nhìn trúng em.” Vẻ mặt anh thờ ơ, đôi mắt đen mang theo ý cười nhẹ như
có như không.
Quả thật cô không coi trọng anh. Lần đầu tiên Ninh Ninh cảm thấy áp lực khủng khiếp, người đàn ông này dường như luôn có thể
nhìn thấu mong muốn muốn trở thành Hải Vương* của cô.
(*) Chi kiểu người thích đi tán gái/ trai lung tung.
*********************************
Tần Việt lạnh nhạt nói: “Tôi sợ lạnh.”
Ninh Ninh lập tức hiểu ra, ôm lấy cánh tay anh, tỏ vẻ am hiểu lòng người: “Vậy3 tôi sẽ cho chú ấm áp.” Ừm, đây
chính là dáng vẻ không có nguyên tắc, co được dãn được, khiến tâm trạng anh tốt hơn không ít1: “Lần sau không
được mặc váy ngắn như vậy nữa.” Ninh Ninh vẫn bất mãn với yêu cầu này như trước, cô duỗi một chân ra, cãi l9ại:
“Chú xem đi, một đôi chân đẹp như vậy mà không khoe ra thì còn ý nghĩa gì chứ? Nó cũng đâu có cản trở gì chú
đâu, đúng k3hông?” Ngay sau đó, cằm cô bị bàn tay người đàn ông nâng lên, lúc anh cúi đầu là lúc môi cô bị chặn
lại.
Nụ hôn đột 8ngột này là do anh mang đến, anh không tí kỹ thuật nào, chỉ đấu đá lung tung, hung hăng cướp đoạt,
không lâu sau, lưỡi cô đã hơi đau nhức.
Ninh Ninh khẽ cau mày, hơi chán ghét.
Giống như cảm nhận được sự khó chịu của cô, anh chậm rãi hơn, từ hung hăng cướp đoạt trở thành dịu dàng như
nước. Ninh Ninh không thể phủ nhận rằng cô đã bắt đầu cảm thấy hơi hưởng thụ, có lẽ là do bản thân cô là kiểu
người yêu bằng “thân” chứ không yêu bằng “tâm”, nụ hôn này cũng không tính là cưỡng hôn, nếu cô muốn, nó có
thể kết thúc bất cứ lúc nào.
Cô lại cảm thấy hơi đáng tiếc, người đàn ông này quả thật có sức hấp dẫn, nếu không phải cô còn lưu luyến rừng
cây, cô sẽ rất vui vẻ giao lưu sâu hơn với anh.
Chính xác, cô chính là người không có liêm sỉ, theo chủ nghĩa khoái lạc*.
(*) Vui sướng, thỏa mãn.
Khi cả hai người đều không thở được, anh mới kết thúc nụ hôn này, đưa tay ra vuốt ve gương mặt cô, khẽ chạm
vào khóe môi đỏ mọng, nheo mắt lại, mỉm cười, có cảm giác chưa đã thèm: “Đúng là đôi chân này của em đã cản
trở tối.”
“Hả?” Ninh Ninh ngây ra như phỗng, đôi chân này của cô cản trở anh cái gì?
Ánh mắt anh ảm đạm không rõ: “Vừa nhìn thấy đôi chân này của em, tôi liền muốn đem nó vòng qua người tôi…”
Anh thì thầm những lời còn lại vào tai cô.
Ninh Ninh: “…”
Ông chủ này Tinh lực sung mãn quá đấy
Thấy cô không nói gì, anh bật cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Tôi không phải người tốt, sức tự chủ cũng không
mạnh, đừng quyến rũ tôi như vậy.”
“… Nhưng tôi không mang váy dài tới đây.”
“Tôi sẽ cho người đưa đến.”
Ninh Ninh mím môi thỏa hiệp: “Được.”
Anh lại hôn lên môi cô, giọng điệu bất đắc dĩ: “Đã nói đừng quyến rũ tôi như vậy.”
Rõ ràng cô chưa làm gì mà!
Tần Việt lại xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết ngoài tôi ra em còn tán bao nhiêu người, nhưng từ giờ trở
đi, tốt nhất em nên vạch rõ giới hạn với những người đàn ông kia.” Cô mỉm cười định nói gì đó, nhưng lại bị anh
cắt ngang: “Tôi biết em có thể đồng ý trước mặt tôi, nhưng sau lưng lại làm khác, Ninh Ninh, đừng làm tôi tức
giận.” Anh khom lưng, chạm trán vào trán cô, Ninh Ninh vừa ngước mắt liền chạm phải đôi mắt đen láy như vực
thẳm của anh.
“Em còn trẻ, tôi biết em thích thế giới muôn màu muôn vẻ ở ngoài kia, nhưng tôi chỉ có một người phụ nữ là em,
em cũng phải học cách thích ứng chỉ có mỗi mình một người đàn ông là tôi, Ninh Ninh, tôi không phải người tốt.”
Tuy nói là như vậy, nhưng dáng vẻ nỉ non với cô hiện tại giống như có thể bao dung hết vẻ tùy hứng của cô, trái
ngược với lời anh nói.
Ninh Ninh miễn cưỡng cười: “Hình như tôi… Không có cái gì để chú nhìn trúng?”
“Chỉ bằng việc em không coi trọng tôi, cũng đủ để cho tôi nhìn trúng em.” Vẻ mặt anh thờ ơ, đôi mắt đen mang theo ý cười nhẹ như
có như không.
Quả thật cô không coi trọng anh. Lần đầu tiên Ninh Ninh cảm thấy áp lực khủng khiếp, người đàn ông này dường như luôn có thể
nhìn thấu mong muốn muốn trở thành Hải Vương* của cô.
(*) Chi kiểu người thích đi tán gái/ trai lung tung.