Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121: Chỉ ôm thôi
Mắt Chiến Vân Khai đã nhuộm vẻ thâm tình nồng đậm, bởi vì lời nói của cô mà ngay lập tức nguội lạnh.
Anh nhìn cô chằm chằm, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp: "Sao đột nhiên em lại muốn hỏi cái này?"
“Sao, không phải anh đã có câu trả lời từ lâu rồi sao?” Mộ Minh Nguyệt hỏi ngược lại.
Tuy nhiên, trả lời cô là sự im lặng, Chiến Vân Khai chỉ nhìn chằm chằm vào cô và không nói gì.
Mộ Minh Nguyệt đợi một lúc cũng không thấy anh nói gì, cô biết mình rõ ràng rất ngu ngốc khi hỏi anh loại câu hỏi này.
Suy cho cùng, đối với anh mà nói, cô chỉ là người thay thế Thẩm Tư Viện gả cho anh để xung hỉ.
Người anh muốn cưới ban đầu chỉ có Thẩm Tư Viện, liên quan gì đến cô chứ?
Cô đẩy anh ra nói: "Tôi buồn ngủ, muốn đi tắm rồi ngủ một giấc."
Chiến Vân Khai khẽ cau mày, ánh mắt nặng nề nhìn cô rồi dần dần mím chặt đôi môi mỏng lại thành một đường thẳng.
Khi anh không nói gì, cô sẽ dỗ dành anh.
Nhưng Mộ Minh Nguyệt của bây giờ hoàn toàn không có hứng thú dỗ dành anh chút nào.
Cô đẩy anh ra và vào phòng tắm để tắm.
Ngày nào cô cũng bận rộn với công việc, về nhà còn phải chăm con, lúc này cô mệt đến mức chỉ muốn lăn ra ngủ. Nhưng không lâu sau, cô liền cảm thấy xung quanh có một luồng khí lạnh bao vây lấy cô, cô trở mình, chiếc giường mềm mại lõm xuống.
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn nằm xuống bên cạnh cô, cánh tay đặt lên eo cô, ôm cô vào lòng từ phía sau.
Cô rên rỉ muốn từ chối anh nhưng anh lại áp vào bên tai cô, thấp giọng nói: "Minh Nguyệt, để tôi ôm em ngủ một đêm thôi, mai tôi sẽ dọn ra ngoài..."
Cơ thể Mộ Minh Nguyệt run rẩy không rõ lý do.
Không nói lời nào, cũng mặc kệ anh, càng không đẩy anh ra, để mặc anh ôm, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi Mộ Minh Nguyệt tỉnh dậy, người bên cạnh giường đã không còn ở đó nữa.
Nghĩ đến những gì anh nói đêm qua, tâm trạng cô trở nên buồn bực khó hiểu.
Cô thậm chí còn không đánh răng rửa mặt mà bước thẳng ra khỏi phòng.
Bữa sáng phong phú được đặt trên bàn ở nhiệt, bên cạnh có một tờ giấy note.
Là chữ của Chiến Vân Khai.
Hờ, đàn ông!
Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!
Mộ Minh Nguyệt vo tròn mảnh giấy lại và ném vào thùng rác.
Sau khi ăn sáng với con trai, cô đưa con đi học trước, sau đó bản thân mới đi làm.
Làm việc cả buổi sáng, buổi chiều Mộ Minh Nguyệt ra ngoài đi gặp khách hàng.
Trong khi đợi đối phương, cô gọi một tách cà phê và cầm một cuốn tiểu thuyết lãng mạn bán chạy nhất của một tác giả đang nổi tiếng mà cô mua ở một hiệu sách, đây là cuốn sách mà cô mua để tặng người bạn thân nhất của mình - Sở Linh Dao.
Cô muốn xem nội dung gì mà khiến Sở Linh Dao đã cả một đống tuổi rồi mà vẫn thích xem thể loại tiểu thuyết tình cảm này.
Đột nhiên mùi nước hoa đột nhiên bay đến từ phía đối diện, Mộ Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, một khuôn mặt xinh đẹp trang điểm đậm hiện ra trước tầm mắt của cô.
Người tới là Thẩm Tư Viện, bộ dạng cao ngạo và đắc ý.
Thẩm Tư Viện ngồi xuống đối diện với Mộ Minh Nguyệt, nhìn lướt qua cuốn sách mà Mộ Minh Nguyệt đặt đè lên trên hợp đồng rồi chế nhạo một tiếng: "Hóa ra con gái của nhà họ Mộc cũng đọc loại tiểu thuyết ngôn tình bá đạo tổng tài não tàn này à."
Mộ Minh Nguyệt gập sách lại, vẻ mặt lãnh đạm: "Chắc cô không biết rằng tôi đang dựa vào sự dạy dỗ của loại tiểu thuyết ngôn tình bá đạo tổng tài não tàn này để nắm chặt Chiến Vân Khai từ năm mười tám tuổi đâu nhỉ."
Thẩm Tư Viện hai mắt tràn đầy kinh ngạc, như ăn được mấy tấn kinh ngạc vậy, ánh mắt nhanh chóng nhìn bìa của quyển sách, âm thầm nhớ kỹ tên sách.
Mộ Minh Nguyệt mỉm cười, cầm quyển sách lên, giơ ra trước mặt Thẩm Tư Viện: "Đây này, nhìn cho rõ vào, là Vợ yêu gả thay của tổng tài."
Khi Mộ Minh Nguyệt nói điều này, khóe miệng cô mang theo ý cười, mang theo ý trêu chọc.
Khi Thẩm Tư Viện từ từ phản ứng lại, cô ta phát hiện ra Mộ Minh Nguyệt đang chê cười cô ta, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của cô ta lập tức mây đen bao phủ, trên mặt tràn đầy tức giận!
“Mộ Minh Nguyệt, cô cũng đừng quá coi trọng bản thân!” Giọng nói kiêu căng và độc đoán của Thẩm Tư Viện tăng thêm mấy bậc, trong mắt cô ta tràn đầy sự tức giận không thể che giấu đươc: “Dù những năm này tôi có sinh sự vô lý thế nào đi chăng nữa, cho dù là hại chết mẹ cô, hại chết cô, anh ấy cũng chỉ trừng phạt tôi rất nhẹ thôi, hoàn toàn không làm gì tôi cả. Anh ấy như vậy là vì hoàn toàn biết rằng cô được gả thay người khác, người anh ấy thực sự muốn cưới là tôi, chỉ vì cô chăm sóc anh ấy nhiều năm, anh ấy biết ơn cô mà thôi."
"Cô tưởng rằng anh ấy yêu cô sao? Nếu đổi lại là người phụ nữ khác chăm sóc anh ấy, anh ấy cũng sẽ làm như vậy thôi."
Tuy nhiên, Mộ Minh Nguyệt nhàm chán cầm cuốn tiểu thuyết lên, đặt trên ngón trỏ và xoay, uể oải nghe Thẩm Tư Viện nói chuyện.
Sau khi nghe Thẩm Tư Viện nói xong, Mộ Minh Nguyệt mới ung dung mỉm cười: "Cô Thẩm, cô nói những điều này là muốn chứng minh cái gì? Chứng minh rằng cô là người ban đầu của Chiến Vân Khai?"
Thẩm Tư Viện cười lạnh: "Mộ Minh Nguyệt, đừng có ngẩng mặt với tôi, cô biết tôi có ý gì mà!"
"Tôi biết, cô đã nói rõ ràng như vậy rồi, sao tôi lại không biết được chứ?"
Mộ Minh Nguyệt dừng động tác xoay sách lại, cười như không cười liếc nhìn Thẩm Tư Viễn: "Nhưng mà cô Thẩm này, cô phải hiểu rõ rằng tôi là người nhận giấy đăng ký kết hôn với Chiến Vân Khai và trở thành người được Luật hôn nhân bảo vệ. Năm tôi hai mươi tuổi, tôi đã trở thành một mợ Chiến danh xứng với thực rồi, cho dù chúng tôi xa cách nhiều năm, cũng không có người phụ nữ nào có thể ngồi vào vị trí mợ Chiến."
"Hừ, Mộ Minh Nguyệt, cô đừng tưởng tôi không biết, năm đó cô đã ký vào giấy ly hôn rồi! Còn là tôi ép cô phải ký!" Thẩm Tư Viện cười lạnh: "Kết hôn rồi liền cho rằng mình là mợ Chiến rồi à? Bây giờ tỷ lệ ly hôn cao như vậy, còn cô chính là một trong số đó mà thôi!"
Mộ Minh Nguyệt lại không cho đúng nói: "Cho dù tôi đã ký vào bản thỏa thuận ly hôn, nhiều năm như vậy rồi, không phải cô vẫn không thể ngồi vào vị trí của mợ Chiến sao? Bây giờ cô năm lần bảy lượt hạnh họe tôi, gây sự với tôi là vì sợ tôi về cướp người đàn ông của cô sao?"
Nhìn khuôn mặt nhiều cảm súc của Thẩm Tư Viện, Mộ Minh Nguyệt cười khúc khích: "Ngay khi tôi vừa quay lại, Chiến Vân Khai đã bắt đầu dây dưa với tôi rồi. Cô nói là anh ấy yêu cô hay là yêu tôi đây? Cô Thẩm, đừng làm diễn viên lâu quá nên lúc nào trong đầu cũng diễn sâu."
Chỗ đau của Thẩm Tư Viện lập tức bị Mộ Minh Nguyệt châm chọc vào, sắc mặt của cô ta trở nên tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng lườm Mộ Minh Nguyệt và cảnh cáo cô từng chữ một: "Mộ Minh Nguyệt, tôi cảnh cáo cô, đừng có đắc tội với tôi, nếu cô còn dám láo xược với tôi và người nhà của tôi nữa thì tôi sẽ khiến cô đau khổ cả đời! Tôi sẽ bóp chết con trai cô và bạn của cô Sở Linh Dao như bóp chết một con kiến vậy!"1
Mộ Minh Nguyệt vẫn không biết rằng con trai cô Chiến Cảnh Hi đã bị cô ta mổ ra khỏi bụng của Mộ Minh Nguyệt đúng không?
Nếu một ngày Mộ Minh Nguyệt khiến cô ta không vui và đẩy cô ta vào đường cùng, cô ta nhất định sẽ tự tay hủy hoại Chiến Cảnh Hi!
Khiến cho đứa con hoang kia hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!
Anh nhìn cô chằm chằm, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp: "Sao đột nhiên em lại muốn hỏi cái này?"
“Sao, không phải anh đã có câu trả lời từ lâu rồi sao?” Mộ Minh Nguyệt hỏi ngược lại.
Tuy nhiên, trả lời cô là sự im lặng, Chiến Vân Khai chỉ nhìn chằm chằm vào cô và không nói gì.
Mộ Minh Nguyệt đợi một lúc cũng không thấy anh nói gì, cô biết mình rõ ràng rất ngu ngốc khi hỏi anh loại câu hỏi này.
Suy cho cùng, đối với anh mà nói, cô chỉ là người thay thế Thẩm Tư Viện gả cho anh để xung hỉ.
Người anh muốn cưới ban đầu chỉ có Thẩm Tư Viện, liên quan gì đến cô chứ?
Cô đẩy anh ra nói: "Tôi buồn ngủ, muốn đi tắm rồi ngủ một giấc."
Chiến Vân Khai khẽ cau mày, ánh mắt nặng nề nhìn cô rồi dần dần mím chặt đôi môi mỏng lại thành một đường thẳng.
Khi anh không nói gì, cô sẽ dỗ dành anh.
Nhưng Mộ Minh Nguyệt của bây giờ hoàn toàn không có hứng thú dỗ dành anh chút nào.
Cô đẩy anh ra và vào phòng tắm để tắm.
Ngày nào cô cũng bận rộn với công việc, về nhà còn phải chăm con, lúc này cô mệt đến mức chỉ muốn lăn ra ngủ. Nhưng không lâu sau, cô liền cảm thấy xung quanh có một luồng khí lạnh bao vây lấy cô, cô trở mình, chiếc giường mềm mại lõm xuống.
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn nằm xuống bên cạnh cô, cánh tay đặt lên eo cô, ôm cô vào lòng từ phía sau.
Cô rên rỉ muốn từ chối anh nhưng anh lại áp vào bên tai cô, thấp giọng nói: "Minh Nguyệt, để tôi ôm em ngủ một đêm thôi, mai tôi sẽ dọn ra ngoài..."
Cơ thể Mộ Minh Nguyệt run rẩy không rõ lý do.
Không nói lời nào, cũng mặc kệ anh, càng không đẩy anh ra, để mặc anh ôm, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi Mộ Minh Nguyệt tỉnh dậy, người bên cạnh giường đã không còn ở đó nữa.
Nghĩ đến những gì anh nói đêm qua, tâm trạng cô trở nên buồn bực khó hiểu.
Cô thậm chí còn không đánh răng rửa mặt mà bước thẳng ra khỏi phòng.
Bữa sáng phong phú được đặt trên bàn ở nhiệt, bên cạnh có một tờ giấy note.
Là chữ của Chiến Vân Khai.
Hờ, đàn ông!
Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!
Mộ Minh Nguyệt vo tròn mảnh giấy lại và ném vào thùng rác.
Sau khi ăn sáng với con trai, cô đưa con đi học trước, sau đó bản thân mới đi làm.
Làm việc cả buổi sáng, buổi chiều Mộ Minh Nguyệt ra ngoài đi gặp khách hàng.
Trong khi đợi đối phương, cô gọi một tách cà phê và cầm một cuốn tiểu thuyết lãng mạn bán chạy nhất của một tác giả đang nổi tiếng mà cô mua ở một hiệu sách, đây là cuốn sách mà cô mua để tặng người bạn thân nhất của mình - Sở Linh Dao.
Cô muốn xem nội dung gì mà khiến Sở Linh Dao đã cả một đống tuổi rồi mà vẫn thích xem thể loại tiểu thuyết tình cảm này.
Đột nhiên mùi nước hoa đột nhiên bay đến từ phía đối diện, Mộ Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, một khuôn mặt xinh đẹp trang điểm đậm hiện ra trước tầm mắt của cô.
Người tới là Thẩm Tư Viện, bộ dạng cao ngạo và đắc ý.
Thẩm Tư Viện ngồi xuống đối diện với Mộ Minh Nguyệt, nhìn lướt qua cuốn sách mà Mộ Minh Nguyệt đặt đè lên trên hợp đồng rồi chế nhạo một tiếng: "Hóa ra con gái của nhà họ Mộc cũng đọc loại tiểu thuyết ngôn tình bá đạo tổng tài não tàn này à."
Mộ Minh Nguyệt gập sách lại, vẻ mặt lãnh đạm: "Chắc cô không biết rằng tôi đang dựa vào sự dạy dỗ của loại tiểu thuyết ngôn tình bá đạo tổng tài não tàn này để nắm chặt Chiến Vân Khai từ năm mười tám tuổi đâu nhỉ."
Thẩm Tư Viện hai mắt tràn đầy kinh ngạc, như ăn được mấy tấn kinh ngạc vậy, ánh mắt nhanh chóng nhìn bìa của quyển sách, âm thầm nhớ kỹ tên sách.
Mộ Minh Nguyệt mỉm cười, cầm quyển sách lên, giơ ra trước mặt Thẩm Tư Viện: "Đây này, nhìn cho rõ vào, là Vợ yêu gả thay của tổng tài."
Khi Mộ Minh Nguyệt nói điều này, khóe miệng cô mang theo ý cười, mang theo ý trêu chọc.
Khi Thẩm Tư Viện từ từ phản ứng lại, cô ta phát hiện ra Mộ Minh Nguyệt đang chê cười cô ta, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của cô ta lập tức mây đen bao phủ, trên mặt tràn đầy tức giận!
“Mộ Minh Nguyệt, cô cũng đừng quá coi trọng bản thân!” Giọng nói kiêu căng và độc đoán của Thẩm Tư Viện tăng thêm mấy bậc, trong mắt cô ta tràn đầy sự tức giận không thể che giấu đươc: “Dù những năm này tôi có sinh sự vô lý thế nào đi chăng nữa, cho dù là hại chết mẹ cô, hại chết cô, anh ấy cũng chỉ trừng phạt tôi rất nhẹ thôi, hoàn toàn không làm gì tôi cả. Anh ấy như vậy là vì hoàn toàn biết rằng cô được gả thay người khác, người anh ấy thực sự muốn cưới là tôi, chỉ vì cô chăm sóc anh ấy nhiều năm, anh ấy biết ơn cô mà thôi."
"Cô tưởng rằng anh ấy yêu cô sao? Nếu đổi lại là người phụ nữ khác chăm sóc anh ấy, anh ấy cũng sẽ làm như vậy thôi."
Tuy nhiên, Mộ Minh Nguyệt nhàm chán cầm cuốn tiểu thuyết lên, đặt trên ngón trỏ và xoay, uể oải nghe Thẩm Tư Viện nói chuyện.
Sau khi nghe Thẩm Tư Viện nói xong, Mộ Minh Nguyệt mới ung dung mỉm cười: "Cô Thẩm, cô nói những điều này là muốn chứng minh cái gì? Chứng minh rằng cô là người ban đầu của Chiến Vân Khai?"
Thẩm Tư Viện cười lạnh: "Mộ Minh Nguyệt, đừng có ngẩng mặt với tôi, cô biết tôi có ý gì mà!"
"Tôi biết, cô đã nói rõ ràng như vậy rồi, sao tôi lại không biết được chứ?"
Mộ Minh Nguyệt dừng động tác xoay sách lại, cười như không cười liếc nhìn Thẩm Tư Viễn: "Nhưng mà cô Thẩm này, cô phải hiểu rõ rằng tôi là người nhận giấy đăng ký kết hôn với Chiến Vân Khai và trở thành người được Luật hôn nhân bảo vệ. Năm tôi hai mươi tuổi, tôi đã trở thành một mợ Chiến danh xứng với thực rồi, cho dù chúng tôi xa cách nhiều năm, cũng không có người phụ nữ nào có thể ngồi vào vị trí mợ Chiến."
"Hừ, Mộ Minh Nguyệt, cô đừng tưởng tôi không biết, năm đó cô đã ký vào giấy ly hôn rồi! Còn là tôi ép cô phải ký!" Thẩm Tư Viện cười lạnh: "Kết hôn rồi liền cho rằng mình là mợ Chiến rồi à? Bây giờ tỷ lệ ly hôn cao như vậy, còn cô chính là một trong số đó mà thôi!"
Mộ Minh Nguyệt lại không cho đúng nói: "Cho dù tôi đã ký vào bản thỏa thuận ly hôn, nhiều năm như vậy rồi, không phải cô vẫn không thể ngồi vào vị trí của mợ Chiến sao? Bây giờ cô năm lần bảy lượt hạnh họe tôi, gây sự với tôi là vì sợ tôi về cướp người đàn ông của cô sao?"
Nhìn khuôn mặt nhiều cảm súc của Thẩm Tư Viện, Mộ Minh Nguyệt cười khúc khích: "Ngay khi tôi vừa quay lại, Chiến Vân Khai đã bắt đầu dây dưa với tôi rồi. Cô nói là anh ấy yêu cô hay là yêu tôi đây? Cô Thẩm, đừng làm diễn viên lâu quá nên lúc nào trong đầu cũng diễn sâu."
Chỗ đau của Thẩm Tư Viện lập tức bị Mộ Minh Nguyệt châm chọc vào, sắc mặt của cô ta trở nên tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng lườm Mộ Minh Nguyệt và cảnh cáo cô từng chữ một: "Mộ Minh Nguyệt, tôi cảnh cáo cô, đừng có đắc tội với tôi, nếu cô còn dám láo xược với tôi và người nhà của tôi nữa thì tôi sẽ khiến cô đau khổ cả đời! Tôi sẽ bóp chết con trai cô và bạn của cô Sở Linh Dao như bóp chết một con kiến vậy!"1
Mộ Minh Nguyệt vẫn không biết rằng con trai cô Chiến Cảnh Hi đã bị cô ta mổ ra khỏi bụng của Mộ Minh Nguyệt đúng không?
Nếu một ngày Mộ Minh Nguyệt khiến cô ta không vui và đẩy cô ta vào đường cùng, cô ta nhất định sẽ tự tay hủy hoại Chiến Cảnh Hi!
Khiến cho đứa con hoang kia hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!