-
Chương 54: Anh chồng quân nhân của tôi end
Thánh Âm vốn định chạy đến trước mặt Lăng Hành Vân, nhưng do người đàn ông bên cạnh cứ khư khư giữ cô lại. Không còn cách nào, tiểu yêu tinh đành phải nhượng bộ, tỏ ra chân thành kéo kéo vạt áo anh: "Em muốn lấy điện thoại của anh ta."
Vĩ Kì ngầm ra lệnh cho vệ sĩ, thế là bọn họ cùng chung nhau lôi kéo áo khoác Lăng Hành Vân, móc ra một chiếc điện thoại. Dí ngón tay hắn vào dấu cảm ứng vân tay, màn hình di động liền bừng sáng. Sau đó anh chàng vệ sĩ đó bên cung kính dâng lên cho Thánh Âm.
Cô nhanh tay bấm một dòng số điện thoại, sau đó gọi đến.
Quả nhiên, số di động này đã lưu sẵn, ghi một chữ Mẹ.
Hai anh em Lăng gia không hề nói gì, ánh mắt tuyệt vọng chăm chú quan sát từng hành vi của thiếu nữ này. Âm thanh tút tút đang kết nối vang vọng giữa không gian u tối, liền có người bắt máy rồi. Thánh Âm nhoẻn miệng cười, giọng điệu hả hê đắc ý: "Tô bà nội, bà thua tôi rồi."
Thấy dáng vẻ của con yêu tinh này cưng cưng đến vậy, Vĩ Kì rất vui sướng hôn bẹp cái lên miệng cô.
Gương mặt tươi cười của Thánh Âm cơ hồ sắp vụn vỡ.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít thở đều đều. Rồi tiếp đến là giọng điệu rầu rĩ của quý phụ...
Rất buồn, nhiều hơn cả lại là không cam lòng.
"Tôi chỉ muốn sống. Tại sao lại khó đến vậy?"
Thánh Âm trầm ngâm suy tư, ánh mắt của cô lại lướt đến hai anh em họ Lăng nọ. Hai con người đáng thương này, đều là con của Tố Nhu Mi.
Bà ta chỉ vì muốn được hạnh phúc, mà tước đi niềm hạnh phúc của chính con mình.
Ác quỷ vĩnh viễn chỉ là ác quỷ. Dù cho muốn kéo nó về làm thiên sứ là không thể. Trước đây vẫn thế, bây giờ không thay đổi. Chỉ là bản chất của bà ta càng thêm điên rồ theo năm tháng thôi.
Cô buông một câu: "Bà đã đánh mất tư cách sống của mình rồi."
Sau đấy cúp máy luôn.
Ngước nhìn đồng hồ sinh tử treo lơ lửng trên đầu đang dần đếm ngược, Thánh Âm nhíu mày. Cũng tự đếm ngược trong đầu mình thời gian độc tố phát tác trong người Tố Nhu Mi...
Ba...
Hai...
Một...
Hệ thống chủ từ góc xó xỉnh ất ơ nào đó liền lăn ra, vui mừng thông báo: [ Linh hồn kẻ địch bị mạt sát. Chúc mừng túc chủ thành công chiến thắng.
Túc chủ còn ba mươi phút nữa để ở lại thế giới này. Hãy viết một bức thư di chúc đi nào.]
Hiếm khi hệ thống chủ có tâm tư đùa giỡn một câu. Nhưng tiểu yêu tinh nghe xong thì chỉ muốn xông lên đánh gãy nó thôi.
Cái quái...Cái quái gì thế?
Không phải luật chơi là ta giết hắn, ta sống. Hắn giết ta, ta chết sao?
Thế quỷ nào lại chuyển thành ta giết hắn, hắn chết, ta cũng phải chết theo rồi???
Cảm nhận được tâm trạng đang phập phồng của Hải yêu, hệ thống chủ càng thêm tận tình quăng bom: [ Người cá ngốc, tu vi cô còn không có. Đương nhiên không đủ tư cách ở lại thế giới này. Nhất định phải đi. ]
Nói đến đây thôi, mặc kệ túc chủ có gào thét bao nhiêu lần, hệ thống lỉnh luôn.
Thánh Âm bị quả bom siêu to khổng lồ này đánh cho thành ngu người.
Nhìn chằm chằm đồng hồ sinh tử, quả nhiên là còn hai mươi chín phút nữa thật. Cô tự dưng có cảm giác muốn bật khóc.
Không công bằng!
Điều này rất không công bằng!!!
Tố Nhu Mi mẹ nó sống đến nửa đời người mới bị tiễn lại về Địa ngục. Cô mới ở vị diện này được hai lăm năm tuổi, còn chưa kịp ngắm hết xuân hoa thu nguyệt của thế giới thì đã phải đi rồi ư?
Trong một khắc kia, sự nhức nhối nơi lồng ngực đã không kiềm được. Thánh Âm lấy tay bụm miệng, điên cuồng ho sù sụ. Ho đến máu ướt cả vạt áo sơ mi của Vĩ Kì... Gương mặt mới nãy còn ửng hồng do trời lạnh thoáng cái trở nên trắng bệch không còn sức sống. Túm chặt bàn tay của Vĩ Kì, Thánh Âm cảm thấy đầu óc xoay lòng vòng. Cứ như là có hàng ngàn con ngựa dẫm qua đầu cô vậy.
Thân thể mềm nhũn dựa vào thân thể cứng ngắc của anh. Gắng gượng trợn to mắt, nội tâm tiểu yêu tinh ngây dại...
Tại sao...Tại sao Vĩ Kì này lại đưa cô xem vẻ mặt đó của anh?
"Vĩ Kì..Kì...Em..." Thánh Âm muốn nói anh ta hãy sang bên Mĩ thừa kế số tài sản bao công cô kiếm được. Nhưng cứ hễ mở mồm ra là máu lại chảy ồng ộc. Khi mà thấy máu ngấm ướt cả áo anh, cô mới không muốn nói nữa.
Thánh Âm ngất, hơi thở yếu ớt đến doạ người.
Lôi Hoằng cùng đám vệ sĩ bị vẻ mặt không thể diễn tả được của Vĩ Kì hù sợ. Anh bế cô gái nhỏ của mình lao ra ngoài, cố gắng dành giựt nối hơi sống nhỏ nhoi cho người thương...
Không muốn...
Không muốn Âm Âm gặp chuyện gì đâu...
Nhưng có một số việc, dù cho trời cao muốn thì cũng khó mà định đoạt lại được...
Đến cuối cùng, Thánh Âm vẫn không thể hoàn thành nhật kí hạnh phúc về niềm tự do mới của mình...
____________________________________
Ây dà, buồn không? Buồn không? Khi nào mấy cô khóc ngập nhà vệ sinh thì tui mới có cảm giác thành tựu )))) Muah muah muah hhh
Thế giới sau...tỉ lệ phiếu vote chênh lệch quá cao. =))))
Các thí chủ chớ buồn nhiều. Vị diện sau vẫn SE đấy =)))))
Khà khà khà....????????
Vĩ Kì ngầm ra lệnh cho vệ sĩ, thế là bọn họ cùng chung nhau lôi kéo áo khoác Lăng Hành Vân, móc ra một chiếc điện thoại. Dí ngón tay hắn vào dấu cảm ứng vân tay, màn hình di động liền bừng sáng. Sau đó anh chàng vệ sĩ đó bên cung kính dâng lên cho Thánh Âm.
Cô nhanh tay bấm một dòng số điện thoại, sau đó gọi đến.
Quả nhiên, số di động này đã lưu sẵn, ghi một chữ Mẹ.
Hai anh em Lăng gia không hề nói gì, ánh mắt tuyệt vọng chăm chú quan sát từng hành vi của thiếu nữ này. Âm thanh tút tút đang kết nối vang vọng giữa không gian u tối, liền có người bắt máy rồi. Thánh Âm nhoẻn miệng cười, giọng điệu hả hê đắc ý: "Tô bà nội, bà thua tôi rồi."
Thấy dáng vẻ của con yêu tinh này cưng cưng đến vậy, Vĩ Kì rất vui sướng hôn bẹp cái lên miệng cô.
Gương mặt tươi cười của Thánh Âm cơ hồ sắp vụn vỡ.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít thở đều đều. Rồi tiếp đến là giọng điệu rầu rĩ của quý phụ...
Rất buồn, nhiều hơn cả lại là không cam lòng.
"Tôi chỉ muốn sống. Tại sao lại khó đến vậy?"
Thánh Âm trầm ngâm suy tư, ánh mắt của cô lại lướt đến hai anh em họ Lăng nọ. Hai con người đáng thương này, đều là con của Tố Nhu Mi.
Bà ta chỉ vì muốn được hạnh phúc, mà tước đi niềm hạnh phúc của chính con mình.
Ác quỷ vĩnh viễn chỉ là ác quỷ. Dù cho muốn kéo nó về làm thiên sứ là không thể. Trước đây vẫn thế, bây giờ không thay đổi. Chỉ là bản chất của bà ta càng thêm điên rồ theo năm tháng thôi.
Cô buông một câu: "Bà đã đánh mất tư cách sống của mình rồi."
Sau đấy cúp máy luôn.
Ngước nhìn đồng hồ sinh tử treo lơ lửng trên đầu đang dần đếm ngược, Thánh Âm nhíu mày. Cũng tự đếm ngược trong đầu mình thời gian độc tố phát tác trong người Tố Nhu Mi...
Ba...
Hai...
Một...
Hệ thống chủ từ góc xó xỉnh ất ơ nào đó liền lăn ra, vui mừng thông báo: [ Linh hồn kẻ địch bị mạt sát. Chúc mừng túc chủ thành công chiến thắng.
Túc chủ còn ba mươi phút nữa để ở lại thế giới này. Hãy viết một bức thư di chúc đi nào.]
Hiếm khi hệ thống chủ có tâm tư đùa giỡn một câu. Nhưng tiểu yêu tinh nghe xong thì chỉ muốn xông lên đánh gãy nó thôi.
Cái quái...Cái quái gì thế?
Không phải luật chơi là ta giết hắn, ta sống. Hắn giết ta, ta chết sao?
Thế quỷ nào lại chuyển thành ta giết hắn, hắn chết, ta cũng phải chết theo rồi???
Cảm nhận được tâm trạng đang phập phồng của Hải yêu, hệ thống chủ càng thêm tận tình quăng bom: [ Người cá ngốc, tu vi cô còn không có. Đương nhiên không đủ tư cách ở lại thế giới này. Nhất định phải đi. ]
Nói đến đây thôi, mặc kệ túc chủ có gào thét bao nhiêu lần, hệ thống lỉnh luôn.
Thánh Âm bị quả bom siêu to khổng lồ này đánh cho thành ngu người.
Nhìn chằm chằm đồng hồ sinh tử, quả nhiên là còn hai mươi chín phút nữa thật. Cô tự dưng có cảm giác muốn bật khóc.
Không công bằng!
Điều này rất không công bằng!!!
Tố Nhu Mi mẹ nó sống đến nửa đời người mới bị tiễn lại về Địa ngục. Cô mới ở vị diện này được hai lăm năm tuổi, còn chưa kịp ngắm hết xuân hoa thu nguyệt của thế giới thì đã phải đi rồi ư?
Trong một khắc kia, sự nhức nhối nơi lồng ngực đã không kiềm được. Thánh Âm lấy tay bụm miệng, điên cuồng ho sù sụ. Ho đến máu ướt cả vạt áo sơ mi của Vĩ Kì... Gương mặt mới nãy còn ửng hồng do trời lạnh thoáng cái trở nên trắng bệch không còn sức sống. Túm chặt bàn tay của Vĩ Kì, Thánh Âm cảm thấy đầu óc xoay lòng vòng. Cứ như là có hàng ngàn con ngựa dẫm qua đầu cô vậy.
Thân thể mềm nhũn dựa vào thân thể cứng ngắc của anh. Gắng gượng trợn to mắt, nội tâm tiểu yêu tinh ngây dại...
Tại sao...Tại sao Vĩ Kì này lại đưa cô xem vẻ mặt đó của anh?
"Vĩ Kì..Kì...Em..." Thánh Âm muốn nói anh ta hãy sang bên Mĩ thừa kế số tài sản bao công cô kiếm được. Nhưng cứ hễ mở mồm ra là máu lại chảy ồng ộc. Khi mà thấy máu ngấm ướt cả áo anh, cô mới không muốn nói nữa.
Thánh Âm ngất, hơi thở yếu ớt đến doạ người.
Lôi Hoằng cùng đám vệ sĩ bị vẻ mặt không thể diễn tả được của Vĩ Kì hù sợ. Anh bế cô gái nhỏ của mình lao ra ngoài, cố gắng dành giựt nối hơi sống nhỏ nhoi cho người thương...
Không muốn...
Không muốn Âm Âm gặp chuyện gì đâu...
Nhưng có một số việc, dù cho trời cao muốn thì cũng khó mà định đoạt lại được...
Đến cuối cùng, Thánh Âm vẫn không thể hoàn thành nhật kí hạnh phúc về niềm tự do mới của mình...
____________________________________
Ây dà, buồn không? Buồn không? Khi nào mấy cô khóc ngập nhà vệ sinh thì tui mới có cảm giác thành tựu
Thế giới sau...tỉ lệ phiếu vote chênh lệch quá cao. =))))
Các thí chủ chớ buồn nhiều. Vị diện sau vẫn SE đấy =)))))
Khà khà khà....????????