Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 128: Biết sai rồi cũng phải chịu phạt
"A..."
Đương lúc nó thất thần thì dính phải một đòn công kích của kẻ địch. Nó bị đẩy lùi về phía sau tận năm bước.
Bạch Cửu nhìn kẻ vừa mới ra tay, bĩu môi mắng thầm.
Già Lâu vừa đánh lén thành công cũng không có ngừng tay, tiếp tục công tới.
Hắn không nghĩ phái đi nhiều người như vậy, vốn có thể nhanh chóng giết chết đối phương. Vậy mà đánh đến giờ vẫn không thể gây thương tích gì lớn cho kẻ kia. Hắn nhìn xem nãy giờ đã có thể nhận thức được, đối phương tu vi cao hơn. Nhưng đối phương lại không giỏi chiến đấu mới để họ vây công nãy giờ.
Bạch Cửu đối với công kích của hắn cũng không có thời gian quan tâm. Nó phất tay, năm cột lốc xoáy lấy nó làm trung tâm mà thình lình xuất hiện.
Nó tuy không giỏi công kích nhưng lại giỏi bảo vệ mình. Tạm dùng lốc xoáy đến đón đỡ thế công của đối phương, Bạch Cửu ở trong lòng nói chuyện với Bạch Dữ.
Ta không biết nữa... Là một khu rừng, xung quanh có kết giới.
Mặt nó méo xẹo.
Bạch Dữ đương nhiên biết. Hắn hỏi là để xác định nó không sao thôi.
Hắn nhanh chóng bay ra khỏi Đan thành, dựa vào cảm ứng từ khế ước song tu mà tìm tiểu chuột.
Đối phương nhiều ít người?
Năm mươi mốt tên.
Bạch Dữ nhướng mày lên. Hắn không biết nên nói sao về kẻ sau màn này. Đối phương nghĩ gì mà phái đi nhiều như vậy người, chỉ để đối phó một tiểu chút chít.
Trở về tính sổ với ngươi sau.
Ầm!
Bạch Cửu vừa nghe đến đó, còn chưa kịp sầu não thì một tiếng nổ vang lên.
Kết giới xung quanh nơi này đã phá toái, bóng dáng của Bạch Dữ cũng xuất hiện trong tầm mắt của nó.
"Là kẻ nào... A!"
Già Lâu còn chưa hỏi xong thì người đã bị đánh bay, miệng phun máu tươi.
Biến cố bỗng nhiên xuất hiện, đám hắc y nhân bị khựng lại một chút. Sau đó họ lập tức ào tới.
Nhưng mà...
Đám hắc y nhân khựng lại giữa không trung, toàn thân bị giam cầm, không sao nhúc nhích được.
Đám người ý thức được điều gì, sắc mặt tái xanh, sợ đến tim gan cũng run rẩy.
"Ặc..."
Già Lâu còn chưa ổn định lại thân hình thì cổ đã bị người chế trụ, hai mắt trợn to nhìn kẻ mới đến.
Đối phương... Không phải đã đi rồi sao? Sao lại có thể kịp thời tìm đến như vậy?
Đùng!
"A!"
Âm thanh trầm đục từ trong đan điền vang lên, Già Lâu hét thảm một tiếng, mềm oặt trong tay Bạch Dữ.
Già Lâu có nằm mơ cũng không nghĩ đến, bản thân lại có ngày chết uất ức như vậy, đến lực hoàn thủ cũng không có. Mà đối phương cũng không hỏi gì đã ra tay giết người.
"Ngươi..."
Rắc!
Không để cho hắn nói, Bạch Dữ đã dùng lực, bẻ gãy cổ hắn.
Phế bỏ tu vi lại giết người, quá trình này Bạch Dữ làm đến nước chảy mây trôi, khiến người kinh hãi.
Ầm ầm ầm...
Âm thanh nổ tung không ngừng vang lên.
Bạch Cửu đứng yên tại chỗ, nhìn hư không đều là mưa máu mà sợ run tim.
Lần đầu nó thấy Bạch Dữ ra tay kiểu này, đầy mùi máu tanh.
Cũng không phải nó sợ Bạch Dữ sẽ đối với mình như vậy, nhưng mà...
Vụt.
Bạch Cửu đang suy nghĩ miên man thì bên người đã xuất hiện thân ảnh của đối phương.
Bạch Dữ không nói lời nào đã nắm lấy tay nó. Hai người biến mất ở trong hư không.
Tầm năm mươi tức sau, một bóng người xuất hiện. Hắn nhìn đến thảm trạng của nơi này mà mặt mày tái xanh, lập tức chạy về báo tin.
Mà Bạch Cửu hai người cũng về đến khách điếm.
Bạch Cửu chân vừa chạm đất, cũng không dám nhúc nhích cử động gì, im lặng cúi đầu đứng đó.
Bạch Dữ nhìn nó, có chút tức đến cười.
Hắn còn chưa có mở miệng đâu, chưa gì đã tỏ ra đáng thương rồi.
"Ngươi..."
"Ta sai rồi! Ta không nên thiếu cảnh giác, chưa gì đã tin tưởng mà đi ra ngoài. Ta sai rồi Bạch Dữ... Ngươi đừng giận..."
Hắn vừa nói được một chữ thì tiểu chuột đã tía lia không ngừng.
Bạch Dữ nhìn tay mình bị tay nhỏ bé của nó nắm lấy, đối với đôi mắt long lanh xinh đẹp trước mặt cảm thấy tức cười vô cùng.
"Biết sai?"
"Biết sai rồi!"
Bạch Cửu gật đầu thật mạnh.
"Biết sai thì cũng phải chịu phạt. Có thế ngươi mới nhớ lâu."
Bốp!
"A!"
Bạch Cửu còn chưa nghe hết đã thấy trời đất quay cuồng, bản thân đã nằm trên đùi đối phương, mông nhỏ bị đánh đến kêu vang.
Nó ủy khuất kêu lên, đáng thương vô cùng.
"Đau?"
Âm thanh nam nhân trầm đến đáng sợ vang lên, dọa tiểu chuột run tim.
"Không có..."
Tiểu chuột nước mắt lưng tròng dối lòng nói.
Bốp!
Đổi lại là một cái đánh mông nữa.
Bạch Dữ không phải đánh chơi, nó cảm thấy mông mình đau quá...
Nhưng mà nữa câu nó cũng không dám nói, chỉ rung rung nước mắt nằm đó cho hắn đánh.
"Lần sau còn để bị dụ đi đơn giản như thế nữa, ta sẽ đánh cái mông ngươi nở hoa lên."
Đánh được ba cái, cuối cùng Bạch Dữ cũng tha cho nó.
Giờ chưa nở hoa sao... Tiểu chuột ủy khuất ở trong lòng nói.1
Bạch Dữ không nghe thấy cũng biết nó nghĩ cái gì. Hắn dùng bao nhiêu lực để đánh hắn đương nhiên biết.
Nhưng hắn không muốn sau này nó lại gặp nguy hiểm, chỉ vì cái tính thiếu cảnh giác này của nó.
Tu chân giới hiểm ác cỡ nào, lòng người càng thêm xấu xa. Tiểu chút chít này không phải ngây thơ không biết gì, nhưng nó được hắn bảo vệ quá kỹ, vậy mà để người ta dụ đi.
"Đau không?"
Giọng hắn mềm xuống, biết rõ còn hỏi.
"Đau..."
Tiểu chuột vừa nghe đã quên mất hồi nãy mới nói không đau, đáng thương tố.
Nó vừa nói xong thì quần đã bị tuột xuống, lộ ra cái mông tròn vốn trắng nõn bây giờ lại đỏ ửng lên.
Đôi tròng mắt màu lưu ly của ai kia trở nên sâu thẳm hơn.
Bạch Cửu cũng không ngại, cứ nằm yên cho hắn xem. Nó ngây thơ lại tin tưởng bản thân như vậy, khiến cho Bạch Dữ mềm lòng.
"A..."
Lại thêm một trận quay cuồng, Bạch Cửu đã thấy lưng chạm vào nệm giường. Tiếp đó, một bóng đen ép xuống người nó.
"Ư..."
...
Rầm!
"Ngươi nói cái gì!?"
Diêu Tử Thần đứng dậy quá nhanh khiến cái ghế đang ngồi cũng đổ ra phía sau. Đám tỳ nữ trong phòng sợ đến mức run rẩy, đồng loạt quỳ xuống.
Ôn Uyển cũng khiếp sợ không kém Diêu Tử Thần.
Tần Dư cúi đầu đứng đó. Hắn chính là người trở lại báo tin, trong lòng vẫn còn hoảng sợ vô cùng. Không phải sợ gì, mà là sợ Diêu Đằng sẽ...
Nhưng gia tộc bỗng nhiên mất nhiều cường giả như vậy, Diêu Đằng - Gia chủ Diêu gia, phụ thân của Diêu Tử Thần tất nhiên sẽ biết. Chuyện này trước sau gì cũng không giấu được.1
Quả nhiên...
Choang!
Chén trà đập mạnh xuống đất khiến ai nấy đều sợ đến run rẩy.
"Là kẻ nào?"
Diêu Đằng gằn giọng hỏi.
"Không tra được lai lịch, chỉ biết vừa đến Đan thành..."
Tần Dư là người phụ trách đi điều tra lai lịch của hai người Bạch Dữ, hắn thấp giọng nói.
"Đối phương đến Đan thành làm gì? Đã tiếp xúc với những ai?"
Diêu Đằng không hỏi tại sao đối phương cùng Diêu Tử Thần có xích mích, đến độ con hắn phải hạ sát thủ. Cái tính tình của Diêu Tử Thần cả Đan thành đều biết. Nhưng chuyện đến nước này, Diêu Đằng cũng chỉ có thể trước điều tra tình huống của đối phương trước. Diêu gia dù lớn thì cũng không đủ cho đối phương tiêu hao. Nếu có thể giết chết đối phương thì càng tốt. Nhưng nếu không thể...1
"Một người vừa mới gia nhập hiệp hội luyện khí sư. Một người khác hình như là luyện đan sư. Ngày đó cùng thiếu gia xích mích xong có theo Hàn đại sư gặp riêng một chút, không rõ nói gì."
Tần Dư biết gì nói nấy, không dám có nữa lời giấu diếm.
"Hàn đại sư?"
Diêu Đằng kinh nghi hỏi lại.
"Là Hàn Đồ đại sư."
Tần Dư cúi đầu đính chính.
Đương lúc nó thất thần thì dính phải một đòn công kích của kẻ địch. Nó bị đẩy lùi về phía sau tận năm bước.
Bạch Cửu nhìn kẻ vừa mới ra tay, bĩu môi mắng thầm.
Già Lâu vừa đánh lén thành công cũng không có ngừng tay, tiếp tục công tới.
Hắn không nghĩ phái đi nhiều người như vậy, vốn có thể nhanh chóng giết chết đối phương. Vậy mà đánh đến giờ vẫn không thể gây thương tích gì lớn cho kẻ kia. Hắn nhìn xem nãy giờ đã có thể nhận thức được, đối phương tu vi cao hơn. Nhưng đối phương lại không giỏi chiến đấu mới để họ vây công nãy giờ.
Bạch Cửu đối với công kích của hắn cũng không có thời gian quan tâm. Nó phất tay, năm cột lốc xoáy lấy nó làm trung tâm mà thình lình xuất hiện.
Nó tuy không giỏi công kích nhưng lại giỏi bảo vệ mình. Tạm dùng lốc xoáy đến đón đỡ thế công của đối phương, Bạch Cửu ở trong lòng nói chuyện với Bạch Dữ.
Ta không biết nữa... Là một khu rừng, xung quanh có kết giới.
Mặt nó méo xẹo.
Bạch Dữ đương nhiên biết. Hắn hỏi là để xác định nó không sao thôi.
Hắn nhanh chóng bay ra khỏi Đan thành, dựa vào cảm ứng từ khế ước song tu mà tìm tiểu chuột.
Đối phương nhiều ít người?
Năm mươi mốt tên.
Bạch Dữ nhướng mày lên. Hắn không biết nên nói sao về kẻ sau màn này. Đối phương nghĩ gì mà phái đi nhiều như vậy người, chỉ để đối phó một tiểu chút chít.
Trở về tính sổ với ngươi sau.
Ầm!
Bạch Cửu vừa nghe đến đó, còn chưa kịp sầu não thì một tiếng nổ vang lên.
Kết giới xung quanh nơi này đã phá toái, bóng dáng của Bạch Dữ cũng xuất hiện trong tầm mắt của nó.
"Là kẻ nào... A!"
Già Lâu còn chưa hỏi xong thì người đã bị đánh bay, miệng phun máu tươi.
Biến cố bỗng nhiên xuất hiện, đám hắc y nhân bị khựng lại một chút. Sau đó họ lập tức ào tới.
Nhưng mà...
Đám hắc y nhân khựng lại giữa không trung, toàn thân bị giam cầm, không sao nhúc nhích được.
Đám người ý thức được điều gì, sắc mặt tái xanh, sợ đến tim gan cũng run rẩy.
"Ặc..."
Già Lâu còn chưa ổn định lại thân hình thì cổ đã bị người chế trụ, hai mắt trợn to nhìn kẻ mới đến.
Đối phương... Không phải đã đi rồi sao? Sao lại có thể kịp thời tìm đến như vậy?
Đùng!
"A!"
Âm thanh trầm đục từ trong đan điền vang lên, Già Lâu hét thảm một tiếng, mềm oặt trong tay Bạch Dữ.
Già Lâu có nằm mơ cũng không nghĩ đến, bản thân lại có ngày chết uất ức như vậy, đến lực hoàn thủ cũng không có. Mà đối phương cũng không hỏi gì đã ra tay giết người.
"Ngươi..."
Rắc!
Không để cho hắn nói, Bạch Dữ đã dùng lực, bẻ gãy cổ hắn.
Phế bỏ tu vi lại giết người, quá trình này Bạch Dữ làm đến nước chảy mây trôi, khiến người kinh hãi.
Ầm ầm ầm...
Âm thanh nổ tung không ngừng vang lên.
Bạch Cửu đứng yên tại chỗ, nhìn hư không đều là mưa máu mà sợ run tim.
Lần đầu nó thấy Bạch Dữ ra tay kiểu này, đầy mùi máu tanh.
Cũng không phải nó sợ Bạch Dữ sẽ đối với mình như vậy, nhưng mà...
Vụt.
Bạch Cửu đang suy nghĩ miên man thì bên người đã xuất hiện thân ảnh của đối phương.
Bạch Dữ không nói lời nào đã nắm lấy tay nó. Hai người biến mất ở trong hư không.
Tầm năm mươi tức sau, một bóng người xuất hiện. Hắn nhìn đến thảm trạng của nơi này mà mặt mày tái xanh, lập tức chạy về báo tin.
Mà Bạch Cửu hai người cũng về đến khách điếm.
Bạch Cửu chân vừa chạm đất, cũng không dám nhúc nhích cử động gì, im lặng cúi đầu đứng đó.
Bạch Dữ nhìn nó, có chút tức đến cười.
Hắn còn chưa có mở miệng đâu, chưa gì đã tỏ ra đáng thương rồi.
"Ngươi..."
"Ta sai rồi! Ta không nên thiếu cảnh giác, chưa gì đã tin tưởng mà đi ra ngoài. Ta sai rồi Bạch Dữ... Ngươi đừng giận..."
Hắn vừa nói được một chữ thì tiểu chuột đã tía lia không ngừng.
Bạch Dữ nhìn tay mình bị tay nhỏ bé của nó nắm lấy, đối với đôi mắt long lanh xinh đẹp trước mặt cảm thấy tức cười vô cùng.
"Biết sai?"
"Biết sai rồi!"
Bạch Cửu gật đầu thật mạnh.
"Biết sai thì cũng phải chịu phạt. Có thế ngươi mới nhớ lâu."
Bốp!
"A!"
Bạch Cửu còn chưa nghe hết đã thấy trời đất quay cuồng, bản thân đã nằm trên đùi đối phương, mông nhỏ bị đánh đến kêu vang.
Nó ủy khuất kêu lên, đáng thương vô cùng.
"Đau?"
Âm thanh nam nhân trầm đến đáng sợ vang lên, dọa tiểu chuột run tim.
"Không có..."
Tiểu chuột nước mắt lưng tròng dối lòng nói.
Bốp!
Đổi lại là một cái đánh mông nữa.
Bạch Dữ không phải đánh chơi, nó cảm thấy mông mình đau quá...
Nhưng mà nữa câu nó cũng không dám nói, chỉ rung rung nước mắt nằm đó cho hắn đánh.
"Lần sau còn để bị dụ đi đơn giản như thế nữa, ta sẽ đánh cái mông ngươi nở hoa lên."
Đánh được ba cái, cuối cùng Bạch Dữ cũng tha cho nó.
Giờ chưa nở hoa sao... Tiểu chuột ủy khuất ở trong lòng nói.1
Bạch Dữ không nghe thấy cũng biết nó nghĩ cái gì. Hắn dùng bao nhiêu lực để đánh hắn đương nhiên biết.
Nhưng hắn không muốn sau này nó lại gặp nguy hiểm, chỉ vì cái tính thiếu cảnh giác này của nó.
Tu chân giới hiểm ác cỡ nào, lòng người càng thêm xấu xa. Tiểu chút chít này không phải ngây thơ không biết gì, nhưng nó được hắn bảo vệ quá kỹ, vậy mà để người ta dụ đi.
"Đau không?"
Giọng hắn mềm xuống, biết rõ còn hỏi.
"Đau..."
Tiểu chuột vừa nghe đã quên mất hồi nãy mới nói không đau, đáng thương tố.
Nó vừa nói xong thì quần đã bị tuột xuống, lộ ra cái mông tròn vốn trắng nõn bây giờ lại đỏ ửng lên.
Đôi tròng mắt màu lưu ly của ai kia trở nên sâu thẳm hơn.
Bạch Cửu cũng không ngại, cứ nằm yên cho hắn xem. Nó ngây thơ lại tin tưởng bản thân như vậy, khiến cho Bạch Dữ mềm lòng.
"A..."
Lại thêm một trận quay cuồng, Bạch Cửu đã thấy lưng chạm vào nệm giường. Tiếp đó, một bóng đen ép xuống người nó.
"Ư..."
...
Rầm!
"Ngươi nói cái gì!?"
Diêu Tử Thần đứng dậy quá nhanh khiến cái ghế đang ngồi cũng đổ ra phía sau. Đám tỳ nữ trong phòng sợ đến mức run rẩy, đồng loạt quỳ xuống.
Ôn Uyển cũng khiếp sợ không kém Diêu Tử Thần.
Tần Dư cúi đầu đứng đó. Hắn chính là người trở lại báo tin, trong lòng vẫn còn hoảng sợ vô cùng. Không phải sợ gì, mà là sợ Diêu Đằng sẽ...
Nhưng gia tộc bỗng nhiên mất nhiều cường giả như vậy, Diêu Đằng - Gia chủ Diêu gia, phụ thân của Diêu Tử Thần tất nhiên sẽ biết. Chuyện này trước sau gì cũng không giấu được.1
Quả nhiên...
Choang!
Chén trà đập mạnh xuống đất khiến ai nấy đều sợ đến run rẩy.
"Là kẻ nào?"
Diêu Đằng gằn giọng hỏi.
"Không tra được lai lịch, chỉ biết vừa đến Đan thành..."
Tần Dư là người phụ trách đi điều tra lai lịch của hai người Bạch Dữ, hắn thấp giọng nói.
"Đối phương đến Đan thành làm gì? Đã tiếp xúc với những ai?"
Diêu Đằng không hỏi tại sao đối phương cùng Diêu Tử Thần có xích mích, đến độ con hắn phải hạ sát thủ. Cái tính tình của Diêu Tử Thần cả Đan thành đều biết. Nhưng chuyện đến nước này, Diêu Đằng cũng chỉ có thể trước điều tra tình huống của đối phương trước. Diêu gia dù lớn thì cũng không đủ cho đối phương tiêu hao. Nếu có thể giết chết đối phương thì càng tốt. Nhưng nếu không thể...1
"Một người vừa mới gia nhập hiệp hội luyện khí sư. Một người khác hình như là luyện đan sư. Ngày đó cùng thiếu gia xích mích xong có theo Hàn đại sư gặp riêng một chút, không rõ nói gì."
Tần Dư biết gì nói nấy, không dám có nữa lời giấu diếm.
"Hàn đại sư?"
Diêu Đằng kinh nghi hỏi lại.
"Là Hàn Đồ đại sư."
Tần Dư cúi đầu đính chính.