Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142: Sóng ngầm
"Huynh trưởng, không thể nói cho ta biết sao?"
Hàn Thính đứng trong phòng của Hàn Đồ, vẫn cố chấp hỏi.
Long tộc mấy vạn năm chưa từng xuất hiện ở Đông Thần, vừa ra là cùng huynh trưởng nhấc lên quan hệ. Nếu thái độ của huynh trưởng là điềm nhiên còn dễ nói, đây... Yêu tộc với loài người chưa bao giờ sống chung hòa hợp được. Hắn không biết mấy đại lục kia thế nào, yêu tộc có "qua lại" với tu sĩ nhiều nhất là hải tộc nhưng cũng không phải mối quan hệ hòa hảo. Long tộc kia có ý định thế nào khi kéo gần Hàn Đồ, hắn thân làm đệ đệ, không thể ngồi yên được.
"Dù là nhân hay yêu, thì cũng không thể thoát khỏi thiên đạo. Ngươi không cần phải lo cho ta. Trở về đi."
Hàn Đồ nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói.
Thái Dương Đan chưa luyện thành, nói gì cũng vô nghĩa. Lão không muốn Hàn Thính nhúng tay, thì bây giờ cũng sẽ không cho hắn biết.
Hàn Thính nhìn huynh trưởng kiên quyết như vậy, chỉ biết thở dài một tiếng rồi rời đi.
Hàn Đồ ngẩng đầu nhìn trời. Lão có rất nhiều nghi vấn, nhưng khi nghĩ đến lời thề kia, nghi vấn gì cũng bằng không. Không ai có thể trộm lừa dối thiên đạo. Miễn có thể luyện ra Thái Dương Đan, là yêu là nhân... Đều không quan trọng.
...
Long tộc hai lần xuất hiện trên đại lục khiến nhiều người bắt đầu đưa ra nghi vấn. Rốt cuộc đối phương muốn làm gì?
Nếu không có việc muốn làm, ai sẽ đi lại trong thành trấn của tu sĩ loài người một cách trắng trợn như vậy?
Vậy việc kia là việc gì?
Có ảnh hưởng đến đại lục hay không?
Những câu tự hỏi hay hỏi với nhau này liên tục xuất hiện trên đại lục, nhưng chẳng ai có kết quả.
Tuy nhiên, xét thấy long tộc xuất hiện đều là cùng Hải Thần Tông xảo lên. Thiết nghĩ, chắc là chỉ có xích mích với họ thôi đi.
Hải Thần Tông ngàn năm nay làm việc không còn xứng chức với địa vị một trong tứ đại tông môn nữa. Dù người ta e ngại sự cường đại vẫn còn đó của họ, nhưng không còn nhiều người cung kính với Hải Thần Tông như trước nữa. Mà nội bộ Hải Thần Tông cũng lục đục không ngừng.
Sau khi Hải Thần lão tổ bị thương nặng trở về thì bên trong Hải Thần Tông thức tỉnh thêm mấy lão tổ tông nữa. Một tông môn lâu đời như vậy, làm sao có thể không có nhiều lão quái chứ. Chỉ là họ quanh năm suốt tháng ẩn mình, trừ khi có nguy hiểm ảnh hưởng đến sự tồn vong của tông môn.
Hiện tại Hải Thần Tông đối mặt với sự thù địch của hai cường giả Độ Kiếp Kỳ. Hải Thần lão tổ trọng thương, vừa về đã bế quan. La Hầu tự biết không thể tọa trấn Hải Thần Tông nên đi mời lão tổ tông trong môn ra ngoài.
Đại lục bắt đầu dạy lên sóng ngầm nhưng không ai biết. Đến tận một thời gian sau đó, khi những tông môn nhị lưu có ý đồ muốn xóa sổ Hải Thần Tông, thì sóng ngầm mới nổi lên mặt nước.
...
Ở một nơi cách Tâm Thành năm ngàn dặm về phía Bắc, cách Tuyết Lạc Cung một tuyết sơn, tồn tại trong khe núi quanh năm tuyết đọng, một bộ hài cốt tỏa ra ánh vàng lóa sáng, giấu mình trong băng tuyết.
Gần nơi đó xuất hiện mấy đệ tử Mảng Sa Tông vốn không nên ở đây, bọn họ đang tìm kiếm thứ gì đó. Bởi vì quen sống ở hoàn cảnh nóng bức, tự nhiên bị phái đến nơi giá lạnh như vầy, nên vẻ mặt của họ rất xấu xí.
"Đã tìm hơn một năm rồi, rốt cuộc là phải tìm bao lâu?"
Đệ tử giáp cằn nhằn nói.
"Tông chủ đã nói, trừ khi nào tìm thấy."
Đệ tử ất nhún vai, bất lực.
"Cũng không hiểu tông chủ bị gì nữa. Cứ đi tin tưởng cái người thần bí kia. Tiên tri các gì không biết, bắt chúng ta tìm kiếm một bộ hài cốt. Hài cốt có cái gì tốt? Cũng không nói cho chúng ta nó ra làm sao."
Đệ tử giáp bất mãn không thôi. ngôn tình hài
Đệ tử ất không nói gì. Tuyết dưới chân bị họ đạp lên, phát ra âm thanh lạo xạo.
Mới đầu có nhiều đệ tử được phái đi, sau đó cũng có mang về rất nhiều hài cốt vô danh. Nhiều đến nổi có thể chất thành một ngọn núi phía sau Mảng Sa Tông luôn, nhưng vẫn là không đúng.
Rốt cuộc ở cái nơi giá lạnh đầy tuyết này có cái hài cốt gì?
"A!"
Đệ tử giáp bực bội vung tay, cũng không biết cắt trúng cái gì mà tóe máu. Một giọt máu tươi theo gió, bay thẳng xuống vực sâu bên cạnh, mất hút trong hẻm núi bên dưới.
"Đây là Kiếm Đằng, thảo dược cấp năm. Ngươi cũng thật may mắn a."
Đệ tử ất chúc mùng nói.
Bên dưới lớp tuyết đọng là một cây dược thảo toàn thân đầy gai, đệ tử giáp là bị gai của nó cứa chảy máu.
Đệ tử giáp chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, nhục thân cũng chưa đến mức cường hãn, hắn lại vô tình không để ý nên mới bị thương. Nhưng cũng chỉ rớt vài giọt máu, quan trọng là tìm thấy một cây dược thảo cấp năm.
Nhờ nó, tâm tình đang bực bội của hắn cũng tốt hơn.
"Đợt hết lượt của chúng ta rồi, ta mời ngươi một bữa."
Đệ tử giáp hào sảng phất tay nói.
"Ngươi nhớ đó!"
Đệ tử ất đập vào vai hắn một cái, cười nói.
"Cẩn thận một chút. Nơi này gần Tuyết Lạc Cung. Nếu để đám nữ nhân kia phát hiện thì không tốt. Đi đi."
Đệ tử giáp xua tay. Hai người choàng vai bá cổ rời đi vực thẳm.
Đi chưa được bao lâu thì đệ tử ất cảm thấy đồng môn bên người khựng lại một chút.
"Sao thế?"
Hắn quan tâm hỏi, nhưng không có quay đầu nhìn lại.
Nếu hắn quay đầu, thì có thể nhìn đến được một tia âm u hiểm độc trong mắt đệ tử giáp, khác hẳn bình thường.
"Không có. Mau đi đi. Nơi quỷ quái này lạnh quá."
Đệ tử giáp cũng không thất thần lâu, thúc giục một câu cho có lệ.
Đúng là có lệ. Dù hoàn cảnh nơi này lạnh giá, nhưng họ dù gì cũng là tu sĩ Kim Đan, chống lại cái lạnh nơi này không khó.
Đệ tử ất cũng không so đo hay nghi hoặc gì, chỉ cười cười rồi cùng hắn rời đi.
...
Cách trận độ kiếp rầm rộ kia đến nay đã là một tháng, Bạch Cửu từ trong nhập định tỉnh lại.
Trong khoảng thời gian nó nhập định, Bạch Dữ cũng không có tỉnh lại lần nào. Bạch Cửu lại kiểm tra thân thể của hắn một chút. Nó phát hiện lôi điện trong kinh mạch của Bạch Dữ đã giảm đi một nữa. Có lẽ không lâu sau đó, hắn có thể tỉnh lại.
Bạch Cửu ổn định tu vi Yêu Vương tầng một của mình, cũng không thấy có điều khác lạ gì so với trước đây, chỉ có yêu đan bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện một tầng quang mang mỏng manh nữa. Yêu đan ở trung tâm luôn không ngừng xoay tròn với một tần xuất cố định, không nhanh không chậm.
Bạch Cửu cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Nó chỉ biết tu luyện, rất nhiều đạo lý tu chân nó đều không hiểu. Mà Bạch Dữ cũng không có cùng nó nói.
Cũng không biết lúc này là bao lâu, nhưng ước định của nó với Hàn Đồ đã trễ rồi.
Nó ngẫm nghĩ một chút thì quyết định đi tìm Hàn Đồ. Có lẽ sau khi giúp lão luyện xong Thái Dương Đan trở về, Bạch Dữ cũng nên tỉnh lại rồi. Sau đó họ sẽ cùng nhau đi lấy Tiêm Nha Cốt Đằng.
Bạch Cửu cúi đầu trộm hôn lên đôi môi mỏng của nam nhân một cái, đôi mắt cong cong như mèo trộm cá.
Nhung trước khi rời đi thì nó khựng lại một chút. Nó trở lại bên giường hàn băng, tay áo phất lên, cả chiếc giường đã được bao trùm trong một tầng kết giới nữa. Nó hài lòng gật gật cái đầu nhỏ của mình, lúc này mới thật sự đi.
Hàn Thính đứng trong phòng của Hàn Đồ, vẫn cố chấp hỏi.
Long tộc mấy vạn năm chưa từng xuất hiện ở Đông Thần, vừa ra là cùng huynh trưởng nhấc lên quan hệ. Nếu thái độ của huynh trưởng là điềm nhiên còn dễ nói, đây... Yêu tộc với loài người chưa bao giờ sống chung hòa hợp được. Hắn không biết mấy đại lục kia thế nào, yêu tộc có "qua lại" với tu sĩ nhiều nhất là hải tộc nhưng cũng không phải mối quan hệ hòa hảo. Long tộc kia có ý định thế nào khi kéo gần Hàn Đồ, hắn thân làm đệ đệ, không thể ngồi yên được.
"Dù là nhân hay yêu, thì cũng không thể thoát khỏi thiên đạo. Ngươi không cần phải lo cho ta. Trở về đi."
Hàn Đồ nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói.
Thái Dương Đan chưa luyện thành, nói gì cũng vô nghĩa. Lão không muốn Hàn Thính nhúng tay, thì bây giờ cũng sẽ không cho hắn biết.
Hàn Thính nhìn huynh trưởng kiên quyết như vậy, chỉ biết thở dài một tiếng rồi rời đi.
Hàn Đồ ngẩng đầu nhìn trời. Lão có rất nhiều nghi vấn, nhưng khi nghĩ đến lời thề kia, nghi vấn gì cũng bằng không. Không ai có thể trộm lừa dối thiên đạo. Miễn có thể luyện ra Thái Dương Đan, là yêu là nhân... Đều không quan trọng.
...
Long tộc hai lần xuất hiện trên đại lục khiến nhiều người bắt đầu đưa ra nghi vấn. Rốt cuộc đối phương muốn làm gì?
Nếu không có việc muốn làm, ai sẽ đi lại trong thành trấn của tu sĩ loài người một cách trắng trợn như vậy?
Vậy việc kia là việc gì?
Có ảnh hưởng đến đại lục hay không?
Những câu tự hỏi hay hỏi với nhau này liên tục xuất hiện trên đại lục, nhưng chẳng ai có kết quả.
Tuy nhiên, xét thấy long tộc xuất hiện đều là cùng Hải Thần Tông xảo lên. Thiết nghĩ, chắc là chỉ có xích mích với họ thôi đi.
Hải Thần Tông ngàn năm nay làm việc không còn xứng chức với địa vị một trong tứ đại tông môn nữa. Dù người ta e ngại sự cường đại vẫn còn đó của họ, nhưng không còn nhiều người cung kính với Hải Thần Tông như trước nữa. Mà nội bộ Hải Thần Tông cũng lục đục không ngừng.
Sau khi Hải Thần lão tổ bị thương nặng trở về thì bên trong Hải Thần Tông thức tỉnh thêm mấy lão tổ tông nữa. Một tông môn lâu đời như vậy, làm sao có thể không có nhiều lão quái chứ. Chỉ là họ quanh năm suốt tháng ẩn mình, trừ khi có nguy hiểm ảnh hưởng đến sự tồn vong của tông môn.
Hiện tại Hải Thần Tông đối mặt với sự thù địch của hai cường giả Độ Kiếp Kỳ. Hải Thần lão tổ trọng thương, vừa về đã bế quan. La Hầu tự biết không thể tọa trấn Hải Thần Tông nên đi mời lão tổ tông trong môn ra ngoài.
Đại lục bắt đầu dạy lên sóng ngầm nhưng không ai biết. Đến tận một thời gian sau đó, khi những tông môn nhị lưu có ý đồ muốn xóa sổ Hải Thần Tông, thì sóng ngầm mới nổi lên mặt nước.
...
Ở một nơi cách Tâm Thành năm ngàn dặm về phía Bắc, cách Tuyết Lạc Cung một tuyết sơn, tồn tại trong khe núi quanh năm tuyết đọng, một bộ hài cốt tỏa ra ánh vàng lóa sáng, giấu mình trong băng tuyết.
Gần nơi đó xuất hiện mấy đệ tử Mảng Sa Tông vốn không nên ở đây, bọn họ đang tìm kiếm thứ gì đó. Bởi vì quen sống ở hoàn cảnh nóng bức, tự nhiên bị phái đến nơi giá lạnh như vầy, nên vẻ mặt của họ rất xấu xí.
"Đã tìm hơn một năm rồi, rốt cuộc là phải tìm bao lâu?"
Đệ tử giáp cằn nhằn nói.
"Tông chủ đã nói, trừ khi nào tìm thấy."
Đệ tử ất nhún vai, bất lực.
"Cũng không hiểu tông chủ bị gì nữa. Cứ đi tin tưởng cái người thần bí kia. Tiên tri các gì không biết, bắt chúng ta tìm kiếm một bộ hài cốt. Hài cốt có cái gì tốt? Cũng không nói cho chúng ta nó ra làm sao."
Đệ tử giáp bất mãn không thôi. ngôn tình hài
Đệ tử ất không nói gì. Tuyết dưới chân bị họ đạp lên, phát ra âm thanh lạo xạo.
Mới đầu có nhiều đệ tử được phái đi, sau đó cũng có mang về rất nhiều hài cốt vô danh. Nhiều đến nổi có thể chất thành một ngọn núi phía sau Mảng Sa Tông luôn, nhưng vẫn là không đúng.
Rốt cuộc ở cái nơi giá lạnh đầy tuyết này có cái hài cốt gì?
"A!"
Đệ tử giáp bực bội vung tay, cũng không biết cắt trúng cái gì mà tóe máu. Một giọt máu tươi theo gió, bay thẳng xuống vực sâu bên cạnh, mất hút trong hẻm núi bên dưới.
"Đây là Kiếm Đằng, thảo dược cấp năm. Ngươi cũng thật may mắn a."
Đệ tử ất chúc mùng nói.
Bên dưới lớp tuyết đọng là một cây dược thảo toàn thân đầy gai, đệ tử giáp là bị gai của nó cứa chảy máu.
Đệ tử giáp chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, nhục thân cũng chưa đến mức cường hãn, hắn lại vô tình không để ý nên mới bị thương. Nhưng cũng chỉ rớt vài giọt máu, quan trọng là tìm thấy một cây dược thảo cấp năm.
Nhờ nó, tâm tình đang bực bội của hắn cũng tốt hơn.
"Đợt hết lượt của chúng ta rồi, ta mời ngươi một bữa."
Đệ tử giáp hào sảng phất tay nói.
"Ngươi nhớ đó!"
Đệ tử ất đập vào vai hắn một cái, cười nói.
"Cẩn thận một chút. Nơi này gần Tuyết Lạc Cung. Nếu để đám nữ nhân kia phát hiện thì không tốt. Đi đi."
Đệ tử giáp xua tay. Hai người choàng vai bá cổ rời đi vực thẳm.
Đi chưa được bao lâu thì đệ tử ất cảm thấy đồng môn bên người khựng lại một chút.
"Sao thế?"
Hắn quan tâm hỏi, nhưng không có quay đầu nhìn lại.
Nếu hắn quay đầu, thì có thể nhìn đến được một tia âm u hiểm độc trong mắt đệ tử giáp, khác hẳn bình thường.
"Không có. Mau đi đi. Nơi quỷ quái này lạnh quá."
Đệ tử giáp cũng không thất thần lâu, thúc giục một câu cho có lệ.
Đúng là có lệ. Dù hoàn cảnh nơi này lạnh giá, nhưng họ dù gì cũng là tu sĩ Kim Đan, chống lại cái lạnh nơi này không khó.
Đệ tử ất cũng không so đo hay nghi hoặc gì, chỉ cười cười rồi cùng hắn rời đi.
...
Cách trận độ kiếp rầm rộ kia đến nay đã là một tháng, Bạch Cửu từ trong nhập định tỉnh lại.
Trong khoảng thời gian nó nhập định, Bạch Dữ cũng không có tỉnh lại lần nào. Bạch Cửu lại kiểm tra thân thể của hắn một chút. Nó phát hiện lôi điện trong kinh mạch của Bạch Dữ đã giảm đi một nữa. Có lẽ không lâu sau đó, hắn có thể tỉnh lại.
Bạch Cửu ổn định tu vi Yêu Vương tầng một của mình, cũng không thấy có điều khác lạ gì so với trước đây, chỉ có yêu đan bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện một tầng quang mang mỏng manh nữa. Yêu đan ở trung tâm luôn không ngừng xoay tròn với một tần xuất cố định, không nhanh không chậm.
Bạch Cửu cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Nó chỉ biết tu luyện, rất nhiều đạo lý tu chân nó đều không hiểu. Mà Bạch Dữ cũng không có cùng nó nói.
Cũng không biết lúc này là bao lâu, nhưng ước định của nó với Hàn Đồ đã trễ rồi.
Nó ngẫm nghĩ một chút thì quyết định đi tìm Hàn Đồ. Có lẽ sau khi giúp lão luyện xong Thái Dương Đan trở về, Bạch Dữ cũng nên tỉnh lại rồi. Sau đó họ sẽ cùng nhau đi lấy Tiêm Nha Cốt Đằng.
Bạch Cửu cúi đầu trộm hôn lên đôi môi mỏng của nam nhân một cái, đôi mắt cong cong như mèo trộm cá.
Nhung trước khi rời đi thì nó khựng lại một chút. Nó trở lại bên giường hàn băng, tay áo phất lên, cả chiếc giường đã được bao trùm trong một tầng kết giới nữa. Nó hài lòng gật gật cái đầu nhỏ của mình, lúc này mới thật sự đi.