Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 148: Tiêm Nha Cốt Đằng
"Huynh trưởng, huynh thật sự không thể nói với ta sao?"
Hàn Thính đứng bên cạnh lão, thở dài nói.
"Ngươi yên tâm mà tu luyện. Ta còn đang đợi ngươi làm bệ đỡ cho ta. Tương lai ta còn phải dựa vào ngươi."
Hàn Đồ lắc đầu.
"Ta biết. Ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của huynh với ta. Ta sẽ không hỏi nữa. Nhưng nếu có một ngày họ muốn mạng của huynh thì ta sẽ không ngồi yên."
Hàn Thính kiên định nói, mắt nhìn phương trời xa xâm.
"Đừng nghĩ bậy. Họ không thiếu năng lực mà cần đến mạng của ta."
Hàn Đồ đối phương hướng hai người Bạch Cửu vừa biến mất, cũng không nói nhiều hơn.
...
Hai người Bạch Cửu sau khi rời khỏi Tâm Thành thì một đường bay thẳng về phía Đông của đại lục, đến khi đụng biển thì dọc theo đó đi về phía nam thêm mười dặm.
Nơi Hạ Thiên nói thuộc phần đuôi của sơn mạch Phượng Chinh, nhưng hơi hướng ra biển một chút.
Sơn mạch Phượng Chinh thật sự rất dài. Phần cánh của nó chạm đến dãy núi tuyết của Tuyết Lạc Cung, phần đuôi lại quẹt thẳng ra biển, cắt ngang phía nam thuộc Cổ Thiên Điện và Tâm Thành.
Hồng Hạc Sơn Trang của Hạ gia chính là tọa lạc ở nơi này. Hạ Thiên cũng là vô tình đi lạc vào mộ địa toàn hài cốt kia.
Sau khi lạc vào thì hắn cũng không dám đi sâu vào trong, ở bên ngoài bồi hồi một tháng mới rời đi được nơi đó. Nhưng hắn cũng mất nữa cái mạng chứ chẳng chơi.
Hạ Thiên nói, nơi đó tồn tại một vực thẳm, cửa vào có chướng khí bao trùm. Hắn là đuổi theo một con điểu thú nên mới lạc vào đó.
Hai người không mất bao lâu đã tìm thấy bình phong chướng khí mà Hạ Thiên nói. Hai người nhìn nhau, cũng không chần chừ chút nào mà đi vào.
Chướng khí nhanh chóng che lấp thân ảnh của họ.
Ở thời điểm Bạch Cửu hai người đi tìm Tiêm Nha Cốt Đằng, đại lục Đông Thần cũng xảy ra biến cố lệnh người sợ hãi.
Chừng một tháng nay, đại lục liên tục có tu sĩ mất tích. Mất tích thôi thì cũng dễ nói đi. Nhưng mấy ngày sau lại có người nhìn thấy xác họ trong tuyết sơn.
Bởi vì tuyết sơn thuộc địa phận của Tuyết Lạc Cung, nên mũi dùi cũng hướng về họ.
Tất nhiên, tu sĩ mất tích cũng có ở ba môn phái lớn, vậy nên Tuyết Lạc Cung bị ba môn dồn ép.
Tuyết Lạc Cung đã tỏ rỏ. Nếu là họ làm, ngu gì mà ném xác tu sĩ ở tuyết sơn. Này không phải là lạy ông tôi ở bụi này hay sao?
Này là có người tu luyện tà công, cố ý lấy họ làm bình phong, vu oan giá họa. Đừng thấy họ một đám nữ hài tử yếu đuối mà bắt nạt.
Thái độ của Tuyết Lạc Cung cường ngạnh khiến nhiều người bán tín bán nghi.
Nhưng chính là ở thời điểm Tuyết Lạc Cung bị nhìn chằm chằm như vậy, mà tu sĩ cứ mất tích là mất tích thôi. Đám người lúc này mới chịu tin việc này không phải do họ làm.
Vậy thì là ai?
Cả đại lục rơi vào hoang mang lo sợ.
Đám đệ tử tông môn thì đỡ rồi. Cứ gom người của mình về, hay tốp năm tốp ba đi chung, thuận tiện chiếu ứng.
Tội là đám tán tu không môn không thế, luôn luôn độc hành. Họ trở thành con mồi, liên tục bị hạ độc thủ.
Tứ tông cũng không thể để yên như vậy, lập tức cho người đi điều tra.
...
"Cẩn thận!"
Bạch Dữ kéo cái tiểu chuột ngốc nghếch vào lòng, né tránh cái bông hoa lớn ẩn mình trong chướng khí trên đường họ đi.
Từ lúc bước vào chướng khí, họ đã cảm thấy tu vi bị áp chế xuống. Trong chướng khí cũng không thể phi hành. Hai người đã đi lại trong chướng khí một ngày rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy đường ra.
Nơi này thật sự là quá tà môn.
Hạ Thiên cũng thật là may mắn, còn chạy ra được.
Coi bộ, trên người hắn cũng nhiều bảo bối lắm.
Theo Bạch Cửu thấy, tu sĩ dưới Độ Kiếp Kỳ đi vào chỉ cần ba ngày còn chưa đi ra thì sẽ bị chướng khí hủ bại. Chướng khí ở đây mang theo âm sát khí cực tà, không hề dễ né tránh chút nào. Chưa kể, còn có đám sát thủ luôn ẩn nắp xung quanh đợi con mồi sao lãng mà thình lình xuất hiện, cắn nuốt bọn họ.
Ở trong này liều lĩnh sử dụng nguyên khí thì chỉ có nước bị chướng sát khí nhập thân. Hai người Bạch Cửu phải phong bế kinh mạch toàn thân, dựa vào phán đoán cùng với may mắn mà lần mò đường ra.
"Bạch Dữ! Phía sau!"
Bạch Cửu bị hắn ôm trong ngực, đầu vừa nghiêng qua một bên đã nhìn thấy phía sau hắn có dị tượng.
Bạch Dữ còn tưởng kẻ địch.
"Bạch Dữ, chúng ta ra ngoài rồi!"
Bạch Cửu không đợi hắn quay đầu đã reo lên.
Phía sau Bạch Dữ không nhiều chướng khí như vậy nữa, nên. Bạch Cửu mới nhìn đến cảnh tượng khác.
Chính là biển hài cốt mà Hạ Thiên nói.
Hai người đúng ở rìa mộ địa, phía sau là chướng khí, âm sát khí âm trầm trầm lệnh người sợ hãi.
"Nơi này... Có chút quen thuộc..."
Bạch Cửu nghẹo đầu mê mang nói.
Bạch Dữ vỗ nhẹ vào đầu nó một cái. Ai lại đi quen thuộc một nơi như thế?
Nhưng đúng là có chút quen. Cũng không phải họ đã nhìn thấy qua, mà họ đã từng thấy một nơi tựa như vậy, hài cốt trầm lạnh khiến người giật mình.
"Rốt cuộc Đông Thần đại lục trước đây đã có chuyện gì? Một cái, hai cái mộ địa..."
Bạch Dữ trầm giọng lẩm bẩm.
"A! Là cái chiến trường chúng ta nhìn thấy trong bí cảnh Chính Môn đi."
Bạch Cửu cuối cùng cũng nhớ ra.
"Nhưng nơi này không chỉ có cốt người, còn có cốt thú nữa."
Nó lại nói.
"Cẩn thận một chút."
Bạch Dữ nắm tay nó kéo đi.
Bạch Cửu đương nhiên sẽ không tùy tiện. Nó tiếc mạng mình lắm.
Hai người tiến gần với bãi hài cốt kia hơn, quang cảnh toàn bộ mộ địa cũng hiện ra trước mắt họ. Mà họ cũng nhìn thấy Tiêm Nha Cốt Đằng họ tìm kiếm.
Hạ Thiên chưa hề nói sai. Nhưng hắn nói không kỹ kích thước của cây Tiêm Nha Cốt kia.
Bạch Cửu trợn to mắt nhìn cái cây Cốt Đằng đang dựng đứng ở trước mặt, nói không ra lời.
Tiêm Nha Cốt Đằng có hình dạng như một cái xương sống, xung quanh là những cái xương gai nhọn hoắc, không ngừng tỏa ra hàn quang lạnh toát. Nhìn đến nó, chẳng ai nghĩ nó là một cái cây hết.
Cây Cốt Đằng này cao gần nữa trượng, dựng thẳng giữa bãi hài cốt, dùng hài cốt xung quanh làm chất dinh dưỡng cho nó. Nếu không phải nó giống như trong hiểu biết của Bạch Cửu, nó lại là chủ dược chính trong đan phương của Tạo Hóa Đan thì còn lâu Bạch Cửu mới dám rớ tới nó.
Cây Cốt Đằng này cao như vậy, tuổi thọ cũng phải trên trăm vạn năm... Vậy bãi hài cốt này đã tồn tại bao lâu?
Đông Thần đã có một nơi như vậy, những đại lục khác thì sao?
Bạch Dữ không biết, cũng không muốn biết. Việc họ cần làm bay giờ là nhổ cái cây kia.
Nhưng mà...
"Bên cạnh Tiêm Nha Cốt Đằng nhất định có yêu thú thủ hộ."
Bạch Cửu nhắc nhở hắn.
Dù nó chẳng giống một cái gì đó ngon lành, nhưng thứ dị dạng trên đời này nhiều lắm. Thạch Quái cũng có, sao lại không thể có cái thể loại... Tựa như xương cốt nơi này được.
"Gọi nó ra thôi."
Bạch Dữ vừa nói vừa phất tay, chém ra một đạo nguyên lực đơn thuần.
Rầm!
Gào!
Phong nhuận đập vào đám hài cốt cách Tiêm Nha Cốt Đằng nữa trượng, khiến chúng nát bét ra. Theo sau đó là một tiếng gào thét kinh thiên động địa.
Lạo xạo... Lạo xạo...
Tiếp nữa là âm thanh xương cốt va chạm nghe chói tai vô cùng.
Trong sự chuyên chú của hai người, một con... Cốt thú vùng dậy.
Nói nó là cốt thú, vì họ không biết nên gọi nó thế nào. Toàn thân nó đều là xương cốt hợp thành. Đầu lâu với hai chấm sáng màu xanh lục, nhìn ghê chết người.
Hàn Thính đứng bên cạnh lão, thở dài nói.
"Ngươi yên tâm mà tu luyện. Ta còn đang đợi ngươi làm bệ đỡ cho ta. Tương lai ta còn phải dựa vào ngươi."
Hàn Đồ lắc đầu.
"Ta biết. Ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của huynh với ta. Ta sẽ không hỏi nữa. Nhưng nếu có một ngày họ muốn mạng của huynh thì ta sẽ không ngồi yên."
Hàn Thính kiên định nói, mắt nhìn phương trời xa xâm.
"Đừng nghĩ bậy. Họ không thiếu năng lực mà cần đến mạng của ta."
Hàn Đồ đối phương hướng hai người Bạch Cửu vừa biến mất, cũng không nói nhiều hơn.
...
Hai người Bạch Cửu sau khi rời khỏi Tâm Thành thì một đường bay thẳng về phía Đông của đại lục, đến khi đụng biển thì dọc theo đó đi về phía nam thêm mười dặm.
Nơi Hạ Thiên nói thuộc phần đuôi của sơn mạch Phượng Chinh, nhưng hơi hướng ra biển một chút.
Sơn mạch Phượng Chinh thật sự rất dài. Phần cánh của nó chạm đến dãy núi tuyết của Tuyết Lạc Cung, phần đuôi lại quẹt thẳng ra biển, cắt ngang phía nam thuộc Cổ Thiên Điện và Tâm Thành.
Hồng Hạc Sơn Trang của Hạ gia chính là tọa lạc ở nơi này. Hạ Thiên cũng là vô tình đi lạc vào mộ địa toàn hài cốt kia.
Sau khi lạc vào thì hắn cũng không dám đi sâu vào trong, ở bên ngoài bồi hồi một tháng mới rời đi được nơi đó. Nhưng hắn cũng mất nữa cái mạng chứ chẳng chơi.
Hạ Thiên nói, nơi đó tồn tại một vực thẳm, cửa vào có chướng khí bao trùm. Hắn là đuổi theo một con điểu thú nên mới lạc vào đó.
Hai người không mất bao lâu đã tìm thấy bình phong chướng khí mà Hạ Thiên nói. Hai người nhìn nhau, cũng không chần chừ chút nào mà đi vào.
Chướng khí nhanh chóng che lấp thân ảnh của họ.
Ở thời điểm Bạch Cửu hai người đi tìm Tiêm Nha Cốt Đằng, đại lục Đông Thần cũng xảy ra biến cố lệnh người sợ hãi.
Chừng một tháng nay, đại lục liên tục có tu sĩ mất tích. Mất tích thôi thì cũng dễ nói đi. Nhưng mấy ngày sau lại có người nhìn thấy xác họ trong tuyết sơn.
Bởi vì tuyết sơn thuộc địa phận của Tuyết Lạc Cung, nên mũi dùi cũng hướng về họ.
Tất nhiên, tu sĩ mất tích cũng có ở ba môn phái lớn, vậy nên Tuyết Lạc Cung bị ba môn dồn ép.
Tuyết Lạc Cung đã tỏ rỏ. Nếu là họ làm, ngu gì mà ném xác tu sĩ ở tuyết sơn. Này không phải là lạy ông tôi ở bụi này hay sao?
Này là có người tu luyện tà công, cố ý lấy họ làm bình phong, vu oan giá họa. Đừng thấy họ một đám nữ hài tử yếu đuối mà bắt nạt.
Thái độ của Tuyết Lạc Cung cường ngạnh khiến nhiều người bán tín bán nghi.
Nhưng chính là ở thời điểm Tuyết Lạc Cung bị nhìn chằm chằm như vậy, mà tu sĩ cứ mất tích là mất tích thôi. Đám người lúc này mới chịu tin việc này không phải do họ làm.
Vậy thì là ai?
Cả đại lục rơi vào hoang mang lo sợ.
Đám đệ tử tông môn thì đỡ rồi. Cứ gom người của mình về, hay tốp năm tốp ba đi chung, thuận tiện chiếu ứng.
Tội là đám tán tu không môn không thế, luôn luôn độc hành. Họ trở thành con mồi, liên tục bị hạ độc thủ.
Tứ tông cũng không thể để yên như vậy, lập tức cho người đi điều tra.
...
"Cẩn thận!"
Bạch Dữ kéo cái tiểu chuột ngốc nghếch vào lòng, né tránh cái bông hoa lớn ẩn mình trong chướng khí trên đường họ đi.
Từ lúc bước vào chướng khí, họ đã cảm thấy tu vi bị áp chế xuống. Trong chướng khí cũng không thể phi hành. Hai người đã đi lại trong chướng khí một ngày rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy đường ra.
Nơi này thật sự là quá tà môn.
Hạ Thiên cũng thật là may mắn, còn chạy ra được.
Coi bộ, trên người hắn cũng nhiều bảo bối lắm.
Theo Bạch Cửu thấy, tu sĩ dưới Độ Kiếp Kỳ đi vào chỉ cần ba ngày còn chưa đi ra thì sẽ bị chướng khí hủ bại. Chướng khí ở đây mang theo âm sát khí cực tà, không hề dễ né tránh chút nào. Chưa kể, còn có đám sát thủ luôn ẩn nắp xung quanh đợi con mồi sao lãng mà thình lình xuất hiện, cắn nuốt bọn họ.
Ở trong này liều lĩnh sử dụng nguyên khí thì chỉ có nước bị chướng sát khí nhập thân. Hai người Bạch Cửu phải phong bế kinh mạch toàn thân, dựa vào phán đoán cùng với may mắn mà lần mò đường ra.
"Bạch Dữ! Phía sau!"
Bạch Cửu bị hắn ôm trong ngực, đầu vừa nghiêng qua một bên đã nhìn thấy phía sau hắn có dị tượng.
Bạch Dữ còn tưởng kẻ địch.
"Bạch Dữ, chúng ta ra ngoài rồi!"
Bạch Cửu không đợi hắn quay đầu đã reo lên.
Phía sau Bạch Dữ không nhiều chướng khí như vậy nữa, nên. Bạch Cửu mới nhìn đến cảnh tượng khác.
Chính là biển hài cốt mà Hạ Thiên nói.
Hai người đúng ở rìa mộ địa, phía sau là chướng khí, âm sát khí âm trầm trầm lệnh người sợ hãi.
"Nơi này... Có chút quen thuộc..."
Bạch Cửu nghẹo đầu mê mang nói.
Bạch Dữ vỗ nhẹ vào đầu nó một cái. Ai lại đi quen thuộc một nơi như thế?
Nhưng đúng là có chút quen. Cũng không phải họ đã nhìn thấy qua, mà họ đã từng thấy một nơi tựa như vậy, hài cốt trầm lạnh khiến người giật mình.
"Rốt cuộc Đông Thần đại lục trước đây đã có chuyện gì? Một cái, hai cái mộ địa..."
Bạch Dữ trầm giọng lẩm bẩm.
"A! Là cái chiến trường chúng ta nhìn thấy trong bí cảnh Chính Môn đi."
Bạch Cửu cuối cùng cũng nhớ ra.
"Nhưng nơi này không chỉ có cốt người, còn có cốt thú nữa."
Nó lại nói.
"Cẩn thận một chút."
Bạch Dữ nắm tay nó kéo đi.
Bạch Cửu đương nhiên sẽ không tùy tiện. Nó tiếc mạng mình lắm.
Hai người tiến gần với bãi hài cốt kia hơn, quang cảnh toàn bộ mộ địa cũng hiện ra trước mắt họ. Mà họ cũng nhìn thấy Tiêm Nha Cốt Đằng họ tìm kiếm.
Hạ Thiên chưa hề nói sai. Nhưng hắn nói không kỹ kích thước của cây Tiêm Nha Cốt kia.
Bạch Cửu trợn to mắt nhìn cái cây Cốt Đằng đang dựng đứng ở trước mặt, nói không ra lời.
Tiêm Nha Cốt Đằng có hình dạng như một cái xương sống, xung quanh là những cái xương gai nhọn hoắc, không ngừng tỏa ra hàn quang lạnh toát. Nhìn đến nó, chẳng ai nghĩ nó là một cái cây hết.
Cây Cốt Đằng này cao gần nữa trượng, dựng thẳng giữa bãi hài cốt, dùng hài cốt xung quanh làm chất dinh dưỡng cho nó. Nếu không phải nó giống như trong hiểu biết của Bạch Cửu, nó lại là chủ dược chính trong đan phương của Tạo Hóa Đan thì còn lâu Bạch Cửu mới dám rớ tới nó.
Cây Cốt Đằng này cao như vậy, tuổi thọ cũng phải trên trăm vạn năm... Vậy bãi hài cốt này đã tồn tại bao lâu?
Đông Thần đã có một nơi như vậy, những đại lục khác thì sao?
Bạch Dữ không biết, cũng không muốn biết. Việc họ cần làm bay giờ là nhổ cái cây kia.
Nhưng mà...
"Bên cạnh Tiêm Nha Cốt Đằng nhất định có yêu thú thủ hộ."
Bạch Cửu nhắc nhở hắn.
Dù nó chẳng giống một cái gì đó ngon lành, nhưng thứ dị dạng trên đời này nhiều lắm. Thạch Quái cũng có, sao lại không thể có cái thể loại... Tựa như xương cốt nơi này được.
"Gọi nó ra thôi."
Bạch Dữ vừa nói vừa phất tay, chém ra một đạo nguyên lực đơn thuần.
Rầm!
Gào!
Phong nhuận đập vào đám hài cốt cách Tiêm Nha Cốt Đằng nữa trượng, khiến chúng nát bét ra. Theo sau đó là một tiếng gào thét kinh thiên động địa.
Lạo xạo... Lạo xạo...
Tiếp nữa là âm thanh xương cốt va chạm nghe chói tai vô cùng.
Trong sự chuyên chú của hai người, một con... Cốt thú vùng dậy.
Nói nó là cốt thú, vì họ không biết nên gọi nó thế nào. Toàn thân nó đều là xương cốt hợp thành. Đầu lâu với hai chấm sáng màu xanh lục, nhìn ghê chết người.