Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151: Trăm năm
"Đúng vậy. Lão nướng như thế không ăn được."
Bạch Cửu ngay thẳng nói.
"Tiểu..."
Bạch Dữ kinh sợ, muốn nhắc nhở nó. Nhưng tiểu chuột lại hơi xiết chặt vòng tay đang ôm cổ hắn, cho hắn một cái an tâm.
Không biết nam nhân có an tâm thật không, nhưng hắn càng thêm dè chừng lão già kia.
"Ta có thể ăn sống nuốt tươi. Sao lại không ăn được?"
Lão nhân không sao cả nói.
"Vậy lão còn nướng nó làm gì? Lão ăn sống cũng đỡ lãng phí phần thịt cháy khét kia."
Bạch Cửu nhún vai.
"Con chuột nhỏ ngươi thật lanh mồm lanh miệng. Không sợ ta nướng ngươi lên ăn à?"
Lão nhân lên tiếng dọa nạt.
"Vậy lão đã định ăn không được ta."
Bạch Cửu cười nhạo lão.
"Tại sao?"
Lão nhân giống như rất có hứng thú cùng nó nói chuyện.
"Vì ta nhỏ. Với trình độ nướng thịt của lão, không nướng ta thành tro thì thôi, sao mà ăn được."
Nói đúng lý hợp tình nói. Nói giống như không phải đang nói về mình vậy.
"Ha hả!"
Lão nhân cười lớn. Lúc này lão trông còn giống một lão nông hơn, nếu lão không có nói đem nó nướng lên ăn.
"Ta thấy ngươi mồm miệng lanh lợi. Không nướng cũng được, giữ lại nói chuyện với ta cho khỏi cô đơn. Đổi một con đi, ta ủy khuất ăn thịt con bạch long kia vậy."
Lão nhân hí hửng nói.
Nhưng lời của lão lại khiến cả hai người căng thẳng lên.
"Không cho ăn!"
Tiểu chuột nhảy dựng lên, chớp mắt đã đến phía trước Bạch Dữ. Hai tay nó giang ra, che lấy nam nhân ở phía sau.
"Ta cứ muốn ăn. Ngươi làm gì được ta?"
Lão nhân bỗng nhiên động thủ, hút lấy tiểu chuột lôi đi.
"Tiểu chút chít!"
Bạch Dữ lập tức đưa tay lên bắt lấy nó. Nhưng tay hắn không thể chạm đến được tiểu chuột, bản thân còn bị giam cầm bởi một bàn tay vô hình, khiến hắn không thể nhúc nhích.
"Lão ỷ mạnh hiếp yếu!"
Bạch Cửu bị giam trong kết giới, nhìn thấy nam nhân bị nắm lấy thì giận dữ mà đập mạnh tay lên màn chắn, khiến nó kêu pang pang. Nhưng dù nó đập cỡ nào cũng không thể phá vỡ được.
Tiểu chuột giận lắm, nó ghét bị giam giữ như vậy.
Ầm!
"Hả?"
Lão nhân giật mình nhìn tiểu chuột thoát khỏi lồng giam, chạy thẳng đến chỗ nam nhân của nó.
Bạch Dữ bị tiểu chuột che lấy cũng kinh ngạc nhìn nó.
Sao nó có thể phá được giam cầm của lão nhân kia được?
Lần trước hắn nhốt nó, nó còn trọng thương mới thoát được. Lần này... Dễ dàng như vậy?
"Ngươi vừa làm cái gì?"
Lão nhân sau khi giật mình thì lại không có tức giận như trong dự kiến, lão còn có tâm tình đi hỏi nguyên nhân.
"Hừ!"
Tiểu chuột không thèm trả lời.
"Ha hả! Con vật nhỏ ngươi đúng là không biết sợ là gì."
Lão nhân giống như bị đậu cho vui vẻ, cười nói.
"Cùng lắm là chết thôi."
Bạch Cửu bĩu môi nói.
"Có đôi khi, muốn chết cũng không có dễ dàng như ngươi nói đâu."
Lão nhân lại có chút tang thương nói.
"Đó là do lão lựa chọn. Lão muốn đi, ai có thể cản?"
Bạch Cửu không cho là đúng.
"Ngươi thì biết cái gì."
Lão nhân trầm trầm nói.
"Ta cũng không có ngốc đâu. Rõ ràng lão chính là người cố thủ bình chướng nơi này, không để cho đám âm sát khí kia chạy ra ngoài."
Tiểu chuột bĩu môi nhỏ giọng nói.
"Ngươi rất thông minh, còn rất đơn thuần. So với đám âm sát kia, ngươi thật sự là trắng sáng đến chói mắt, một chút cũng không hợp với nơi này."
Lão nhân cảm thán nhìn về phương hướng cốt hải.
"Vậy lão thả bọn ta đi."
Bạch Cửu lập tức nói.
"Ngươi đúng là lanh mồm lanh miệng."
Lão nhân cười cười.
"Thả ngươi đi cũng được. Nhưng tiểu tử kia thì không."
Nhưng lão lại nói như vậy.
"Đừng tưởng ta không biết lão đánh cái gì chủ ý xấu. Lão thích thì đi mà gánh một mình. Chúng ta không có đại nghĩa lớn như lão."
Bạch Cửu giận dữ quát lên.
Theo cách nhìn nhận, lý giải của Bạch Dữ, tiểu chuột bây giờ toàn thân xù hết lông lên, nhe răng xòe móng, giương nanh múa vuốt mà hướng lão nhân kia hung dữ dọa người.
Tự nhiên hắn thấy rất đáng yêu ha...
"Lão nghĩ lão trấn thủ ở đây được thì Đông Thần đại lục sẽ bình yên?"
Bạch Cửu mỉa mai nói.
"Con chuột ngươi không cần trợn mắt nói mò. Cho dù ta ở đây, không thể ra ngoài. Nhưng ta vẫn biết bên ngoài thế nào."
Lão nhân phất tay phản bác.
"Lão cùng lắm bảo vệ được cho họ trăm vạn năm, nhưng liệu có thể bảo vệ suốt đời? Lão thiên cũng không phải ngồi không. Tu chân giới nếm trải sống gió cũng không phải là không tốt. Ít ra, khi có còn nhiều hơn tai ương, họ cũng có thể chống đỡ. Lão nghĩ đại lục sẽ mang ơn lão?"
Bạch Cửu nghiêm nghị nói.
"Ta không nói việc lão làm là sai hay đúng? Nhưng việc của lão, cũng đừng tùy tiện gán lên thân người khác. Chúng ta còn rất nhiều thứ phải làm, so với lão đại nghĩa diệt thân cũng chẳng thua miếng nào. Nếu lão cứ cường ngạnh làm càn, chúng ta hôm nay dù có cá chết rách lưới cũng không để lão được toại nguyện."
Nó vừa nói vừa phóng ra lớp màn bao bọc yêu đan, đem nó cùng Bạch Dữ gói gọn bên trong.
Rõ ràng, lớp màn chắn này không thoát khỏi tầm mắt của lão nhân có cảnh giới cao hơn nó rất nhiều. Nhưng lại khiến cho lão nhân kinh dị.
"Đây là lĩnh vực?"
Lão nhân chấn kinh hô lên.
"Không, không đúng. Nhưng lại rất giống hình thái ban đầu của lĩnh vực."
Lão cũng bị làm cho hồ đồ rồi.
Bạch Cửu không hiểu lão nói gì, nó chỉ cảnh giác nhìn lão.
Sau khi Bạch Cửu bảo vệ Bạch Dữ bên trong kết giới, thì giam cầm trên người hắn cũng vỡ nát.
Hắn đã hiểu, nó chính là dùng cái này để phá tan giam cầm của lão nhân kia.
Lĩnh vực?
Bạch Dữ cũng không biết, nhưng hắn cảm thấy hôm nay họ chưa chắc sẽ chết ở đây.
Chỉ là...
"Ngươi nói cũng rất có đạo lý. Vậy thì đổi một cái. Ngươi ở lại đây bồi ta trăm năm, ta sẽ thả hắn đi."
Lão nhân không biết là nghĩ cái gì, vậy mà đưa ra cái quyết định này.
"Không thể!"
Lần này đến phiên Bạch Dữ không đồng ý.
"Còn chưa đến phiên ngươi lên tiếng đâu."
Lão nhân hừ lạnh.
"Nếu hôm nay ta muốn hai ngươi chết, thì lão thiên cũng cứu không được. Không cần khiêu khích giới hạn của ta."
Lão phất tay nói.
Bạch Cửu thiệt muốn đấm vào mặt lão quá.
Đúng là ỷ mạnh hiếp yếu mà.
"Trăm năm mà thôi, đối với tu sĩ cũng chỉ là cái chớp mắt."
Nó nghe lão nói mà bĩu môi.
Lão nói thì hay lắm, Bạch Cửu phun tào.
Trăm năm, nó có thể làm rất nhiều việc. Họ cũng còn rất nhiều việc muốn làm. Nó còn muốn về nhà. Lỡ trăm năm sau phụ mẫu nó ở thế thú chết hết thì sao?
Nhưng bây giờ họ lại không có lựa chọn khác... Nó không muốn Bạch Dữ chết, cũng không muốn mình chết. Trăm năm...
"Ta có thể ở lại cùng lão trăm năm..."
"Không được!"
Bạch Dữ giữ chặt lấy nó, không cho nó nói bậy.
Bạch Cửu lắc đầu cười khổ.
"Nhưng mỗi năm lão phải cho Bạch Dữ đến thăm ta."
Nó vẫn nhìn lão nhân nói tiếp.
"Tu hành như các ngươi, bao giờ mới phi thăng được."
Lão nhân hừ hừ.
"Lão đang nói lão sao?"
Bạch Cửu không nhượng bộ chút nào.
Một lời này đâm thẳng vào tim lão, khiến lão bỏ mình tại trận.
Bạch Dữ, ta ở đây cũng chỉ là đổi một cái nhà mà thôi. Ngươi ở bên ngoài có thể không chút lo lắng mà làm việc ngươi muốn làm.
Bạch Cửu ở trong lòng cùng nam nhân nói chuyện.
Ngươi ngứa mông rồi phải không?
Bạch Dữ lại không ăn nó tính toán.
Đợi ra ngoài lại cho ngươi đánh mông, được không?
Tiểu chuột dỗ dành hắn.
Nam nhân bực bội lại bất lực quay đầu đi.
Bạch Cửu ngay thẳng nói.
"Tiểu..."
Bạch Dữ kinh sợ, muốn nhắc nhở nó. Nhưng tiểu chuột lại hơi xiết chặt vòng tay đang ôm cổ hắn, cho hắn một cái an tâm.
Không biết nam nhân có an tâm thật không, nhưng hắn càng thêm dè chừng lão già kia.
"Ta có thể ăn sống nuốt tươi. Sao lại không ăn được?"
Lão nhân không sao cả nói.
"Vậy lão còn nướng nó làm gì? Lão ăn sống cũng đỡ lãng phí phần thịt cháy khét kia."
Bạch Cửu nhún vai.
"Con chuột nhỏ ngươi thật lanh mồm lanh miệng. Không sợ ta nướng ngươi lên ăn à?"
Lão nhân lên tiếng dọa nạt.
"Vậy lão đã định ăn không được ta."
Bạch Cửu cười nhạo lão.
"Tại sao?"
Lão nhân giống như rất có hứng thú cùng nó nói chuyện.
"Vì ta nhỏ. Với trình độ nướng thịt của lão, không nướng ta thành tro thì thôi, sao mà ăn được."
Nói đúng lý hợp tình nói. Nói giống như không phải đang nói về mình vậy.
"Ha hả!"
Lão nhân cười lớn. Lúc này lão trông còn giống một lão nông hơn, nếu lão không có nói đem nó nướng lên ăn.
"Ta thấy ngươi mồm miệng lanh lợi. Không nướng cũng được, giữ lại nói chuyện với ta cho khỏi cô đơn. Đổi một con đi, ta ủy khuất ăn thịt con bạch long kia vậy."
Lão nhân hí hửng nói.
Nhưng lời của lão lại khiến cả hai người căng thẳng lên.
"Không cho ăn!"
Tiểu chuột nhảy dựng lên, chớp mắt đã đến phía trước Bạch Dữ. Hai tay nó giang ra, che lấy nam nhân ở phía sau.
"Ta cứ muốn ăn. Ngươi làm gì được ta?"
Lão nhân bỗng nhiên động thủ, hút lấy tiểu chuột lôi đi.
"Tiểu chút chít!"
Bạch Dữ lập tức đưa tay lên bắt lấy nó. Nhưng tay hắn không thể chạm đến được tiểu chuột, bản thân còn bị giam cầm bởi một bàn tay vô hình, khiến hắn không thể nhúc nhích.
"Lão ỷ mạnh hiếp yếu!"
Bạch Cửu bị giam trong kết giới, nhìn thấy nam nhân bị nắm lấy thì giận dữ mà đập mạnh tay lên màn chắn, khiến nó kêu pang pang. Nhưng dù nó đập cỡ nào cũng không thể phá vỡ được.
Tiểu chuột giận lắm, nó ghét bị giam giữ như vậy.
Ầm!
"Hả?"
Lão nhân giật mình nhìn tiểu chuột thoát khỏi lồng giam, chạy thẳng đến chỗ nam nhân của nó.
Bạch Dữ bị tiểu chuột che lấy cũng kinh ngạc nhìn nó.
Sao nó có thể phá được giam cầm của lão nhân kia được?
Lần trước hắn nhốt nó, nó còn trọng thương mới thoát được. Lần này... Dễ dàng như vậy?
"Ngươi vừa làm cái gì?"
Lão nhân sau khi giật mình thì lại không có tức giận như trong dự kiến, lão còn có tâm tình đi hỏi nguyên nhân.
"Hừ!"
Tiểu chuột không thèm trả lời.
"Ha hả! Con vật nhỏ ngươi đúng là không biết sợ là gì."
Lão nhân giống như bị đậu cho vui vẻ, cười nói.
"Cùng lắm là chết thôi."
Bạch Cửu bĩu môi nói.
"Có đôi khi, muốn chết cũng không có dễ dàng như ngươi nói đâu."
Lão nhân lại có chút tang thương nói.
"Đó là do lão lựa chọn. Lão muốn đi, ai có thể cản?"
Bạch Cửu không cho là đúng.
"Ngươi thì biết cái gì."
Lão nhân trầm trầm nói.
"Ta cũng không có ngốc đâu. Rõ ràng lão chính là người cố thủ bình chướng nơi này, không để cho đám âm sát khí kia chạy ra ngoài."
Tiểu chuột bĩu môi nhỏ giọng nói.
"Ngươi rất thông minh, còn rất đơn thuần. So với đám âm sát kia, ngươi thật sự là trắng sáng đến chói mắt, một chút cũng không hợp với nơi này."
Lão nhân cảm thán nhìn về phương hướng cốt hải.
"Vậy lão thả bọn ta đi."
Bạch Cửu lập tức nói.
"Ngươi đúng là lanh mồm lanh miệng."
Lão nhân cười cười.
"Thả ngươi đi cũng được. Nhưng tiểu tử kia thì không."
Nhưng lão lại nói như vậy.
"Đừng tưởng ta không biết lão đánh cái gì chủ ý xấu. Lão thích thì đi mà gánh một mình. Chúng ta không có đại nghĩa lớn như lão."
Bạch Cửu giận dữ quát lên.
Theo cách nhìn nhận, lý giải của Bạch Dữ, tiểu chuột bây giờ toàn thân xù hết lông lên, nhe răng xòe móng, giương nanh múa vuốt mà hướng lão nhân kia hung dữ dọa người.
Tự nhiên hắn thấy rất đáng yêu ha...
"Lão nghĩ lão trấn thủ ở đây được thì Đông Thần đại lục sẽ bình yên?"
Bạch Cửu mỉa mai nói.
"Con chuột ngươi không cần trợn mắt nói mò. Cho dù ta ở đây, không thể ra ngoài. Nhưng ta vẫn biết bên ngoài thế nào."
Lão nhân phất tay phản bác.
"Lão cùng lắm bảo vệ được cho họ trăm vạn năm, nhưng liệu có thể bảo vệ suốt đời? Lão thiên cũng không phải ngồi không. Tu chân giới nếm trải sống gió cũng không phải là không tốt. Ít ra, khi có còn nhiều hơn tai ương, họ cũng có thể chống đỡ. Lão nghĩ đại lục sẽ mang ơn lão?"
Bạch Cửu nghiêm nghị nói.
"Ta không nói việc lão làm là sai hay đúng? Nhưng việc của lão, cũng đừng tùy tiện gán lên thân người khác. Chúng ta còn rất nhiều thứ phải làm, so với lão đại nghĩa diệt thân cũng chẳng thua miếng nào. Nếu lão cứ cường ngạnh làm càn, chúng ta hôm nay dù có cá chết rách lưới cũng không để lão được toại nguyện."
Nó vừa nói vừa phóng ra lớp màn bao bọc yêu đan, đem nó cùng Bạch Dữ gói gọn bên trong.
Rõ ràng, lớp màn chắn này không thoát khỏi tầm mắt của lão nhân có cảnh giới cao hơn nó rất nhiều. Nhưng lại khiến cho lão nhân kinh dị.
"Đây là lĩnh vực?"
Lão nhân chấn kinh hô lên.
"Không, không đúng. Nhưng lại rất giống hình thái ban đầu của lĩnh vực."
Lão cũng bị làm cho hồ đồ rồi.
Bạch Cửu không hiểu lão nói gì, nó chỉ cảnh giác nhìn lão.
Sau khi Bạch Cửu bảo vệ Bạch Dữ bên trong kết giới, thì giam cầm trên người hắn cũng vỡ nát.
Hắn đã hiểu, nó chính là dùng cái này để phá tan giam cầm của lão nhân kia.
Lĩnh vực?
Bạch Dữ cũng không biết, nhưng hắn cảm thấy hôm nay họ chưa chắc sẽ chết ở đây.
Chỉ là...
"Ngươi nói cũng rất có đạo lý. Vậy thì đổi một cái. Ngươi ở lại đây bồi ta trăm năm, ta sẽ thả hắn đi."
Lão nhân không biết là nghĩ cái gì, vậy mà đưa ra cái quyết định này.
"Không thể!"
Lần này đến phiên Bạch Dữ không đồng ý.
"Còn chưa đến phiên ngươi lên tiếng đâu."
Lão nhân hừ lạnh.
"Nếu hôm nay ta muốn hai ngươi chết, thì lão thiên cũng cứu không được. Không cần khiêu khích giới hạn của ta."
Lão phất tay nói.
Bạch Cửu thiệt muốn đấm vào mặt lão quá.
Đúng là ỷ mạnh hiếp yếu mà.
"Trăm năm mà thôi, đối với tu sĩ cũng chỉ là cái chớp mắt."
Nó nghe lão nói mà bĩu môi.
Lão nói thì hay lắm, Bạch Cửu phun tào.
Trăm năm, nó có thể làm rất nhiều việc. Họ cũng còn rất nhiều việc muốn làm. Nó còn muốn về nhà. Lỡ trăm năm sau phụ mẫu nó ở thế thú chết hết thì sao?
Nhưng bây giờ họ lại không có lựa chọn khác... Nó không muốn Bạch Dữ chết, cũng không muốn mình chết. Trăm năm...
"Ta có thể ở lại cùng lão trăm năm..."
"Không được!"
Bạch Dữ giữ chặt lấy nó, không cho nó nói bậy.
Bạch Cửu lắc đầu cười khổ.
"Nhưng mỗi năm lão phải cho Bạch Dữ đến thăm ta."
Nó vẫn nhìn lão nhân nói tiếp.
"Tu hành như các ngươi, bao giờ mới phi thăng được."
Lão nhân hừ hừ.
"Lão đang nói lão sao?"
Bạch Cửu không nhượng bộ chút nào.
Một lời này đâm thẳng vào tim lão, khiến lão bỏ mình tại trận.
Bạch Dữ, ta ở đây cũng chỉ là đổi một cái nhà mà thôi. Ngươi ở bên ngoài có thể không chút lo lắng mà làm việc ngươi muốn làm.
Bạch Cửu ở trong lòng cùng nam nhân nói chuyện.
Ngươi ngứa mông rồi phải không?
Bạch Dữ lại không ăn nó tính toán.
Đợi ra ngoài lại cho ngươi đánh mông, được không?
Tiểu chuột dỗ dành hắn.
Nam nhân bực bội lại bất lực quay đầu đi.