Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180
Bạch Dữ là người hiểu nhất tốc độ tu luyện của tiểu chuột. Như hắn, muốn lên cấp còn phải lĩnh hội pháp tắc. Còn nó...
"Pháp tắc cái gì vậy?"
Tiểu chuột đáp lại hắn vậy đó.
Trước khi vào Long Môn nó đã là Yêu Vương cấp hai rồi, nhưng hỏi tới thì nó nói nó chẳng biết gì cả.
Nó cứ vậy mà giống như trước đây, một đường đi lên thôi.
"Cũng không hẳn."
Bỗng nhiên Bạch Mặc lên tiếng, đánh động một rồng một chuột đang mắt to trừng mắt nhỏ ở kia. Hai người quay đầu qua nhìn ông.
"Thử một chút đi."
Bạch Mặc đứng lên nói.
Lúc này họ đang ngồi ở cửa vào tầng bốn. Mười năm, vậy mà họ chỉ mới đến được tầng bốn, còn chưa thể càng quét xong khu vực gần cửa nữa.
Tiểu chuột nghe ông nói thì không hiểu lắm, nó nghẹo đầu nhìn ông.
"Không phải ngươi có cái kết giới kia sao? Phóng nó ra thử xem. Ta muốn xem thử, nó có thể mạnh đến đâu?"
Bạch Mặc cười cười nhìn tiểu chuột.
Cái kết giới kia của tiểu chuột?
"Ngài nghi ngờ nó thuộc không gian pháp tắc?"
Bạch Dữ hiểu ngay ý ông.
"Cũng không chắc lắm. Nhưng khả năng rất lớn."
Bạch Mặc không thể khẳng định. Nhưng kết giới không phải là một dạng không gian giới sao? Mà cái kết giới này của tiểu chuột còn xuất hiện sau khi nó lên Yêu Vương. Nếu nói nó có cái gì khác thường, thì chỉ có cái này thôi. Mà còn không phải dạng thường nữa, đến cả Yêu Vương cùng cảnh giới hay trên nó hai ba cấp đều không thể nhìn đến.
Như Bạch Mặc hiện tại là Long Vương cấp ba, nhưng lúc Bạch Cửu cấp một, nếu dụng tâm thì ông cũng chỉ cảm nhận đến không gian dao động, khi nó nhúc nhích thôi. Nếu nó ngồi yên, ông không thể tìm được.
"Ngài không thể thấy, làm sao mà thử được?"
Bạch Dữ đả kích ông.
Bạch Mặc liếc trắng mắt nhìn nhi tử không đáng tiền nhà mình.
Nhưng hắn nói cũng chẳng có sai. Tiểu chuột ngoài việc dùng cái kết giới đó để bao lấy mình, hay bao lấy người khác, nó chẳng biết làm gì nữa cả.
Nếu Bạch Mặc muốn thử xem sự lợi hại của kết giới kia, vậy ông cũng phải thấy nó mới được. Đây ông còn không thể thấy...
"Không gian mà nó tạo ra đúng là ta không nhìn thấy, nhưng nó cũng không có biến mất khỏi Đồ Thiên thế giới, đúng không?"
Bạch Mặc cười cười nhìn hắn nói.
Mấy người vẫn chưa hiểu lắm.
"Như vậy đi. Ngươi để nó dùng kết giới bao vây ngươi với nó. Ta lại đến dùng long thân đi quấn lấy, xem có thể ép nó ra không?"
Ông hí hửng nói.
Tiểu chuột trợn mắt nhìn ông. Này là... Lấy thịt đè người đi?
Bạch Dữ sờ cằm suy nghĩ. Đây cũng là một cách thử xem, không gian của nó có thể bị ngoại lực tác động không.
"Vậy đi."
Hắn đồng ý, vừa đưa tay nhéo nhéo cái tai tiểu chuột nhỏ.
"Được rồi. Đến xa chút đi."
Bạch Mặc dẫn đầu đi ngược về không gian tầng ba.
Bạch Dữ bế tiểu chuột đi theo.
Hai người Hỏa Phong và Cốc Mẫn Nguyệt cũng không ở lại. Họ cũng tò mò lắm. Cốc Mẫn Nguyệt đã kiến thức qua sự lợi hại của kết giới kia, bà đương nhiên cũng muốn biết như Bạch Mặc. Còn Hỏa Phong là thật sự tò mò. Thứ gì hiện diện trên thân Bạch Cửu đều khiến hắn chấn kinh, sao có thể bỏ qua cơ hội nhìn xem.
Đám tộc nhân long tộc thì không hiểu lắm họ muốn làm gì, nên đều ngồi yên tại chỗ ngóng mắt ra nhìn xem.
Mấy người Bạch Mặc cũng không đi quá xa. Tuy trong Long Môn không có ngày đêm, ánh sáng trầm trầm, nhưng tu sĩ cấp bậc như họ có thể nhìn đến được khoảng cách xa hơn nữa chứ nói.
Bạch Dữ ôm tiểu chuột đứng cách xa họ một chút.
"Làm đi, tiểu chút chít."
Hắn nói với tiểu chuột ngốc manh.
Bạch Cửu đương nhiên không từ chối hắn. Mà ấu long trong bụng nó cũng truyền đến cảm xúc hối thúc. Này là muốn xem náo nhiệt chứ gì.
Nó thuận theo mà phất lên móng nhỏ.
Sau đó, dưới ánh mắt của đám người, Bạch Dữ và nó đã biến mất.
Đám tộc nhân phía xa có người chú ý đến bên này kinh hô, lập tức đứng lên. Bởi vì vậy mà càng có nhiều người hơn dụng tâm nhìn bên này. Nhưng dù họ có nhìn cỡ nào, cũng tìm không thấy Bạch Dữ hai người.
Cũng đúng thôi, trong này cao nhất là Long Vương cấp bốn, chính là người lớn tuổi nhất ở đây. Nhưng lão cũng nhìn không thấy.
"Tới!!"
Bạch Mặc đã xác định được vị trí hai người đứng. Ông lập tức biến về long thân.
Gào!!
Một con rồng trắng dài hơn mười trượng quần vũ trong khoảng không u ám của Long Môn.
Bạch long không có bay lên trời, mà nó ở sát mặt đất bắt đầu cuốn lấy vị trí Bạch Dữ đang đứng.
Tiểu chuột ở trên vai Bạch Dữ mở to mắt nhìn thân rồng đang quấn xung quanh kết giới, nó cũng rất tò mò muốn biết. Liệu long thân có thể quấn đến kết giới không.
Bạch long dần dần xiết lại thân mình của nó, một nữa thân rồng còn quấn lên không trung.
Một đám người không hiểu thì lúc này cũng hơi có chút hiểu rồi. Họ đều hồi hộp dõi mắt nhìn xem.
Nhưng để cho đám người chấn kinh chính là, đến khi bạch long cuộn sát toàn thân của nó, không có một chút kẻ hở nào, mà tình cảnh họ muốn thấy cũng không có xuất hiện. Bạch long giống như không có chạm tới bất cứ cái gì.
Này là sao?
Bạch Dữ vẫn đứng nguyên ở đó không hề nhúc nhích tí nào. Hắn cũng nghĩ long thân sẽ ép đến kết giới, nhưng đợi mãi thì long thân vẫn cứ cách hai người họ một khoảng bằng cách tay.
Nếu hắn có thể phân thân, ra bên ngoài nhìn xem, đảm bảo sẽ kinh ngạc đến rớt cằm.
Có trải nghiệm nhất là Bạch Mặc. Ông chẳng hề chạm đến được thứ gì. Ông đang nghĩ, chẳng lẽ hai đứa nó đã bỏ chạy rồi, trêu ông một trận đi?
Bạch Mặc quyết định bỏ cuộc, ông biến về hình người, bực bội đứng ở bên người Cốc Mẫn Nguyệt.
Không chỉ có ông, Cốc Mẫn Nguyệt cũng có nghĩ thế thật. Bà chỉ biết cười khổ đến an ủi ông.
"Hai đứa ra đi."
Bạch Mặc được đạo lữ dỗ dành, hừ hừ nói.
Tiểu chuột đưa mắt nhìn nam nhân bên người, không hiểu lắm mà phất tay.
Khi hai người xuất hiện, đám người nhìn đến vị trí họ đứng thì trừng rớt mắt.
Bạch Mặc càng bực bội hơn.
"Hai đứa có phải đang trêu ta không?"
Ông không vui hỏi.
Bạch Dữ không hiểu lắm mà nhìn ông nghi hoặc. Tiểu chuột thì càng không rõ, nghẹo đầu gãi tai nhìn ông.
Nhìn hai người như vậy, Bạch Mặc không thể không nghiêm túc lại. Chẳng lẽ... Nãy giờ họ vẫn ở đó?
Không thể nào đi?
"Làm sao vậy?"
Bạch Dữ nhàn nhạt hỏi.
"Hai người... Nãy giờ vẫn đứng đó sao?"
Hỏa Phong ngờ vực hỏi.
Tiểu chuột gật đầu thay cho nam nhân. Có cái gì không đúng sao?
Nó còn chưa thấy cái gì hấp dẫn mà. Ấu long trong bụng nó cũng truyền đến cảm xúc chưa thỏa mãn, không hẹn mà hợp cùng a mẫu nó.
"Đây là sao vậy?"
Cốc Mẫn Nguyệt cũng không rõ, bà kinh dị mà nhìn phu quân mình hỏi. Bạch Mặc bất lực. Ông nào có biết chứ.
Sau đó Bạch Mặc nói lại chuyện này cho hai người đang ngu ngơ chẳng kém họ kia nghe, Bạch Dữ thật lâu cũng không nói gì. Tiểu chuột thì càng ngẩn ngơ hơn. Rõ ràng nó vẫn ở đó mà... Sao vào miệng bọn họ lại giống như hai người đã biến mất khỏi hư không này vậy.
"Tiểu chút chít, xuống đây."
Thật lâu sau đó, Bạch Dữ mới lên tiếng. Hắn gọi tiểu chuột ở trên vai hắn xuống.
Tiểu chuột lập tức đáp xuống tay hắn. Nó mở to đôi mắt đậu đen của nó nhìn hắn, ý hỏi.
"Pháp tắc cái gì vậy?"
Tiểu chuột đáp lại hắn vậy đó.
Trước khi vào Long Môn nó đã là Yêu Vương cấp hai rồi, nhưng hỏi tới thì nó nói nó chẳng biết gì cả.
Nó cứ vậy mà giống như trước đây, một đường đi lên thôi.
"Cũng không hẳn."
Bỗng nhiên Bạch Mặc lên tiếng, đánh động một rồng một chuột đang mắt to trừng mắt nhỏ ở kia. Hai người quay đầu qua nhìn ông.
"Thử một chút đi."
Bạch Mặc đứng lên nói.
Lúc này họ đang ngồi ở cửa vào tầng bốn. Mười năm, vậy mà họ chỉ mới đến được tầng bốn, còn chưa thể càng quét xong khu vực gần cửa nữa.
Tiểu chuột nghe ông nói thì không hiểu lắm, nó nghẹo đầu nhìn ông.
"Không phải ngươi có cái kết giới kia sao? Phóng nó ra thử xem. Ta muốn xem thử, nó có thể mạnh đến đâu?"
Bạch Mặc cười cười nhìn tiểu chuột.
Cái kết giới kia của tiểu chuột?
"Ngài nghi ngờ nó thuộc không gian pháp tắc?"
Bạch Dữ hiểu ngay ý ông.
"Cũng không chắc lắm. Nhưng khả năng rất lớn."
Bạch Mặc không thể khẳng định. Nhưng kết giới không phải là một dạng không gian giới sao? Mà cái kết giới này của tiểu chuột còn xuất hiện sau khi nó lên Yêu Vương. Nếu nói nó có cái gì khác thường, thì chỉ có cái này thôi. Mà còn không phải dạng thường nữa, đến cả Yêu Vương cùng cảnh giới hay trên nó hai ba cấp đều không thể nhìn đến.
Như Bạch Mặc hiện tại là Long Vương cấp ba, nhưng lúc Bạch Cửu cấp một, nếu dụng tâm thì ông cũng chỉ cảm nhận đến không gian dao động, khi nó nhúc nhích thôi. Nếu nó ngồi yên, ông không thể tìm được.
"Ngài không thể thấy, làm sao mà thử được?"
Bạch Dữ đả kích ông.
Bạch Mặc liếc trắng mắt nhìn nhi tử không đáng tiền nhà mình.
Nhưng hắn nói cũng chẳng có sai. Tiểu chuột ngoài việc dùng cái kết giới đó để bao lấy mình, hay bao lấy người khác, nó chẳng biết làm gì nữa cả.
Nếu Bạch Mặc muốn thử xem sự lợi hại của kết giới kia, vậy ông cũng phải thấy nó mới được. Đây ông còn không thể thấy...
"Không gian mà nó tạo ra đúng là ta không nhìn thấy, nhưng nó cũng không có biến mất khỏi Đồ Thiên thế giới, đúng không?"
Bạch Mặc cười cười nhìn hắn nói.
Mấy người vẫn chưa hiểu lắm.
"Như vậy đi. Ngươi để nó dùng kết giới bao vây ngươi với nó. Ta lại đến dùng long thân đi quấn lấy, xem có thể ép nó ra không?"
Ông hí hửng nói.
Tiểu chuột trợn mắt nhìn ông. Này là... Lấy thịt đè người đi?
Bạch Dữ sờ cằm suy nghĩ. Đây cũng là một cách thử xem, không gian của nó có thể bị ngoại lực tác động không.
"Vậy đi."
Hắn đồng ý, vừa đưa tay nhéo nhéo cái tai tiểu chuột nhỏ.
"Được rồi. Đến xa chút đi."
Bạch Mặc dẫn đầu đi ngược về không gian tầng ba.
Bạch Dữ bế tiểu chuột đi theo.
Hai người Hỏa Phong và Cốc Mẫn Nguyệt cũng không ở lại. Họ cũng tò mò lắm. Cốc Mẫn Nguyệt đã kiến thức qua sự lợi hại của kết giới kia, bà đương nhiên cũng muốn biết như Bạch Mặc. Còn Hỏa Phong là thật sự tò mò. Thứ gì hiện diện trên thân Bạch Cửu đều khiến hắn chấn kinh, sao có thể bỏ qua cơ hội nhìn xem.
Đám tộc nhân long tộc thì không hiểu lắm họ muốn làm gì, nên đều ngồi yên tại chỗ ngóng mắt ra nhìn xem.
Mấy người Bạch Mặc cũng không đi quá xa. Tuy trong Long Môn không có ngày đêm, ánh sáng trầm trầm, nhưng tu sĩ cấp bậc như họ có thể nhìn đến được khoảng cách xa hơn nữa chứ nói.
Bạch Dữ ôm tiểu chuột đứng cách xa họ một chút.
"Làm đi, tiểu chút chít."
Hắn nói với tiểu chuột ngốc manh.
Bạch Cửu đương nhiên không từ chối hắn. Mà ấu long trong bụng nó cũng truyền đến cảm xúc hối thúc. Này là muốn xem náo nhiệt chứ gì.
Nó thuận theo mà phất lên móng nhỏ.
Sau đó, dưới ánh mắt của đám người, Bạch Dữ và nó đã biến mất.
Đám tộc nhân phía xa có người chú ý đến bên này kinh hô, lập tức đứng lên. Bởi vì vậy mà càng có nhiều người hơn dụng tâm nhìn bên này. Nhưng dù họ có nhìn cỡ nào, cũng tìm không thấy Bạch Dữ hai người.
Cũng đúng thôi, trong này cao nhất là Long Vương cấp bốn, chính là người lớn tuổi nhất ở đây. Nhưng lão cũng nhìn không thấy.
"Tới!!"
Bạch Mặc đã xác định được vị trí hai người đứng. Ông lập tức biến về long thân.
Gào!!
Một con rồng trắng dài hơn mười trượng quần vũ trong khoảng không u ám của Long Môn.
Bạch long không có bay lên trời, mà nó ở sát mặt đất bắt đầu cuốn lấy vị trí Bạch Dữ đang đứng.
Tiểu chuột ở trên vai Bạch Dữ mở to mắt nhìn thân rồng đang quấn xung quanh kết giới, nó cũng rất tò mò muốn biết. Liệu long thân có thể quấn đến kết giới không.
Bạch long dần dần xiết lại thân mình của nó, một nữa thân rồng còn quấn lên không trung.
Một đám người không hiểu thì lúc này cũng hơi có chút hiểu rồi. Họ đều hồi hộp dõi mắt nhìn xem.
Nhưng để cho đám người chấn kinh chính là, đến khi bạch long cuộn sát toàn thân của nó, không có một chút kẻ hở nào, mà tình cảnh họ muốn thấy cũng không có xuất hiện. Bạch long giống như không có chạm tới bất cứ cái gì.
Này là sao?
Bạch Dữ vẫn đứng nguyên ở đó không hề nhúc nhích tí nào. Hắn cũng nghĩ long thân sẽ ép đến kết giới, nhưng đợi mãi thì long thân vẫn cứ cách hai người họ một khoảng bằng cách tay.
Nếu hắn có thể phân thân, ra bên ngoài nhìn xem, đảm bảo sẽ kinh ngạc đến rớt cằm.
Có trải nghiệm nhất là Bạch Mặc. Ông chẳng hề chạm đến được thứ gì. Ông đang nghĩ, chẳng lẽ hai đứa nó đã bỏ chạy rồi, trêu ông một trận đi?
Bạch Mặc quyết định bỏ cuộc, ông biến về hình người, bực bội đứng ở bên người Cốc Mẫn Nguyệt.
Không chỉ có ông, Cốc Mẫn Nguyệt cũng có nghĩ thế thật. Bà chỉ biết cười khổ đến an ủi ông.
"Hai đứa ra đi."
Bạch Mặc được đạo lữ dỗ dành, hừ hừ nói.
Tiểu chuột đưa mắt nhìn nam nhân bên người, không hiểu lắm mà phất tay.
Khi hai người xuất hiện, đám người nhìn đến vị trí họ đứng thì trừng rớt mắt.
Bạch Mặc càng bực bội hơn.
"Hai đứa có phải đang trêu ta không?"
Ông không vui hỏi.
Bạch Dữ không hiểu lắm mà nhìn ông nghi hoặc. Tiểu chuột thì càng không rõ, nghẹo đầu gãi tai nhìn ông.
Nhìn hai người như vậy, Bạch Mặc không thể không nghiêm túc lại. Chẳng lẽ... Nãy giờ họ vẫn ở đó?
Không thể nào đi?
"Làm sao vậy?"
Bạch Dữ nhàn nhạt hỏi.
"Hai người... Nãy giờ vẫn đứng đó sao?"
Hỏa Phong ngờ vực hỏi.
Tiểu chuột gật đầu thay cho nam nhân. Có cái gì không đúng sao?
Nó còn chưa thấy cái gì hấp dẫn mà. Ấu long trong bụng nó cũng truyền đến cảm xúc chưa thỏa mãn, không hẹn mà hợp cùng a mẫu nó.
"Đây là sao vậy?"
Cốc Mẫn Nguyệt cũng không rõ, bà kinh dị mà nhìn phu quân mình hỏi. Bạch Mặc bất lực. Ông nào có biết chứ.
Sau đó Bạch Mặc nói lại chuyện này cho hai người đang ngu ngơ chẳng kém họ kia nghe, Bạch Dữ thật lâu cũng không nói gì. Tiểu chuột thì càng ngẩn ngơ hơn. Rõ ràng nó vẫn ở đó mà... Sao vào miệng bọn họ lại giống như hai người đã biến mất khỏi hư không này vậy.
"Tiểu chút chít, xuống đây."
Thật lâu sau đó, Bạch Dữ mới lên tiếng. Hắn gọi tiểu chuột ở trên vai hắn xuống.
Tiểu chuột lập tức đáp xuống tay hắn. Nó mở to đôi mắt đậu đen của nó nhìn hắn, ý hỏi.