Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181
"Ngươi đứng yên như vậy, tự che mình đi xem."
Bạch Dữ đơn giản nói với nó.
Tiểu chuột đầu nghẹo qua một bên, biến mất.
Bạch Dữ cảm giác đầu tiên là, trên tay mình chẳng có cái gì cả. Mới đây thôi, thân mình ấm áp mềm mại của tiểu chút chít vẫn còn hiện diện, bây giờ lại chẳng có gì cả. Gió đã thổi nó bay đi? Hắn thật sự không thích cái cảm giác không tìm thấy sự hiện hữu của nó này. Hư không, vô định... Giống như nó vốn chẳng có tồn tại trên đời, tất cả chỉ là ảo tưởng của hắn...
Nam nhân ném lại xúc động muốn nó đi ra, dùng bàn tay còn lại mà chồng lên tay tưởng như trống không kia, dần dần ép xuống.
Mấy người mở to hai mắt nhìn xem. Lần này phạm vi nhỏ như vậy, không lý nào không thể... Tiểu chuột ở giữa lòng bàn tay hắn thì cảm giác như, đối phương đang bao lấy mình, cẩn thận, trân quý, một chút cũng không muốn tổn thương đến nó vậy. Nhưng thực chất ở dưới ánh mắt của nam nhân và đám người, hai bàn tay của Bạch Dữ đã hợp lại với nhau rồi. Bạch Dữ còn cảm nhận lòng bàn tay tiếp xúc với nhau nữa kia. Chỉ không có cảm nhận đến tiểu chuột... Hay cái gì đại loại như lớp vỏ trứng cả.
Nếu nó còn trên tay hắn... Bạch Dữ đăm chiêu. Nếu nó vẫn còn, vậy hắn kêu nó hiện thân bây giờ, nó lại lấy hình thức như thế nào để xuất hiện đây?
Có hay không bị hắn đè bẹp dí?
Hoặc là...
"Tiểu chút chít, ngươi thử sờ vào lòng bàn tay ta xem?"
Hắn không rõ mà ra chủ ý.
Tiểu chuột nãy giờ cũng muốn thử rồi. Nó vừa nghe đã vươn ra một cái móng nhỏ, chạm vào lòng bàn tay nam nhân. Tay nhỏ áp tay lớn, ấm ấm áp áp.
Nó như vậy, Bạch Dữ đâu?
Cảm xúc ấm áp mềm mại kia truyền đến tận trong tim hắn luôn. Rất rõ ràng, tiểu chuột vẫn ở giữa hai bàn tay hắn, không hề đi đâu cả, cũng không hề bị hắn đè bẹp...
Thế nhưng... Vậy là sao?
Nó đã hóa nhỏ? Nhỏ đến mức... Giống như hạt bụi?
Trừ khi nó muốn ra, không ai có thể ép đến nó?
Đây là cái thần thông gì vậy...
"Vậy... Ngươi xuất hiện thử xem..."
Hắn cẩn thận, nhưng lại quyết tâm nói. Hắn muốn biết, nó có thể làm đến đâu...
Phăng!!
Ngay lúc hắn vừa nói, một lực đạo thật lớn hất mạnh bàn tay phía trên của hắn ra. Mà tiểu chuột... Giống như chẳng biết nó vừa mới làm gì, ngơ ngác ngồi đó nhìn hắn.
Trong góc độ của Bạch Cửu, tay là Bạch Dữ tự lấy ra cơ, không phải tại nó. Nhưng Bạch Dữ lại tường tận rõ ràng, hắn không làm gì cả.
Đám người tất nhiên hiểu cho hắn. Họ cũng thấy tay hắn bị hất ra thật mạnh.
Vậy mà... Vậy mà...
Đám người nói không nên lời, trợn mắt nhìn con vật nhỏ... Nhìn như có thể dễ dàng bóp chết kia, nói không nên lời.
Người nhà Bạch gia hai mặt nhìn nhau.
Còn tiểu chuột thì ở trong tay Bạch Dữ dụi dụi, lăn lộn trên đó. Lăn đã đời rồi nó nằm giang tay, giang chân, vểnh bụng trong tay hắn. Nó đưa đôi hắc diệu thạch tròn xoe nhìn hắn, tràn ngập cảm tình quyến luyến.
Bạch Dữ ngứa tay, lấy ngón trỏ gãi nhẹ cái bụng của nó. Tiểu chuột cũng để cho hắn gãi. Từ lúc nó có tiểu long, nam nhân cũng không lại tà ác với bụng nó nữa rồi. Đổi lại, hắn tà ác qua chỗ khác. Tiểu chuột nghĩ mà thương cho cái mông của mình. Nhưng nó đánh không lại nam nhân... Chỉ đành ủy khuất cái mông của nó.
"Tuy không rõ lắm tình huống, nhưng cũng không phải chuyện xấu."
Bạch Mặc tổng kết nói.
Đám người gật gù. Nếu không phải biết nó chỉ là một năng lực, có khi người khác sẽ cho nó là pháp bảo bảo mệnh gì, tranh cướp chứ chẳng chơi.
Có cái năng lực này, trừ khi nó gặp đến người có tu vi cách nó quá xa, giống như lão già Tề Minh tu vi Độ Kiếp kỳ đỉnh phong kia, thì nó sẽ tuyệt đối an toàn. Bọn họ vốn nhiều lo lắng đối với nó, giờ cũng đỡ đi được một nữa tâm.
"Ngươi có thể dựng kết giới kia, giống như một tấm bình phong không?"
Bạch Dữ nhéo nhéo cái tai tiểu chuột hỏi.
Tiểu chuột không hiểu lắm, nghẹo đầu nhìn hắn.
Bạch Dữ muốn đỡ trán. Hắn liếc mắt nhìn phụ thân mình.
Bạch Mặc hiểu liền.
Ông đứng xa ra chừng một trượng, sau đó hướng đến Bạch Dữ đánh ra một đạo thủy tiễn.
Ầm rào rào!!
Tiểu chuột bị biến cố bất ngờ này dọa cho giật cả mình. Nó nhảy dựng lên, đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng động. Khiến cho nó kinh ngạc là, thủy tiễn bị một tấm màn trong suốt dựng trước người Bạch Dữ chặn lại, không có đánh đến hai người họ được.
"Chính là như vậy. Có được hay không?"
Bạch Dữ quay lại hỏi nó.
Tiểu chuột mới đầu còn chưa hiểu, nó nghẹo đầu nghĩ nghĩ, đã hiểu.
Sau đó, đám người nhìn thấy tiểu chuột giơ một cái móng lên, đối với Bạch Mặc vẫy vẫy. Ý tứ chính là, đến đây đi.
Bạch Mặc tức cười gì đâu, nhưng cũng theo ý nó mà lại phóng ra một đạo thủy tiễn nữa. Một đạo này rất nhẹ, dù tiểu chuột không đỡ được thì cùng lắm chỉ bị ướt thôi.
Rào rào rào!
Nhưng hiển nhiên, họ đã xem thường nó.
Nhìn tấm chắn giống như vô hình xuất hiện trước mặt, cách mình nữa trượng thì Bạch Dữ mỉm cười.
"Mạnh hơn nữa xem, phụ thân."
Bạch Dữ vừa dứt lời thì Bạch Mặc đã đánh tới. Xem ra ông cũng có ý định đó.
Tiểu chuột vẫn rất tiêu sai mà vung móng lên. Nhìn thủy tiễn bị màn chắn chặn lại, nó hai móng chống nạnh, điệu bộ đắc ý nhìn a ông của ấu long.
"Phụt!"
Cốc Mẫn Nguyệt che miệng cười. Cái tiểu lém lỉnh.
"Lại tới!"
Bạch Mặc bị khiêu khích, lần này tăng uy lực của thủy tiễn lên tận cấp mười Yêu Vương.
Rầm ầm ầm!!
Tiểu chuột không kịp phòng bị, tuy đã đỡ được, nhưng bị đánh lùi về sau một hai bước. Nếu không có Bạch Dữ đỡ phía sau, đảm bảo đã rớt xuống đất.
"Huynh làm gì thế? Nó còn đang mang ấu long."
Cốc Mẫn Nguyệt đập cho ông mấy cái.
"À ờ... Ta quên."
Ta là bị nó chọc tức có biết hay không!!
Bạch Mặc khóc trong lòng một chút.
Tiểu chuột sau khi đứng vững rồi thì sờ sờ bụng một chút.
"Không sao chứ?"
Bạch Dữ đưa nó lại gần nhẹ giọng hỏi.
Tiểu chuột lắc đầu, nó chỉ chỉ bụng mình, sau đó kéo ngón tay cái của hắn tới, để nó chạm lên đó.
Bạch Dữ kinh nghi bất định im lặng cảm nhận. Thì ra ấu long đang rất hưng phấn, nó không ngừng truyền ra cảm xúc thích thú. Có vẻ là nó thích nhìn a mẫu nó chiến đấu, chắc nãy giờ ở bên trong hò hét cổ vũ đây mà. Nam nhân không nhịn được mà nhếch môi cười.
Nhóc con lém lỉnh chẳng khác gì tiểu chuột.
"Nó sao vậy?"
Cốc Mẫn Nguyệt tò mò hỏi. Bà biết ấu long khi còn trong bụng đã rất có linh tính. Thường thì, thiên phú càng cao thì càng cơ linh.
"Rất hưng phấn."
Bạch Dữ ngắn gọn mà súc tích nói.
"Lúc ngươi trong bụng ta cũng thế. Chẳng biết sao phá trứng ra lại thành mặt đơ."
Cốc Mẫn Nguyệt không chút nào ý thức, trực tiếp phun tào nhi tử mình.
Tiểu chuột trợn tròn mắt lên nhìn nam nhân. Xem ra, ấu long cũng không phải chỉ giống nó nha.
Bạch Dữ nhìn là hiểu nó nghĩ cái gì. Hắn đưa ngón tay dí vào trán nó cảnh cáo.
Tiểu chuột trong lòng khỉnh bỉ, ngoài mặt thì ôm ngón tay hắn dụi dụi lấy lòng.
Bạch Dữ đến là bái lạy trình độ bán manh của nó luôn.
Đám người sau một phen náo nhiệt thì tiếp tục con đường tu luyện, đánh long linh, đối kháng long uy nhàm chán.
Đến tầng bốn, có nhiều tộc nhân trình độ không tới, vừa vào đã bị long uy thổi ngược về.
Bạch Dữ đơn giản nói với nó.
Tiểu chuột đầu nghẹo qua một bên, biến mất.
Bạch Dữ cảm giác đầu tiên là, trên tay mình chẳng có cái gì cả. Mới đây thôi, thân mình ấm áp mềm mại của tiểu chút chít vẫn còn hiện diện, bây giờ lại chẳng có gì cả. Gió đã thổi nó bay đi? Hắn thật sự không thích cái cảm giác không tìm thấy sự hiện hữu của nó này. Hư không, vô định... Giống như nó vốn chẳng có tồn tại trên đời, tất cả chỉ là ảo tưởng của hắn...
Nam nhân ném lại xúc động muốn nó đi ra, dùng bàn tay còn lại mà chồng lên tay tưởng như trống không kia, dần dần ép xuống.
Mấy người mở to hai mắt nhìn xem. Lần này phạm vi nhỏ như vậy, không lý nào không thể... Tiểu chuột ở giữa lòng bàn tay hắn thì cảm giác như, đối phương đang bao lấy mình, cẩn thận, trân quý, một chút cũng không muốn tổn thương đến nó vậy. Nhưng thực chất ở dưới ánh mắt của nam nhân và đám người, hai bàn tay của Bạch Dữ đã hợp lại với nhau rồi. Bạch Dữ còn cảm nhận lòng bàn tay tiếp xúc với nhau nữa kia. Chỉ không có cảm nhận đến tiểu chuột... Hay cái gì đại loại như lớp vỏ trứng cả.
Nếu nó còn trên tay hắn... Bạch Dữ đăm chiêu. Nếu nó vẫn còn, vậy hắn kêu nó hiện thân bây giờ, nó lại lấy hình thức như thế nào để xuất hiện đây?
Có hay không bị hắn đè bẹp dí?
Hoặc là...
"Tiểu chút chít, ngươi thử sờ vào lòng bàn tay ta xem?"
Hắn không rõ mà ra chủ ý.
Tiểu chuột nãy giờ cũng muốn thử rồi. Nó vừa nghe đã vươn ra một cái móng nhỏ, chạm vào lòng bàn tay nam nhân. Tay nhỏ áp tay lớn, ấm ấm áp áp.
Nó như vậy, Bạch Dữ đâu?
Cảm xúc ấm áp mềm mại kia truyền đến tận trong tim hắn luôn. Rất rõ ràng, tiểu chuột vẫn ở giữa hai bàn tay hắn, không hề đi đâu cả, cũng không hề bị hắn đè bẹp...
Thế nhưng... Vậy là sao?
Nó đã hóa nhỏ? Nhỏ đến mức... Giống như hạt bụi?
Trừ khi nó muốn ra, không ai có thể ép đến nó?
Đây là cái thần thông gì vậy...
"Vậy... Ngươi xuất hiện thử xem..."
Hắn cẩn thận, nhưng lại quyết tâm nói. Hắn muốn biết, nó có thể làm đến đâu...
Phăng!!
Ngay lúc hắn vừa nói, một lực đạo thật lớn hất mạnh bàn tay phía trên của hắn ra. Mà tiểu chuột... Giống như chẳng biết nó vừa mới làm gì, ngơ ngác ngồi đó nhìn hắn.
Trong góc độ của Bạch Cửu, tay là Bạch Dữ tự lấy ra cơ, không phải tại nó. Nhưng Bạch Dữ lại tường tận rõ ràng, hắn không làm gì cả.
Đám người tất nhiên hiểu cho hắn. Họ cũng thấy tay hắn bị hất ra thật mạnh.
Vậy mà... Vậy mà...
Đám người nói không nên lời, trợn mắt nhìn con vật nhỏ... Nhìn như có thể dễ dàng bóp chết kia, nói không nên lời.
Người nhà Bạch gia hai mặt nhìn nhau.
Còn tiểu chuột thì ở trong tay Bạch Dữ dụi dụi, lăn lộn trên đó. Lăn đã đời rồi nó nằm giang tay, giang chân, vểnh bụng trong tay hắn. Nó đưa đôi hắc diệu thạch tròn xoe nhìn hắn, tràn ngập cảm tình quyến luyến.
Bạch Dữ ngứa tay, lấy ngón trỏ gãi nhẹ cái bụng của nó. Tiểu chuột cũng để cho hắn gãi. Từ lúc nó có tiểu long, nam nhân cũng không lại tà ác với bụng nó nữa rồi. Đổi lại, hắn tà ác qua chỗ khác. Tiểu chuột nghĩ mà thương cho cái mông của mình. Nhưng nó đánh không lại nam nhân... Chỉ đành ủy khuất cái mông của nó.
"Tuy không rõ lắm tình huống, nhưng cũng không phải chuyện xấu."
Bạch Mặc tổng kết nói.
Đám người gật gù. Nếu không phải biết nó chỉ là một năng lực, có khi người khác sẽ cho nó là pháp bảo bảo mệnh gì, tranh cướp chứ chẳng chơi.
Có cái năng lực này, trừ khi nó gặp đến người có tu vi cách nó quá xa, giống như lão già Tề Minh tu vi Độ Kiếp kỳ đỉnh phong kia, thì nó sẽ tuyệt đối an toàn. Bọn họ vốn nhiều lo lắng đối với nó, giờ cũng đỡ đi được một nữa tâm.
"Ngươi có thể dựng kết giới kia, giống như một tấm bình phong không?"
Bạch Dữ nhéo nhéo cái tai tiểu chuột hỏi.
Tiểu chuột không hiểu lắm, nghẹo đầu nhìn hắn.
Bạch Dữ muốn đỡ trán. Hắn liếc mắt nhìn phụ thân mình.
Bạch Mặc hiểu liền.
Ông đứng xa ra chừng một trượng, sau đó hướng đến Bạch Dữ đánh ra một đạo thủy tiễn.
Ầm rào rào!!
Tiểu chuột bị biến cố bất ngờ này dọa cho giật cả mình. Nó nhảy dựng lên, đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng động. Khiến cho nó kinh ngạc là, thủy tiễn bị một tấm màn trong suốt dựng trước người Bạch Dữ chặn lại, không có đánh đến hai người họ được.
"Chính là như vậy. Có được hay không?"
Bạch Dữ quay lại hỏi nó.
Tiểu chuột mới đầu còn chưa hiểu, nó nghẹo đầu nghĩ nghĩ, đã hiểu.
Sau đó, đám người nhìn thấy tiểu chuột giơ một cái móng lên, đối với Bạch Mặc vẫy vẫy. Ý tứ chính là, đến đây đi.
Bạch Mặc tức cười gì đâu, nhưng cũng theo ý nó mà lại phóng ra một đạo thủy tiễn nữa. Một đạo này rất nhẹ, dù tiểu chuột không đỡ được thì cùng lắm chỉ bị ướt thôi.
Rào rào rào!
Nhưng hiển nhiên, họ đã xem thường nó.
Nhìn tấm chắn giống như vô hình xuất hiện trước mặt, cách mình nữa trượng thì Bạch Dữ mỉm cười.
"Mạnh hơn nữa xem, phụ thân."
Bạch Dữ vừa dứt lời thì Bạch Mặc đã đánh tới. Xem ra ông cũng có ý định đó.
Tiểu chuột vẫn rất tiêu sai mà vung móng lên. Nhìn thủy tiễn bị màn chắn chặn lại, nó hai móng chống nạnh, điệu bộ đắc ý nhìn a ông của ấu long.
"Phụt!"
Cốc Mẫn Nguyệt che miệng cười. Cái tiểu lém lỉnh.
"Lại tới!"
Bạch Mặc bị khiêu khích, lần này tăng uy lực của thủy tiễn lên tận cấp mười Yêu Vương.
Rầm ầm ầm!!
Tiểu chuột không kịp phòng bị, tuy đã đỡ được, nhưng bị đánh lùi về sau một hai bước. Nếu không có Bạch Dữ đỡ phía sau, đảm bảo đã rớt xuống đất.
"Huynh làm gì thế? Nó còn đang mang ấu long."
Cốc Mẫn Nguyệt đập cho ông mấy cái.
"À ờ... Ta quên."
Ta là bị nó chọc tức có biết hay không!!
Bạch Mặc khóc trong lòng một chút.
Tiểu chuột sau khi đứng vững rồi thì sờ sờ bụng một chút.
"Không sao chứ?"
Bạch Dữ đưa nó lại gần nhẹ giọng hỏi.
Tiểu chuột lắc đầu, nó chỉ chỉ bụng mình, sau đó kéo ngón tay cái của hắn tới, để nó chạm lên đó.
Bạch Dữ kinh nghi bất định im lặng cảm nhận. Thì ra ấu long đang rất hưng phấn, nó không ngừng truyền ra cảm xúc thích thú. Có vẻ là nó thích nhìn a mẫu nó chiến đấu, chắc nãy giờ ở bên trong hò hét cổ vũ đây mà. Nam nhân không nhịn được mà nhếch môi cười.
Nhóc con lém lỉnh chẳng khác gì tiểu chuột.
"Nó sao vậy?"
Cốc Mẫn Nguyệt tò mò hỏi. Bà biết ấu long khi còn trong bụng đã rất có linh tính. Thường thì, thiên phú càng cao thì càng cơ linh.
"Rất hưng phấn."
Bạch Dữ ngắn gọn mà súc tích nói.
"Lúc ngươi trong bụng ta cũng thế. Chẳng biết sao phá trứng ra lại thành mặt đơ."
Cốc Mẫn Nguyệt không chút nào ý thức, trực tiếp phun tào nhi tử mình.
Tiểu chuột trợn tròn mắt lên nhìn nam nhân. Xem ra, ấu long cũng không phải chỉ giống nó nha.
Bạch Dữ nhìn là hiểu nó nghĩ cái gì. Hắn đưa ngón tay dí vào trán nó cảnh cáo.
Tiểu chuột trong lòng khỉnh bỉ, ngoài mặt thì ôm ngón tay hắn dụi dụi lấy lòng.
Bạch Dữ đến là bái lạy trình độ bán manh của nó luôn.
Đám người sau một phen náo nhiệt thì tiếp tục con đường tu luyện, đánh long linh, đối kháng long uy nhàm chán.
Đến tầng bốn, có nhiều tộc nhân trình độ không tới, vừa vào đã bị long uy thổi ngược về.