Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Tại thời điểm này, tộc nhân có thể vào được tầng bốn chỉ tầm bảy mươi người. Tu vi của họ đều ở mức cấp chín trở lên. Niên kỷ chưa đến năm trăm. Những người ở mức cấp chín mà niên kỷ đã gần ngàn thì vào tầng này, họ cũng không trụ được lâu mà bị đánh lùi về.
Để cho đám người kinh dị là, Bạch Cửu - Ấu long vậy mà vẫn êm đềm tiến tới, không chút trở ngại nào, trông còn rất hưởng thụ.
"Ngươi thật không sao chứ?"
Cốc Mẫn Nguyệt vẫn còn lo lắng hỏi tiểu chuột trên đầu Bạch Dữ.
Tiểu chuột vỗ vỗ bụng nó, lắc đầu.
Thấy nó như vậy, đám người cũng yên tâm hơn. Bạch Cửu chắc chắn sẽ không để ấu long có chuyện.
Nói làm sao, nó đã đợi ấu long lâu lắm rồi, trình độ coi trọng có khi còn hơn cả Bạch Dữ. Nếu trước kia nó chỉ cảm thấy mình ăn nhờ ở đậu long tộc, thì giờ đã chính thức là người nhà long tộc rồi, là người nhà Bạch Dữ rồi. Chỉ cần có ấu long, Bạch Dữ vẫn là của nó.
Đến giờ Bạch Cửu vẫn không biết, hai người đã là song tu đạo lữ. Miễn thiên đạo không chia tách hai người, thì điều này sẽ vĩnh viễn tồn tại.
Đúng là tiểu chuột ngốc nghếch.
Đám người tiếp tục con đường tu luyện dưới áp lực của long uy và sự ngăn trở của long linh. Những người đạt đến cực hạn cũng không từ bỏ, cố gắng đột phá để đi được xa hơn. Không ai muốn lãng phí cơ hội khó được này cả.
...
"Long Vương, yêu tộc đã bị ảnh hưởng tới. Cao tầng Yêu Vương ở hai lãnh địa lớn vẫn luôn biết đêm sự tồn tại của long tộc. Họ muốn hỏi ý tứ của chúng ta."
Tộc nhân từ ngoài trở về báo cáo.
Lại thêm mười năm sau khi đám người Bạch Dữ vào Long Môn, đại lục cũng không hề an ổn hơn chút nào, chứ chưa nói là hỗn loạn hơn. Đến giờ, cả yêu tộc cũng bị ảnh hưởng đến rồi.
Long tộc nổi danh là dũng mãnh, lại thêm căn cơ vững chắc, tuy sinh sản khó khăn, nhưng sinh được rồi sẽ rất khó chết yểu. Nên nếu nói yêu tộc chủng loại nào nhiều nhất, không thể không nói đến long tộc. Chủng loại nhiều nhất là hổ tộc và lang tộc. Nhưng họ không có huyết mạch mạnh mẽ như long tộc, truyền thừa không dày rộng bằng long tộc.
Hiện tại, tai họa của đại lục đã lan đến hai lãnh địa lớn của yêu tộc là Huyền Dữ sâm lâm và Đồ Lâm sơn mạch. Nói là hỏi ý, thực chất là muốn kéo long tộc vào.
"Họ đánh cái chủ ý gì, còn không rõ ràng sao."
Bạch Thương hừ lạnh.
Long tộc vị trí còn không biết. Làm như họ có thể chạm tới chúng ta vậy.
Long tộc không phải muốn buông tha cho đại lục. Nhưng dù là ai cũng đều có ý thức bảo vệ tộc địa của mình. Chưa kể, này là hiểm họa do loài người mà ra, long tộc tại sao phải nhúng tay đây?
Loài người còn chưa chạm đến căn cơ, yêu thú cũng chưa mất cọng lông nào. Muốn kéo long tộc vào? Nào có dễ.
Nếu dựa theo cách làm thường ngày của long tộc, bỏ mặc cũng chẳng có gì lạ cả.
"Mặc kệ bọn họ. Trước khi đám người trong Long Môn đi ra, Long giới sẽ phong bế."
Bạch Thương phất tay nói.
...
"Không có tin tức gì của long tộc?"
Hổ Vương Bạc Sâm - Yêu Vương cấp bảy, bá chủ Huyền Dữ sâm lâm cau mày hỏi.
"Hay là họ không nhận được?"
Hùng Vương Mạc Đinh gãi tai suy đoán.
Hổ Vương nhìn tên tộc nhân của mình, ý hỏi.
"Thuộc hạ chắc chắn họ đã nhận được rồi. Cái bí pháp truyền tin kia là do một tộc nhân long tộc cho thuộc hạ, đảm bảo đáng tin."
Hổ tộc tộc nhân hơi run một chút, nhưng cũng chắc chắn nói.
"Cứ cho là họ nhận được rồi đi, nhưng im lặng không nói gì?"
Hồ Vương Mị Thính nheo đôi mắt mị hoặc lại.
"Bọn họ lánh đời đã lâu, đến cả cái bóng cũng không thấy. Nếu họ muốn trốn, ai có thể moi ra?"
Lang Vương Bạc Tuyết hừ lạnh.
Đám cao tầng yêu tộc lặng thinh. Lang Vương nói không hề sai. Nhưng họ chấp nhận không được, cho nên trong lòng khó chịu, buồn bực.
Dù vậy, họ cũng biết long tộc kiêu ngạo, lại sẽ quan tâm ai đâu.
Bọn họ ngồi ở đây tranh luận thì cũng không được gì, còn chẳng bằng nghĩ xem, long tộc ở nơi nào.
Chỉ cần họ vẫn còn ở trên đại lục, đại lục gặp chuyện họ cũng không tránh được, sớm muộn thì cũng lòi mặt ra.
...
Nhưng sớm muộn là bao lâu?
Đại lục đã muốn chia đôi như Đông Thần, nhưng nữa cái bóng của long tộc họ cũng chưa thấy. Mà đám người Bạch Dữ cũng đã ở trong Long Môn ba mươi năm, long tộc vẫn không thấy mặt mũi.
Lại thêm mười năm, cuối cùng long tộc cũng không thể ngồi yên không nhúng tay vào được nữa. Nguyên nhân...
Bạch Thương im lặng nghe tộc nhân báo cáo, thật lâu không nói gì.
Những tộc lão xung quanh cũng không lên tiếng, tất cả đều chờ đợi Bạch Thương mở lời, vừa ở trong lòng suy tính tiền căn hậu họa.
Đại lục hai mươi năm nay bê bét cỡ nào không cần phải nói, nhưng long tộc một chút cũng không bị ảnh hưởng. Cho tới lúc này... Một tộc nhân long tộc ở bên ngoài đã chết.
Long tộc trước nay luôn bao che khuyết điểm, số lượng tộc nhân luôn là cái gai trong lòng long tộc, dù hiện tại long tộc không ít nhưng mất một cũng không phải chuyện gì dễ chịu. Ít nhất, long tộc sẽ không để yên cho màn tới.
"Thủy Tích luôn bế quan ở Long Đầm, với cảnh giới tu vi của hắn, sợ đến khi Long Môn mở ra hắn cũng chưa chắc rời khỏi nơi đó."
Thanh phát trưởng lão bỗng nhiên lên tiếng, phá vỡ không khí trầm mặc giữa đám người. Ông lời ít ý nhiều mà thể hiện suy nghĩ của mình, đám người đang âm thầm trao đổi cũng bị ông hấp dẫn.
"Long Đầm nằm ở phía Đông của Đồ Lâm sơn mạch. Tuy nói là gần ranh giới chiến trường nhưng vị trí ẩn mật, không dễ vượt qua."
Hồng phát trưởng lão trầm ngâm tiếp lời.
"Thủy Tích cũng không chết trong Long Đầm."
Tử phát phản bác ngay.
"Nhưng cũng cách Long Đầm không xa đúng không?"
Hồng phát không cho là đúng.
"Thi thể của hắn đã đem về chưa?"
Bạch Thương lên tiếng ngắt lời bọn họ.
"Vấn đề là ở chỗ này. Long cốt của hắn chúng ta tìm không thấy."
Thanh phát trưởng lão nhăn mày âm trầm đáp.
Đám người lại tiếp tục trầm mặc.
Long tộc ở Bắc Thần không giống như ở Đông Thần. Tu chân giới ở đây đều biết long tộc vẫn luôn hiện hữu, cướp đoạt long cốt, trừ khi không muốn sống, nếu không chẳng ai có gan dám trộm lấy long cốt cả.
Vậy mà long cốt vẫn là biến mất không thấy?
Long tộc tộc nhân đều có phương thức riêng của mình nhằm kiểm soát tình hình của nhau. Thủy Tích ngọc phù đã vỡ, trước khi chết hắn còn gửi đi tin tức của bản thân về nơi tọa lạc của long cốt. Nếu không phải vậy, còn lâu long tộc mới biết mà tìm tới.
Dấu tích ở nơi hắn chết cho thấy, hắn là bị âm khí chặn giết, hoàn thủ không nhiều. Thủy Tích tu vi cũng chỉ ở cấp chín, nhưng sức chiến đấu của long tộc cho phép hắn vượt giai mà chiến với Độ Kiếp Kỳ tu chân giả loài người. Long tộc hạo nhiên chính khí, long tức có sát thương lớn đối với âm sát khí, đối thủ của hắn không hề là dạng tầm thường. Thủy Tích một cơ hội chạy trốn cũng không có, nói kiểu sát cũng không quá đáng chút nào.
Xảy ra chuyện này, long tộc không thể ngồi yên được nữa. Tìm về long cốt là chuyện nhất định phải làm, báo thù cho Thủy Tích cũng là cho tộc nhân một lời nói. Nhưng căn nguyên cái chết của Thủy Tích cũng không thể bỏ qua.
"Tiếp tục tìm, dùng bí pháp long tộc mà tìm."
Bạch Thương ra mệnh lệnh.
Tộc nhân đang đợi lệnh đáp lại rồi lập tức rời đi.
"Chuyện này có quái lạ."
Thanh phát trưởng lão sắc mặt vẫn không tốt chút nào.
"Có người muốn khơi mào thù hận giữa long tộc và đám "quỷ" kia."
Để cho đám người kinh dị là, Bạch Cửu - Ấu long vậy mà vẫn êm đềm tiến tới, không chút trở ngại nào, trông còn rất hưởng thụ.
"Ngươi thật không sao chứ?"
Cốc Mẫn Nguyệt vẫn còn lo lắng hỏi tiểu chuột trên đầu Bạch Dữ.
Tiểu chuột vỗ vỗ bụng nó, lắc đầu.
Thấy nó như vậy, đám người cũng yên tâm hơn. Bạch Cửu chắc chắn sẽ không để ấu long có chuyện.
Nói làm sao, nó đã đợi ấu long lâu lắm rồi, trình độ coi trọng có khi còn hơn cả Bạch Dữ. Nếu trước kia nó chỉ cảm thấy mình ăn nhờ ở đậu long tộc, thì giờ đã chính thức là người nhà long tộc rồi, là người nhà Bạch Dữ rồi. Chỉ cần có ấu long, Bạch Dữ vẫn là của nó.
Đến giờ Bạch Cửu vẫn không biết, hai người đã là song tu đạo lữ. Miễn thiên đạo không chia tách hai người, thì điều này sẽ vĩnh viễn tồn tại.
Đúng là tiểu chuột ngốc nghếch.
Đám người tiếp tục con đường tu luyện dưới áp lực của long uy và sự ngăn trở của long linh. Những người đạt đến cực hạn cũng không từ bỏ, cố gắng đột phá để đi được xa hơn. Không ai muốn lãng phí cơ hội khó được này cả.
...
"Long Vương, yêu tộc đã bị ảnh hưởng tới. Cao tầng Yêu Vương ở hai lãnh địa lớn vẫn luôn biết đêm sự tồn tại của long tộc. Họ muốn hỏi ý tứ của chúng ta."
Tộc nhân từ ngoài trở về báo cáo.
Lại thêm mười năm sau khi đám người Bạch Dữ vào Long Môn, đại lục cũng không hề an ổn hơn chút nào, chứ chưa nói là hỗn loạn hơn. Đến giờ, cả yêu tộc cũng bị ảnh hưởng đến rồi.
Long tộc nổi danh là dũng mãnh, lại thêm căn cơ vững chắc, tuy sinh sản khó khăn, nhưng sinh được rồi sẽ rất khó chết yểu. Nên nếu nói yêu tộc chủng loại nào nhiều nhất, không thể không nói đến long tộc. Chủng loại nhiều nhất là hổ tộc và lang tộc. Nhưng họ không có huyết mạch mạnh mẽ như long tộc, truyền thừa không dày rộng bằng long tộc.
Hiện tại, tai họa của đại lục đã lan đến hai lãnh địa lớn của yêu tộc là Huyền Dữ sâm lâm và Đồ Lâm sơn mạch. Nói là hỏi ý, thực chất là muốn kéo long tộc vào.
"Họ đánh cái chủ ý gì, còn không rõ ràng sao."
Bạch Thương hừ lạnh.
Long tộc vị trí còn không biết. Làm như họ có thể chạm tới chúng ta vậy.
Long tộc không phải muốn buông tha cho đại lục. Nhưng dù là ai cũng đều có ý thức bảo vệ tộc địa của mình. Chưa kể, này là hiểm họa do loài người mà ra, long tộc tại sao phải nhúng tay đây?
Loài người còn chưa chạm đến căn cơ, yêu thú cũng chưa mất cọng lông nào. Muốn kéo long tộc vào? Nào có dễ.
Nếu dựa theo cách làm thường ngày của long tộc, bỏ mặc cũng chẳng có gì lạ cả.
"Mặc kệ bọn họ. Trước khi đám người trong Long Môn đi ra, Long giới sẽ phong bế."
Bạch Thương phất tay nói.
...
"Không có tin tức gì của long tộc?"
Hổ Vương Bạc Sâm - Yêu Vương cấp bảy, bá chủ Huyền Dữ sâm lâm cau mày hỏi.
"Hay là họ không nhận được?"
Hùng Vương Mạc Đinh gãi tai suy đoán.
Hổ Vương nhìn tên tộc nhân của mình, ý hỏi.
"Thuộc hạ chắc chắn họ đã nhận được rồi. Cái bí pháp truyền tin kia là do một tộc nhân long tộc cho thuộc hạ, đảm bảo đáng tin."
Hổ tộc tộc nhân hơi run một chút, nhưng cũng chắc chắn nói.
"Cứ cho là họ nhận được rồi đi, nhưng im lặng không nói gì?"
Hồ Vương Mị Thính nheo đôi mắt mị hoặc lại.
"Bọn họ lánh đời đã lâu, đến cả cái bóng cũng không thấy. Nếu họ muốn trốn, ai có thể moi ra?"
Lang Vương Bạc Tuyết hừ lạnh.
Đám cao tầng yêu tộc lặng thinh. Lang Vương nói không hề sai. Nhưng họ chấp nhận không được, cho nên trong lòng khó chịu, buồn bực.
Dù vậy, họ cũng biết long tộc kiêu ngạo, lại sẽ quan tâm ai đâu.
Bọn họ ngồi ở đây tranh luận thì cũng không được gì, còn chẳng bằng nghĩ xem, long tộc ở nơi nào.
Chỉ cần họ vẫn còn ở trên đại lục, đại lục gặp chuyện họ cũng không tránh được, sớm muộn thì cũng lòi mặt ra.
...
Nhưng sớm muộn là bao lâu?
Đại lục đã muốn chia đôi như Đông Thần, nhưng nữa cái bóng của long tộc họ cũng chưa thấy. Mà đám người Bạch Dữ cũng đã ở trong Long Môn ba mươi năm, long tộc vẫn không thấy mặt mũi.
Lại thêm mười năm, cuối cùng long tộc cũng không thể ngồi yên không nhúng tay vào được nữa. Nguyên nhân...
Bạch Thương im lặng nghe tộc nhân báo cáo, thật lâu không nói gì.
Những tộc lão xung quanh cũng không lên tiếng, tất cả đều chờ đợi Bạch Thương mở lời, vừa ở trong lòng suy tính tiền căn hậu họa.
Đại lục hai mươi năm nay bê bét cỡ nào không cần phải nói, nhưng long tộc một chút cũng không bị ảnh hưởng. Cho tới lúc này... Một tộc nhân long tộc ở bên ngoài đã chết.
Long tộc trước nay luôn bao che khuyết điểm, số lượng tộc nhân luôn là cái gai trong lòng long tộc, dù hiện tại long tộc không ít nhưng mất một cũng không phải chuyện gì dễ chịu. Ít nhất, long tộc sẽ không để yên cho màn tới.
"Thủy Tích luôn bế quan ở Long Đầm, với cảnh giới tu vi của hắn, sợ đến khi Long Môn mở ra hắn cũng chưa chắc rời khỏi nơi đó."
Thanh phát trưởng lão bỗng nhiên lên tiếng, phá vỡ không khí trầm mặc giữa đám người. Ông lời ít ý nhiều mà thể hiện suy nghĩ của mình, đám người đang âm thầm trao đổi cũng bị ông hấp dẫn.
"Long Đầm nằm ở phía Đông của Đồ Lâm sơn mạch. Tuy nói là gần ranh giới chiến trường nhưng vị trí ẩn mật, không dễ vượt qua."
Hồng phát trưởng lão trầm ngâm tiếp lời.
"Thủy Tích cũng không chết trong Long Đầm."
Tử phát phản bác ngay.
"Nhưng cũng cách Long Đầm không xa đúng không?"
Hồng phát không cho là đúng.
"Thi thể của hắn đã đem về chưa?"
Bạch Thương lên tiếng ngắt lời bọn họ.
"Vấn đề là ở chỗ này. Long cốt của hắn chúng ta tìm không thấy."
Thanh phát trưởng lão nhăn mày âm trầm đáp.
Đám người lại tiếp tục trầm mặc.
Long tộc ở Bắc Thần không giống như ở Đông Thần. Tu chân giới ở đây đều biết long tộc vẫn luôn hiện hữu, cướp đoạt long cốt, trừ khi không muốn sống, nếu không chẳng ai có gan dám trộm lấy long cốt cả.
Vậy mà long cốt vẫn là biến mất không thấy?
Long tộc tộc nhân đều có phương thức riêng của mình nhằm kiểm soát tình hình của nhau. Thủy Tích ngọc phù đã vỡ, trước khi chết hắn còn gửi đi tin tức của bản thân về nơi tọa lạc của long cốt. Nếu không phải vậy, còn lâu long tộc mới biết mà tìm tới.
Dấu tích ở nơi hắn chết cho thấy, hắn là bị âm khí chặn giết, hoàn thủ không nhiều. Thủy Tích tu vi cũng chỉ ở cấp chín, nhưng sức chiến đấu của long tộc cho phép hắn vượt giai mà chiến với Độ Kiếp Kỳ tu chân giả loài người. Long tộc hạo nhiên chính khí, long tức có sát thương lớn đối với âm sát khí, đối thủ của hắn không hề là dạng tầm thường. Thủy Tích một cơ hội chạy trốn cũng không có, nói kiểu sát cũng không quá đáng chút nào.
Xảy ra chuyện này, long tộc không thể ngồi yên được nữa. Tìm về long cốt là chuyện nhất định phải làm, báo thù cho Thủy Tích cũng là cho tộc nhân một lời nói. Nhưng căn nguyên cái chết của Thủy Tích cũng không thể bỏ qua.
"Tiếp tục tìm, dùng bí pháp long tộc mà tìm."
Bạch Thương ra mệnh lệnh.
Tộc nhân đang đợi lệnh đáp lại rồi lập tức rời đi.
"Chuyện này có quái lạ."
Thanh phát trưởng lão sắc mặt vẫn không tốt chút nào.
"Có người muốn khơi mào thù hận giữa long tộc và đám "quỷ" kia."