Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186
Nào có ai sẽ ngủ một tháng?
Dù tu luyện giả không cần ăn uống gì cũng có thể sống, nhưng trường hợp của Bạch Cửu chỉ có thể nói là nó đang tu luyện, chứ ngủ là không thích hợp chút nào.
Ban đầu Bạch Dữ cũng nghĩ là nó ngủ. Tình trạng mê mang sau khi mây mưa của nó cũng không có gì hiếm lạ nên Bạch Dữ không có nghĩ gì cả. Nhưng sang ngày thứ hai nó vẫn không tỉnh lại, hắn đã cảm thấy có bất thường. Không chỉ nó, cả ấu long cũng không có động tỉnh. So với ngày thường hoạt bát thì thật sự là quái lạ. Nhưng hắn đã kiểm tra rất nhiều lần, mỗi lần hắn tiếp linh lực đều rất trôi chảy, hoàn toàn không có dấu hiệu gì cho thấy sinh mệnh bị uy hiếp, chỉ là ngủ say mà thôi. Nếu không phải như vậy thì có khi hắn đã chẳng có bình tĩnh được như bề ngoài thể hiện rồi.
Tình trạng của ấu long chỉ có thể là do biểu hiện của cơ thể mẹ. Mà Bạch Cửu cũng không phải là tự chủ nhập định, nó là bị động tiến vào quá trình nhập định sâu. Trừ khi quá trình này hoàn thành, nếu không Bạch Cửu sẽ không tỉnh lại.
Bạch Dữ mỗi ngày đều kiểm tra tình trạng của ấu long, phát hiện nó không sao, mạch tượng vẫn mạnh mẽ như thường thì mới triệt để an tâm. Còn về phần Bạch Cửu... Người ở trong Long Môn thật sự là nhìn không thấy biến hóa trên thân, trừ khi ra ngoài. Bạch Dữ cũng chỉ có thể thông qua ấu long đến xem xét một chút tình trạng của Bạch Cửu, biết nó không sao là tốt rồi.
Mà trong thời gian này Cốc Mẫn Nguyệt cũng như nguyện mà hỏi rõ Bạch Dữ chuyện trước đó.
Bạch Dữ cũng không giấu bà. Tuy nói không được chi tiết nhưng với sự thông minh của Cốc Mẫn Nguyệt, bà sao có thể không hiểu vấn đề thật sự là gì chứ. Bà chỉ có cạn cả lời chỉ vào trán Bạch Dữ hồi lâu cũng nói không được câu vào. Cuối cùng cũng chỉ để lại một câu "lỡ con dâu và cháu nội của ta mà xảy ra chuyện thì ta sẽ TỪ con" rồi bỏ qua một bên không nhìn hắn nữa.
Bạch Dữ cũng không phản bác câu nào, nhìn như ngoan ngoãn để cho mẫu thân mình mắng, thật chất có lọt vào tai hắn không cũng không ai biết được. Theo cái nhìn của Bạch Mặc, này cũng được xem là tình thú giữa đạo lữ với nhau. Bạch Dữ ban đầu cũng chỉ là trêu chọc Bạch Cửu quen, chuyện đi quá nhận định của hắn thật sự là ngoài ý muốn. Dù sao thì cũng xong rồi...
Hiện tại Bạch Cửu như vậy có lẽ là do tâm cảnh có biến hóa, nút thắt trong lòng được cởi bỏ nên mới nhập định sâu.
Trong thời gian này Bạch Dữ cũng suy nghĩ cẩn thận lại. Chuyện đạo lữ vẫn luôn là cái gai trong lòng tiểu chuột. Bây giờ còn chưa có gì, đợi đến khi độ kiếp phi thăng, nó sẽ là tâm ma của tiểu chuột. Hiện tại gỡ rồi cũng xem như giải quyết một cái nan đề.
Giờ chỉ đợi tiểu chuột tỉnh lại...
Trong lúc đó đám người vẫn lên tầng sáu đánh long linh như thường, chỉ là Bạch Dữ không có đi. Hắn vẫn ở lại tầng năm, mỗi ngày chăm sóc cho ấu long trong bụng tiểu chuột.
Thời gian từng chút một trôi đi... Vậy mà nhảy tận nữa năm.
Bạch Cửu cũng đã nhập định nữa năm.
Thời điểm nó tỉnh lại cũng không có biến động gì lớn, chứ không nói là im hơi lặng tiếng mà cựa mình trong ngực nam nhân.
Bạch Dữ ngay từ lúc nó duỗi cái chân đã tỉnh lại từ trong nhập định, đưa mắt nhìn xuống ngực áo bên trái.
Rất nhanh, một cái đầu xù xù, lông mao bất chỉnh chui ra.
Bạch Cửu ghé đầu ra nhìn khung cảnh xung quanh đã biết bản thân vẫn còn ở trong Long Môn. Nó cũng cảm thấy bản thân đã ngủ rất lâu, chỉ là không biết lâu cỡ nào. Trong quá trình tu luyện đến nay, nó cũng chưa có lần nào nhập định lâu như vậy, kể cả trong mấy chục năm rèn luyện trong Long Môn.
Giống như cảm thấy một ánh nhìn đặc biệt chăm chú, nó lúc này mới ngẩng đầu lên. Đối diện với song đồng nhạt màu của nam nhân khiến nó sững lại trong chốc lát. Nhưng cũng không lâu...
Bạch Dữ nhìn tiểu chuột chút ét với cái bụng nhỏ tròn quay dùng bốn móng nhỏ thoan thoát mà trèo lên vai hắn, sau đó lại dùng hai đệm thịt nhỏ ôm mặt hắn, áp cả thân mình mềm mại lên mà đáy lòng mềm nhũn.
Bạch Dữ...
Âm thanh mười phần ỷ lại vang lên trong lòng hắn.
Ừm...
Hắn đưa tay đỡ lấy nó, lại dùng má dụi dụi nó, ôn nhu đáp lại.
Cảm thấy thế nào?
Bạch Dữ hỏi nó.
Ta cũng không rõ nữa... Chỉ là... Lúc ra ngoài sẽ không dễ dàng...
Bạch Dữ cũng không nghĩ nó dễ dàng. Đừng nói là nó, cả hắn cũng không dễ dàng. Nhiều năm trở lại đây hắn cảm thấy thiên phú của nó còn ẩn ẩn ở trên hắn. Lúc ra ngoài, chỉ sợ tu vi của nó sẽ đuổi kịp hắn rồi cũng nên.
Tu vi không có bình cảnh, khó khăn của Bạch Cửu trên con đường tu luyện này là cái gì hắn cũng không rõ. Hắn chỉ biết đường nó đi khác với hắn, khác với đại đa số người, nên cũng không thể dùng cách bình thường để đi lý giải.
Không sao, có ta.
Bạch Cửu thật không có lo lắng, nhưng nghe thấy lời này của hắn cũng khiến nó không hiểu mà an tâm cực kỳ. Chưa kể lúc này còn có sự hứa hẹn của hắn... Đối với nó thật sự là không còn gì tốt bằng.
Chỉ là... Nó có chuyện thật sự muốn hỏi nam nhân. Tự nhiên nhập định lâu như vậy khiến nó muốn hỏi cũng không kịp hỏi.
Bạch Dữ...
Ừm?
Vẫn luôn như vậy mà ngươi nói... Là sao vậy?
Những biểu hiện lúc trước củaBạch Dữ khiến nó cảm thấy chuyện này còn có uẩn khúc mà nó không biết. Nó nghĩ bây giờ Bạch Dữ có thể nói cho nó biết đi...
Bạch Dữ nhìn nó một cái rồi để nó ngồi lại trên vai mình. Bạch Cửu cũng ngoan ngoãn ngồi đó, hai móng nhỏ ôm bụng, đôi mắt im lặng nhìn sườn mặt anh tuấn của nam nhân, đợi hắn lên tiếng.
Ngươi vẫn luôn là đạo lữ của ta, từ rất sớm.
Sớm? Sớm cỡ nào?
Từ lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau.
Bạch Cửu trợn tròn mắt nhìn hắn, chấn động vô cùng. Ở góc độ này nó không thể nhìn được vẻ mặt của nam nhân, vậy nên nó biến trở về.
Bạch Dữ đón lấy nó, để nó ngồi trong lòng mình. Tiểu chuột trong mắt vẫn còn kinh ngạc khó mà tin được hai tay ôm cổ, mở to mắt nhìn hắn.
Người xung quanh lúc này mới nhận ra hiện diện của nó. Nói thật thì... Số lần họ nhìn thấy diện mạo này của nó thật sự là quá ít. Hơn bốn mươi năm nó vẫn hay dùng hình thái nguyên thủy mà xuất hiện trước mặt họ. Lần này biến mất hơn nữa năm, lúc tỉnh lại hai người vẫn dùng hình thức nói chuyện im hơi lặng tiếng như vậy, lại thêm nó nhỏ nên chẳng ai thấy. Nhưng thấy thì thấy, cũng không có mấy người thân thuộc mà bắt chuyện. Phu thê Bạch gia đã lên tầng sáu đánh long linh. Hiện tại chỉ có Hỏa Phong là xem như quen biết, nhưng không khí bên đó rất lạ nên hắn cũng không dám tới.
Mà Bạch Cửu lúc này đã cùng nam nhân nói chuyện, nào có quan tâm nhiều như vậy. Nó thật sự không ngờ mối quan hệ đạo lữ của hai người lại bắt đầu sớm như vậy. Nhưng ngẫm kỹ lại, lúc đầu biểu hiện của nam nhân cũng đâu có giống như bây giờ đâu. Bạch Cửu cũng sống bao nhiêu lâu rồi, sao có thể còn ngây thơ như lúc đầu, cái gì cũng không hiểu được. Quan hệ của họ lúc trước không thể nào có liên quan tới hai chữ đạo lữ.
Dù tu luyện giả không cần ăn uống gì cũng có thể sống, nhưng trường hợp của Bạch Cửu chỉ có thể nói là nó đang tu luyện, chứ ngủ là không thích hợp chút nào.
Ban đầu Bạch Dữ cũng nghĩ là nó ngủ. Tình trạng mê mang sau khi mây mưa của nó cũng không có gì hiếm lạ nên Bạch Dữ không có nghĩ gì cả. Nhưng sang ngày thứ hai nó vẫn không tỉnh lại, hắn đã cảm thấy có bất thường. Không chỉ nó, cả ấu long cũng không có động tỉnh. So với ngày thường hoạt bát thì thật sự là quái lạ. Nhưng hắn đã kiểm tra rất nhiều lần, mỗi lần hắn tiếp linh lực đều rất trôi chảy, hoàn toàn không có dấu hiệu gì cho thấy sinh mệnh bị uy hiếp, chỉ là ngủ say mà thôi. Nếu không phải như vậy thì có khi hắn đã chẳng có bình tĩnh được như bề ngoài thể hiện rồi.
Tình trạng của ấu long chỉ có thể là do biểu hiện của cơ thể mẹ. Mà Bạch Cửu cũng không phải là tự chủ nhập định, nó là bị động tiến vào quá trình nhập định sâu. Trừ khi quá trình này hoàn thành, nếu không Bạch Cửu sẽ không tỉnh lại.
Bạch Dữ mỗi ngày đều kiểm tra tình trạng của ấu long, phát hiện nó không sao, mạch tượng vẫn mạnh mẽ như thường thì mới triệt để an tâm. Còn về phần Bạch Cửu... Người ở trong Long Môn thật sự là nhìn không thấy biến hóa trên thân, trừ khi ra ngoài. Bạch Dữ cũng chỉ có thể thông qua ấu long đến xem xét một chút tình trạng của Bạch Cửu, biết nó không sao là tốt rồi.
Mà trong thời gian này Cốc Mẫn Nguyệt cũng như nguyện mà hỏi rõ Bạch Dữ chuyện trước đó.
Bạch Dữ cũng không giấu bà. Tuy nói không được chi tiết nhưng với sự thông minh của Cốc Mẫn Nguyệt, bà sao có thể không hiểu vấn đề thật sự là gì chứ. Bà chỉ có cạn cả lời chỉ vào trán Bạch Dữ hồi lâu cũng nói không được câu vào. Cuối cùng cũng chỉ để lại một câu "lỡ con dâu và cháu nội của ta mà xảy ra chuyện thì ta sẽ TỪ con" rồi bỏ qua một bên không nhìn hắn nữa.
Bạch Dữ cũng không phản bác câu nào, nhìn như ngoan ngoãn để cho mẫu thân mình mắng, thật chất có lọt vào tai hắn không cũng không ai biết được. Theo cái nhìn của Bạch Mặc, này cũng được xem là tình thú giữa đạo lữ với nhau. Bạch Dữ ban đầu cũng chỉ là trêu chọc Bạch Cửu quen, chuyện đi quá nhận định của hắn thật sự là ngoài ý muốn. Dù sao thì cũng xong rồi...
Hiện tại Bạch Cửu như vậy có lẽ là do tâm cảnh có biến hóa, nút thắt trong lòng được cởi bỏ nên mới nhập định sâu.
Trong thời gian này Bạch Dữ cũng suy nghĩ cẩn thận lại. Chuyện đạo lữ vẫn luôn là cái gai trong lòng tiểu chuột. Bây giờ còn chưa có gì, đợi đến khi độ kiếp phi thăng, nó sẽ là tâm ma của tiểu chuột. Hiện tại gỡ rồi cũng xem như giải quyết một cái nan đề.
Giờ chỉ đợi tiểu chuột tỉnh lại...
Trong lúc đó đám người vẫn lên tầng sáu đánh long linh như thường, chỉ là Bạch Dữ không có đi. Hắn vẫn ở lại tầng năm, mỗi ngày chăm sóc cho ấu long trong bụng tiểu chuột.
Thời gian từng chút một trôi đi... Vậy mà nhảy tận nữa năm.
Bạch Cửu cũng đã nhập định nữa năm.
Thời điểm nó tỉnh lại cũng không có biến động gì lớn, chứ không nói là im hơi lặng tiếng mà cựa mình trong ngực nam nhân.
Bạch Dữ ngay từ lúc nó duỗi cái chân đã tỉnh lại từ trong nhập định, đưa mắt nhìn xuống ngực áo bên trái.
Rất nhanh, một cái đầu xù xù, lông mao bất chỉnh chui ra.
Bạch Cửu ghé đầu ra nhìn khung cảnh xung quanh đã biết bản thân vẫn còn ở trong Long Môn. Nó cũng cảm thấy bản thân đã ngủ rất lâu, chỉ là không biết lâu cỡ nào. Trong quá trình tu luyện đến nay, nó cũng chưa có lần nào nhập định lâu như vậy, kể cả trong mấy chục năm rèn luyện trong Long Môn.
Giống như cảm thấy một ánh nhìn đặc biệt chăm chú, nó lúc này mới ngẩng đầu lên. Đối diện với song đồng nhạt màu của nam nhân khiến nó sững lại trong chốc lát. Nhưng cũng không lâu...
Bạch Dữ nhìn tiểu chuột chút ét với cái bụng nhỏ tròn quay dùng bốn móng nhỏ thoan thoát mà trèo lên vai hắn, sau đó lại dùng hai đệm thịt nhỏ ôm mặt hắn, áp cả thân mình mềm mại lên mà đáy lòng mềm nhũn.
Bạch Dữ...
Âm thanh mười phần ỷ lại vang lên trong lòng hắn.
Ừm...
Hắn đưa tay đỡ lấy nó, lại dùng má dụi dụi nó, ôn nhu đáp lại.
Cảm thấy thế nào?
Bạch Dữ hỏi nó.
Ta cũng không rõ nữa... Chỉ là... Lúc ra ngoài sẽ không dễ dàng...
Bạch Dữ cũng không nghĩ nó dễ dàng. Đừng nói là nó, cả hắn cũng không dễ dàng. Nhiều năm trở lại đây hắn cảm thấy thiên phú của nó còn ẩn ẩn ở trên hắn. Lúc ra ngoài, chỉ sợ tu vi của nó sẽ đuổi kịp hắn rồi cũng nên.
Tu vi không có bình cảnh, khó khăn của Bạch Cửu trên con đường tu luyện này là cái gì hắn cũng không rõ. Hắn chỉ biết đường nó đi khác với hắn, khác với đại đa số người, nên cũng không thể dùng cách bình thường để đi lý giải.
Không sao, có ta.
Bạch Cửu thật không có lo lắng, nhưng nghe thấy lời này của hắn cũng khiến nó không hiểu mà an tâm cực kỳ. Chưa kể lúc này còn có sự hứa hẹn của hắn... Đối với nó thật sự là không còn gì tốt bằng.
Chỉ là... Nó có chuyện thật sự muốn hỏi nam nhân. Tự nhiên nhập định lâu như vậy khiến nó muốn hỏi cũng không kịp hỏi.
Bạch Dữ...
Ừm?
Vẫn luôn như vậy mà ngươi nói... Là sao vậy?
Những biểu hiện lúc trước củaBạch Dữ khiến nó cảm thấy chuyện này còn có uẩn khúc mà nó không biết. Nó nghĩ bây giờ Bạch Dữ có thể nói cho nó biết đi...
Bạch Dữ nhìn nó một cái rồi để nó ngồi lại trên vai mình. Bạch Cửu cũng ngoan ngoãn ngồi đó, hai móng nhỏ ôm bụng, đôi mắt im lặng nhìn sườn mặt anh tuấn của nam nhân, đợi hắn lên tiếng.
Ngươi vẫn luôn là đạo lữ của ta, từ rất sớm.
Sớm? Sớm cỡ nào?
Từ lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau.
Bạch Cửu trợn tròn mắt nhìn hắn, chấn động vô cùng. Ở góc độ này nó không thể nhìn được vẻ mặt của nam nhân, vậy nên nó biến trở về.
Bạch Dữ đón lấy nó, để nó ngồi trong lòng mình. Tiểu chuột trong mắt vẫn còn kinh ngạc khó mà tin được hai tay ôm cổ, mở to mắt nhìn hắn.
Người xung quanh lúc này mới nhận ra hiện diện của nó. Nói thật thì... Số lần họ nhìn thấy diện mạo này của nó thật sự là quá ít. Hơn bốn mươi năm nó vẫn hay dùng hình thái nguyên thủy mà xuất hiện trước mặt họ. Lần này biến mất hơn nữa năm, lúc tỉnh lại hai người vẫn dùng hình thức nói chuyện im hơi lặng tiếng như vậy, lại thêm nó nhỏ nên chẳng ai thấy. Nhưng thấy thì thấy, cũng không có mấy người thân thuộc mà bắt chuyện. Phu thê Bạch gia đã lên tầng sáu đánh long linh. Hiện tại chỉ có Hỏa Phong là xem như quen biết, nhưng không khí bên đó rất lạ nên hắn cũng không dám tới.
Mà Bạch Cửu lúc này đã cùng nam nhân nói chuyện, nào có quan tâm nhiều như vậy. Nó thật sự không ngờ mối quan hệ đạo lữ của hai người lại bắt đầu sớm như vậy. Nhưng ngẫm kỹ lại, lúc đầu biểu hiện của nam nhân cũng đâu có giống như bây giờ đâu. Bạch Cửu cũng sống bao nhiêu lâu rồi, sao có thể còn ngây thơ như lúc đầu, cái gì cũng không hiểu được. Quan hệ của họ lúc trước không thể nào có liên quan tới hai chữ đạo lữ.