Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Luyện đan là nghề phá của
Cuối cùng Bạch Dữ có uốn lại con chuột nhỏ kia không thì không biết, nhưng hắn vẫn giúp nó mua vật liệu để luyện đan cũng như lò luyện đan.1
Còn mua như thế nào? Đương nhiên là tìm Hỏa long tộc nhân lần trước rồi.
Dù sao Bạch Dữ cũng chưa có ý định đi ra ngoài lúc này.
Hỏa Phong gần một tuần sau mới mang đồ vật mà Bạch Dữ yêu cầu đến.
Bởi vì số lượng Bạch Dữ yêu cầu có hơi nhiều, nên hắn đưa nguyên cái giới chỉ cho Bạch Dữ rồi mới đi.
Trong suy nghĩ của Hỏa Phong, Bạch Dữ mua những thứ này thuần túy là ở phá chơi.
Mà Bạch Dữ cũng nghĩ vậy thật.
Cứ nhìn Bạch Cửu đã làm hỏng mấy phần dược liệu rồi xem, đúng là phá của.
Luyện đan là nghề đốt tiền. Để mua hết đống đồ này, Bạch Dữ đã ném ra số tiền tương đương với một viên tinh thạch trung phẩm.
Tiền tệ lưu thông trong tu chân giới là tinh thạch. Tinh thạch phân chia làm bốn loại sơ, trung, thượng, cực phẩm. Một viên cực phẩm bằng một trăm viên thượng phẩm. Một viên thượng phẩm bằng năm trăm viên trung phẩm. Một viên trung phẩm lại bằng một ngàn viên sơ phẩm. Một viên sơ phẩm tinh thạch có thể mua được một viên đan dược cấp một sơ phẩm, đồng thời mua được năm phần dược liệu làm ra nó.
Tính tính, nãy giờ Bạch Cửu đã phá hỏng bốn phần rồi, cái lò luyện đan cũng sắp nứt ra.
Mà Bạch Dữ đã định sẵn trước sẽ thế này, nên yêu cầu Hỏa Phong mua một trăm cái đan lò sơ cấp, có thể dùng đến luyện đan cấp ba. Mỗi lò tốn hai viên sơ phẩm tinh thạch, loại thêm một trăm phần dược liệu cho mỗi loại đan dược cấp một. Có tổng cộng là năm loại đan dược sơ phẩm cấp một, năm loại trung phẩm cấp một, năm loại thượng phẩm cấp một. Mà theo phẩm cấp tăng lên tinh thạch tốn cho nó cũng nhiều lên. Tóm lại là đã bay sạch một viên trung phẩm tinh thạch rồi, mà còn chưa biết có hoàn vốn được không nữa.
Theo cách nghĩ của Hỏa Phong thì là không. Còn Bạch Dữ... Dù cũng nghĩ vậy nhưng trong lòng cũng mang hy vọng.
Không phải vì muốn hoàn vốn, Bạch Dữ hắn không thiếu chút tinh thạch đó. Đối với tu sĩ loài người thì họ rất coi trọng tinh thạch, bởi vì nó còn dùng để tu luyện nữa. Nhưng Long giới linh khí đầy đủ, cần thiết gì dùng linh khí trong tinh thạch để tu luyện. Mà có dùng cũng là dùng tinh thạch thượng cực phẩm, sơ trung phẩm tinh thạch chỉ dùng như tiền tệ mà thôi. Tu chân giả loài người mà nghe được, đảm bảo sẽ phun tào hắn cho xem.
Hắn hy vọng là Bạch Cửu có thể phá đi khái niệm bất di bất dịch này của yêu tộc họ. Dù sau này sẽ không có một yêu tộc nào có thể làm được nữa thì hắn cũng vui.
Nên hắn mới dung túng cho nó làm bậy, chứ không phải chiều chuộng gì nó đâu.1
Ngoài những việc này ra hắn cũng không giúp được gì nữa cả. Mỗi ngày chỉ việc ngồi xem nó phá hỏng dược liệu làm thú vui tao nhã mà thôi.1
Còn Bạch Cửu nó nghĩ gì đâu?
Ban đầu nó không biết nên cũng không cảm thấy bản thân có thể làm tới, nhưng nó nghĩ luyện đan chắc cũng như nấu ăn nướng thịt đi. Muốn nướng thịt thì phải canh lửa, mà đối với người không quen tay không có kinh nghiệm thì nướng cháy là bình thường, ở đây luyện đan cũng thế thôi.
Có điều, sau khi phá hỏng bốn phần dược liệu, nó mới nhận ra rằng, này còn khó hơn nướng thịt nữa. Nhưng nó không bỏ cuộc mà đem quyển đan thư kia ra nghiền ngẫm.
Trong đan thư nói rằng, điều quan trọng để có thể luyện ra một viên đan dược, yêu cầu đầu tiên là khống hỏa, cái này nó tự nhận mình có thể làm. Cái gì mà nhất tâm đa dụng gì đó không phải là một lần làm nhiều việc hay sao. Dược liệu nên cho cái nào vào trước, thời gian bao lâu, lại đốt bao nhiêu lửa, nó đều theo đó mà làm, nhưng vẫn không được.
Cuối cùng là sai ở đâu?
Bạch Dữ nhìn nó ngồi im ở đó ngẫm nghĩ, khó được đối với nó tán đồng. Ít nhất nó không phải có ý định chơi chơi thôi, nó cũng nghiêm túc. Bạch Cửu có nghiêm túc là được rồi, còn lại là do thiên phú.
Thật sự thì luyện đan không có yêu cầu chuyện gì cao siêu. Môt luyện đan sư trước nhất phải có là tinh thần lực. Tinh thần lực có thể làm gì đây? Có thể khống chế hỏa diễm, có thể cảm nhận đến tình trạng của đan dược trong quá trình luyện đan, mà lúc nào cần thêm vào dược liệu.
Tiếp đến là hỏa diễm, người luyện đan yêu cầu có hỏa thuộc tính. Hay nói đúng hơn là lửa để đốt lò. Thời kỳ đầu, luyện đan sư yêu cầu nhất định phải có thuộc tính hỏa mới có thể làm. Nhưng theo thời gian, người không có thuộc tính hỏa cũng có thể dùng hỏa diễm có sẵn bên ngoài để đốt lò. Ví như hỏa mộc, một loại gỗ có thể đốt ra hỏa diễm phù hợp để luyện đan hay luyện khí. Còn có những loại hỏa diễm do thiên địa hình thành mà nên, nhưng nó yêu cầu dung nhập vào trong cơ thể rồi sử dụng như thuộc tính linh căn. Một không cẩn thận, luyện đan sư cũng sẽ bị đốt thành tro trước khi có thể dùng nó để luyện đan.
Đa số luyện đan sư có sẵn hỏa linh căn, họ sẽ yêu thích những loại hỏa diễm do thiên địa tạo nên này. Nếu dung nhập vào người sẽ làm lớn mạnh hỏa linh căn của bản thân họ. Mà trong người đã có sẵn hỏa linh căn làm vật dẫn, nên quá trình dung nhập sẽ dễ dàng hơn. Nhưng hỏa diễm như thế rất khó tìm, mỗi lần có người phát hiện ra thì đều bị cướp đoạt nhanh chóng.
Để trở thành một luyện đan sư thì đó là hai yêu cầu cơ bản nhất, cái đầu tiên đủ để loại tám phần mười tu sĩ có hỏa linh căn. Còn thêm những thứ nhỏ nhặt, nhưng không có cũng không thể luyện đan, như đan phương. Đan phương so với công pháp vũ kỹ còn khó tìm hơn. Chúng nó đều bị các đại thế gia hay tông môn cất giữ rất kỹ, lâu lâu loạt lưới vài ba quyển thì cũng nhanh chóng bị hốt đi.
Đan phương là vốn luyến của luyện đan sư. Nhiều học đồ có thiên phú luyện đan nhưng không có gia thế, đều sẽ tìm những luyện đan sư có cấp bậc cao để bái sư. Như vậy họ có thể được chỉ dạy, cũng như học được đan phương mà sư phụ họ cất giữ. Hoặc là, họ thi vào những tông môn hay là học viện trên đại lục để được chỉ dạy.
Sau đan phương là đan lô và dược liệu. Hai thứ này có thể mua được, giá cả cũng không mắc.
Nói chung, trừ hai yêu cầu cơ bản kia, thì những thứ còn lại đều có thể dùng tiền để mua nên không phải vấn đề gì lớn.
Nếu để cho Bạch Dữ đánh giá về việc tại sao yêu thú không thể luyện đan thì là do chúng thô kệch, thiếu tinh tế cùng kiên nhẫn, tiếp theo là tinh thần lực không cao. Còn nói về Bạch Cửu? Bạch Cửu có tinh thần lực rất mạnh. Cứ nhìn khả năng nó khống chế hỏa diễm xem, sợ rằng mấy vị luyện đan sư mà nhìn thấy, đảm bảo sẽ muốn nhận nó làm đệ tử mà chỉ dạy.
Hắn cũng đã nhìn xem Bạch Cửu luyện đan, cái cách mà nó thực hiện nhìn cũng không khác gì mấy luyện đan sư khi luyện đan mà hắn từng thấy.
Nhưng nó vẫn không luyện được.
Nếu cái gì cũng đầy đủ thì vấn đề nằm ở kinh nghiệm rồi, làm nhiều lần có khi sẽ làm được cũng nên.
Mà thật, luyện đan sư khi mới bắt đầu luyện thì rất phá của. Bạch Cửu chỉ mới phá có bốn lô dược liệu thôi, vẫn còn ít.
Vẫn còn rất nhiều dược liệu cho nó sài, chỉ là Bạch Cửu nghĩ rằng nó đang dùng tiền của Bạch Dữ, nên nó không thể làm bậy được thôi.
Còn mua như thế nào? Đương nhiên là tìm Hỏa long tộc nhân lần trước rồi.
Dù sao Bạch Dữ cũng chưa có ý định đi ra ngoài lúc này.
Hỏa Phong gần một tuần sau mới mang đồ vật mà Bạch Dữ yêu cầu đến.
Bởi vì số lượng Bạch Dữ yêu cầu có hơi nhiều, nên hắn đưa nguyên cái giới chỉ cho Bạch Dữ rồi mới đi.
Trong suy nghĩ của Hỏa Phong, Bạch Dữ mua những thứ này thuần túy là ở phá chơi.
Mà Bạch Dữ cũng nghĩ vậy thật.
Cứ nhìn Bạch Cửu đã làm hỏng mấy phần dược liệu rồi xem, đúng là phá của.
Luyện đan là nghề đốt tiền. Để mua hết đống đồ này, Bạch Dữ đã ném ra số tiền tương đương với một viên tinh thạch trung phẩm.
Tiền tệ lưu thông trong tu chân giới là tinh thạch. Tinh thạch phân chia làm bốn loại sơ, trung, thượng, cực phẩm. Một viên cực phẩm bằng một trăm viên thượng phẩm. Một viên thượng phẩm bằng năm trăm viên trung phẩm. Một viên trung phẩm lại bằng một ngàn viên sơ phẩm. Một viên sơ phẩm tinh thạch có thể mua được một viên đan dược cấp một sơ phẩm, đồng thời mua được năm phần dược liệu làm ra nó.
Tính tính, nãy giờ Bạch Cửu đã phá hỏng bốn phần rồi, cái lò luyện đan cũng sắp nứt ra.
Mà Bạch Dữ đã định sẵn trước sẽ thế này, nên yêu cầu Hỏa Phong mua một trăm cái đan lò sơ cấp, có thể dùng đến luyện đan cấp ba. Mỗi lò tốn hai viên sơ phẩm tinh thạch, loại thêm một trăm phần dược liệu cho mỗi loại đan dược cấp một. Có tổng cộng là năm loại đan dược sơ phẩm cấp một, năm loại trung phẩm cấp một, năm loại thượng phẩm cấp một. Mà theo phẩm cấp tăng lên tinh thạch tốn cho nó cũng nhiều lên. Tóm lại là đã bay sạch một viên trung phẩm tinh thạch rồi, mà còn chưa biết có hoàn vốn được không nữa.
Theo cách nghĩ của Hỏa Phong thì là không. Còn Bạch Dữ... Dù cũng nghĩ vậy nhưng trong lòng cũng mang hy vọng.
Không phải vì muốn hoàn vốn, Bạch Dữ hắn không thiếu chút tinh thạch đó. Đối với tu sĩ loài người thì họ rất coi trọng tinh thạch, bởi vì nó còn dùng để tu luyện nữa. Nhưng Long giới linh khí đầy đủ, cần thiết gì dùng linh khí trong tinh thạch để tu luyện. Mà có dùng cũng là dùng tinh thạch thượng cực phẩm, sơ trung phẩm tinh thạch chỉ dùng như tiền tệ mà thôi. Tu chân giả loài người mà nghe được, đảm bảo sẽ phun tào hắn cho xem.
Hắn hy vọng là Bạch Cửu có thể phá đi khái niệm bất di bất dịch này của yêu tộc họ. Dù sau này sẽ không có một yêu tộc nào có thể làm được nữa thì hắn cũng vui.
Nên hắn mới dung túng cho nó làm bậy, chứ không phải chiều chuộng gì nó đâu.1
Ngoài những việc này ra hắn cũng không giúp được gì nữa cả. Mỗi ngày chỉ việc ngồi xem nó phá hỏng dược liệu làm thú vui tao nhã mà thôi.1
Còn Bạch Cửu nó nghĩ gì đâu?
Ban đầu nó không biết nên cũng không cảm thấy bản thân có thể làm tới, nhưng nó nghĩ luyện đan chắc cũng như nấu ăn nướng thịt đi. Muốn nướng thịt thì phải canh lửa, mà đối với người không quen tay không có kinh nghiệm thì nướng cháy là bình thường, ở đây luyện đan cũng thế thôi.
Có điều, sau khi phá hỏng bốn phần dược liệu, nó mới nhận ra rằng, này còn khó hơn nướng thịt nữa. Nhưng nó không bỏ cuộc mà đem quyển đan thư kia ra nghiền ngẫm.
Trong đan thư nói rằng, điều quan trọng để có thể luyện ra một viên đan dược, yêu cầu đầu tiên là khống hỏa, cái này nó tự nhận mình có thể làm. Cái gì mà nhất tâm đa dụng gì đó không phải là một lần làm nhiều việc hay sao. Dược liệu nên cho cái nào vào trước, thời gian bao lâu, lại đốt bao nhiêu lửa, nó đều theo đó mà làm, nhưng vẫn không được.
Cuối cùng là sai ở đâu?
Bạch Dữ nhìn nó ngồi im ở đó ngẫm nghĩ, khó được đối với nó tán đồng. Ít nhất nó không phải có ý định chơi chơi thôi, nó cũng nghiêm túc. Bạch Cửu có nghiêm túc là được rồi, còn lại là do thiên phú.
Thật sự thì luyện đan không có yêu cầu chuyện gì cao siêu. Môt luyện đan sư trước nhất phải có là tinh thần lực. Tinh thần lực có thể làm gì đây? Có thể khống chế hỏa diễm, có thể cảm nhận đến tình trạng của đan dược trong quá trình luyện đan, mà lúc nào cần thêm vào dược liệu.
Tiếp đến là hỏa diễm, người luyện đan yêu cầu có hỏa thuộc tính. Hay nói đúng hơn là lửa để đốt lò. Thời kỳ đầu, luyện đan sư yêu cầu nhất định phải có thuộc tính hỏa mới có thể làm. Nhưng theo thời gian, người không có thuộc tính hỏa cũng có thể dùng hỏa diễm có sẵn bên ngoài để đốt lò. Ví như hỏa mộc, một loại gỗ có thể đốt ra hỏa diễm phù hợp để luyện đan hay luyện khí. Còn có những loại hỏa diễm do thiên địa hình thành mà nên, nhưng nó yêu cầu dung nhập vào trong cơ thể rồi sử dụng như thuộc tính linh căn. Một không cẩn thận, luyện đan sư cũng sẽ bị đốt thành tro trước khi có thể dùng nó để luyện đan.
Đa số luyện đan sư có sẵn hỏa linh căn, họ sẽ yêu thích những loại hỏa diễm do thiên địa tạo nên này. Nếu dung nhập vào người sẽ làm lớn mạnh hỏa linh căn của bản thân họ. Mà trong người đã có sẵn hỏa linh căn làm vật dẫn, nên quá trình dung nhập sẽ dễ dàng hơn. Nhưng hỏa diễm như thế rất khó tìm, mỗi lần có người phát hiện ra thì đều bị cướp đoạt nhanh chóng.
Để trở thành một luyện đan sư thì đó là hai yêu cầu cơ bản nhất, cái đầu tiên đủ để loại tám phần mười tu sĩ có hỏa linh căn. Còn thêm những thứ nhỏ nhặt, nhưng không có cũng không thể luyện đan, như đan phương. Đan phương so với công pháp vũ kỹ còn khó tìm hơn. Chúng nó đều bị các đại thế gia hay tông môn cất giữ rất kỹ, lâu lâu loạt lưới vài ba quyển thì cũng nhanh chóng bị hốt đi.
Đan phương là vốn luyến của luyện đan sư. Nhiều học đồ có thiên phú luyện đan nhưng không có gia thế, đều sẽ tìm những luyện đan sư có cấp bậc cao để bái sư. Như vậy họ có thể được chỉ dạy, cũng như học được đan phương mà sư phụ họ cất giữ. Hoặc là, họ thi vào những tông môn hay là học viện trên đại lục để được chỉ dạy.
Sau đan phương là đan lô và dược liệu. Hai thứ này có thể mua được, giá cả cũng không mắc.
Nói chung, trừ hai yêu cầu cơ bản kia, thì những thứ còn lại đều có thể dùng tiền để mua nên không phải vấn đề gì lớn.
Nếu để cho Bạch Dữ đánh giá về việc tại sao yêu thú không thể luyện đan thì là do chúng thô kệch, thiếu tinh tế cùng kiên nhẫn, tiếp theo là tinh thần lực không cao. Còn nói về Bạch Cửu? Bạch Cửu có tinh thần lực rất mạnh. Cứ nhìn khả năng nó khống chế hỏa diễm xem, sợ rằng mấy vị luyện đan sư mà nhìn thấy, đảm bảo sẽ muốn nhận nó làm đệ tử mà chỉ dạy.
Hắn cũng đã nhìn xem Bạch Cửu luyện đan, cái cách mà nó thực hiện nhìn cũng không khác gì mấy luyện đan sư khi luyện đan mà hắn từng thấy.
Nhưng nó vẫn không luyện được.
Nếu cái gì cũng đầy đủ thì vấn đề nằm ở kinh nghiệm rồi, làm nhiều lần có khi sẽ làm được cũng nên.
Mà thật, luyện đan sư khi mới bắt đầu luyện thì rất phá của. Bạch Cửu chỉ mới phá có bốn lô dược liệu thôi, vẫn còn ít.
Vẫn còn rất nhiều dược liệu cho nó sài, chỉ là Bạch Cửu nghĩ rằng nó đang dùng tiền của Bạch Dữ, nên nó không thể làm bậy được thôi.