Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35: Tài đại khí thô
Bạch Cửu ngồi trên bồ đoàn tĩnh tâm tu luyện, hoàn toàn không biết gì về biến hóa bên ngoài.
Nó không biết mình nhập định bao lâu, nhưng không biết có phải do cái bồ đoàn kia quá êm ái mà nó ngủ quên mất.
Trong lúc ngủ, nó mơ thấy bản thân ở trong một không gian trắng xóa, khá giống cái nơi mà nó đã gặp được a mẫu nó lần trước.
"A mẫu!"
Lúc này trong tầm mắt nó thấp thoáng một bóng người ngồi khom lưng, chẳng kịp nghĩ ngợi gì nó đã hô lên, nhanh chân chạy tới.
"A... Không phải a mẫu..."
Bạch Cửu nhìn đến chân thân của đối phương thì buồn thui, lông trên người cũng phối hợp mà xẹp xuống.
...
"Tiền bối! Sao thế?"
Hai người Bạch Dữ cùng Khúc Tử Nhi sau khi ở dưới mí mắt đám người bên trong đan phòng đi ra ngoài thì vẫn luôn đi tới mà chưa gặp được ai nữa. Nhưng đang đi giữa chừng bỗng nhiên đứa nhỏ trước mặt khựng lại, còn đưa tay ôm ngực khiến cô giật mình theo bản năng hô lên quan tâm hỏi.
Đối phương đến lúc này vẫn luôn giúp mình, Khúc Tử Nhi cũng không muốn mất cái bảo tiêu này đâu.
Bạch Dữ nhăn mày, phất tay.
Khúc Tử Nhi thấy đối phương không sao thì thở ra.
Bạch Dữ không biết nên khóc hay nên cười khi mà biết được ảnh hương tâm tình mà đứa nhỏ kia gây ra cho mình không hề bị nơi này cấm bế, vẫn dễ dàng mà truyền đến hắn.
Nhưng tiểu chuột nhỏ kia sao lại phát ra tâm tình buồn bã thương tâm nữa rồi?
Hình như cũng khá lâu rồi hắn không cảm nhận đến đau thương của nó rồi. Lần gần nhất là nó mơ thấy a mẫu nó đi.
Vậy lần này cũng là nhớ a mẫu?
Không biết tại sao nhưng Bạch Dữ cảm thấy có chút không vui. Không phải nên nhớ hắn sao? Tiểu chuột ngốc!1
Khúc Tử Nhi nhìn đối phương rõ ràng đang phát ra khí lạnh mà khó hiểu, hình như cô cũng không làm gì mà...
Nhưng không đợi nàng suy nghĩ nhiều, đứa nhỏ trước mặt bỗng nhiên dừng lại bước chân, quanh đầu nhìn về phía bên trái.
Không biết từ lúc nào mà bọn họ đã đi đến một đại điện rất lớn, ở giữa là một đài cao. Nơi đài cao còn có một bức tượng lớn, xung quanh là bốn cột đá cao chọc trời. Còn có hồ nước uốn lượn bên ngoài đài cao trồng đầy Tử Liên thảo, là thảo dược cấp sáu.
Mà nguyên nhân làm cho đứa nhỏ thâm tàng bất lộ kia quay đầu là...
"Sư thúc!"
Khúc Tử Nhi hô lên, chạy đến bên đó.
"Tử Nhi!"
"Khúc sư tỷ, tỷ không sao là tốt rồi!"
"Khúc sư tỷ!"
Khúc Tử Nhi nhanh chóng được đám đệ tử bản môn bao vây hỏi han.
Mà người dẫn đầu được Khúc Tử Nhi gọi là sư thúc, Bạch Vân trưởng lão lại sau khi nhìn đến Khúc Tử Nhi thì đưa mắt qua bên người Bạch Dữ trong hình dạng đứa nhỏ.
"Tử Nhi sư diệt, đó là ai?"
Bạch Vân đối với hình dáng của Bạch Dữ không cho rằng đối phương thật sự chỉ là một đứa nhỏ bình thường, nhìn Khúc Tử Nhi ngưng trọng hỏi.
Bởi vì bà cảm thấy đối phương rất là nguy hiểm, cũng không nói được nguy hiểm thế nào.
Đám đệ tử xung quanh cũng nhận ra sự hiện diện của một đối tượng không nên xuất hiện ở đây, đối với lời nói của Bạch Vân trưởng lão đều hướng ánh mắt đến trên người Khúc Tử Nhi. Hình như mới nãy Khúc sư tỷ ở bên đó chạy lại đây thì phải.
Khúc Tử Nhi đối với Bạch Vân lắc đầu, ở đây họ bị cấm bế thần thức nên nàng cũng không thể truyền âm cho Bạch Vân. Nhưng Bạch Vân cũng hiểu được đôi chút ánh mắt của Khúc Tử Nhi.
Trong lúc Khúc Tử Nhi đang ôn chuyện với đồng môn thì Bạch Dữ đã hướng tới hồ Tử Liên thảo, bắt đầu hái hoa.
"Đó..."
Đối với hành động này của hắn một nữ đệ tử của Vân Hạc Môn hô nhẹ lên, nhưng nhìn đối phương pháp mà Bạch Dữ chứa đựng Tử Liên thảo thì cũng câm nín.
Tử Liên thảo là một thảo dược rất khó bảo quản. Khi nó được ngắt hỏi cuống thì trong vòng bảy tức sẽ rụng hết cánh hoa, trở thành phế phẩm. Chỉ có một cách bảo quản đối với nó là dùng hàn ngọc... Cái loại như chiếc giường của Bạch Dữ đó, đem cuống hoa cắm vào trong hàn ngọc, như vậy hoa sẽ không héo nữa.
Mà Bạch Dữ làm gì đâu?1
Hắn cắt một miếng hàn ngọc từ cái giường đem ra cắm hoa.1
Ừm thì tất nhiên chuyện này chẳng ai biết, nhưng với việc hắn có thể lấy ra hàn ngọc hi hữu như vậy, còn lớn... Ờ rất lớn để mà bảo quản hoa thì ai mà không câm nín.1
Như Bạch Vân trưởng lão cũng không có một mảnh chứ nói chi là muốn hái hoa.
Vậy nên dù họ có muốn cũng là có tâm mà vô lực, chỉ có thể đưa mắt tiếc hận nhìn đứa nhỏ lai lịch không rõ đang không ngừng hái hoa bên hồ sen, rất có xúc động muốn chạy đến cướp.
Lúc này ở đây chỉ có hai nhóm người họ, mà hoa thì nhiều lắm, mấy trăm đóa cũng chẳng ít đâu. Dù sao chúng nó cũng được nuôi dưỡng rất lâu, mà hồ thì rộng, còn dài, hoa mọc chi chít khiến người thèm thuồng.
Bạch Dữ nghĩ nghĩ, đối với Khúc Tử Nhi phất tay.
"Tiền bối gọi ta?"
Khúc Tử Nhi trong mắt đám đệ tử bản môn tuy không quá mức lạnh lùng nhưng cao lãnh là không bàn cãi, lúc này lại như chim sẽ bay đến bên cạnh đối phương. Còn gọi một đứa nhỏ là tiền bối, sao có thể không chấn kinh đến rớt cằm cho được.
Bạch Vân chỉ hơi nhíu mày một chút chứ không hề nói gì, tầm mắt luôn đặt ở trên người Bạch Dữ.
"Hái đi."
Bạch Dữ đầu cũng không ngẩng lên mà nhàn nhạt nói.
Miếng hàn ngọc lớn bị hắn nâng lên, trôi nổi bên cạnh đã có rất nhiều hoa nhưng so với hoa còn chưa hái thì không đáng kể.
Khúc Tử Nhi hiểu rõ, bắt đầu giúp hắn hái hoa.
Hai người tốc độ nhanh hơn một người, nhưng người khác cũng không cho họ hái hết tất cả hoa.
Khi hai người hái được nữa hồ thì những nhóm người khác lục đục không ngừng tiến vào nơi này, bát phương tụ hội đông đảo vô cùng.
"Tử Liên Thảo!!"
"Tử Liên thảo kìa!!"
"Thì sao sao? Ngươi có hàn ngọc để bảo quản nó không?"
"Haizz... Đúng là gân gà!"
"Nhìn kìa!"
Đám người vừa vào đến nơi đã có bắt đầu xôn xao về hồ Tử Liên thảo, tiếc hận cũng nhiều. Nhưng nhanh chóng có người phát hiện điều khác biệt ở đây.
Ai cũng nhìn đến hai người Khúc Tử Nhi và Bạch Dữ đang hái hoa bên kia, phía sau còn có đám người Hạc Vân Môn.
"Bạch Vân trưởng lão đúng là tài đại khí thô, có thể mang ra một miếng hàn ngọc lớn như vậy. Có thể trao đổi một chút không?"
"Ta cũng muốn!"
Đám trưởng lão các môn phái nhất phẩm đều nhao nhao đối Bạch Vân đưa ra ý định mua ngọc.
Người của Vân Hạc Môn có khổ không thể nói, mặt như khổ qua mà nhìn nhau.
Đám trưởng lão các phái nhìn họ như thế cũng cảm thấy có điều không đúng, nhưng đều đưa mắt nhìn về phía Bạch Vân, muốn xem bà nói thế nào.
Còn hai người bên kia chỉ có Khúc Tử Nhi khựng lại một chút nhưng thấy Bạch Dữ trấn định tự nhiên nên nàng cũng thôi không bận tâm nữa, nhanh tay hái hoa tiếp.
Ở trong đám người Huyết Ma Tông không khí lại đặc biệt âm trầm.
Lúc này hầu hết các môn phái đều tụ tập chúng đệ tử lại hết rồi, lỡ có loạt bầy thì cũng không đáng kể.1
"Các ngươi đề cao ta quá!"
Bạch Vân cười cười.
Tu sĩ khi đột phá Kim Đan kỳ ở tiểu nào thì hầu hết vẻ ngoài đều ở tuổi đó, chỉ có một số người thích biến ảo nhan sắc do tâm tính mà thôi. Như Bạch Vân cũng chỉ ở dáng vẻ tầm hai mươi lăm thôi, vẫn trẻ trung xinh đẹp.
Nhưng lúc này không ai bận tâm bà, chỉ đối với lời nói của bà thật sâu nhíu mày.
..............................................................
Nó không biết mình nhập định bao lâu, nhưng không biết có phải do cái bồ đoàn kia quá êm ái mà nó ngủ quên mất.
Trong lúc ngủ, nó mơ thấy bản thân ở trong một không gian trắng xóa, khá giống cái nơi mà nó đã gặp được a mẫu nó lần trước.
"A mẫu!"
Lúc này trong tầm mắt nó thấp thoáng một bóng người ngồi khom lưng, chẳng kịp nghĩ ngợi gì nó đã hô lên, nhanh chân chạy tới.
"A... Không phải a mẫu..."
Bạch Cửu nhìn đến chân thân của đối phương thì buồn thui, lông trên người cũng phối hợp mà xẹp xuống.
...
"Tiền bối! Sao thế?"
Hai người Bạch Dữ cùng Khúc Tử Nhi sau khi ở dưới mí mắt đám người bên trong đan phòng đi ra ngoài thì vẫn luôn đi tới mà chưa gặp được ai nữa. Nhưng đang đi giữa chừng bỗng nhiên đứa nhỏ trước mặt khựng lại, còn đưa tay ôm ngực khiến cô giật mình theo bản năng hô lên quan tâm hỏi.
Đối phương đến lúc này vẫn luôn giúp mình, Khúc Tử Nhi cũng không muốn mất cái bảo tiêu này đâu.
Bạch Dữ nhăn mày, phất tay.
Khúc Tử Nhi thấy đối phương không sao thì thở ra.
Bạch Dữ không biết nên khóc hay nên cười khi mà biết được ảnh hương tâm tình mà đứa nhỏ kia gây ra cho mình không hề bị nơi này cấm bế, vẫn dễ dàng mà truyền đến hắn.
Nhưng tiểu chuột nhỏ kia sao lại phát ra tâm tình buồn bã thương tâm nữa rồi?
Hình như cũng khá lâu rồi hắn không cảm nhận đến đau thương của nó rồi. Lần gần nhất là nó mơ thấy a mẫu nó đi.
Vậy lần này cũng là nhớ a mẫu?
Không biết tại sao nhưng Bạch Dữ cảm thấy có chút không vui. Không phải nên nhớ hắn sao? Tiểu chuột ngốc!1
Khúc Tử Nhi nhìn đối phương rõ ràng đang phát ra khí lạnh mà khó hiểu, hình như cô cũng không làm gì mà...
Nhưng không đợi nàng suy nghĩ nhiều, đứa nhỏ trước mặt bỗng nhiên dừng lại bước chân, quanh đầu nhìn về phía bên trái.
Không biết từ lúc nào mà bọn họ đã đi đến một đại điện rất lớn, ở giữa là một đài cao. Nơi đài cao còn có một bức tượng lớn, xung quanh là bốn cột đá cao chọc trời. Còn có hồ nước uốn lượn bên ngoài đài cao trồng đầy Tử Liên thảo, là thảo dược cấp sáu.
Mà nguyên nhân làm cho đứa nhỏ thâm tàng bất lộ kia quay đầu là...
"Sư thúc!"
Khúc Tử Nhi hô lên, chạy đến bên đó.
"Tử Nhi!"
"Khúc sư tỷ, tỷ không sao là tốt rồi!"
"Khúc sư tỷ!"
Khúc Tử Nhi nhanh chóng được đám đệ tử bản môn bao vây hỏi han.
Mà người dẫn đầu được Khúc Tử Nhi gọi là sư thúc, Bạch Vân trưởng lão lại sau khi nhìn đến Khúc Tử Nhi thì đưa mắt qua bên người Bạch Dữ trong hình dạng đứa nhỏ.
"Tử Nhi sư diệt, đó là ai?"
Bạch Vân đối với hình dáng của Bạch Dữ không cho rằng đối phương thật sự chỉ là một đứa nhỏ bình thường, nhìn Khúc Tử Nhi ngưng trọng hỏi.
Bởi vì bà cảm thấy đối phương rất là nguy hiểm, cũng không nói được nguy hiểm thế nào.
Đám đệ tử xung quanh cũng nhận ra sự hiện diện của một đối tượng không nên xuất hiện ở đây, đối với lời nói của Bạch Vân trưởng lão đều hướng ánh mắt đến trên người Khúc Tử Nhi. Hình như mới nãy Khúc sư tỷ ở bên đó chạy lại đây thì phải.
Khúc Tử Nhi đối với Bạch Vân lắc đầu, ở đây họ bị cấm bế thần thức nên nàng cũng không thể truyền âm cho Bạch Vân. Nhưng Bạch Vân cũng hiểu được đôi chút ánh mắt của Khúc Tử Nhi.
Trong lúc Khúc Tử Nhi đang ôn chuyện với đồng môn thì Bạch Dữ đã hướng tới hồ Tử Liên thảo, bắt đầu hái hoa.
"Đó..."
Đối với hành động này của hắn một nữ đệ tử của Vân Hạc Môn hô nhẹ lên, nhưng nhìn đối phương pháp mà Bạch Dữ chứa đựng Tử Liên thảo thì cũng câm nín.
Tử Liên thảo là một thảo dược rất khó bảo quản. Khi nó được ngắt hỏi cuống thì trong vòng bảy tức sẽ rụng hết cánh hoa, trở thành phế phẩm. Chỉ có một cách bảo quản đối với nó là dùng hàn ngọc... Cái loại như chiếc giường của Bạch Dữ đó, đem cuống hoa cắm vào trong hàn ngọc, như vậy hoa sẽ không héo nữa.
Mà Bạch Dữ làm gì đâu?1
Hắn cắt một miếng hàn ngọc từ cái giường đem ra cắm hoa.1
Ừm thì tất nhiên chuyện này chẳng ai biết, nhưng với việc hắn có thể lấy ra hàn ngọc hi hữu như vậy, còn lớn... Ờ rất lớn để mà bảo quản hoa thì ai mà không câm nín.1
Như Bạch Vân trưởng lão cũng không có một mảnh chứ nói chi là muốn hái hoa.
Vậy nên dù họ có muốn cũng là có tâm mà vô lực, chỉ có thể đưa mắt tiếc hận nhìn đứa nhỏ lai lịch không rõ đang không ngừng hái hoa bên hồ sen, rất có xúc động muốn chạy đến cướp.
Lúc này ở đây chỉ có hai nhóm người họ, mà hoa thì nhiều lắm, mấy trăm đóa cũng chẳng ít đâu. Dù sao chúng nó cũng được nuôi dưỡng rất lâu, mà hồ thì rộng, còn dài, hoa mọc chi chít khiến người thèm thuồng.
Bạch Dữ nghĩ nghĩ, đối với Khúc Tử Nhi phất tay.
"Tiền bối gọi ta?"
Khúc Tử Nhi trong mắt đám đệ tử bản môn tuy không quá mức lạnh lùng nhưng cao lãnh là không bàn cãi, lúc này lại như chim sẽ bay đến bên cạnh đối phương. Còn gọi một đứa nhỏ là tiền bối, sao có thể không chấn kinh đến rớt cằm cho được.
Bạch Vân chỉ hơi nhíu mày một chút chứ không hề nói gì, tầm mắt luôn đặt ở trên người Bạch Dữ.
"Hái đi."
Bạch Dữ đầu cũng không ngẩng lên mà nhàn nhạt nói.
Miếng hàn ngọc lớn bị hắn nâng lên, trôi nổi bên cạnh đã có rất nhiều hoa nhưng so với hoa còn chưa hái thì không đáng kể.
Khúc Tử Nhi hiểu rõ, bắt đầu giúp hắn hái hoa.
Hai người tốc độ nhanh hơn một người, nhưng người khác cũng không cho họ hái hết tất cả hoa.
Khi hai người hái được nữa hồ thì những nhóm người khác lục đục không ngừng tiến vào nơi này, bát phương tụ hội đông đảo vô cùng.
"Tử Liên Thảo!!"
"Tử Liên thảo kìa!!"
"Thì sao sao? Ngươi có hàn ngọc để bảo quản nó không?"
"Haizz... Đúng là gân gà!"
"Nhìn kìa!"
Đám người vừa vào đến nơi đã có bắt đầu xôn xao về hồ Tử Liên thảo, tiếc hận cũng nhiều. Nhưng nhanh chóng có người phát hiện điều khác biệt ở đây.
Ai cũng nhìn đến hai người Khúc Tử Nhi và Bạch Dữ đang hái hoa bên kia, phía sau còn có đám người Hạc Vân Môn.
"Bạch Vân trưởng lão đúng là tài đại khí thô, có thể mang ra một miếng hàn ngọc lớn như vậy. Có thể trao đổi một chút không?"
"Ta cũng muốn!"
Đám trưởng lão các môn phái nhất phẩm đều nhao nhao đối Bạch Vân đưa ra ý định mua ngọc.
Người của Vân Hạc Môn có khổ không thể nói, mặt như khổ qua mà nhìn nhau.
Đám trưởng lão các phái nhìn họ như thế cũng cảm thấy có điều không đúng, nhưng đều đưa mắt nhìn về phía Bạch Vân, muốn xem bà nói thế nào.
Còn hai người bên kia chỉ có Khúc Tử Nhi khựng lại một chút nhưng thấy Bạch Dữ trấn định tự nhiên nên nàng cũng thôi không bận tâm nữa, nhanh tay hái hoa tiếp.
Ở trong đám người Huyết Ma Tông không khí lại đặc biệt âm trầm.
Lúc này hầu hết các môn phái đều tụ tập chúng đệ tử lại hết rồi, lỡ có loạt bầy thì cũng không đáng kể.1
"Các ngươi đề cao ta quá!"
Bạch Vân cười cười.
Tu sĩ khi đột phá Kim Đan kỳ ở tiểu nào thì hầu hết vẻ ngoài đều ở tuổi đó, chỉ có một số người thích biến ảo nhan sắc do tâm tính mà thôi. Như Bạch Vân cũng chỉ ở dáng vẻ tầm hai mươi lăm thôi, vẫn trẻ trung xinh đẹp.
Nhưng lúc này không ai bận tâm bà, chỉ đối với lời nói của bà thật sâu nhíu mày.
..............................................................