Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Từ trên trời rớt xuống
Bạch Cửu cảm thấy có chút lo ngại cho cơ mặt của lão. Tuy cậu không hiểu lắm truyền thừa đạo thống gì đó mà lão nói nhưng cũng là tu luyện gì đó đúng không. Nó đã có Bạch Dữ rồi, cần đến lão chi nữa.1
Nguyên Dã cẩn thận nhìn nó, muốn từ trong linh hồn của nó nhìn đến một tia ý muốn không như lời nó nói. Nhưng không, đôi mắt kia, linh hồn kia vẫn trong suốt và thành thật như vậy.
"Ngươi không muốn nghe chút điều tốt đẹp khi làm đệ tử của ta à?"
Nguyên Dã nghĩ nghĩ, có khi nó không hiểu sự đời nên mới nói vậy. Là một đứa nhỏ rất thành thật, lão thích.
"Được rồi, lão nói đi."
Xuất phát từ tâm tình kính già yêu trẻ, Bạch Cửu miễn cưỡng nghe.
Nguyên Dã rất có xúc động muốn đánh mông chuột nhỏ. Nhưng mà ông vẫn nói.1
"Ta là một tán tu, nhưng tán tu chắc cũng ít ai đạt đến cảnh giới phi thăng như ta. Tuy rằng ta cuối cùng cũng không thể phi thăng... Còn phi hôi yên diệt nhưng những thứ ta có thể cho ngươi rất nhiều. Những thứ bên ngoài kia cũng chỉ là một phần bé nhỏ thôi. Nếu ngươi không muốn tu luyện đạo thống của ta thì chỉ cần giúp ta làm một việc, ta cũng có thể truyền lại cho ngươi"
Nguyên Dã chủ yếu là coi trọng tâm tính của nó, nếu không cũng không nói nhiều như vậy.
Còn truyền thừa đạo thống... Mỗi người đều có con đường riêng, chưa chắc nó đã cần lão. Điều lão có thể cho chính là tài nguyên tu luyện mà lão tích lũy bao nhiêu lâu nay.
Nhưng tâm nguyện chưa hoàn thành vẫn là mối bồi hồi trong lòng lão.
"Lão muốn giúp gì?"
Bạch Cửu không nói nhận hay không mà chỉ hỏi như thế.
"Ta có một kẻ thù, là người đã giết thê tử của ta. Nhưng đối phương đã phi thăng. Có lẽ ngươi không biết phi thăng là thoát ly Đồ Thiên đại lục này, đi đến một nơi tốt hơn để tiếp tục đạt đến vô thượng vị. Đối phương đã đi, ta lại không thể phi thăng. Nếu ngươi có thể phi thăng, có thể có khả năng thì hãy giúp ta giết hắn. Mọi thứ ta có đều sẽ cho ngươi."
Nguyên Dã thê lương nói. Lão nhân tóc trắng, khuôn mặt già rua lại chỉ đối với kẻ thù giết thê nhớ mãi không quên, dù chết vẫn muốn giết đối phương để báo thù.
"Lão chắc chắn sao? Lỡ có hiểu lầm, chẳng phải oan uổng đối phương?"
Tiểu chuột nhỏ bỗng nhiên thông minh ra, ngây thơ hỏi.
Nguyên Dã bị nó hỏi mà cũng ngơ ra.
Tình huống theo như ông biết là vậy.
"Không thì ngươi giúp ta hỏi trước, sau đó dựa vào phán đoán của ngươi mà quyết định có giết đối phương hay không?"
Nguyên Dã cũng không phải một lão ma đầu không nói lý. Ông có thể vì thê tử kết tóc không đến trăm năm mà ôm mối hận này lâu như vậy cũng là người coi trọng tình nghĩa.
Bạch Cửu cũng cảm thấy ông lão này rất hợp ý mình, nhận cho lão cũng được, nhưng...
"Ta có thể giúp lão chuyện này, nếu ta có khả năng. Nhưng lão không cần cho ta cái gì. Lão có thể tìm đến một người khác, bồi dưỡng đối phương vì ngươi làm một cái đảm bảo nữa. Nếu đối phương tốt hơn ta, có thể trước đó phi thăng rồi báo thù cho ngươi thì không phải rất tốt. Ta cũng không cần gì đó của ngươi."
Bạch Cửu thành thật nói.
Tuy mới gặp nhau nhưng Nguyên Dã cũng xem như nhìn được thật lòng hay giả dối trong lời nói của nó. Dù ông cảm thấy lời nó nói không sai nhưng cũng không muốn nó ra về tay không.
Vậy nên lão chia làm hai số vật truyền thừa của mình, đưa cho nó một nữa xem như quà gặp mặt.1
"Đúng rồi! Lão có thể giúp một chút, đưa ta đến chỗ đồng bạn của mình được không?"
Bạch Cửu trước khi rời đi không gian nguyên thần thì nhớ ra, lập tức hỏi.
"Ta có thể mang ngươi đến chỗ đối phương."
Nguyên Dã gật đầu cười hiền từ.
"Đa tạ lão."
Bạch Cửu hớn hở nói.
Nguyên Dã phất tay, một chùm ánh sáng bao trùm Bạch Cửu, mang nó đi.
Ngay lúc nó vừa đi thì ở đây xuất hiện thêm một nam tử tuổi chừng hai mươi... Nhưng đó cũng không phải chuyện của nó nữa.
Bạch Cửu chỉ tâm duyệt có rồng của nó.
...
Bạch Dữ phất tay, thủy lôi lông yên tĩnh như đầm sâu lao đến chỗ Huyết Hồn lão tổ đang ẩn nấp.
Ầm ầm ầm!!
Cả động phủ rung lên không ngừng, mấy cây cột đá trong đại điện như muốn nút ra, mạng nhện chạy dọc theo cây cột, chẳng mấy chốc đã ầm ầm đổ xuống, bắn tung tóe khắp nơi.
Đám người bên dưới lật đật dùng né tránh, hoặc là dùng năng lực của mình đẩy đi đất đá, nhưng dư âm của chân khí va chạm không ngừng gây sức ép cho họ.
Bạch Vân che chở cho đám người trong tông môn của mình dời ra phía sau, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn đến nơi có hai bóng người đang đánh nhau.
Đối phương rõ ràng không hề bay nhưng tốc độ nhanh đến mức khiến họ cũng nhìn không kịp.
Khiến người chấn kinh nhất là đứa nhỏ lai lịch bất minh kia lại có thể đánh ngang tay với một lão tổ, còn không hề rơi vào thế yếu.
Khúc Tử Nhi ánh mắt không ngừng dõi theo hai bóng người kia, bản thân không ngờ đi bên cạnh mình lâu nay lại là một cao nhân trình độ lão tổ, thật là khó ngờ.
Nhưng nàng cũng không hiểu sao đối phương lại phải dùng hình dạng đó để đi lại bên ngoài.
Dựa vào ngoại hình của y, vẻ ngoài khi trưởng thành đảm bảo không hề xấu chứ nói chi là đẹp.
Khúc Tử Nhi có chút tâm động. May mắn bản thân cũng có một lời thề với đối phương. Có khi...
Khúc Tử Nhi càng nghĩ càng thấy tâm thần nhộn nhạo. Cũng không thể trách nàng, mỹ nhân nào không mê anh hùng chứ.1
Bạch Dữ không biết ý nghĩ loạn thất bát tao của Khúc Tử Nhi, hắn chỉ cảm thấy phiền toái không thôi. Nếu ở bên ngoài chưa chắn không đánh cho đối phương bỏ chạy. Nhưng giờ đôi bên thuật pháp đều bị hạn chế, cứ day dưa mãi làm sao mà đi tìm tiểu chuột nhỏ đây?
Càng nghĩ hắn ra chiêu càng thêm hiểm ác, nhưng cũng chỉ giới hạn trong đạo tắc, cũng không thể lôi nguyên thân ra mà đánh nhau với đối phương.
Lại nói, tâm tình của Huyết Ma lão tổ cũng chẳng tốt gì, càng đánh hắn càng kinh hãi.
Mới đầu chỉ muốn thử xem, cũng bởi Ma Tử bị đối phương đánh bị thương, lão cũng muốn đòi về gì đó. Nhưng đối phương trình độ giống hắn, nào có dễ nói như vây.
Rốt cuộc người này là ai?
Tuy Bắc Thần đại lục lắm quỷ nhiều ma, tán tu cũng sẽ mạnh mẽ nhưng sao một chút tiếng gió cũng không nổi lên chứ?
Đâu chỉ lão kinh nghi, mấy vị lão tổ đang núp ở tứ phía đều chấn động không thôi.
Ầm ầm ầm!!
Bạch Dữ bực bội không ngừng đập xuống lôi điện khắp nơi.
Bên trong lôi điện còn ẩn giấu đạo tắc, nào có dễ đón đỡ.
Huyết Ma lão tổ nhiều lần muốn thoát khỏi đối phương nhưng đối phương giống như điên rồi, không ngừng ra chiêu.
Còn cái thuộc tính linh căn khó chơi này nữa, đánh xuống cũng đau quá đi.
Đương lúc lão đang buồn bực thì từ trên trời... À không, ở trong không trung trống rỗng rơi xuống một vật thể nhỏ.
"Chít!!"
Bạch Cửu bị lão nhân kia truyền tống đi không ngờ rằng bản thân rơi xuống một nơi tràn ngập đao quang kiếm ảnh như vậy. Nó còn chưa ổn định thân hình, mấy cái móng chới với trong không trung.
Huyết Ma cùng đám người chỉ kịp nghe một tiếng chít kêu như thế, nhưng còn chưa kịp nhìn đến chân thân kẻ vừa đến thì Bạch Dữ phía đối diện đã quăng ra một con thủy long to lớn. Nó cuốn lấy tiểu chuột nhỏ hắn tâm niệm chẳng hiểu tại sao lại xuất hiện ở đây về phía mình, đồng thời bức khỏi công kích vốn không nhiều tâm lực của đối phương.
..................................................................
Nguyên Dã cẩn thận nhìn nó, muốn từ trong linh hồn của nó nhìn đến một tia ý muốn không như lời nó nói. Nhưng không, đôi mắt kia, linh hồn kia vẫn trong suốt và thành thật như vậy.
"Ngươi không muốn nghe chút điều tốt đẹp khi làm đệ tử của ta à?"
Nguyên Dã nghĩ nghĩ, có khi nó không hiểu sự đời nên mới nói vậy. Là một đứa nhỏ rất thành thật, lão thích.
"Được rồi, lão nói đi."
Xuất phát từ tâm tình kính già yêu trẻ, Bạch Cửu miễn cưỡng nghe.
Nguyên Dã rất có xúc động muốn đánh mông chuột nhỏ. Nhưng mà ông vẫn nói.1
"Ta là một tán tu, nhưng tán tu chắc cũng ít ai đạt đến cảnh giới phi thăng như ta. Tuy rằng ta cuối cùng cũng không thể phi thăng... Còn phi hôi yên diệt nhưng những thứ ta có thể cho ngươi rất nhiều. Những thứ bên ngoài kia cũng chỉ là một phần bé nhỏ thôi. Nếu ngươi không muốn tu luyện đạo thống của ta thì chỉ cần giúp ta làm một việc, ta cũng có thể truyền lại cho ngươi"
Nguyên Dã chủ yếu là coi trọng tâm tính của nó, nếu không cũng không nói nhiều như vậy.
Còn truyền thừa đạo thống... Mỗi người đều có con đường riêng, chưa chắc nó đã cần lão. Điều lão có thể cho chính là tài nguyên tu luyện mà lão tích lũy bao nhiêu lâu nay.
Nhưng tâm nguyện chưa hoàn thành vẫn là mối bồi hồi trong lòng lão.
"Lão muốn giúp gì?"
Bạch Cửu không nói nhận hay không mà chỉ hỏi như thế.
"Ta có một kẻ thù, là người đã giết thê tử của ta. Nhưng đối phương đã phi thăng. Có lẽ ngươi không biết phi thăng là thoát ly Đồ Thiên đại lục này, đi đến một nơi tốt hơn để tiếp tục đạt đến vô thượng vị. Đối phương đã đi, ta lại không thể phi thăng. Nếu ngươi có thể phi thăng, có thể có khả năng thì hãy giúp ta giết hắn. Mọi thứ ta có đều sẽ cho ngươi."
Nguyên Dã thê lương nói. Lão nhân tóc trắng, khuôn mặt già rua lại chỉ đối với kẻ thù giết thê nhớ mãi không quên, dù chết vẫn muốn giết đối phương để báo thù.
"Lão chắc chắn sao? Lỡ có hiểu lầm, chẳng phải oan uổng đối phương?"
Tiểu chuột nhỏ bỗng nhiên thông minh ra, ngây thơ hỏi.
Nguyên Dã bị nó hỏi mà cũng ngơ ra.
Tình huống theo như ông biết là vậy.
"Không thì ngươi giúp ta hỏi trước, sau đó dựa vào phán đoán của ngươi mà quyết định có giết đối phương hay không?"
Nguyên Dã cũng không phải một lão ma đầu không nói lý. Ông có thể vì thê tử kết tóc không đến trăm năm mà ôm mối hận này lâu như vậy cũng là người coi trọng tình nghĩa.
Bạch Cửu cũng cảm thấy ông lão này rất hợp ý mình, nhận cho lão cũng được, nhưng...
"Ta có thể giúp lão chuyện này, nếu ta có khả năng. Nhưng lão không cần cho ta cái gì. Lão có thể tìm đến một người khác, bồi dưỡng đối phương vì ngươi làm một cái đảm bảo nữa. Nếu đối phương tốt hơn ta, có thể trước đó phi thăng rồi báo thù cho ngươi thì không phải rất tốt. Ta cũng không cần gì đó của ngươi."
Bạch Cửu thành thật nói.
Tuy mới gặp nhau nhưng Nguyên Dã cũng xem như nhìn được thật lòng hay giả dối trong lời nói của nó. Dù ông cảm thấy lời nó nói không sai nhưng cũng không muốn nó ra về tay không.
Vậy nên lão chia làm hai số vật truyền thừa của mình, đưa cho nó một nữa xem như quà gặp mặt.1
"Đúng rồi! Lão có thể giúp một chút, đưa ta đến chỗ đồng bạn của mình được không?"
Bạch Cửu trước khi rời đi không gian nguyên thần thì nhớ ra, lập tức hỏi.
"Ta có thể mang ngươi đến chỗ đối phương."
Nguyên Dã gật đầu cười hiền từ.
"Đa tạ lão."
Bạch Cửu hớn hở nói.
Nguyên Dã phất tay, một chùm ánh sáng bao trùm Bạch Cửu, mang nó đi.
Ngay lúc nó vừa đi thì ở đây xuất hiện thêm một nam tử tuổi chừng hai mươi... Nhưng đó cũng không phải chuyện của nó nữa.
Bạch Cửu chỉ tâm duyệt có rồng của nó.
...
Bạch Dữ phất tay, thủy lôi lông yên tĩnh như đầm sâu lao đến chỗ Huyết Hồn lão tổ đang ẩn nấp.
Ầm ầm ầm!!
Cả động phủ rung lên không ngừng, mấy cây cột đá trong đại điện như muốn nút ra, mạng nhện chạy dọc theo cây cột, chẳng mấy chốc đã ầm ầm đổ xuống, bắn tung tóe khắp nơi.
Đám người bên dưới lật đật dùng né tránh, hoặc là dùng năng lực của mình đẩy đi đất đá, nhưng dư âm của chân khí va chạm không ngừng gây sức ép cho họ.
Bạch Vân che chở cho đám người trong tông môn của mình dời ra phía sau, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn đến nơi có hai bóng người đang đánh nhau.
Đối phương rõ ràng không hề bay nhưng tốc độ nhanh đến mức khiến họ cũng nhìn không kịp.
Khiến người chấn kinh nhất là đứa nhỏ lai lịch bất minh kia lại có thể đánh ngang tay với một lão tổ, còn không hề rơi vào thế yếu.
Khúc Tử Nhi ánh mắt không ngừng dõi theo hai bóng người kia, bản thân không ngờ đi bên cạnh mình lâu nay lại là một cao nhân trình độ lão tổ, thật là khó ngờ.
Nhưng nàng cũng không hiểu sao đối phương lại phải dùng hình dạng đó để đi lại bên ngoài.
Dựa vào ngoại hình của y, vẻ ngoài khi trưởng thành đảm bảo không hề xấu chứ nói chi là đẹp.
Khúc Tử Nhi có chút tâm động. May mắn bản thân cũng có một lời thề với đối phương. Có khi...
Khúc Tử Nhi càng nghĩ càng thấy tâm thần nhộn nhạo. Cũng không thể trách nàng, mỹ nhân nào không mê anh hùng chứ.1
Bạch Dữ không biết ý nghĩ loạn thất bát tao của Khúc Tử Nhi, hắn chỉ cảm thấy phiền toái không thôi. Nếu ở bên ngoài chưa chắn không đánh cho đối phương bỏ chạy. Nhưng giờ đôi bên thuật pháp đều bị hạn chế, cứ day dưa mãi làm sao mà đi tìm tiểu chuột nhỏ đây?
Càng nghĩ hắn ra chiêu càng thêm hiểm ác, nhưng cũng chỉ giới hạn trong đạo tắc, cũng không thể lôi nguyên thân ra mà đánh nhau với đối phương.
Lại nói, tâm tình của Huyết Ma lão tổ cũng chẳng tốt gì, càng đánh hắn càng kinh hãi.
Mới đầu chỉ muốn thử xem, cũng bởi Ma Tử bị đối phương đánh bị thương, lão cũng muốn đòi về gì đó. Nhưng đối phương trình độ giống hắn, nào có dễ nói như vây.
Rốt cuộc người này là ai?
Tuy Bắc Thần đại lục lắm quỷ nhiều ma, tán tu cũng sẽ mạnh mẽ nhưng sao một chút tiếng gió cũng không nổi lên chứ?
Đâu chỉ lão kinh nghi, mấy vị lão tổ đang núp ở tứ phía đều chấn động không thôi.
Ầm ầm ầm!!
Bạch Dữ bực bội không ngừng đập xuống lôi điện khắp nơi.
Bên trong lôi điện còn ẩn giấu đạo tắc, nào có dễ đón đỡ.
Huyết Ma lão tổ nhiều lần muốn thoát khỏi đối phương nhưng đối phương giống như điên rồi, không ngừng ra chiêu.
Còn cái thuộc tính linh căn khó chơi này nữa, đánh xuống cũng đau quá đi.
Đương lúc lão đang buồn bực thì từ trên trời... À không, ở trong không trung trống rỗng rơi xuống một vật thể nhỏ.
"Chít!!"
Bạch Cửu bị lão nhân kia truyền tống đi không ngờ rằng bản thân rơi xuống một nơi tràn ngập đao quang kiếm ảnh như vậy. Nó còn chưa ổn định thân hình, mấy cái móng chới với trong không trung.
Huyết Ma cùng đám người chỉ kịp nghe một tiếng chít kêu như thế, nhưng còn chưa kịp nhìn đến chân thân kẻ vừa đến thì Bạch Dữ phía đối diện đã quăng ra một con thủy long to lớn. Nó cuốn lấy tiểu chuột nhỏ hắn tâm niệm chẳng hiểu tại sao lại xuất hiện ở đây về phía mình, đồng thời bức khỏi công kích vốn không nhiều tâm lực của đối phương.
..................................................................