Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53: Huy hiệu luyện đan sư cấp năm
"Mộc tiểu thư?"
Tạ Thanh dư quang nhìn đến Mộc Tâm Vi hai người thì nhẹ giọng hô thanh.
Nhiều người nghe thấy lời hắn thì đều theo ánh mắt hắn nhìn đến, đối với việc Mộc Tâm Vi xuất hiện ở đây rất là kinh ngạc, còn có trầm trồ tán thưởng.
Mộc Tâm Vi nghe thì chỉ nhìn hắn gật đầu một cái. Thái độ không mặn không nhạt đó của nàng đối với một luyện đan sư vừa tấn thăng cấp năm sơ kỳ như Tạ Thanh, cũng không khiến người nói nàng cái gì. Đơn giản là vì, Mộc Tâm Vi thiên phú luyện đan xa xa cao hơn Tạ Thanh.
Đừng nhìn Tạ Thanh chỉ tầm hai mươi lăm, thật chất hắn đã ba mươi lăm. Dù vậy, trong lớp luyện đan sư có tuổi đời dưới năm mươi, nhưng tu vi đan đạo đã đến cấp năm như hắn được xem là rất nổi bật rồi. Còn Mộc Tâm Vi thì sao?
Mộc Tâm Vi giống như Tạ Thanh, đều sinh ra trong thế gia đan dược nổi danh ở Đan thành, trình độ như nhau. Nhưng Mộc Tâm Vi so với Tạ Thanh nhỏ hơn mười tuổi, vậy mà tu vi lại đã như hắn, còn ẩn ẩn cao hơn. Tạ Thanh nghĩ rằng Mộc Tâm Vi vẫn còn giấu giếm trình độ của mình. Nhưng nàng trước nay đều lạnh nhạt ít nói, chỉ độc tiểu muội Mộc Tâm Duyệt có tâm giao. Ngoài ra trong Mộc gia, nàng cũng là một bộ lạnh nhạt như vậy.
"Mộc tiểu thư đã có đột phá?"
Tạ Thanh với đến gần hơi kinh thanh hỏi. Thanh niên tài tuấn lại nho nhã hữu lễ, thật sự là không thể khiến người khác khó chịu được.
Không trách Tạ Thanh nói vậy, người đến chỗ này đều là khảo nghiệm luyện đan sư để lấy tiêu chí phù hợp với cấp bậc của mình.
Mộc gia đã báo danh cho nàng từ lâu, hôm nay nàng xuất hiện ở đây, Tạ Thanh chỉ có thể lý giải như vậy. Hắn không nghĩ Mộc Tâm Vi là đến xem người khác.
"Mộc tiểu thư đến thật đúng lúc. Mới nãy có kẻ nói mình mười sáu tuổi mà mồm to đòi lấp huy hiệu luyện đan sư cấp năm, vừa lúc có thể xem náo nhiệt."1
Tạ Hồng vẫn còn cay cú trong lòng, giọng nói thiếu niên đầy mỉa mai cất lên thật cao.
"Hồng nhi đừng nói bậy."
Tạ Thanh giọng trách mắng nhưng ngữ khí chẳng có chút ý tứ nào giống vậy, còn tràn ngập cưng chiều khiến người lắc đầu.
Ai ở Đan thành đều biết Tạ Thanh rất yêu thương vị sư đệ không cùng một nhánh* này. Nhưng điều đó cũng chỉ thể hiện Tạ Thanh không mắt cao hơn đầu, đối với người trong gia tộc đều tốt mà thôi. Thật sự là không cần làm gì nhiều cũng lấy được danh tiếng tốt.
*Không cùng phụ mẫu nhưng cùng gia tộc.
"Đệ không nói bậy, một lát nữa mọi người sẽ nhìn thấy thôi."
Tạ Hồng bĩu môi nói.
"Tạ thiếu gia nói đúng, thật sự có."
"Chúng ta cũng thấy."
Xung quanh vậy mà có người lên tiếng phụ họa cho Tạ Hồng khiến hắn càng thêm đắc ý.
Tạ Thanh nhìn biểu tình "ta cũng không có nói sai mà" của Tạ Hồng thì bật cười.
Mộc Tâm Vi cả quá trình một lời cũng không nói. Nhưng không biết tại sao Mộc Tâm Duyệt bình thường hay líu ríu cũng không hề nói chuyện.
"Thiên tài trên đường này không thiếu."
Tạ Thanh cảm thán nói.
"Mộc tiểu thư thì không nói đi. Tên kia còn chưa từng lấy huy hiệu cơ, có cái gì mà thiên với không tài."
Tạ Hồng không đồng ý mà phản bác.
"Được rồi, như ngươi nói đi, ở lại xem một chút."
Tạ Thanh cũng không trách, cười nói.
Tạ Thanh dư quang liếc Mộc Tâm Vi một cái, đối với việc đối phương đối mình vẫn kiệm lời ích nói như vậy cũng có chút mất mát. Nhưng Mộc Tâm Vi đối ai cũng đều như vậy nên Tạ Thanh cũng dần cân bằng hơn.1
Trong gia tộc rất muốn thúc đẩy cho hắn với Mộc Tâm Vi nhưng Mộc gia lại từ chối thẳng thừng, còn nói lời này là do Mộc Tâm Vi. Mộc Tâm Vi không thích thì họ cũng không ép. Tạ gia cơ bản là không chấp nhận cách nói này, nhưng cũng không thể cưỡng ép. Nhưng chuyện Tạ gia mở lời với Mộc gia lại truyền ra ngoài, còn truyền một cách không đúng đắn, mém chút là hai gia tộc bất hòa với nhau.
Tạ Thanh sau đó phải ở bên ngoài gặp Mộc Tâm Vi tỏ thái độ không nhiệt tình thì mọi chuyện mới lắng xuống.
Nhưng Mộc Tâm Vi đúng thật là không hề có lời nói nào về chuyện hôn ước này. Tạ gia từ đó cũng không lại ồn ào nữa.
Thế mà gần đây lại có tin đồn, hội trưởng của hiệp hội đan sư là Nhiếp đại sư Nhiếp Minh - Luyện đan sư cấp tám, tỏ vẻ muốn nhận Mộc Tâm Vi làm đồ thì Tạ gia lại bắt đầu hối thúc Tạ Thanh, muốn hắn cùng Mộc Tâm Vi giao tiếp nhiều hơn.1
Tạ Thanh đối với chuyện này chỉ có cười khổ. Ngoài miệng hắn đáp ứng nhưng hành động chẳng mấy tích cực. Không phải hắn không muốn, mà là người ta quá lạnh lùng thôi. Hắn dù gì cũng là một luyện đan sư trung phẩm có tiền đồ, lúc nào cũng mặt nóng dán mông lạnh cho người khác xem, hắn không làm được.
Đám người cũng chẳng chờ đợi bao lâu thì Bạch Cửu từ bên trong đi ra, trên tay cầm một huy hiệu với tiêu chí luyện đan sư cấp năm sơ kỳ.
Tạ Hồng không thể tin được vào mắt mình, vậy mà chạy đến muốn cướp lấy huy hiệu trong tay Bạch Cửu, muốn nhìn xem cho rõ có phải giả hay không.
Nhưng tất nhiên là không thể cướp được.
Tạ Thanh còn chưa kịp ngăn cản hành động bốc đồng của sư đệ mình, nhìn đến bộ dạng nhàn nhã tránh đi của Bạch Cửu thì nhướng cao mày.
"Hồng nhi, trở về!"
Hắn lần đầu đối với Tạ Hồng nghiêm giọng, khiến Tạ Hồng quen được cưng chiều ủy khuất lại căm tức nhìn Bạch Cửu, người lúc này đã về đến bên cạnh Bạch Dữ.
"Xin thứ lỗi, sư đệ ta không phải có ác ý."
Tạ Thanh chấp tay đối Bạch Cửu thay Tạ Hồng nhận sai.
Bạch Cửu không để ý phất tay.
"Đi thôi, có huy hiệu rồi nhanh đi báo danh."
Nó ôm lấy cánh tay Bạch Dữ kéo đi, hoàn toàn không bận tâm người xung quanh nghĩ gì.
Thái độ này trong mắt người khác thật sự có chút ngạo mạn, nhưng người ta có vốn luyến, có quyền.1
Đám người thích hùa theo cũng chỉ có thể câm miệng mà thôi. Đắc tội với một luyện đan sư trung phẩm còn trẻ như vậy, ai ngu.
"Tỷ, hắn thật sự lấy được kìa!"
Mộc Tâm Duyệt nhỏ giọng cùng Mộc Tâm Vi nói.
Mộc Tâm Vi gật đầu, trong mắt có chút chiến ý bắt đầu nổi lên.
Tạ Thanh luôn chú ý hai người, nhận ra được sự quan tâm của Mộc Tâm Vi thì trong lòng có chút kinh nghi. Thì ra Mộc Tâm Vi vì thiếu niên này mà đến. Tạ Thanh quay đầu nhìn bóng lưng của Bạch Cửu, vẻ mặt nghiêm nghị lên.
"Đại ca, có phải nhầm lẫn hay không?"
Tạ Hồng vẫn không chấp nhận được chuyện này.
"Đừng nói bậy. Đệ đó, đừng nhìn ta đối với đệ tốt, ởbên ngoài thì nên biết hành xử đúng mực. Nếu đắc tội người không đối phó nổi thì ta không sợ không giữ được đệ."
Tạ Thanh răn dạy hắn, tuy nhiên ngữ khí lại mềm nhẹ như vậy, không biết có ăn nhập vào đầu Tạ Hồng hay không.
Mộc Tâm Duyệt ở phía sau Mộc Tâm Vi bĩu môi khinh thường. Theo cách nhìn của cô, sớm hay muộn gì Tạ Hồng cũng bị hủy bởi sự cưng chiều quá mức của Tạ Thanh.
Sự tình bên này tất nhiên cũng có người chú ý đến, nhưng khi Bạch Cửu xếp hàng báo danh lại dùng tư cách luyện đan sư cấp năm sơ kỳ thì đám người mới xôn xao lên.
"Thật hay giả?"
"Huy hiệu cũng có rồi, ngươi nên ăn nói cẩn thận,"
"Giả hay không vậy phải xem người rồi. Có khi nhìn vậy chứ bên trong là một lão già cũng nên."
"Nếu tuổi tác là đúng thì..."
"Đan thành sắp nổi gió rồi cũng nên."
"Thú vị, năm nay lại xuất hiện thêm hắc mã."
"Thật không uổng công ta đến sớm, nhiều người bây giờ phải ở nóc nhà xem đại hội kìa."
Tạ Thanh dư quang nhìn đến Mộc Tâm Vi hai người thì nhẹ giọng hô thanh.
Nhiều người nghe thấy lời hắn thì đều theo ánh mắt hắn nhìn đến, đối với việc Mộc Tâm Vi xuất hiện ở đây rất là kinh ngạc, còn có trầm trồ tán thưởng.
Mộc Tâm Vi nghe thì chỉ nhìn hắn gật đầu một cái. Thái độ không mặn không nhạt đó của nàng đối với một luyện đan sư vừa tấn thăng cấp năm sơ kỳ như Tạ Thanh, cũng không khiến người nói nàng cái gì. Đơn giản là vì, Mộc Tâm Vi thiên phú luyện đan xa xa cao hơn Tạ Thanh.
Đừng nhìn Tạ Thanh chỉ tầm hai mươi lăm, thật chất hắn đã ba mươi lăm. Dù vậy, trong lớp luyện đan sư có tuổi đời dưới năm mươi, nhưng tu vi đan đạo đã đến cấp năm như hắn được xem là rất nổi bật rồi. Còn Mộc Tâm Vi thì sao?
Mộc Tâm Vi giống như Tạ Thanh, đều sinh ra trong thế gia đan dược nổi danh ở Đan thành, trình độ như nhau. Nhưng Mộc Tâm Vi so với Tạ Thanh nhỏ hơn mười tuổi, vậy mà tu vi lại đã như hắn, còn ẩn ẩn cao hơn. Tạ Thanh nghĩ rằng Mộc Tâm Vi vẫn còn giấu giếm trình độ của mình. Nhưng nàng trước nay đều lạnh nhạt ít nói, chỉ độc tiểu muội Mộc Tâm Duyệt có tâm giao. Ngoài ra trong Mộc gia, nàng cũng là một bộ lạnh nhạt như vậy.
"Mộc tiểu thư đã có đột phá?"
Tạ Thanh với đến gần hơi kinh thanh hỏi. Thanh niên tài tuấn lại nho nhã hữu lễ, thật sự là không thể khiến người khác khó chịu được.
Không trách Tạ Thanh nói vậy, người đến chỗ này đều là khảo nghiệm luyện đan sư để lấy tiêu chí phù hợp với cấp bậc của mình.
Mộc gia đã báo danh cho nàng từ lâu, hôm nay nàng xuất hiện ở đây, Tạ Thanh chỉ có thể lý giải như vậy. Hắn không nghĩ Mộc Tâm Vi là đến xem người khác.
"Mộc tiểu thư đến thật đúng lúc. Mới nãy có kẻ nói mình mười sáu tuổi mà mồm to đòi lấp huy hiệu luyện đan sư cấp năm, vừa lúc có thể xem náo nhiệt."1
Tạ Hồng vẫn còn cay cú trong lòng, giọng nói thiếu niên đầy mỉa mai cất lên thật cao.
"Hồng nhi đừng nói bậy."
Tạ Thanh giọng trách mắng nhưng ngữ khí chẳng có chút ý tứ nào giống vậy, còn tràn ngập cưng chiều khiến người lắc đầu.
Ai ở Đan thành đều biết Tạ Thanh rất yêu thương vị sư đệ không cùng một nhánh* này. Nhưng điều đó cũng chỉ thể hiện Tạ Thanh không mắt cao hơn đầu, đối với người trong gia tộc đều tốt mà thôi. Thật sự là không cần làm gì nhiều cũng lấy được danh tiếng tốt.
*Không cùng phụ mẫu nhưng cùng gia tộc.
"Đệ không nói bậy, một lát nữa mọi người sẽ nhìn thấy thôi."
Tạ Hồng bĩu môi nói.
"Tạ thiếu gia nói đúng, thật sự có."
"Chúng ta cũng thấy."
Xung quanh vậy mà có người lên tiếng phụ họa cho Tạ Hồng khiến hắn càng thêm đắc ý.
Tạ Thanh nhìn biểu tình "ta cũng không có nói sai mà" của Tạ Hồng thì bật cười.
Mộc Tâm Vi cả quá trình một lời cũng không nói. Nhưng không biết tại sao Mộc Tâm Duyệt bình thường hay líu ríu cũng không hề nói chuyện.
"Thiên tài trên đường này không thiếu."
Tạ Thanh cảm thán nói.
"Mộc tiểu thư thì không nói đi. Tên kia còn chưa từng lấy huy hiệu cơ, có cái gì mà thiên với không tài."
Tạ Hồng không đồng ý mà phản bác.
"Được rồi, như ngươi nói đi, ở lại xem một chút."
Tạ Thanh cũng không trách, cười nói.
Tạ Thanh dư quang liếc Mộc Tâm Vi một cái, đối với việc đối phương đối mình vẫn kiệm lời ích nói như vậy cũng có chút mất mát. Nhưng Mộc Tâm Vi đối ai cũng đều như vậy nên Tạ Thanh cũng dần cân bằng hơn.1
Trong gia tộc rất muốn thúc đẩy cho hắn với Mộc Tâm Vi nhưng Mộc gia lại từ chối thẳng thừng, còn nói lời này là do Mộc Tâm Vi. Mộc Tâm Vi không thích thì họ cũng không ép. Tạ gia cơ bản là không chấp nhận cách nói này, nhưng cũng không thể cưỡng ép. Nhưng chuyện Tạ gia mở lời với Mộc gia lại truyền ra ngoài, còn truyền một cách không đúng đắn, mém chút là hai gia tộc bất hòa với nhau.
Tạ Thanh sau đó phải ở bên ngoài gặp Mộc Tâm Vi tỏ thái độ không nhiệt tình thì mọi chuyện mới lắng xuống.
Nhưng Mộc Tâm Vi đúng thật là không hề có lời nói nào về chuyện hôn ước này. Tạ gia từ đó cũng không lại ồn ào nữa.
Thế mà gần đây lại có tin đồn, hội trưởng của hiệp hội đan sư là Nhiếp đại sư Nhiếp Minh - Luyện đan sư cấp tám, tỏ vẻ muốn nhận Mộc Tâm Vi làm đồ thì Tạ gia lại bắt đầu hối thúc Tạ Thanh, muốn hắn cùng Mộc Tâm Vi giao tiếp nhiều hơn.1
Tạ Thanh đối với chuyện này chỉ có cười khổ. Ngoài miệng hắn đáp ứng nhưng hành động chẳng mấy tích cực. Không phải hắn không muốn, mà là người ta quá lạnh lùng thôi. Hắn dù gì cũng là một luyện đan sư trung phẩm có tiền đồ, lúc nào cũng mặt nóng dán mông lạnh cho người khác xem, hắn không làm được.
Đám người cũng chẳng chờ đợi bao lâu thì Bạch Cửu từ bên trong đi ra, trên tay cầm một huy hiệu với tiêu chí luyện đan sư cấp năm sơ kỳ.
Tạ Hồng không thể tin được vào mắt mình, vậy mà chạy đến muốn cướp lấy huy hiệu trong tay Bạch Cửu, muốn nhìn xem cho rõ có phải giả hay không.
Nhưng tất nhiên là không thể cướp được.
Tạ Thanh còn chưa kịp ngăn cản hành động bốc đồng của sư đệ mình, nhìn đến bộ dạng nhàn nhã tránh đi của Bạch Cửu thì nhướng cao mày.
"Hồng nhi, trở về!"
Hắn lần đầu đối với Tạ Hồng nghiêm giọng, khiến Tạ Hồng quen được cưng chiều ủy khuất lại căm tức nhìn Bạch Cửu, người lúc này đã về đến bên cạnh Bạch Dữ.
"Xin thứ lỗi, sư đệ ta không phải có ác ý."
Tạ Thanh chấp tay đối Bạch Cửu thay Tạ Hồng nhận sai.
Bạch Cửu không để ý phất tay.
"Đi thôi, có huy hiệu rồi nhanh đi báo danh."
Nó ôm lấy cánh tay Bạch Dữ kéo đi, hoàn toàn không bận tâm người xung quanh nghĩ gì.
Thái độ này trong mắt người khác thật sự có chút ngạo mạn, nhưng người ta có vốn luyến, có quyền.1
Đám người thích hùa theo cũng chỉ có thể câm miệng mà thôi. Đắc tội với một luyện đan sư trung phẩm còn trẻ như vậy, ai ngu.
"Tỷ, hắn thật sự lấy được kìa!"
Mộc Tâm Duyệt nhỏ giọng cùng Mộc Tâm Vi nói.
Mộc Tâm Vi gật đầu, trong mắt có chút chiến ý bắt đầu nổi lên.
Tạ Thanh luôn chú ý hai người, nhận ra được sự quan tâm của Mộc Tâm Vi thì trong lòng có chút kinh nghi. Thì ra Mộc Tâm Vi vì thiếu niên này mà đến. Tạ Thanh quay đầu nhìn bóng lưng của Bạch Cửu, vẻ mặt nghiêm nghị lên.
"Đại ca, có phải nhầm lẫn hay không?"
Tạ Hồng vẫn không chấp nhận được chuyện này.
"Đừng nói bậy. Đệ đó, đừng nhìn ta đối với đệ tốt, ởbên ngoài thì nên biết hành xử đúng mực. Nếu đắc tội người không đối phó nổi thì ta không sợ không giữ được đệ."
Tạ Thanh răn dạy hắn, tuy nhiên ngữ khí lại mềm nhẹ như vậy, không biết có ăn nhập vào đầu Tạ Hồng hay không.
Mộc Tâm Duyệt ở phía sau Mộc Tâm Vi bĩu môi khinh thường. Theo cách nhìn của cô, sớm hay muộn gì Tạ Hồng cũng bị hủy bởi sự cưng chiều quá mức của Tạ Thanh.
Sự tình bên này tất nhiên cũng có người chú ý đến, nhưng khi Bạch Cửu xếp hàng báo danh lại dùng tư cách luyện đan sư cấp năm sơ kỳ thì đám người mới xôn xao lên.
"Thật hay giả?"
"Huy hiệu cũng có rồi, ngươi nên ăn nói cẩn thận,"
"Giả hay không vậy phải xem người rồi. Có khi nhìn vậy chứ bên trong là một lão già cũng nên."
"Nếu tuổi tác là đúng thì..."
"Đan thành sắp nổi gió rồi cũng nên."
"Thú vị, năm nay lại xuất hiện thêm hắc mã."
"Thật không uổng công ta đến sớm, nhiều người bây giờ phải ở nóc nhà xem đại hội kìa."